Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất
Chương 30: Ngoại truyện Mao Mao – Mặt trời mọc ở phương đông (phần 1)
/42
|
1, Cám ơn ông trời!
Mao Hiểu Húc quyết định xem xét, hơn nữa theo đuổi một người con trai!
Nhưng khi thực hiện kế hoạch cô phát hiện một vấn đề thật nghiêm trọng: tại sao đại học X mỹ nữ nhiều như mây, cạnh tranh thảm thiết, nam thì lại vô cùng thê thảm? Đáng buồn nhất là phía trước còn có em rể Từ – cái loại hậu duệ của quý tộc này làm mẫu… hại Mao Mao bây giờ nhìn ai đều cảm thấy kém, kém, kém rất nhiều! Thậm chí có vài anh chàng so với cô còn có nữ tính hơn, không thể không ngửa mặt lên trời thét dài: “Ngoại hình của mấy người có thể nào đừng khiến tinh trùng của mình thất vọng một chút được không!” ( hic hic, xin lỗi vì bạn Mao quá tục ~,~)
Tường Vi: “A Mao, con trai tốt sẽ không chủ động lao vào vòng tay của ai, huống chi lại là vòng tay của bà, vẫn là nghĩ xem nên làm sao để dẫn sói vào nhà đi, bằng không bà chỉ có một kết cục, ‘ý dâm chí tử’.” (nghĩ bậy bạ cho đến chết = =! )
“Phốc” Triều Dương phun một ngụm nước ra: “Vì sao tui lại nghĩ đến ‘Tinh tẫn nhân vong’ a?” ( nghĩa là: hết tinh mà chết. *oa… còn đâu tâm hồn trong sáng của Viv chứ L*, Pil: haha… cô mà trong chắc chẳng còn ai dám xưng đục )
Người nào đó đang nằm trên giường rõ ràng là bị kích thích đến, lật người một cái ‘cá chép động thân’: “Bắt đàn ông đi!”
Vì thế Mao Mao lang thang khắp nơi trong trường, tìm kiếm con mồi, bởi vì ánh mắt rất… tiện, trực tiếp tạo ra ‘hiệu quả’: trong vòng phạm vi một trăm thước không có sinh vật nào có can đảm tới gần cô nàng.
Bạn Mao lại hồn nhiên không biết, lấy ánh mắt sắc bén như chim ưng ở trong trường tìm tòi:
… Rất ốm yếu nhé…
… Lại là một tên bất nam bất nữ …
… Rất lùn …
Cuối cùng không thể không quyết định phát triển ra ngoài trường học, trong trường tài nguyên thật sự là quá mức khan hiếm, lúc đi ngang qua trạm xe buýt: oa oa oa… là anh ấy! Chàng trai đứng trước trạm xe buýt! Giây tiếp theo, Mao Mao trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai mỹ nữ đi đến, anh đẹp trai trái ôm phải ấp, chuyện trò vui vẻ đi ngang qua trước mặt cô…
Ngồi xuống bên bồn hoa ở cổng chính trường đại học kế bên, Mao Hiểu Húc âm u nhìn chằm chằm một cậu bé tám, chín tuổi có gương mặt tươi cười ngây thơ ở cách đó không xa, “Ngoại hình không tệ, bắt đứa nhỏ về nuôi tới lớn là được…”
Cậu bé cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, quay đầu: “Ô oa! Mẹ!” Một người phụ nữ từ cổng chạy nhanh đến.
Cuối cùng bạn Mao suy sụp đi về trường, nhưng cô đã quên, ở đại học X người đi ra khỏi trường thật thoải mái, nhưng người đi vào sẽ bị kiểm tra rất nghiêm khắc… mà giờ cô lại quên mang thẻ sinh viên.
Lúc này, bên cạnh một người con trai có giọng nói trong trẻo nhưng hơi mệt mỏi nói: “Đây là sinh viên lớp tôi, cho cô ấy vào đi.”
Kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn người kia đưa thẻ giáo sư của mình cho bảo vệ.
Khi đó Mao Mao đứng bên ngoài phòng bảo vệ, còn người con trai kia đứng bên trong, cầm một phần chuyển phát trên tay, hình như vừa ký tên xong.
Anh đưa lưng về phía ánh đèn màu trắng bên trong, đứng bên cửa sổ, cách đó không xa đèn đường mờ nhạt lờ mờ chiếu vào, làm nhu hòa ánh đèn huỳnh quang chói mắt, tạo nên chiếc bóng nhợt nhạt trên mặt anh.
A Mao đột nhiên cảm thấy đáy lòng bị đâm một chút, hơi nhói lên, chỉ ngây ngốc nhìn anh lịch sự cười cười với cô, sau đó đi vào trường.
