“Cốc cốc!” Phương Đình chau mày đứng ngoài cửa. Khi nghe y tá nói có một đám người mặc áo đen như hung thần ác sát đến phòng bệnh Kiều Tâm Du, hắn lập tức bỏ xuống công việc chạy tới đây ngay.
“Anh Phương Đình!” Kiều Tâm Du còn chưa kịp ổn định tinh thần mình lại, “Anh biết không? Em còn có ba, thật đó, em còn có ba.” Sự xúc động mừng rỡ của cô hóa thành giọt nước nơi khóe mắt rồi lẳng lặng rớt xuống .
Phương Đình chăm chú quét ánh mắt khắp phòng bệnh, nhìn người đàn ông áo đen đang đứng đó hồi lâu, “Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, cần được nghỉ ngơi.”
Hình ảnh Kiều Tâm Du té xỉu trong ngực hắn vẫn còn đọng lại rất sâu trong tâm trí, Nhâm Mục Diệu hướng Phương Đình gật đầu một cái, sau đó nắm lấy cánh tay Lạc Y, “Đi thôi! Không nên quấy nhiễu em gái anh nghỉ ngơi, đúng chứ?”
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, giảm thiểu tối đa hắn ta không có ý tốt với Kiều Tâm Du.
Đám người kia vừa rời đi, phòng bệnh lập tức rơi vào khoảng không yên tĩnh.
Kiều Tâm Du nhìn vẻ mặt buồn rầu của Phương Đình, thu lại sự vui sướng của mình, tỉnh táo hỏi: “Có tin xấu sao?”
“Ừ!” Phương Đình nặng nề thở dài, gật đầu, “Lần này em chảy máu mũi chính là vì não xuất huyết...”
Đôi mắt sáng trong nháy lên, Kiều Tâm Du sững sờ chốc lát, sau đó hỏi: “Về sau sẽ ngày một nặng hơn?”
“Phát tác một lần, nguy hiểm hơn một phần.” Ánh mắt Phương Đình dần trở nên ảm đạm, “Lần phát tác sau có lẽ sẽ nặng thêm.”
“Hiểu rồi.” Kiều Tâm Du khép lại đôi mắt, gật đầu, chống tay lên trán.
Nhất định phải rời khỏi hắn, sớm trễ không quan trọng. Muộn màng, không chỉ lưu lại dấu vết, còn khiến mình càng không nỡ rời đi. Dường như, bị bức bách đến nước này, cô đã không thể không dũng cảm bước đi.
Kiều Tâm Du cắn môi, “Anh Phương Đình, chúng ta nên nhanh chóng hơn?”
“Tâm Du, nếu điều này đã làm khó em, sao em còn phải...” Phương Đình thật sự rất không hiểu, rõ ràng hai người họ yêu nhau như vậy, tại sao khi gặp phải chướng ngại lại không thể cùng nhau đối mặt?
“Bởi vì em yeu anh ấy, thật yêu thật thương anh ấy, muốn dùng toàn bộ sinh mạng để yêu anh ấy...” Giọt lệ nóng bỏng chảy xuống, nhẹ nhàng trong trẻo như nước suối, “Không muốn nhìn anh ấy lo lắng vì em, không muốn nhìn thấy anh ấy vì em mà khổ sở, không muốn làm khó anh ấy...”
Giọng Kiều Tâm Du nghẹn ngào, nói không được nữa, vùi đầu vào trong chăn khóc rống lên, âm thanh nức nở nghẹn ngào đứt quãng thoát ra khỏi tấm chăn.
“Tâm Du...” Phương Đình thấy cô đau lòng như vậy, tim hắn cũng chìm vào đáy hồ lạnh cóng.
————
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như lụa.
Mặt trăng được treo lên cao, ánh sáng êm ái như một dòng suối bạc, vài giọt rơi vào trong phòng bệnh. Lạnh nhạt, khiến phòng bệnh càng thêm cảm giác mờ ảo.
Nằm trên cánh tay ấm áp, Kiều Tâm Du mở đôi mắt trong như nước của mình ra, mắt cô trống rỗng hoàn toàn không có tiêu điểm, hơi thở dài, cô trở mình, đè lên người Nhâm Mục Diệu, tinh tế mềm mại êm ái hôn lên lồng ngực của hắn, lên cổ, bên tai, cánh môi... Một đường thẳng xuống.
Nhâm Mục Diệu bỗng chốc mở ra đôi mắt như tỏa sáng trong bóng tối, hai cánh tay ôm lấy Kiều Tâm Du trong ngực, mỉm cười nói: “Em ăn trộm đậu hũ của anh à?”
“Chẳng lẽ anh muốn em chịu trách nhiệm?” Kiều Tâm Du nằm trên người hắn, chạm nhẹ lên trán hắn.
