Tại sao phải như vậy, tại sao?
Cô bây giờ giống như một kẻ dư thừa, Nhâm Mục Diệu có thể trở về thời điểm sáu năm trước rồi, hắn có cô gái thương yêu hắn, mà người kia lại giống Lương Tử Oánh như đúc, cô ấy còn có con với hắn nữa. Tất cả đều hoàn mỹ, thời gian như đang quay ngược lại. Điều bất đồng duy nhất, chỉ có cô mà thôi.
Thế giới của hắn có thể trở về như trước, nhưng thế giới của cô lại không cách nào trở lại. Kí ức đen tối trong nhà tù, vĩnh viễn tồn tại sâu trong trí nhớ của cô. Cô còn mất đi cả tim mình, đoán chừng cũng không thể tìm lại được.
“Kiều Tâm Du, sao cô lại ở đây?”
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói mạnh mẽ của đàn ông.
Kiều Tâm Du lập tức xoay người, lau lệ nơi khóe mắt, nụ cười tiêu chuẩn lần nữa xuất hiện trên mặt cô. Sau đó cô quay lại nhìn hắn, “Nhâm Dịch Tuấn, thật khéo! Sao anh lại tới bệnh viện?”
“À! Một người bạn của tôi bị bệnh, tôi tới thăm.” Đôi con ngươi tối tăm của hắn dần bị một lớp khí lạnh phủ lên.
Mặc dù Kiều Tâm Du đang cực lực đè nén đau thương của cô, nhưng hành lông mi nhỏ dài bị thấm nước càng thêm đen, làn nước bập bềnh trong đôi con ngươi, đã làm lộ ra nỗi bi thương trong lòng cô.
“Tôi ngồi đây thì có sao không?” Nhâm Dịch Tuấn lễ phép hỏi một tiếng.
Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, “Ngồi đi!” Cô dời người sang bên cạnh, chừa chỗ cho hắn.
“Cô đứng lên chút đi!” Nhâm Dịch Tuấn lấy khăn quàng cổ trên người xuống.
Kiều Tâm Du ngây ngốc đứng lên, sững sờ nhìn hắn phủ chiếc khăn quàng lên trên băng ghế đá, cô vội vã ngăn cản, “Này, vậy không tốt lắm đâu!”
“Băng ghế đá lạnh như vậy, sẽ làm cô ngã bệnh mất.” Nói xong, hắn ấn bả vai Kiều Tâm Du xuống, ép cô ngồi lên trên khăn quàng cổ của hắn.
Nhâm Dịch Tuấn chưa từng có hành vi tỉ mỉ, quan tâm người khác như thế, nhưng khi hắn nhìn thấy Kiều Tâm Du, hắn lại không nhịn được ý nghĩ muốn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, quan tâm cô, che chở cô.
“Cám ơn!” Kiều Tâm Du ngập ngừng nói.
“Cô gặp phải chuyện gì sao?” Hắn rất tự nhiên mở miệng, hỏi thăm cô mọi chuyện. Khẩu khí quen thuộc như đang hỏi thăm cuộc sống của một người bạn đã lâu không gặp.
“Không có, không có gì.” Kiều Tâm Du vẫn có chút đề phòng với hắn, cô không muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn biết.
“Sao, không muốn nói cho tôi biết à? Tôi đoán tám phần là do Nhâm Mục Diệu khi dễ cô rồi.” Nhâm Dịch Tuấn chắc chắn nói.
Vừa nhắc tới Nhâm Mục Diệu, nỗi đau bớt đi phần nào lúc nãy lại bắt đầu nhói lên, mũi cô bỗng đau xót, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi xuống, “Anh đừng nhắc tới anh ấy có được không, tôi không muốn nghe . . . . . .”
Mặc dù đã cố gắng đè nén xuống, nhưng nước mắt vẫn giống như những hạt trân châu bị đứt dây, liên tục rơi xuống. Kiều Tâm Du dùng sức lau nước mắt, nhưng vừa lau xong một đợt, một đợt nước khác lại tuôn ra. Dù cô cố gắng cỡ nào, vẫn không thể lau hết chúng, như vết thương trong lòng, không thể nào kín miệng.
Nhâm Dịch Tuấn vỗ vỗ bả vai của mình, “Cho cô mượn dựa một chút!”
“Không cần!” Giọng nói nghẹn ngào mang nặng âm mũi.
“Ai ~~~” Nhâm Dịch Tuấn thở dài một tiếng. Cô rõ là mềm yếu, tại sao lại muốn giả bộ kiên cường chứ?
Nhâm Dịch Tuấn không để ý tới phản kháng của Kiều Tâm Du, ôm trọn cô vào trong ngực mình, khẽ vuốt nhẹ lưng cô, “Nếu muốn khóc thì cứ thỏai mái khóc đi, như thế lòng cô còn có thể dễ chịu hơn một chút, cứ khóc lớn lên!”
