Thiên Thiên cả đêm phẫn nộ không thể bốc hơi mất, ngày hôm sau lúc cô cùng Lâm Hi gặp mặt, còn đang không ngừng tố cáo tội ác của Trường Kiếm Tận Thiên.
Cô nói không dứt làm Lâm Hi phải nói: “Bồ nói với mình có ích gì, nghĩ cách báo thù đi.”
Thiên Thiên mặt ủ mày ê nói: “Đánh thì đánh không lại, mình làm sao báo thù?”
Lâm Hi nảy ý, “Thiên Thiên, dùng mỹ nhân kế.”
“A?” Thiên Thiên mắt choáng váng.
Lâm Hi cười có chút âm hiễm giả dối, “Dùng hết tất cả vốn liếng của bồ quyến rũ hắn, sau đó đá hắn.”
Thiên Thiên không tin chính mình có năng lực này: “Hắn là người dễ mắc lừa vậy sao?”
Lâm Hi hình như rất có kinh nghiệm, “Chỉ cần bồ nhường nhịn chút, giả bộ đáng thương nhu nhược, hắn nhất định sẽ mắc câu.”
“Thực?” Thiên Thiên vẫn hoài nghi.
“Đương nhiên.” Lâm Hi cười đến híp mắt thành một đường nhỏ, cô lại bổ sung một câu: “Trường Kiếm Tận Thiên chính là Đệ Nhị cao thủ, nếu như bị bồ đá, hắn còn mặt mũi sao?”
Thiên Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, thù này cô không thể không báo, trừ cách này cô không thể nghĩ ra cách nào nữa, tạm thời thử một lần đi, cô lại khôi phục tinh thần, quyết định tham dự hôn lễ về sẽ thay đổi hành động, “Nhờ có bồ.” cô vui vẻ vỗ vỗ vao Lâm Hi.
Lâm Hi vừa xoa vai bị đau, vừa nhe răng trợn mắt nói: “Đây gọi là thiên tài.” Làm Thiên Thiên nhất thời bất động.
Tiệc cưới của Cố Văn Văn đãi ở nhà hàng lớn Hoa Thượng Sơn, nghe nói bàn tiệc rất xa xỉ.
Thiên Thiên đi hết tiền lương một tháng, nghĩ nhất định phải ăn cho no cái bụng, nếu không làm sao có thể cam tâm.
Hai cô đến đại sảnh đông đúc thấy cô dâu chú rể đang tiếp khách ở cửa, nam anh tuấn, nữ mỹ miều, thật là một cặp đẹp đôi.
“Chúc mừng, chúc mừng.” Thiên Thiên nhịn đau đưa tiền lì xì.
Cố Văn Văn thu vào, đưa cho phụ dâu, “Thiên Thiên, lâu rồi không gặp bồ, tới đây, ôm một cái.”
Thiên Thiên vừa muốn mở ra hai tay, đột nhiên thấy ánh mắt kì dị của chú rể, cô cứng người, từ chối: “Này… không ổn cho lắm.” nói xong, liếc mắt ra hiệu Văn Văn một cái.
Ai biết Văn Văn không hề để ý nói, “Xem anh ấy không tồn tại.” cô nhiệt tình ôm Thiên Thiên một cái, vì thế chú rể đáng thương chỉ có thể xoay đầu sang chỗ khác, giả bộ như cái gì cũng không thấy. (nam nhân này bị hâm à )
Lâm Hi ghen tuông đầy mặt, “Thiên Thiên, bồ ở trong lòng Văn Văn có địa vị thật cao a.”
Văn Văn thính tai nghe tới, “Hi Hi, cái này gọi là thân sơ có khác, bất quá hôm nay mình đang vui, chúng ta cũng ôm một cái.”
Lâm Hi cười cười né qua.
Văn Văn cười nói, “Mau vào ngồi đi.”
Hơn 6h, đa số khách đã tề tựu, hai cô tìm bàn của mình ngồi vào, trên bàn trừ hai cô ra, những chỗ khác đều trống.
Lâm Hi đột nhiên hỏi: “Thiên Thiên, bồ có cảm thấy tên của mấy người này đặc biệt rất quái?”
