“A lô!” Giọng trầm thấp lộ rõ vẻ rất không vui.
“Diệu, em đã về nước rồi.” đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.
Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, sắc mặt tối sầm, “Khả Linh. . . . . .” Âm điệu dần dần có vẻ cứng ngắc, “Tôi có chuyện muốn nói với em, em đang ở khách sạn nào?”
Biết Kiều Tâm Du chưa chết, hắn trong một thoáng quá hưng phấn, lại quên mất sự tồn tại của Khả Linh. Thân phận của cô ta bây giờ là vợ chưa cưới của Nhâm Mục Diệu, vì khoảng thời gian năm năm Kiều Tâm Du không có ở đây, Bà nội Nhâm mãi thúc giục hắn mau mau thoát khỏi đau buồn, sớm ngày kết hôn, Nhâm Mục Diệu vốn mặc kệ, nhưng có một chuyện rất không ngờ, Bà nội Nhâm mắc phải bệnh ung thư dạ dày, hơn nữa còn là thời kì cuối.Thật ra thì bà đã sớm biết, chỉ vì không muốn làm cháu nội lo lắng, cho nên vẫn giấu giếm. Coi như là vì hoàn thành tâm nguyện của Bà nội Nhâm, Nhâm Mục Diệu chọn đại một cô tiểu thư có tiếng là hiểu lễ nghĩa và tri thức làm vợ chưa cưới.
Người này chính là Khả Linh, tâm tình dịu dàng, yêu công việc hơn tất cả.
Nhâm Mục Diệu thở ra một hơi thật dài, “Ai!” Hôm nay không thể không nói rõ với Khả Linh.
Hắn quay lại gian phòng, nhìn gương mặt tái nhợt không chút máu của Kiều Tâm Du, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, “Tâm Du, anh có việc gấp phải ra ngoài trước, em không được quên mình phải đi tái khám vào hôm nay đấy.”
Bởi vì phải kiểm tra tình trạng xuất huyết não, theo định kỳ cô sẽ phải tới bệnh viện. Phương Đình biết Kiều Tâm Du đã về nước, hắn cũng đã kết thúc đầu đề nghiên cừu, trở về bệnh viện Phương Thị, tiếp tục nhậm chức.
“Ừ!” Kiều Tâm Du lầm bầm nói thầm một câu, nháy mắt lại ngủ say.
Không hề buồn ngủ, đôi mắt Nhạc Nhạc lóe ra tia nhìn sáng ngời, vỗ ngực nói: “Cha yên tâm, chuyện đưa mẹ đến bệnh viện khám cứ để cho con và Khả Khả.”
————
“Ting tang ting tang ——” Nhâm Mục Diệu ấn chuông cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Người đứng bên trong mặc một bộ đồ công sở thanh lịch thuần khiết, trên gương mặt trắng nõn chỉ có một lớp phấn nhạt, mái tóc mềm mại khoác lên đầu vai, cả người cô lộ ra hơi thở tự nhiên, tựa như hoa sen tươi mát thanh nhã.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, ngay bây giờ, được chứ?” Nhâm Mục Diệu nghĩ nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Khả Linh hé ra nụ cười nhạt, “Em mới vừa xuống máy bay, còn chưa dùng bữa sáng đi, anh đi cùng em được không?”
Màn đối thoại khách sáo giữa hai người họ, nhìn qua chẳng hề giống một cặp vợ chồng sắp đi vào thánh đường kết hôn.
“Cũng được!” Nhâm Mục Diệu xoay người, lập tức ra ngoài.
Khả Linh đóng cửa lại, lập tức theo sau, hơi do dự, cầm tay hắn, “Cám ơn anh đã cùng em dùng hết bữa sáng hôm nay.”
Nhâm Mục Diệu lạnh lùng liếc cô một cái, rút tay mình ra, “Là vì tôi có chút lời muốn nói với cô.”
Ngũ quan xinh xắn của Khả Linh cứng đờ, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
Đi tới phòng ăn, bữa sáng tại đây tổ chức theo hình thức tiệc đứng, thức ăn được cung cấp là món Tây và món Trung các kiểu.
