“Chờ đi!”. Đôi môi mỏng, sắc sảo của Nhâm Mục Diệu lập tức khạc ra một chữ, hắn hơi nháy mi,”Kẻ bắt cóc Tâm Du, nhất định là có mưu đồ, cứ thoải mái mà chờ hắn liên lạc.”
“Cậu đã đoán ra được chuyện này là do ai làm ư?”
“Trừ anh ta ra còn ai vào đây?” Ám Dạ Tuyệt mặc bộ đồ Tây toàn màu đen, giống như chính hắn vốn xuất thân từ trong bóng tối, cả người vĩnh viễn luôn được bao phủ bởi một tầng khí âm u quỷ dị, “Anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ Vạn Hồng đâu.”
Con ngươi đen như đá Hắc Diệu của hắn lóe lên ánh sáng âm lệ, “Muốn bắt một người, chúng ta cần tăng cường lực lượng một chút, chiếm lợi thế trước.”
Ám Dạ Tuyệt lập tức gật đầu.
“Là ai chứ?” Đinh Hạo Hiên không hiểu hai người bọn họ đang nói chuyện bí hiểm gì.
“Vạn Thiến Thiến.”
————
Trong căn nhà gỗ nhỏ cũ rách, nơi góc tường đã có mấy cái lỗ thủng, từng đợt gió lạnh mãnh mẽ ùn ùn mà thổi vào, nhiệt độ bên trong căn nhà gỗ nhỏ chợt giảm xuống.
Khí lạnh từ tứ chi của cô xông thẳng lên trên, Kiều Tâm Du cảm giác toàn thân mình vô lực, giống như bị một tảng đá lớn đè ép, không thể động đậy. Đôi mắt cô mệt mỏi run rẩy, bên tai truyền đến giọng nói chuyện đứt quãng.
“Khải Phong, cô ta còn chưa tỉnh lại à? Có phải đã hít Đy-Ê-te quá nhiều không?” Trầm Trạm Vân ngồi trên hai chân Vạn Khải Phong, nửa dựa trên lồng ngực của hắn, cách nói chuyện phi thường cẩn thận.
Vạn Khải Phong dùng một tay tùy ý đùa bỡn nửa thân trần cùng với đầu vú của Trầm Trạm Vân, một tay khác nắm đùi gà, mãnh liệt cắn một cái, “Không cần vội.”
“Anh uống ly rượu cho ấm người nhé.” Trầm Trạm Vân ném qua tia nhìn yêu mị, nâng ly rượu lại gần bên miệng của hắn, “Thời gian càng kéo dài, sẽ khiến Nhâm Mục Diệu càng dễ dàng kiểm soát được tình huống, chỉ sợ hắn đã sớm an bài xong mọi việc rồi.”
“Vậy em muốn sao?”
“Chúng ta ra tay trước, để hắn ứng phó không kịp!” Trầm Trạm Vân lắc lắc thân thể thon thả, cô đứng lên, cầm một thùng nước đá đã đặt sẵn trên đất ——
“Ào ——” đợt nước lạnh như băng dội thẳng lên đầu Kiều Tâm Du. Trầm Trạm Vân vỗ vỗ tay, “Anh xem, cô ta đã tỉnh rồi đó, mau gọi điện thoại cho Nhâm Mục Diệu đi!”
Một giọt rồi một giọt nước lạnh như băng đá nhỏ xuống, toàn thân cô ướt đẫm, Kiều Tâm Du cảm giác mình như đang lọt vào hầm băng, hơi lạnh giống như những lời nói ác độc xông thẳng vào tận xương tủy của cô, cảm giác lạnh, dần gặm nuốt lấy cô, toàn thân cô đau nhức . . . . . . Sự đau đớn thấu xương lan tràn khắp nội tạng của cô, khiến cơ thể Kiều Tâm Du lập tức kích thích, mở mắt ra, nhìn động tác mập mờ ôm nhau của Vạn Khải Phong và Trầm Trạm Vân. Mặt cô tái nhợt không có lấy một tia biểu tình.
“Không muốn biết chuyện gì đang xảy ra sao?” Trầm Trạm Vân lấy tư thái của một kẻ kiêu ngạo hỏi.
Bị trói ở trên ghế, Kiều Tâm Du lập tức ý thức được tình cảnh bây giờ, ánh mắt lạnh nhạt ngắm nhìn bốn phía, “Không hề, không phải chỉ là ‘ngưu tầm ngưu mã tầm mã’ sao!”
