“Đợi đã!” Kiều Tâm Du thét lớn sau lưng hắn.
Nhâm Mục Diệu dừng bước, xoay người hỏi: “Sao vậy em?”
“Anh phải đi đâu?” Kiều Tâm Du ấp úng.
“Gọi điện cho Đinh Hạo Hiên, cậu ta không có việc gì làm, lại thần thông quảng đại. Giao cho câu ta chút chuyện, để cuộc sống cậu ta phong phú chút.” Nhâm Mục Diệu nói thật đường hoàng, dường như Đinh Hạo Hiên nên vì chuyện có thể giúp hắn tìm đào mật mà cảm động đến rơi nước mắt vậy.
“Bây giờ?” Kiều Tâm Du ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim ngắn đã chỉ số 12, “Đã trễ thế này rồi, chắc anh ấy đã ngủ? Không nên quấy rầy người ta đâu.”
Đôi môi mỏng Nhâm Mục Diệu khẽ giơ lên, “Ngủ á, không có khả năng, anh nhất định phải quấy rầy cậu ta!” Không biết giờ phút này, Đinh Hạo Hiên đang ở đâu vui đùa vui vẻ bên đống phụ nữ đây.
“Giờ em không muốn uống nước đào mật nữa, Mục Diệu, anh không cần làm phiền anh ấy đâu.” Kiều Tâm Du bĩu môi nói.
“Thật sao?” Nhâm Mục Diệu quay người, “Cũng đã trễ thế này, em nên mau chóng nghỉ ngơi đi!”
Kiều Tâm Du tâm không cam lòng không nguyện, chui vào chăn.
Phòng bệnh lần nữa lâm vào yên lặng, sau một lúc lâu ——
“Mục Diệu!” Tiếng kêu trong trẻo lần nữa vang lên.
“Em lại muốn uống nước đào mật sao?” Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, tầm mắt chuyển từ giấy tờ sang người Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du ngồi dậy, “Không phải, em đói bụng.”
Nhâm Mục Diệu thở ra một hơi thật dài, hai tay khoanh trước ngực, ngửa người ra sau, dựa vào ghế sa lon, bày ra tư thái lười biếng, “Tâm Du, em tưởng hôm nay là ngày Cá tháng tư? Cố ý muốn chỉnh anh, đúng không?”
“Không có! Ai ——” Kiều Tâm Du thở dài một cái, cong miệng lên, “Hôm nay em đã ngủ lâu như vậy, giờ ngủ không được nữa. Anh giúp em chút đi được không?”
Giọng nói dần dần thấp xuống, nhưng vẫn bay vào tai Nhâm Mục Diệu. Hắn lập tức đứng lên, đi tới bên người Kiều Tâm Du, ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp vào lòng, “Thật xin lỗi, anh mải bận bịu công việc, bỏ rơi em. . . . . .”
Kiều Tâm Du lắc đầu, “Là em cố tình gây sự.”
“Nhưng anh thích em ‘cố tình gây sự’ với anh! Có phải như vậy là quá nuông chiều em không, song anh chính là thích yêu thương em, chiều chuộng em, dung túng em như vậy. . . . . .”
Kiều Tâm Du dán chặt vào lồng ngực hắn, cảm thấy trái tim của hắn nhảy lên, một tiếng rồi một tiếng mạnh mẽ có lực. Trên người hắn có mùi hương đặc biệt rót vào lỗ mũi cô, bên tai cô truyền tới lời nói dịu dàng của hắn. Giờ phút này cô cảm thấy thật hạnh phúc, từng đợt bọt bong bóng hạnh phúc không ngừng quay cuồng quanh trái tim cô, hình thành dòng nước ấm ngọt ngào, lan ra khắp toàn thân.
“Theo giúp em ngủ được không? Không gối lên tay của anh, em không ngủ được.” Kiều Tâm Du không dè dặt nữa, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng.
“Được!” Nhâm Mục Diệu nhanh chóng cởi áo vest xuống, chui vào chăn, vỗ vỗ bả vai mình, “Bây giờ nó là gối đầu dành riêng cho em, vinh hạnh chứ!”
Kiều Tâm Du nằm vào khuỷu tay hắn, dựa vào ngực hắn, mặt lộ ra nụ cười chói lọi, “Vinh hạnh vô cùng!” Mặt cô vùi vào lồng ngực của hắn.
“Tâm Du, ngày mai là tang lễ của Lương Tử Ngưng, em nghĩ . . . . .” Khi Nhâm Mục Diệu nhận được tin tức này, hắn lấy làm kinh hãi, vì khung cảnh lúc đó thật hỗn loạn, hắn chỉ quan tâm tới việc Kiều Tâm Du bị thương, không để ý đến chuyện xảy ra bên kia đường.