Thiên Thiên lại nhìn kĩ một lượt, mấy cái tên là: Hoài Thai, Bất Lực, Bàn Điểu, Mạn Mạn. ( Viv: nghĩa là: mang thai, bất lực, bàn chim, từ từ, mình cố vận dụng hết kiến thức Hán Việt để phục vụ các bạn rồi , Pil giỏi *ôm ôm* )
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nửa buổi không nói nên lời. ( ai đặt mấy tên này hay quá ) )
Thiên Thiên nói, “Hi Hi, là chúng theo không kịp trào lưu hay sao? Đầu năm nay cha mẹ đều đặt tên cho con như vậy sao?”
Sau mới biết rõ, những người này là bạn trên mạng của Văn Văn, sau khi cô dâu đưa vào mới mở miệng nói: “Chị Hoài Thai, chị Bất Lực, chị Bàn Điểu,” nghe thế Thiên Thiên sởn tóc gáy. (bọn này cũng thế >”< thật kinh dị à )
Mấy người này vốn quen biết nhau, nói chuyện tất nhiên cũng không câu nệ, khôn
g thể không nói, Văn Văn rất có duyên với họ, bọn họ là từ bốn phương trong nước đến tham dự hôn lễ của cô. Thiên Thiên, Lâm Hi và cô có mấy chục năm quen biết, nhưng đã lâu không liên lạc, ngược lại so không tới những người bạn hàng ngày gặp mặt trên internet.
Khách bên nhà gái đều đã đầy đủ, nhưng bên nhà trai có một bàn còn trống, bởi vì muốn đúng 6h30′ khai tiệc nên hai bên cũng khẩn trương, nghe nói bàn đó là bạn của chú rể, sớm sớm còn cùng đi đón dâu, bảy tám chàng trai oai phong lẫm liệt. (Pil: hehe… ta đoán ta đoán có Hạo ca , Viv: im đi… lộ hết bây giờ =’= )
Rất nhanh bọn họ đã đi tới, Thiên Thiên lơ đãng nhìn thoáng qua, không khỏi sửng sốt.
Thẩm Hạo đi vào cuối cùng, mặc một bộ lễ phục áo màu đen, quần vàng nhạt, chân thon dài cao ngất, tuấn dật phi phàm. ( Viv: … Pil: nuốt… nuốt nước bọt vào ngay, nhìn mi kinh dị quá =’= )
Đây là phong cách khác ngày thường của anh, tuy rằng có một chút cảm giác đùa giỡn thoải mái, nhưng không thể phủ nhận, soái ca bất luận mặc cái gì đều nhìn rất tuyệt. (*gật gật*)
Thiên Thiên thấp giọng nói thầm, Lâm Hi phải ghé sát mới nghe rõ cô đang nói gì, “Mang thêm kính đen có thể trực tiếp đi cướp ngân hàng.” Nhìn theo hướng nhìn của cô, Lâm Hi cười một cái.
Thẩm Hạo dường như phát hiện đến ánh mắt của Thiên Thiên, sau khi ngồi xuống liền đỉnh đạc nhìn qua, trong phút chốc trong mắt hình như có một tia sáng lóe lên. (quỷ a, mắt phát sáng à ) Hôm nay Thiên Thiên thật dễ thương nhưng không mất vẻ thanh thuần, gợi cảm nhưng không thiếu khả ái, là từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua một mặt. (mê ròi, kekeke…)
Lâm Hi vuốt vuốt tóc mái, dùng cánh tay chỏ chỏ Thiên Thiên, nói: “A, soái ca đang nhìn mình.” (Viv: rồi, thêm một chị tự tin phát ớn, Pil: người ta đẹp người ta có quyền :”> ) Cô mặt một bộ Chanel màu xám cổ áo khoét sâu, nội y màu hồng nhạt lộ một biên nhỏ, tai mang khuyên tai của Áo, thân hình chữ S chuẩn của chuẩn, quả thật có phong cách.
Thiên Thiên ngẩng đầu, đang nhìn đụng phải mắt Thẩm Hạo trong không trung, tim bổng dưng nhảy dựng, lập tức dời tầm mắt, tức giận nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Hạo như rất có hứng thú cười cười.
