“Trong ngục giam có rất nhiều đàn ông thích loại bò sữa này! Tôi sẽ đặc biệt chuẩn bị thật nhiều người tới để chăm sóc cô.” Đinh Hạo Hiên nhếch miệng lên, khóe miệng giương thành một đường cong.
————
Ánh đèn đường mờ vàng yếu ớt nhưng lại toát ra một luồng sáng thật lạnh, gió nhẹ thổi qua, khơi dậy nên một đợt sóng nhẹ trên mặt hồ, mặt hồ đầy ắp những tia sáng nhỏ vụn, hệt như một giọt lệ chợt vỡ tan, đau thương, và cực kỳ bi ai...
Nhâm Mục Diệu giấu mình trong bóng tối, ngồi trên ghế đá màu trắng trong hoa viên, cầm lên dây chuyền. Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh sao sáng trên trời, “Tâm Du, em phải chăng là một ngôi sao trong số đó, em phải chăng đang nhìn anh? Sao em lại tàn nhẫn đến thế, còn chưa nói lời tạm biệt, đã rời anh mà đi... Em yên tâm, anh sẽ kiên cường sống tiếp, mỗi ngày đều sẽ nhớ lại từng chút hồi ức một về em, để sinh mệnh em sẽ vẫn tiếp diễn trong tình yêu của anh...”
Viên kim cương ‘MISS’ tỏa sáng, ánh sáng lấp lánh, khúc xạ vào trong đôi mắt đen tựa như bóng đêm, cũng nhanh chóng bật ra một chút ánh sao, một giọt lệ từ khóe mắt của hắn dọc theo đường cong cương nghị trên mặt lăn xuống... ánh sáng nơi kim cương như hòa lẫn vào trên bầu trời đầy sao...
————
Bảy tháng qua...
Chớp mắt, luồng gió lạnh vào mùa đông lại tới.
Ánh nắng sau giữa trưa ấm áp làm cho con người ta buồn ngủ. Kiều Tâm Du bụng to phệ ngồi lười trên ghế sa lon, hai mắt nhắm chặt, bên tay cô là một tờ báo tiếng Trung, trên đó là bài báo đăng tin về Nhâm Mục Diệu.
Biết hắn có thể nhanh như vậy thoát khỏi đau buồn, điều này giúp Kiều Tâm Du an tâm không ít. Hắn hiện giờ toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, khiến địa bàn của tập đoàn Nhâm Thị một lần nữa mở rộng. Mà nguyên nhân hắn được lên báo lần này là do thành lập một quỹ, đặc biệt giúp đỡ sinh viên nghèo khó, tên của nó chính là —— Tâm Du.
Kiều Tâm Du biết tình yêu của hắn, không vì việc cô rời đi mà phai mờ, trong lòng cô thật vui, bất tri bất giác đã ngủ mất.
Sắc mặt cô tái nhợt so với trước kia càng thêm gầy yếu, vành mắt thật sâu, cảm giác như mắt cô cũng bị lõm xuống theo. Mặc dù gầy, nhưng trên người cô lại càng thêm ẩn hiện một luồng khí tức thần thánh của người mẹ.
Càng ngày càng thường xuyên phát bệnh, cô không biết mình đã tới Quỷ Môn quan mấy lần. Phương Đình không an tâm về cô, nên đã sớm mặc kệ bệnh viện Phương Thị mà tới sở nghiên cứu tại đây, một mặt là để chăm sóc Kiều Tâm Du, mặt khác là để nghiên cứu ra phương pháp chữa trị cho cô.
“Ư...” Kiều Tâm Du thống khổ rên rỉ một tiếng, cảm thấy một trận đau đớn như bụng bị khoan một lỗ, cô nhanh chóng thức tỉnh, “Đau...”
Cô chống đỡ người dựa vào khay trà đứng lên, nhưng chân lại nhũn ra, xụi lơ ngồi trên mặt đất, cảm giác một luồng nhiệt nóng chảy xuống từ dưới hạ thể...
“Con ơi, phải chăng con biết mẹ mang thai con rất nguy hiểm, nên không thể đợi muốn ra ngoài?” Kiều Tâm Du vô lực nằm trên sàn nhà, ý thức dần dần mơ hồ, trước mắt cô hiện lên gương mặt của Nhâm Mục Diệu, khóe miệng giương lên thành một nụ cười rực rỡ...
————
Năm năm sau...
“Xin chào hành khách, cám ơn các anh (chị) đã chọn hãng bay của chúng tôi, chuyến bay sẽ lập tức khởi hành, xin thắt chặt dây an toàn.” Trong loa truyền tới một giọng nói dịu dàng.
