Nhâm Mục Diệu căng thẳng chỉ ngón trỏ về phía Kiều Tâm Du đang nằm lẳng lặng trên giường.
“Phải! Tôi thừa nhận, tôi có ý với cô ấy, tôi thích cô ấy, thì sao!”. Con ngươi Đinh Hạo Hiên sáng ngời lóe ra thứ ánh sáng lấp lánh, “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã có ý với cô ấy rồi, nhưng ‘vợ bạn không thể lấn’, cho nên tôi nhẫn nhịn! Nhưng bây giờ, cậu căn bản không hề xem cô ấy như vợ của cậu, đã vậy tôi cũng không cần phải nhẫn nhịn tiếp nữa. Tôi muốn theo đuổi cô ấy!” Đinh Hạo Hiên trực tiếp biểu đạt nội tâm của mình.
“Cậu. . . . . .” Nhâm Mục Diệu giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không cho phép! Cô ấy chỉ thuộc về một mình tôi thôi, ai cũng không thể giành!”
“Đã vậy, sao chúng ta không ‘thử’ một chút?” Đinh Hạo Hiên khiêu khích.
“Ồn quá. . . . . .” Trong lúc hai người đang ‘giương kiếm ra trận’, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên.
Bởi vì công dụng của thuốc tê dần dần biến mất, Kiều Tâm Du cảm giác toàn thân mình giống như bị xé tan, đau đớn kịch liệt giống như những đợt sóng biển liên tục đánh vào người cô, khi lý chí của cô hồi phục, lập tức nức nở nghẹn ngào nói: “Đau. . . . . .”
“Tâm Du, em tỉnh rồi?” Nhâm Mục Diệu kích động chạy đến bên giường của Kiều Tâm Du, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô.
Con ngươi trong suốt bỗng chốc trợn to, thoáng qua một tia sáng sợ hãi, cô hít vào một hơi lạnh, hết sức há mồm, hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này? Đây là đâu?” Giọng nói yếu ớt hệt như tiếng vo ve của ruồi muỗi, hơi thở khẩn trương có chút rối loạn.
“Ở đây là bệnh viện. . . . . .” Đinh Hạo Hiên đi tới bên cô, “Sau khi em bị tai nạn đã được đưa tới nơi này.”
Bỗng dưng, con ngươi sáng ngời của cô lập tức trở nên ảm đạm, giống như một mảnh mây đen che đậy bầu trời đầy sao sáng, Kiều Tâm Du vươn tay, cánh tay mảnh khảnh mềm mại không nhịn được mà run rẩy, bình thản đặt lên phần bụng của mình, ánh mắt hơi chậm lại, hệt như một vũng nước, cô ngây ngô nhìn trần nhà, “Đứa nhỏ đã không còn, Đứa nhỏ cứ như vậy mà đi rồi. . . . . .”
“Tâm Du, em đừng như vậy, sau này chúng ta sẽ lại có những đứa con khác.” Nhâm Mục Diệu biết cô không chấp nhận được loại sự thực này, hắn vội vàng khuyên cô.
Đôi tay Kiều Tâm Du chặt chẽ níu lấy ống tay áo của Nhâm Mục Diệu, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh xuyên thấu qua lớp da trong suốt, “Bây giờ, mọi thứ đều đúng như anh mong muốn, Đứa nhỏ không còn nữa, anh hài lòng rồi chứ?” Kiều Tâm Du điên cuồng gào lên, giọng nói giống như tấm kính thủy tinh vỡ nát thành những mảnh vụn, chấn động như thế, đau nhói nhẫn tâm như thế.
Từng giọt nước mắt trong suốt, giống như những hạt trân châu trên xâu chuỗi bị đứt dây, rối rít lăn xuống.
“Tại sao, tại sao tôi không chết. . . . . . Tại sao không để cho tôi chết cùng với Đứa nhỏ . . . . . . Tôi van anh, bỏ qua cho tôi đi có được không, giải thoát cho tôi có được không. . . . . . Tại sao anh phải cứu tôi, cứ để cho tôi chết đi, thì tốt hơn. . . . . . Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả cái quyền được chết cũng không cho tôi, tại sao. . . . . .” Giọng nói thê lương giống như con dao găm, từng dao từng dao mà ‘lăng trì’ lấy lòng của Nhâm Mục Diệu.
