"Tôi đưa cô về."
"Tài xế Nhan đã đi lấy xe rồi." Cô lần nữa lắc đầu từ chối.
"Tôi có nói đưa cô về, mau lên xe." Tề Lạc nói với cô.
"Ngày mai được không, thời gian bây giờ cũng không còn sớm, hơn nữa tôi có có chút mệt mỏi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút." Cô lại lần nữa cự tuyệt anh.
"Tôi đưa cô trở về, tôi có chuyện cần nói với cô, cô chỉ cần nghe là được." Anh kiên trì nói.
Từ bãi đậu xe đột nhiên có ánh đèn chiếu tới, Thi Vân Nhu có cảm giác như nắm được chiếc phao cứu mạng, vội vàng nói:
"Tài xế Nhan đã lái xe tới. Tôi phải đi trước đây, hẹn gặp lại." Nói xong, cô chạy nhanh đến phía xe đang chạy tới.
Đột nhiên, tiếng động cơ vang lên, xe của Tề Lạc bỗng dưng lao về phía trước thật nhanh, thiếu chút nữa liền va vào phải xe của tài xế Nhan, cũng may tay lái của tài xế Nhan không tồi, anh ta nhanh tay lẹ mắt đem xe đánh lái sang hướng khác mới tránh được một trận va chạm.
Thi Vân Nhu toàn bộ bị dọa đến tim đập thình thịch, cô nhanh chân chạy lại về phía xe của Tề Lạc, ngăn cho anh ta đừng chạy loạn, lớn tiếng quát.
"Anh điên rồi sao? Không thấy có xe đang chạy lại đây à? Anh không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?"
"Lên xe!"
Không để ý tới phản ứng của cô, anh trực tiếp xuống xe nắm lấy tay của cô, đem cô nhét vào trong xe. Cô bị hành động của anh làm dọa sợ đến ngây người một lúc lâu.
"Tôi đưa cô ấy trở về." Anh nói với tài xế Nhan, sau đó ngồi trên xe, giẫm chân ga, khởi động xe mà đi.
Mãi cho đến khi anh chạy xe đến đường lớn thì Thi Vân Nhu mới hồi phục lại tinh thần.
"Sao tự dưng anh lại làm như vậy hả?" Ở bên trong xe, cô nổi giận đùng đùng mở miệng chất vấn.
Từ lúc quen biết anh đến nay đã hơn hai tháng, trừ bỏ lần đầu tiên gặp được anh có chút hiểu lầm thì anh luôn là người bình tĩnh, hiểu rõ lí lẽ, ôn nhu săn sóc, chưa từng có những hành vi thô lỗ như vậy, sao hôm nay anh lại hành động một cách kì lạ như thế?
"Những lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng. Có chuyện gì xảy ra với cô?" Giọng nói của anh mang theo một chút tức giận.
"Tôi thì làm sao?" Cô không thể hiểu được anh nói gì liền hỏi lại.
"Cô cố ý trốn tôi."
"Tôi không có trốn anh." Thân thể của cô không tự chủ được mà giật mình, cô quát lớn để cố gắng biện minh cho mình.
"Cô có." Anh lớn tiếng nói.
"Bằng không cô nói cho tôi biết cô vì cái gì mà nửa tháng vừa qua cô cố ý lẩn tránh tôi. Có rất nhiều lần tôi muốn lái xe đón cô, cô đều thoái thác? Rất nhiều lần gặp nhau muốn nói chuyện cùng cô nhưng cô lại vì cái gì mà liền tìm lấy cớ để vội vàng rời đi?"
"Tôi là thật sự có việc.."
"Đừng nói dối, cô rốt cuộc có hay không, thì trong lòng biết rõ." Anh đánh gãy cô lời nói.
"Tôi chỉ muốn biết vì cái gì? Vì cái gì mà cô lẩn tránh tôi? Hãy cho tôi một cái lý do hợp lí đi."
