Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Chương 21: Hội họp khác thường (phần 6)

/42


Phó đại tỷ đến thành phố X chủ yếu là đi công tác, nhân tiện thăm em họ, hai ngày nay đã cùng cả đám Mao Mao quen thuộc, lúc này cô đang tựa vào cửa sổ phòng 315, một tay cầm điếu thuốc, nhìn lên bầu trời nửa trong trẻo nửa ưu thương.

Mao Mao : “Mấy ngày nay Thanh Đảo đang có đại duyệt binh, nhiều hơn n lần lính thủy đánh bộ nha! Hận không thể bay đi vây xem đùa giỡn một phen!”

Triều Dương: “Aizzz, ngay cả quân nhân đều không buông tha hở.”

Tường Vi ha ha cười: “Mao Mao, bà càng ngày càng phong lưu.”

Mao Mao : “Nhân không phong lưu uổng thiếu niên à.”

Phó đại tỷ: “Ai phong lưu so qua chị.”

“Ừm… Tưởng Giới Thạch.” Một thanh âm chậm chậm rì rì: “Lúc mới 14 tuổi cưới vợ 19 tuổi; 24 tuổi ở với vũ nữ 23 tuổi; 32 tuổi ở học viện quân sự nhìn thấy tiểu loli 14 tuổi; 34 tuổi rốt cục cưa ngã tiểu loli 16 tuổi; lúc 42 tuổi vì chính trị, không thể không thu phục ngự tỷ 30 tuổi.”

“…”

Phó đại tỷ khóe mắt rút một chút: “Cô em, đi viết tiểu thuyết đi.”

An Ninh mỉm cười, chỉ vào máy tính, “Người khác viết , rất thú vị , coi như là phù hợp sự thật lịch sử.”

Tường Vi: “Chị ơi, chị buông tha nó đi, nó không phải cố ý !”

Phó đại tỷ: “Đầu óc em có bệnh à.”

Đêm đó phó đại tỷ liền ôm bạn học A Miêu đi xem phim , đại tỷ xem người luôn luôn bằng trực giác, nhìn trúng là chọn trúng! Đáng thương A Miêu là động vật ban ngày, ban đêm hoạt động có thể so với tinh thần tra tấn, nhưng lại không biết cự tuyệt người ta, mà bạn bè bên cạnh lại toàn trốn góc tường không hề nghĩa khí, vì thế chỉ có thể nửa đêm… Kỳ thật cũng chỉ mới 7 giờ, ra ngoài xem phim.

Xem phim 《Vua Bọ Cạp 》, đối với một người thích khảo chứng mà nói, rất khổ sở, câu chuyện xảy ra ở trước thời đại Kim tự tháp… Bằng chứng lịch sử sớm nhất của Kim tự tháp được xây dựng thế kỷ 27 trước công nguyên, hẳn là thời kì vương triều thứ 3. Cùng lúc đó, lưu vực sông Hoàng Hà tộc trưởng Cơ Hiên Viên đang cùng bộ lạc Cửu Lê tranh chấp, “Nếu phim điện ảnh đại bộ phận thiết kế ở thế kỷ 27 trước công nguyên, vậy hẳn là một thời đại xa xôi xấp xỉ cho truyền thuyết hoặc là thần thoại, thời đại này sẽ có bàn đạp và thuốc súng sao? À, tuy rằng bọn họ tự xưng là trung quốc đến ma phấn, nhưng là, lưu vực sông Hoàng Hà vẫn là thị tộc xã hội mà…” ( bàn đạp : để bước lên yên ngựa)

Đoạn sau A Miêu hoàn toàn là nghiêng đầu mà ngủ . Mãi đến người bên cạnh khụ một tiếng, “Cô ơi, hết phim rồi.”

An Ninh trợn mắt phát hiện chị họ ở vị trí bên phải biến mất, mà mình thì tựa vào vai một người con trai, lập tức đoan chính ngồi dậy, hết sức ngượng ngùng nói tiếng “Thực xin lỗi” .

Đối phương nở nụ cười một chút, “Điện ảnh thực nhàm chán?”

“… Cũng được.”

Nụ cười của anh ta tựa hồ càng rõ ràng chút, lúc đứng lên nói: “Bạn của cô đi toilet, dặn cô ở ngoài cửa chờ cô ấy.”

An Ninh gật đầu nói cám ơn, đi theo anh chàng áo mũ chỉnh tề này đi ra cổng, đối phương thấy cô ngáp liên tục, nhịn không được hỏi han: “Ngủ một tiếng, còn chưa tỉnh sao?”

An Ninh có chút thẹn thùng, nhưng cũng không lại nói thêm cái gì, cô thường xử sự theo thói quen.

Lúc đi đến bên ngoài chờ bên đường lại thấy được một người nhìn khá quen, ừm… Nhất định anh ta cùng cô kiếp trước từng có năm trăm lần sát bên người mà qua, ở chỗ như vậy còn có thể gặp được. Từ tòa nhà đối diện đi ra, Từ Mạc Đình cũng thấy được cô, An Ninh cơ hồ là lập tức rùng mình.