“Hay là ngực bị đầy hơi?”
Ngây ngốc sửng sốt mấy phút đồng hồ, A Mao đùng một phát nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời rống to, “Cám ơn ông trời! Cám ơn ba mẹ! Cám ơn đại học X! Tui thật sự rất biết ơn mọi người!” ( =)) bó tay bạn Mao)
Trước mặt hai chú bảo vệ đang trợn mắt há hốc mồm, Mao Mao hăng hái trở về phòng ngủ, trước ánh nhìn chăm chú của ba người bạn, tuyên bố: cô đã rơi vào bể tình!
Tường Vi: “Đối phương là ai? Tuổi? Ngoại hình? Tính cách? Sở thích? Nguyên quán, nơi sinh? Gia đình có mấy thành viên? Tình sử thế nào?”
“Oa ha ha ha! Ganh tị với trí nhớ kinh người trong nháy mắt cùng 2.0 thị lực của tui sao? Lúc anh ấy đưa thẻ giáo sư cho bảo vệ tui đã nhớ kỹ toàn bộ tư liệu của anh ấy!” Mao Mao đứng chính giữa phòng ngủ chống nạnh ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, cho đến đau sốc hông. =))
Triều Dương lắc đầu: “Nếu bà có thể đem phần nhiệt tình này dùng ở chuyện học, thì không cần mỗi học kỳ đều có ít nhất một môn bị đánh rớt.”
Tường Vi: “Nói trọng điểm, là anh đẹp trai chốn nào?”
Mao Mao hưng phấn mà tuyên bố: “Anh ấy là thầy hướng dẫn mới tới của lớp 9 kế bên!” (nhắc lại: bọn Mao Mao học lớp 10 nghiên cứu sinh)
Tường Vi: “Thầy? Tốt, trâu già gặm cỏ non!” Nghĩ lại không đúng, “Tốt, trâu non gặm cỏ già!” =))
Triều Dương: “Dù ở bất cứ quốc gia nào, tình yêu thầy trò đều là đề tài cấm kị mà?”
Mao Mao: “Tui sẽ dùng nhiệt tình cùng sức quyến rũ của tui chinh phục anh ấy!” Nói xong tỏ ra quyến rũ hấp dẫn… một đầu tóc bay rối bời.
“Đêm nay gió rất lớn nha.” A Miêu tổng kết.
Mao Hiểu Húc quyết định xem xét, hơn nữa theo đuổi một người con trai!
Nhưng khi thực hiện kế hoạch cô phát hiện một vấn đề thật nghiêm trọng: tại sao đại học X mỹ nữ nhiều như mây, cạnh tranh thảm thiết, nam thì lại vô cùng thê thảm? Đáng buồn nhất là phía trước còn có em rể Từ – cái loại hậu duệ của quý tộc này làm mẫu… hại Mao Mao bây giờ nhìn ai đều cảm thấy kém, kém, kém rất nhiều! Thậm chí có vài anh chàng so với cô còn có nữ tính hơn, không thể không ngửa mặt lên trời thét dài: “Ngoại hình của mấy người có thể nào đừng khiến tinh trùng của mình thất vọng một chút được không!” ( hic hic, xin lỗi vì bạn Mao quá tục ~,~)
Tường Vi: “A Mao, con trai tốt sẽ không chủ động lao vào vòng tay của ai, huống chi lại là vòng tay của bà, vẫn là nghĩ xem nên làm sao để dẫn sói vào nhà đi, bằng không bà chỉ có một kết cục, ‘ý dâm chí tử’.” (nghĩ bậy bạ cho đến chết = =! )
“Phốc” Triều Dương phun một ngụm nước ra: “Vì sao tui lại nghĩ đến ‘Tinh tẫn nhân vong’ a?” ( nghĩa là: hết tinh mà chết. *oa… còn đâu tâm hồn trong sáng của Viv chứ L*, Pil: haha… cô mà trong chắc chẳng còn ai dám xưng đục )
Người nào đó đang nằm trên giường rõ ràng là bị kích thích đến, lật người một cái ‘cá chép động thân’: “Bắt đàn ông đi!”
Vì thế Mao Mao lang thang khắp nơi trong trường, tìm kiếm con mồi, bởi vì ánh mắt rất… tiện, trực tiếp tạo ra ‘hiệu quả’: trong vòng phạm vi một trăm thước không có sinh vật nào có can đảm tới gần cô nàng.