“Em nói thử xem?”
Hơi thở ấm áp nhào vào vùng nhạy cảm giữa cổ và gáy Kiều Tâm Du, toàn thân cô run lên, “Vậy em lấy thân báo đáp nhé!” Cô đứng dậy, hai chân giang ra ngồi lên người hắn, tay cởi áo ngủ của hắn.
Nhâm Mục Diệu bắt được hai tay của cô, đuôi lông mày giương lên, “Em còn muốn chơi tiếp? Ngộ nhỡ lửa bị em đốt, em cần phải dập tắt lửa đấy!”
Kiều Tâm Du đẩy tay hắn ra, tiếp tục cởi áo của hắn, xinh đẹp nở một nụ cười ngây thơ, “Em phụ trách đốt lửa, anh phụ trách dập lửa, đấy mới là công bằng chứ?”
Nhâm Mục Diệu vẻ mặt buồn bực, giận dữ trừng mắt nhìn cô, “Lại muốn khi dễ anh rồi, gì chứ?”
“Nếu em nói em muốn thì sao?” Đôi mắt trong suốt sáng rời lóe ra ánh sao, trừng mắt nhìn hắn.
“Vậy anh không cự tuyệt.” Hai tay Nhâm Mục Diệu đặt lên eo cô, xoay người, ấm áp đè lên cô. Phải biết mỗi đêm ôm thân thể thơm ngát trong lòng, Nhâm Mục Diệu phải tốn biết bao nhiêu nghị lực mới có thể nhịn xuống dục vọng.
Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn cô, “Vết thương của em... Không sao chứ?” Giọng khàn khàn gián tiếp nói lên dục vọng đã sớm bị cô khơi mào lên.
Kiều Tâm Du giờ cũng có chút ngượng ngùng, cô lắc đầu, “Không đâu.” Mắt cô khép lại, không dám nhìn thẳng hắn.
Lần này Nhâm Mục Diệu không chần chừ nữa, bàn tay hắn cấp tốc thoát đi trở ngại dư thừa trên người Kiều Tâm Du, ẩm ướt hôn lên làn da thịt trắng nõn mềm mại, mút vào, cắn xé... Rơi xuống một điểm đỏ thẫm.
Bàn tay nóng bỏng êm ái vuốt ve phần đẫy đà, tay khác lướt qua phần bụng bằng phẳng, tiếp tục tuần tra xuống, tìm kiếm đến cánh hoa mềm mại, áp sát lại chầm chậm vê lấy, cho đến khi lấy được một dải mật ngọt...
“Ư...” Kiều Tâm Du cảm giác mình như đang bị đốt cháy, toàn thân mềm mại vô lực phát ra âm thanh yêu kiều.
Một giọt lệ từ khóe mắt cô lăn xuống, nhanh chóng vỡ tan thành những tia sáng nhỏ trong suốt, như biểu thị lên tiếng lòng của cô —— cho dù trái tim cô bị phá tan thành những mảnh nhỏ, cô vẫn không cho phép mình chùn bước lựa chọn cách phải rời đi, một mình đối mặt với nỗi khổ sở này.
————
Ấm áp qua đi, Kiều Tâm Du đổ mồ hôi đầm đìa, cô nằm trong ngực Nhâm Mục Diệu, trên mặt hiện lên hai mảnh đỏ hồng.
“Mục Diệu, để ba phải tới đây gặp em hình như rất không lễ phép?”
“Nhưng bây giờ em còn chưa khỏe lại, bằng không để anh đi cùng em tới Ý gặp ba vợ.” Trên khuôn ngực nhẵn nhụi của Nhâm Mục Diệu hiện lên một lớp mồ hôi tinh mịn, phản xạ ánh đèn đêm, khắc họa đường vân da tinh tráng.
Kiều Tâm Du trở mình, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, “Hay anh đi đón ba em qua đây đi, tỏ chút lòng hiếu thảo!”
Nhâm Mục Diệu gật đầu một cái, “Cũng được!” Vui vẻ đáp ứng.
“Em biết anh tốt nhất!” Kiều Tâm Du ngẩng đầu lên, hôn một cái ‘chụt’ rõ to lên mặt hắn.
Âm thanh trong trẻo che lấp cảm xúc nặng nề đè nén, cũng giấu đi tầng mây đen u ám trên mặt cô.
“Lúc anh không ở đây, phải ngoan ngoãn uống thuốc, còn phải nghỉ ngơi thật nhiều, không cho phép giận dỗi, nhớ nghe lời Phương Đình...” Nhâm Mục Diệu rề rà giao phó một loạt công việc.
Đôi mắt nhàn nhạt hiện lên một làn nước thu, lẳng lặng nghe hắn càu nhàu, trong lòng càng không ngừng tỏa ra các quả bong bóng mật ngọt, đôi tay cô ôm lấy hắn thật chặt, dường như phải bắt được hắn, không bao giờ thả đi...