Hôm nay anh ấy mặc nghiêm chỉnh, tây trang màu đen, vừa thấy liền biết hình tượng của phần tử tinh anh, An Ninh có chút thất thần, sau đó trong đầu dần hiện ra ngày đó ở trong phòng học… Anh cúi đầu hôn một cái ở bên gáy của cô… Oanh một chút, một luồng cảm xúc thân mật nảy lên trong ngực, mà anh gật đầu nhìn cô ở bên này, cùng vài người đi trước ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen rời đi.

Lúc chị họ đến chỉ thấy A Miêu đang ngẩn người, “Động?”

An Ninh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt làm cho người mới hỏi sửng sốt một chút, tục gọi “Kinh diễm”, mà A Miêu lúc này âm thầm nói một câu: “Muốn đi ngủ.”

Sau khi nhiệm vụ học kỳ này tiến vào quỹ đạo, lệ thường An Ninh muốn đi Long Thái thực tập, đây là công việc Lý phu nhân tìm cho cô, bởi vì chỗ đó khá xa, cho nên trên cơ bản mỗi ngày đều phải 6:30 rời giường rửa mặt, trước 7 giờ thu ba lô chạy ra cửa, sau đó cùng học sinh tiểu học cùng nhau xếp hàng mua điểm tâm, cùng học sinh trung học cùng nhau chạy đi chen xe điện ngầm… thời khóa biểu này mỗi lần đều làm cho cô như là về tới những năm xa xôi khi còn là học sinh… Aizzz.

An Ninh: vừa bắt đầu đi thực tập .

An Ninh: cuối tuần không thể về nhà .

An Ninh: kế tiếp có tăng ca…

An Ninh: rất bi thảm .

Chị họ: ==!

Chị họ: chị mỗi ngày đều là ngày nghỉ.

Chị họ: chờ lần này chị đi công tác trở về, lại mua một cái máy chụp ảnh chơi.

Chị họ: ống kính Zeiss thật là đẹp .

An Ninh: em hy vọng năm nay có thể sống sót để đi Cửu Trại Câu… (thắng cảnh ở Tứ Xuyên)

Chị họ: thật đáng thương… chị muốn đi nơi nào tùy lúc nào đi đều được.

Chị họ: chậc, tự do nha!

Chị họ: em xem tuần trước chị cùng sếp đi Thẩm Quyến chơi, tuần này lại cùng một đám người trong công ty dạo Hongkong.

Chị họ: mệt chết .

Chị họ: nếu chị cũng học vật lý thì sẽ không có loại bi kịch này.

Đêm đó Chị họ bị kéo vào sổ đen… Một tuần.

Mao Mao thở hồng hộc chạy vào cửa: “Vận động một giờ, sau đó ăn rất nhiều, mẹ nó, còn không bằng bất động không ăn!”

Triều Dương: “Mao Mao, có phải bà động vào phần cứng di động của tui không vậy?”

Mao Mao : “Ai động nó chứ, chắc là xuống trần gian làm yêu quái, 3 ngày rồi, ngay cả tiểu U bàn đều sinh rồi luôn?” (ko bik tiểu u bàn là j =.=)

“…”

Triều Dương, Mao Mao cùng theo bản năng nhìn về phía người đang nghiêng mình trên bàn, An Ninh: “Sao vậy?”

“Không không!”

An Ninh bên này suy nghĩ là… Từ Mạc Đình, lắng đọng lại một chút cảm xúc, rốt cục lấy di động ra, này vẫn là lần đầu cô chủ động bấm số của anh ta. Chẳng qua đối phương nhận được khi đang tăng ca. Mạc Đình thấy điện thoại báo cuộc gọi, ý bảo hai vị đồng nghiệp tạm dừng thảo luận, xoay người đi đến cửa sổ nghe.

“A lô.” Giọng điệu của anh không thay đổi, nhưng khóe miệng đã nhẹ nhàng nhếch lên.

“Ừm… tôi chỉ là muốn hỏi, nếu ngày mai tôi mời anh ăn cơm, anh thích ăn cơm tàu hay cơm Tây?”

Từ Mạc Đình rất sửng sốt, sau đó nói: “Cái gì cũng được, em quyết định đi, anh không kén chọn.”

An Ninh biết chính mình nhất định mặt đỏ, tim đập cũng có chút nhanh hơn, vì thế nhanh chóng chấm dứt trò chuyện: “Vậy, ngày mai gặp.”

Cú điện thoại này đối với Từ Mạc Đình mà nói có thể nói là trêu chọc tâm thần, đồng nghiệp lúc đang muốn đứng lên nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng trong sáng của anh, không khỏi dừng bước. Luôn luôn không đi con đường nhu tình Từ Mạc Đình, lúc này ánh mắt trong trẻo giống như đọng nước…

“Sao thế?”

“Không không!”

/42

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status