Lúc ngồi lên xe, Thiên Thiên nhận được điện thoại của Lâm Hi.
“Thiên Thiên, ngày mai bồ tính mặc gì đi dự hôn lễ của Cố Văn Văn?” Lâm Hi đang ở trong đường hầm, tín hiệu không tốt cho lắm.
“Mình cũng không phải vai chính, mặc cái gì mà chẳng được.” Thiên Thiên đối với quần áo luôn không đòi hỏi cao, chỉ cần thoải mái là được, lúc trước còn ở bên Mễ Bác cô vẫn thường mặc quần bò áo len đơn giản, làm Mễ Bác dở khóc dở cười.
Lâm Hi ở bên kia điện thoại hú lên quái dị, “Thiên Thiên, bồ nếu dám tùy tiện mặc đồ, ngàn vạn lần đừng nói quen mình nha.”
Thiên Thiên buồn bực cực kì, cô không phải cuồng shopping, không mắc bệnh chung của tất cả giới nữ, quần áo ít đến thương cảm, đồ dự tiệc lại càng không, chỉ có vài bộ lễ phục do Mễ Bác bắt buộc mua cho cô, lúc má Diêu thu dọn đồ đạc đã gom luôn đóng gói trả lại rồi. Cô cười cợt nhã nói: “Thân ái, đừng tức giận, dù sao hôn lễ tổ chức vào buổi tối, cùng lắm buổi chiều bồ với mình đi mua.”
Nghe đến đi dạo phố Lâm Hi cực phấn khởi, niềm vui lớn nhất của cô là shopping, những lúc bạn trai không rãnh đi cùng cô, cô liền thích đeo dính Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng không muốn bị cô lây bệnh, “Vậy ngày mai liên lạc sau, di động sắp hết pin, bye.”
Thiên Thiên khẽ động khóe môi, muốn làm Lâm Hi vui vẻ không phải việc gì khó.
Về đến nhà, ba Diêu đang ở phòng khách xem tv, má Diêu không thấy bóng dáng đâu.
Thiên Thiên thuận miệng hỏi, “Ba, mami đâu rồi?”
“Cùng dì của con đi dạo phố rồi.” ba Diêu rất thích kịch luân lí gia đình nên lúc xem chăm chú đầu cũng không xoay đi chỗ khác.
Thiên Thiên chào hỏi ba ba mấy tiếng rồi về phòng mình.
Lúc cô tắm rửa xong, đang muốn mở tủ lạnh tìm cái gì đó để ăn thì má Diêu đã về đến nhà, bà xem ra rất vừa lòng, chắc hôm nay thu hoạch cũng khá.
Bà dắt Thiên Thiên về phòng, cười tít mắt nói: “Mua cho con bộ quần áo, ngày mai mặc là thích hợp.”
Thiên Thiên trong lòng mừng thầm, không phải bởi vì bộ quần áo mà vì giảm bớt được một khoản chi.
Má Diêu đem mấy cái gói to ném cho Thiên Thiên, “Mau thay thử cho má coi.”
Bà ở ngoài cửa chờ rất lâu mà Thiên Thiên vẫn chưa ra, bà hết kiên nhẫn kêu một tiếng, “Có cần má giúp không?” Thiên Thiên mới khó chịu mở cửa.
Má Diêu đột nhiên trừng lớn mắt, chỉ thấy một thấy một bộ áo có đai bằng những hạt châu màu tím buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp trên eo Thiên Thiên, bên dưới chiếc váy ngắn màu đỏ sậm là một đôi chân thon dài thẳng tắp, vớ màu đen khơi gợi từng đợt nhục cảm, lại phủ thêm một cái áo khoác lông chồn ngắn, trước ngực cài một cái kiim cài áo sáng lấp lánh, không thể không nói, mắt chọn đồ của má Diêu thật chuẩn a, Thiên Thiên vốn có làn da trắng , bộ trang phục này lại tôn thêm làn da trắng tuyết, đẹp hơn cả đóa phù dung. ( Pil: ta … , Viv: không phải chớ bà chị có hứng thú với female hử =’=, Pil: nope :”> ngưỡng mộ thôi :”>)
Thiên Thiên khó chịu kéo kéo váy, “Mami muốn ngày mai con mặc như vậy đi dự hôn lễ sao?”
