Mang thai
Cuối thu,
trời tối rất nhanh. Mới vừa rồi, chân trời vẫn còn ráng đỏ, trong nháy
mắt màn đêm đã kéo đến. Hơi lạnh mùa thu nhàn nhạt nhẹ nhàng lan tỏa
trong không trung.
Kiều Tâm Du vì tiết kiệm nên ngồi xe buýt, nhưng từ bến xe bus về biệt
thự còn một
khoảng cách rất dài, cô chậm rãi đi bộ trở về.
Đi rất lâu, chân của cô đã sắp tê rần, cuối cùng trong bóng tối thấy
thấp thoáng
một bóng dáng mờ nhạt. Biệt thự đứng tĩnh lặng trong bóng tối, không có
một tia sáng nào phát ra chứng tỏ không có người trong nhà.
Hắn vẫn
chưa về? Cũng đúng! Hoa hoa công tử như hắn chắc chắn nuôi không ít phụ
nữ bên ngoài, hắn làm sao có thời gian chú ý đến một mình cô. Nghĩ vậy,
Kiều Tâm Du trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Vừa mở cửa bước vào nhà, một tiếng quát lớn thô bạo từ trong phòng khách thình lình vọng ra: “Tại sao đến bây giờ cô mới về?!!”
Bộp bộp!
Chồng sách dày trong tay Kiều Tâm Du rơi xuống đập vào chân nhưng cô vẫn sửng sốt ngây người tại chỗ, không dám di chuyển một bước.
Nhâm Mục
Diệu bật đèn, trong khoảnh khắc, ánh sáng rực rỡ tràn ngập từng ngóc
ngách trong phòng. Đương nhiên cũng làm cho Kiều Tâm Du thấy được cơn
thịnh nộ đè nén đã lâu trên mặt hắn.
“Tôi không nghĩ anh sẽ về sớm thế này”. Kiều Tâm Du hốt hoảng ngồi xuống nhặt sách lên, thay dép đi trong nhà vào.
Nhâm Mục
Diệu lười biếng tựa vào ghế sa lon, khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết quay
lại, tròng mắt đen dâng lên một tia châm biếm lạnh lẽo, ánh mắt chuyển
động nhưng lạnh đạm, tà mị lạnh như băng hỏi ngược lại: “Như thế nào?
Chỉ mong tôi không ở đây sao? Tôi đến hay đi không đến lượt cô quản! Hóa ra lòng ham muốn của cô lớn như vậy, tôi không thỏa mãn được cô, cô còn phải ra ngoài tìm tên đàn ông khác?
“Tôi không có, tôi không có.”
Lời nói của hắn giống như một cây gai đâm vào trái tim cô, khiến nó ứa
máu. Tại sao làm tổn thương thân thể của cô, lại còn chà đạp lên chút tự tôn thương
cảm ít ỏi của cô nữa.
Đôi mắt
chim ưng hung tợn nhìn quyển sách trong tay cô: “Cô lại còn đọc sách?
Giả bộ ngốc sao?” Nhâm Mục Diệu đứng lên, đưa tay muốn cầm lấy quyển
sách trong tay cô.
Kiều Tâm Du ngay lập tức lui về sau hai bước, tránh được hắn, đem sách
giấu sau
lưng: “Không có gì, anh sẽ cảm thấy không hứng thú.”
Cô càng
tránh né, ngược lại càng khơi dậy hứng thú của hắn. Nhâm Mục Diệu dùng
sức một cái túm lấy cô, đoạt lấy quyển sách trong tay cô nhưng kéo theo
túi xách cũng rơi trên mặt đất.
Mấy quyển
sách thi nghiên cứu Anh ngữ một lần nữa rơi xuống mặt đất nhưng thuốc
trong túi xách cũng lăn ra ngoài. Nhâm Mục Diệu nhếch môi cười lạnh,
trong mắt đều là âm lãnh và sắc dục: “Cô cư nhiên đi mua thuốc tránh
thai?”
Kiều Tâm Du sắc mặt tái nhợt, âm thanh run rẩy khẽ nói: “Tôi không uống
cái này,
ngộ nhỡ tôi mang thai thì phải làm sao bây giờ?”
Nhâm Mục
Diệu nghe được 2 chữ mang thai, lửa giận lập tức liền bùng lên, trên
trán nổi đầy gân xanh, một tay dùng lực nắm lấy cằm của cô. Hắn hài lòng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, tái nhợt. Trong miệng của hắn bật ra một tiếng cười lạnh, hết sức giễu cợt nói:
“Tôi chính là muốn cô mang thai!”