“Cô ——” Trầm Trạm Vân giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô muốn hung hăng dùng hai bàn tay dạy bảo Kiều Tâm Du, nhưng điện thoại gọi đến bên Nhâm Mục Diệu bỗng dưng được tiếp thông.
“Nhâm Mục Diệu, thật không ngờ, sẽ có ngày vợ của mày cùng với đứa nhỏ lọt vào tay tao. . . . . .” Vạn Khải Phong lấy phương thức ngẩng cao đầu mà bọn giặc cướp trong phim Hồng Kông thường dùng để biểu đạt thích thú.
Đầu điện thoại di động bên kia truyền đến giọng nói lãnh đạm, “Nói đi, muốn gì?”
“Thật thẳng thắn!” Vạn Khải Phong vừa nghĩ tới việc mình có thể lấy lại tất cả, hắn không khỏi đắc chí, “Tao muốn lấy lại đồ của tao —— tập đoàn Vạn Hồng.”
“Có thể. Nhưng tao muốn biết hiện giờ cô ấy có an toàn hay không?”
Vạn Khải Phong đẩy Trầm Trạm Vân đang nghe lén từ nãy giờ ra, sau đó đưa bàn tay lại gần Kiều Tâm Du, ra lệnh: “Nói hai câu đi.”
Toàn thân ướt đẫm, Kiều Tâm Du lạnh cóng, cô không ngừng run rẩy, khẽ ngẩng đầu lên, hàm răng cô vì lạnh mà va lập cập vào nhau, cánh môi đã có chút chuyển thành màu xanh, nhưng trong con ngươi lại lộ ra ánh mắt bướng bỉnh, lạnh lùng tức giận liếc hắn ta một cái.
“Tôi bảo cô nói chuyện!” Vạn Khải Phong không muốn tốn thời gian với cô, tay hắn chợt nắm một túm tóc của cô lôi kéo.
“A. . . . . .” Kiều Tâm Du bị đau, kêu khẽ một tiếng, hít sâu mấy hơi, hướng về phía điện thoại di động lãnh đạm khạc ra bốn chữ, “Còn chưa chết đâu.”
“Mày nghe rồi đấy, cô ta vẫn bình yên vô sự, nếu mày không thể thỏa mãn yêu cầu của tao. . . . . . Tao không bảo đảm một giây tiếp theo cô ta có thiếu một ngón tay, hay một đoạn chân nào hay không!? Mày biết đó, dù gì thì hiện giờ tao vẫn còn là một tù phạm đang bị truy nã, cho nên chuyện gì tao cũng có thể làm được!”. Trong con ngươi Vạn Khải Phong như lóe ra hơi thở khát máu.
“Thì sao! Dù sao thì tao - Nhâm Mục Diệu từ trước đến giờ không bao giờ làm ăn lỗ vốn, nếu mày đã muốn trả cho tao một người thiếu mất những đoạn tay chân, vậy tao cũng sẽ đem cả tập đoàn Vạn Hồng của mày làm cho sụp đổ tan tành không còn một mảnh. . . . . . Chuyện này đối với tao mà nói rất dễ dàng” . Giọng của Nhâm Mục Diệu mang theo vài phần lạnh băng, khiến khí thế khinh thường, ngạo nghễ ương ngạnh của Vạn Khải Phong hoàn toàn bị đè nát.
“Tao muốn một tập đoàn Vạn Hồng hoàn hảo như lúc ban đầu!” Vạn Khải Phong nhếch nhác hướng tới điện thoại di động hét lớn một tiếng. Trong lòng hắn tính toán, chỉ cần Trầm Trạm Vân tự mình đi sửa lời khai, thì tội danh của hắn sẽ không được thành lập, lập tức lại được tự do như trước, nếu còn có thể lấy lại được tập đoàn Vạn Hồng từ tay Nhâm Mục Diệu, vậy thì, hắn lại có thể tiếp tục trải qua cuộc sống xa hoa đồi trụy, hàng đêm sa đọa, thối nát, như trước đây.
“Bíp ——” Điện thoại di động truyền đến một tràng tiếng kêu.
“Chuyện gì xảy ra? Anh ta nói thế nào?” Trầm Trạm Vân vội vàng hỏi.
“Nó ngắt điện thoại rồi.” Vạn Khải Phong lập tức gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy.
Hành động đột ngột này của Nhâm Mục Diệu khiến cho bọn họ chột dạ không dứt.
