An Ninh nhìn ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng mờ ảo, quay đầu lại thấy hành lang không người, ngập ngừng vươn tay, kết quả tay sắp đụng tới bả vai của anh đã bị ngăn cản kéo xuống, đối phương thản nhiên nói một câu, “Đừng động tay động chân.”
A Miêu ngấn lệ, “Từ Mạc Đình…”
“Hử?”
“Anh không ngủ hả?”
“Ừm.”
“… vai em mỏi.”
Anh thực hợp tác, buông tay ra, đứng dậy, đang lúc An Ninh thở hắt một hơi thì anh nói: “Lên giường đi.”
Trong nháy mắt… Đóng băng.
Lúc này có người gõ cửa phòng đang mở, An Ninh lập tức mang ơn liếc mắt nhìn qua một cái, vị nhân huynh này nhìn đến cô thì sửng sốt một chút, lập tức nói với Từ Mạc Đình: “Biết ông ở đây mà, lão đại, làm ơn giúp tôi một việc nha! Nếu không tôi sẽ cuốn gói chạy lấy người .”
“Sao lại khoa trương đến thế.” Giọng anh còn chút mệt mỏi, nhưng nghe ra cảm xúc đang khá tốt. An Ninh đột nhiên than thở, anh luôn thực nghiêm khắc với cô, “Sự thờ ơ ngạo mạn của anh ngã gục in lên dấu chân của em trên mặt đất…” Không biết khi nào từng xem quá một bài thơ hiện đại, lúc này có cảm hứng đọc ra, sau đó A Miêu phát hiện hai người ngoài cửa đều nhìn cô.
Từ Mạc Đình lại cười khẽ một lúc, cuối cùng quay đầu đồng ý với bạn, “Hai ngày tới tôi đều ở trong trường, cậu có vấn đề gì có thể lập tức tới tìm tôi.”
“Đại thần a, cám ơn !” Đối phương hoan hô một chút, lúc quay người đi lại giống như nhớ tới cái gì: “Lão đại, bạn gái của cậu rất đẹp nha! Mỹ nữ, cũng cám ơn cô!”
… có liên quan gì tới cô sao? Đầu óc của A Miêu có chút hỗn loạn, thấy Mạc Đình nhìn cô, không biết sao lại bắt đầu chột dạ, vì thế quyết định tán gẫu một chút đề tài thoải mái đề giảm bớt bầu không khí, “Ưm, anh có biết vì sao thần lại mất đi không? Theo em nghĩ là, thế giới thời tiền sử thực không ổn định, rất nhiều thần trấn thủ khắp nơi, nhưng sau khi kết cấu vật chất ổn định, thần liền dần dần mất đi …” thấy anh như có chút suy nghĩ nhìn chăm chú mình, giọng của An Ninh càng ngày càng nhỏ, “Ừm… Thần… loại sinh vật này dù sao cũng là ngoại tộc, tuy rằng năng lực mạnh, nhưng tính cách đều không ổn định …” ( lời của tác giả: đoạn này xem hiểu không? Chỉ cần đem người nào đó ráp vào… Đương nhiên An Ninh là hoàn toàn không có ý thức đến … )
Không tiếng động, trầm mặc, không nói gì mà chống đỡ… nhưng An Ninh nghĩ rằng số cô thật sự không tệ, bởi vì lại có người đến gõ cửa, khi Từ Trình Vũ nhìn thấy cô thật không có lộ ra biểu hiện rất kinh ngạc, chỉ nhìn đường ca (anh họ bên nội) cười đến có chút gian trá, “Nghe nói anh bị cảm nên đến thăm, xem ra làm chuyện thừa nhỉ.”
“Vào đi, hoặc là đi ra ngoài đóng cửa lại.” Nhẹ giọng cũng không mất lực uy hiếp, đối phương vội vàng nhấc tay tỏ thái độ: “Đi liền đi liền.” Xong rồi lại bổ sung một câu: “Lý An Ninh, muốn cùng về không?” Bình thường cô cũng không có gan đến vậy, khó được đại ca đang lúc ốm yếu, bên người lại trùng hợp có người có thể ảnh hưởng đến anh ấy, đương nhiên không thế bỏ lỡ cơ hội, cho dù sau này có thể sẽ bị thẻ đỏ cảnh cáo.
An Ninh suy nghĩ là… Ừm, người quen, vì thế theo lệ thường mỉm cười trả lời, nói ít sai ít, nhưng lại trả lời là “Về!”
Trình Vũ không nghĩ tới cô gái này lại thẳng thắn như vậy, không khỏi cười ra tiếng, Mạc Đình nâng tay ấn vùng giữa chân mày, cuối cùng nói: “Trình Vũ, phiền em đưa cô ấy trở về. Đừng nói gì lung tung.” Câu nói phía sau mang chút hương vị cảnh cáo.
