Editor: Tĩnh Du
Ngày thứ hai Tạ Xuân Hồng tỉnh dậy trước.
Ngày mới bắt đầu bằng một cơn tụt huyết áp làm cho cô mơ mơ màng màng sờ sờ thế nào không biết lại chạm đến cánh tay mạnh mẽ ở ngang hông của cô, một lúc lâu mới kịp phản ứng nhớ ra đây là cái gì.
Tạ Xuân Hồng quá sợ hãi, ngồi bật dậy, chỉ vào Dịch Hồi thét chói tai: Làm sao anh ngủ ở chỗ này?
Dịch Hồi cau mày mông lung nhìn cô: Tối hôm qua không phải là em để cho anh ngủ ở chỗ này sao?
Tạ Xuân Hồng ngây người, lúc này mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, bất quá... Tại sao cô lại tỉnh dậy trong lòng ngực của anh?
Xuân Hồng hỏi không được, không khí lúc rời giường làm cho cô thủy chung đen mặt, Dịch Hồi nhìn mặt cô có chút ẩn nhẫn không phát ra được, làm cho trong bụng Dịch Hồi có chút bất an.
Em...
Tôi đi xem quần áo anh xem có khô hay chưa. Tạ Xuân Hồng ngang ngạnh ném cho anh một câu rồi đi xuống giường, để lại Dịch Hồi ngẩn người ở đó.
Sau khi rửa mặt, Xuân Hồng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, sờ sờ quần áo đã khô, lúc này mới lấy xuống đem đi đưa cho Dịch Hồi.
Lúc đi ra Dịch Hồi đã sửa sang lại thật chỉnh chu, Xuân Hồng đã thay xong quần áo chờ anh ở cửa.
Không ăn sáng sao?
Xuân Hồng trong lòng khinh bỉ anh được tiện nghi còn khoe mẽ, không chút để ý nói: Từ trước đến giờ tôi không ăn sáng.
Dịch Hồi nhíu mày, theo cô đi ra: Không ăn sáng rất có hại, để anh làm cho em!
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc nhìn anh thật sự xắn tay áo lên đi đến phòng bếp, thật sự không thể tin tưởng một người đàn ông xuất thân từ một gia thế có chủ nghĩa đàn ông có chút lớn như vậy lại có thể làm cơm.
Xuân Hồng có điều suy nghĩ, bất tri bất giác liền nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Dịch Hồi đến ngốc ra, từ trước đến giờ cô ngủ không sâu, hơi có động tĩnh liền ngủ không được, bình thường cũng chỉ ngủ thiếp đi, nhưng ngày hôm qua lại có thể ở trong ngực của một người đàn ông xa lạ này một đêm mộng đẹp, không thể không cảm thấy kỳ quái.
Dịch Hồi nấu cháo hoa, luộc hai quả trứng, rất nhanh liền bưng bữa sáng đi ra.
Nhìn cũng không tệ lắm, Tạ Xuân Hồng giơ lên chiếc đũa nếm thử một miếng, trứng gà hỏa hầu vừa vặn tốt.
Không tệ, thật không nghĩ tới anh có thể làm cơm!
Dịch Hồi cười cười: Hồi còn ở quân ngũ học được... Chúng ta cùng đến công ty?
Tạ Xuân Hồng từ từ uống cháo, ưu nhã lau khóe miệng một chút, tươi sáng cười một tiếng nói: Tôi cũng muốn đi nhờ xe, bất quá anh không cần trở về thay bộ quần áo khác sao?
Cô nguyện ý cùng anh đến công ty mới là lạ ý! Mỗi lần anh đón cô là tin đồn nhảm bay đầy cả công ty rồi, nếu mà còn cùng đi làm nữa, còn không biết sẽ bị người khác truyền thành cái dạng gì nữa!
Dịch Hồi nhìn nếp nhăn trên quần áo một chút, quả nhiên nhíu mày, hình tượng của anh ở trong công ty là rất trọng yếu nha.
Dịch Hồi do dự nhìn cô: Như vậy đi, anh đưa em đến công ty, sau đó lại về nhà thay quần áo.
Nụ cười của Tạ Xuân Hồng có chút ngưng trệ: Không cần, anh cũng không thể đến trễ.