Thi Vân Nhu trầm mặc không nói, miệng không hé răng ngồi ở ghế phụ mà ngẩn người. Tề Lạc đột nhiên đem xe tấp vào lề đường, mở đèn trần xe, quay đầu nhìn cô nói:
"Chúng tacứ như vậy đi. Một là cô cho tôi biết lí do rồi tôi sẽ đưa cô về, hai là cô xuống xe rồi tự tìm cách mà về."
Thi Vân Nhu không nghĩ tới anh sẽ tuyệt tình như vậy, liền dừng xe ở đây. Nơi này không có trạm xe, không có nhà cửa, chỉ là mảnh đất hoang vu đến đáng sợ, bây giờ cho cô xuống xe đi bộ về nhà thì cô cũng không đủ gan để đi.
"Tề Lạc, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô tức giận hỏi anh.
"Tôi chỉ là muốn biết vì lí do mà thôi, chỉ cần cô nói cho tôi biết, tôi lập tức lái xe đưa cô về nhà."
Thi Vân Nhu đột nhiên lại trầm mặc. Tề Lạc cũng không thúc giục cô, tựa như những lời anh nói vừa rồi, hoàn toàn không ngại việc đôi co cùng cô ở chỗ này. Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc đầu hàng.
"Đối với anh mà nói, tôi là cái gì của anh? Chúng ta thì có quan hệ gì?" Cô đánh vỡ sự trầm tĩnh trong xe, mở miệng hỏi anh, giọng điệu nặng nề.
"Chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ không phải sao?"
"Bạn bè bình thường? Hay là bạn bè trai gái?" Cô hỏi.
"Cái gì?" Anh bị cô đặt vấn đề làm cho kinh sợ.
"A, xem phản ứng của anh tôi liền biết được đáp án rồi." Cô cười gượng nói, quyết định vĩnh biệt mối tình đầu này tại đây.
"Nhưng mà anh biết không? Tôi rất hy vọng đáp án của anh là vế sau. Cho nên, hiện tại anh đã biết tôi vì cái gì mà muốn tránh anh chưa? Bởi vì tôi không muốn làm mình ngày càng lún sâu vào cảm giác đó, đặc biệt là khi anh đã có vị hôn thê."
"Tài xế Nhan đã đi lấy xe rồi." Cô lần nữa lắc đầu từ chối.
"Tôi có nói đưa cô về, mau lên xe." Tề Lạc nói với cô.
"Ngày mai được không, thời gian bây giờ cũng không còn sớm, hơn nữa tôi có có chút mệt mỏi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút." Cô lại lần nữa cự tuyệt anh.
"Tôi đưa cô trở về, tôi có chuyện cần nói với cô, cô chỉ cần nghe là được." Anh kiên trì nói.
Từ bãi đậu xe đột nhiên có ánh đèn chiếu tới, Thi Vân Nhu có cảm giác như nắm được chiếc phao cứu mạng, vội vàng nói:
"Tài xế Nhan đã lái xe tới. Tôi phải đi trước đây, hẹn gặp lại." Nói xong, cô chạy nhanh đến phía xe đang chạy tới.
Đột nhiên, tiếng động cơ vang lên, xe của Tề Lạc bỗng dưng lao về phía trước thật nhanh, thiếu chút nữa liền va vào phải xe của tài xế Nhan, cũng may tay lái của tài xế Nhan không tồi, anh ta nhanh tay lẹ mắt đem xe đánh lái sang hướng khác mới tránh được một trận va chạm.
Thi Vân Nhu toàn bộ bị dọa đến tim đập thình thịch, cô nhanh chân chạy lại về phía xe của Tề Lạc, ngăn cho anh ta đừng chạy loạn, lớn tiếng quát.
"Anh điên rồi sao? Không thấy có xe đang chạy lại đây à? Anh không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?"
"Lên xe!"
Không để ý tới phản ứng của cô, anh trực tiếp xuống xe nắm lấy tay của cô, đem cô nhét vào trong xe. Cô bị hành động của anh làm dọa sợ đến ngây người một lúc lâu.
"Tôi đưa cô ấy trở về." Anh nói với tài xế Nhan, sau đó ngồi trên xe, giẫm chân ga, khởi động xe mà đi.
