Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
Chương 202: HUNG QUANG TẤT TIÊN (BẤT HẠNH ĐỊNH LÀ PHẢI ĐẾN TRƯỚC)
/268
|
Công viên Kính Nguyệt.
Con đường nhỏ uốn khúc dẫn vào nơi vắng vẻ, hai bên đường là những cây nhãn mọc dài đang tỏa hương, phá vỡ đi sự nồng ấm. Con đường nhỏ khúc khuỷu quanh co, đá cuội rải đầy đất, trên thảm cỏ nhung xanh biếc bên cạnh là những chiếc ghế gỗ trải dài.
Thời khắc này thật hợp cho các ông bà cụ già tay trong tay tản bộ.
Một cô gái, hai chân bắt chéo vào nhau đang ngồi đó, ánh mắt sắc bén, phát hiện rõ mọi động tĩnh xung quanh.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Kiều Tâm Du sau khi đưa Nhâm Mục Diệu đi làm, trở lại phòng ngủ, thì nghe thấy hồi chuông dễ nghe của điện thoại di động. Cô thật không ngờ Lương Tử Ngưng sẽ gọi điện thoại tới cho cô, Kiều Tâm Du nghĩ thầm, sau khi cô làm Lương Tử Ngưng sinh non, còn chưa tự mình tới nói lời xin lỗi, cho nên cô đáp ứng gặp mặt.
Lương Tử Ngưng ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, ngửa đầu khinh thường nhìn Kiều Tâm Du, không nói câu nào.
Nhưng Kiều Tâm Du có thể cảm nhận được ý hận trong đôi mắt tối tăm của cô ta, “Cô tìm tôi có chuyện gì?” Cô lặp lại câu nói ấy thêm một lần.
“Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao?” Lương Tử Ngưng dùng hơi sức đứng dậy, đi một vòng quanh Kiều Tâm Du, mặt lạnh lùng tức giận, “Tôi muốn nhìn rõ cô một chút, xem cô rốt cuộc có gì tốt, có thể có được tất cả. . . . . .”
Kiều Tâm Du trong lòng áy náy, cúi đầu, “Đối với chuyện khiến cô sảy thai, tôi thật sự không cố ý. Thật xin lỗi! Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng bồi thường cho cô. . . . . .”
“Có thể!” Đầu Lương Tử Ngưng ngước lên, “Bây giờ, tôi muốn cô bồi thường cho tôi ngay!”
“. . . . . .” Kiều Tâm Du sững sờ nhìn cô ta, gương mặt Lương Tử Ngưng đột nhiên trở nên thật khủng khiếp, cả người cô toát lên một loại khí dũng cảm ‘được ăn cả ngã về không’, “Cô muốn tôi phải làm sao?”
“Ha ha. . . . . . Nhìn xem, tôi dọa cô sợ rồi kìa!” Lương Tử Ngưng lấy son nước đỏ thẫm bôi trét lên cánh môi, ánh sáng lạnh lưu chuyển trong đôi mắt, bỗng dưng, một luồng ánh lạnh bắn ra tán loạn, “Tôi chỉ muốn cái mạng nhỏ của cô thôi mà!”
Bỗng chốc, cô ta lấy ra một cây súng lục từ trong túi, để ở bên hông Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du kinh sợ, “Cô. . . . . .” ý định muốn xoay người.
“Đừng nhúc nhích!” Lương Tử Ngưng lớn tiếng nói: “Bây giờ, cô gọi điện kêu Nhâm Mục Diệu tới đây ngay!”
Chân mày thanh tú của Kiều Tâm Du nhíu lại, cẩn thận từng li từng tí dò xét: “Gọi Mục Diệu tới để làm gì?”
“Bớt sàm ngôn đi! Tôi bảo cô gọi điện, thì cô lo mà nhanh chóng gọi cho anh ta! Nếu không. . . . . .”
Trước mặt vừa đúng có một đôi vợ chồng già nua đi tới, Lương Tử Ngưng lập tức hạ thấp xuống âm lượng, “Ở đây không an toàn, đi!”