Kể từ bắt đầu, tựa như chuyện đêm qua không phát sinh, nhưng Tạ Xuân Hồng luôn cảm thấy cô đối với Dịch Hồi trong lúc đó có cái gì đột nhiên thay đổi, giữa hai người càng thêm mập mờ không rõ.
Thái độ của Dịch Hồi quá rõ, Tạ Xuân Hồng nếu giả bộ cái gì cũng không biết là quá giả dối. Đối mặt với sự cường thế của anh, Xuân Hồng không cự tuyệt cũng không chấp nhận, dù sao hiện tại cô lại không có bạn trai, bên cạnh có thế có người tỉ mỉ săn sóc phụng bồi lúc rảnh rỗi cũng rất tốt.
--- ------D.Đ.L.Q.Đ---- ----Tĩnh Du---- ---
Hôn lễ của Cố Mạch cuối cùng cũng diễn ra, Tạ Xuân Hồng làm phù dâu nên từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn.
Cố Mạch từ trước đến giờ thanh thanh lãnh lãnh, hôn nhân đại sự như vậy cũng không còn có thể làm cho tâm tình của cô biểu hiện ra ngoài quá nhiều, bất quá nhìn hai tay đang nắm chặt của cô cũng phần nào cảm nhận được cô gái này đang khẩn trương.
Tạ Xuân Hồng đem bó hoa sửa sang lại thật tốt rồi đưa cho cô, vỗ vỗ bả vai của cô trấn an: Đừng khẩn trương.
Cố Mạch lạnh lùng nhìn cô một cái, sự uy hiếp trong mắt hàm xúc mười phần: Tớ khẩn trương sao?
Tạ Xuân Hồng giựt giựt khóe miệng, không chút do dự trả lời: Dạ, là tớ khẩn trương.
Cố Mạch cảm thấy mỹ mãn quay đầu lại, đoan đoan chánh chánh ngồi đàng hoàng.
Hôn lễ mặc dù được yêu cầu theo tính đơn giản, nhưng cũng mời không ít người, dù sao gia thế của Cố Mạch với Hạ Khải Minh đều không tầm thường, nên bạn bè cũng rất nhiều.
Tạ Xuân Hồng cùng Phương Tình còn nữa Nhị Hỉ cùng nhau phụng bồi Cố Mạch đi đến giáo đường, Hạ Khải Minh một thân tây trang màu trắng, đang đứng trên đầu kia của tấm thảm, mỉm cười chờ cô dâu.
Xuân Hồng đứng ở bên cạnh cô, rõ ràng nghe thấy Cố Mạch lặng lẽ hít sâu, sau đó mắt nhìn thẳng đi đến chỗ của Hạ Khải Minh.
Hạ Khải Minh vươn tay nắm tay của Cố Mạch, hai người đứng trước mặt, thật là một đôi trời đất tạo nên.
Tạ Xuân Hồng thở phào một cái lui sang một bên, nhìn một đôi này tuyên thệ bản thân mới đột nhiên cảm thấy có điểm gì là lạ, Cố Mạch vẫn luôn tỉnh táo như vậy, cho nên so với bình thường cô dâu trầm ổn an tĩnh như vậy cũng có thể lý giải, nhưng Hạ Khải Minh không nên biểu hiện hờ hững như vậy chứ. Theo cô biết Hạ Khải Minh vẫn luôn là người đàn ông ôn nhuận như gió, chuyện kết hôn thế này, cũng không nên biểu hiện hờ hững như người đến xem chuyện vui thế kia chứ.
Đang suy nghĩ về vấn đề ấy, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có một tiếng khụ trầm thấp.
Dịch Hồi cúi đầu nhìn cô, trong mắt có chút ý cười: Nghĩ gì thế? Làm phù dâu cũng không chuyên tâm.
Tạ Xuân Hồng cũng cười, tao nhã địa nhún vai: Sáng nay bận rộn không ngừng, hiện tại tôi còn có thể yên lặng đứng đây là không dễ chút nào đâu.
Dịch Hồi nhìn cặp đôi đang trao nhẫn trên kia một chút, đột nhiên cười một tiếng: Anh nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy em là trong hôn lễ của Phương Tình, khi đó em cũng là phù dâu.
