Hai người vừa lúc đi phòng của Tề Đỉnh Thiên nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Tề Lạc dừng lại quay đầu nói với cô:
"Tôi đi vào trước, xem ông tôi đã thức chưa."
"Kỳ thật tôi đến chỉ muốn xác nhận anh có lừa tôi hay không thôi, nhìn bao nhiêu nên tôi cũng tin anh không cần thiết phải lừa tôi. Bây giờ có nhìn thấy ông của anh hay không đều không sao cả." Cô thành thật nói với anh.
"Tôi biết." Anh nói xong vẫn là mở cửa phòng ra thăm dò nhìn bên trong một chút, sau đó lại đem cửa phòng đóng lại, bất đắc dĩ đối nhìn cô nói: "Ông nội của tôi đã tỉnh rồi."
"Không sao cả, dù sao không bao lâu nữa thì cũng có thể gặp được ông của anh thôi." Cô không thèm để ý nói.
"Mười năm trước cô chắc là còn học cấp 3 đi? Gia cảnh biến đổi đối với cô mà nói hẳn là một đả kích rất lớn?" Anh đột nhiên chuyển đề tài.
"Tựa như trời sập xuống, không khác mấy." Cô gật đầu thừa nhận.
"Công ty phá sản, tiền bạc trong nhà không còn, lại mắc nợ mấy ngàn vạn. Một đống chủ nợ giống như hung thần kéo tới, giống như thật sự muốn đem chúng tôi một nhà ba người sống sờ sờ ra ăn tươi nuốt sống, nghĩ lại thôi cũng thất khủng bố rồi."
"Bộ dáng của cô thoạt nhìn không giống trải qua những việc đó." Anh nói.
"Chỗ nào không giống hả?"
"Cô đem lại cảm giác tràn ngập sức sống như ánh mặt trời vậy đó."
"Ha ha ha, lạc quan chính là ưu điểm của tôi. Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng." Cô cười nói.
Sau khi xác định thân phận của anh ta, cô liền đem tất cả do dự cùng lo lắng bỏ qua một bên, từ đó mà cũng dần dần khôi phục bản tính.
"Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng. Những lời này nói thật không sai." Anh tán dương.
"Nhà của chúng tôi sau khi ổn định sinh hoạt, mẹ tôi có tâm sự với tôi, kỳ thật mẹ tôi cùng với ba tôi đã rất nhiều lần muốn tự sát, nhưng lại không xảy ra. Bất quá có lẽ vì đau lòng cho tôi, luyến tiếc tôi nên họ mới không đi tìm cái chết. Tôi nghe xong liền rất sợ hãi, sau đó mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ nói với bọn họ: Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng. Dần dần, nó liền biến thành lý lẽ sống của tôi luôn, ha ha ha." Cô trải lòng nói.
Tề Lạc nhìn cô, không biết cô như thế nào mà còn cười được, như thế nào còn có thể thoải mái được như vậy? Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau nhưng lại hoàn toàn bất đồng cá tính.
Nếu tình huống như vậy phát sinh ở nhà bọn họ, xảy ra trên chính Tiểu Ái kiêu căng nhà anh, thì Tiểu Ái sẽ đối mặt như thế nào, xử lý ra sao? Anh quá hiểu con người của Tiểu Ái, nó tám phần sẽ vứt bỏ cha mẹ, ở bên ngoài tìm một kẻ có tiền để bám theo, tiếp tục thói quen xa xỉ của nó?
Tuy rằng người chết là lớn nhất, tuy rằng Tiểu Ái là em ruột anh, nhưng tính tình của nó chính là như thế, ích kỷ tùy hứng, anh không thể nào đánh mất lương tâm để nói dối.
"Đi thôi, tôi đưa cô về nhà." Anh nói.
"Trực tiếp đi sao? Không cần phải nói một tiếng với người nhà của anh sao?"
"Bọn họ hẳn là còn thảo luận việc cô đóng giả Tiểu Ái, có kết quả thì bọn họ sẽ gọi điện thoại cho tôi, không gọi điện thoại tới thì là họ vẫn còn thảo luận, cô bây giờ qua đó bọn họ cũng không có thời gian tiếp cô." Tề Lạc tỏ vẻ hiểu biết về người nhà của chính mình.