Nhâm Mục Diệu lấy một ly cà phê, Khả Linh cầm một ly sữa nóng và vài miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì được nướng vàng óng
“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, được không?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Vốn nghĩ sẽ hóa giải một chút loại không khí ngột ngạt này, nhưng Khả Linh thoáng nghĩ, giữa bọn họ có khi nào là không lúng túng. Cho dù ngay tại tiệc đính hôn, bọn họ vẫn như hai người xa lạ, bữa tiệc đính hôn đơn giản nói cho cùng chỉ là một vở kịch cho Bà nội Nhâm xem, coi như là hồi ức cuối hắn dành cho bà.
Nhâm Mục Diệu gật đầu một cái, “Hôm nay, tôi muốn nói cho cô biết. . . . . .”
“Ưm! Miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì này nướng quá thơm, anh có muốn nếm thử không?” Khả Linh đột nhiên cắt đứt lời, bởi vì trong lòng cô có dự cảm, chỉ cần Nhâm Mục Diệu mở miệng, quan hệ giữa bọn họ sẽ kết thúc.
“Không cần!” Nhâm Mục Diệu lắc đầu, “Để tôi nói thẳng! Quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc, vợ tôi đã quay về. . . . . .”
“Keng!” Dao nĩa trong tay Khả Linh rơi ngay trên bàn, sắc mặt cô cứng đờ, không chút để ý tới hình tượng thanh lịch trang trọng của con nhà gia giáo, miệng còn chứa đầy thức ăn hỏi: “Vợ trước của anh đã về? Ý anh là sao?”
“Không phải vợ trước!” Nhâm Mục Diệu căm giận nói: “Tâm Du là vợ tôi, vĩnh viễn là người vợ duy nhất. Cô ấy chưa chết, chỉ rời đi thôi, hơn nữa chúng tôi đã có một đôi trai gái đáng yêu.”
Ngay cả con cũng có, cô làm sao có thể tranh giành?
“Anh lừa em, đúng không? Lý do này chẳng hay chút nào cả.” Khả Linh quên mất hình tượng, nước mắt tuôn rơi.
Nhâm Mục Diệu biết mình có chút không công bằng với cô ta, nên lấy tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trong túi, “Tôi không biết nên bồi thường cho cô thế nào, cho nên, hi vọng cô có thể nhận lấy thứ này ——”
Hắn đẩy chi phiếu tới tầm tay cô.
Khả Linh lạnh nhạt nhìn lướt qua tấm chi phiếu kia, đôi mắt vì bị sũng nước nên mờ ảo, không thấy rõ có bao nhiêu con số, cô cắn môi duy trì trấn tĩnh, giễu cợt cười khẽ hai tiếng, “Cái này coi như là cái gì? Phí chia tay hay phí bịt miệng, hay phí bồi thường cho việc tổn thất tuổi thanh xuân? Đừng có dùng nó để vũ nhục tôi!” Khả Linh lập tức xé chi phiếu thành những mảnh nhỏ.
“Tôi không có ý này! Từ đầu tôi đã nói rất rõ với cô, trừ tình cảm, tôi có thể cho cô tất cả, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể đưa cho cô tiền bạc. Gặp gỡ vui vẻ, chia tay bình an...”
“Anh có biết em vẫn một mực chờ anh không!” Khả Linh bật thốt, trong đôi con ngươi mang theo ánh sáng nhạt, “Em biết rõ trong tim anh có cô ấy, nên em lựa chọn yên lặng chờ đợi, chờ đợi thời gian khiến bóng dáng cô ấy dần dần tan đi trong tâm trí anh...”
Nhâm Mục Diệu đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Thật xin lỗi, tôi không biết suy nghĩ này của cô, nếu sớm biết, tôi sẽ không đính hôn với cô.”
Hắn chỉ biết cô là một người cuồng công việc, cũng không giống như các cô gái khác, nũng nịu quấn lấy, kề cận hắn. Có vài dịp cần mang cô theo, cô vẫn sẽ theo, lúc hắn bận rộn, cô cũng sẽ không tới quấy rầy hắn.
“Cho nên, dù em rất đau lòng nhưng vẫn giả vờ như không hề để ý!” Lệ chứa đầy nơi hốc mắt rốt cuộc vẫn không giữ được, nhỏ giọt xuống, cô lập tức xoay người lau đi, “Thật xin lỗi, em thất lễ.”
