Tứớc Thiên thật ôn nhu đở Trương Dạ Yến cho nàng ngồi tựa lưng vào giường, cùng lúc đó những gia nhân bước vào, trên tay mỗi người cầm dĩa lớn, to nhỏ, đặt lên bàn cạnh giường, rất nhiều thức ăn trên đó, có cả chén thuốc đen thui kia.Đôi mục quang hắn ôn nhu nhìn nàng: " để ta giúp nàng ăn nhé?.
_"Thật ngại quá đã phiền ngài, thưa vương gia!
Hẳn đưa tay lên xoa đầu nàng nói: nàng đừng khách sáo với ta như vậy, ta tình nguyện vì nàng mà.
Nghe hắn nói cả mặt Trương Dạ Yến đã hồng lên thấy rõ, nàng ngại ngùng cuối đầu không dám nhìn lên.
Tứớc Thiên thật ôn nhu, từ tốn đút từng muỗng thức ăn cho nàng, Dạ Yến vì hành động của hắn mà ngẩn ngơ, cô cứ vô tư há miệng cho hắn đút ăn, nhìn nàng ăn ngon miệng lòng Tứớc Thiên cảm thấy hạnh phúc.
Dạ Yến chớp đôi mắt phượng nhìn hắn hỏi: sao ngài không ăn đi, mà cứ lo đút cho ta hoài vậy?.
Tứớc Thiên nghe nàng nói, hắn cũng vội vàng ăn, nhìn hắn ăn nàng liền nở nụ cười tươi, nụ cười của nàng thật đẹp, hắn nhìn mà lòng càng thêm say đắm, một cảm giác thật khó tả được, đã lâu rồi hắn mới có được một bữa cơm gia đình như vậy, mà từ lâu hắn đã đánh mất, đối với người như hắn, ngày tháng chỉ biết chém giết trên xa trường, lạnh lùng tàn nhẫn, đã không còn biết được hạnh phúc là gì.
_Nhưng hôm nay nhờ có nàng mà hắn được niềm vui như vầy.
Buổi cơm cuối cùng xong, gia nhân bước vào dọn dẹp sạch sẽ rồi liền rời khỏi.
Tứớc Thiên nhẹ nhàng cầm lên chén thuốc đưa vào tay Dạ Yến nói:
_"nàng uống đi cho mau khỏe lại!"
Dạ Yến nhìn vào chén thuốc đen thui, trong bụng đã muốn nôn rồi, nên nàng cứ chần chừ chưa uống, hắn liếc mắt nhìn qua nàng, hắn biết nàng không muốn uống.
Tứớc Thiên liền lên tiếng: " để ta giúp nàng uống nha?"nghe hắn nói muốn giúp mình, Dạ Yến hiểu ngay ý của hắn muốn giúp mình bằng cách gì rồi, nên nàng nhanh lẹ miệng đáp:
_ "Không!.. không cần đâu ta tự uống được " dứt lời Dạ Yến cầm chén thuốc nín thở uống một hơi hết sạch.
Thấy nàng bị mình dọa cho hoảng sợ hắn mỉm cười nhìn nàng khẻ nói: nàng biết nghe lời như vậy ta rất vui.
Trương Dạ Yến liếc mắt nhìn hắn tỏ ra bực bội mắng chửi thầm: "đồ lưu manh".
Nàng và hắn cùng thi đấu trừng mắt với nhau xem ai trừng lâu hơn, lúc này ngoài cửa phòng có tiếng bước chân đi vào, gương mặt khôi ngô vui vẻ của Kỳ Lôi xuất hiện hắn cười nói: vương huynh! Huynh cũng thật là xấu nha, nàng ấy tỉnh lại rồi mà không thông báo cho đại phu này một tiếng nữa.
_Lúc cần dùng thì hối hả nhờ vả giờ đã qua khỏi nguy hiểm thì quên mất đệ luôn, Kỳ Lôi nói như hờn trách nhìn Tước Thiên.
Kỳ Lôi về phía Trương Dạ Yến lên tiếng hỏi: " nàng thấy trong người thế nào rồi? Vết thương có đở đau hơn không?".
Dạ Yến gật nhẹ đầu nhìn Kỳ Lôi đáp: thật đa tạ vương gia ta đở nhiều rồi.
Kỳ Lôi gật đầu: " để ta bắt mạch kiểm tra lại cho nàng" dứt lời chân hắn bước đến bên giường, đưa hai ngón tay lên bắt mạch kiểm tra cho nàng.
