"Anh biết không? Thì ra ba mẹ.. Em là nói là ba mẹ chồng trước của em, kỳ thật bọn họ đều đã biết con trai mình là là người đồng tính luyến ái, chỉ là bọn họ không muốn chấp nhận mà thôi. Cho nên, bọn họ có thể nói là từ đầu tới đuôi đều biết Niệm Kỳ căn bản là không phải con cháu Ôn gia, chính là bọn họ vẫn đối xử với em cùng Niệm Kỳ rất tốt, em thật sự, thật sự cảm ơn bọn họ, cũng yêu thương bọn họ." Cô cảm kích từ tận đáy lòng, cảm động nói cho anh tình hình thực tế.
"Lần trước Niệm Kỳ xảy ra chuyện là từ trong tay mẹ Ôn bị ôm đi, mẹ Ôn vì thế vẫn luôn canh cánh trong lòng, luôn tự trách cùng xin lỗi, sau lại bởi vì áy náy, liền nói với em kỳ thật bọn họ sớm đã biết bí mật rằng Niệm Kỳ không phải cốt nhục của Ôn gia bọn họ, nói bọn họ thực xin lỗi em, đồng thời nói, nếu như em tìm được hạnh phúc của mình muốn rời đi, bọn họ sẽ cho em rời đi, đồng thời chúc phúc cho em. Thì ra ngày đó anh và em cùng nhau chạy về nhà, bọn họ đã mơ hồ đoán được anh là ba ruột của Niệm Kỳ." Cô cảm thán nói. Trời cao thật sự đối với cô không tệ, khi cô gặp phải khó khăn, đã giúp cô gặp được Ôn Thụy Hạo, còn có ba mẹ Ôn.
"Sau đó em cùng bác sĩ Ôn ly hôn?" Anh hỏi.
"Đúng rồi." Cô gật đầu.
"Chẳng lẽ khi đó em vẫn không cảm giác được anh đối với em có chút thái độ không thích hợp sao?" Anh nhìn chằm chằm hỏi cô.
"Cảm giác được."
"Vậy em vẫn còn quyết định ly hôn, chẳng lẽ sẽ không vì mình mà chừa đường lui sao? Nếu anh chọn rời xa mẹ con em, dù chết cũng không đi tìm em nói chuyện, vậy em phải làm sao bây giờ?" Anh có chút tức muốn hộc máu.
"Cho nên em mới tới đây." Cô cong môi mỉm cười.
"Nếu anh không nghĩ thông suốt, em đến rồi cũng vô dụng." Anh vẫn có chút nổi giận, cô gái ngốc này sao không biết suy nghĩ cho bản thân mình chứ.
Nghĩ đến chuyện cô sẽ khổ cực, anh sợ tới mức toàn thân phát run. May mắn anh nghĩ thông suốt, may mắn anh không có làm việc ngốc, may mắn cô còn ở anh trong lòng ngực, may mắn.
"Cảm ơn ông trời." Anh không tự chủ được lại ôm cô vào trong lòng ngực, gắt gao mà ôm, lẩm bẩm nói nhỏ nói.
"Tề Lạc, em có chuyện muốn nói với anh." Thi Vân Nhu bỗng nhiên mở miệng nói, ngữ khí có chút do dự.
"Chuyện gì?" Anh hơi buông lỏng cô ra, cúi đầu hỏi.
"Em nhận ba mẹ Ôn làm cha nuôi, mẹ nuôi, anh hẳn là sẽ không nổi giận đi?" Cô có chút thấp thỏm nói, bởi vì cảm giác anh đối với Ôn gia có một chút bài xích.
"Sẽ không, có người đối xử với tốt với em, tốt với con trai anh, anh lại vì cái gì mà nổi giận?" Anh lắc đầu nói.
"Thật sự?" Cô có chút phản ứng ngoài ý muốn nhìn anh.
"Em cho rằng anh không thích em cùng Ôn gia quá mức thân thiết."
"Anh không có không thích, chỉ là bởi vì bọn họ có thể cùng em và con trai sớm chiều ở chung, mà anh lại cùng hai người phân cách hai nơi, làm anh có chút ganh tị mà thôi. Chính là hiện tại em cùng con trai đều ở bên cạnh anh, anh còn có cái gì mà ganh tị đâu? Về sau nơi đó là nhà mẹ đẻ thứ hai của em, nếu em muốn về nhà thăm bọn họ, anh sẽ cùng em trở về." Anh ôn nhu mỉm cười với cô nói.