“Anh Phương Đình!” Kiều Tâm Du còn chưa kịp ổn định tinh thần mình lại, “Anh biết không? Em còn có ba, thật đó, em còn có ba.” Sự xúc động mừng rỡ của cô hóa thành giọt nước nơi khóe mắt rồi lẳng lặng rớt xuống .
Phương Đình chăm chú quét ánh mắt khắp phòng bệnh, nhìn người đàn ông áo đen đang đứng đó hồi lâu, “Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, cần được nghỉ ngơi.”
Hình ảnh Kiều Tâm Du té xỉu trong ngực hắn vẫn còn đọng lại rất sâu trong tâm trí, Nhâm Mục Diệu hướng Phương Đình gật đầu một cái, sau đó nắm lấy cánh tay Lạc Y, “Đi thôi! Không nên quấy nhiễu em gái anh nghỉ ngơi, đúng chứ?”
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, giảm thiểu tối đa hắn ta không có ý tốt với Kiều Tâm Du.
Đám người kia vừa rời đi, phòng bệnh lập tức rơi vào khoảng không yên tĩnh.
Kiều Tâm Du nhìn vẻ mặt buồn rầu của Phương Đình, thu lại sự vui sướng của mình, tỉnh táo hỏi: “Có tin xấu sao?”
“Ừ!” Phương Đình nặng nề thở dài, gật đầu, “Lần này em chảy máu mũi chính là vì não xuất huyết...”
Đôi mắt sáng trong nháy lên, Kiều Tâm Du sững sờ chốc lát, sau đó hỏi: “Về sau sẽ ngày một nặng hơn?”
“Phát tác một lần, nguy hiểm hơn một phần.” Ánh mắt Phương Đình dần trở nên ảm đạm, “Lần phát tác sau có lẽ sẽ nặng thêm.”
“Hiểu rồi.” Kiều Tâm Du khép lại đôi mắt, gật đầu, chống tay lên trán.
Nhất định phải rời khỏi hắn, sớm trễ không quan trọng. Muộn màng, không chỉ lưu lại dấu vết, còn khiến mình càng không nỡ rời đi. Dường như, bị bức bách đến nước này, cô đã không thể không dũng cảm bước đi.
Kiều Tâm Du cắn môi, “Anh Phương Đình, chúng ta nên nhanh chóng hơn?”
“Tâm Du, nếu điều này đã làm khó em, sao em còn phải...” Phương Đình thật sự rất không hiểu, rõ ràng hai người họ yêu nhau như vậy, tại sao khi gặp phải chướng ngại lại không thể cùng nhau đối mặt?
“Bởi vì em yeu anh ấy, thật yêu thật thương anh ấy, muốn dùng toàn bộ sinh mạng để yêu anh ấy...” Giọt lệ nóng bỏng chảy xuống, nhẹ nhàng trong trẻo như nước suối, “Không muốn nhìn anh ấy lo lắng vì em, không muốn nhìn thấy anh ấy vì em mà khổ sở, không muốn làm khó anh ấy...”
Giọng Kiều Tâm Du nghẹn ngào, nói không được nữa, vùi đầu vào trong chăn khóc rống lên, âm thanh nức nở nghẹn ngào đứt quãng thoát ra khỏi tấm chăn.
“Tâm Du...” Phương Đình thấy cô đau lòng như vậy, tim hắn cũng chìm vào đáy hồ lạnh cóng.
————
Đêm lạnh như nước, trăng sáng như lụa.
Mặt trăng được treo lên cao, ánh sáng êm ái như một dòng suối bạc, vài giọt rơi vào trong phòng bệnh. Lạnh nhạt, khiến phòng bệnh càng thêm cảm giác mờ ảo.
Nằm trên cánh tay ấm áp, Kiều Tâm Du mở đôi mắt trong như nước của mình ra, mắt cô trống rỗng hoàn toàn không có tiêu điểm, hơi thở dài, cô trở mình, đè lên người Nhâm Mục Diệu, tinh tế mềm mại êm ái hôn lên lồng ngực của hắn, lên cổ, bên tai, cánh môi... Một đường thẳng xuống.
Nhâm Mục Diệu bỗng chốc mở ra đôi mắt như tỏa sáng trong bóng tối, hai cánh tay ôm lấy Kiều Tâm Du trong ngực, mỉm cười nói: “Em ăn trộm đậu hũ của anh à?”
“Chẳng lẽ anh muốn em chịu trách nhiệm?” Kiều Tâm Du nằm trên người hắn, chạm nhẹ lên trán hắn.
“Em nói thử xem?”
