Chương 1: Lần đầu gặp mặt.
Lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, Kiều Tâm Như uống một tách trà hoa thảo ngọt nhẹ nhàng, tâm tình cũng vì vậy mà tốt hơn. Cũng đã gần một tháng cô ở nơi này.
Ai mà ngờ được cô nhận được nhiệm vụ đến tận nơi này? Cô không thể từ chối nếu muốn trở thành bà trùm của tổ chức Ked- LA.
Kiều Tâm Như rất xinh đẹp, cơ thể hoàn hảo, coi như một đại mĩ nhân, nếu cô được đối tượng coi trọng, việc thực hiện nhiệm vụ sẽ dễ hơn rất nhiều.
Cô thỉnh thoảng cũng xuống sòng bài chơi vài ván, nhưng thực sự không ai là đối thủ của cô.
Ngày ngày ăn uống thoải mái, dạo chơi trong vườn cho khuây khỏa, đôi khi lại nhờ mấy người ở đây đi mua giúp vài cuốn tiểu thuyết để đọc.
“Vệ tổng, ngài thấy thế nào?”- má mì nịnh nọt, người đứng cạnh đây là một nhân vật vô cùng lớn, nếu đắc tội, bà sẽ sống không nổi a.
Vệ Quân Dương nhìn qua khe cửa, một nữ nhân ngồi bên cửa sổ, mặc chiếc váy xanh nước biển nhạt, trên tay còn cầm một cuốn tiểu thuyết dày cộp đã đọc hơn một nửa. Ánh mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thoáng nét u buồn.
Hắn không ngờ được một nữ nhân bị bắt cóc mà không ồn ào, không nháo, thậm chí còn ngoan ngoãn đi theo. Cũng không biết có phải đầu óc có vấn đề hay không.
“Liệu cô ta có bình thường không?”- hắn cất giọng hỏi. Tiếng nói trầm ổn mà bức người.
Má mì sợ run, cũng trả lời.
“Thưa ngài, cô ấy hoàn toàn bình thường, tôi đã kiểm tra qua, thỉnh thoảng cũng cùng cô ấy nói chuyện.”
Vệ Quân Dương nheo mắt, cô gái này thật sự kì lạ. Làm gì có chuyện bị bắt cóc mà lại thản nhiên như vậy chứ.
“Tôi sẽ vào đó.”
Nói rồi hắn mở cửa ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều Tâm Như quay lại, trước mắt cô là một nam nhân anh tuấn nhưng lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn cao khoảng hơn mét tám, ngũ quan cực kì anh tuấn, như một tuyệt tác. Vẻ trầm ổn cùng sức quyến rũ này đã khiến bao người phải đứng tim. Ánh mắt sắc lẻm đánh giá cô.
Kiều Tâm Như không cảm xúc nhìn lại.
Lúc này Vệ Quân Dương mới nhìn kĩ, cô quả thật rất xinh đẹp. Vẻ đẹp tự nhiên không gợn chút son phấn. Đôi mắt nâu to tròn, hàng mi cong vút, làn da trắng nõn nà, bờ môi đỏ căng mọng làm hắn hận không thể hôn lên ngay lập tức.
Cả thân thể cũng hoàn hảo, cứ như một siêu mẫu vậy, thế nhưng tại sao cô ở nơi này đã một tháng mà chưa có bị ai “bắt mất” đi?
“Em là Kiều Tâm Như?”- hắn hỏi một câu nhẹ nhàng nhất có thể.
“Phải”- giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng, chỉ có điều không mang nửa phần cảm xúc.
Vệ Quân Dương không trả lời, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nhìn Kiều Tâm Như.
Bị Vệ Quân Dương nhìn đến ngại, Kiều Tâm Như rốt cục mở miệng.
“Có chuyện gì phiền anh nói nhanh chút, tôi còn ăn bữa trưa.”
Vệ Quân Dương giật mình, cả đời hắn chưa có ai dám nói hắn như vậy, chưa ai dám bỏ qua hắn vì bất cứ lí do nào, vậy mà cô gái này…
“Tại sao em không chống cự khi bị đưa tới đây?”
