Ngày 22 tháng 1 năm 2008, thời tiết mưa to.
Thật vui vẻ a, Tiêu ca ca nói trước năm mới sẽ trở về. Khi nào thì lễ mừng năm mới vậy? Duyên Duyên xem lịch trên vách tường lớp Dưa Hấu, hình như còn rất lâu, mình lại mất hứng.
Có người kéo kéo quần áo mình, mình lập tức kéo lại, hôm nay, mình mặc chính là áo len Tiêu ca ca đan, mới không cho kéo đâu! Mình nhìn nhìn người phía sau, nguyên lai là cô giáo a. Mình hỏi, cô giáo, chuyện gì?
Cô giáo nói, ngày mai đi làng du lịch rừng rậm cây xanh*, hỏi con có đi không.
(*mình cũng không chắc chỗ này nữa, kì kì sao á)
Mình hỏi cô giáo, cái gì là rừng rậm cây xanh?
Cô giáo đưa một trang giấy xinh đẹp cho mình, hỏi Duyên Duyên có biết tự mặc quần áo hay không, buổi tối có dám ngủ một mình không, có cần mẹ ôm không.
Mình nói, con biết mặc quần áo, buổi tối đều ngủ một mình trong phòng, ôm voi con ngủ.
Cô giáo nói, buổi tối nhất định phải đưa tờ giấy xinh đẹp cho ba mẹ xem. Nếu như đi, phải đi hai ngày hai đêm, cần mang theo quần áo ngủ, cùng quần nhỏ.
Mình nói đã biết, vừa muốn đi, cô giáo hỏi, hai ngày không gặp ba mẹ, có khóc hay không?
Mình nói, sẽ không. Mình ngay cả lúc Tiêu ca ca đi đều chịu đựng không khóc, không gặp ba mẹ tính cái gì? Mình chạy tới hỏi Hứa Phong, có đi rừng rậm cây xanh không, Hứa Phong gật đầu. Lại hỏi Lợi Lợi, Lợi Lợi nói không biết có đi hay không, còn phải về nhà hỏi mẹ.
Chẳng lẽ, đây là chơi xuân sao? Ngẫm lại cùng các bạn nhỏ ra ngoài ở hai ngày, mình rất muốn đi, nhưng mà đi không thể gọi điện thoại cho Tiêu ca ca, lại không muốn đi. Mình nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gọi điện thoại cho ba.
Mình nói, ba, ngày mai cô giáo nhà trẻ muốn dẫn chúng con đi rừng rậm cây xanh, ba nói con nên đi không?
Ba nói, đi thôi, vì sao không đi?
Mình nói, là chơi xuân, phải đi hai ngày hai đêm.
Ba nói, cái gì chơi xuân a? Bây giờ còn là mùa đông. Duyên Duyên, sao mà sắp đi rồi con mới nói với ba?
Cái gì a, cô giáo cũng mới nói cho con biết a! Mình tức giận đưa điện thoại cho cô giáo, để cô giáo nói với ba.
Bọn họ nói một hồi lâu, mới trả điện thoại gấu trúc nhỏ cho Duyên Duyên. Cô giáo bảo mình nghe, ba còn chưa cúp điện thoại. Mình nghe ba nói, Duyên Duyên muốn đi sao?
Mình nói, có chút muốn đi, lại có chút không muốn đi.
Ba hỏi, vì sao?
Mình nói, buổi tối không thể gọi điện cho Tiêu ca ca.
Ba hình như thực tức giận, nói mình cũng không nhớ ba.
Mình nói, mỗi ngày đều gặp còn nhớ cái gì nữa.
Ba thở dài thật dài, nói mình vẫn là đi đi, trở về còn có thể gọi điện cho Tiêu ca ca. Mình nghĩ nghĩ, nhịn đau nói với cô giáo, con đi.
Thời điểm giữa trưa, Hạ Thiên Vương Hạ Thiên Hoàng tới tìm mình, hỏi mình có đi rừng rậm cây xanh không. Mình gật đầu, trong lòng có chút tò mò, bọn họ vì sao tới hỏi Duyên Duyên chứ? Có phải cũng không có biện pháp quyết định, muốn hỏi hỏi a?
