“Khả Khả, anh nhìn nè, nhìn nè!” Nhạc Nhạc phi thường tức giận, rồi có chút hoang mang, đứng lên “Cha tại sao lại dùng đầu lưỡi liếm mẹ? Coi mẹ như kẹo que vậy.”
Lúc Nhạc Nhạc và Khả Khả đang dùng hai đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên, một bàn tay đã che lại ánh mắt chúng.
“Chú sao lại che mắt cháu?” Nhạc Nhạc bất mãn hô.
“Cái này không hợp để trẻ con nhìn.” Quản lý chụp lấy hai đứa nhóc, kéo chúng ra ngoài.
————
“Mục Diệu! Đừng như vậy...” Kiều Tâm Du đẩy đầy hắn, nhưng lồng ngực dày rộng cường tráng của hắn lại giống như một bức tường thành không chút di chuyển.
Ngọn lửa trong đôi con ngươi đen của Nhâm Mục Diệu hừng hực cháy, “Không tệ! Đã nhớ được tên anh rồi, xem ra anh nên cố gắng gấp bội, để em nhớ lại nhiều hơn.” Khi nói chuyện, Nhâm Mục Diệu ôm cô bế lên, đi tới phòng ngủ chính.
“Không cần!” Kiều Tâm Du ra sức phản kháng, hai chân đá lung tung, “Mục Diệu! Em có thể... ra đi bất cứ lúc nào, em không thể cho anh tương lai...”
Nhâm Mục Diệu nhẹ nhàng đặt cô lên trên mặt giường nước mềm mại, cúi đầu chăm chú nhìn cô, “Cho dù chỉ có mỗi ngày mai, đó cũng là ‘tương lai’ em cho anh, anh đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại em, nhưng bây giờ... Mỗi một phút giây ở bên em đều là món quà trời ban cho anh. Anh hiện giờ càng ngày càng tin tưởng sẽ có kỳ tích, em có thể thuận lợi sinh Khả Khả, Nhạc Nhạc, đấy không phải là kỳ tích sao...”
“Sao anh lại biết Khả Khả, Nhạc Nhạc?” Kiều Tâm Du kinh ngạc nhìn hắn.
Nhâm Mục Diệu thoáng ảo não, gặp phải Kiều Tâm Du, trí thông minh của hắn lập tức giảm xuống, có lẽ đúng như lời Nhạc Nhạc nói, hắn già rồi.
Hai tiểu quỷ đã ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần dặn dò hắn không thể ‘bán đứng’ chúng nó, nhưng bây giờ... ắt hẳn vào ngày mai, hắn sẽ bị hai tiểu quỷ khinh bỉ thật nhiều rồi.
“Nói mau! Sao anh biết?” Kiều Tâm Du tiếp tục truy hỏi.
“Giờ không có thời gian cho vấn đề này...”
“Ưm...” Kiều Tâm Du bị chặn miệng.
Môi của hắn mang theo kích tình, nhưng cũng mang theo dịu dàng, đầu lưỡi ẩm ướt từng chút một miêu tả đôi môi hồng mềm mại của cô, dịu dàng như rất trân quý, hơi thở mùi đàn hương xâm nhập vào miệng cô, kiên quyết lấy được vị ngọt ngào trong miệng cô.
Nhâm Mục Diệu cũng biết chỉ có cách này mới có thể làm đầu óc cô tạm thời ngưng hoạt động.
Mang theo nhiệt độ nóng bỏng, bàn tay hắn dò vào váy áo cô, vuốt ve da thịt mềm mại trơn láng.
“Mục Diệu... đừng...”
“Tâm Du, anh rất nhớ em, rất nhớ em... Sao em có thể nhẫn tâm như vậy, sao em có thể tuyệt tình như vậy...” Nhâm Mục Diệu lầm bầm nói, đột nhiên đứng thẳng người, từ trong túi áo vest lấy ra một thứ, tay siết chặt thành nắm đấm, đề ngay trước mặt Kiều Tâm Du, các ngón tay dần mở ra, phát ra một luồng sáng chói lọi——
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tâm Du trợn to, kinh ngạc hỏi: “MISS sao lại ở trong tay anh”
Hắn dịu dàng đeo lên cho cô, “Bị Kiều An Mạn trộm đi mà không biết. Em có biết tại sao anh lại khắc chữ RMY, viết tắt của tên anh, lên trên dây chuyền không?”