“Diệu, em đã về nước rồi.” đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.
Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, sắc mặt tối sầm, “Khả Linh. . . . . .” Âm điệu dần dần có vẻ cứng ngắc, “Tôi có chuyện muốn nói với em, em đang ở khách sạn nào?”
Biết Kiều Tâm Du chưa chết, hắn trong một thoáng quá hưng phấn, lại quên mất sự tồn tại của Khả Linh. Thân phận của cô ta bây giờ là vợ chưa cưới của Nhâm Mục Diệu, vì khoảng thời gian năm năm Kiều Tâm Du không có ở đây, Bà nội Nhâm mãi thúc giục hắn mau mau thoát khỏi đau buồn, sớm ngày kết hôn, Nhâm Mục Diệu vốn mặc kệ, nhưng có một chuyện rất không ngờ, Bà nội Nhâm mắc phải bệnh ung thư dạ dày, hơn nữa còn là thời kì cuối.Thật ra thì bà đã sớm biết, chỉ vì không muốn làm cháu nội lo lắng, cho nên vẫn giấu giếm. Coi như là vì hoàn thành tâm nguyện của Bà nội Nhâm, Nhâm Mục Diệu chọn đại một cô tiểu thư có tiếng là hiểu lễ nghĩa và tri thức làm vợ chưa cưới.
Người này chính là Khả Linh, tâm tình dịu dàng, yêu công việc hơn tất cả.
Nhâm Mục Diệu thở ra một hơi thật dài, “Ai!” Hôm nay không thể không nói rõ với Khả Linh.
Hắn quay lại gian phòng, nhìn gương mặt tái nhợt không chút máu của Kiều Tâm Du, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, “Tâm Du, anh có việc gấp phải ra ngoài trước, em không được quên mình phải đi tái khám vào hôm nay đấy.”
Bởi vì phải kiểm tra tình trạng xuất huyết não, theo định kỳ cô sẽ phải tới bệnh viện. Phương Đình biết Kiều Tâm Du đã về nước, hắn cũng đã kết thúc đầu đề nghiên cừu, trở về bệnh viện Phương Thị, tiếp tục nhậm chức.
“Ừ!” Kiều Tâm Du lầm bầm nói thầm một câu, nháy mắt lại ngủ say.
Không hề buồn ngủ, đôi mắt Nhạc Nhạc lóe ra tia nhìn sáng ngời, vỗ ngực nói: “Cha yên tâm, chuyện đưa mẹ đến bệnh viện khám cứ để cho con và Khả Khả.”
————
“Ting tang ting tang ——” Nhâm Mục Diệu ấn chuông cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Người đứng bên trong mặc một bộ đồ công sở thanh lịch thuần khiết, trên gương mặt trắng nõn chỉ có một lớp phấn nhạt, mái tóc mềm mại khoác lên đầu vai, cả người cô lộ ra hơi thở tự nhiên, tựa như hoa sen tươi mát thanh nhã.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, ngay bây giờ, được chứ?” Nhâm Mục Diệu nghĩ nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Khả Linh hé ra nụ cười nhạt, “Em mới vừa xuống máy bay, còn chưa dùng bữa sáng đi, anh đi cùng em được không?”
Màn đối thoại khách sáo giữa hai người họ, nhìn qua chẳng hề giống một cặp vợ chồng sắp đi vào thánh đường kết hôn.
“Cũng được!” Nhâm Mục Diệu xoay người, lập tức ra ngoài.
Khả Linh đóng cửa lại, lập tức theo sau, hơi do dự, cầm tay hắn, “Cám ơn anh đã cùng em dùng hết bữa sáng hôm nay.”
Nhâm Mục Diệu lạnh lùng liếc cô một cái, rút tay mình ra, “Là vì tôi có chút lời muốn nói với cô.”
Ngũ quan xinh xắn của Khả Linh cứng đờ, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
Đi tới phòng ăn, bữa sáng tại đây tổ chức theo hình thức tiệc đứng, thức ăn được cung cấp là món Tây và món Trung các kiểu.