Hạ Thiên Hoàng sờ sờ tóc mình nói, như vậy anh cũng đi.
Hạ Thiên Vương hỏi mình, Duyên Duyên muốn ăn cái gì a? Ngày mai mang theo cho em, ăn trên xe.
Mình nghĩ thật lâu, từ bánh ngọt nghĩ đến bánh mình, từ chocolate nghĩ đến thịt bò, cảm thấy cái gì cũng ăn ngon, liền nói, cái gì cũng muốn ăn.
Hạ Thiên Hoàng cười mình là mèo con tham ăn, mình không để ý cậu ấy.
Hạ Thiên Vương bảo Hạ Thiên Hoàng đừng chọc mình, nói ngày mai sẽ mang thiệt nhiều đồ ăn ngon cho mình.Mình nói, tớ còn muốn bánh ngọt móng vuốt chó con hôm qua.
Hạ Thiên Hoàng nói được, cười càng giống hồ ly.
Sau khi trở lại phòng học, Lợi Lợi lôi kéo mình trộm hỏi, bọn Hạ Thiên Vương lại đây tìm cậu?
Mình nói, ừm.
Lợi Lợi nói, nhỏ ngày hôm qua đánh cậu, tớ biết nhỏ là ai.
Mình nhìn Lợi Lợi, vội vàng hỏi, nhỏ là ai a?
Lợi Lợi nói, nhỏ kêu Hạ Đông Nhi, là em gái Hạ Thiên Vương, Hạ Thiên Hoàng.
Mình hỏi, bọn họ có cùng một ba hay không a?
Lợi Lợi nói, hình như không phải, người buổi tối tới đón nhỏ là một người lùn một chút.
Mình vỗ vỗ ngực nói, may mắn không phải nhà bác trai, tớ chán ghét Hạ Đông Nhi kia, cũng không muốn chán ghét bác trai.
Lợi Lợi hỏi mình, cậu cùng em gái bọn họ cãi nhau, vì sao bọn họ còn tặng cậu bánh ngọt ăn?
Mình nói, đại khái bọn họ không thích em gái, tương đối muốn em trai.
Lợi Lợi gật đầu đồng ý với mình. Còn nói, nếu tớ là em trai các anh ấy, các anh ấy cũng mỗi ngày cho tớ bánh ngọt ăn. Mình cười.
Khi về đến nhà, ba mua cho mình thiệt nhiều đồ ăn, cất vào trong ba lô thỏ trắng nhỏ. Bác Tần nói ngày mai làm cho mình hộp cơm thật ngon, ông nội bà nội cho mình tiền tiêu vặt, mình đếm đếm, tổng cộng một vạn hai ngàn đồng, ba còn cho năm ngàn, mẹ cho năm trăm. Mình cảm thấy nếu chỉ đi hai ngày, hẳn là đủ dùng.
Bỏ tiền tiêu vặt vào bóp da gấu trúc nhỏ, nhét vào tận trong cùng ba lô thỏ trắng nhỏ, ba nói cẩn thận không được đánh mất. Mình nói con biết rồi.
Mẹ không yên tâm khi mình đi, chính là ba nói, Duyên Duyên là con trai, con trai Kỉ gia từ nhỏ phải độc lập. Lúc nên rèn luyện không thể lười biếng, cho nên, Duyên Duyên nhất định phải đi. Thời điểm mẹ ăn cơm chiều, nói với mình thiệt nhiều, còn thả vài đồng tiền lẻ vào túi nhỏ trong ba lô thỏ trắng, nói để khi Duyên Duyên đi WC thì dùng.
Buổi tối tám giờ, mình theo thường lệ ngồi trên ghế nhỏ gọi điện thoại cho Tiêu ca ca. Mình nói với Tiêu ca ca, Tiêu ca ca ngày mai em phải đi rừng rậm cây xanh, em vốn không muốn đi, em muốn gọi điện cho anh. Nhưng mà, chưa từng đi, em lại rất muốn đi.