“Vì sao tôi phải chống cự?”- Kiều Tâm Như trả lời rất nhanh, cô gấp cuốn tiểu thuyết lại, đặt lên bàn trà bên cạnh, rồi ngẩng lên nhìn Vệ Quân Dương.- “Trong khi… tôi có thể coi đây là một chuyến du lịch miễn phí, lại được phục vụ tận tình?”- Cô biết hành động có vạn phần kì quái, nhưng cô cũng không muốn để cho hắn nghi ngờ.
Má mì cùng đám người bên ngoài trợn to mắt há hốc mồm, họ từ khi nào trở thành những người phục vụ? Chuyến buôn người khi nào trở thành chuyến du lịch miễn phí? Đám vệ sĩ sờ sờ mũi nhìn nhau, nói vậy, bọn họ thân thủ phi thường, hung dữ bạo tợn trong mắt cô gái kia lại trở thành mấy ông bác bảo vệ hay trông xe à?
Nhưng nếu so sánh thân thủ của bọn họ với cô thì… bảo vệ hay trông xe bọn họ cũng không bằng.
Vệ Quân Dương ngả người dựa trên ghế, hắn khó lòng tin nổi trên đời lại có người nào sống tùy hứng tùy số phận như vậy.
Hoặc cũng có thể nói là nữ nhân này “lười” chống trả. Hắn nhìn quanh căn phòng, hẳn là đãi ngộ với cô không tệ đi. Nhàn nhạt mở miệng.
“Nếu bây giờ, tôi muốn em đi theo tôi, em đồng ý chứ?”
Kiều Tâm Như thở dài, cô có quyền lựa chọn sao?
“Tôi sao cũng được.”- Kiều Tâm Như lại nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây tự do bay lượn phía trên như cười nhạo một người trong tay kẻ khác như cô.
Má mì cùng mấy vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Vệ tổng đã ưng. Mà một khi đã ưng, nhất định sẽ mang cái người mà trong thời gian qua bọn họ lấy ra cung phụng đi.
Chuyện đã quyết, Vệ Quân Dương thầm nghĩ cho dù cô không đồng ý, hắn cũng nhất quyết lôi bằng được cô đi.
Trả một cái giá làm cho mọi người phát hoảng, má mì giật mình phát khiếp, nghĩ bụng Kiều Tâm Như quả là thần tài của bà ta. Nếu thêm mấy cô như thế này nữa thì quá hay rồi.
Bỏ qua vẻ mặt mừng ra hoa của má mì, Kiều Tâm Như ra chỗ bà ta đang đứng, nhẹ nhàng nói, chỉ là khuôn mặt không có lấy một chút biểu cảm.
“Cảm ơn trong thời gian qua đã chiếu cố tôi.”
Im lặng…
Đột nhiên im lặng.
Mãi cho tới lúc Kiều Tâm Như theo Vệ Quân Dương lên xe, chiếc limosine chuyển bánh, má mì cũng đám vệ sĩ mới hoàn hồn, rốt cục không chịu nổi đả kích lớn này, không để ý hình tượng mà phịch xuống đất.
Oan nghiệt a…
Trên đường, Vệ Quân Dương muốn mở lời nói chuyện, nhưng nghĩ thế nào cũng không nói lên được. Kiều Tâm Như thì chỉ duy trì vẻ trầm mặc, không nói không rằng, nhìn ra cửa sổ. Dường như đó đã trở thành thói quen của cô.
Tới biệt thự riêng của Vệ Quân Dương, Kiều Tâm Như xuống xe, một người quản gia đã đứng tuổi cúi đầu chào Vệ Quân Dương rồi quay sang cô.
“Kiều tiểu thư, xin chào.”
Kiều Tâm Như cũng nghe trợ lí của Vệ Quân Dương nói đây là Chung quản gia. Gia đình cô cũng có quản gia, đương nhiên cô biết cách hành lễ này, dù nhà có cả nhiều người giúp việc, nhưng cô chưa bao giờ tỏ thái độ cao ngạo xem thường, nở nụ cười, cô gật đầu.