“Tâm Du, thật xin lỗi. . . . . . em căm hận anh cũng được, nhưng em đừng lấy chính bản thân mình ra mà hả giận. . . . . .” Nhâm Mục Diệu ôm lấy thân thể thon gầy đang run rẩy không dứt của cô.
“Tôi hận anh, nhưng tôi càng hận chính tôi hơn. . . . . .” . Giọng của Kiều Tâm Du càng ngày càng yếu, một loại cảm giác hít thở không thông bỗng chốc đánh tới, khung cảnh trước mặt cô bỗng tối sầm, rồi cô té xỉu trong lồng ngực Nhâm Mục Diệu.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Nhâm Mục Diệu vội vàng nhấn nút gọi nơi đầu giường.
————
Trong phòng bệnh, hoa bách hợp nở rộ, tỏa ra thứ mùi thơm nhàn nhạt, dần hòa tan vào mùi thuốc tẩy trùng trong căn phòng.
Con ngươi trong như nước của Kiều Tâm Du đã sớm mất đi ánh sáng, đôi mắt của cô như được phủ lên một lớp màng, mờ mờ hỗn độn không rõ. Thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, một bầu trời sáng trong như đã được gột rửa từ khi nào, một màu lam sạch sẽ, không chứa lấy một tia tạp chất.
“Tâm Du, em có đói không? Có khát không?” Hôm nay Nhâm Mục Diệu vẫn không đi làm, vẫn ở lại bệnh viện, một tấc cũng không rời cô.
Trước kia Kiều Tâm Du ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng lần này, cô lên tiếng, “Tôi muốn gặp con tôi.”
“Tâm Du, em. . . . . .” Hàng chân mày đen nhíu lại càng thêm chặt.
Nhâm Mục Diệu hiểu cô muốn nhìn thấy thứ gì, nhưng quả thật thứ đó quá ư là “huyết tinh*”.
(*): đẫm máu, nồng nặc mùi máu, tanh nồng
“Tôi muốn nhìn thấy con tôi.” Trong nháy mắt, nước mắt từ trong khóe mắt của cô lẳng lặng chảy xuống, “Anh biết không? Tôi vỗn nghĩ Đứa nhỏ vẫn còn đang nằm trong bụng tôi, có lúc tôi còn có thể cảm thấy nhịp tim đập của bé con, xin anh. . . . . . hãy để cho tôi gặp mặt nó, để tôi có thể xác định một điều, để tôi có thể tiếp nhận loại sự thật này, có được không?”
“Cái đó. . . . . .” Nhâm Mục Diệu hít sâu một hơi, “Huyết tinh như vậy, em cũng muốn xem ư?”
“Ừ!” Kiều Tâm Du gật đầu, “Nó là con tôi, nó đã nằm trong bụng tôi hơn bốn tháng, làm bạn với tôi cũng chừng ấy thời gian. Thanh kim loại lạnh như băng ấy đã từng chút từng chút một chia rẽ hai người bọn tôi, ép nó phải rời xa tôi, anh có biết điều ấy tàn nhẫn cỡ nào không. . . . . .” Kiều Tâm Du nghĩ tới đây, nước mắt đã rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
“Được!” Nhâm Mục Diệu đã không cho phép các y bác sĩ tự xử lý, hắn yêu cầu họ ướp lạnh đứa nhỏ.
Hắn nợ đứa bé này quá nhiều, hắn không thể tuyệt tình đến mức không lướt nhìn bé con một lần.
Lúc bác sĩ cầm lấy hộp sắt tiến vào phòng bệnh, khi ấy Kiều Tâm Du còn đang lẳng lặng nằm trong ngực Nhâm Mục Diệu mà rơi lệ, sau đó lập tức ngồi thẳng lên, ngước cổ mà nhìn.