Tạ Xuân Hồng gật đầu, làm bộ bất đắc dĩ thở dài: Đúng vậy, không nghĩ tới đến bây giờ rồi vẫn còn là phù dâu!
Dịch Hồi nhìn cô thật sâu: Sẽ không lâu nữa đâu, em nhất định sẽ trở thành cô dâu!
Tạ Xuân Hồng đột nhiên cảm thấy cuộc nói chuyện này mà phát triển thêm chút nữa quả thật rất nguy hiểm, vội vàng đổi đề tài: Anh không làm phù rễ sao, quan hệ của anh với Hạ Khải Minh không phải rất tốt à?
Làm phù rễ quá mệt, làm khách quý thì tương đối khá hơn.
Nhất thời trong lòng của Tạ Xuân Hồng có tia suy nghĩ: Quả nhiên rất sáng suốt.
Xem ra em làm phù dâu rất khổ cực. Dịch Hồi trêu ghẹo nói, Anh còn nhớ lần trước phù dâu còn bị sau khước trước cả cô dâu.
Xuân Hồng nhớ đến chuyện xấu của mình cũng cười lên: Anh cũng biết tửu lượng của em họ anh, không có mấy người đàn ông nào có thể hơn được... Bất quá, anh nên cảm ơn lần uống say đó của tôi, nếu không có nó thì trên người anh cũng không phải chỉ có vài giọt rượu đỏ đâu!
Dịch Hồi hứng thú, hỏi: Tại sao?
Ai bảo anh cứ như vậy cự tuyệt quan hệ của mình và Phương tình, tôi bị cự tuyệt như vậy thật quá mất mặt rồi? Nếu biết đó là anh thì tôi nhất định sẽ đem ly rượu sang đưa anh!
... Dịch Hồi có thâm ý khác nhìn cô, Nếu như biết là em, tôi chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Nụ cười của Tạ Xuân Hồng cứng lại, quay mặt sang chỗ khác tránh ánh nhìn chằm chằm của anh.
Hoàn thành, tân nương kéo chú rễ đi xuống, Tạ Xuân Hồng liền vội vàng tiến lên, lại nghe được giọng nói thầm sâu kín phía sau Hiện tại thì quan hệ của chúng ta như thế nào?
Ngày thứ hai Tạ Xuân Hồng tỉnh dậy trước.
Ngày mới bắt đầu bằng một cơn tụt huyết áp làm cho cô mơ mơ màng màng sờ sờ thế nào không biết lại chạm đến cánh tay mạnh mẽ ở ngang hông của cô, một lúc lâu mới kịp phản ứng nhớ ra đây là cái gì.
Tạ Xuân Hồng quá sợ hãi, ngồi bật dậy, chỉ vào Dịch Hồi thét chói tai: Làm sao anh ngủ ở chỗ này?
Dịch Hồi cau mày mông lung nhìn cô: Tối hôm qua không phải là em để cho anh ngủ ở chỗ này sao?
Tạ Xuân Hồng ngây người, lúc này mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, bất quá... Tại sao cô lại tỉnh dậy trong lòng ngực của anh?
Xuân Hồng hỏi không được, không khí lúc rời giường làm cho cô thủy chung đen mặt, Dịch Hồi nhìn mặt cô có chút ẩn nhẫn không phát ra được, làm cho trong bụng Dịch Hồi có chút bất an.
Em...
Tôi đi xem quần áo anh xem có khô hay chưa. Tạ Xuân Hồng ngang ngạnh ném cho anh một câu rồi đi xuống giường, để lại Dịch Hồi ngẩn người ở đó.
Sau khi rửa mặt, Xuân Hồng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, sờ sờ quần áo đã khô, lúc này mới lấy xuống đem đi đưa cho Dịch Hồi.
Lúc đi ra Dịch Hồi đã sửa sang lại thật chỉnh chu, Xuân Hồng đã thay xong quần áo chờ anh ở cửa.
Không ăn sáng sao?
Xuân Hồng trong lòng khinh bỉ anh được tiện nghi còn khoe mẽ, không chút để ý nói: Từ trước đến giờ tôi không ăn sáng.
Dịch Hồi nhíu mày, theo cô đi ra: Không ăn sáng rất có hại, để anh làm cho em!