“Ư hức . . . . .” Đè ép nhiều bi thương trong lòng như vậy, hẳn cũng nên buông thả chúng một thoáng, nếu cứ tiếp tục đè nén, thì khi tích tụ nhiều cũng sẽ thành bệnh.
Kiều Tâm Du đầu tiên là nhỏ giọng khóc sụt sùi, nhưng đau thương cứ liên tục tràn ra từ sâu trong đáy lòng cô, rồi cô vứt đi sự e dè của mình, lên tiếng khóc lớn.
Vài tia ánh mặt trời xuyên thấu qua những cành cây dày đặc, rơi vào trên người của cô, phủ lên người cô một tầng sắc mê ly.
Vườn hoa vắng vẻ, thật lẳng lặng mà lặng lẽ.
Nhưng đáy lòng cô lại không cách nào yên bình như thế, những đợt sóng dữ cứ liên tục ập tới. . . . . .
————
Mọi thứ thật bừa bộn, như có một vụ cướp vừa diễn ra.
Ánh mắt Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào phương hướng Kiều Tâm Du rời đi, khí giận phủ đầy lên đôi mắt u tối của hắn, lửa giận tán loạn.
Song Lương Tử Ngưng vẫn quỳ trên mặt đất, chân cô có chút tê dại, cô đưa tay lôi lôi ống tay áo của Nhâm Mục Diệu, “Van xin anh, tha cho con của chúng ta có được hay không?”
Nhâm Mục Diệu chợt vung tay lên, “Chỉ có đứa nhỏ do Tâm Du sinh ra mới là con của tôi, về phần đứa trẻ này, đó chỉ là một kết quả ngoài ý muốn.”
“Thế nhưng đứa bé đã chân thật tồn tại.”
“Tôi sẽ không để cho nó sống sót!” Nói xong câu đó, hắn hất tay rời đi.
Lương Tử Ngưng ngồi liệt trên mặt đất lạnh băng, hai tay cô chống trên đất, một giọt lệ lăn xuống, “Con ơi, mẹ phải làm gì để cứu con đây? Mẹ nên làm gì mới có thể giúp ba con đây?”
————
Đầu hắn ngập đầy lửa giận, trong đầu Nhâm Mục Diệu không ngừng hiện lên vẻ mặt bi thương của Kiều Tâm Du, hắn hốt hoảng gọi điện thoại cho cô, nhưng chẳng có lần nào thông. Hắn giống như một con ruồi mất đầu, gặp người nào cũng kéo qua hỏi một chút, dường như, thế giới của hắn đã hỗn loạn rồi.
Khi hắn đi tới vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện, lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thế nhưng lại đang rúc đầu vào trong ngực của người đàn ông khác, hắn tức giận, hừng hực khí thế bước tới, nắm chặt áo của tên đàn ông kia, rồi đấm mạnh vào mặt hắn ta.
“Nhâm Mục Diệu, anh làm gì ở đây!” Kiều Tâm Du hướng phía hắn rống to, mặt cô đầy nước.
Kéo Kiều Tâm Du qua, lấy thân mình chắn ngang người cô, tuyên rõ quyền sở hữu, hướng về phía Nhâm Dịch Tuấn căm giận nói: “Đáng đánh!”
Nhâm Dịch Tuấn ưu nhã lau vết máu nơi khóe miệng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đe dọa nhìn Nhâm Mục Diệu, “Không ngờ chỉ có mấy năm không gặp, mày đã trở nên bạo lực như vậy!”
Trong nháy mắt, Nhâm Dịch Tuấn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy của hắn ta cũng lập tức bắn ra tán loạn những tối tăm cùng với lạnh lẽo. Ánh mắt hai người giống nhau như đúc, Nhâm Mục Diệu lập tức ý thức được thân phận của hắn.
Cánh môi mỏng của Nhâm Mục Diệu khẽ nâng lên, tạo thành một nụ cười châm biếm, “Mày nói tao sao? Thích cám dỗ phụ nữ có chồng, quả không hổ danh là con của một bà mẹ ‘vụng trộm’ chuyên nghiệp!”
Đôi mắt lạnh như băng hừng hực lửa giận, Nhâm Dịch Tuấn không cách nào đè nén xuống lửa giận của mình, “Mẹ mày mới là đồ đàn bà hạ tiện, đi cướp chồng của người khác!” Hắn xông lên phía trước, lưu loát đưa qua một đấm ——
Nhâm Mục Diệu nhanh nhẹn xoay người, tránh được nắm đấm của hắn ta, ngay sau đó, hắn ra một cú đá vào ngay lồng ngực của Nhâm Dịch Tuấn . . . . . .