Kiều Tâm Du vuốt ve mặt kim loại lạnh như băng, nhưng đáy lòng cô lại ấm áp, loại cảm giác như được lấp đầy, “Làm ký hiệu, bị trộm sẽ dễ tìm lại.”
Nhâm Mục Diệu nghe được câu trả lời này, hắn sắp nổi đóa, “Bởi vì, anh có thể đến thật gần tim em...”
Cô khẽ run, một dòng nước ấm tuôn khỏi hốc mắt.
Nhâm Mục Diệu kéo cô vào lòng, hôn lên cổ cô một cách tỉ mỉ, chậm rãi trượt xuống... Bàn tay ấm áp cởi xuống váy áo của cô, đầu môi lưỡi nóng chạy xuống một đường, dừng ngay trên đỉnh núi no đủ của cô, đầu tiên là liếm láp xung quanh vùng màu hồng phấn sáng ngất, đến khi cô liên tiếp thở dốc mới há mồm ngậm lấy nụ hoa đang run rẩy, rồi dùng đầu lưỡi trêu chọc nó.
Hương vị của cô ngọt ngào tựa như mật ong, vừa ấm áp lại ngọt ngào. Hắn say đắm hút chúng, dụ dỗ cô run run.
“Mục Diệu...” Kiều Tâm Du cảm thấy có một loại cảm giác vừa lạ lẫm lại quen thuộc đang đè lên trái tim, khẽ rên ra tên của hắn.
Bàn tay nóng bỏng của Nhâm Mục Diệu dần dần trượt xuống, ngón tay dài thăm dò nơi hoa kính ướt át.
“Không...” Kiều Tâm Du thở hổn hển, cảm thấy ngón tay hắn đang xâm nhập vào nơi mềm mại mẫn cảm nhất, kích thích chơi đùa nên ngọn lửa nóng.
Tiếng rên rỉ của cô cơ hồ biến thành tiếng thét chói tai, đôi tay cô chế trụ bờ vai của hắn thật chặt. Giống như chính bản thân cô đang sắp chết chìm, nóng lòng tìm kiếm thứ có thể giải cứu.
Hắn bỗng rời đi nơi hoa kính run rẩy dịu dàng, dùng thân thể đàn ông cường tráng bao trùm lấy cô, đem dục vọng của mình vùi vào thân thể cô.
Kiều Tâm Du đầu tiên là thở dốc thật mạnh, sau đó là rên rỉ ra tiếng, tiếng kêu uyển chuyển yêu kiều lan ra khắp bóng tối, cực kỳ mê người.
Cô căn bản không có cách cự tuyệt tình dục do hắn đưa tới, chỉ có thể để mặc thân thể, hưởng ứng theo từng kích thích hắn gây nên. Hắn ‘chôn’ nó sâu như vậy, rất sâu, như muốn chạm tới lòng cô...
————
Màn đêm buông xuống, gió mát nhè nhẹ thổi không tan được bầu không khí nỏng ấm.
Biệt thự nhà họ Nhâm đang đắm chìm trong ánh đèn sáng trưng, mỗi một góc nhỏ đều sáng tỏ.
Trong phòng khách, là hai đứa nhóc con đang ngồi ngay thẳng trên ghế sa lon, tay hai đứa nhóc chống cằm, duy trì vẻ trầm tư.
“Khả Khả, anh nghĩ cha mẹ đã làm hòa với nhau rồi sao?”
“Không biết.”
“Vậy anh nói đi, tại sao khi hai người lớn dính sát vào nhau, họ lại không cho chúng ta nhìn tiếp?” Nhạc Nhạc buồn bực bĩu môi, “Cậu Lạc Y và mợ Dạ Mị cũng vậy, chỉ cần chạm vào nhau, là đá hai chúng ta đi ngay, cứ như gặp phải kẻ không hiểu chuyện vậy.”
Khả Khả suy nghĩ kĩ một chút, nghiêm trang nói: “Bọn họ chắc chắn đang làm chuyện gì đó mờ ám, nếu không, đã để cho công chúng nhìn thoải mái rồi.”
“Khả Khả, nó rất kì lạ sao?” Đôi mắt sáng trong của Nhạc Nhạc nháy nháy, lóe ra vẻ hứng thú.
Ánh mắt tối đen chợt xoay chuyển, “Anh bây giờ rất hiếu kì, liệu cha có bán đứng chúng ta không.”
“Cha sẽ không tệ như vậy chứ?”
“Em có biết trí thông minh của người đang yêu là số lẻ không.”
Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, “Em không muốn yêu, em muốn chia tay với Arthur, em không muốn làm đồ ngốc!”
Lúc Nhạc Nhạc và Khả Khả đang dùng hai đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên, một bàn tay đã che lại ánh mắt chúng.
“Chú sao lại che mắt cháu?” Nhạc Nhạc bất mãn hô.
“Cái này không hợp để trẻ con nhìn.” Quản lý chụp lấy hai đứa nhóc, kéo chúng ra ngoài.
————
“Mục Diệu! Đừng như vậy...” Kiều Tâm Du đẩy đầy hắn, nhưng lồng ngực dày rộng cường tráng của hắn lại giống như một bức tường thành không chút di chuyển.
Ngọn lửa trong đôi con ngươi đen của Nhâm Mục Diệu hừng hực cháy, “Không tệ! Đã nhớ được tên anh rồi, xem ra anh nên cố gắng gấp bội, để em nhớ lại nhiều hơn.” Khi nói chuyện, Nhâm Mục Diệu ôm cô bế lên, đi tới phòng ngủ chính.
“Không cần!” Kiều Tâm Du ra sức phản kháng, hai chân đá lung tung, “Mục Diệu! Em có thể... ra đi bất cứ lúc nào, em không thể cho anh tương lai...”
Nhâm Mục Diệu nhẹ nhàng đặt cô lên trên mặt giường nước mềm mại, cúi đầu chăm chú nhìn cô, “Cho dù chỉ có mỗi ngày mai, đó cũng là ‘tương lai’ em cho anh, anh đã từng nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại em, nhưng bây giờ... Mỗi một phút giây ở bên em đều là món quà trời ban cho anh. Anh hiện giờ càng ngày càng tin tưởng sẽ có kỳ tích, em có thể thuận lợi sinh Khả Khả, Nhạc Nhạc, đấy không phải là kỳ tích sao...”
“Sao anh lại biết Khả Khả, Nhạc Nhạc?” Kiều Tâm Du kinh ngạc nhìn hắn.
Nhâm Mục Diệu thoáng ảo não, gặp phải Kiều Tâm Du, trí thông minh của hắn lập tức giảm xuống, có lẽ đúng như lời Nhạc Nhạc nói, hắn già rồi.
Hai tiểu quỷ đã ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần dặn dò hắn không thể ‘bán đứng’ chúng nó, nhưng bây giờ... ắt hẳn vào ngày mai, hắn sẽ bị hai tiểu quỷ khinh bỉ thật nhiều rồi.
“Nói mau! Sao anh biết?” Kiều Tâm Du tiếp tục truy hỏi.
“Giờ không có thời gian cho vấn đề này...”
“Ưm...” Kiều Tâm Du bị chặn miệng.
Môi của hắn mang theo kích tình, nhưng cũng mang theo dịu dàng, đầu lưỡi ẩm ướt từng chút một miêu tả đôi môi hồng mềm mại của cô, dịu dàng như rất trân quý, hơi thở mùi đàn hương xâm nhập vào miệng cô, kiên quyết lấy được vị ngọt ngào trong miệng cô.
Nhâm Mục Diệu cũng biết chỉ có cách này mới có thể làm đầu óc cô tạm thời ngưng hoạt động.
Mang theo nhiệt độ nóng bỏng, bàn tay hắn dò vào váy áo cô, vuốt ve da thịt mềm mại trơn láng.
“Mục Diệu... đừng...”
“Tâm Du, anh rất nhớ em, rất nhớ em... Sao em có thể nhẫn tâm như vậy, sao em có thể tuyệt tình như vậy...” Nhâm Mục Diệu lầm bầm nói, đột nhiên đứng thẳng người, từ trong túi áo vest lấy ra một thứ, tay siết chặt thành nắm đấm, đề ngay trước mặt Kiều Tâm Du, các ngón tay dần mở ra, phát ra một luồng sáng chói lọi——
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tâm Du trợn to, kinh ngạc hỏi: “MISS sao lại ở trong tay anh”
Hắn dịu dàng đeo lên cho cô, “Bị Kiều An Mạn trộm đi mà không biết. Em có biết tại sao anh lại khắc chữ RMY, viết tắt của tên anh, lên trên dây chuyền không?”
Kiều Tâm Du vuốt ve mặt kim loại lạnh như băng, nhưng đáy lòng cô lại ấm áp, loại cảm giác như được lấp đầy, “Làm ký hiệu, bị trộm sẽ dễ tìm lại.”