Cô lôi kéo Kiều Tâm Du đi về phía công viên, bên ngoài có một chiếc xe đang dừng, cô dùng ống tay áo che đi súng lục, ở trong mắt người khác họ đang tay nắm tay, như một đôi chị em có tình cảm rất tốt.
Kiều Tâm Du cảm thấy trên người Lương Tử Ngưng toát ra một luồng khí ác độc, đôi mắt tối lạnh tràn ngập kiên định ‘xem cái chết nhẹ tựa lông hồng’.
“Lên!” Lương Tử Ngưng đẩy Kiều Tâm Du vào.
Ngồi trong xe, Kiều Tâm Du muốn mở cánh cửa phía bên kia nhằm chạy trốn. Nhưng, Lương Tử Ngưng ngay sau đó lại dang chân đi vào, kéo Kiều Tâm Du qua, súng lục để ngay trán cô, cô ta vừa giương mày lên, ánh mắt bắn ra tán loạn những tia sáng lạnh: “Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn.”
Lương Tử Ngưng lôi điện thoại di động ra từ trong túi xách Kiều Tâm Du, ném cho cô, “Nhanh! Mau gọi cho Nhâm Mục Diệu! Bảo anh ta lập tức tới đây!”
“Lương Tử Ngưng, cô tỉnh táo một chút đi có được không? Con của cô là do tôi lỡ tay làm cô té xuống cầu thang nên mới bị sảy, chuyện này không hề liên quan chút nào tới Nhâm Mục Diệu, người cô nên căm hận phải là tôi. . . . . .”
Lương Tử Ngưng không có ý định ở đây nghe cô thao thao bất tuyệt, cô ta đưa tay nắm chặt lấy mái tóc đen của Kiều Tâm Du, dùng sức lôi kéo ——
“A ——” Kiều Tâm Du bị đau, hét ầm lên, “Đau, đau quá. . . . . .”
Trên đầu truyền đến một trận đau đớn như bị những mũi nhọn của cây gai đâm vào.
“Tôi bảo cô nhanh gọi điện thoại cho anh ta, có nghe hay không!” Tay Lương Tử Ngưng giơ lên, kéo mái tóc dài của Kiều Tâm Du lại gần bên tai của cô ta, tà mị nói, những hàng chữ mang theo mùi vị uy hiếp.
Kiều Tâm Du cảm thấy giờ phút này Lương Tử Ngưng như kẻ điên mất đi lý trí, không biết khi Nhâm Mục Diệu tới nơi này, cô ta có thể làm ra loại chuyện tổn thương gì tới hắn không. Không được! Kiều Tâm Du không muốn hắn lâm vào bất kỳ chuyện nguy hiểm nào.
Lương Tử Ngưng nhét di động vào trong tay cô, “Mau gọi điện thoại, nghe không!?”
Đôi mắt sáng trong của Kiều Tâm Du chăm chú nhìn cô ta, mang theo một luồng gió mát, không chút sợ hãi, “Tại sao phải gọi Nhâm Mục Diệu tới đây? Cô nói rõ đi, nếu không tôi sẽ không gọi điện”
Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt hai bên rìa điện thoại di động, chỉ cần Kiều Tâm Du dùng lực một chút, chiếc di động này lập tức bị bẻ gãy thành hai khúc.
“Cô dám uy hiếp tôi?” Lương Tử Ngưng liếc mắt nhìn cây súng trong tay, “Cô cho cây súng này là đồ chơi à, muốn thử sao? Dù gì mạng sống của cô cũng không còn bao lâu nữa, nói cho cô biết cũng không sao, tôi muốn Nhâm Mục Diệu tới đây, để lấy mạng anh ta. . . . . .”
“Cô. . . . . .” Kiều Tâm Du cảm thấy máu cả người như đang chảy ngược, ý lạnh từ trái tim cô chậm rãi lan ra toàn thân, cô nhất thời sững sờ, không biết nên có phản ứng gì.
Lương Tử Ngưng nhân cơ hội tay mắt lanh lẹ cướp điện thoại trong tay cô, “Bây giờ có thể gọi rồi chứ?”