Nhâm Mục Diệu lấy một ly cà phê, Khả Linh cầm một ly sữa nóng và vài miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì được nướng vàng óng
“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, được không?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Vốn nghĩ sẽ hóa giải một chút loại không khí ngột ngạt này, nhưng Khả Linh thoáng nghĩ, giữa bọn họ có khi nào là không lúng túng. Cho dù ngay tại tiệc đính hôn, bọn họ vẫn như hai người xa lạ, bữa tiệc đính hôn đơn giản nói cho cùng chỉ là một vở kịch cho Bà nội Nhâm xem, coi như là hồi ức cuối hắn dành cho bà.
Nhâm Mục Diệu gật đầu một cái, “Hôm nay, tôi muốn nói cho cô biết. . . . . .”
“Ưm! Miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì này nướng quá thơm, anh có muốn nếm thử không?” Khả Linh đột nhiên cắt đứt lời, bởi vì trong lòng cô có dự cảm, chỉ cần Nhâm Mục Diệu mở miệng, quan hệ giữa bọn họ sẽ kết thúc.
“Không cần!” Nhâm Mục Diệu lắc đầu, “Để tôi nói thẳng! Quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc, vợ tôi đã quay về. . . . . .”
“Keng!” Dao nĩa trong tay Khả Linh rơi ngay trên bàn, sắc mặt cô cứng đờ, không chút để ý tới hình tượng thanh lịch trang trọng của con nhà gia giáo, miệng còn chứa đầy thức ăn hỏi: “Vợ trước của anh đã về? Ý anh là sao?”
“Không phải vợ trước!” Nhâm Mục Diệu căm giận nói: “Tâm Du là vợ tôi, vĩnh viễn là người vợ duy nhất. Cô ấy chưa chết, chỉ rời đi thôi, hơn nữa chúng tôi đã có một đôi trai gái đáng yêu.”
Ngay cả con cũng có, cô làm sao có thể tranh giành?
“Anh lừa em, đúng không? Lý do này chẳng hay chút nào cả.” Khả Linh quên mất hình tượng, nước mắt tuôn rơi.
Nhâm Mục Diệu biết mình có chút không công bằng với cô ta, nên lấy tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trong túi, “Tôi không biết nên bồi thường cho cô thế nào, cho nên, hi vọng cô có thể nhận lấy thứ này ——”
Hắn đẩy chi phiếu tới tầm tay cô.
Khả Linh lạnh nhạt nhìn lướt qua tấm chi phiếu kia, đôi mắt vì bị sũng nước nên mờ ảo, không thấy rõ có bao nhiêu con số, cô cắn môi duy trì trấn tĩnh, giễu cợt cười khẽ hai tiếng, “Cái này coi như là cái gì? Phí chia tay hay phí bịt miệng, hay phí bồi thường cho việc tổn thất tuổi thanh xuân? Đừng có dùng nó để vũ nhục tôi!” Khả Linh lập tức xé chi phiếu thành những mảnh nhỏ.
“Tôi không có ý này! Từ đầu tôi đã nói rất rõ với cô, trừ tình cảm, tôi có thể cho cô tất cả, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể đưa cho cô tiền bạc. Gặp gỡ vui vẻ, chia tay bình an...”
“Anh có biết em vẫn một mực chờ anh không!” Khả Linh bật thốt, trong đôi con ngươi mang theo ánh sáng nhạt, “Em biết rõ trong tim anh có cô ấy, nên em lựa chọn yên lặng chờ đợi, chờ đợi thời gian khiến bóng dáng cô ấy dần dần tan đi trong tâm trí anh...”
Nhâm Mục Diệu đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Thật xin lỗi, tôi không biết suy nghĩ này của cô, nếu sớm biết, tôi sẽ không đính hôn với cô.”
Hắn chỉ biết cô là một người cuồng công việc, cũng không giống như các cô gái khác, nũng nịu quấn lấy, kề cận hắn. Có vài dịp cần mang cô theo, cô vẫn sẽ theo, lúc hắn bận rộn, cô cũng sẽ không tới quấy rầy hắn.
“Cho nên, dù em rất đau lòng nhưng vẫn giả vờ như không hề để ý!” Lệ chứa đầy nơi hốc mắt rốt cuộc vẫn không giữ được, nhỏ giọt xuống, cô lập tức xoay người lau đi, “Thật xin lỗi, em thất lễ.”
/268
|