Tước Thiên hoãn sợ khi nhìn thấy Dạ Yến vì tức giận mà thổ huyết rồi bất tỉnh, hai cánh tay hắn ôm cả người nàng vào lòng hắn gào lên thảm thiết:
Trương Dạ Yến!.....Trương Dạ Yến!.
_Nàng bị làm sao vậy? Nàng đừng ngủ, nàng hãy mở mắt ra nhìn ta đi, nàng đừng làm ta sợ mà, ta xin lỗi nàng Dạ Yến.
Kỳ Lôi thấy sự việc như vậy, hắn nhanh bước đến cầm tay Dạ Yến chuẩn mạch cho nàng, ít giây sao hắn nhìn vương huynh liền lên tiếng:
_Mau cho nàng ấy uống hai viên dược này đi huynh, chúng ta mau đưa nàng về phủ, ở đấy có đủ thuốc để chữa trị cho nàng.
Tước Thiên nhận lấy dược vội đưa vào miệng Dạ Yến, cho nàng uống xong, hắn ra lệnh hồi phủ gấp, Tước Thiên nói với Kỳ Lôi đệ hãy đưa mẹ con thẩm nương theo cùng, khi nào nàng tỉnh lại cho nàng gặp họ cho nàng đở buồn phiền.Kỳ Lôi gật đầu bước rời khỏi phòng để thông báo cho binh linh chuẩn bị, Tước Thiên ôm Dạ Yến trong lòng, trái tim hắn nhu vụng vỡ, hắn không ngờ chỉ vì hắn yêu nàng, muốn nàng luôn bên hắn, nên mới làm cách đó để giữ nàng cạnh mình, đều hắn không ngờ nàng vì uất ức nhẫn nhịn hắn mà bệnh của nàng trở nên trầm trọng hơn nhiều, đến độ thổ huyết, rồi bất tỉnh, bàn tay Tước Thiên hắn cầm khăn lau đi những vết máu cho nàng mà lòng đầy xót xa.
Lúc này từ ngoài cửa Trần huyện lệnh bước vào cuối chào thông báo ngựa đã được chuẩn bị xong, ông cũng chúc vương gia cùng vương phi hồi phủ bình an.
Tước Thiên cũng chào ông và hứa nội trong ba hôm sẽ có người mang lệnh của vua xuống thôn này, nói xong Tước Thiên ôm bế Dạ Yến đi nhanh ra xe ngựa rời khỏi huyện đường, hai mẹ con thẩm nương thì ngồi xe ngựa sau cùng Kỳ Lôi, quán ăn tạm thời phải đóng cửa, đợi Dạ Yến khỏe hơn thì Thẩm nương về lại tiếp tục bán.
Đoàn người ngựa liền rời khỏi thôn, không bao lâu gần một canh giờ thì đoàn đã về tới phủ đại tướng quân, xe ngựa đi thẳng vào bên trong, tới trước cửa sương phòng của Tước Thiên thì xe ngựa dừng lại, thị vệ vội nhanh chân bước đến vén màn xe ngựa cho Tước Thiên bế Dạ Yến xuống, hắn ôm nàng đi thẳng vào bên trong phòng đặt nàng lên giường lớn.
Tước Thiên liền lấy y phục sạch thay cho Dạ Yến, đắp chăn cẩn thận cho nàng, rồi hắn mới quay lưng bước vào bên trong tắm thay y phục sạch khác cho chính mình.
Trương Dạ Yến!.....Trương Dạ Yến!.
_Nàng bị làm sao vậy? Nàng đừng ngủ, nàng hãy mở mắt ra nhìn ta đi, nàng đừng làm ta sợ mà, ta xin lỗi nàng Dạ Yến.
Kỳ Lôi thấy sự việc như vậy, hắn nhanh bước đến cầm tay Dạ Yến chuẩn mạch cho nàng, ít giây sao hắn nhìn vương huynh liền lên tiếng:
_Mau cho nàng ấy uống hai viên dược này đi huynh, chúng ta mau đưa nàng về phủ, ở đấy có đủ thuốc để chữa trị cho nàng.
Tước Thiên nhận lấy dược vội đưa vào miệng Dạ Yến, cho nàng uống xong, hắn ra lệnh hồi phủ gấp, Tước Thiên nói với Kỳ Lôi đệ hãy đưa mẹ con thẩm nương theo cùng, khi nào nàng tỉnh lại cho nàng gặp họ cho nàng đở buồn phiền.Kỳ Lôi gật đầu bước rời khỏi phòng để thông báo cho binh linh chuẩn bị, Tước Thiên ôm Dạ Yến trong lòng, trái tim hắn nhu vụng vỡ, hắn không ngờ chỉ vì hắn yêu nàng, muốn nàng luôn bên hắn, nên mới làm cách đó để giữ nàng cạnh mình, đều hắn không ngờ nàng vì uất ức nhẫn nhịn hắn mà bệnh của nàng trở nên trầm trọng hơn nhiều, đến độ thổ huyết, rồi bất tỉnh, bàn tay Tước Thiên hắn cầm khăn lau đi những vết máu cho nàng mà lòng đầy xót xa.
Lúc này từ ngoài cửa Trần huyện lệnh bước vào cuối chào thông báo ngựa đã được chuẩn bị xong, ông cũng chúc vương gia cùng vương phi hồi phủ bình an.
Tước Thiên cũng chào ông và hứa nội trong ba hôm sẽ có người mang lệnh của vua xuống thôn này, nói xong Tước Thiên ôm bế Dạ Yến đi nhanh ra xe ngựa rời khỏi huyện đường, hai mẹ con thẩm nương thì ngồi xe ngựa sau cùng Kỳ Lôi, quán ăn tạm thời phải đóng cửa, đợi Dạ Yến khỏe hơn thì Thẩm nương về lại tiếp tục bán.
Đoàn người ngựa liền rời khỏi thôn, không bao lâu gần một canh giờ thì đoàn đã về tới phủ đại tướng quân, xe ngựa đi thẳng vào bên trong, tới trước cửa sương phòng của Tước Thiên thì xe ngựa dừng lại, thị vệ vội nhanh chân bước đến vén màn xe ngựa cho Tước Thiên bế Dạ Yến xuống, hắn ôm nàng đi thẳng vào bên trong phòng đặt nàng lên giường lớn.
Tước Thiên liền lấy y phục sạch thay cho Dạ Yến, đắp chăn cẩn thận cho nàng, rồi hắn mới quay lưng bước vào bên trong tắm thay y phục sạch khác cho chính mình.
/40
|