Gặp gỡ tình yêu

Chương 1

/3


     Chương 1

     Editor: Vân Đóa

     Hôn nhân là phần mộ của tình yêu!

     Dịch Dĩ Đồng vẫn khăng khăng mình là người theo chủ nghĩa không cưới, cũng coi đây là vinh dự. Không kết hôn thật tốt – không cần chiều ý đối phương, không cần có trách nhiệm với bất kỳ ai, sẽ không bị việc vặt trong gia đình ràng buộc, mãi mãi là quý tộc độc thân. Cô có tiền, có xe, có nhà, có người thích, làm một người tự do tự tại. Chờ lớn tuổi hơn một chút, tìm một bạn trai anh tuấn để sinh một đứa bé, nếu thực sự không được thì ra nước ngoài thụ tinh nhân tạo, cũng không phải cô nuôi không nổi, còn vô số dự định!

     Mà khi biết tin anh trai trúc mã Kha Dục kết hôn, cô mới phát hiện bản thân cũng không hề nghĩ đến chủ nghĩa không cưới. Kha Dục kết hôn rồi, đáng tiếc cô dâu không phải cô, mà là bạn học thời Đại học của Kha Dục. Dịch Dĩ Thần cảm thấy cô dâu không xinh chút nào, sức hấp dẫn cũng không bằng một phần ba của cô, nhưng có người nói cô dâu rất có tài.

     Biết Kha Dục sắp kết hôn, cô liền vội vàng trở về từ nước ngoài, nhưng vẫn không kịp tham dự hôn lễ của bọn họ. Hôn lễ kết thúc, tất cả đều trở thành kết cục đã định sẵn.

     Kha Dục kết hôn cũng tốt, cô không còn phải vì hắn mà buông tha cả cánh rừng. Trước đây có hắn ở bên, cô luôn phải kiềm chế bản thân, làm việc gì cũng không thể tùy theo ý mình – giờ thì cô có làm chuyện gì quá giới hạn cũng sẽ không bị hắn lôi ra chỉ bảo làm mất hết mặt mũi nữa. Hiện tại cuối cùng cũng có thể mặc sức chơi đùa, cua hết mỹ nam trong thiên hạ rồi. Đã không có Kha Dục làm bạn, cô có thể sinh một đứa bé, cô không cô đơn chút nào.

     Cô cứ vô tri vô giác mà an ủi bản thân mình. Cô mới từ sàn nhảy quán bar xuống, chơi đến nỗi tóc tai rối bời, đi đến trước quầy bar gọi một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, lại kêu phục vụ rót thêm một ly. Cô uống đã khá nhiều, suy nghĩa bắt đầu rối loạn, cô đứng dậy rời khỏi quầy bar.

     Trong quán bar âm nhạc đinh tai nhức óc, âm thanh khàn khàn trầm thấp xuyên thấu khắp mọi ngõ ngách của quán bar, trên sàn nhảy nam nữ sung sướng phô trương dáng người, uyển chuyển đong đưa, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái phấn khích. Duy chỉ có một góc hoàn toàn không ăn khớp với bầu không khí sục sôi lúc này, một người đàn ông dung mạo tuấn tú đang trầm tĩnh ngồi trên ghế salon, một mình chiếm giữ một bàn rộng lớn, uống rượu không nhanh không chậm, anh đang đợi "khách hàng" đến.

     Người nọ chính là Cố Gia Cảnh, con trai tổng giám đốc công ty Viễn Gia nổi tiếng trong và ngoài nước, mới trở về từ nước ngoài, sắp tiếp quản công ty Viễn Gia. Các cô gái trong quán bar đều chăm chú nhìn anh, đáng tiếc bên người anh có vài thuộc hạ, dáng vẻ như hung thần lại cao lớn uy mãnh, có thể khiến các cô ao ước được mà không đến gần được.

     Lúc này, Dịch Dĩ Đồng say rượu không sợ chết lảo đảo đi qua, cô đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cố Gia Cảnh, hộ vệ bên cạnh anh nâng cao cảnh giác định tiến lên ngăn cản, lại thấy vẻ mặt Cố Gia Cảnh vẫn thâm trầm thản nhiên như trước, không để cho bọn họ tiến lên, bọn họ lại lui xuống.

     Dịch Dĩ Đồng phát hiện người đàn ông đẹp trai ngồi bên cạnh, hai mắt cô sáng ngời, không suy nghĩ nhiều, cô liền dựa sát vào người anh, khẽ cười nâng cằm anh lên, trêu chọc nói, "Anh đẹp trai, anh tên gì?"

     Cố Gia Cảnh nhíu mày, chán ghét nhìn cô gái điên khùng trước mắt không biết chui ra từ nơi nào, khắp người cô toàn mùi rượu, toàn thân mềm nhũn dựa vào anh, cười đến kiều mị.