————
Đôi mắt lạnh lẽo, mờ mịt như được ngâm chìm trong màng sương của hắn bỗng nhìn thẳng về phia trung tâm máy chủ, hỏi: “Tra được nơi nào rồi sao?”
Một cô gái với vẻ đẹp lạnh như băng, mái tóc dài đen mượt rủ xuống đến thắt lưng bước đến, cô mặc bộ quần áo đen bao bọc quanh vóc người uyển chuyển, ngũ quan xinh đẹp làm cho người ta không cách nào dời đi tầm mắt của bản thân, cô chính là đệ nhất sát thủ tổ chức Ám —— Dạ Mị, ánh nhìn yêu mị của cô khẽ nhìn sang điểm đỏ cứ chớp động trên màn hình máy tính, “Họ đang ở Đông Giao.”
“Lên đường đi! Đúng rồi, Vạn Thiến Thiến đâu?”
Cô tiện tay vén lọn tóc rũ truốc trán, một động tác đơn giản nhưng cũng đã rất phong tình vạn chủng, “Đang ở trong cốp xe sau của tôi, hiện giờ vẫn còn đang an giấc.”
Nhâm Mục Diệu không khỏi dùng ánh mắt chuẩn như chim ưng của hắn quan sát cô, rất khó mà tưởng tượng được, cô gái này chỉ tốn nửa giờ đồng hồ lập tức có thể hoàn thành việc tìm kiếm và bắt cóc Vạn Thiến Thiến. Không trách được Ám Dạ Tuyệt nói chỉ cần một mình cô ấy là đủ rồi, đủ để lấy ‘một chọi mười’.
“Có thể đi rồi chứ?” Cô đã quen bị người ta quan sát như thế, nên chẳng lạ gì với ánh mắt của Nhâm Mục Diệu, cô chủ động bắt chuyện, trong con ngươi mang theo vẻ đùa cợt, “Vợ của ngài còn đang chờ ngài đó!”
“Hi vọng cô sẽ không làm hỏng chuyện.” Nhâm Mục Diệu tức giận nói.
“Ngài không cần phải lo lắng, khả năng diễn xuất của tôi vốn không chê vào đâu được!” Cánh môi đỏ thẫm nhếch lên một đường cong tự tin, trong nháy mắt như lập tức biến cô trở thành một đóa Mạn Đà La (Mandala)* vô cùng xinh đẹp, tinh tế và cực kì mê đắm lòng người .
“Cậu đã đoán ra được chuyện này là do ai làm ư?”
“Trừ anh ta ra còn ai vào đây?” Ám Dạ Tuyệt mặc bộ đồ Tây toàn màu đen, giống như chính hắn vốn xuất thân từ trong bóng tối, cả người vĩnh viễn luôn được bao phủ bởi một tầng khí âm u quỷ dị, “Anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ Vạn Hồng đâu.”
Con ngươi đen như đá Hắc Diệu của hắn lóe lên ánh sáng âm lệ, “Muốn bắt một người, chúng ta cần tăng cường lực lượng một chút, chiếm lợi thế trước.”
Ám Dạ Tuyệt lập tức gật đầu.
“Là ai chứ?” Đinh Hạo Hiên không hiểu hai người bọn họ đang nói chuyện bí hiểm gì.
“Vạn Thiến Thiến.”
————
Trong căn nhà gỗ nhỏ cũ rách, nơi góc tường đã có mấy cái lỗ thủng, từng đợt gió lạnh mãnh mẽ ùn ùn mà thổi vào, nhiệt độ bên trong căn nhà gỗ nhỏ chợt giảm xuống.
Khí lạnh từ tứ chi của cô xông thẳng lên trên, Kiều Tâm Du cảm giác toàn thân mình vô lực, giống như bị một tảng đá lớn đè ép, không thể động đậy. Đôi mắt cô mệt mỏi run rẩy, bên tai truyền đến giọng nói chuyện đứt quãng.
“Khải Phong, cô ta còn chưa tỉnh lại à? Có phải đã hít Đy-Ê-te quá nhiều không?” Trầm Trạm Vân ngồi trên hai chân Vạn Khải Phong, nửa dựa trên lồng ngực của hắn, cách nói chuyện phi thường cẩn thận.
Vạn Khải Phong dùng một tay tùy ý đùa bỡn nửa thân trần cùng với đầu vú của Trầm Trạm Vân, một tay khác nắm đùi gà, mãnh liệt cắn một cái, “Không cần vội.”