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc nhìn anh thật sự xắn tay áo lên đi đến phòng bếp, thật sự không thể tin tưởng một người đàn ông xuất thân từ một gia thế có chủ nghĩa đàn ông có chút lớn như vậy lại có thể làm cơm.
Xuân Hồng có điều suy nghĩ, bất tri bất giác liền nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Dịch Hồi đến ngốc ra, từ trước đến giờ cô ngủ không sâu, hơi có động tĩnh liền ngủ không được, bình thường cũng chỉ ngủ thiếp đi, nhưng ngày hôm qua lại có thể ở trong ngực của một người đàn ông xa lạ này một đêm mộng đẹp, không thể không cảm thấy kỳ quái.
Dịch Hồi nấu cháo hoa, luộc hai quả trứng, rất nhanh liền bưng bữa sáng đi ra.
Nhìn cũng không tệ lắm, Tạ Xuân Hồng giơ lên chiếc đũa nếm thử một miếng, trứng gà hỏa hầu vừa vặn tốt.
Không tệ, thật không nghĩ tới anh có thể làm cơm!
Dịch Hồi cười cười: Hồi còn ở quân ngũ học được... Chúng ta cùng đến công ty?
Tạ Xuân Hồng từ từ uống cháo, ưu nhã lau khóe miệng một chút, tươi sáng cười một tiếng nói: Tôi cũng muốn đi nhờ xe, bất quá anh không cần trở về thay bộ quần áo khác sao?
Cô nguyện ý cùng anh đến công ty mới là lạ ý! Mỗi lần anh đón cô là tin đồn nhảm bay đầy cả công ty rồi, nếu mà còn cùng đi làm nữa, còn không biết sẽ bị người khác truyền thành cái dạng gì nữa!
Dịch Hồi nhìn nếp nhăn trên quần áo một chút, quả nhiên nhíu mày, hình tượng của anh ở trong công ty là rất trọng yếu nha.
Dịch Hồi do dự nhìn cô: Như vậy đi, anh đưa em đến công ty, sau đó lại về nhà thay quần áo.
Nụ cười của Tạ Xuân Hồng có chút ngưng trệ: Không cần, anh cũng không thể đến trễ.
Kể từ bắt đầu, tựa như chuyện đêm qua không phát sinh, nhưng Tạ Xuân Hồng luôn cảm thấy cô đối với Dịch Hồi trong lúc đó có cái gì đột nhiên thay đổi, giữa hai người càng thêm mập mờ không rõ.
Thái độ của Dịch Hồi quá rõ, Tạ Xuân Hồng nếu giả bộ cái gì cũng không biết là quá giả dối. Đối mặt với sự cường thế của anh, Xuân Hồng không cự tuyệt cũng không chấp nhận, dù sao hiện tại cô lại không có bạn trai, bên cạnh có thế có người tỉ mỉ săn sóc phụng bồi lúc rảnh rỗi cũng rất tốt.
--- ------D.Đ.L.Q.Đ---- ----Tĩnh Du---- ---
Hôn lễ của Cố Mạch cuối cùng cũng diễn ra, Tạ Xuân Hồng làm phù dâu nên từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn.
Cố Mạch từ trước đến giờ thanh thanh lãnh lãnh, hôn nhân đại sự như vậy cũng không còn có thể làm cho tâm tình của cô biểu hiện ra ngoài quá nhiều, bất quá nhìn hai tay đang nắm chặt của cô cũng phần nào cảm nhận được cô gái này đang khẩn trương.
Tạ Xuân Hồng đem bó hoa sửa sang lại thật tốt rồi đưa cho cô, vỗ vỗ bả vai của cô trấn an: Đừng khẩn trương.
Cố Mạch lạnh lùng nhìn cô một cái, sự uy hiếp trong mắt hàm xúc mười phần: Tớ khẩn trương sao?
Tạ Xuân Hồng giựt giựt khóe miệng, không chút do dự trả lời: Dạ, là tớ khẩn trương.
Cố Mạch cảm thấy mỹ mãn quay đầu lại, đoan đoan chánh chánh ngồi đàng hoàng.
Hôn lễ mặc dù được yêu cầu theo tính đơn giản, nhưng cũng mời không ít người, dù sao gia thế của Cố Mạch với Hạ Khải Minh đều không tầm thường, nên bạn bè cũng rất nhiều.