“Chào Chung quản gia, cháu là Kiều Tâm Như. Bác gọi cháu Tâm Như được rồi.”
Còn nhớ vị quản gia ở nhà luôn coi cô như con gái của ông, cô lại thấy nhớ nhà, mẹ giờ này chắc đang đi làm đẹp, còn cha giờ này chắc cũng đang chăm mấy cái cây héo hắt đáng thương ngoài vườn. thi thoảng cũng sẽ cùng đám người trong tổ chức bàn bạc vài thứ gì đó về súng đạn hay ma túy.
Chung quản gia cùng mọi người rất kinh ngạc. Tuy đây là lần đầu Vệ Quân Dương mang phụ nữ về, nhưng mọi người đều thừa hiểu được, thời này nữ nhân ngoan ngoãn hiếm có thế nào, giờ đây lại có cô gái dịu dàng xinh đẹp lại ngoan ngoãn, không coi khinh người làm như bọn họ thật đáng ngạc nhiên.
Chung quản gia có chút ngượng ngùng, ông gật đầu rồi chìa tay vào nhà.
“Mời thiếu gia…”
Vệ Quân Dương gật đầu, ôm eo Kiều Tâm Như tiến vào. Đưa cô lên phòng, ngược lại với những suy nghĩ của hắn, cô không hề tỏ ra ngạc nhiên hay choáng ngợp với không gian biệt thự này, khắp nơi bài trí xinh xảo, thứ nào cũng là đồ có giá trị rất cao, trong mắt cô biểu hiện rất bình thường, như thể cô đã quá quen với những thứ vật chất như vậy.
Lên phòng, Vệ Quân Dương nói người hầu chuẩn bị quần áo cho Kiều Tâm Như. Hắn ở bên ngoài đợi, thay quần áo xong, Kiều Tâm Như bước ra, những vẻ đẹp trên người cô khiến hắn nghẹn họng, cô quá xinh đẹp, quả là một mĩ nhân Trung Quốc, mái tóc dài xõa ngang lưng khẽ gợn sóng bồng bềnh. Hắn tiến đến, hương thơm thoang thoảng quanh người cô, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi mà hắn đã phải kìm nén rất lâu kia.
Cô thật ngọt ngào, tiến lưỡi vào sâu bên trong dò xét, cô nhẹ nhàng đáp trả, vòng tay lên cổ Vệ Quân Dương, cô khẽ níu xuống. Vệ Quân Dương cúi người bế bổng cô lên giường.
Kiều Tâm Như biết cô đã không còn đường lui nữa rồi.
Cởi chiếc váy cô mặc trên người không lâu hắn choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cô, hôn lên từng điểm nhỏ trên cơ thể cô, mùi hương sữa tắm của cô càng khiến hắn lún sâu hơn, cởi toàn bộ quần áo trên người, hắn lao vào cô cuồng dã nhất có thể.
Khi hắn có được cô, hắn phát hiện, cô vẫn còn trong trắng.
Trong lòng có cảm giác phức tạp, cô chẳng lẽ cam chịu sao? Cô cam chịu an phận bên một kẻ lạ lẫm như hắn sao?
Nhẹ nhàng dao động bên trong Kiều Tâm Như, cô đau đớn, những giọt nước mắt lấp lánh hai bên khiến Vệ Quân Dương động lòng, khẽ lau những giọt nước mắt trên má cô, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.
“Tâm Như…”- hắn nhẹ giọng hỏi.
“Vâng…”
“Em là của tôi.”- chỉ một câu nói, hắn đã cho cô biết cô là của hắn, không thể thoát được.
Cô không nói gì, chỉ nhắm nghiền mắt, đau đớn vẫn còn. Khi cả hai cùng lên cao trào, cô ôm ghì lấy Vệ Quân Dương. Hắn cũng ôm chặt lấy cô, không hiểu sao ở cô hắn thấy được sự nhẹ nhàng bình yên đến vậy.
/3
|