"Vậy được rồi, phiền toái anh đưa tôi trở về, nếu như anh có việc vội thì đưa tôi đến dưới chân núi là được, ở đó có trạm xe bus, tôi tự mình trở về cũng được."
"Không tốn bao nhiêu thời gian, tôi đưa cô trở về."
Từ sau lần Thi Vân Nhu đi một chuyến đến Tề gia, thì mãi tới năm này sau Tề Lạc mới có động thái. Năm ngày này Tề Lạc đều không có liên lạc với cô, ngày đó khi đưa cô về nhà, anh từng nói qua, là anh cần điều chỉnh một chút thời gian, cho nên phải chờ vài ngày nên không nhanh như vậy mà cô phải đi làm.
May mắn trước đó anh đã nói qua, nếu không mấy ngày nay cô nhất định sẽ chờ trong sự hoảng hốt.
Ăn sáng xong cô lấy điện thoại trên kẹp bếp xem có thông báo gì không thì tức khắc có loại cảm giác "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ". Quả nhiên là Tề Lạc gọi điện thoại tới.
" Alo, tôi là Thi Vân Nhu. "
" Tôi là Tề Lạc. "
" Tôi biết. "Khóe miệng nàng khẽ nhếch.
" Anh tính như thế nào? "
" Đến rồi nói. Hẹn ở đâu? "
" Hẹn ở trung tâm thương mại đi. "
Năm giờ rưỡi, Thi Vân Nhu đúng giờ đi vào trung tâm thương mại lầu hai tiệm cà phê, không nghĩ tới lại thấy anh đã chờ ở nơi đó.
" Xin lỗi, anh chờ lâu rồi sao? "Cô vội vàng tiến lên nói.
" Không cần xin lỗi, cô lại không có đến trễ, là tôi sớm đến. "Anh ôn nhu nhìn cô nói.
Thi Vân Nhu ngẩn ra một chút, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có điểm thẹn thùng.
" Chúng ta đi đâu nói, vẫn là ở chỗ này nói? "Cô nhanh chóng hỏi, che dấu tâm tình của chính mình mà không thể hiểu được.
" Chúng ta lên lầu ba ăn, tôi đã đặt sẵn chỗ, chúng ta vừa ăn vừa nói."Anh nói xong liền đi nhanh về phía thang máy, cô chỉ có thể chạy nhanh theo.
"Tôi đi vào trước, xem ông tôi đã thức chưa."
"Kỳ thật tôi đến chỉ muốn xác nhận anh có lừa tôi hay không thôi, nhìn bao nhiêu nên tôi cũng tin anh không cần thiết phải lừa tôi. Bây giờ có nhìn thấy ông của anh hay không đều không sao cả." Cô thành thật nói với anh.
"Tôi biết." Anh nói xong vẫn là mở cửa phòng ra thăm dò nhìn bên trong một chút, sau đó lại đem cửa phòng đóng lại, bất đắc dĩ đối nhìn cô nói: "Ông nội của tôi đã tỉnh rồi."
"Không sao cả, dù sao không bao lâu nữa thì cũng có thể gặp được ông của anh thôi." Cô không thèm để ý nói.
"Mười năm trước cô chắc là còn học cấp 3 đi? Gia cảnh biến đổi đối với cô mà nói hẳn là một đả kích rất lớn?" Anh đột nhiên chuyển đề tài.
"Tựa như trời sập xuống, không khác mấy." Cô gật đầu thừa nhận.
"Công ty phá sản, tiền bạc trong nhà không còn, lại mắc nợ mấy ngàn vạn. Một đống chủ nợ giống như hung thần kéo tới, giống như thật sự muốn đem chúng tôi một nhà ba người sống sờ sờ ra ăn tươi nuốt sống, nghĩ lại thôi cũng thất khủng bố rồi."
"Bộ dáng của cô thoạt nhìn không giống trải qua những việc đó." Anh nói.
"Chỗ nào không giống hả?"
"Cô đem lại cảm giác tràn ngập sức sống như ánh mặt trời vậy đó."
"Ha ha ha, lạc quan chính là ưu điểm của tôi. Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng." Cô cười nói.
Sau khi xác định thân phận của anh ta, cô liền đem tất cả do dự cùng lo lắng bỏ qua một bên, từ đó mà cũng dần dần khôi phục bản tính.
"Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng. Những lời này nói thật không sai." Anh tán dương.