Cảnh sát tới hỏi thăm hắn, lúc lấy khẩu cung, hắn mới biết Lương Tử Ngưng đã chết. Vốn là lòng hắn có chút không cam, người đàn bà kia dám tổn thương Kiều Tâm Du, hắn hận không thể chặt cô ta thành trăm mảnh, nhưng khi biết cô ta vì đẩy Nhâm Dịch Tuấn ra khỏi xe tải mà chết, hắn có chút xúc động. Đó là một phần của tình yêu sao, có thể vì người yêu mà không màng đến tính mạng của bản thân. Mặc dù cô ta đã làm ra những chuyện không thể dễ dàng tha thứ, song qua sự việc này, cô ta lại khiến mọi người cảm thấy kính nể.
“Tang lễ? Ý anh là Lương Tử Ngưng qua đời ư, điều này sao có thể?” Kiều Tâm Du chợt cảm thấy trái tim mình run lên, cô không thể tin nổi, bởi vì lúc xảy ra tai nạn xe cộ, cô đã hôn mê.
“Cô ấy vì đẩy Nhâm Dịch Tuấn ra mà bị xe đụng.” Nhâm Mục Diệu lãnh đạm nói.
Biểu tình Kiều Tâm Du hơi khựng lại, nếu nhân vật thay đổi thành cô và Nhâm Mục Diệu, liệu cô có thể giống Lương Tử Ngưng, thẳng thừng quên mình, bất chấp nguy hiểm tính mạng, một lòng cứu Nhâm Mục Diệu chăng?
Cô nghĩ, đáp án khẳng định là có.
Dùng tính mạng của mình đổi lấy sinh mệnh của người mình yêu, đây phải chăng là cảnh giới tối cao của ‘yêu’?
“Mục Diệu! Chuyện này em không trách cô ấy, có thể đừng khởi tố cô ấy không? Ít nhất hãy để cô ấy mang theo linh hồn thuần khiết tiến vào Thiên Đường, có được không?”
“Cô ta tổn thương em!” Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, lộ ra khí chất quật cường.
“Nhưng cô ấy đã qua đời, rời xa người cô ấy yêu, đã là trừng phạt tàn khốc nhất rồi, không phải sao? Mà em vẫn ở bên cạnh anh, chúng ta không phải nên cảm thấy biết ơn vì điều đó ư? Anh đừng so đo nhiều như vậy. . . . . .”
Kiều Tâm Du chợt cảm thấy thời gian sao mà ngắn ngủi, căn bản cô không có nhiều thời giờ để có thể so đo từng chút một. Có lúc, tâm tình rộng lượng, thái độ lạnh nhạt, có thể khiến cô quên đi rất nhiều chuyện, dường như khi làm vậy, cô thấy mình có thể đứng cao hơn, nhìn xa hơn.
Mà, giờ phút này, cô đối với tương lai, là một khung trời rộng mịt mù. Bởi vì cô không biết mình có bao nhiêu sức lực để có thể một mình đối kháng với Tử Thần. Cô không biết mình có bao nhiêu lâu, một năm? Vài tháng? Hay hơn mười ngày? Cho nên mỗi một ngày, cô đều muốn đem nó thành quà tặng của Thượng Đế, mang theo lòng biết ơn, quý trọng từng giây từng phút bên Nhâm Mục Diệu.
Có lẽ, lần quyết định này là ích kỷ, là tàn khốc. . . . . . Sẽ tổn thương thật sâu tới Nhâm Mục Diệu, nhưng đau đớn của cô sẽ không thua kém phần nào với hắn.
“Mục Diệu, ngày mai em có thể tham dự tang lễ của Lương Tử Ngưng không?” Kiều Tâm Du nhỏ giọng đề nghị, rõ là cảm thấy lo lắng.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Nhâm Mục Diệu hờn giận nói: “Bây giờ em đang nằm viện, không phải nghỉ phép, không thể muốn đi là đi đâu!”
“Vậy anh thay em tham dự tang lễ cô ấy được không?” Kiều Tâm Du biết bản thân mình tuyệt không đủ sức, không thể làm gì khác hơn là lấy lui cầu tiến.
Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu lên, “Hoàn toàn không có khả năng! Cô ấy làm em bị thương, em còn bảo anh đi tham dự tang lễ của cô ấy, ha ha. . . . . . Anh không rộng lượng đến thế, nếu bảo anh kêu Ám Dạ Tuyệt phái đàn em đến đại náo tang lễ, thì anh cực kỳ đồng ý.”
“Mục Diệu, em biết anh là người tốt nhất, mọi lời em nói, anh đều nghe theo mà.” Kiều Tâm Du không còn kế sách nào khác, chỉ có thể giả bộ làm nũng, dịu dàng với anh.
