“Dịch Tuấn, chỉ cần anh muốn, em đều sẽ đoạt về cho anh.” Lương Tử Ngưng vươn hai cánh tay ôm chặt lấy thân thể cứng ngắc của hắn.
“Tử Ngưng... Hiện giờ chỉ còn em và anh kề vai chiến đấu rồi.” Đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia xảo quyệt, hỏi: “Em sẽ không phản bội anh chứ?”
Lương Tử Ngưng không đáp lại hắn, giữ lấy bàn tay to của hắn đặt ở ngực của cô, “Ở nơi này đều là anh.”
“Tử Ngưng!” Hai tay Nhâm Dịch Tuấn giữ chặt, vuốt ve thân thể mềm mại của cô, dường như hắn đối với đáp án này rất hài lòng.
Nhâm Dịch Tuấn như biết thuật thôi miên, đem trái tim cô giữ chặt trong bàn tay mình, không cho cô có một chút sai lầm.
“Ưm...” Lương Tử Ngưng lập tức đáp lời nhiệt tình của hắn.
————
Không biết là do mang thai, hay là vì tâm tình không tốt, mà trong khoảng thời gian Kiều Tâm Du ở Hy Lạp cả người đều có vẻ lười biếng, mọi lúc mọi chỗ đều có thể ngủ một giấc.
Nhâm Mục Diệu lo lắng cho sức khỏe của cô, đã cho chậm lại hành trình du lịch, cơ bản là đi tham quan một ngày, lập tức nghỉ ngơi hai ngày. Còn lo lắng Kiều Tâm Du có phản ứng thai nghén nghiêm trọng còn bị say tàu, cho nên cũng không ngồi thuyền đi thăm các đảo nhỏ nữa, ngay cả đảo Mick Nors nổi danh cũng không đi, dù sao sau này vẫn còn cơ hội mà.
Cho nên, bọn họ ở lại Vệ thành tham quan nhà hát ngoài trời Adikarl, cửa chùa, thần miếu Athena, thần điện Pantheno, thần điện Rick, viện bảo tàng Vệ thành, nhà hát Dionysos, thần điện Olympic Zeus...
Người bình thường mất hai ba ngày là có thể tham quan xong bản địa, bọn họ thế nhưng lại mất tận nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Kiều Tâm Du cảm giác như được người nâng niu trong lòng bàn tay. Cô đối với Nhâm Mục Diệu rất lãnh đạm, đoán chừng oán khí trong lòng kia vẫn còn chưa nguôi, nên còn giận hờn với hắn một chút. Nhưng, tính khí Nhâm Mục Diệu dường như dần dần trở nên mềm hoá đi, mặc kệ Kiều Tâm Du lạnh nhạt đến thế nào, hắn cũng không cáu kỉnh với cô.
Ngồi trên máy bay tư nhân, lên đường trở về.
Kiều Tâm Du có cảm giác thiêm thiếp, sau khi tỉnh lại cảm giác buồn ngủ biến mất, nhìn thấy đôi mắt Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào Laptop không rời, có khi vì chăm chú nhìn, có lúc khóe miệng không tự chủ giơ lên, có lúc còn dán lại gần màn hình máy tính để nhìn rõ một chút. Kiều Tâm Du vẫn cho là hắn lãnh đạm vô tình, không tim không phổi, luôn bày ra bộ mặt như bài tú lơ khơ, lần đầu tiên thấy được vẻ mặt hắn phong phú như thế, Kiều Tâm Du không khỏi tò mò rốt cuộc hắn đang xem cái gì.
Cô rón rén bước tới, nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai của hắn, “Nè! Anh đang len lén xem cái gì đó?”
Nhâm Mục Diệu lập tức đưa tay đóng Laptop lại, nói lấy lệ: “Không, không có gì.”
“Nếu không có gì, sao anh phải có tật giật mình?” Kiều Tâm Du đưa tay muốn đoạt lấy Laptop trong tay hắn.
“Anh đâu có tật giật mình.” Nhâm Mục Diệu tránh trái, tránh phải, phòng bị không có một chút lơi lỏng.
Kiều Tâm Du không chịu bỏ qua, tiếp tục tranh đoạt với hắn, “Nếu không có tật giật mình, vậy anh đưa Laptop cho em. Nhất định là bên trong có cái gì mờ ám.” Cô đem mấy sợi tóc vướng trên mặt vén qua sau tai, nghi ngờ hỏi: “Anh không phải đang xem web tình dục đấy chứ?” Nhìn thẳng vào mắt hắn thể hiện ra thái độ chắc chắn.