“Khả Khả, anh nghĩ lần này chúng ta chưa kịp nói lời nào với mẹ đã đi, liệu mẹ có tức giận hay không?” Một cô bé đáng yêu, mặt tròn phúng phính mềm mại, giống như chỉ cần bấm nhẹ xuống sẽ lập tức nhỏ ra nước.
Bên cạnh cô bé là một cậu nhóc mặt u ám, gương mặt non nớt mà đã tỏ ra vẻ nghiêm nghị của người lớn, nhìn chằm chằm vào chiếc laptop mini màu trắng trong tay, “Lần này chúng ta ‘phụng mệnh’ ông ngoại đi tìm cha, không phải là chuồn êm đi chơi. Hơn nữa, chỉ cần em khóc một cái, bảo đảm mẹ hết giận ngay.”
“Nói cũng đúng!” Cô gái nhỏ tự hào nói: “Chiêu này của em, khiến mẹ, ông ngoại, cậu Lạc Y, chú Phương Đình đều phải cam tâm tình nguyện chịu thua, không biết cha có vậy hay không?” Cô bé bắt đầu dựng ngón tay lên đếm số người thua trận.
“Đã là đàn ông thì đều chịu thua.” Khả Khả lạnh nhạt nói.
Nhạc Nhạc* nghía đầu mình nhìn qua phía anh trai, “Khả Khả, anh làm gì vậy?”
(*): đúng bản QT thì là “Lạc Lạc” nhưng ta thấy tên “Nhạc Nhạc” trong convert lại hợp với con gái hơn ^^
“Không phải chúng ta dối mẹ là đi Hy Lạp chơi sao, không làm chút hình giả, sao mẹ tin đây.”
Nhạc Nhạc gật đầu một cái, “Cũng đúng ha! Thật chán quá đi...”
“Tự mình đi tìm niềm vui đi!”
Thấy Khả Khả không để ý tới mình, Nhạc Nhạc lập tức nhấn chuông, ngọt ngào nói với nữ tiếp viên hàng không: “Dì ơi, dì cho cháu một ly sữa tươi nha!”
Nữ tiếp viên hàng không nghe được Nhạc Nhạc gọi cô là dì, sắc mặt trầm xuống. Lạnh lùng ném ra một câu: “Chờ tí!”
Nhạc Nhạc chờ mòn chờ mỏi nhưng vẫn không thấy ly sữa của mình đâu.
Nữ tiếp viên hàng không kia bưng một ly cà phê tới cho một ‘Đại mỹ nam’ ở hàng kế bên.
Nhạc Nhạc tức giận, nhanh chóng lấy ra một bình phun thuốc màu đỏ từ trong chiếc túi màu hồng, thừa dịp cô ta khom lưng, lập tức phun vào mông.
Bình phun thuốc phun ra những tia nước nhỏ tí, nên nữ tiếp viên hàng không không phát hiện ra.
“Dì ơi, dây đai an toàn của cháu không cởi được.” Nhạc Nhạc, kéo kéo áo nữ tiếp viên hàng không.
Nữ tiếp viên hàng không kia vốn còn muốn cùng trai đẹp tán gẫu một lát, nhưng đây là chức trách của cô, nên vội xoay người, cúi xuống cởi dây nịt an toàn cho Nhạc Nhạc .
Lúc xoay người khom lưng, một vũng ‘máu’ lập tức được rêu rao thị chúng, hơn nữa khi khom lưng, chàng trai đẹp bên cạnh càng nhìn thấy rất rõ.
Nữ tiếp viên hàng không xoay người lại tiếp tục nói chuyện phiếm với trai đẹp, thì phát hiện vẻ lúng túng trên mặt hắn.
“A ——” Nhạc Nhạc la lớn: “Máu —— dì, mông dì chảy máu, rất nhiều rất nhiều máu...” Lần này thật tuyệt, từng người trong buồng máy bay VIP đều nghe được.
Nữ tiếp viên hàng không quay đầu nhìn lại, lập tức che mặt chạy mất.
“Hình như hơi quá?” Vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, Khả Khả từ tốn hỏi.
“Đấy mới chỉ là bắt đầu thôi! Ngồi máy bay lâu như vậy, không chỉnh đốn người khác chút thì làm gì để giết thời gian đây?” Nhạc Nhạc đưa chiếc túi màu hồng cho Khả Khả nhìn, “Cậu Lạc Y có đưa cho em một ít bột thuốc nước, em không bỏ sót tí thuốc nào, mang theo tất.”
Khả Khả ngước cằm lên, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc, “Ý của anh là chiêu này liệu có quá cổ lỗ sỉ không?”
“Thế nào mới hợp thời?”
“Phun chỗ đũng quần đàn ông.” Khả Khả lạnh nhạt nói.