Một khắc trôi qua Kỳ Lôi gật đầu nhìn Tước Thiên nói: " mạch đã ổn giờ chỉ cần bồi dưỡng cho tốt cơ thể, và giữ sạch sẽ vết thương là được" lời nói xong, ánh mắt Kỳ Lôi thật nhu tình nhìn nàng, đây là lần thứ hai hắn nhìn tận mặt nàng, Kỳ Lôi cười nhẹ khẻ nói:
"nàng thật là đẹp "
_"Vậy nàng đã có hôn ước với ai chưa? "
Dạ Yến rất bất ngờ vì câu hỏi của Kỳ Lôi, nàng chưa kịp trả lời, thì bàn tay đã bị kỳ Lôi nắm, Trương Dạ Yến ngượng ngùng, mặt nàng ửng đỏ, nàng vội vã rút tay về nói: " ta chưa có hứa hôn với ai, nhưng vương gia hỏi có việc gì không?"
Dạ Yến nhìn hắn ngạc nhiên hỏi?
Kỳ Lôi tươi cười nhìn nàng, nụ cười của hắn thật đẹp làm cho Dạ Yến xém phụt cả máu mũi, Kỳ Lôi vui vẻ nói: nếu nàng chưa có hôn phu,vậy nàng cho ta cơ hội đó được không kỳ Lôi nhìn vào mắt nàng hỏi?.
Trương Dạ Yến nghe lời nói của nam nhân này, nàng lúc này thật bối rối không biết phải trả lời sao với hắn.
Bổng một giọng nói âm lãnh gào lên: "biểu đệ!...đệ ăn nói lung tung cái gì vậy hả? "
Tứớc Thiên giờ đây mặt đen như lọ nồi, trán nổi đầy vạch xanh, đen vì quá tức giận, hai người nọ bị hoảng hốt nhìn sang Tước Thiên không dám nói gì nữa.
Tước Thiên lại nói lớn: " Trương Dạ Yến nàng ấy là của ta! Sao đệ dám nói vậy chứ?"
Một cơn lạnh lẽo chạy dọc theo từ sống lưng lên thẳng não của Kỳ Lôi, hắn biết mình không thể đùa được nữa, giờ đây có người đang uống cả hủ dấm chua rồi, không thể tiếp tục ở đây được rồi a lúc này chạy là thượng sách.
Kỳ Lôi cười gượng gạo nói: " đệ chỉ đùa tí thôi, vương huynh không thích thì thôi đệ xin cáo lui vậy" quay sang Dạ Yến hắn chào cô rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng mất hút.
_"Thật ngại quá đã phiền ngài, thưa vương gia!
Hẳn đưa tay lên xoa đầu nàng nói: nàng đừng khách sáo với ta như vậy, ta tình nguyện vì nàng mà.
Nghe hắn nói cả mặt Trương Dạ Yến đã hồng lên thấy rõ, nàng ngại ngùng cuối đầu không dám nhìn lên.
Tứớc Thiên thật ôn nhu, từ tốn đút từng muỗng thức ăn cho nàng, Dạ Yến vì hành động của hắn mà ngẩn ngơ, cô cứ vô tư há miệng cho hắn đút ăn, nhìn nàng ăn ngon miệng lòng Tứớc Thiên cảm thấy hạnh phúc.
Dạ Yến chớp đôi mắt phượng nhìn hắn hỏi: sao ngài không ăn đi, mà cứ lo đút cho ta hoài vậy?.
Tứớc Thiên nghe nàng nói, hắn cũng vội vàng ăn, nhìn hắn ăn nàng liền nở nụ cười tươi, nụ cười của nàng thật đẹp, hắn nhìn mà lòng càng thêm say đắm, một cảm giác thật khó tả được, đã lâu rồi hắn mới có được một bữa cơm gia đình như vậy, mà từ lâu hắn đã đánh mất, đối với người như hắn, ngày tháng chỉ biết chém giết trên xa trường, lạnh lùng tàn nhẫn, đã không còn biết được hạnh phúc là gì.
_Nhưng hôm nay nhờ có nàng mà hắn được niềm vui như vầy.
Buổi cơm cuối cùng xong, gia nhân bước vào dọn dẹp sạch sẽ rồi liền rời khỏi.
Tứớc Thiên nhẹ nhàng cầm lên chén thuốc đưa vào tay Dạ Yến nói:
_"nàng uống đi cho mau khỏe lại!"
Dạ Yến nhìn vào chén thuốc đen thui, trong bụng đã muốn nôn rồi, nên nàng cứ chần chừ chưa uống, hắn liếc mắt nhìn qua nàng, hắn biết nàng không muốn uống.