Tiêu ca ca quả nhiên tốt nhất, anh ấy nói, Duyên Duyên đi đi, chơi thật vui, thấy cái gì lúc về kể anh nghe. Được không nào?
Mình nói, dạ.
Tiêu ca ca nói, phải tự mình rửa mặt đánh răng, ở bên ngoài cũng phải đi ngủ sớm một chút, lúc chơi đùa không được chạy loạn. Không được ăn đồ người lạ cho, phải nghe lời cô giáo.
Mình gật đầu nói, em sẽ nghe lời.
Tiêu ca ca cho mình một cái hôn chúc ngủ ngon, mình còn nghe được chú út nói, chú ấy cũng muốn. Chú út thật keo kiệt a!
Mình ôm voi nhỏ, nghĩ có thể mang theo voi nhỏ đi hay không.
Cô giáo phê bình chú giải:
Duyên Duyên để con đi làng du lịch rừng rậm cây xanh, hoá ra phải trải qua nhiều dày vò như vậy a? Kỳ thật, Duyên Duyên a, cô giáo có thể cảm giác được ba con thật yêu con, con có thể đem một phần thích dành cho Tiêu ca ca chia cho ba con được không?
Trẻ con thời nay, suy nghĩ thật sự là phức tạp, cô giáo đều không hiểu, các con suy nghĩ cái gì.
Duyên Duyên, cô giáo nói với con nha. Không thể nói con có bao nhiêu tiền, giấu tiền ở đâu cho người khác. Cũng không thể lập tức bỏ ra nhiều tiền mua đồ, biết không?
Bất quá, nhìn đến tiền tiêu vặt của Duyên Duyên, cô giáo cảm thấy mình quả nhiên là một cô giáo nho nhỏ.
Tiêu ca ca muốn Duyên Duyên nghe lời cô giáo, cô giáo cũng sẽ chiếu cố Duyên Duyên thật tốt, Duyên Duyên yên tâm đi.
Thật vui vẻ a, Tiêu ca ca nói trước năm mới sẽ trở về. Khi nào thì lễ mừng năm mới vậy? Duyên Duyên xem lịch trên vách tường lớp Dưa Hấu, hình như còn rất lâu, mình lại mất hứng.
Có người kéo kéo quần áo mình, mình lập tức kéo lại, hôm nay, mình mặc chính là áo len Tiêu ca ca đan, mới không cho kéo đâu! Mình nhìn nhìn người phía sau, nguyên lai là cô giáo a. Mình hỏi, cô giáo, chuyện gì?
Cô giáo nói, ngày mai đi làng du lịch rừng rậm cây xanh*, hỏi con có đi không.
(*mình cũng không chắc chỗ này nữa, kì kì sao á)
Mình hỏi cô giáo, cái gì là rừng rậm cây xanh?
Cô giáo đưa một trang giấy xinh đẹp cho mình, hỏi Duyên Duyên có biết tự mặc quần áo hay không, buổi tối có dám ngủ một mình không, có cần mẹ ôm không.
Mình nói, con biết mặc quần áo, buổi tối đều ngủ một mình trong phòng, ôm voi con ngủ.
Cô giáo nói, buổi tối nhất định phải đưa tờ giấy xinh đẹp cho ba mẹ xem. Nếu như đi, phải đi hai ngày hai đêm, cần mang theo quần áo ngủ, cùng quần nhỏ.
Mình nói đã biết, vừa muốn đi, cô giáo hỏi, hai ngày không gặp ba mẹ, có khóc hay không?
Mình nói, sẽ không. Mình ngay cả lúc Tiêu ca ca đi đều chịu đựng không khóc, không gặp ba mẹ tính cái gì? Mình chạy tới hỏi Hứa Phong, có đi rừng rậm cây xanh không, Hứa Phong gật đầu. Lại hỏi Lợi Lợi, Lợi Lợi nói không biết có đi hay không, còn phải về nhà hỏi mẹ.
