Gặp gỡ tình yêu

Chương 3

/3


     Chương 3

     Editor: Vân Đóa

     Bên tai Dịch Dĩ Đồng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cô không dám lộn xộn, đuôi mắt chăm chú nhìn cử chỉ của anh, giọng nói có phần lắp bắp, "Không. . . Không có."

     "Hử?" Thanh âm lười biếng đầy nghi vấn của Cố Gia Cảnh phát ra từ trong cổ họng, anh lại áp sát gần cô thêm một chút.

     Trong lòng Dịch Dĩ Đồng lại càng hoảng sợ, cảnh giác nhìn anh, sốt ruột nói, "Anh chớ làm loạn, có chuyện gì thì từ từ nói."

     "Ngày đó trong thang máy chẳng phải lá gan của em lớn lắm sao?" Cố Gia Cảnh thờ ơ nói, khi nói đôi môi mỏng lại tiến sát hơn, gần như đã dán vào vành tai của cô.

     Cô không hiểu đây là tình huống gì! Không ngờ lại chọc phải tên biến thái!

     Dịch Dĩ Đồng thật sự rất muốn khóc, cô ra lời cảnh cáo anh, "Ba mẹ tôi ở gian phòng cách vách, anh chớ làm loạn."

     Ở bên ngoài dù cô là cô gái nghịch ngợm như thế nào, nhưng ở nhà cô tuyệt đối là một cô gái ngoan ngoãn. Ba mẹ cô ở ngay phòng ăn, cô không muốn bọn họ nhìn thấy cảnh này, Dịch Dĩ Đồng thầm lo lắng.

     Cố Gia Cảnh nhìn bộ dạng này của cô thì khẽ cười, anh phun hơi thở ấm áp vào vành tai cô, khiến cả người cô run lên, cô rụt cổ, cảm nhận được một trận tê dại lan ra toàn thân.

     Đương lúc cô không biết làm sao, anh liền đứng thẳng, vòng qua sôH pha rồi ngồi xuống bên cạnh cô, Dịch Dĩ Đồng thở phào một hơi.

     Hà San đẩy cửa đi vào, thấy hai người đang ngồi trên sô pha, xem chừng như đang nói chuyện, bà hài lòng cười, dặn Dịch Dĩ Đồng tiếp chuyện Cố Gia Cảnh thật tử tế.

     Dịch Dĩ Đồng vội vàng đứng dậy nói, "Tôi muốn đi nhà vệ sinh."

     Nói đoạn cô liền mang dép, đi về hướng nhà vệ sinh, đến cửa nhà vệ sinh cô lén trốn về phòng mình, đóng cửa lại nằm xuống giường, cuối cùng cũng thoát rồi ~

     Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, điện thoại di động trên giường cô cũng kêu, là Kha Nghị Lỗi gọi cô ra mở cửa, Dịch Dĩ Đồng có chút không tình nguyện đi ra mở cửa.

     "Mợ bảo em tiếp Cố Gia Cảnh, em lại chạy về phòng làm gì?"

     Dịch Dĩ Đồng quay lại phòng ngủ, Kha Nghị Lỗi theo sau hỏi cô.

     Dịch Dĩ Đồng mở miệng nói, "Thân thể em khó chịu."

     Nghe những lời này, Kha Nghị Lỗi thừa biết là cô bịa chuyện, rõ ràng không tin nhưng cũng không hỏi tiếp, anh lại hỏi cô, "Em thấy Cố Gia Cảnh thế nào?"

     "Cái gì thế nào?" Dịch Dĩ Đồng khôn hiểu hỏi lại.

     Kha Nghị Lỗi ngồi xuống sô pha trong phòng cô, nhìn cô một cái, "Còn giả vờ."

     Dịch Dĩ Đồng nói hùa theo, "Ừm, cũng tạm được."

     Kha Nghị Lỗi đến tìm cô là có mục đích, cũng không muốn đánh đó Dịch Dĩ Đồng nên hỏi thẳng, "Cậu mợ rất hài lòng với Cố Gia Cảnh, mợ bảo anh đến hỏi ý tứ cửa em?"

     Dịch Dĩ Đồng cũng biết ý tứ của ba mẹ cô, nghe xong xong lời cửa anh, cô lập tức kích động, "Mọi người như vậy là ném em vào hố lửa đấy!"