“Bộp!” Một tiếng, lời này rất có lực chấn động, Nhâm Mục Diệu nhẹ buông tay, Laptop đã nằm trên sàn nhà.
“Xem phản ứng của anh, cũng biết bị em nói trúng rồi.” Kiều Tâm Du có chút dương dương đắc ý, tay lanh lẹ nhặt Laptop lên, mở ra ——
“A? Laptop này chất lượng thật, rơi như vậy mà cũng không có vấn đề gì. . . .. .”. Tiếng Kiều Tâm Du càng ngày càng thấp. . . . . .
Sao trên màn hình máy tính đều là ảnh của cô? Cảnh này là lúc cô ở thần điện Olympic Zeus ngửa đầu nhìn cột đá.
Cô không ngừng bấm nút xem hình tiếp theo, trong đó đều là hình của cô, có lúc cô đang tham quan, có lúc cô đang ngủ . . . . . .
Kiều Tâm Du nhíu mày, hỏi: “Anh muốn đổi nghề làm chó săn sao?”
“Con hôm nay có ngoan không.” Nhâm Mục Diệu vừa ôm eo cô vừa kéo, tay đặt lên bụng ấm áp của cô, lấy cớ chuyển đề tài.
Kiều Tâm Du ngồi trên đùi của hắn, hai cánh tay ôm cổ hắn, “Rất ngoan, hôm nay em không có buồn nôn.” Bàn tay mảnh mai chạm vào lồng ngực của hắn, “Anh không cần hỏi lấy lệ vấn đề của em đâu! Anh chụp ảnh em như vậy, em muốn kiện anh xâm phạm quyền chân dung của em.”
“Anh sẽ bồi thường cho em thật nhiều.” Bàn tay to của Nhâm Mục Diệu nhẹ vuốt bụng cô, mặt mang theo ý cười, “Một nửa gia sản của anh thì thế nào?”
“A?” Kiều Tâm Du bị chuyện cười của hắn làm hoảng sợ, “Chuyện này đùa không vui chút nào.”
Kiều Tâm Du nhớ lại lúc cô ký vào cái gọi là ‘Hôn ước’ kia, trên đó viết rất rõ, lúc chấm dứt quan hệ hôn nhân, Kiều Tâm Du một phân tiền cũng đừng mong lấy được, nếu có con, cô cũng không có quyền nuôi dưỡng đứa trẻ. Thật giống như hắn đem cô thành đồ bỏ đi, không chút thương tiếc ném ra ngoài.
“Anh cảm thấy đã nợ em một hôn lễ.” Tiếng nói thâm trầm vang bên tai cô, chạm thẳng vào trái tim cô.
Hôn lễ? Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời như thế.
“Anh cũng không nợ em gì cả” Mà là Kiều Tâm Du cảm giác mình rất hèn mọn, căn bản là không dám yêu cầu xa vời bất cứ điều gì. Cô sợ mình yêu cầu nhiều, sẽ càng mất nhiều.
Cô bây giờ chỉ cầu nguyện đứa nhỏ có thể bình an ra đời, có thể ở bên cạnh hắn nhiều thêm một ngày. Thời điểm hắn còn chưa chán ghét cô, chính cô cũng có được đoạn hạnh phúc ngắn ngủi này. Cho dù ngày nào đó mỗi người một nơi, cô cũng sẽ có một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Không biết là bởi vì người đang ở nơi đất khách, hay là vì mang thai mà tâm tình trở nên có nhiều biến hóa kỳ lạ, Kiều Tâm Du luôn cảm thấy tâm trạng hoảng hốt, dường như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
“Tâm Du, chúng ta trở về sẽ lập tức kết hôn.” Nhâm Mục Diệu làm việc luôn luôn độc đoán chuyên quyền, hắn không hỏi một chút ý kiến của Kiều Tâm Du, trực tiếp đưa ra quyết định.
Bàn tay Kiều Tâm Du bao phủ lấy hắn, mười ngón đan xen, “Có phải quá vội vàng không?” Lý do này dường như không có sức thuyết phục, “Người ta sẽ nói chúng ta là lên xe trước mua vé bổ sung sau.”
“Chẳng lẽ chúng ta không phải là lên xe trước mua vé bổ sung sau sao?” Trong con ngươi đen sáng như sao xen lẫn ý cười nhạo, “Quyết định vậy đi! Nhân lúc bụng em vẫn chưa rõ, miễn cưỡng còn có thể mặc được áo cưới.”
“Em mặc không nổi áo cưới?” Kiều Tâm Du chu miệng lên, bất mãn nói: “Tại anh hết, một ngày sắp xếp sáu bữa ăn, nên em mới mập.”