Chẳng lẽ, đây là chơi xuân sao? Ngẫm lại cùng các bạn nhỏ ra ngoài ở hai ngày, mình rất muốn đi, nhưng mà đi không thể gọi điện thoại cho Tiêu ca ca, lại không muốn đi. Mình nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gọi điện thoại cho ba.
Mình nói, ba, ngày mai cô giáo nhà trẻ muốn dẫn chúng con đi rừng rậm cây xanh, ba nói con nên đi không?
Ba nói, đi thôi, vì sao không đi?
Mình nói, là chơi xuân, phải đi hai ngày hai đêm.
Ba nói, cái gì chơi xuân a? Bây giờ còn là mùa đông. Duyên Duyên, sao mà sắp đi rồi con mới nói với ba?
Cái gì a, cô giáo cũng mới nói cho con biết a! Mình tức giận đưa điện thoại cho cô giáo, để cô giáo nói với ba.
Bọn họ nói một hồi lâu, mới trả điện thoại gấu trúc nhỏ cho Duyên Duyên. Cô giáo bảo mình nghe, ba còn chưa cúp điện thoại. Mình nghe ba nói, Duyên Duyên muốn đi sao?
Mình nói, có chút muốn đi, lại có chút không muốn đi.
Ba hỏi, vì sao?
Mình nói, buổi tối không thể gọi điện cho Tiêu ca ca.
Ba hình như thực tức giận, nói mình cũng không nhớ ba.
Mình nói, mỗi ngày đều gặp còn nhớ cái gì nữa.
Ba thở dài thật dài, nói mình vẫn là đi đi, trở về còn có thể gọi điện cho Tiêu ca ca. Mình nghĩ nghĩ, nhịn đau nói với cô giáo, con đi.
Thời điểm giữa trưa, Hạ Thiên Vương Hạ Thiên Hoàng tới tìm mình, hỏi mình có đi rừng rậm cây xanh không. Mình gật đầu, trong lòng có chút tò mò, bọn họ vì sao tới hỏi Duyên Duyên chứ? Có phải cũng không có biện pháp quyết định, muốn hỏi hỏi a?
Hạ Thiên Hoàng sờ sờ tóc mình nói, như vậy anh cũng đi.
Hạ Thiên Vương hỏi mình, Duyên Duyên muốn ăn cái gì a? Ngày mai mang theo cho em, ăn trên xe.
Mình nghĩ thật lâu, từ bánh ngọt nghĩ đến bánh mình, từ chocolate nghĩ đến thịt bò, cảm thấy cái gì cũng ăn ngon, liền nói, cái gì cũng muốn ăn.
Hạ Thiên Hoàng cười mình là mèo con tham ăn, mình không để ý cậu ấy.
Hạ Thiên Vương bảo Hạ Thiên Hoàng đừng chọc mình, nói ngày mai sẽ mang thiệt nhiều đồ ăn ngon cho mình.Mình nói, tớ còn muốn bánh ngọt móng vuốt chó con hôm qua.
Hạ Thiên Hoàng nói được, cười càng giống hồ ly.
Sau khi trở lại phòng học, Lợi Lợi lôi kéo mình trộm hỏi, bọn Hạ Thiên Vương lại đây tìm cậu?
Mình nói, ừm.
Lợi Lợi nói, nhỏ ngày hôm qua đánh cậu, tớ biết nhỏ là ai.
Mình nhìn Lợi Lợi, vội vàng hỏi, nhỏ là ai a?
Lợi Lợi nói, nhỏ kêu Hạ Đông Nhi, là em gái Hạ Thiên Vương, Hạ Thiên Hoàng.
Mình hỏi, bọn họ có cùng một ba hay không a?
Lợi Lợi nói, hình như không phải, người buổi tối tới đón nhỏ là một người lùn một chút.
Mình vỗ vỗ ngực nói, may mắn không phải nhà bác trai, tớ chán ghét Hạ Đông Nhi kia, cũng không muốn chán ghét bác trai.