“Hay thật! Anh trai em thật sự lợi hại” Chỉ có lúc này Nhạc Nhạc mới gọi cậu là anh trai.
Một đôi đứa nhỏ kinh khủng ~~~
————
Ánh đèn đường mờ vàng yếu ớt nhưng lại toát ra một luồng sáng thật lạnh, gió nhẹ thổi qua, khơi dậy nên một đợt sóng nhẹ trên mặt hồ, mặt hồ đầy ắp những tia sáng nhỏ vụn, hệt như một giọt lệ chợt vỡ tan, đau thương, và cực kỳ bi ai...
Nhâm Mục Diệu giấu mình trong bóng tối, ngồi trên ghế đá màu trắng trong hoa viên, cầm lên dây chuyền. Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh sao sáng trên trời, “Tâm Du, em phải chăng là một ngôi sao trong số đó, em phải chăng đang nhìn anh? Sao em lại tàn nhẫn đến thế, còn chưa nói lời tạm biệt, đã rời anh mà đi... Em yên tâm, anh sẽ kiên cường sống tiếp, mỗi ngày đều sẽ nhớ lại từng chút hồi ức một về em, để sinh mệnh em sẽ vẫn tiếp diễn trong tình yêu của anh...”
Viên kim cương ‘MISS’ tỏa sáng, ánh sáng lấp lánh, khúc xạ vào trong đôi mắt đen tựa như bóng đêm, cũng nhanh chóng bật ra một chút ánh sao, một giọt lệ từ khóe mắt của hắn dọc theo đường cong cương nghị trên mặt lăn xuống... ánh sáng nơi kim cương như hòa lẫn vào trên bầu trời đầy sao...
————
Bảy tháng qua...
Chớp mắt, luồng gió lạnh vào mùa đông lại tới.
Ánh nắng sau giữa trưa ấm áp làm cho con người ta buồn ngủ. Kiều Tâm Du bụng to phệ ngồi lười trên ghế sa lon, hai mắt nhắm chặt, bên tay cô là một tờ báo tiếng Trung, trên đó là bài báo đăng tin về Nhâm Mục Diệu.
Biết hắn có thể nhanh như vậy thoát khỏi đau buồn, điều này giúp Kiều Tâm Du an tâm không ít. Hắn hiện giờ toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, khiến địa bàn của tập đoàn Nhâm Thị một lần nữa mở rộng. Mà nguyên nhân hắn được lên báo lần này là do thành lập một quỹ, đặc biệt giúp đỡ sinh viên nghèo khó, tên của nó chính là —— Tâm Du.
Kiều Tâm Du biết tình yêu của hắn, không vì việc cô rời đi mà phai mờ, trong lòng cô thật vui, bất tri bất giác đã ngủ mất.
Sắc mặt cô tái nhợt so với trước kia càng thêm gầy yếu, vành mắt thật sâu, cảm giác như mắt cô cũng bị lõm xuống theo. Mặc dù gầy, nhưng trên người cô lại càng thêm ẩn hiện một luồng khí tức thần thánh của người mẹ.
Càng ngày càng thường xuyên phát bệnh, cô không biết mình đã tới Quỷ Môn quan mấy lần. Phương Đình không an tâm về cô, nên đã sớm mặc kệ bệnh viện Phương Thị mà tới sở nghiên cứu tại đây, một mặt là để chăm sóc Kiều Tâm Du, mặt khác là để nghiên cứu ra phương pháp chữa trị cho cô.
“Ư...” Kiều Tâm Du thống khổ rên rỉ một tiếng, cảm thấy một trận đau đớn như bụng bị khoan một lỗ, cô nhanh chóng thức tỉnh, “Đau...”
Cô chống đỡ người dựa vào khay trà đứng lên, nhưng chân lại nhũn ra, xụi lơ ngồi trên mặt đất, cảm giác một luồng nhiệt nóng chảy xuống từ dưới hạ thể...
“Con ơi, phải chăng con biết mẹ mang thai con rất nguy hiểm, nên không thể đợi muốn ra ngoài?” Kiều Tâm Du vô lực nằm trên sàn nhà, ý thức dần dần mơ hồ, trước mắt cô hiện lên gương mặt của Nhâm Mục Diệu, khóe miệng giương lên thành một nụ cười rực rỡ...
————
Năm năm sau...
“Xin chào hành khách, cám ơn các anh (chị) đã chọn hãng bay của chúng tôi, chuyến bay sẽ lập tức khởi hành, xin thắt chặt dây an toàn.” Trong loa truyền tới một giọng nói dịu dàng.
“Khả Khả, anh nghĩ lần này chúng ta chưa kịp nói lời nào với mẹ đã đi, liệu mẹ có tức giận hay không?” Một cô bé đáng yêu, mặt tròn phúng phính mềm mại, giống như chỉ cần bấm nhẹ xuống sẽ lập tức nhỏ ra nước.