“Không. . . . . . Tôi sẽ không gọi!” Kiều Tâm Du lắc đầu, “Mục Diệu rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, sao cô phải đối xử với anh ấy như vậy! Cô không phải muốn chức vị vợ của tổng giám đốc này ư, tôi tặng nó cho cô ngay, van xin cô đừng làm chuyện tổn thương đến anh ấy, sau này tôi sẽ đi thật xa, sẽ không để cho anh ấy tìm được. . . . . .”
“Ha ha. . . . . .” Khóe miệng Lương Tử Ngưng mang theo nụ cười nhạt lạnh, “Ai bảo anh ta là đối thủ của Dịch Tuấn, ai bảo anh ta là chướng ngại của Dịch Tuấn, ai bảo anh ta hại Dịch Tuấn khổ sở như thế. . . . . . Tôi nhất định phải khiến anh ta chết!” Lương Tử Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh sắc bén.
Kiều Tâm Du hướng về cô ta rống to, “Cô điên rồi sao!” Vì lý do này mà giết người, dù là ai cũng không tin được.
“Đúng! Tôi điên rồi! Từ phúc chốc yêu Dịch Tuấn kia, tôi đã điên rồi, hơn nữa còn không có thuốc nào cứu chữa! Chỉ cần là tốt cho anh ấy, tôi đều nguyện ý làm, mau gọi điện đi. . . . . .”
“Không! Đừng tưởng chỉ có cô mới có người mình yêu, tôi cũng có, cho dù ngay bây giờ cô lập tức giết chết tôi cũng vậy thôi, tuyệt đối không để Mục Diệu lâm vào nguy hiểm!” Kiều Tâm Du quật cường nhìn cô ta, trong đôi mắt lộ ra vẻ bất khuất không buông tha, ngang ngược, mạnh mẽ.
Lương Tử Ngưng trở tay, “Chát, chát ——” hai tiếng, tát mạnh vào mặt Kiều Tâm Du, gò má trắng nõn của cô lập tức sưng đỏ.
“Hừ! Thật là ‘chim cá tình thâm’! Cô không gọi, tôi gọi!” Lương Tử Ngưng tìm trong danh bạ điện thoại số của Nhâm Mục Diệu, rồi lập tức nhấn nút ‘call’.
Con đường nhỏ uốn khúc dẫn vào nơi vắng vẻ, hai bên đường là những cây nhãn mọc dài đang tỏa hương, phá vỡ đi sự nồng ấm. Con đường nhỏ khúc khuỷu quanh co, đá cuội rải đầy đất, trên thảm cỏ nhung xanh biếc bên cạnh là những chiếc ghế gỗ trải dài.
Thời khắc này thật hợp cho các ông bà cụ già tay trong tay tản bộ.
Một cô gái, hai chân bắt chéo vào nhau đang ngồi đó, ánh mắt sắc bén, phát hiện rõ mọi động tĩnh xung quanh.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Kiều Tâm Du sau khi đưa Nhâm Mục Diệu đi làm, trở lại phòng ngủ, thì nghe thấy hồi chuông dễ nghe của điện thoại di động. Cô thật không ngờ Lương Tử Ngưng sẽ gọi điện thoại tới cho cô, Kiều Tâm Du nghĩ thầm, sau khi cô làm Lương Tử Ngưng sinh non, còn chưa tự mình tới nói lời xin lỗi, cho nên cô đáp ứng gặp mặt.
Lương Tử Ngưng ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, ngửa đầu khinh thường nhìn Kiều Tâm Du, không nói câu nào.
Nhưng Kiều Tâm Du có thể cảm nhận được ý hận trong đôi mắt tối tăm của cô ta, “Cô tìm tôi có chuyện gì?” Cô lặp lại câu nói ấy thêm một lần.
“Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao?” Lương Tử Ngưng dùng hơi sức đứng dậy, đi một vòng quanh Kiều Tâm Du, mặt lạnh lùng tức giận, “Tôi muốn nhìn rõ cô một chút, xem cô rốt cuộc có gì tốt, có thể có được tất cả. . . . . .”
Kiều Tâm Du trong lòng áy náy, cúi đầu, “Đối với chuyện khiến cô sảy thai, tôi thật sự không cố ý. Thật xin lỗi! Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng bồi thường cho cô. . . . . .”