Má Diêu liền gật đầu lia lịa, rốt cuộc là con gái của mình a, xem thế nào cũng là một Tuyệt thế mỹ nhân. ( Viv: ặc ặc, đúng là trong mắt bà mẹ nào con của mình cũng đẹp nhất, bà này giống má em ghê , Pil: *dùng con mắt đánh giá Viv từ đầu đến chân* … xong xuôi… *xách dép chạy* Viv: ngươi… )
Thiên Thiên vò trán thở dài, “Mami không thấy bộ này quá thiếu vải?”
“Con biết cái gì, đây gọi là thời thượng.” má Diêu bắt đầu hoài nghi lúc trước có phải hay không ở bệnh viện đem nhầm con về, Thiên Thiên một chút cũng không có kế thừa gien thẩm mĩ của bà.
Thiên Thiên tức giận bất bình gọi điện cho Lâm Hi, không ngừng oán hận.
Lâm Hi hưng trí bừng bừng yêu cầu thấy tận mắt.
“Được, kêu Hi Hi bình phẩm một chút đi.” Má Diêu sảng khoái nói.
Thiên Thiên mở máy tính, lên QQ, mở webcam, kết nối với Lâm Hi.
“Thế nào? Thế nào?” má Diêu khẩn cấp hỏi.
Bên kia nửa buổi không phản ứng.
Thiên Thiên tức giận nói: “Lâm Hi, bồ không phải là bị dọa tới ngất đi chứ.”
Thanh âm đứt quãng của Lâm Hi truyền tới, “Thiên Thiên, mình trước giờ không phát hiên thì ra bồ xinh đẹp như vậy.” (… đúng là bạn với bè )
“…” Thiên Thiên há hốc mồm.
Má Diêu đắc chí hướng mắt liếc nhìn T
hiên Thiên.
“Dì Diêu thật có mắt thẩm mĩ.” Lâm Hi nói.
Thiên Thiên trợn trắng mắt, “Mami đã khoái chí đủ rồi, bồ còn tung hô nửa, tối nay mami liền ngủ không được.”
Má Diêu vỗ vỗ đầu cô, tự đắc nói: “Tốt tốt, cùng má học mấy chiêu, bảo đảm ngày mai “kinh diễm toàn trường, diễm quan quần phương”.” ( hic, thành ngữ, đại khái là đẹp nhất xinh nhất á.)
Thiên Thiên la lên, “Mami, thành ngữ không phải dùng như vậy a.”
Lâm Hi cười ngã trên đất, dùng sức vỗ bàn.
Thiên Thiên cuối cùng cũng đưa má Diêu ra khỏi phòng, cởi váy ra, thay bộ áo ngủ Chibi Maruko, cảm thấy tay chân lại là của mình.
Cô quen lười biếng, chịu không nổi kiểu trói buộc này, nghĩ cả đời không làm thục nữ.
Hai ngày tồi không chơi game, cô có chút ngứa ngáy tay chân, hơn nữa ngày mai là cuối tuần, có thể ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, cô không do dự lập tức chơi game.
Vừa mới online, cô liền thấy có gì đó không đúng.
Theo lý thuyết, cô lần nào log out cũng là ở quảng trường sư môn, online cũng nên ở chỗ cũ, nhưng hiện tại rõ ràng không phải như vậy a.
Đây hoàn toàn là một chỗ lạ hoắc, cô chơi game này hơn một năm, cũng xem như lão thành, chỗ đi qua không sao đếm hết, làm qua nhiệm vụ cũng đếm không nổi, nhưng chỗ này là chưa bao giờ tới.
Ngoài này Thiên Thiên trầm tư suy nghĩ, trong trò chơi bạch ý thiếu nữ đang rung đùi đắc ý.
Giường cao gối mềm, trướng ấm rèm hồng, trên tường phủ màu hồng đầy mờ ám.
Thiên Thiên đối thoại với một bà cô trang phục đẹp đẽ.
NPC nói: “Nơi này là Vạn Hoa Lâu, cô nương tỉnh rồi à?”
Đầu Thiên Thiên ong lên một tiếng, Vạn Hoa Lâu là tên của thanh lâu a, đây là thường thức.
NPC tiếp tục nói: “Cô nương mau chuẩn bị tiếp khách.”