     Kha Nghị Lỗi cầm lấy quyển tạp chí trên bàn gõ nhẹ vào đầu cô, không thèm đếm xỉa nói, "Nói vớ vẩn gì vậy?"

     Dịch Dĩ Đồng thấy anh không tin, trong lòng phiền muộn, nói với anh, "Anh ta là người thích băng luyến."

     Kha Nghị Lỗi nghe thấy cô nói như vậy, tay dừng động tác, chăm chú tổng kết lại, "Nói như vậy là trước đây các em từng tiếp xúc với nhau rồi?"

     Rõ ràng ý của cô không phải thế!

     Ông anh à, anh ta là biến thái đấy! Sao anh nhẫn tâm đẩy em vào hố lửa vậy!

     Dịch Dĩ Đồng mất hứng phản bác, "Có biến thái mới tiếp xúc với loại người như anh ta."

     Kha Nghị Lỗi nghe cô nói xong nhịn không được liền nở một nụ cười, hỏi cô, "Ai nói?"

     "Chính anh ta nói."

     Dịch Dĩ Đồng đem chuyện ngày đó vô tình gặp Cố Gia Cảnh ở thang máy kể lại toàn bộ, đương nhiên có lược bổ một số nội dung không thích hợp. Sau khi nghe xong, Kha Nghị Lỗi liền nằm ra ghế sô pha cười phá lên.

     Dịch Dĩ Đồng đứng bên cạnh anh, thấy anh cười đến nghiêng ngả liền liếc mắt lườm anh.

     Kha Nghị Lỗi cười một lúc lâu mới dừng lại, "Chỉ có đứa trẻ ba tuổi như em mới tin lời cậu ta thôi."

     Kha Nghị Lỗi làm bạn tốt với Cố Gia Cảnh đã nhiều năm, hai người thường qua lại với nhau, cũng thấy cậu ta có hẹn hò với mấy bạn gái, tuyệt đối không có chuyện thích băng luyến, chắc là dọa Dịch Dĩ Đồng mà thôi.

     Không ngờ Cố Gia Cảnh còn phúc hắc như thế, một mình ăn hiếp con gái, Kha Nghị Lỗi vừa nói vừa không nhịn được cười trên sô pha.

     Dịch Dĩ Đồng nhìn Kha Nghị Lỗi nằm trên sô pha cười đến mất hết hình tượng, cô vô cùng phẫn uất đá anh ra khỏi phòng, mặc anh có gõ cửa thế nào cũng không cho vào.

     Đùa giỡn cô rất vui có đúng không? Tên lừa gạt Cố Gia Cảnh này!

     Hai tên lừa đảo cấu kết với nhau làm việc xấu!

     Buổi tối sau khi tiễn Cố Gia Cảnh và Kha Nghị Lỗi về, Dịch Dĩ Đồng bị ba Dịch gọi vào thư phòng, ba Dịch nặng nề nói với Dịch Dĩ Đồng về tình hình công ty. Gần đây Công ty nhà họ Dịch bị thua lỗ nghiêm trọng, công ty tràn ngập nguy cơ, đang cần gấp nguồn vốn đầu tư. Dịch Dĩ Đồng là con gái duy nhất của nhà họ Dịch, có trách nhiệm gánh vác công ty, ý tứ của ba Dịch là để Dịch Dĩ Đồng tiếp xúc với Cố Gia Cảnh nhiều hơn, nếu cần, hai nhà mới có thể kết thông gia.

     Cô nhìn người cha từ nhỏ đã nâng niu cô trên tay, trước đây cô luôn cảm thấy ông giống như cây đại thụ chống đỡ bầu trời, che mưa che gió giải quyết mọi khó khan cho cô. Thư phòng này cũng không tính là rộng lớn gì, Dịch Dĩ Đồng ngồi đối diện với ông trên bàn đọc sách, bỗng nhiên cô phát hiện tóc ba Dịch không biết từ lúc nào đã có thêm nhiều sợi bạc, hình như ông già đi không ít.

     Dịch Dĩ Đồng nói, "Ba, con biết rồi."

     ——

     Tan làm, Dịch Dĩ Đồng quay về nhà trọ độc thân của mình, cô nhấn nút chờ thang máy, cửa thang máy mở ra, nhấc chân định đi vào, cô thấy bên trong có một bóng dáng thôn dài cao lớn đang đứng, lại là Cố Gia Cảnh, anh vẫn mặt không biểu cảm đứng trong thang máy.