“Có thể!” Đầu Lương Tử Ngưng ngước lên, “Bây giờ, tôi muốn cô bồi thường cho tôi ngay!”
“. . . . . .” Kiều Tâm Du sững sờ nhìn cô ta, gương mặt Lương Tử Ngưng đột nhiên trở nên thật khủng khiếp, cả người cô toát lên một loại khí dũng cảm ‘được ăn cả ngã về không’, “Cô muốn tôi phải làm sao?”
“Ha ha. . . . . . Nhìn xem, tôi dọa cô sợ rồi kìa!” Lương Tử Ngưng lấy son nước đỏ thẫm bôi trét lên cánh môi, ánh sáng lạnh lưu chuyển trong đôi mắt, bỗng dưng, một luồng ánh lạnh bắn ra tán loạn, “Tôi chỉ muốn cái mạng nhỏ của cô thôi mà!”
Bỗng chốc, cô ta lấy ra một cây súng lục từ trong túi, để ở bên hông Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du kinh sợ, “Cô. . . . . .” ý định muốn xoay người.
“Đừng nhúc nhích!” Lương Tử Ngưng lớn tiếng nói: “Bây giờ, cô gọi điện kêu Nhâm Mục Diệu tới đây ngay!”
Chân mày thanh tú của Kiều Tâm Du nhíu lại, cẩn thận từng li từng tí dò xét: “Gọi Mục Diệu tới để làm gì?”
“Bớt sàm ngôn đi! Tôi bảo cô gọi điện, thì cô lo mà nhanh chóng gọi cho anh ta! Nếu không. . . . . .”
Trước mặt vừa đúng có một đôi vợ chồng già nua đi tới, Lương Tử Ngưng lập tức hạ thấp xuống âm lượng, “Ở đây không an toàn, đi!”
Cô lôi kéo Kiều Tâm Du đi về phía công viên, bên ngoài có một chiếc xe đang dừng, cô dùng ống tay áo che đi súng lục, ở trong mắt người khác họ đang tay nắm tay, như một đôi chị em có tình cảm rất tốt.
Kiều Tâm Du cảm thấy trên người Lương Tử Ngưng toát ra một luồng khí ác độc, đôi mắt tối lạnh tràn ngập kiên định ‘xem cái chết nhẹ tựa lông hồng’.
“Lên!” Lương Tử Ngưng đẩy Kiều Tâm Du vào.
Ngồi trong xe, Kiều Tâm Du muốn mở cánh cửa phía bên kia nhằm chạy trốn. Nhưng, Lương Tử Ngưng ngay sau đó lại dang chân đi vào, kéo Kiều Tâm Du qua, súng lục để ngay trán cô, cô ta vừa giương mày lên, ánh mắt bắn ra tán loạn những tia sáng lạnh: “Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn.”
Lương Tử Ngưng lôi điện thoại di động ra từ trong túi xách Kiều Tâm Du, ném cho cô, “Nhanh! Mau gọi cho Nhâm Mục Diệu! Bảo anh ta lập tức tới đây!”
“Lương Tử Ngưng, cô tỉnh táo một chút đi có được không? Con của cô là do tôi lỡ tay làm cô té xuống cầu thang nên mới bị sảy, chuyện này không hề liên quan chút nào tới Nhâm Mục Diệu, người cô nên căm hận phải là tôi. . . . . .”
Lương Tử Ngưng không có ý định ở đây nghe cô thao thao bất tuyệt, cô ta đưa tay nắm chặt lấy mái tóc đen của Kiều Tâm Du, dùng sức lôi kéo ——
“A ——” Kiều Tâm Du bị đau, hét ầm lên, “Đau, đau quá. . . . . .”
Trên đầu truyền đến một trận đau đớn như bị những mũi nhọn của cây gai đâm vào.
“Tôi bảo cô nhanh gọi điện thoại cho anh ta, có nghe hay không!” Tay Lương Tử Ngưng giơ lên, kéo mái tóc dài của Kiều Tâm Du lại gần bên tai của cô ta, tà mị nói, những hàng chữ mang theo mùi vị uy hiếp.