“Cái đó còn tùy thuộc tốt xấu nữa!”
Nhâm Mục Diệu dừng bước, xoay người hỏi: “Sao vậy em?”
“Anh phải đi đâu?” Kiều Tâm Du ấp úng.
“Gọi điện cho Đinh Hạo Hiên, cậu ta không có việc gì làm, lại thần thông quảng đại. Giao cho câu ta chút chuyện, để cuộc sống cậu ta phong phú chút.” Nhâm Mục Diệu nói thật đường hoàng, dường như Đinh Hạo Hiên nên vì chuyện có thể giúp hắn tìm đào mật mà cảm động đến rơi nước mắt vậy.
“Bây giờ?” Kiều Tâm Du ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim ngắn đã chỉ số 12, “Đã trễ thế này rồi, chắc anh ấy đã ngủ? Không nên quấy rầy người ta đâu.”
Đôi môi mỏng Nhâm Mục Diệu khẽ giơ lên, “Ngủ á, không có khả năng, anh nhất định phải quấy rầy cậu ta!” Không biết giờ phút này, Đinh Hạo Hiên đang ở đâu vui đùa vui vẻ bên đống phụ nữ đây.
“Giờ em không muốn uống nước đào mật nữa, Mục Diệu, anh không cần làm phiền anh ấy đâu.” Kiều Tâm Du bĩu môi nói.
“Thật sao?” Nhâm Mục Diệu quay người, “Cũng đã trễ thế này, em nên mau chóng nghỉ ngơi đi!”
Kiều Tâm Du tâm không cam lòng không nguyện, chui vào chăn.
Phòng bệnh lần nữa lâm vào yên lặng, sau một lúc lâu ——
“Mục Diệu!” Tiếng kêu trong trẻo lần nữa vang lên.
“Em lại muốn uống nước đào mật sao?” Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, tầm mắt chuyển từ giấy tờ sang người Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du ngồi dậy, “Không phải, em đói bụng.”
Nhâm Mục Diệu thở ra một hơi thật dài, hai tay khoanh trước ngực, ngửa người ra sau, dựa vào ghế sa lon, bày ra tư thái lười biếng, “Tâm Du, em tưởng hôm nay là ngày Cá tháng tư? Cố ý muốn chỉnh anh, đúng không?”
“Không có! Ai ——” Kiều Tâm Du thở dài một cái, cong miệng lên, “Hôm nay em đã ngủ lâu như vậy, giờ ngủ không được nữa. Anh giúp em chút đi được không?”
Giọng nói dần dần thấp xuống, nhưng vẫn bay vào tai Nhâm Mục Diệu. Hắn lập tức đứng lên, đi tới bên người Kiều Tâm Du, ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp vào lòng, “Thật xin lỗi, anh mải bận bịu công việc, bỏ rơi em. . . . . .”
Kiều Tâm Du lắc đầu, “Là em cố tình gây sự.”
“Nhưng anh thích em ‘cố tình gây sự’ với anh! Có phải như vậy là quá nuông chiều em không, song anh chính là thích yêu thương em, chiều chuộng em, dung túng em như vậy. . . . . .”
Kiều Tâm Du dán chặt vào lồng ngực hắn, cảm thấy trái tim của hắn nhảy lên, một tiếng rồi một tiếng mạnh mẽ có lực. Trên người hắn có mùi hương đặc biệt rót vào lỗ mũi cô, bên tai cô truyền tới lời nói dịu dàng của hắn. Giờ phút này cô cảm thấy thật hạnh phúc, từng đợt bọt bong bóng hạnh phúc không ngừng quay cuồng quanh trái tim cô, hình thành dòng nước ấm ngọt ngào, lan ra khắp toàn thân.
“Theo giúp em ngủ được không? Không gối lên tay của anh, em không ngủ được.” Kiều Tâm Du không dè dặt nữa, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng.
“Được!” Nhâm Mục Diệu nhanh chóng cởi áo vest xuống, chui vào chăn, vỗ vỗ bả vai mình, “Bây giờ nó là gối đầu dành riêng cho em, vinh hạnh chứ!”
Kiều Tâm Du nằm vào khuỷu tay hắn, dựa vào ngực hắn, mặt lộ ra nụ cười chói lọi, “Vinh hạnh vô cùng!” Mặt cô vùi vào lồng ngực của hắn.
“Tâm Du, ngày mai là tang lễ của Lương Tử Ngưng, em nghĩ . . . . .” Khi Nhâm Mục Diệu nhận được tin tức này, hắn lấy làm kinh hãi, vì khung cảnh lúc đó thật hỗn loạn, hắn chỉ quan tâm tới việc Kiều Tâm Du bị thương, không để ý đến chuyện xảy ra bên kia đường.