"Cảm ơn anh, Tề Lạc." Cô cảm kích nói.
"Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn." Anh lắc đầu nói.
"Ân." Cô dùng sức gật đầu, sau đó tạm dừng một chút, lại mở miệng nói:
"Tề Lạc, em còn có một chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Anh mỉm cười hỏi, phát hiện mình thực thích ôm cô như vậy, nghe cô nói chuyện, cho nên mặc kệ cô còn có một chuyện, hay mười chuyện hoặc là một trăm chuyện muốn nói với anh, anh đều hoan nghênh.
"Chuyện này em còn không chắc chắn, nhưng mà có chút khả năng." Cô vẫn có chút do dự.
"Cái gì mà không chắc chắn, nhưng lại có khả năng?" Anh bị lời cô nói mà hoang mang.
"Chính là.. chính là.." Cô bỗng nhiên dựa vào bên tai anh, nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ "mang thai".
Anh bỗng nhiên ngây người, có kinh hỉ, khiếp sợ, vẻ mặt khó có thể tin nhìn cô, ngay sau đó lại nhanh chóng bị vui sướng, kích động cùng nhiệt tình thay thế.
"Em nói thật không đấy?" Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn, ánh mắt vui sướng nhìn.
"Em còn chưa có đi bệnh viện kiểm tra." Cô gật đầu nói.
"Chúng ta đi liền ngay bây giờ." Anh nhanh chóng nói, động tác lại thật cẩn thận mà buông cô ra, mình đứng dậy sau, lại thật cẩn thận mà đem cô từ trên sô pha nâng lên, xem cô giống như là giấy, sợ không cẩn thận mà làm hỏng.
"Cẩn thận một chút, cẩn thận."
"Không khoa trương như vậy chứ." Cô ngăn không được bật cười.
"Với anh mà nói là có đấy." Anh nghiêm túc đáp, sau đó hốc mắt đột nhiên có điểm phiếm hồng với cô nói.
"Cảm ơn em, anh yêu em."
"Những lời này em hẳn là nên nói với anh. Cảm ơn anh, em cũng yêu anh rất nhiều." Hai người mười ngón đan vào nhau, hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Đi thôi." Anh ôn nhu nói.
"Ân." Cô nhẹ giọng gật đầu, sau đó hai người tay nắm tay cùng đi đến khoa phụ sản.
Cảm ơn em đã trở lại bên cạnh anh, vì anh mà mang đến hạnh phúc vô cùng mỹ mãn, anh yêu em.
Cảm ơn anh đã đi vào cuộc sống của em, làm em gặp được anh gặp được tình yêu, em yêu anh.
- Hoàn-
"Lần trước Niệm Kỳ xảy ra chuyện là từ trong tay mẹ Ôn bị ôm đi, mẹ Ôn vì thế vẫn luôn canh cánh trong lòng, luôn tự trách cùng xin lỗi, sau lại bởi vì áy náy, liền nói với em kỳ thật bọn họ sớm đã biết bí mật rằng Niệm Kỳ không phải cốt nhục của Ôn gia bọn họ, nói bọn họ thực xin lỗi em, đồng thời nói, nếu như em tìm được hạnh phúc của mình muốn rời đi, bọn họ sẽ cho em rời đi, đồng thời chúc phúc cho em. Thì ra ngày đó anh và em cùng nhau chạy về nhà, bọn họ đã mơ hồ đoán được anh là ba ruột của Niệm Kỳ." Cô cảm thán nói. Trời cao thật sự đối với cô không tệ, khi cô gặp phải khó khăn, đã giúp cô gặp được Ôn Thụy Hạo, còn có ba mẹ Ôn.
"Sau đó em cùng bác sĩ Ôn ly hôn?" Anh hỏi.
"Đúng rồi." Cô gật đầu.
"Chẳng lẽ khi đó em vẫn không cảm giác được anh đối với em có chút thái độ không thích hợp sao?" Anh nhìn chằm chằm hỏi cô.
"Cảm giác được."
"Vậy em vẫn còn quyết định ly hôn, chẳng lẽ sẽ không vì mình mà chừa đường lui sao? Nếu anh chọn rời xa mẹ con em, dù chết cũng không đi tìm em nói chuyện, vậy em phải làm sao bây giờ?" Anh có chút tức muốn hộc máu.
"Cho nên em mới tới đây." Cô cong môi mỉm cười.
"Nếu anh không nghĩ thông suốt, em đến rồi cũng vô dụng." Anh vẫn có chút nổi giận, cô gái ngốc này sao không biết suy nghĩ cho bản thân mình chứ.