“Tử Ngưng... Hiện giờ chỉ còn em và anh kề vai chiến đấu rồi.” Đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia xảo quyệt, hỏi: “Em sẽ không phản bội anh chứ?”
Lương Tử Ngưng không đáp lại hắn, giữ lấy bàn tay to của hắn đặt ở ngực của cô, “Ở nơi này đều là anh.”
“Tử Ngưng!” Hai tay Nhâm Dịch Tuấn giữ chặt, vuốt ve thân thể mềm mại của cô, dường như hắn đối với đáp án này rất hài lòng.
Nhâm Dịch Tuấn như biết thuật thôi miên, đem trái tim cô giữ chặt trong bàn tay mình, không cho cô có một chút sai lầm.
“Ưm...” Lương Tử Ngưng lập tức đáp lời nhiệt tình của hắn.
————
Không biết là do mang thai, hay là vì tâm tình không tốt, mà trong khoảng thời gian Kiều Tâm Du ở Hy Lạp cả người đều có vẻ lười biếng, mọi lúc mọi chỗ đều có thể ngủ một giấc.
Nhâm Mục Diệu lo lắng cho sức khỏe của cô, đã cho chậm lại hành trình du lịch, cơ bản là đi tham quan một ngày, lập tức nghỉ ngơi hai ngày. Còn lo lắng Kiều Tâm Du có phản ứng thai nghén nghiêm trọng còn bị say tàu, cho nên cũng không ngồi thuyền đi thăm các đảo nhỏ nữa, ngay cả đảo Mick Nors nổi danh cũng không đi, dù sao sau này vẫn còn cơ hội mà.
Cho nên, bọn họ ở lại Vệ thành tham quan nhà hát ngoài trời Adikarl, cửa chùa, thần miếu Athena, thần điện Pantheno, thần điện Rick, viện bảo tàng Vệ thành, nhà hát Dionysos, thần điện Olympic Zeus...
Người bình thường mất hai ba ngày là có thể tham quan xong bản địa, bọn họ thế nhưng lại mất tận nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Kiều Tâm Du cảm giác như được người nâng niu trong lòng bàn tay. Cô đối với Nhâm Mục Diệu rất lãnh đạm, đoán chừng oán khí trong lòng kia vẫn còn chưa nguôi, nên còn giận hờn với hắn một chút. Nhưng, tính khí Nhâm Mục Diệu dường như dần dần trở nên mềm hoá đi, mặc kệ Kiều Tâm Du lạnh nhạt đến thế nào, hắn cũng không cáu kỉnh với cô.
Ngồi trên máy bay tư nhân, lên đường trở về.
Kiều Tâm Du có cảm giác thiêm thiếp, sau khi tỉnh lại cảm giác buồn ngủ biến mất, nhìn thấy đôi mắt Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào Laptop không rời, có khi vì chăm chú nhìn, có lúc khóe miệng không tự chủ giơ lên, có lúc còn dán lại gần màn hình máy tính để nhìn rõ một chút. Kiều Tâm Du vẫn cho là hắn lãnh đạm vô tình, không tim không phổi, luôn bày ra bộ mặt như bài tú lơ khơ, lần đầu tiên thấy được vẻ mặt hắn phong phú như thế, Kiều Tâm Du không khỏi tò mò rốt cuộc hắn đang xem cái gì.
Cô rón rén bước tới, nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai của hắn, “Nè! Anh đang len lén xem cái gì đó?”
Nhâm Mục Diệu lập tức đưa tay đóng Laptop lại, nói lấy lệ: “Không, không có gì.”
“Nếu không có gì, sao anh phải có tật giật mình?” Kiều Tâm Du đưa tay muốn đoạt lấy Laptop trong tay hắn.
“Anh đâu có tật giật mình.” Nhâm Mục Diệu tránh trái, tránh phải, phòng bị không có một chút lơi lỏng.
Kiều Tâm Du không chịu bỏ qua, tiếp tục tranh đoạt với hắn, “Nếu không có tật giật mình, vậy anh đưa Laptop cho em. Nhất định là bên trong có cái gì mờ ám.” Cô đem mấy sợi tóc vướng trên mặt vén qua sau tai, nghi ngờ hỏi: “Anh không phải đang xem web tình dục đấy chứ?” Nhìn thẳng vào mắt hắn thể hiện ra thái độ chắc chắn.
“Bộp!” Một tiếng, lời này rất có lực chấn động, Nhâm Mục Diệu nhẹ buông tay, Laptop đã nằm trên sàn nhà.