Bạn Mao lại hồn nhiên không biết, lấy ánh mắt sắc bén như chim ưng ở trong trường tìm tòi:
… Rất ốm yếu nhé…
… Lại là một tên bất nam bất nữ …
… Rất lùn …
Cuối cùng không thể không quyết định phát triển ra ngoài trường học, trong trường tài nguyên thật sự là quá mức khan hiếm, lúc đi ngang qua trạm xe buýt: oa oa oa… là anh ấy! Chàng trai đứng trước trạm xe buýt! Giây tiếp theo, Mao Mao trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai mỹ nữ đi đến, anh đẹp trai trái ôm phải ấp, chuyện trò vui vẻ đi ngang qua trước mặt cô…
Ngồi xuống bên bồn hoa ở cổng chính trường đại học kế bên, Mao Hiểu Húc âm u nhìn chằm chằm một cậu bé tám, chín tuổi có gương mặt tươi cười ngây thơ ở cách đó không xa, “Ngoại hình không tệ, bắt đứa nhỏ về nuôi tới lớn là được…”
Cậu bé cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, quay đầu: “Ô oa! Mẹ!” Một người phụ nữ từ cổng chạy nhanh đến.
Cuối cùng bạn Mao suy sụp đi về trường, nhưng cô đã quên, ở đại học X người đi ra khỏi trường thật thoải mái, nhưng người đi vào sẽ bị kiểm tra rất nghiêm khắc… mà giờ cô lại quên mang thẻ sinh viên.
Lúc này, bên cạnh một người con trai có giọng nói trong trẻo nhưng hơi mệt mỏi nói: “Đây là sinh viên lớp tôi, cho cô ấy vào đi.”
Kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn người kia đưa thẻ giáo sư của mình cho bảo vệ.
Khi đó Mao Mao đứng bên ngoài phòng bảo vệ, còn người con trai kia đứng bên trong, cầm một phần chuyển phát trên tay, hình như vừa ký tên xong.
Anh đưa lưng về phía ánh đèn màu trắng bên trong, đứng bên cửa sổ, cách đó không xa đèn đường mờ nhạt lờ mờ chiếu vào, làm nhu hòa ánh đèn huỳnh quang chói mắt, tạo nên chiếc bóng nhợt nhạt trên mặt anh.
A Mao đột nhiên cảm thấy đáy lòng bị đâm một chút, hơi nhói lên, chỉ ngây ngốc nhìn anh lịch sự cười cười với cô, sau đó đi vào trường.
“Hay là ngực bị đầy hơi?”
Ngây ngốc sửng sốt mấy phút đồng hồ, A Mao đùng một phát nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời rống to, “Cám ơn ông trời! Cám ơn ba mẹ! Cám ơn đại học X! Tui thật sự rất biết ơn mọi người!” ( =)) bó tay bạn Mao)
Trước mặt hai chú bảo vệ đang trợn mắt há hốc mồm, Mao Mao hăng hái trở về phòng ngủ, trước ánh nhìn chăm chú của ba người bạn, tuyên bố: cô đã rơi vào bể tình!
Tường Vi: “Đối phương là ai? Tuổi? Ngoại hình? Tính cách? Sở thích? Nguyên quán, nơi sinh? Gia đình có mấy thành viên? Tình sử thế nào?”
“Oa ha ha ha! Ganh tị với trí nhớ kinh người trong nháy mắt cùng 2.0 thị lực của tui sao? Lúc anh ấy đưa thẻ giáo sư cho bảo vệ tui đã nhớ kỹ toàn bộ tư liệu của anh ấy!” Mao Mao đứng chính giữa phòng ngủ chống nạnh ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, cho đến đau sốc hông. =))
Triều Dương lắc đầu: “Nếu bà có thể đem phần nhiệt tình này dùng ở chuyện học, thì không cần mỗi học kỳ đều có ít nhất một môn bị đánh rớt.”
Tường Vi: “Nói trọng điểm, là anh đẹp trai chốn nào?”
Mao Mao hưng phấn mà tuyên bố: “Anh ấy là thầy hướng dẫn mới tới của lớp 9 kế bên!” (nhắc lại: bọn Mao Mao học lớp 10 nghiên cứu sinh)
Tường Vi: “Thầy? Tốt, trâu già gặm cỏ non!” Nghĩ lại không đúng, “Tốt, trâu non gặm cỏ già!” =))
Triều Dương: “Dù ở bất cứ quốc gia nào, tình yêu thầy trò đều là đề tài cấm kị mà?”
Mao Mao: “Tui sẽ dùng nhiệt tình cùng sức quyến rũ của tui chinh phục anh ấy!” Nói xong tỏ ra quyến rũ hấp dẫn… một đầu tóc bay rối bời.
“Đêm nay gió rất lớn nha.” A Miêu tổng kết.
/42
|