Nhâm Mục Diệu nghe được câu trả lời này, hắn sắp nổi đóa, “Bởi vì, anh có thể đến thật gần tim em...”
Cô khẽ run, một dòng nước ấm tuôn khỏi hốc mắt.
Nhâm Mục Diệu kéo cô vào lòng, hôn lên cổ cô một cách tỉ mỉ, chậm rãi trượt xuống... Bàn tay ấm áp cởi xuống váy áo của cô, đầu môi lưỡi nóng chạy xuống một đường, dừng ngay trên đỉnh núi no đủ của cô, đầu tiên là liếm láp xung quanh vùng màu hồng phấn sáng ngất, đến khi cô liên tiếp thở dốc mới há mồm ngậm lấy nụ hoa đang run rẩy, rồi dùng đầu lưỡi trêu chọc nó.
Hương vị của cô ngọt ngào tựa như mật ong, vừa ấm áp lại ngọt ngào. Hắn say đắm hút chúng, dụ dỗ cô run run.
“Mục Diệu...” Kiều Tâm Du cảm thấy có một loại cảm giác vừa lạ lẫm lại quen thuộc đang đè lên trái tim, khẽ rên ra tên của hắn.
Bàn tay nóng bỏng của Nhâm Mục Diệu dần dần trượt xuống, ngón tay dài thăm dò nơi hoa kính ướt át.
“Không...” Kiều Tâm Du thở hổn hển, cảm thấy ngón tay hắn đang xâm nhập vào nơi mềm mại mẫn cảm nhất, kích thích chơi đùa nên ngọn lửa nóng.
Tiếng rên rỉ của cô cơ hồ biến thành tiếng thét chói tai, đôi tay cô chế trụ bờ vai của hắn thật chặt. Giống như chính bản thân cô đang sắp chết chìm, nóng lòng tìm kiếm thứ có thể giải cứu.
Hắn bỗng rời đi nơi hoa kính run rẩy dịu dàng, dùng thân thể đàn ông cường tráng bao trùm lấy cô, đem dục vọng của mình vùi vào thân thể cô.
Kiều Tâm Du đầu tiên là thở dốc thật mạnh, sau đó là rên rỉ ra tiếng, tiếng kêu uyển chuyển yêu kiều lan ra khắp bóng tối, cực kỳ mê người.
Cô căn bản không có cách cự tuyệt tình dục do hắn đưa tới, chỉ có thể để mặc thân thể, hưởng ứng theo từng kích thích hắn gây nên. Hắn ‘chôn’ nó sâu như vậy, rất sâu, như muốn chạm tới lòng cô...
————
Màn đêm buông xuống, gió mát nhè nhẹ thổi không tan được bầu không khí nỏng ấm.
Biệt thự nhà họ Nhâm đang đắm chìm trong ánh đèn sáng trưng, mỗi một góc nhỏ đều sáng tỏ.
Trong phòng khách, là hai đứa nhóc con đang ngồi ngay thẳng trên ghế sa lon, tay hai đứa nhóc chống cằm, duy trì vẻ trầm tư.
“Khả Khả, anh nghĩ cha mẹ đã làm hòa với nhau rồi sao?”
“Không biết.”
“Vậy anh nói đi, tại sao khi hai người lớn dính sát vào nhau, họ lại không cho chúng ta nhìn tiếp?” Nhạc Nhạc buồn bực bĩu môi, “Cậu Lạc Y và mợ Dạ Mị cũng vậy, chỉ cần chạm vào nhau, là đá hai chúng ta đi ngay, cứ như gặp phải kẻ không hiểu chuyện vậy.”
Khả Khả suy nghĩ kĩ một chút, nghiêm trang nói: “Bọn họ chắc chắn đang làm chuyện gì đó mờ ám, nếu không, đã để cho công chúng nhìn thoải mái rồi.”
“Khả Khả, nó rất kì lạ sao?” Đôi mắt sáng trong của Nhạc Nhạc nháy nháy, lóe ra vẻ hứng thú.
Ánh mắt tối đen chợt xoay chuyển, “Anh bây giờ rất hiếu kì, liệu cha có bán đứng chúng ta không.”
“Cha sẽ không tệ như vậy chứ?”
“Em có biết trí thông minh của người đang yêu là số lẻ không.”
Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, “Em không muốn yêu, em muốn chia tay với Arthur, em không muốn làm đồ ngốc!”
/268
|