“Nhâm tổng giám đốc, đây là giấy tờ ngài cần.” Lương Tử Ngưng cố gắng thả chậm tốc độ nói, bắt chước giọng điệu dịu dàng của chị.
“Ừ, đặt ở bên cạnh là được rồi.” Nhâm Mục Diệu dùng giọng điệu công thức hóa trả lời, rồi vùi đầu vào công việc, căn bản là không thèm ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Lương Tử Ngưng để giấy tờ trong tay xuống, xoay người định đi, hít sâu một hơi, cô dừng lại bước chân, “Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Không có, cô đi đi!” Nhâm Mục Diệu dường như đang cố ý muốn tránh xa cô.
“Hôm nay là ngày giỗ của chị tôi, anh thật bạc tình, mới đó mà đã quên mất không còn một mống!” Lương Tử Ngưng thở dài một tiếng.
“Cám ơn cô nhắc nhở.” Giọng Nhâm Mục Diệu lãnh đạm xem cô như người xa lạ bình thường mà đối đãi, “Giờ cô có thể đi chưa?”
Hắn nói thế, Lương Tử Ngưng càng không muốn ra ngoài, thật vất vả mới có cơ hội ở riêng với hắn, tất nhiên cô phải nắm bắt lấy, “Sao anh lại lạnh lùng với tôi như vậy, là vì chuyện hôm đó sao?”
“Không phải.” Nhâm Mục Diệu tiếp tục phê duyệt giấy tờ, trong câu nói lạnh lùng lộ ra chút không bình tĩnh.
Lương Tử Ngưng to gan đi đến bên cạnh hắn, cô nghiêng người, áp mình vào ngực của hắn, “Có lẽ, anh có thể lấy lý do mình say khướt mà dễ dàng quên đi chuyện hôm đó, nhưng em lại không thể...”
“Cút ngay!” Hắn dùng giọng nói bực tức nhất có thể trong đời mình, đôi con ngươi thâm thúy phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cả người Lương Tử Ngưng run rẩy, nhưng cô vẫn như cũ dựa vào người hắn, đôi mắt tối đen “Tại sao, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, em biết anh chỉ coi em như chị, nhưng yêu cầu của em không cao đâu, chỉ cần anh có thể để em lại bên người, không danh không phận cũng không sao cả...”
Đôi mắt tĩnh mịch tối đen của hắn bỗng chốc rét lạnh, lóe lên ánh mắt khinh bỉ “Cô thật sự là em gái của Lương Tử Oánh ư? Tại sao so với cô ấy, cô lại khác biệt một trời một vực vậy.” Giọng điệu của hắn xen lẫn hài hước mỉa mai.
Lương Tử Ngưng cắn môi, vì đại nghiệp của Nhâm Dịch Tuấn, cô phải nhịn, cô phải câu dẫn Nhâm Mục Diệu đến cùng, “Anh mở miệng là nói yêu chị em, nhưng xem ra anh vốn dĩ không hề yêu chị ấy, chẳng qua là không có được người nên mới tiếc nuối. Nhâm Mục Diệu anh sao lại chịu chấp nhận thua chứ, hiện giờ em đang đứng ở ngay đây, anh hoàn toàn có thể đem em trở thành chị mà...”
Nhâm Mục Diệu lạnh lùng phủi xuống bàn tay cô đang đặt trên người hắn, “Chủ động đưa tới cửa, cái giá này quá rẻ rồi.”
Hắn sải bước đi tới cửa phòng làm việc, “Được rồi, cô đã có thể đi.”
“Cạch ——” Cửa vừa mở ra, Kiều Tâm Du lại vừa đúng đang đứng bên ngoài.
Hai tay Kiều Tâm Du đang cầm đồ, lúc nãy cô định mở cửa, không nghĩ tới, cửa đột nhiên lại mở ra, nhìn thấy Nhâm Mục Diệu, khuôn mặt nhỏ bé của cô lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, “Mục Diệu, sao trùng hợp vậy...”
Tầm mắt Kiều Tâm Du dừng lại trên mặt Nhâm Mục Diệu, cảm giác được vẻ mặt hắn hơi bất thường, ấp úng hỏi: “Sao vậy?”
Nhâm Mục Diệu không ngờ Kiều Tâm Du đang ở ngoài cửa, lớp băng cứng trên mặt hắn lập tức tan ra, thay vào đó là ánh mặt trời ấm áp, hắn ôm thân thể mảnh mai của cô, “Tâm Du, anh rất nhớ em.”
“Sao?” Kiều Tâm Du cảm thấy hôm nay Nhâm Mục Diệu có điểm quái lạ.