Thiên Thiên lờ mờ, đường đường là Nhất Đại đệ tử của phái Tuyết Sơn, lúc nào lại thành danh kỹ thanh lâu a. Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ mình bị lỗi thông tin, nhìn lại tư liệu, thông tin không có gì nhầm a.
Còn một khả năng nửa là cô bị trộm acc, cấp bậc của cô không thấp, bị người ta trộm không ngạc nhiên gì, nhưng kẻ trộm sao không sửa pass, cái này sao cũng không nghĩ ra.
Không thể hỏi thêm NPC cái gì nữa, Thiên Thiên dứt khoát mở ra thông báo của Hệ thống, lập tức kinh người phát hiện.
Trò chơi mới mở thêm một chức năng, có thể đem người chơi nữ bán vào thanh lâu, đem nam bán cho địa chủ làm người ở, nhưng nhất định phải là bạn tốt cấp 5 trở xuống.
Thiên Thiên rất nhanh nghĩ mình nhất định là bị người chơi nào đó bán vào thanh lâu.
Cô mở cửa, cùng NPC nha hoàn đối thoại.
Nha hoàn nói: “Dung ma ma muốn gặp cô nương.”
Thiên Thiên một trận ác hàn, Dung ma ma, vậy có hay không Tiểu Yến Tử, Tử Vi, Ngũ a ca hay Nhĩ Khang?”
NPC nói Dung ma ma ở phòng bên phải chờ cô, Thiên Thiên cảm thấy chức năng này thật lạ, tạm thời quên mất nỗi buồn vì bị bán vào thnah lâu.
Dung ma ma nói: “Cô phải ở Vạn Hoa Lâu phục vụ 72h mới được phép rời khỏi.”
Thiên Thiên hêt nói nổi, trình độ biến thái của trò chơi này lại tăng lên một bậc rồi.
Dung ma ma nói: “Bây giờ đi hầu hạ người khách đầu tiên của cô đi.”
Thiên Thiên mắng thầm trong bụng, không tình nguyện trở về phòng mình.
Khách của cô đang chờ trong phòng.
Quần áo màu xanh, phong thái thanh nhã, mới quay đầu cô nhất thời tức giận.
“Thiên Thiên, ngày mai bồ tính mặc gì đi dự hôn lễ của Cố Văn Văn?” Lâm Hi đang ở trong đường hầm, tín hiệu không tốt cho lắm.
“Mình cũng không phải vai chính, mặc cái gì mà chẳng được.” Thiên Thiên đối với quần áo luôn không đòi hỏi cao, chỉ cần thoải mái là được, lúc trước còn ở bên Mễ Bác cô vẫn thường mặc quần bò áo len đơn giản, làm Mễ Bác dở khóc dở cười.
Lâm Hi ở bên kia điện thoại hú lên quái dị, “Thiên Thiên, bồ nếu dám tùy tiện mặc đồ, ngàn vạn lần đừng nói quen mình nha.”
Thiên Thiên buồn bực cực kì, cô không phải cuồng shopping, không mắc bệnh chung của tất cả giới nữ, quần áo ít đến thương cảm, đồ dự tiệc lại càng không, chỉ có vài bộ lễ phục do Mễ Bác bắt buộc mua cho cô, lúc má Diêu thu dọn đồ đạc đã gom luôn đóng gói trả lại rồi. Cô cười cợt nhã nói: “Thân ái, đừng tức giận, dù sao hôn lễ tổ chức vào buổi tối, cùng lắm buổi chiều bồ với mình đi mua.”
Nghe đến đi dạo phố Lâm Hi cực phấn khởi, niềm vui lớn nhất của cô là shopping, những lúc bạn trai không rãnh đi cùng cô, cô liền thích đeo dính Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng không muốn bị cô lây bệnh, “Vậy ngày mai liên lạc sau, di động sắp hết pin, bye.”
Thiên Thiên khẽ động khóe môi, muốn làm Lâm Hi vui vẻ không phải việc gì khó.
Về đến nhà, ba Diêu đang ở phòng khách xem tv, má Diêu không thấy bóng dáng đâu.
Thiên Thiên thuận miệng hỏi, “Ba, mami đâu rồi?”