Lúc Từ Trình Vũ kéo A Miêu đi ra, khóe miệng vẫn là nhếch lên bốn mươi lăm độ, có thể cướp đồ trên tay đường ca, mà lại là loại này trình độ, đây hình như là lần đầu, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, không khỏi tự nói: “Cảm giác này có phải giống ‘Toàn thế giới là của em , nhưng em là của anh’ hay không nhỉ ?”
An Ninh nghĩ nghĩ trả lời: “Trong quán bar, người phục vụ đến hỏi: Thưa ông còn cần thêm gì sao?’ anh ta đáp: ‘Không cần, xin cho tôi một chút yên lặng.’ Có nghĩa là: anh ta đã quên mang ví tiền.”
“… Hở?”
“Không phải đang chơi trò Đô-mi-nô sao?”
Trình Vũ thật lâu về sau mới suy nghĩ cẩn thận… cô bị khách sáo? Cô gái này không phải tâm cơ rất sâu rất sâu, thì chính là thật sự có suy nghĩ khác hẳn với người thường.
Sau khi tạm biệt Từ Trình Vũ, An Ninh đi vào ký túc xá, sau đó lại gặp được Giang Húc, anh đang nói chuyện phiếm với giáo viên quản lí kí túc xá, hình như tài ăn nói của người này nam nữ già trẻ đều dùng được, anh nhìn thấy cô liền đứng dậy đi tới.
An Ninh kinh ngạc: “Tường Vi còn chưa về sao?”
“Anh chờ em.”
“Chờ em? Có chuyện gì sao?”
Đối phương nhìn trái nhìn phải, lập tức hạ giọng mở miệng nói, giọng điệu bí mật mang theo không thể tin: “Em thật sự cùng Từ Mạc Đình hẹn hò? !”
Đêm đó An Ninh cùng chị họ nói chuyện điện thoại: “Em đắc tội một người…”
Chị họ: “Đồng bệnh tương lân nha, hôm nay chị đến công ty, ngày đầu tiên liền cùng xích mích với khách hàng. Đơn giản nói, vì máy tính liên lạc có vấn đề, chị không thể không liên lạc với khách hàng ở Châu Âu xa xôi lệch giờ đến một phần tư ngày, sau đó, bởi vì chị phát âm cực kém, cùng với phát âm cực quỷ dị của đối phương, sau khi trao đổi 20 phút, cả hai dùng tiếng của mình, phải nói là tiếng địa phương, bắt đầu cãi vã!”
Lúc này Tường Vi ồn ào đi vào, “Buổi sáng phát hiện Opera mini không ngừng 404 (lỗi trang web), lúc ấy còn có dự cảm không tốt. A Miêu ! ’Mời người sử dụng ở Trung Quốc tham khảo mini.opera.com sắp nâng cấp lên bản Opera Mini Trung Quốc, nhanh hơn, ổn định hơn.’ ổn định cái đầu nó! Ổn định cả nhà bọn nó!”
Mao Mao đang chơi điện tử thì nhảy xuống: “Bị đói thật khó chịu, có thể gầy tui còn có thể nhịn nhụt, nhưng ngược lại còn làm tui béo lên! !”
Sặc, bây giờ là đang so ai thảm hại hơn ai sao? Nói vậy giống cô còn chưa tính rất thảm, nhưng mà đắc tội một vị nhân sĩ nổi danh trong trường… Kỳ thật “Ờ… liên quan gì đến anh?” Câu này không tính quá đáng chứ? Chỉ là lời nói thật lời nói thật a, nhưng đối phương thật sự phẩy tay áo bỏ đi . Giang Húc à =)) tội ca quá ~
Tường Vi: “A Miêu, bà giúp tui nhìn xem, có thể giải quyết không hở ?”
An Ninh: ” Bản tiếng Trung không tốt sao?”
Tường Vi: “Tui với nó khác nhau! Hơn nữa bản tiếng Anh tui dùng thuận tay đến có thể nhắm mắt mà xài, không muốn nhân nhượng bản tiếng Trung.”
Mao Mao: “Không muốn dùng Opera China thì tải về phiên bản quốc tế sửa thành phiên bản trong nước để xài trong máy?”
“Ừm…” An Ninh vừa muốn mở miệng, Mao Mao ngắt lời: “Tuy rằng tui rời khỏi giang hồ Opera nhiều năm, bà cũng không cần tùy ý kích thích người giang hồ nha.”
An Ninh: “Tui chỉ là muốn nói …”
Mao Mao: “Bà muốn làm cái gì? ! A Miêu dừng tay nha! Khống chế thú tính của bà, dừng lại sự hung ác của bà… Không thể nào! Sai rồi! Chúng ta tiếp tục như vậy là sai rồi nha.”