“Cô à, xin chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Bác sĩ cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người yêu cầu bệnh viện bảo quản xác thai nhi, lại còn yêu cầu chủ động được nhìn thấy nó. Hầu hết, các cặp cha mẹ vì cảm thấy quá áy náy với đứa trẻ, hận không thể nhanh một chút mà quên mất chuyện này.
Hắn đem hộp sắt mở ra ——
Bên trong là huyết dịch* màu đỏ giờ đã biến thành màu đen, cùng từng khối thịt nhỏ được ngâm với máu . . . . . .
(*): máu
Phần nào là tay của Đứa nhỏ, phần nào là chân của Đứa nhỏ đây?
Kiều Tâm Du che miệng, không nhịn được mà khóc nghẹn ngào.
“Đây là một bé trai.” Bác sĩ công thức hóa nói, vẫn không quên an ủi một câu, “Tiên sinh và cô đều còn trẻ, sau này rồi sẽ có đứa bé khác. Lần mang thai sau cả hai nhớ chú ý và điều dưỡng thật tốt, như vậy sẽ giảm bớt tỷ lệ đứa trẻ mắc chứng Đường Thị Tổng Hợp.”
“Cái gì Đường Thị Tổng Tợp? Đứa nhỏ của tôi vốn rất khỏe mạnh, sao lại có thể mắc phải căn bệnh này”
Nhâm Mục Diệu hung hăng trừng mắt liếc nhìn bác sĩ, hắn nói quá nhiều rồi.
Bác sĩ nhận được ánh mắt lạnh như băng, cùng sắc bén như thanh kiếm của Nhâm Mục Diệu, bèn khúm núm nói: “Không có gì, không có gì! Tôi phải đi kiểm tra các phòng bệnh rồi, xin phép.” Nói xong, hắn lập tức lách người, rời đi.
“Nhâm Mục Diệu! Anh giải thích rõ ràng cho tôi, chứng Đường Thị Tổng Hợp là sao, anh nói rõ cho tôi, đừng coi tôi như đứa trẻ ba tuổi, tha hồ mà đùa bỡn như vậy!”
“Phải! Tôi thừa nhận, tôi có ý với cô ấy, tôi thích cô ấy, thì sao!”. Con ngươi Đinh Hạo Hiên sáng ngời lóe ra thứ ánh sáng lấp lánh, “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã có ý với cô ấy rồi, nhưng ‘vợ bạn không thể lấn’, cho nên tôi nhẫn nhịn! Nhưng bây giờ, cậu căn bản không hề xem cô ấy như vợ của cậu, đã vậy tôi cũng không cần phải nhẫn nhịn tiếp nữa. Tôi muốn theo đuổi cô ấy!” Đinh Hạo Hiên trực tiếp biểu đạt nội tâm của mình.
“Cậu. . . . . .” Nhâm Mục Diệu giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không cho phép! Cô ấy chỉ thuộc về một mình tôi thôi, ai cũng không thể giành!”
“Đã vậy, sao chúng ta không ‘thử’ một chút?” Đinh Hạo Hiên khiêu khích.
“Ồn quá. . . . . .” Trong lúc hai người đang ‘giương kiếm ra trận’, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên.
Bởi vì công dụng của thuốc tê dần dần biến mất, Kiều Tâm Du cảm giác toàn thân mình giống như bị xé tan, đau đớn kịch liệt giống như những đợt sóng biển liên tục đánh vào người cô, khi lý chí của cô hồi phục, lập tức nức nở nghẹn ngào nói: “Đau. . . . . .”
“Tâm Du, em tỉnh rồi?” Nhâm Mục Diệu kích động chạy đến bên giường của Kiều Tâm Du, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô.
Con ngươi trong suốt bỗng chốc trợn to, thoáng qua một tia sáng sợ hãi, cô hít vào một hơi lạnh, hết sức há mồm, hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này? Đây là đâu?” Giọng nói yếu ớt hệt như tiếng vo ve của ruồi muỗi, hơi thở khẩn trương có chút rối loạn.