“Anh uống ly rượu cho ấm người nhé.” Trầm Trạm Vân ném qua tia nhìn yêu mị, nâng ly rượu lại gần bên miệng của hắn, “Thời gian càng kéo dài, sẽ khiến Nhâm Mục Diệu càng dễ dàng kiểm soát được tình huống, chỉ sợ hắn đã sớm an bài xong mọi việc rồi.”
“Vậy em muốn sao?”
“Chúng ta ra tay trước, để hắn ứng phó không kịp!” Trầm Trạm Vân lắc lắc thân thể thon thả, cô đứng lên, cầm một thùng nước đá đã đặt sẵn trên đất ——
“Ào ——” đợt nước lạnh như băng dội thẳng lên đầu Kiều Tâm Du. Trầm Trạm Vân vỗ vỗ tay, “Anh xem, cô ta đã tỉnh rồi đó, mau gọi điện thoại cho Nhâm Mục Diệu đi!”
Một giọt rồi một giọt nước lạnh như băng đá nhỏ xuống, toàn thân cô ướt đẫm, Kiều Tâm Du cảm giác mình như đang lọt vào hầm băng, hơi lạnh giống như những lời nói ác độc xông thẳng vào tận xương tủy của cô, cảm giác lạnh, dần gặm nuốt lấy cô, toàn thân cô đau nhức . . . . . . Sự đau đớn thấu xương lan tràn khắp nội tạng của cô, khiến cơ thể Kiều Tâm Du lập tức kích thích, mở mắt ra, nhìn động tác mập mờ ôm nhau của Vạn Khải Phong và Trầm Trạm Vân. Mặt cô tái nhợt không có lấy một tia biểu tình.
“Không muốn biết chuyện gì đang xảy ra sao?” Trầm Trạm Vân lấy tư thái của một kẻ kiêu ngạo hỏi.
Bị trói ở trên ghế, Kiều Tâm Du lập tức ý thức được tình cảnh bây giờ, ánh mắt lạnh nhạt ngắm nhìn bốn phía, “Không hề, không phải chỉ là ‘ngưu tầm ngưu mã tầm mã’ sao!”
“Cô ——” Trầm Trạm Vân giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô muốn hung hăng dùng hai bàn tay dạy bảo Kiều Tâm Du, nhưng điện thoại gọi đến bên Nhâm Mục Diệu bỗng dưng được tiếp thông.
“Nhâm Mục Diệu, thật không ngờ, sẽ có ngày vợ của mày cùng với đứa nhỏ lọt vào tay tao. . . . . .” Vạn Khải Phong lấy phương thức ngẩng cao đầu mà bọn giặc cướp trong phim Hồng Kông thường dùng để biểu đạt thích thú.
Đầu điện thoại di động bên kia truyền đến giọng nói lãnh đạm, “Nói đi, muốn gì?”
“Thật thẳng thắn!” Vạn Khải Phong vừa nghĩ tới việc mình có thể lấy lại tất cả, hắn không khỏi đắc chí, “Tao muốn lấy lại đồ của tao —— tập đoàn Vạn Hồng.”
“Có thể. Nhưng tao muốn biết hiện giờ cô ấy có an toàn hay không?”
Vạn Khải Phong đẩy Trầm Trạm Vân đang nghe lén từ nãy giờ ra, sau đó đưa bàn tay lại gần Kiều Tâm Du, ra lệnh: “Nói hai câu đi.”
Toàn thân ướt đẫm, Kiều Tâm Du lạnh cóng, cô không ngừng run rẩy, khẽ ngẩng đầu lên, hàm răng cô vì lạnh mà va lập cập vào nhau, cánh môi đã có chút chuyển thành màu xanh, nhưng trong con ngươi lại lộ ra ánh mắt bướng bỉnh, lạnh lùng tức giận liếc hắn ta một cái.
“Tôi bảo cô nói chuyện!” Vạn Khải Phong không muốn tốn thời gian với cô, tay hắn chợt nắm một túm tóc của cô lôi kéo.
“A. . . . . .” Kiều Tâm Du bị đau, kêu khẽ một tiếng, hít sâu mấy hơi, hướng về phía điện thoại di động lãnh đạm khạc ra bốn chữ, “Còn chưa chết đâu.”