Cô bây giờ giống như một kẻ dư thừa, Nhâm Mục Diệu có thể trở về thời điểm sáu năm trước rồi, hắn có cô gái thương yêu hắn, mà người kia lại giống Lương Tử Oánh như đúc, cô ấy còn có con với hắn nữa. Tất cả đều hoàn mỹ, thời gian như đang quay ngược lại. Điều bất đồng duy nhất, chỉ có cô mà thôi.
Thế giới của hắn có thể trở về như trước, nhưng thế giới của cô lại không cách nào trở lại. Kí ức đen tối trong nhà tù, vĩnh viễn tồn tại sâu trong trí nhớ của cô. Cô còn mất đi cả tim mình, đoán chừng cũng không thể tìm lại được.
“Kiều Tâm Du, sao cô lại ở đây?”
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói mạnh mẽ của đàn ông.
Kiều Tâm Du lập tức xoay người, lau lệ nơi khóe mắt, nụ cười tiêu chuẩn lần nữa xuất hiện trên mặt cô. Sau đó cô quay lại nhìn hắn, “Nhâm Dịch Tuấn, thật khéo! Sao anh lại tới bệnh viện?”
“À! Một người bạn của tôi bị bệnh, tôi tới thăm.” Đôi con ngươi tối tăm của hắn dần bị một lớp khí lạnh phủ lên.
Mặc dù Kiều Tâm Du đang cực lực đè nén đau thương của cô, nhưng hành lông mi nhỏ dài bị thấm nước càng thêm đen, làn nước bập bềnh trong đôi con ngươi, đã làm lộ ra nỗi bi thương trong lòng cô.
“Tôi ngồi đây thì có sao không?” Nhâm Dịch Tuấn lễ phép hỏi một tiếng.
Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, “Ngồi đi!” Cô dời người sang bên cạnh, chừa chỗ cho hắn.
“Cô đứng lên chút đi!” Nhâm Dịch Tuấn lấy khăn quàng cổ trên người xuống.
Kiều Tâm Du ngây ngốc đứng lên, sững sờ nhìn hắn phủ chiếc khăn quàng lên trên băng ghế đá, cô vội vã ngăn cản, “Này, vậy không tốt lắm đâu!”
“Băng ghế đá lạnh như vậy, sẽ làm cô ngã bệnh mất.” Nói xong, hắn ấn bả vai Kiều Tâm Du xuống, ép cô ngồi lên trên khăn quàng cổ của hắn.
Nhâm Dịch Tuấn chưa từng có hành vi tỉ mỉ, quan tâm người khác như thế, nhưng khi hắn nhìn thấy Kiều Tâm Du, hắn lại không nhịn được ý nghĩ muốn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, quan tâm cô, che chở cô.
“Cám ơn!” Kiều Tâm Du ngập ngừng nói.
“Cô gặp phải chuyện gì sao?” Hắn rất tự nhiên mở miệng, hỏi thăm cô mọi chuyện. Khẩu khí quen thuộc như đang hỏi thăm cuộc sống của một người bạn đã lâu không gặp.
“Không có, không có gì.” Kiều Tâm Du vẫn có chút đề phòng với hắn, cô không muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn biết.
“Sao, không muốn nói cho tôi biết à? Tôi đoán tám phần là do Nhâm Mục Diệu khi dễ cô rồi.” Nhâm Dịch Tuấn chắc chắn nói.
Vừa nhắc tới Nhâm Mục Diệu, nỗi đau bớt đi phần nào lúc nãy lại bắt đầu nhói lên, mũi cô bỗng đau xót, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi xuống, “Anh đừng nhắc tới anh ấy có được không, tôi không muốn nghe . . . . . .”
Mặc dù đã cố gắng đè nén xuống, nhưng nước mắt vẫn giống như những hạt trân châu bị đứt dây, liên tục rơi xuống. Kiều Tâm Du dùng sức lau nước mắt, nhưng vừa lau xong một đợt, một đợt nước khác lại tuôn ra. Dù cô cố gắng cỡ nào, vẫn không thể lau hết chúng, như vết thương trong lòng, không thể nào kín miệng.
Nhâm Dịch Tuấn vỗ vỗ bả vai của mình, “Cho cô mượn dựa một chút!”
“Không cần!” Giọng nói nghẹn ngào mang nặng âm mũi.
“Ai ~~~” Nhâm Dịch Tuấn thở dài một tiếng. Cô rõ là mềm yếu, tại sao lại muốn giả bộ kiên cường chứ?
Nhâm Dịch Tuấn không để ý tới phản kháng của Kiều Tâm Du, ôm trọn cô vào trong ngực mình, khẽ vuốt nhẹ lưng cô, “Nếu muốn khóc thì cứ thỏai mái khóc đi, như thế lòng cô còn có thể dễ chịu hơn một chút, cứ khóc lớn lên!”