"Nhà của chúng tôi sau khi ổn định sinh hoạt, mẹ tôi có tâm sự với tôi, kỳ thật mẹ tôi cùng với ba tôi đã rất nhiều lần muốn tự sát, nhưng lại không xảy ra. Bất quá có lẽ vì đau lòng cho tôi, luyến tiếc tôi nên họ mới không đi tìm cái chết. Tôi nghe xong liền rất sợ hãi, sau đó mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ nói với bọn họ: Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng. Dần dần, nó liền biến thành lý lẽ sống của tôi luôn, ha ha ha." Cô trải lòng nói.
Tề Lạc nhìn cô, không biết cô như thế nào mà còn cười được, như thế nào còn có thể thoải mái được như vậy? Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau nhưng lại hoàn toàn bất đồng cá tính.
Nếu tình huống như vậy phát sinh ở nhà bọn họ, xảy ra trên chính Tiểu Ái kiêu căng nhà anh, thì Tiểu Ái sẽ đối mặt như thế nào, xử lý ra sao? Anh quá hiểu con người của Tiểu Ái, nó tám phần sẽ vứt bỏ cha mẹ, ở bên ngoài tìm một kẻ có tiền để bám theo, tiếp tục thói quen xa xỉ của nó?
Tuy rằng người chết là lớn nhất, tuy rằng Tiểu Ái là em ruột anh, nhưng tính tình của nó chính là như thế, ích kỷ tùy hứng, anh không thể nào đánh mất lương tâm để nói dối.
"Đi thôi, tôi đưa cô về nhà." Anh nói.
"Trực tiếp đi sao? Không cần phải nói một tiếng với người nhà của anh sao?"
"Bọn họ hẳn là còn thảo luận việc cô đóng giả Tiểu Ái, có kết quả thì bọn họ sẽ gọi điện thoại cho tôi, không gọi điện thoại tới thì là họ vẫn còn thảo luận, cô bây giờ qua đó bọn họ cũng không có thời gian tiếp cô." Tề Lạc tỏ vẻ hiểu biết về người nhà của chính mình.
"Vậy được rồi, phiền toái anh đưa tôi trở về, nếu như anh có việc vội thì đưa tôi đến dưới chân núi là được, ở đó có trạm xe bus, tôi tự mình trở về cũng được."
"Không tốn bao nhiêu thời gian, tôi đưa cô trở về."
Từ sau lần Thi Vân Nhu đi một chuyến đến Tề gia, thì mãi tới năm này sau Tề Lạc mới có động thái. Năm ngày này Tề Lạc đều không có liên lạc với cô, ngày đó khi đưa cô về nhà, anh từng nói qua, là anh cần điều chỉnh một chút thời gian, cho nên phải chờ vài ngày nên không nhanh như vậy mà cô phải đi làm.
May mắn trước đó anh đã nói qua, nếu không mấy ngày nay cô nhất định sẽ chờ trong sự hoảng hốt.
Ăn sáng xong cô lấy điện thoại trên kẹp bếp xem có thông báo gì không thì tức khắc có loại cảm giác "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ". Quả nhiên là Tề Lạc gọi điện thoại tới.
" Alo, tôi là Thi Vân Nhu. "
" Tôi là Tề Lạc. "
" Tôi biết. "Khóe miệng nàng khẽ nhếch.
" Anh tính như thế nào? "
" Đến rồi nói. Hẹn ở đâu? "
" Hẹn ở trung tâm thương mại đi. "
Năm giờ rưỡi, Thi Vân Nhu đúng giờ đi vào trung tâm thương mại lầu hai tiệm cà phê, không nghĩ tới lại thấy anh đã chờ ở nơi đó.
" Xin lỗi, anh chờ lâu rồi sao? "Cô vội vàng tiến lên nói.
" Không cần xin lỗi, cô lại không có đến trễ, là tôi sớm đến. "Anh ôn nhu nhìn cô nói.
Thi Vân Nhu ngẩn ra một chút, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có điểm thẹn thùng.
" Chúng ta đi đâu nói, vẫn là ở chỗ này nói? "Cô nhanh chóng hỏi, che dấu tâm tình của chính mình mà không thể hiểu được.
" Chúng ta lên lầu ba ăn, tôi đã đặt sẵn chỗ, chúng ta vừa ăn vừa nói."Anh nói xong liền đi nhanh về phía thang máy, cô chỉ có thể chạy nhanh theo.
/49
|