Nghĩ đến chuyện cô sẽ khổ cực, anh sợ tới mức toàn thân phát run. May mắn anh nghĩ thông suốt, may mắn anh không có làm việc ngốc, may mắn cô còn ở anh trong lòng ngực, may mắn.
"Cảm ơn ông trời." Anh không tự chủ được lại ôm cô vào trong lòng ngực, gắt gao mà ôm, lẩm bẩm nói nhỏ nói.
"Tề Lạc, em có chuyện muốn nói với anh." Thi Vân Nhu bỗng nhiên mở miệng nói, ngữ khí có chút do dự.
"Chuyện gì?" Anh hơi buông lỏng cô ra, cúi đầu hỏi.
"Em nhận ba mẹ Ôn làm cha nuôi, mẹ nuôi, anh hẳn là sẽ không nổi giận đi?" Cô có chút thấp thỏm nói, bởi vì cảm giác anh đối với Ôn gia có một chút bài xích.
"Sẽ không, có người đối xử với tốt với em, tốt với con trai anh, anh lại vì cái gì mà nổi giận?" Anh lắc đầu nói.
"Thật sự?" Cô có chút phản ứng ngoài ý muốn nhìn anh.
"Em cho rằng anh không thích em cùng Ôn gia quá mức thân thiết."
"Anh không có không thích, chỉ là bởi vì bọn họ có thể cùng em và con trai sớm chiều ở chung, mà anh lại cùng hai người phân cách hai nơi, làm anh có chút ganh tị mà thôi. Chính là hiện tại em cùng con trai đều ở bên cạnh anh, anh còn có cái gì mà ganh tị đâu? Về sau nơi đó là nhà mẹ đẻ thứ hai của em, nếu em muốn về nhà thăm bọn họ, anh sẽ cùng em trở về." Anh ôn nhu mỉm cười với cô nói.
"Cảm ơn anh, Tề Lạc." Cô cảm kích nói.
"Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn." Anh lắc đầu nói.
"Ân." Cô dùng sức gật đầu, sau đó tạm dừng một chút, lại mở miệng nói:
"Tề Lạc, em còn có một chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Anh mỉm cười hỏi, phát hiện mình thực thích ôm cô như vậy, nghe cô nói chuyện, cho nên mặc kệ cô còn có một chuyện, hay mười chuyện hoặc là một trăm chuyện muốn nói với anh, anh đều hoan nghênh.
"Chuyện này em còn không chắc chắn, nhưng mà có chút khả năng." Cô vẫn có chút do dự.
"Cái gì mà không chắc chắn, nhưng lại có khả năng?" Anh bị lời cô nói mà hoang mang.
"Chính là.. chính là.." Cô bỗng nhiên dựa vào bên tai anh, nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ "mang thai".
Anh bỗng nhiên ngây người, có kinh hỉ, khiếp sợ, vẻ mặt khó có thể tin nhìn cô, ngay sau đó lại nhanh chóng bị vui sướng, kích động cùng nhiệt tình thay thế.
"Em nói thật không đấy?" Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn, ánh mắt vui sướng nhìn.
"Em còn chưa có đi bệnh viện kiểm tra." Cô gật đầu nói.
"Chúng ta đi liền ngay bây giờ." Anh nhanh chóng nói, động tác lại thật cẩn thận mà buông cô ra, mình đứng dậy sau, lại thật cẩn thận mà đem cô từ trên sô pha nâng lên, xem cô giống như là giấy, sợ không cẩn thận mà làm hỏng.
"Cẩn thận một chút, cẩn thận."
"Không khoa trương như vậy chứ." Cô ngăn không được bật cười.
"Với anh mà nói là có đấy." Anh nghiêm túc đáp, sau đó hốc mắt đột nhiên có điểm phiếm hồng với cô nói.
"Cảm ơn em, anh yêu em."
"Những lời này em hẳn là nên nói với anh. Cảm ơn anh, em cũng yêu anh rất nhiều." Hai người mười ngón đan vào nhau, hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Đi thôi." Anh ôn nhu nói.
"Ân." Cô nhẹ giọng gật đầu, sau đó hai người tay nắm tay cùng đi đến khoa phụ sản.
Cảm ơn em đã trở lại bên cạnh anh, vì anh mà mang đến hạnh phúc vô cùng mỹ mãn, anh yêu em.
Cảm ơn anh đã đi vào cuộc sống của em, làm em gặp được anh gặp được tình yêu, em yêu anh.
- Hoàn-
/49
|