Nhâm Mục Diệu nâng mặt cô lên, môi hắn hôn vào gương mặt ấm áp của cô, xúc cảm mềm mại, mịn màng, lại đàn hồi giống như thạch hoa quả, cứ thế Nhâm Mục Diệu được nếm thứ hắn yêu thích nhất – ‘miệng’, hắn không coi ai ra gì triền miên ôm hôn cô, đầu lưỡi êm ái liếm từng đường cong nơi môi cô.
Kiều Tâm Du theo lẽ tự nhiên nhón chân lên nghênh đón nụ hôn của hắn, hơi thở nhàn nhạt của đàn ông quanh quẩn nơi chóp mũi cô, “Ư...” Cảm giác không khí càng ngày càng vơi đi, tay cô không tự chủ vòng qua sau lưng hắn...
“Bịch ——” Mộp xấp giấy tờ dày trên bàn làm việc rơi xuống đất, Lương Tử Ngưng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.
Thật chói mắt, ánh mắt thâm tình tha thiết của hai người họ, lại còn ôm nhau hôn, thật sự rất chói mắt. Tại sao người khác lại có thể dễ dàng có được hạnh phúc của mình, còn cô thì phải cố gắng ngàn lần vạn lần, nhưng hạnh phúc cứ mãi nằm ngoài tầm với, vĩnh viễn như thế, dường như khói sương.
Cô ghen tỵ, vô cùng ghen tỵ!
“Mục Diệu, ở đây còn có người!” Đôi tay Kiều Tâm Du đẩy đẩy ngực hắn ra, người này sao cứ thích ở trước mặt người khác biểu diễn màn ân ân ái ái thế.
Đôi mắt như đêm đen, liếc nhìn về phía bàn làm việc, sự chế nhạo lập tức hiện lên ngay trong ánh mắt. Nhâm Mục Diệu chính là muốn biểu diễn cho Lương Tử Ngưng xem, bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể hiểu, hắn đang dùng hành động của mình cự tuyệt cô.
Hắn yêu cô gái trước mắt này, cho nên, sẽ không làm chuyện có lỗi với cô.
“Tổng giám đốc, tôi đã thu dọn giấy tờ xong rồi, tôi đi trước.” Lương Tử Ngưng quẫn bách, bức ép mình bước ra ngoài.
Lúc Kiều Tâm Du nhìn rõ Lương Tử Ngưng, gương mặt cô trở nên đông cứng, tái nhợt, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, giống như đang bị cô ta hấp dẫn, căn bản là không cách nào dời đi.
“Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu ở bên tai cô nhẹ giọng gọi một tiếng, “Em có gì muốn hỏi, thì cứ trực tiếp hỏi đi.”
Nhâm Mục Diệu không chút khách sáo, mở hộp cơm cô mang tới, mọi hương vị đều có đủ, mùi thơm lại hấp dẫn mê người. Tuy là món ăn gia đình, nhưng từng món đều được làm rất tỉ mỉ. Cá trong món Ngư Hương Nhục Ti được băm và ướp với nấm hương rất kĩ. Còn tôm trong Gia Trấp Tương Hà cũng đã được lột vỏ nằm yên trong nước sốt cà. Cánh gà trong Khả Nhạc Kê Sí thì đã được rút xương. Nhâm Mục Diệu có thể cảm nhận được tâm ý của cô gái nhỏ này khi chuẩn bị những món ăn tràn đầy mĩ vị cho hắn.
Kiều Tâm Du vờ như không có thắc mắc gì, cô giúp hắn lấy cháo gà ra ngoài.
Nhâm Mục Diệu cắn cái cánh gà trong món Khả Nhạc Kê Sí, chất thịt tươi ngon mềm nhẵn, đầy hương vị, “Người mới vừa rồi là Lương Tử Ngưng, cô ấy là em gái của Lương Tử Oánh.” Nhâm Mục Diệu vốn không có ý định giấu giếm cô, cho nên dù cô không hỏi, thì hắn vẫn sẽ nói.
“À!” Mặc dù ngoài miệng Kiều Tâm Du không nói gì, nhưng, nhưng trong nội tâm cô lại vui mừng rạo rực. Không ngờ tới Nhâm Mục Diệu sẽ chủ động nói cho cô biết những chuyện này, đây chẳng phải là nói, hắn thật sự rất quan tâm cô sao?
Phản ứng của Kiều Tâm Du lạnh nhạt như vậy, khiến Nhâm Mục Diệu thất vọng, “Em thật không chút để ý sao? Chồng của em ưu tú như vậy, ngộ nhỡ bị cô ấy câu dẫn đi thì. . . . . .”