Bên cạnh cô bé là một cậu nhóc mặt u ám, gương mặt non nớt mà đã tỏ ra vẻ nghiêm nghị của người lớn, nhìn chằm chằm vào chiếc laptop mini màu trắng trong tay, “Lần này chúng ta ‘phụng mệnh’ ông ngoại đi tìm cha, không phải là chuồn êm đi chơi. Hơn nữa, chỉ cần em khóc một cái, bảo đảm mẹ hết giận ngay.”
“Nói cũng đúng!” Cô gái nhỏ tự hào nói: “Chiêu này của em, khiến mẹ, ông ngoại, cậu Lạc Y, chú Phương Đình đều phải cam tâm tình nguyện chịu thua, không biết cha có vậy hay không?” Cô bé bắt đầu dựng ngón tay lên đếm số người thua trận.
“Đã là đàn ông thì đều chịu thua.” Khả Khả lạnh nhạt nói.
Nhạc Nhạc* nghía đầu mình nhìn qua phía anh trai, “Khả Khả, anh làm gì vậy?”
(*): đúng bản QT thì là “Lạc Lạc” nhưng ta thấy tên “Nhạc Nhạc” trong convert lại hợp với con gái hơn ^^
“Không phải chúng ta dối mẹ là đi Hy Lạp chơi sao, không làm chút hình giả, sao mẹ tin đây.”
Nhạc Nhạc gật đầu một cái, “Cũng đúng ha! Thật chán quá đi...”
“Tự mình đi tìm niềm vui đi!”
Thấy Khả Khả không để ý tới mình, Nhạc Nhạc lập tức nhấn chuông, ngọt ngào nói với nữ tiếp viên hàng không: “Dì ơi, dì cho cháu một ly sữa tươi nha!”
Nữ tiếp viên hàng không nghe được Nhạc Nhạc gọi cô là dì, sắc mặt trầm xuống. Lạnh lùng ném ra một câu: “Chờ tí!”
Nhạc Nhạc chờ mòn chờ mỏi nhưng vẫn không thấy ly sữa của mình đâu.
Nữ tiếp viên hàng không kia bưng một ly cà phê tới cho một ‘Đại mỹ nam’ ở hàng kế bên.
Nhạc Nhạc tức giận, nhanh chóng lấy ra một bình phun thuốc màu đỏ từ trong chiếc túi màu hồng, thừa dịp cô ta khom lưng, lập tức phun vào mông.
Bình phun thuốc phun ra những tia nước nhỏ tí, nên nữ tiếp viên hàng không không phát hiện ra.
“Dì ơi, dây đai an toàn của cháu không cởi được.” Nhạc Nhạc, kéo kéo áo nữ tiếp viên hàng không.
Nữ tiếp viên hàng không kia vốn còn muốn cùng trai đẹp tán gẫu một lát, nhưng đây là chức trách của cô, nên vội xoay người, cúi xuống cởi dây nịt an toàn cho Nhạc Nhạc .
Lúc xoay người khom lưng, một vũng ‘máu’ lập tức được rêu rao thị chúng, hơn nữa khi khom lưng, chàng trai đẹp bên cạnh càng nhìn thấy rất rõ.
Nữ tiếp viên hàng không xoay người lại tiếp tục nói chuyện phiếm với trai đẹp, thì phát hiện vẻ lúng túng trên mặt hắn.
“A ——” Nhạc Nhạc la lớn: “Máu —— dì, mông dì chảy máu, rất nhiều rất nhiều máu...” Lần này thật tuyệt, từng người trong buồng máy bay VIP đều nghe được.
Nữ tiếp viên hàng không quay đầu nhìn lại, lập tức che mặt chạy mất.
“Hình như hơi quá?” Vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, Khả Khả từ tốn hỏi.
“Đấy mới chỉ là bắt đầu thôi! Ngồi máy bay lâu như vậy, không chỉnh đốn người khác chút thì làm gì để giết thời gian đây?” Nhạc Nhạc đưa chiếc túi màu hồng cho Khả Khả nhìn, “Cậu Lạc Y có đưa cho em một ít bột thuốc nước, em không bỏ sót tí thuốc nào, mang theo tất.”
Khả Khả ngước cằm lên, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc, “Ý của anh là chiêu này liệu có quá cổ lỗ sỉ không?”
“Thế nào mới hợp thời?”
“Phun chỗ đũng quần đàn ông.” Khả Khả lạnh nhạt nói.
“Hay thật! Anh trai em thật sự lợi hại” Chỉ có lúc này Nhạc Nhạc mới gọi cậu là anh trai.
Một đôi đứa nhỏ kinh khủng ~~~
/268
|