“Ở đây là bệnh viện. . . . . .” Đinh Hạo Hiên đi tới bên cô, “Sau khi em bị tai nạn đã được đưa tới nơi này.”
Bỗng dưng, con ngươi sáng ngời của cô lập tức trở nên ảm đạm, giống như một mảnh mây đen che đậy bầu trời đầy sao sáng, Kiều Tâm Du vươn tay, cánh tay mảnh khảnh mềm mại không nhịn được mà run rẩy, bình thản đặt lên phần bụng của mình, ánh mắt hơi chậm lại, hệt như một vũng nước, cô ngây ngô nhìn trần nhà, “Đứa nhỏ đã không còn, Đứa nhỏ cứ như vậy mà đi rồi. . . . . .”
“Tâm Du, em đừng như vậy, sau này chúng ta sẽ lại có những đứa con khác.” Nhâm Mục Diệu biết cô không chấp nhận được loại sự thực này, hắn vội vàng khuyên cô.
Đôi tay Kiều Tâm Du chặt chẽ níu lấy ống tay áo của Nhâm Mục Diệu, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh xuyên thấu qua lớp da trong suốt, “Bây giờ, mọi thứ đều đúng như anh mong muốn, Đứa nhỏ không còn nữa, anh hài lòng rồi chứ?” Kiều Tâm Du điên cuồng gào lên, giọng nói giống như tấm kính thủy tinh vỡ nát thành những mảnh vụn, chấn động như thế, đau nhói nhẫn tâm như thế.
Từng giọt nước mắt trong suốt, giống như những hạt trân châu trên xâu chuỗi bị đứt dây, rối rít lăn xuống.
“Tại sao, tại sao tôi không chết. . . . . . Tại sao không để cho tôi chết cùng với Đứa nhỏ . . . . . . Tôi van anh, bỏ qua cho tôi đi có được không, giải thoát cho tôi có được không. . . . . . Tại sao anh phải cứu tôi, cứ để cho tôi chết đi, thì tốt hơn. . . . . . Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả cái quyền được chết cũng không cho tôi, tại sao. . . . . .” Giọng nói thê lương giống như con dao găm, từng dao từng dao mà ‘lăng trì’ lấy lòng của Nhâm Mục Diệu.
“Tâm Du, thật xin lỗi. . . . . . em căm hận anh cũng được, nhưng em đừng lấy chính bản thân mình ra mà hả giận. . . . . .” Nhâm Mục Diệu ôm lấy thân thể thon gầy đang run rẩy không dứt của cô.
“Tôi hận anh, nhưng tôi càng hận chính tôi hơn. . . . . .” . Giọng của Kiều Tâm Du càng ngày càng yếu, một loại cảm giác hít thở không thông bỗng chốc đánh tới, khung cảnh trước mặt cô bỗng tối sầm, rồi cô té xỉu trong lồng ngực Nhâm Mục Diệu.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Nhâm Mục Diệu vội vàng nhấn nút gọi nơi đầu giường.
————
Trong phòng bệnh, hoa bách hợp nở rộ, tỏa ra thứ mùi thơm nhàn nhạt, dần hòa tan vào mùi thuốc tẩy trùng trong căn phòng.
Con ngươi trong như nước của Kiều Tâm Du đã sớm mất đi ánh sáng, đôi mắt của cô như được phủ lên một lớp màng, mờ mờ hỗn độn không rõ. Thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, một bầu trời sáng trong như đã được gột rửa từ khi nào, một màu lam sạch sẽ, không chứa lấy một tia tạp chất.
“Tâm Du, em có đói không? Có khát không?” Hôm nay Nhâm Mục Diệu vẫn không đi làm, vẫn ở lại bệnh viện, một tấc cũng không rời cô.
Trước kia Kiều Tâm Du ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng lần này, cô lên tiếng, “Tôi muốn gặp con tôi.”
“Tâm Du, em. . . . . .” Hàng chân mày đen nhíu lại càng thêm chặt.
Nhâm Mục Diệu hiểu cô muốn nhìn thấy thứ gì, nhưng quả thật thứ đó quá ư là “huyết tinh*”.