Lợi Lợi hỏi mình, cậu cùng em gái bọn họ cãi nhau, vì sao bọn họ còn tặng cậu bánh ngọt ăn?
Mình nói, đại khái bọn họ không thích em gái, tương đối muốn em trai.
Lợi Lợi gật đầu đồng ý với mình. Còn nói, nếu tớ là em trai các anh ấy, các anh ấy cũng mỗi ngày cho tớ bánh ngọt ăn. Mình cười.
Khi về đến nhà, ba mua cho mình thiệt nhiều đồ ăn, cất vào trong ba lô thỏ trắng nhỏ. Bác Tần nói ngày mai làm cho mình hộp cơm thật ngon, ông nội bà nội cho mình tiền tiêu vặt, mình đếm đếm, tổng cộng một vạn hai ngàn đồng, ba còn cho năm ngàn, mẹ cho năm trăm. Mình cảm thấy nếu chỉ đi hai ngày, hẳn là đủ dùng.
Bỏ tiền tiêu vặt vào bóp da gấu trúc nhỏ, nhét vào tận trong cùng ba lô thỏ trắng nhỏ, ba nói cẩn thận không được đánh mất. Mình nói con biết rồi.
Mẹ không yên tâm khi mình đi, chính là ba nói, Duyên Duyên là con trai, con trai Kỉ gia từ nhỏ phải độc lập. Lúc nên rèn luyện không thể lười biếng, cho nên, Duyên Duyên nhất định phải đi. Thời điểm mẹ ăn cơm chiều, nói với mình thiệt nhiều, còn thả vài đồng tiền lẻ vào túi nhỏ trong ba lô thỏ trắng, nói để khi Duyên Duyên đi WC thì dùng.
Buổi tối tám giờ, mình theo thường lệ ngồi trên ghế nhỏ gọi điện thoại cho Tiêu ca ca. Mình nói với Tiêu ca ca, Tiêu ca ca ngày mai em phải đi rừng rậm cây xanh, em vốn không muốn đi, em muốn gọi điện cho anh. Nhưng mà, chưa từng đi, em lại rất muốn đi.
Tiêu ca ca quả nhiên tốt nhất, anh ấy nói, Duyên Duyên đi đi, chơi thật vui, thấy cái gì lúc về kể anh nghe. Được không nào?
Mình nói, dạ.
Tiêu ca ca nói, phải tự mình rửa mặt đánh răng, ở bên ngoài cũng phải đi ngủ sớm một chút, lúc chơi đùa không được chạy loạn. Không được ăn đồ người lạ cho, phải nghe lời cô giáo.
Mình gật đầu nói, em sẽ nghe lời.
Tiêu ca ca cho mình một cái hôn chúc ngủ ngon, mình còn nghe được chú út nói, chú ấy cũng muốn. Chú út thật keo kiệt a!
Mình ôm voi nhỏ, nghĩ có thể mang theo voi nhỏ đi hay không.
Cô giáo phê bình chú giải:
Duyên Duyên để con đi làng du lịch rừng rậm cây xanh, hoá ra phải trải qua nhiều dày vò như vậy a? Kỳ thật, Duyên Duyên a, cô giáo có thể cảm giác được ba con thật yêu con, con có thể đem một phần thích dành cho Tiêu ca ca chia cho ba con được không?
Trẻ con thời nay, suy nghĩ thật sự là phức tạp, cô giáo đều không hiểu, các con suy nghĩ cái gì.
Duyên Duyên, cô giáo nói với con nha. Không thể nói con có bao nhiêu tiền, giấu tiền ở đâu cho người khác. Cũng không thể lập tức bỏ ra nhiều tiền mua đồ, biết không?
Bất quá, nhìn đến tiền tiêu vặt của Duyên Duyên, cô giáo cảm thấy mình quả nhiên là một cô giáo nho nhỏ.
Tiêu ca ca muốn Duyên Duyên nghe lời cô giáo, cô giáo cũng sẽ chiếu cố Duyên Duyên thật tốt, Duyên Duyên yên tâm đi.
/53
|