     Cố Gia Cảnh không muốn động tay động chân với phụ nữ, nhìn cô gái trước mắt cười đến kiều mị, sắc mặt tái nhợt, anh cau mày, lạnh giọng dọa cô: "Đi ra!"

     Cô lại không để ý chút nào đến ngầm ý uy hiếp của anh, khóe môi quyến rũ đến gần bên tai của anh, "Anh đẹp trai, anh xấu hổ?"

     Sắc mặt Cố Gia Cảnh trở nên u ám không gì sánh được, một tay kéo Dịch Dĩ Đồng đang bám trên người mình ra sức đẩy sang một bên, lạnh giọng nói với thuộc hạ bên người, "Lôi cô gái này đi cho tôi, ném ra xa một chút."

     Thuộc hạ nhanh chóng chế trụ hai vai của cô, khiến cô không thể lộn xộn, rồi kéo cô đi ra.

     Trợ lý bên cạnh Cố Gia Cảnh thấy tình hình này vội vàng ngăn lại, cúi người nói bên tai Cố Gia Cảnh, "Cố tổng, hình như cô ấy là tiểu thư nhà họ Dịch."

     Công ty nhà họ Dịch là xí nghiệp lớn nổi danh của thành phố S, luôn là xí nghiệp đứng đầu, nhiều năm qua vẫn sừng sững không đổ, danh tiếng công ty vang dội, phụ nữ và trẻ em trong thành phố S không ai không biết.

     Cố Gia Cảnh khẽ nhíu mày, "Dịch Dĩ Đồng?"

     "Dạ." Trợ lý đáp.

     Cố Gia Cảnh lại nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô gái say đến bất tỉnh nhân sự ở trước mặt, say sưa một lúc rồi mới giơ tay nhàn nhàn phân phó trợ lý, "Đưa cô ấy về nhà an toàn."

     "Vâng." Trợ lý đáp.

     Trợ lý nhanh chóng tiến lên đỡ Dịch Dĩ Đồng đi ra cửa bảo vệ, tìm xe đưa Dịch Dĩ Đồng về nhà.

     Dịch Dĩ Đồng đầu óc quay cuồng mở mắt, ký ức sau cùng của cô là mình ở trong quán bar, hình như còn đùa giỡn đàn ông, cô sợ đến mức tỉnh táo rất nhanh, lại phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Cô khó chịu ngồi dậy, mơ màng ngồi trên giường nhớ lại chuyện tối hôm qua, làm kiểu gì cũng không thể nhớ ra tướng mạo của người đàn ông kia, có điều người nọ có vóc dáng không tệ, còn rất không biết thương hoa tiếc ngọc, đối với phụ nữ rất thô lỗ.

     May mắn tối hôm qua cô không sao, có điều uống rượu xong lại gây sự, sau này không nên uống rượu nữa, vì đàn ông mà buồn bã tổn hại tinh thần thực sự không phải phong cách của cô. Cô muốn khôi phục sự tự do tự tại của ngày trước, ăn chơi nhảy múa, cưa đổ đàn ông trên đời, đắm chìm trong thế giới mỹ nam.

     Xuống đến dưới lầu, cô biết chuyện do dì giúp việc kể lại, tối hôm qua lúc về đến nhà cô đã bất tỉnh nhân sự, là một người đàn ông thân hình cao lớn lái xe đưa cô trở về, Dịch Dĩ Đồng không khỏi đau đầu xoa huyệt thái dương của mình.

     Buổi trưa lúc ăn cơm, Dịch Dĩ Đồng không tránh khỏi việc bị mẹ cô là Hà San dạy dỗ mộ trận – một cô gái ra ngoài uống nhiều rượu như vậy, lỡ gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ? Cô đương nhiên không dám cãi lại Hà San, rất vâng lời ngồi bên bàn nghe Hà San dạy dỗ, Hà San nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, mắng một lúc, Hà San tranh thủ cơ hội bắt đầu nói thân thiết.

     Mẹ Hà San nói dông dài một hồi rồi mới nói đến việc đã sắp xếp cho cô một cuộc gặp thân mật, để cô hai ngày nữa đi gặp bên nhà trai một chút, bên nhà trai có lui tới với nhà cô, hai nhà có ý định kết thông gia.

     Dịch Dĩ Đồng làm một người theo chủ nghĩa không cưới, không có dự định kết hôn, đương nhiên rất bài xích mấy chuyện gặp gỡ thân mật. Hôm nay Hà San chưa có sự đồng ý của cô đã sắp xếp cuộc gặp gỡ, cô đương nhiên không đồng ý.

     Hà San uy hiếp cô nói, "Mẹ mặc kệ, mẹ và cha con muốn ôm cháu ngoại, mẹ chỉ có mình con, con không sinh thì ai sinh."

     Kết hôn! Kết hôn! Con cái! Con cái!

     Dịch Dĩ Đồng nghĩ đến đầu óc choáng váng, sinh thì sinh, đến lúc đó cô dẫn đứa bé đến cho cha mẹ cô, xem bọn họ còn có thể nói gì nữa.