Kiều Tâm Du cảm thấy giờ phút này Lương Tử Ngưng như kẻ điên mất đi lý trí, không biết khi Nhâm Mục Diệu tới nơi này, cô ta có thể làm ra loại chuyện tổn thương gì tới hắn không. Không được! Kiều Tâm Du không muốn hắn lâm vào bất kỳ chuyện nguy hiểm nào.
Lương Tử Ngưng nhét di động vào trong tay cô, “Mau gọi điện thoại, nghe không!?”
Đôi mắt sáng trong của Kiều Tâm Du chăm chú nhìn cô ta, mang theo một luồng gió mát, không chút sợ hãi, “Tại sao phải gọi Nhâm Mục Diệu tới đây? Cô nói rõ đi, nếu không tôi sẽ không gọi điện”
Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt hai bên rìa điện thoại di động, chỉ cần Kiều Tâm Du dùng lực một chút, chiếc di động này lập tức bị bẻ gãy thành hai khúc.
“Cô dám uy hiếp tôi?” Lương Tử Ngưng liếc mắt nhìn cây súng trong tay, “Cô cho cây súng này là đồ chơi à, muốn thử sao? Dù gì mạng sống của cô cũng không còn bao lâu nữa, nói cho cô biết cũng không sao, tôi muốn Nhâm Mục Diệu tới đây, để lấy mạng anh ta. . . . . .”
“Cô. . . . . .” Kiều Tâm Du cảm thấy máu cả người như đang chảy ngược, ý lạnh từ trái tim cô chậm rãi lan ra toàn thân, cô nhất thời sững sờ, không biết nên có phản ứng gì.
Lương Tử Ngưng nhân cơ hội tay mắt lanh lẹ cướp điện thoại trong tay cô, “Bây giờ có thể gọi rồi chứ?”
“Không. . . . . . Tôi sẽ không gọi!” Kiều Tâm Du lắc đầu, “Mục Diệu rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, sao cô phải đối xử với anh ấy như vậy! Cô không phải muốn chức vị vợ của tổng giám đốc này ư, tôi tặng nó cho cô ngay, van xin cô đừng làm chuyện tổn thương đến anh ấy, sau này tôi sẽ đi thật xa, sẽ không để cho anh ấy tìm được. . . . . .”
“Ha ha. . . . . .” Khóe miệng Lương Tử Ngưng mang theo nụ cười nhạt lạnh, “Ai bảo anh ta là đối thủ của Dịch Tuấn, ai bảo anh ta là chướng ngại của Dịch Tuấn, ai bảo anh ta hại Dịch Tuấn khổ sở như thế. . . . . . Tôi nhất định phải khiến anh ta chết!” Lương Tử Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh sắc bén.
Kiều Tâm Du hướng về cô ta rống to, “Cô điên rồi sao!” Vì lý do này mà giết người, dù là ai cũng không tin được.
“Đúng! Tôi điên rồi! Từ phúc chốc yêu Dịch Tuấn kia, tôi đã điên rồi, hơn nữa còn không có thuốc nào cứu chữa! Chỉ cần là tốt cho anh ấy, tôi đều nguyện ý làm, mau gọi điện đi. . . . . .”
“Không! Đừng tưởng chỉ có cô mới có người mình yêu, tôi cũng có, cho dù ngay bây giờ cô lập tức giết chết tôi cũng vậy thôi, tuyệt đối không để Mục Diệu lâm vào nguy hiểm!” Kiều Tâm Du quật cường nhìn cô ta, trong đôi mắt lộ ra vẻ bất khuất không buông tha, ngang ngược, mạnh mẽ.
Lương Tử Ngưng trở tay, “Chát, chát ——” hai tiếng, tát mạnh vào mặt Kiều Tâm Du, gò má trắng nõn của cô lập tức sưng đỏ.
“Hừ! Thật là ‘chim cá tình thâm’! Cô không gọi, tôi gọi!” Lương Tử Ngưng tìm trong danh bạ điện thoại số của Nhâm Mục Diệu, rồi lập tức nhấn nút ‘call’.
/268
|