Cuối thu,
trời tối rất nhanh. Mới vừa rồi, chân trời vẫn còn ráng đỏ, trong nháy
mắt màn đêm đã kéo đến. Hơi lạnh mùa thu nhàn nhạt nhẹ nhàng lan tỏa
trong không trung.
Kiều Tâm Du vì tiết kiệm nên ngồi xe buýt, nhưng từ bến xe bus về biệt
thự còn một
khoảng cách rất dài, cô chậm rãi đi bộ trở về.
Đi rất lâu, chân của cô đã sắp tê rần, cuối cùng trong bóng tối thấy
thấp thoáng
một bóng dáng mờ nhạt. Biệt thự đứng tĩnh lặng trong bóng tối, không có
một tia sáng nào phát ra chứng tỏ không có người trong nhà.
Hắn vẫn
chưa về? Cũng đúng! Hoa hoa công tử như hắn chắc chắn nuôi không ít phụ
nữ bên ngoài, hắn làm sao có thời gian chú ý đến một mình cô. Nghĩ vậy,
Kiều Tâm Du trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Vừa mở cửa bước vào nhà, một tiếng quát lớn thô bạo từ trong phòng khách thình lình vọng ra: “Tại sao đến bây giờ cô mới về?!!”
Bộp bộp!
Chồng sách dày trong tay Kiều Tâm Du rơi xuống đập vào chân nhưng cô vẫn sửng sốt ngây người tại chỗ, không dám di chuyển một bước.
Nhâm Mục
Diệu bật đèn, trong khoảnh khắc, ánh sáng rực rỡ tràn ngập từng ngóc
ngách trong phòng. Đương nhiên cũng làm cho Kiều Tâm Du thấy được cơn
thịnh nộ đè nén đã lâu trên mặt hắn.
“Tôi không nghĩ anh sẽ về sớm thế này”. Kiều Tâm Du hốt hoảng ngồi xuống nhặt sách lên, thay dép đi trong nhà vào.
Nhâm Mục
Diệu lười biếng tựa vào ghế sa lon, khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết quay
lại, tròng mắt đen dâng lên một tia châm biếm lạnh lẽo, ánh mắt chuyển
động nhưng lạnh đạm, tà mị lạnh như băng hỏi ngược lại: “Như thế nào?
Chỉ mong tôi không ở đây sao? Tôi đến hay đi không đến lượt cô quản! Hóa ra lòng ham muốn của cô lớn như vậy, tôi không thỏa mãn được cô, cô còn phải ra ngoài tìm tên đàn ông khác?
“Tôi không có, tôi không có.”
Lời nói của hắn giống như một cây gai đâm vào trái tim cô, khiến nó ứa
máu. Tại sao làm tổn thương thân thể của cô, lại còn chà đạp lên chút tự tôn thương
cảm ít ỏi của cô nữa.
Đôi mắt
chim ưng hung tợn nhìn quyển sách trong tay cô: “Cô lại còn đọc sách?
Giả bộ ngốc sao?” Nhâm Mục Diệu đứng lên, đưa tay muốn cầm lấy quyển
sách trong tay cô.
Kiều Tâm Du ngay lập tức lui về sau hai bước, tránh được hắn, đem sách
giấu sau
lưng: “Không có gì, anh sẽ cảm thấy không hứng thú.”
Cô càng
tránh né, ngược lại càng khơi dậy hứng thú của hắn. Nhâm Mục Diệu dùng
sức một cái túm lấy cô, đoạt lấy quyển sách trong tay cô nhưng kéo theo
túi xách cũng rơi trên mặt đất.
Mấy quyển
sách thi nghiên cứu Anh ngữ một lần nữa rơi xuống mặt đất nhưng thuốc
trong túi xách cũng lăn ra ngoài. Nhâm Mục Diệu nhếch môi cười lạnh,
trong mắt đều là âm lãnh và sắc dục: “Cô cư nhiên đi mua thuốc tránh
thai?”
Kiều Tâm Du sắc mặt tái nhợt, âm thanh run rẩy khẽ nói: “Tôi không uống
cái này,
ngộ nhỡ tôi mang thai thì phải làm sao bây giờ?”
Nhâm Mục
Diệu nghe được 2 chữ mang thai, lửa giận lập tức liền bùng lên, trên
trán nổi đầy gân xanh, một tay dùng lực nắm lấy cằm của cô. Hắn hài lòng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, tái nhợt. Trong miệng của hắn bật ra một tiếng cười lạnh, hết sức giễu cợt nói:
“Tôi chính là muốn cô mang thai!”
/268
|