“Cùng dì của con đi dạo phố rồi.” ba Diêu rất thích kịch luân lí gia đình nên lúc xem chăm chú đầu cũng không xoay đi chỗ khác.
Thiên Thiên chào hỏi ba ba mấy tiếng rồi về phòng mình.
Lúc cô tắm rửa xong, đang muốn mở tủ lạnh tìm cái gì đó để ăn thì má Diêu đã về đến nhà, bà xem ra rất vừa lòng, chắc hôm nay thu hoạch cũng khá.
Bà dắt Thiên Thiên về phòng, cười tít mắt nói: “Mua cho con bộ quần áo, ngày mai mặc là thích hợp.”
Thiên Thiên trong lòng mừng thầm, không phải bởi vì bộ quần áo mà vì giảm bớt được một khoản chi.
Má Diêu đem mấy cái gói to ném cho Thiên Thiên, “Mau thay thử cho má coi.”
Bà ở ngoài cửa chờ rất lâu mà Thiên Thiên vẫn chưa ra, bà hết kiên nhẫn kêu một tiếng, “Có cần má giúp không?” Thiên Thiên mới khó chịu mở cửa.
Má Diêu đột nhiên trừng lớn mắt, chỉ thấy một thấy một bộ áo có đai bằng những hạt châu màu tím buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp trên eo Thiên Thiên, bên dưới chiếc váy ngắn màu đỏ sậm là một đôi chân thon dài thẳng tắp, vớ màu đen khơi gợi từng đợt nhục cảm, lại phủ thêm một cái áo khoác lông chồn ngắn, trước ngực cài một cái kiim cài áo sáng lấp lánh, không thể không nói, mắt chọn đồ của má Diêu thật chuẩn a, Thiên Thiên vốn có làn da trắng , bộ trang phục này lại tôn thêm làn da trắng tuyết, đẹp hơn cả đóa phù dung. ( Pil: ta … , Viv: không phải chớ bà chị có hứng thú với female hử =’=, Pil: nope :”> ngưỡng mộ thôi :”>)
Thiên Thiên khó chịu kéo kéo váy, “Mami muốn ngày mai con mặc như vậy đi dự hôn lễ sao?”
Má Diêu liền gật đầu lia lịa, rốt cuộc là con gái của mình a, xem thế nào cũng là một Tuyệt thế mỹ nhân. ( Viv: ặc ặc, đúng là trong mắt bà mẹ nào con của mình cũng đẹp nhất, bà này giống má em ghê , Pil: *dùng con mắt đánh giá Viv từ đầu đến chân* … xong xuôi… *xách dép chạy* Viv: ngươi… )
Thiên Thiên vò trán thở dài, “Mami không thấy bộ này quá thiếu vải?”
“Con biết cái gì, đây gọi là thời thượng.” má Diêu bắt đầu hoài nghi lúc trước có phải hay không ở bệnh viện đem nhầm con về, Thiên Thiên một chút cũng không có kế thừa gien thẩm mĩ của bà.
Thiên Thiên tức giận bất bình gọi điện cho Lâm Hi, không ngừng oán hận.
Lâm Hi hưng trí bừng bừng yêu cầu thấy tận mắt.
“Được, kêu Hi Hi bình phẩm một chút đi.” Má Diêu sảng khoái nói.
Thiên Thiên mở máy tính, lên QQ, mở webcam, kết nối với Lâm Hi.
“Thế nào? Thế nào?” má Diêu khẩn cấp hỏi.
Bên kia nửa buổi không phản ứng.
Thiên Thiên tức giận nói: “Lâm Hi, bồ không phải là bị dọa tới ngất đi chứ.”
Thanh âm đứt quãng của Lâm Hi truyền tới, “Thiên Thiên, mình trước giờ không phát hiên thì ra bồ xinh đẹp như vậy.” (… đúng là bạn với bè )
“…” Thiên Thiên há hốc mồm.
Má Diêu đắc chí hướng mắt liếc nhìn T
hiên Thiên.
“Dì Diêu thật có mắt thẩm mĩ.” Lâm Hi nói.
Thiên Thiên trợn trắng mắt, “Mami đã khoái chí đủ rồi, bồ còn tung hô nửa, tối nay mami liền ngủ không được.”