(*): đẫm máu, nồng nặc mùi máu, tanh nồng
“Tôi muốn nhìn thấy con tôi.” Trong nháy mắt, nước mắt từ trong khóe mắt của cô lẳng lặng chảy xuống, “Anh biết không? Tôi vỗn nghĩ Đứa nhỏ vẫn còn đang nằm trong bụng tôi, có lúc tôi còn có thể cảm thấy nhịp tim đập của bé con, xin anh. . . . . . hãy để cho tôi gặp mặt nó, để tôi có thể xác định một điều, để tôi có thể tiếp nhận loại sự thật này, có được không?”
“Cái đó. . . . . .” Nhâm Mục Diệu hít sâu một hơi, “Huyết tinh như vậy, em cũng muốn xem ư?”
“Ừ!” Kiều Tâm Du gật đầu, “Nó là con tôi, nó đã nằm trong bụng tôi hơn bốn tháng, làm bạn với tôi cũng chừng ấy thời gian. Thanh kim loại lạnh như băng ấy đã từng chút từng chút một chia rẽ hai người bọn tôi, ép nó phải rời xa tôi, anh có biết điều ấy tàn nhẫn cỡ nào không. . . . . .” Kiều Tâm Du nghĩ tới đây, nước mắt đã rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
“Được!” Nhâm Mục Diệu đã không cho phép các y bác sĩ tự xử lý, hắn yêu cầu họ ướp lạnh đứa nhỏ.
Hắn nợ đứa bé này quá nhiều, hắn không thể tuyệt tình đến mức không lướt nhìn bé con một lần.
Lúc bác sĩ cầm lấy hộp sắt tiến vào phòng bệnh, khi ấy Kiều Tâm Du còn đang lẳng lặng nằm trong ngực Nhâm Mục Diệu mà rơi lệ, sau đó lập tức ngồi thẳng lên, ngước cổ mà nhìn.
“Cô à, xin chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Bác sĩ cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người yêu cầu bệnh viện bảo quản xác thai nhi, lại còn yêu cầu chủ động được nhìn thấy nó. Hầu hết, các cặp cha mẹ vì cảm thấy quá áy náy với đứa trẻ, hận không thể nhanh một chút mà quên mất chuyện này.
Hắn đem hộp sắt mở ra ——
Bên trong là huyết dịch* màu đỏ giờ đã biến thành màu đen, cùng từng khối thịt nhỏ được ngâm với máu . . . . . .
(*): máu
Phần nào là tay của Đứa nhỏ, phần nào là chân của Đứa nhỏ đây?
Kiều Tâm Du che miệng, không nhịn được mà khóc nghẹn ngào.
“Đây là một bé trai.” Bác sĩ công thức hóa nói, vẫn không quên an ủi một câu, “Tiên sinh và cô đều còn trẻ, sau này rồi sẽ có đứa bé khác. Lần mang thai sau cả hai nhớ chú ý và điều dưỡng thật tốt, như vậy sẽ giảm bớt tỷ lệ đứa trẻ mắc chứng Đường Thị Tổng Hợp.”
“Cái gì Đường Thị Tổng Tợp? Đứa nhỏ của tôi vốn rất khỏe mạnh, sao lại có thể mắc phải căn bệnh này”
Nhâm Mục Diệu hung hăng trừng mắt liếc nhìn bác sĩ, hắn nói quá nhiều rồi.
Bác sĩ nhận được ánh mắt lạnh như băng, cùng sắc bén như thanh kiếm của Nhâm Mục Diệu, bèn khúm núm nói: “Không có gì, không có gì! Tôi phải đi kiểm tra các phòng bệnh rồi, xin phép.” Nói xong, hắn lập tức lách người, rời đi.
“Nhâm Mục Diệu! Anh giải thích rõ ràng cho tôi, chứng Đường Thị Tổng Hợp là sao, anh nói rõ cho tôi, đừng coi tôi như đứa trẻ ba tuổi, tha hồ mà đùa bỡn như vậy!”
/268
|