“Xem phản ứng của anh, cũng biết bị em nói trúng rồi.” Kiều Tâm Du có chút dương dương đắc ý, tay lanh lẹ nhặt Laptop lên, mở ra ——
“A? Laptop này chất lượng thật, rơi như vậy mà cũng không có vấn đề gì. . . .. .”. Tiếng Kiều Tâm Du càng ngày càng thấp. . . . . .
Sao trên màn hình máy tính đều là ảnh của cô? Cảnh này là lúc cô ở thần điện Olympic Zeus ngửa đầu nhìn cột đá.
Cô không ngừng bấm nút xem hình tiếp theo, trong đó đều là hình của cô, có lúc cô đang tham quan, có lúc cô đang ngủ . . . . . .
Kiều Tâm Du nhíu mày, hỏi: “Anh muốn đổi nghề làm chó săn sao?”
“Con hôm nay có ngoan không.” Nhâm Mục Diệu vừa ôm eo cô vừa kéo, tay đặt lên bụng ấm áp của cô, lấy cớ chuyển đề tài.
Kiều Tâm Du ngồi trên đùi của hắn, hai cánh tay ôm cổ hắn, “Rất ngoan, hôm nay em không có buồn nôn.” Bàn tay mảnh mai chạm vào lồng ngực của hắn, “Anh không cần hỏi lấy lệ vấn đề của em đâu! Anh chụp ảnh em như vậy, em muốn kiện anh xâm phạm quyền chân dung của em.”
“Anh sẽ bồi thường cho em thật nhiều.” Bàn tay to của Nhâm Mục Diệu nhẹ vuốt bụng cô, mặt mang theo ý cười, “Một nửa gia sản của anh thì thế nào?”
“A?” Kiều Tâm Du bị chuyện cười của hắn làm hoảng sợ, “Chuyện này đùa không vui chút nào.”
Kiều Tâm Du nhớ lại lúc cô ký vào cái gọi là ‘Hôn ước’ kia, trên đó viết rất rõ, lúc chấm dứt quan hệ hôn nhân, Kiều Tâm Du một phân tiền cũng đừng mong lấy được, nếu có con, cô cũng không có quyền nuôi dưỡng đứa trẻ. Thật giống như hắn đem cô thành đồ bỏ đi, không chút thương tiếc ném ra ngoài.
“Anh cảm thấy đã nợ em một hôn lễ.” Tiếng nói thâm trầm vang bên tai cô, chạm thẳng vào trái tim cô.
Hôn lễ? Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời như thế.
“Anh cũng không nợ em gì cả” Mà là Kiều Tâm Du cảm giác mình rất hèn mọn, căn bản là không dám yêu cầu xa vời bất cứ điều gì. Cô sợ mình yêu cầu nhiều, sẽ càng mất nhiều.
Cô bây giờ chỉ cầu nguyện đứa nhỏ có thể bình an ra đời, có thể ở bên cạnh hắn nhiều thêm một ngày. Thời điểm hắn còn chưa chán ghét cô, chính cô cũng có được đoạn hạnh phúc ngắn ngủi này. Cho dù ngày nào đó mỗi người một nơi, cô cũng sẽ có một đoạn hồi ức tốt đẹp.
Không biết là bởi vì người đang ở nơi đất khách, hay là vì mang thai mà tâm tình trở nên có nhiều biến hóa kỳ lạ, Kiều Tâm Du luôn cảm thấy tâm trạng hoảng hốt, dường như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
“Tâm Du, chúng ta trở về sẽ lập tức kết hôn.” Nhâm Mục Diệu làm việc luôn luôn độc đoán chuyên quyền, hắn không hỏi một chút ý kiến của Kiều Tâm Du, trực tiếp đưa ra quyết định.
Bàn tay Kiều Tâm Du bao phủ lấy hắn, mười ngón đan xen, “Có phải quá vội vàng không?” Lý do này dường như không có sức thuyết phục, “Người ta sẽ nói chúng ta là lên xe trước mua vé bổ sung sau.”
“Chẳng lẽ chúng ta không phải là lên xe trước mua vé bổ sung sau sao?” Trong con ngươi đen sáng như sao xen lẫn ý cười nhạo, “Quyết định vậy đi! Nhân lúc bụng em vẫn chưa rõ, miễn cưỡng còn có thể mặc được áo cưới.”
“Em mặc không nổi áo cưới?” Kiều Tâm Du chu miệng lên, bất mãn nói: “Tại anh hết, một ngày sắp xếp sáu bữa ăn, nên em mới mập.”
/268
|