Má Diêu vỗ vỗ đầu cô, tự đắc nói: “Tốt tốt, cùng má học mấy chiêu, bảo đảm ngày mai “kinh diễm toàn trường, diễm quan quần phương”.” ( hic, thành ngữ, đại khái là đẹp nhất xinh nhất á.)
Thiên Thiên la lên, “Mami, thành ngữ không phải dùng như vậy a.”
Lâm Hi cười ngã trên đất, dùng sức vỗ bàn.
Thiên Thiên cuối cùng cũng đưa má Diêu ra khỏi phòng, cởi váy ra, thay bộ áo ngủ Chibi Maruko, cảm thấy tay chân lại là của mình.
Cô quen lười biếng, chịu không nổi kiểu trói buộc này, nghĩ cả đời không làm thục nữ.
Hai ngày tồi không chơi game, cô có chút ngứa ngáy tay chân, hơn nữa ngày mai là cuối tuần, có thể ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, cô không do dự lập tức chơi game.
Vừa mới online, cô liền thấy có gì đó không đúng.
Theo lý thuyết, cô lần nào log out cũng là ở quảng trường sư môn, online cũng nên ở chỗ cũ, nhưng hiện tại rõ ràng không phải như vậy a.
Đây hoàn toàn là một chỗ lạ hoắc, cô chơi game này hơn một năm, cũng xem như lão thành, chỗ đi qua không sao đếm hết, làm qua nhiệm vụ cũng đếm không nổi, nhưng chỗ này là chưa bao giờ tới.
Ngoài này Thiên Thiên trầm tư suy nghĩ, trong trò chơi bạch ý thiếu nữ đang rung đùi đắc ý.
Giường cao gối mềm, trướng ấm rèm hồng, trên tường phủ màu hồng đầy mờ ám.
Thiên Thiên đối thoại với một bà cô trang phục đẹp đẽ.
NPC nói: “Nơi này là Vạn Hoa Lâu, cô nương tỉnh rồi à?”
Đầu Thiên Thiên ong lên một tiếng, Vạn Hoa Lâu là tên của thanh lâu a, đây là thường thức.
NPC tiếp tục nói: “Cô nương mau chuẩn bị tiếp khách.”
Thiên Thiên lờ mờ, đường đường là Nhất Đại đệ tử của phái Tuyết Sơn, lúc nào lại thành danh kỹ thanh lâu a. Phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ mình bị lỗi thông tin, nhìn lại tư liệu, thông tin không có gì nhầm a.
Còn một khả năng nửa là cô bị trộm acc, cấp bậc của cô không thấp, bị người ta trộm không ngạc nhiên gì, nhưng kẻ trộm sao không sửa pass, cái này sao cũng không nghĩ ra.
Không thể hỏi thêm NPC cái gì nữa, Thiên Thiên dứt khoát mở ra thông báo của Hệ thống, lập tức kinh người phát hiện.
Trò chơi mới mở thêm một chức năng, có thể đem người chơi nữ bán vào thanh lâu, đem nam bán cho địa chủ làm người ở, nhưng nhất định phải là bạn tốt cấp 5 trở xuống.
Thiên Thiên rất nhanh nghĩ mình nhất định là bị người chơi nào đó bán vào thanh lâu.
Cô mở cửa, cùng NPC nha hoàn đối thoại.
Nha hoàn nói: “Dung ma ma muốn gặp cô nương.”
Thiên Thiên một trận ác hàn, Dung ma ma, vậy có hay không Tiểu Yến Tử, Tử Vi, Ngũ a ca hay Nhĩ Khang?”
NPC nói Dung ma ma ở phòng bên phải chờ cô, Thiên Thiên cảm thấy chức năng này thật lạ, tạm thời quên mất nỗi buồn vì bị bán vào thnah lâu.
Dung ma ma nói: “Cô phải ở Vạn Hoa Lâu phục vụ 72h mới được phép rời khỏi.”
Thiên Thiên hêt nói nổi, trình độ biến thái của trò chơi này lại tăng lên một bậc rồi.
Dung ma ma nói: “Bây giờ đi hầu hạ người khách đầu tiên của cô đi.”
Thiên Thiên mắng thầm trong bụng, không tình nguyện trở về phòng mình.
Khách của cô đang chờ trong phòng.
Quần áo màu xanh, phong thái thanh nhã, mới quay đầu cô nhất thời tức giận.
/59
|