“Ư hức . . . . .” Đè ép nhiều bi thương trong lòng như vậy, hẳn cũng nên buông thả chúng một thoáng, nếu cứ tiếp tục đè nén, thì khi tích tụ nhiều cũng sẽ thành bệnh.
Kiều Tâm Du đầu tiên là nhỏ giọng khóc sụt sùi, nhưng đau thương cứ liên tục tràn ra từ sâu trong đáy lòng cô, rồi cô vứt đi sự e dè của mình, lên tiếng khóc lớn.
Vài tia ánh mặt trời xuyên thấu qua những cành cây dày đặc, rơi vào trên người của cô, phủ lên người cô một tầng sắc mê ly.
Vườn hoa vắng vẻ, thật lẳng lặng mà lặng lẽ.
Nhưng đáy lòng cô lại không cách nào yên bình như thế, những đợt sóng dữ cứ liên tục ập tới. . . . . .
————
Mọi thứ thật bừa bộn, như có một vụ cướp vừa diễn ra.
Ánh mắt Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm vào phương hướng Kiều Tâm Du rời đi, khí giận phủ đầy lên đôi mắt u tối của hắn, lửa giận tán loạn.
Song Lương Tử Ngưng vẫn quỳ trên mặt đất, chân cô có chút tê dại, cô đưa tay lôi lôi ống tay áo của Nhâm Mục Diệu, “Van xin anh, tha cho con của chúng ta có được hay không?”
Nhâm Mục Diệu chợt vung tay lên, “Chỉ có đứa nhỏ do Tâm Du sinh ra mới là con của tôi, về phần đứa trẻ này, đó chỉ là một kết quả ngoài ý muốn.”
“Thế nhưng đứa bé đã chân thật tồn tại.”
“Tôi sẽ không để cho nó sống sót!” Nói xong câu đó, hắn hất tay rời đi.
Lương Tử Ngưng ngồi liệt trên mặt đất lạnh băng, hai tay cô chống trên đất, một giọt lệ lăn xuống, “Con ơi, mẹ phải làm gì để cứu con đây? Mẹ nên làm gì mới có thể giúp ba con đây?”
————
Đầu hắn ngập đầy lửa giận, trong đầu Nhâm Mục Diệu không ngừng hiện lên vẻ mặt bi thương của Kiều Tâm Du, hắn hốt hoảng gọi điện thoại cho cô, nhưng chẳng có lần nào thông. Hắn giống như một con ruồi mất đầu, gặp người nào cũng kéo qua hỏi một chút, dường như, thế giới của hắn đã hỗn loạn rồi.
Khi hắn đi tới vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện, lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thế nhưng lại đang rúc đầu vào trong ngực của người đàn ông khác, hắn tức giận, hừng hực khí thế bước tới, nắm chặt áo của tên đàn ông kia, rồi đấm mạnh vào mặt hắn ta.
“Nhâm Mục Diệu, anh làm gì ở đây!” Kiều Tâm Du hướng phía hắn rống to, mặt cô đầy nước.
Kéo Kiều Tâm Du qua, lấy thân mình chắn ngang người cô, tuyên rõ quyền sở hữu, hướng về phía Nhâm Dịch Tuấn căm giận nói: “Đáng đánh!”
Nhâm Dịch Tuấn ưu nhã lau vết máu nơi khóe miệng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đe dọa nhìn Nhâm Mục Diệu, “Không ngờ chỉ có mấy năm không gặp, mày đã trở nên bạo lực như vậy!”
Trong nháy mắt, Nhâm Dịch Tuấn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy của hắn ta cũng lập tức bắn ra tán loạn những tối tăm cùng với lạnh lẽo. Ánh mắt hai người giống nhau như đúc, Nhâm Mục Diệu lập tức ý thức được thân phận của hắn.
Cánh môi mỏng của Nhâm Mục Diệu khẽ nâng lên, tạo thành một nụ cười châm biếm, “Mày nói tao sao? Thích cám dỗ phụ nữ có chồng, quả không hổ danh là con của một bà mẹ ‘vụng trộm’ chuyên nghiệp!”
Đôi mắt lạnh như băng hừng hực lửa giận, Nhâm Dịch Tuấn không cách nào đè nén xuống lửa giận của mình, “Mẹ mày mới là đồ đàn bà hạ tiện, đi cướp chồng của người khác!” Hắn xông lên phía trước, lưu loát đưa qua một đấm ——
Nhâm Mục Diệu nhanh nhẹn xoay người, tránh được nắm đấm của hắn ta, ngay sau đó, hắn ra một cú đá vào ngay lồng ngực của Nhâm Dịch Tuấn . . . . . .
/268
|