     Nhìn thấy cô đứng ở cửa, gương mặt lạnh lùng của anh có biến hóa, khóe miệng cong lên, "Trùng hợp nhỉ, Dịch tiểu thư."

     Dịch Dĩ Đồng nhìn thấy người ở bên trong, nghĩ đến anh họ cười đến quên hình tượng, trong lòng cô vẫn còn tức. Cô đứng bất động tại chỗ, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Cố Gia Cảnh nhấn nút, cửa một lần nữa mở ra, ánh mắt anh nghi hoặc nhìn Dịch Dĩ Đồng, "Dịch tiểu thư không định vào?"

     Dịch Dĩ Đồng đứng tại chỗ, ngoài cười nhưng trong không cười nói với anh, "Không cần, tôi đợi lượt tiếp theo."

     Cố Gia Cảnh nghe giọng quái gở của cô, nhìn nụ cười cứng ngắc của cô, khóe miệng anh nhếch lên, chân mày mơ hồ mỉm cười, anh nhấn nút mở cửa, nói với cô, "Em không vào thì tôi đi ra vậy, chúng ta cùng nhau chờ đi một lượt."

     Anh nói muốn đi ra.

     Dịch Dĩ Đồng nhìn bộ dạng này của anh, giận mà không có chỗ phát tiết, ăn hiếp cô rất vui hả? Cô phẫn uất đi vào thang máy, không thèm nhìn người đàn ông bên cạnh, đứng trong góc cách anh rất xa.

     Thang máy chậm rãi đi lên, bên trong có chút yên tĩnh, Dịch Dĩ Đồng hơi khó chịu nhìn con số chuyển động trên màn hình thang máy.

     Đột nhiên cô bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào trong lòng anh, cô bối rối đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của anh, giọng nói thâm trần nhàn nhạt của anh từ đỉnh đầu truyền đến, "Hình như Dịch tiểu thư rất sợ tôi?"

     Dịch Dĩ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, mất hứng hỏi, "Anh muốn làm gì?"

     Con ngươi Cố Gia Cảnh thâm trầm, đối diện với ánh mắt của cô, trong mắt cô giờ đây chỉ toàn là hình bóng của anh. Thấy cô hốt hoảng, anh đột nhiên rất muốn hôn cô, vì vậy anh thuận thế cúi đầu xuống, môi mỏng dịu dàng phong kín môi cô.

     Trong nháy mắt môi chạm môi, cô ngẩn người, tay đặt trên ngực anh bỗng giật giật, muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của cô quá nhỏ, chừng ấy lực đối với anh không hề có tác dụng. Anh chế trụ eo cô, không cho cô nhúc nhích, đôi môi miêu tả trên môi của cô.

     Thừa lúc cô lơ đãng, đầu lưỡi anh dò xét đi vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi cô, làm loạn trong miệng cô.

     Dịch Dĩ Đồng vốn có chút chống cự, nhưng trong lòng hơi dao động, từ chống cự biến thành nghênh hợp, hai tay cô ôm cổ anh, nhón chân hôn đáp trả anh, chăm chú vào nụ hôn này.

     Trong lúc cô đang hôn nhập thần, tay anh đặt trên lưng cô bắt đầu hoạt động, vuốt ve qua lại, khát vọng muốn cùng anh tiếp xúc gần hơn. Nụ hôn của anh bỗng dừng lại, mũi đặt ở chóp mũi cô, tay anh vẫn làm càn trên người cô, anh khàn giọng nói với cô, "Tôi đến nơi rồi."

     Vừa dứt lời thì cửa thang máy mở, tay anh rời khỏi thắt lưng cô.

     Khi anh đi ra ngoài, đuôi mắt quét qua vẻ mặt mờ mịt của cô, khóe miệng anh không kìm được mà cong lên, anh mỉm cười ra khỏi thang máy.

     Dịch Dĩ Đồng vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, cô không kịp phản ứng, mờ mịt nhìn anh, thấy anh ra khỏi cửa mới hiểu ra, anh đã đi xa.

     Cô dám khẳng định là anh cố ý làm như vậy, đùa giỡn cô một trận rồi khiến cô bừng tỉnh, bản thân lại đi ra ngoài, cô nhìn bóng dáng của anh biến mất ở cửa, trong lòng vừa tức giận vừa bất bình.


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status