Tạ Xuân Hồng cùng Phương Tình còn nữa Nhị Hỉ cùng nhau phụng bồi Cố Mạch đi đến giáo đường, Hạ Khải Minh một thân tây trang màu trắng, đang đứng trên đầu kia của tấm thảm, mỉm cười chờ cô dâu.
Xuân Hồng đứng ở bên cạnh cô, rõ ràng nghe thấy Cố Mạch lặng lẽ hít sâu, sau đó mắt nhìn thẳng đi đến chỗ của Hạ Khải Minh.
Hạ Khải Minh vươn tay nắm tay của Cố Mạch, hai người đứng trước mặt, thật là một đôi trời đất tạo nên.
Tạ Xuân Hồng thở phào một cái lui sang một bên, nhìn một đôi này tuyên thệ bản thân mới đột nhiên cảm thấy có điểm gì là lạ, Cố Mạch vẫn luôn tỉnh táo như vậy, cho nên so với bình thường cô dâu trầm ổn an tĩnh như vậy cũng có thể lý giải, nhưng Hạ Khải Minh không nên biểu hiện hờ hững như vậy chứ. Theo cô biết Hạ Khải Minh vẫn luôn là người đàn ông ôn nhuận như gió, chuyện kết hôn thế này, cũng không nên biểu hiện hờ hững như người đến xem chuyện vui thế kia chứ.
Đang suy nghĩ về vấn đề ấy, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có một tiếng khụ trầm thấp.
Dịch Hồi cúi đầu nhìn cô, trong mắt có chút ý cười: Nghĩ gì thế? Làm phù dâu cũng không chuyên tâm.
Tạ Xuân Hồng cũng cười, tao nhã địa nhún vai: Sáng nay bận rộn không ngừng, hiện tại tôi còn có thể yên lặng đứng đây là không dễ chút nào đâu.
Dịch Hồi nhìn cặp đôi đang trao nhẫn trên kia một chút, đột nhiên cười một tiếng: Anh nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy em là trong hôn lễ của Phương Tình, khi đó em cũng là phù dâu.
Tạ Xuân Hồng gật đầu, làm bộ bất đắc dĩ thở dài: Đúng vậy, không nghĩ tới đến bây giờ rồi vẫn còn là phù dâu!
Dịch Hồi nhìn cô thật sâu: Sẽ không lâu nữa đâu, em nhất định sẽ trở thành cô dâu!
Tạ Xuân Hồng đột nhiên cảm thấy cuộc nói chuyện này mà phát triển thêm chút nữa quả thật rất nguy hiểm, vội vàng đổi đề tài: Anh không làm phù rễ sao, quan hệ của anh với Hạ Khải Minh không phải rất tốt à?
Làm phù rễ quá mệt, làm khách quý thì tương đối khá hơn.
Nhất thời trong lòng của Tạ Xuân Hồng có tia suy nghĩ: Quả nhiên rất sáng suốt.
Xem ra em làm phù dâu rất khổ cực. Dịch Hồi trêu ghẹo nói, Anh còn nhớ lần trước phù dâu còn bị sau khước trước cả cô dâu.
Xuân Hồng nhớ đến chuyện xấu của mình cũng cười lên: Anh cũng biết tửu lượng của em họ anh, không có mấy người đàn ông nào có thể hơn được... Bất quá, anh nên cảm ơn lần uống say đó của tôi, nếu không có nó thì trên người anh cũng không phải chỉ có vài giọt rượu đỏ đâu!
Dịch Hồi hứng thú, hỏi: Tại sao?
Ai bảo anh cứ như vậy cự tuyệt quan hệ của mình và Phương tình, tôi bị cự tuyệt như vậy thật quá mất mặt rồi? Nếu biết đó là anh thì tôi nhất định sẽ đem ly rượu sang đưa anh!
... Dịch Hồi có thâm ý khác nhìn cô, Nếu như biết là em, tôi chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Nụ cười của Tạ Xuân Hồng cứng lại, quay mặt sang chỗ khác tránh ánh nhìn chằm chằm của anh.
Hoàn thành, tân nương kéo chú rễ đi xuống, Tạ Xuân Hồng liền vội vàng tiến lên, lại nghe được giọng nói thầm sâu kín phía sau Hiện tại thì quan hệ của chúng ta như thế nào?
/65
|