Tường Vi: “Tui muốn nhấn chết bà quá”
An Ninh thở dài: “Mao Mao, tui chỉ là muốn nói, bà nói gần đúng.”
“…”
A Miêu ngấn lệ, “Từ Mạc Đình…”
“Hử?”
“Anh không ngủ hả?”
“Ừm.”
“… vai em mỏi.”
Anh thực hợp tác, buông tay ra, đứng dậy, đang lúc An Ninh thở hắt một hơi thì anh nói: “Lên giường đi.”
Trong nháy mắt… Đóng băng.
Lúc này có người gõ cửa phòng đang mở, An Ninh lập tức mang ơn liếc mắt nhìn qua một cái, vị nhân huynh này nhìn đến cô thì sửng sốt một chút, lập tức nói với Từ Mạc Đình: “Biết ông ở đây mà, lão đại, làm ơn giúp tôi một việc nha! Nếu không tôi sẽ cuốn gói chạy lấy người .”
“Sao lại khoa trương đến thế.” Giọng anh còn chút mệt mỏi, nhưng nghe ra cảm xúc đang khá tốt. An Ninh đột nhiên than thở, anh luôn thực nghiêm khắc với cô, “Sự thờ ơ ngạo mạn của anh ngã gục in lên dấu chân của em trên mặt đất…” Không biết khi nào từng xem quá một bài thơ hiện đại, lúc này có cảm hứng đọc ra, sau đó A Miêu phát hiện hai người ngoài cửa đều nhìn cô.
Từ Mạc Đình lại cười khẽ một lúc, cuối cùng quay đầu đồng ý với bạn, “Hai ngày tới tôi đều ở trong trường, cậu có vấn đề gì có thể lập tức tới tìm tôi.”
“Đại thần a, cám ơn !” Đối phương hoan hô một chút, lúc quay người đi lại giống như nhớ tới cái gì: “Lão đại, bạn gái của cậu rất đẹp nha! Mỹ nữ, cũng cám ơn cô!”
… có liên quan gì tới cô sao? Đầu óc của A Miêu có chút hỗn loạn, thấy Mạc Đình nhìn cô, không biết sao lại bắt đầu chột dạ, vì thế quyết định tán gẫu một chút đề tài thoải mái đề giảm bớt bầu không khí, “Ưm, anh có biết vì sao thần lại mất đi không? Theo em nghĩ là, thế giới thời tiền sử thực không ổn định, rất nhiều thần trấn thủ khắp nơi, nhưng sau khi kết cấu vật chất ổn định, thần liền dần dần mất đi …” thấy anh như có chút suy nghĩ nhìn chăm chú mình, giọng của An Ninh càng ngày càng nhỏ, “Ừm… Thần… loại sinh vật này dù sao cũng là ngoại tộc, tuy rằng năng lực mạnh, nhưng tính cách đều không ổn định …” ( lời của tác giả: đoạn này xem hiểu không? Chỉ cần đem người nào đó ráp vào… Đương nhiên An Ninh là hoàn toàn không có ý thức đến … )
Không tiếng động, trầm mặc, không nói gì mà chống đỡ… nhưng An Ninh nghĩ rằng số cô thật sự không tệ, bởi vì lại có người đến gõ cửa, khi Từ Trình Vũ nhìn thấy cô thật không có lộ ra biểu hiện rất kinh ngạc, chỉ nhìn đường ca (anh họ bên nội) cười đến có chút gian trá, “Nghe nói anh bị cảm nên đến thăm, xem ra làm chuyện thừa nhỉ.”
“Vào đi, hoặc là đi ra ngoài đóng cửa lại.” Nhẹ giọng cũng không mất lực uy hiếp, đối phương vội vàng nhấc tay tỏ thái độ: “Đi liền đi liền.” Xong rồi lại bổ sung một câu: “Lý An Ninh, muốn cùng về không?” Bình thường cô cũng không có gan đến vậy, khó được đại ca đang lúc ốm yếu, bên người lại trùng hợp có người có thể ảnh hưởng đến anh ấy, đương nhiên không thế bỏ lỡ cơ hội, cho dù sau này có thể sẽ bị thẻ đỏ cảnh cáo.
An Ninh suy nghĩ là… Ừm, người quen, vì thế theo lệ thường mỉm cười trả lời, nói ít sai ít, nhưng lại trả lời là “Về!”
Trình Vũ không nghĩ tới cô gái này lại thẳng thắn như vậy, không khỏi cười ra tiếng, Mạc Đình nâng tay ấn vùng giữa chân mày, cuối cùng nói: “Trình Vũ, phiền em đưa cô ấy trở về. Đừng nói gì lung tung.” Câu nói phía sau mang chút hương vị cảnh cáo.