Cô nói không dứt làm Lâm Hi phải nói: “Bồ nói với mình có ích gì, nghĩ cách báo thù đi.”
Thiên Thiên mặt ủ mày ê nói: “Đánh thì đánh không lại, mình làm sao báo thù?”
Lâm Hi nảy ý, “Thiên Thiên, dùng mỹ nhân kế.”
“A?” Thiên Thiên mắt choáng váng.
Lâm Hi cười có chút âm hiễm giả dối, “Dùng hết tất cả vốn liếng của bồ quyến rũ hắn, sau đó đá hắn.”
Thiên Thiên không tin chính mình có năng lực này: “Hắn là người dễ mắc lừa vậy sao?”
Lâm Hi hình như rất có kinh nghiệm, “Chỉ cần bồ nhường nhịn chút, giả bộ đáng thương nhu nhược, hắn nhất định sẽ mắc câu.”
“Thực?” Thiên Thiên vẫn hoài nghi.
“Đương nhiên.” Lâm Hi cười đến híp mắt thành một đường nhỏ, cô lại bổ sung một câu: “Trường Kiếm Tận Thiên chính là Đệ Nhị cao thủ, nếu như bị bồ đá, hắn còn mặt mũi sao?”
Thiên Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, thù này cô không thể không báo, trừ cách này cô không thể nghĩ ra cách nào nữa, tạm thời thử một lần đi, cô lại khôi phục tinh thần, quyết định tham dự hôn lễ về sẽ thay đổi hành động, “Nhờ có bồ.” cô vui vẻ vỗ vỗ vao Lâm Hi.
Lâm Hi vừa xoa vai bị đau, vừa nhe răng trợn mắt nói: “Đây gọi là thiên tài.” Làm Thiên Thiên nhất thời bất động.
Tiệc cưới của Cố Văn Văn đãi ở nhà hàng lớn Hoa Thượng Sơn, nghe nói bàn tiệc rất xa xỉ.
Thiên Thiên đi hết tiền lương một tháng, nghĩ nhất định phải ăn cho no cái bụng, nếu không làm sao có thể cam tâm.
Hai cô đến đại sảnh đông đúc thấy cô dâu chú rể đang tiếp khách ở cửa, nam anh tuấn, nữ mỹ miều, thật là một cặp đẹp đôi.
“Chúc mừng, chúc mừng.” Thiên Thiên nhịn đau đưa tiền lì xì.
Cố Văn Văn thu vào, đưa cho phụ dâu, “Thiên Thiên, lâu rồi không gặp bồ, tới đây, ôm một cái.”
Thiên Thiên vừa muốn mở ra hai tay, đột nhiên thấy ánh mắt kì dị của chú rể, cô cứng người, từ chối: “Này… không ổn cho lắm.” nói xong, liếc mắt ra hiệu Văn Văn một cái.
Ai biết Văn Văn không hề để ý nói, “Xem anh ấy không tồn tại.” cô nhiệt tình ôm Thiên Thiên một cái, vì thế chú rể đáng thương chỉ có thể xoay đầu sang chỗ khác, giả bộ như cái gì cũng không thấy. (nam nhân này bị hâm à )
Lâm Hi ghen tuông đầy mặt, “Thiên Thiên, bồ ở trong lòng Văn Văn có địa vị thật cao a.”
Văn Văn thính tai nghe tới, “Hi Hi, cái này gọi là thân sơ có khác, bất quá hôm nay mình đang vui, chúng ta cũng ôm một cái.”
Lâm Hi cười cười né qua.
Văn Văn cười nói, “Mau vào ngồi đi.”
Hơn 6h, đa số khách đã tề tựu, hai cô tìm bàn của mình ngồi vào, trên bàn trừ hai cô ra, những chỗ khác đều trống.
Lâm Hi đột nhiên hỏi: “Thiên Thiên, bồ có cảm thấy tên của mấy người này đặc biệt rất quái?”