“Mày nghe rồi đấy, cô ta vẫn bình yên vô sự, nếu mày không thể thỏa mãn yêu cầu của tao. . . . . . Tao không bảo đảm một giây tiếp theo cô ta có thiếu một ngón tay, hay một đoạn chân nào hay không!? Mày biết đó, dù gì thì hiện giờ tao vẫn còn là một tù phạm đang bị truy nã, cho nên chuyện gì tao cũng có thể làm được!”. Trong con ngươi Vạn Khải Phong như lóe ra hơi thở khát máu.
“Thì sao! Dù sao thì tao - Nhâm Mục Diệu từ trước đến giờ không bao giờ làm ăn lỗ vốn, nếu mày đã muốn trả cho tao một người thiếu mất những đoạn tay chân, vậy tao cũng sẽ đem cả tập đoàn Vạn Hồng của mày làm cho sụp đổ tan tành không còn một mảnh. . . . . . Chuyện này đối với tao mà nói rất dễ dàng” . Giọng của Nhâm Mục Diệu mang theo vài phần lạnh băng, khiến khí thế khinh thường, ngạo nghễ ương ngạnh của Vạn Khải Phong hoàn toàn bị đè nát.
“Tao muốn một tập đoàn Vạn Hồng hoàn hảo như lúc ban đầu!” Vạn Khải Phong nhếch nhác hướng tới điện thoại di động hét lớn một tiếng. Trong lòng hắn tính toán, chỉ cần Trầm Trạm Vân tự mình đi sửa lời khai, thì tội danh của hắn sẽ không được thành lập, lập tức lại được tự do như trước, nếu còn có thể lấy lại được tập đoàn Vạn Hồng từ tay Nhâm Mục Diệu, vậy thì, hắn lại có thể tiếp tục trải qua cuộc sống xa hoa đồi trụy, hàng đêm sa đọa, thối nát, như trước đây.
“Bíp ——” Điện thoại di động truyền đến một tràng tiếng kêu.
“Chuyện gì xảy ra? Anh ta nói thế nào?” Trầm Trạm Vân vội vàng hỏi.
“Nó ngắt điện thoại rồi.” Vạn Khải Phong lập tức gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy.
Hành động đột ngột này của Nhâm Mục Diệu khiến cho bọn họ chột dạ không dứt.
————
Đôi mắt lạnh lẽo, mờ mịt như được ngâm chìm trong màng sương của hắn bỗng nhìn thẳng về phia trung tâm máy chủ, hỏi: “Tra được nơi nào rồi sao?”
Một cô gái với vẻ đẹp lạnh như băng, mái tóc dài đen mượt rủ xuống đến thắt lưng bước đến, cô mặc bộ quần áo đen bao bọc quanh vóc người uyển chuyển, ngũ quan xinh đẹp làm cho người ta không cách nào dời đi tầm mắt của bản thân, cô chính là đệ nhất sát thủ tổ chức Ám —— Dạ Mị, ánh nhìn yêu mị của cô khẽ nhìn sang điểm đỏ cứ chớp động trên màn hình máy tính, “Họ đang ở Đông Giao.”
“Lên đường đi! Đúng rồi, Vạn Thiến Thiến đâu?”
Cô tiện tay vén lọn tóc rũ truốc trán, một động tác đơn giản nhưng cũng đã rất phong tình vạn chủng, “Đang ở trong cốp xe sau của tôi, hiện giờ vẫn còn đang an giấc.”
Nhâm Mục Diệu không khỏi dùng ánh mắt chuẩn như chim ưng của hắn quan sát cô, rất khó mà tưởng tượng được, cô gái này chỉ tốn nửa giờ đồng hồ lập tức có thể hoàn thành việc tìm kiếm và bắt cóc Vạn Thiến Thiến. Không trách được Ám Dạ Tuyệt nói chỉ cần một mình cô ấy là đủ rồi, đủ để lấy ‘một chọi mười’.
“Có thể đi rồi chứ?” Cô đã quen bị người ta quan sát như thế, nên chẳng lạ gì với ánh mắt của Nhâm Mục Diệu, cô chủ động bắt chuyện, trong con ngươi mang theo vẻ đùa cợt, “Vợ của ngài còn đang chờ ngài đó!”
“Hi vọng cô sẽ không làm hỏng chuyện.” Nhâm Mục Diệu tức giận nói.
“Ngài không cần phải lo lắng, khả năng diễn xuất của tôi vốn không chê vào đâu được!” Cánh môi đỏ thẫm nhếch lên một đường cong tự tin, trong nháy mắt như lập tức biến cô trở thành một đóa Mạn Đà La (Mandala)* vô cùng xinh đẹp, tinh tế và cực kì mê đắm lòng người .
/268
|