Lúc Từ Trình Vũ kéo A Miêu đi ra, khóe miệng vẫn là nhếch lên bốn mươi lăm độ, có thể cướp đồ trên tay đường ca, mà lại là loại này trình độ, đây hình như là lần đầu, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, không khỏi tự nói: “Cảm giác này có phải giống ‘Toàn thế giới là của em , nhưng em là của anh’ hay không nhỉ ?”
An Ninh nghĩ nghĩ trả lời: “Trong quán bar, người phục vụ đến hỏi: Thưa ông còn cần thêm gì sao?’ anh ta đáp: ‘Không cần, xin cho tôi một chút yên lặng.’ Có nghĩa là: anh ta đã quên mang ví tiền.”
“… Hở?”
“Không phải đang chơi trò Đô-mi-nô sao?”
Trình Vũ thật lâu về sau mới suy nghĩ cẩn thận… cô bị khách sáo? Cô gái này không phải tâm cơ rất sâu rất sâu, thì chính là thật sự có suy nghĩ khác hẳn với người thường.
Sau khi tạm biệt Từ Trình Vũ, An Ninh đi vào ký túc xá, sau đó lại gặp được Giang Húc, anh đang nói chuyện phiếm với giáo viên quản lí kí túc xá, hình như tài ăn nói của người này nam nữ già trẻ đều dùng được, anh nhìn thấy cô liền đứng dậy đi tới.
An Ninh kinh ngạc: “Tường Vi còn chưa về sao?”
“Anh chờ em.”
“Chờ em? Có chuyện gì sao?”
Đối phương nhìn trái nhìn phải, lập tức hạ giọng mở miệng nói, giọng điệu bí mật mang theo không thể tin: “Em thật sự cùng Từ Mạc Đình hẹn hò? !”
Đêm đó An Ninh cùng chị họ nói chuyện điện thoại: “Em đắc tội một người…”
Chị họ: “Đồng bệnh tương lân nha, hôm nay chị đến công ty, ngày đầu tiên liền cùng xích mích với khách hàng. Đơn giản nói, vì máy tính liên lạc có vấn đề, chị không thể không liên lạc với khách hàng ở Châu Âu xa xôi lệch giờ đến một phần tư ngày, sau đó, bởi vì chị phát âm cực kém, cùng với phát âm cực quỷ dị của đối phương, sau khi trao đổi 20 phút, cả hai dùng tiếng của mình, phải nói là tiếng địa phương, bắt đầu cãi vã!”
Lúc này Tường Vi ồn ào đi vào, “Buổi sáng phát hiện Opera mini không ngừng 404 (lỗi trang web), lúc ấy còn có dự cảm không tốt. A Miêu ! ’Mời người sử dụng ở Trung Quốc tham khảo mini.opera.com sắp nâng cấp lên bản Opera Mini Trung Quốc, nhanh hơn, ổn định hơn.’ ổn định cái đầu nó! Ổn định cả nhà bọn nó!”
Mao Mao đang chơi điện tử thì nhảy xuống: “Bị đói thật khó chịu, có thể gầy tui còn có thể nhịn nhụt, nhưng ngược lại còn làm tui béo lên! !”
Sặc, bây giờ là đang so ai thảm hại hơn ai sao? Nói vậy giống cô còn chưa tính rất thảm, nhưng mà đắc tội một vị nhân sĩ nổi danh trong trường… Kỳ thật “Ờ… liên quan gì đến anh?” Câu này không tính quá đáng chứ? Chỉ là lời nói thật lời nói thật a, nhưng đối phương thật sự phẩy tay áo bỏ đi . Giang Húc à =)) tội ca quá ~
Tường Vi: “A Miêu, bà giúp tui nhìn xem, có thể giải quyết không hở ?”
An Ninh: ” Bản tiếng Trung không tốt sao?”
Tường Vi: “Tui với nó khác nhau! Hơn nữa bản tiếng Anh tui dùng thuận tay đến có thể nhắm mắt mà xài, không muốn nhân nhượng bản tiếng Trung.”
Mao Mao: “Không muốn dùng Opera China thì tải về phiên bản quốc tế sửa thành phiên bản trong nước để xài trong máy?”
“Ừm…” An Ninh vừa muốn mở miệng, Mao Mao ngắt lời: “Tuy rằng tui rời khỏi giang hồ Opera nhiều năm, bà cũng không cần tùy ý kích thích người giang hồ nha.”
An Ninh: “Tui chỉ là muốn nói …”
Mao Mao: “Bà muốn làm cái gì? ! A Miêu dừng tay nha! Khống chế thú tính của bà, dừng lại sự hung ác của bà… Không thể nào! Sai rồi! Chúng ta tiếp tục như vậy là sai rồi nha.”
Tường Vi: “Tui muốn nhấn chết bà quá”
An Ninh thở dài: “Mao Mao, tui chỉ là muốn nói, bà nói gần đúng.”
“…”
/42
|