“Hừ!” Kiều Tâm Du hứ một tiếng, sau đó gắp một con tôm lên nhét vào miệng hắn, “Thế thì em sẽ lại câu dẫn anh về!”
“Ừ, đặt ở bên cạnh là được rồi.” Nhâm Mục Diệu dùng giọng điệu công thức hóa trả lời, rồi vùi đầu vào công việc, căn bản là không thèm ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Lương Tử Ngưng để giấy tờ trong tay xuống, xoay người định đi, hít sâu một hơi, cô dừng lại bước chân, “Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Không có, cô đi đi!” Nhâm Mục Diệu dường như đang cố ý muốn tránh xa cô.
“Hôm nay là ngày giỗ của chị tôi, anh thật bạc tình, mới đó mà đã quên mất không còn một mống!” Lương Tử Ngưng thở dài một tiếng.
“Cám ơn cô nhắc nhở.” Giọng Nhâm Mục Diệu lãnh đạm xem cô như người xa lạ bình thường mà đối đãi, “Giờ cô có thể đi chưa?”
Hắn nói thế, Lương Tử Ngưng càng không muốn ra ngoài, thật vất vả mới có cơ hội ở riêng với hắn, tất nhiên cô phải nắm bắt lấy, “Sao anh lại lạnh lùng với tôi như vậy, là vì chuyện hôm đó sao?”
“Không phải.” Nhâm Mục Diệu tiếp tục phê duyệt giấy tờ, trong câu nói lạnh lùng lộ ra chút không bình tĩnh.
Lương Tử Ngưng to gan đi đến bên cạnh hắn, cô nghiêng người, áp mình vào ngực của hắn, “Có lẽ, anh có thể lấy lý do mình say khướt mà dễ dàng quên đi chuyện hôm đó, nhưng em lại không thể...”
“Cút ngay!” Hắn dùng giọng nói bực tức nhất có thể trong đời mình, đôi con ngươi thâm thúy phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cả người Lương Tử Ngưng run rẩy, nhưng cô vẫn như cũ dựa vào người hắn, đôi mắt tối đen “Tại sao, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, em biết anh chỉ coi em như chị, nhưng yêu cầu của em không cao đâu, chỉ cần anh có thể để em lại bên người, không danh không phận cũng không sao cả...”
Đôi mắt tĩnh mịch tối đen của hắn bỗng chốc rét lạnh, lóe lên ánh mắt khinh bỉ “Cô thật sự là em gái của Lương Tử Oánh ư? Tại sao so với cô ấy, cô lại khác biệt một trời một vực vậy.” Giọng điệu của hắn xen lẫn hài hước mỉa mai.
Lương Tử Ngưng cắn môi, vì đại nghiệp của Nhâm Dịch Tuấn, cô phải nhịn, cô phải câu dẫn Nhâm Mục Diệu đến cùng, “Anh mở miệng là nói yêu chị em, nhưng xem ra anh vốn dĩ không hề yêu chị ấy, chẳng qua là không có được người nên mới tiếc nuối. Nhâm Mục Diệu anh sao lại chịu chấp nhận thua chứ, hiện giờ em đang đứng ở ngay đây, anh hoàn toàn có thể đem em trở thành chị mà...”
Nhâm Mục Diệu lạnh lùng phủi xuống bàn tay cô đang đặt trên người hắn, “Chủ động đưa tới cửa, cái giá này quá rẻ rồi.”
Hắn sải bước đi tới cửa phòng làm việc, “Được rồi, cô đã có thể đi.”
“Cạch ——” Cửa vừa mở ra, Kiều Tâm Du lại vừa đúng đang đứng bên ngoài.
Hai tay Kiều Tâm Du đang cầm đồ, lúc nãy cô định mở cửa, không nghĩ tới, cửa đột nhiên lại mở ra, nhìn thấy Nhâm Mục Diệu, khuôn mặt nhỏ bé của cô lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, “Mục Diệu, sao trùng hợp vậy...”
Tầm mắt Kiều Tâm Du dừng lại trên mặt Nhâm Mục Diệu, cảm giác được vẻ mặt hắn hơi bất thường, ấp úng hỏi: “Sao vậy?”
Nhâm Mục Diệu không ngờ Kiều Tâm Du đang ở ngoài cửa, lớp băng cứng trên mặt hắn lập tức tan ra, thay vào đó là ánh mặt trời ấm áp, hắn ôm thân thể mảnh mai của cô, “Tâm Du, anh rất nhớ em.”
“Sao?” Kiều Tâm Du cảm thấy hôm nay Nhâm Mục Diệu có điểm quái lạ.