Thiên Thiên lại nhìn kĩ một lượt, mấy cái tên là: Hoài Thai, Bất Lực, Bàn Điểu, Mạn Mạn. ( Viv: nghĩa là: mang thai, bất lực, bàn chim, từ từ, mình cố vận dụng hết kiến thức Hán Việt để phục vụ các bạn rồi , Pil giỏi *ôm ôm* )
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nửa buổi không nói nên lời. ( ai đặt mấy tên này hay quá ) )
Thiên Thiên nói, “Hi Hi, là chúng theo không kịp trào lưu hay sao? Đầu năm nay cha mẹ đều đặt tên cho con như vậy sao?”
Sau mới biết rõ, những người này là bạn trên mạng của Văn Văn, sau khi cô dâu đưa vào mới mở miệng nói: “Chị Hoài Thai, chị Bất Lực, chị Bàn Điểu,” nghe thế Thiên Thiên sởn tóc gáy. (bọn này cũng thế >”< thật kinh dị à )
Mấy người này vốn quen biết nhau, nói chuyện tất nhiên cũng không câu nệ, khôn
g thể không nói, Văn Văn rất có duyên với họ, bọn họ là từ bốn phương trong nước đến tham dự hôn lễ của cô. Thiên Thiên, Lâm Hi và cô có mấy chục năm quen biết, nhưng đã lâu không liên lạc, ngược lại so không tới những người bạn hàng ngày gặp mặt trên internet.
Khách bên nhà gái đều đã đầy đủ, nhưng bên nhà trai có một bàn còn trống, bởi vì muốn đúng 6h30′ khai tiệc nên hai bên cũng khẩn trương, nghe nói bàn đó là bạn của chú rể, sớm sớm còn cùng đi đón dâu, bảy tám chàng trai oai phong lẫm liệt. (Pil: hehe… ta đoán ta đoán có Hạo ca , Viv: im đi… lộ hết bây giờ =’= )
Rất nhanh bọn họ đã đi tới, Thiên Thiên lơ đãng nhìn thoáng qua, không khỏi sửng sốt.
Thẩm Hạo đi vào cuối cùng, mặc một bộ lễ phục áo màu đen, quần vàng nhạt, chân thon dài cao ngất, tuấn dật phi phàm. ( Viv: … Pil: nuốt… nuốt nước bọt vào ngay, nhìn mi kinh dị quá =’= )
Đây là phong cách khác ngày thường của anh, tuy rằng có một chút cảm giác đùa giỡn thoải mái, nhưng không thể phủ nhận, soái ca bất luận mặc cái gì đều nhìn rất tuyệt. (*gật gật*)
Thiên Thiên thấp giọng nói thầm, Lâm Hi phải ghé sát mới nghe rõ cô đang nói gì, “Mang thêm kính đen có thể trực tiếp đi cướp ngân hàng.” Nhìn theo hướng nhìn của cô, Lâm Hi cười một cái.
Thẩm Hạo dường như phát hiện đến ánh mắt của Thiên Thiên, sau khi ngồi xuống liền đỉnh đạc nhìn qua, trong phút chốc trong mắt hình như có một tia sáng lóe lên. (quỷ a, mắt phát sáng à ) Hôm nay Thiên Thiên thật dễ thương nhưng không mất vẻ thanh thuần, gợi cảm nhưng không thiếu khả ái, là từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua một mặt. (mê ròi, kekeke…)
Lâm Hi vuốt vuốt tóc mái, dùng cánh tay chỏ chỏ Thiên Thiên, nói: “A, soái ca đang nhìn mình.” (Viv: rồi, thêm một chị tự tin phát ớn, Pil: người ta đẹp người ta có quyền :”> ) Cô mặt một bộ Chanel màu xám cổ áo khoét sâu, nội y màu hồng nhạt lộ một biên nhỏ, tai mang khuyên tai của Áo, thân hình chữ S chuẩn của chuẩn, quả thật có phong cách.
Thiên Thiên ngẩng đầu, đang nhìn đụng phải mắt Thẩm Hạo trong không trung, tim bổng dưng nhảy dựng, lập tức dời tầm mắt, tức giận nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Hạo như rất có hứng thú cười cười.
/59
|