Cảnh sát tới hỏi thăm hắn, lúc lấy khẩu cung, hắn mới biết Lương Tử Ngưng đã chết. Vốn là lòng hắn có chút không cam, người đàn bà kia dám tổn thương Kiều Tâm Du, hắn hận không thể chặt cô ta thành trăm mảnh, nhưng khi biết cô ta vì đẩy Nhâm Dịch Tuấn ra khỏi xe tải mà chết, hắn có chút xúc động. Đó là một phần của tình yêu sao, có thể vì người yêu mà không màng đến tính mạng của bản thân. Mặc dù cô ta đã làm ra những chuyện không thể dễ dàng tha thứ, song qua sự việc này, cô ta lại khiến mọi người cảm thấy kính nể.
“Tang lễ? Ý anh là Lương Tử Ngưng qua đời ư, điều này sao có thể?” Kiều Tâm Du chợt cảm thấy trái tim mình run lên, cô không thể tin nổi, bởi vì lúc xảy ra tai nạn xe cộ, cô đã hôn mê.
“Cô ấy vì đẩy Nhâm Dịch Tuấn ra mà bị xe đụng.” Nhâm Mục Diệu lãnh đạm nói.
Biểu tình Kiều Tâm Du hơi khựng lại, nếu nhân vật thay đổi thành cô và Nhâm Mục Diệu, liệu cô có thể giống Lương Tử Ngưng, thẳng thừng quên mình, bất chấp nguy hiểm tính mạng, một lòng cứu Nhâm Mục Diệu chăng?
Cô nghĩ, đáp án khẳng định là có.
Dùng tính mạng của mình đổi lấy sinh mệnh của người mình yêu, đây phải chăng là cảnh giới tối cao của ‘yêu’?
“Mục Diệu! Chuyện này em không trách cô ấy, có thể đừng khởi tố cô ấy không? Ít nhất hãy để cô ấy mang theo linh hồn thuần khiết tiến vào Thiên Đường, có được không?”
“Cô ta tổn thương em!” Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, lộ ra khí chất quật cường.
“Nhưng cô ấy đã qua đời, rời xa người cô ấy yêu, đã là trừng phạt tàn khốc nhất rồi, không phải sao? Mà em vẫn ở bên cạnh anh, chúng ta không phải nên cảm thấy biết ơn vì điều đó ư? Anh đừng so đo nhiều như vậy. . . . . .”
Kiều Tâm Du chợt cảm thấy thời gian sao mà ngắn ngủi, căn bản cô không có nhiều thời giờ để có thể so đo từng chút một. Có lúc, tâm tình rộng lượng, thái độ lạnh nhạt, có thể khiến cô quên đi rất nhiều chuyện, dường như khi làm vậy, cô thấy mình có thể đứng cao hơn, nhìn xa hơn.
Mà, giờ phút này, cô đối với tương lai, là một khung trời rộng mịt mù. Bởi vì cô không biết mình có bao nhiêu sức lực để có thể một mình đối kháng với Tử Thần. Cô không biết mình có bao nhiêu lâu, một năm? Vài tháng? Hay hơn mười ngày? Cho nên mỗi một ngày, cô đều muốn đem nó thành quà tặng của Thượng Đế, mang theo lòng biết ơn, quý trọng từng giây từng phút bên Nhâm Mục Diệu.
Có lẽ, lần quyết định này là ích kỷ, là tàn khốc. . . . . . Sẽ tổn thương thật sâu tới Nhâm Mục Diệu, nhưng đau đớn của cô sẽ không thua kém phần nào với hắn.
“Mục Diệu, ngày mai em có thể tham dự tang lễ của Lương Tử Ngưng không?” Kiều Tâm Du nhỏ giọng đề nghị, rõ là cảm thấy lo lắng.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Nhâm Mục Diệu hờn giận nói: “Bây giờ em đang nằm viện, không phải nghỉ phép, không thể muốn đi là đi đâu!”
“Vậy anh thay em tham dự tang lễ cô ấy được không?” Kiều Tâm Du biết bản thân mình tuyệt không đủ sức, không thể làm gì khác hơn là lấy lui cầu tiến.
Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu lên, “Hoàn toàn không có khả năng! Cô ấy làm em bị thương, em còn bảo anh đi tham dự tang lễ của cô ấy, ha ha. . . . . . Anh không rộng lượng đến thế, nếu bảo anh kêu Ám Dạ Tuyệt phái đàn em đến đại náo tang lễ, thì anh cực kỳ đồng ý.”
“Mục Diệu, em biết anh là người tốt nhất, mọi lời em nói, anh đều nghe theo mà.” Kiều Tâm Du không còn kế sách nào khác, chỉ có thể giả bộ làm nũng, dịu dàng với anh.
“Cái đó còn tùy thuộc tốt xấu nữa!”
/268
|