Tứớc Thiên liền lên tiếng: " để ta giúp nàng uống nha?"nghe hắn nói muốn giúp mình, Dạ Yến hiểu ngay ý của hắn muốn giúp mình bằng cách gì rồi, nên nàng nhanh lẹ miệng đáp:
_ "Không!.. không cần đâu ta tự uống được " dứt lời Dạ Yến cầm chén thuốc nín thở uống một hơi hết sạch.
Thấy nàng bị mình dọa cho hoảng sợ hắn mỉm cười nhìn nàng khẻ nói: nàng biết nghe lời như vậy ta rất vui.
Trương Dạ Yến liếc mắt nhìn hắn tỏ ra bực bội mắng chửi thầm: "đồ lưu manh".
Nàng và hắn cùng thi đấu trừng mắt với nhau xem ai trừng lâu hơn, lúc này ngoài cửa phòng có tiếng bước chân đi vào, gương mặt khôi ngô vui vẻ của Kỳ Lôi xuất hiện hắn cười nói: vương huynh! Huynh cũng thật là xấu nha, nàng ấy tỉnh lại rồi mà không thông báo cho đại phu này một tiếng nữa.
_Lúc cần dùng thì hối hả nhờ vả giờ đã qua khỏi nguy hiểm thì quên mất đệ luôn, Kỳ Lôi nói như hờn trách nhìn Tước Thiên.
Kỳ Lôi về phía Trương Dạ Yến lên tiếng hỏi: " nàng thấy trong người thế nào rồi? Vết thương có đở đau hơn không?".
Dạ Yến gật nhẹ đầu nhìn Kỳ Lôi đáp: thật đa tạ vương gia ta đở nhiều rồi.
Kỳ Lôi gật đầu: " để ta bắt mạch kiểm tra lại cho nàng" dứt lời chân hắn bước đến bên giường, đưa hai ngón tay lên bắt mạch kiểm tra cho nàng.
Một khắc trôi qua Kỳ Lôi gật đầu nhìn Tước Thiên nói: " mạch đã ổn giờ chỉ cần bồi dưỡng cho tốt cơ thể, và giữ sạch sẽ vết thương là được" lời nói xong, ánh mắt Kỳ Lôi thật nhu tình nhìn nàng, đây là lần thứ hai hắn nhìn tận mặt nàng, Kỳ Lôi cười nhẹ khẻ nói:
"nàng thật là đẹp "
_"Vậy nàng đã có hôn ước với ai chưa? "
Dạ Yến rất bất ngờ vì câu hỏi của Kỳ Lôi, nàng chưa kịp trả lời, thì bàn tay đã bị kỳ Lôi nắm, Trương Dạ Yến ngượng ngùng, mặt nàng ửng đỏ, nàng vội vã rút tay về nói: " ta chưa có hứa hôn với ai, nhưng vương gia hỏi có việc gì không?"
Dạ Yến nhìn hắn ngạc nhiên hỏi?
Kỳ Lôi tươi cười nhìn nàng, nụ cười của hắn thật đẹp làm cho Dạ Yến xém phụt cả máu mũi, Kỳ Lôi vui vẻ nói: nếu nàng chưa có hôn phu,vậy nàng cho ta cơ hội đó được không kỳ Lôi nhìn vào mắt nàng hỏi?.
Trương Dạ Yến nghe lời nói của nam nhân này, nàng lúc này thật bối rối không biết phải trả lời sao với hắn.
Bổng một giọng nói âm lãnh gào lên: "biểu đệ!...đệ ăn nói lung tung cái gì vậy hả? "
Tứớc Thiên giờ đây mặt đen như lọ nồi, trán nổi đầy vạch xanh, đen vì quá tức giận, hai người nọ bị hoảng hốt nhìn sang Tước Thiên không dám nói gì nữa.
Tước Thiên lại nói lớn: " Trương Dạ Yến nàng ấy là của ta! Sao đệ dám nói vậy chứ?"
Một cơn lạnh lẽo chạy dọc theo từ sống lưng lên thẳng não của Kỳ Lôi, hắn biết mình không thể đùa được nữa, giờ đây có người đang uống cả hủ dấm chua rồi, không thể tiếp tục ở đây được rồi a lúc này chạy là thượng sách.
Kỳ Lôi cười gượng gạo nói: " đệ chỉ đùa tí thôi, vương huynh không thích thì thôi đệ xin cáo lui vậy" quay sang Dạ Yến hắn chào cô rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng mất hút.
/40
|