Hơi thở ấm áp nhào vào vùng nhạy cảm giữa cổ và gáy Kiều Tâm Du, toàn thân cô run lên, “Vậy em lấy thân báo đáp nhé!” Cô đứng dậy, hai chân giang ra ngồi lên người hắn, tay cởi áo ngủ của hắn.
Nhâm Mục Diệu bắt được hai tay của cô, đuôi lông mày giương lên, “Em còn muốn chơi tiếp? Ngộ nhỡ lửa bị em đốt, em cần phải dập tắt lửa đấy!”
Kiều Tâm Du đẩy tay hắn ra, tiếp tục cởi áo của hắn, xinh đẹp nở một nụ cười ngây thơ, “Em phụ trách đốt lửa, anh phụ trách dập lửa, đấy mới là công bằng chứ?”
Nhâm Mục Diệu vẻ mặt buồn bực, giận dữ trừng mắt nhìn cô, “Lại muốn khi dễ anh rồi, gì chứ?”
“Nếu em nói em muốn thì sao?” Đôi mắt trong suốt sáng rời lóe ra ánh sao, trừng mắt nhìn hắn.
“Vậy anh không cự tuyệt.” Hai tay Nhâm Mục Diệu đặt lên eo cô, xoay người, ấm áp đè lên cô. Phải biết mỗi đêm ôm thân thể thơm ngát trong lòng, Nhâm Mục Diệu phải tốn biết bao nhiêu nghị lực mới có thể nhịn xuống dục vọng.
Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn cô, “Vết thương của em... Không sao chứ?” Giọng khàn khàn gián tiếp nói lên dục vọng đã sớm bị cô khơi mào lên.
Kiều Tâm Du giờ cũng có chút ngượng ngùng, cô lắc đầu, “Không đâu.” Mắt cô khép lại, không dám nhìn thẳng hắn.
Lần này Nhâm Mục Diệu không chần chừ nữa, bàn tay hắn cấp tốc thoát đi trở ngại dư thừa trên người Kiều Tâm Du, ẩm ướt hôn lên làn da thịt trắng nõn mềm mại, mút vào, cắn xé... Rơi xuống một điểm đỏ thẫm.
Bàn tay nóng bỏng êm ái vuốt ve phần đẫy đà, tay khác lướt qua phần bụng bằng phẳng, tiếp tục tuần tra xuống, tìm kiếm đến cánh hoa mềm mại, áp sát lại chầm chậm vê lấy, cho đến khi lấy được một dải mật ngọt...
“Ư...” Kiều Tâm Du cảm giác mình như đang bị đốt cháy, toàn thân mềm mại vô lực phát ra âm thanh yêu kiều.
Một giọt lệ từ khóe mắt cô lăn xuống, nhanh chóng vỡ tan thành những tia sáng nhỏ trong suốt, như biểu thị lên tiếng lòng của cô —— cho dù trái tim cô bị phá tan thành những mảnh nhỏ, cô vẫn không cho phép mình chùn bước lựa chọn cách phải rời đi, một mình đối mặt với nỗi khổ sở này.
————
Ấm áp qua đi, Kiều Tâm Du đổ mồ hôi đầm đìa, cô nằm trong ngực Nhâm Mục Diệu, trên mặt hiện lên hai mảnh đỏ hồng.
“Mục Diệu, để ba phải tới đây gặp em hình như rất không lễ phép?”
“Nhưng bây giờ em còn chưa khỏe lại, bằng không để anh đi cùng em tới Ý gặp ba vợ.” Trên khuôn ngực nhẵn nhụi của Nhâm Mục Diệu hiện lên một lớp mồ hôi tinh mịn, phản xạ ánh đèn đêm, khắc họa đường vân da tinh tráng.
Kiều Tâm Du trở mình, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, “Hay anh đi đón ba em qua đây đi, tỏ chút lòng hiếu thảo!”
Nhâm Mục Diệu gật đầu một cái, “Cũng được!” Vui vẻ đáp ứng.
“Em biết anh tốt nhất!” Kiều Tâm Du ngẩng đầu lên, hôn một cái ‘chụt’ rõ to lên mặt hắn.
Âm thanh trong trẻo che lấp cảm xúc nặng nề đè nén, cũng giấu đi tầng mây đen u ám trên mặt cô.
“Lúc anh không ở đây, phải ngoan ngoãn uống thuốc, còn phải nghỉ ngơi thật nhiều, không cho phép giận dỗi, nhớ nghe lời Phương Đình...” Nhâm Mục Diệu rề rà giao phó một loạt công việc.
Đôi mắt nhàn nhạt hiện lên một làn nước thu, lẳng lặng nghe hắn càu nhàu, trong lòng càng không ngừng tỏa ra các quả bong bóng mật ngọt, đôi tay cô ôm lấy hắn thật chặt, dường như phải bắt được hắn, không bao giờ thả đi...
/268
|