     Bị Hà San ép quá chặt, Dịch Dĩ Đồng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đến nhà trọ độc thân của mình ở vài ngày.

     Dịch Dĩ Đồng đứng trước thang máy, đè nén đầu óc khó chịu, cửa thang máy mở, cô đi vào, cánh cửa chậm rãi đóng lại, đúng lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn ngăn lại cánh cửa sắp đóng lại, Dịch Dĩ Đồng nhìn theo ngón tay, mắt sáng ngời, anh chàng đẹp trai trước mắt không phải vị mà cô gặp trên máy bay mấy hôm trước sao? Lúc đó trên máy bay cô còn đùa giỡn anh mà, đáng tiếc đối phương lại không để ý đến cô, hiện giờ cơ hội lại đến rồi.

     Anh có tướng mạo xuất chúng, sống mũi cao thẳng, mặt mũi anh tuấn, đường nét gương mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, khí chất lạnh nhạt, có sự đẹp trai và trầm ổn mà đàn ông thường ít có, khó tránh khỏi khiến người ta nhìn có ấn tương khó quên. Dịch Dĩ Đồng nhớ kỹ lúc đó anh lái xe hơi xa hoa rời khỏi sân bay, giờ lại xuất hiện ở khu nhà của những người "không phú cũng quý" (nhà giàu), xem ra cô không nhận nhầm người.

     Dung mạo xuất chúng, thân hình cao lớn, năng lực ưu tú, con của anh khẳng định cũng sẽ vừa ưu tú vừa tuấn tú.

     Gen chất lượng tốt, có giá trị!

     Cô muốn sinh một đứa con như anh.

     Không phải mẹ cô muốn ôm cháu ngoại sao?

     Dịch Dĩ Đồng suy nghĩ một lúc, càng nghĩ càng thấy người đàn ông trước mặt rất thích hợp làm cha của con cô.

     Cố Gia Cảnh đi vào thang máy, sắc mặt không đổi nhìn cô một cái, đứng ở góc bên cạnh cô, cửa thang máy một lần nữa chậm rãi khép lại.

     Dịch Dĩ Đồng mừng thầm, ánh mắt len lén quan sát người đàn ông bên cạnh, anh dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, lại nhìn cô một cái, hai người bốn mắt nhìn nhau.

     Dịch Dĩ Đồng cười đắc ý, giơ tay lên chào hỏi anh, "Hi, anh đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau."

     Cố Gia Cảnh nhìn cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô, anh nhíu mày không để ý đến cô.

     Dịch Dĩ Đồng anh không nhìn cô, trái lại cô càng hứng thú. Vì vậy cô chủ động dịch thân thể, rút ngắn khoảng cách với anh, giả vờ lơ đãng cười hỏi anh, "Anh đẹp trai, anh tên gì?"

     Anh lạnh nhạt nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn số tầng trên thang máy nhảy nhót liên tục, ánh mắt chăm chú nhìn những con số, tiếp tục không để ý Dịch Dĩ Đồng đang dịch đến gần.

     Dịch Dĩ Đồng thấy anh không có phản ứng, cũng không nản lòng, cô cười cười, tựa người vào vách tường, di chuyển bước chân, chuyển đến bên cạnh anh, kề sát anh, thấy sắc mặt của anh thay đổi trở nên u ám, cô đắc ý cười, ngẩng đầu thích thú hỏi anh, "Anh đẹp trai cũng ở tầng này?"

     Cố Gia Cảnh nhíu mày, cũng không ngăn cản hành động của cô, nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

     Đàn ông cao lãnh!

     Cô rất có hứng thú!

     Cô tin tưởng "Trên đời này không có chàng trai không thể chinh phục, chỉ có cô gái không có nỗ lực!" Dịch Dĩ Đồng không tin mình không thể cưa đổ anh!

     Dịch Dĩ Đồng thấy anh tuy cau mày, nhưng lại không né tránh ý tứ của cô, cô áp sát mặt mình đến trước mặt anh.

     Sắc mặt Cố Gia Cảnh trầm hơn, Dịch Dĩ Đồng lại càng hứng thú, cô như nữ vương nâng cằm anh lên, đùa giỡn phun hơi thở ấm áp lên gò má của anh, thấy trên mặt anh lộ ra tia lạnh lẽo, cô đắc ý cười, vừa cười vừa để sát môi vào bên tai anh, hướng về phía rái tai của anh thổi một hơi dài.

     Tuy thay đổi sắc mặt nhưng anh vẫn không phản ứng chút nào, Dịch Dĩ Đồng cảm thấy không có ý nghĩa, không dụ dỗ được hứng thú của anh, cô dự định rút lui.

     Bỗng nhiên, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, một cánh tay mạnh mẽ đặt tại hông của cô, đè ép cô vào vách tường, cô bị ép ngẩng đầu, hoàn toàn không thể nhúc nhích.


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status