Nhâm Mục Diệu nâng mặt cô lên, môi hắn hôn vào gương mặt ấm áp của cô, xúc cảm mềm mại, mịn màng, lại đàn hồi giống như thạch hoa quả, cứ thế Nhâm Mục Diệu được nếm thứ hắn yêu thích nhất – ‘miệng’, hắn không coi ai ra gì triền miên ôm hôn cô, đầu lưỡi êm ái liếm từng đường cong nơi môi cô.
Kiều Tâm Du theo lẽ tự nhiên nhón chân lên nghênh đón nụ hôn của hắn, hơi thở nhàn nhạt của đàn ông quanh quẩn nơi chóp mũi cô, “Ư...” Cảm giác không khí càng ngày càng vơi đi, tay cô không tự chủ vòng qua sau lưng hắn...
“Bịch ——” Mộp xấp giấy tờ dày trên bàn làm việc rơi xuống đất, Lương Tử Ngưng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.
Thật chói mắt, ánh mắt thâm tình tha thiết của hai người họ, lại còn ôm nhau hôn, thật sự rất chói mắt. Tại sao người khác lại có thể dễ dàng có được hạnh phúc của mình, còn cô thì phải cố gắng ngàn lần vạn lần, nhưng hạnh phúc cứ mãi nằm ngoài tầm với, vĩnh viễn như thế, dường như khói sương.
Cô ghen tỵ, vô cùng ghen tỵ!
“Mục Diệu, ở đây còn có người!” Đôi tay Kiều Tâm Du đẩy đẩy ngực hắn ra, người này sao cứ thích ở trước mặt người khác biểu diễn màn ân ân ái ái thế.
Đôi mắt như đêm đen, liếc nhìn về phía bàn làm việc, sự chế nhạo lập tức hiện lên ngay trong ánh mắt. Nhâm Mục Diệu chính là muốn biểu diễn cho Lương Tử Ngưng xem, bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể hiểu, hắn đang dùng hành động của mình cự tuyệt cô.
Hắn yêu cô gái trước mắt này, cho nên, sẽ không làm chuyện có lỗi với cô.
“Tổng giám đốc, tôi đã thu dọn giấy tờ xong rồi, tôi đi trước.” Lương Tử Ngưng quẫn bách, bức ép mình bước ra ngoài.
Lúc Kiều Tâm Du nhìn rõ Lương Tử Ngưng, gương mặt cô trở nên đông cứng, tái nhợt, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, giống như đang bị cô ta hấp dẫn, căn bản là không cách nào dời đi.
“Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu ở bên tai cô nhẹ giọng gọi một tiếng, “Em có gì muốn hỏi, thì cứ trực tiếp hỏi đi.”
Nhâm Mục Diệu không chút khách sáo, mở hộp cơm cô mang tới, mọi hương vị đều có đủ, mùi thơm lại hấp dẫn mê người. Tuy là món ăn gia đình, nhưng từng món đều được làm rất tỉ mỉ. Cá trong món Ngư Hương Nhục Ti được băm và ướp với nấm hương rất kĩ. Còn tôm trong Gia Trấp Tương Hà cũng đã được lột vỏ nằm yên trong nước sốt cà. Cánh gà trong Khả Nhạc Kê Sí thì đã được rút xương. Nhâm Mục Diệu có thể cảm nhận được tâm ý của cô gái nhỏ này khi chuẩn bị những món ăn tràn đầy mĩ vị cho hắn.
Kiều Tâm Du vờ như không có thắc mắc gì, cô giúp hắn lấy cháo gà ra ngoài.
Nhâm Mục Diệu cắn cái cánh gà trong món Khả Nhạc Kê Sí, chất thịt tươi ngon mềm nhẵn, đầy hương vị, “Người mới vừa rồi là Lương Tử Ngưng, cô ấy là em gái của Lương Tử Oánh.” Nhâm Mục Diệu vốn không có ý định giấu giếm cô, cho nên dù cô không hỏi, thì hắn vẫn sẽ nói.
“À!” Mặc dù ngoài miệng Kiều Tâm Du không nói gì, nhưng, nhưng trong nội tâm cô lại vui mừng rạo rực. Không ngờ tới Nhâm Mục Diệu sẽ chủ động nói cho cô biết những chuyện này, đây chẳng phải là nói, hắn thật sự rất quan tâm cô sao?
Phản ứng của Kiều Tâm Du lạnh nhạt như vậy, khiến Nhâm Mục Diệu thất vọng, “Em thật không chút để ý sao? Chồng của em ưu tú như vậy, ngộ nhỡ bị cô ấy câu dẫn đi thì. . . . . .”
“Hừ!” Kiều Tâm Du hứ một tiếng, sau đó gắp một con tôm lên nhét vào miệng hắn, “Thế thì em sẽ lại câu dẫn anh về!”
/268
|