Mãi cho đến khi anh chạy xe đến đường lớn thì Thi Vân Nhu mới hồi phục lại tinh thần.
"Sao tự dưng anh lại làm như vậy hả?" Ở bên trong xe, cô nổi giận đùng đùng mở miệng chất vấn.
Từ lúc quen biết anh đến nay đã hơn hai tháng, trừ bỏ lần đầu tiên gặp được anh có chút hiểu lầm thì anh luôn là người bình tĩnh, hiểu rõ lí lẽ, ôn nhu săn sóc, chưa từng có những hành vi thô lỗ như vậy, sao hôm nay anh lại hành động một cách kì lạ như thế?
"Những lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng. Có chuyện gì xảy ra với cô?" Giọng nói của anh mang theo một chút tức giận.
"Tôi thì làm sao?" Cô không thể hiểu được anh nói gì liền hỏi lại.
"Cô cố ý trốn tôi."
"Tôi không có trốn anh." Thân thể của cô không tự chủ được mà giật mình, cô quát lớn để cố gắng biện minh cho mình.
"Cô có." Anh lớn tiếng nói.
"Bằng không cô nói cho tôi biết cô vì cái gì mà nửa tháng vừa qua cô cố ý lẩn tránh tôi. Có rất nhiều lần tôi muốn lái xe đón cô, cô đều thoái thác? Rất nhiều lần gặp nhau muốn nói chuyện cùng cô nhưng cô lại vì cái gì mà liền tìm lấy cớ để vội vàng rời đi?"
"Tôi là thật sự có việc.."
"Đừng nói dối, cô rốt cuộc có hay không, thì trong lòng biết rõ." Anh đánh gãy cô lời nói.
"Tôi chỉ muốn biết vì cái gì? Vì cái gì mà cô lẩn tránh tôi? Hãy cho tôi một cái lý do hợp lí đi."
Thi Vân Nhu trầm mặc không nói, miệng không hé răng ngồi ở ghế phụ mà ngẩn người. Tề Lạc đột nhiên đem xe tấp vào lề đường, mở đèn trần xe, quay đầu nhìn cô nói:
"Chúng tacứ như vậy đi. Một là cô cho tôi biết lí do rồi tôi sẽ đưa cô về, hai là cô xuống xe rồi tự tìm cách mà về."
Thi Vân Nhu không nghĩ tới anh sẽ tuyệt tình như vậy, liền dừng xe ở đây. Nơi này không có trạm xe, không có nhà cửa, chỉ là mảnh đất hoang vu đến đáng sợ, bây giờ cho cô xuống xe đi bộ về nhà thì cô cũng không đủ gan để đi.
"Tề Lạc, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô tức giận hỏi anh.
"Tôi chỉ là muốn biết vì lí do mà thôi, chỉ cần cô nói cho tôi biết, tôi lập tức lái xe đưa cô về nhà."
Thi Vân Nhu đột nhiên lại trầm mặc. Tề Lạc cũng không thúc giục cô, tựa như những lời anh nói vừa rồi, hoàn toàn không ngại việc đôi co cùng cô ở chỗ này. Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc đầu hàng.
"Đối với anh mà nói, tôi là cái gì của anh? Chúng ta thì có quan hệ gì?" Cô đánh vỡ sự trầm tĩnh trong xe, mở miệng hỏi anh, giọng điệu nặng nề.
"Chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ không phải sao?"
"Bạn bè bình thường? Hay là bạn bè trai gái?" Cô hỏi.
"Cái gì?" Anh bị cô đặt vấn đề làm cho kinh sợ.
"A, xem phản ứng của anh tôi liền biết được đáp án rồi." Cô cười gượng nói, quyết định vĩnh biệt mối tình đầu này tại đây.
"Nhưng mà anh biết không? Tôi rất hy vọng đáp án của anh là vế sau. Cho nên, hiện tại anh đã biết tôi vì cái gì mà muốn tránh anh chưa? Bởi vì tôi không muốn làm mình ngày càng lún sâu vào cảm giác đó, đặc biệt là khi anh đã có vị hôn thê."
/49
|