Tại căn phòng tối của tổ chức Death ở Dạ gia...
Quản gia lâu đời của Dạ gia-ông Hide đang dùng đôi mắt đầy giận dữ nhìn thẳng vào thanh niên chừng 20 tuổi trước mặt.
- Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì? Không phải đã thương lượng rằng nếu làm xong việc thì tôi có thể gặp cháu gái tôi ư? Sao giờ lại nuốt lời? Tôi cần 1 lời giải thích, cậu Kervin!
Kervin-chính là thanh niên kia. Cậu ta nhếch môi như thể đang nghe một câu chuyện cười: - Quản gia Hide, ông không biết là một con cờ thì nên nói năng có chừng mực với chủ nhân của mình à? Nếu chủ không vui thì sẽ có chuyện xấu...Thí dụ như là một cô bé 12 tuổi rên dưới thân người đàn ông khác...Hayuna...
Quản gia Hide trừng mắt, ánh mắt tràn đầy cừu hận nhìn Kervin: - Nói thẳng đi, cậu muốn gì? Đừng có lấy con bé ra uy hiếp tôi.
- Bom nổ lúc 6 giờ. Máy bay số hiệu 2612NL của Dạ gia. Không ai được sống.
Ông Hide kinh ngạc hỏi lại: - Máy bay số hiệu 2612NL?! Ðó... không phải... là...
Kervin im lặng, ngầm đồng ý.
Quản gia siết chặt tay, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ khó xử. Một bên là cháu gái ruột, một bên là con gái của người đã cứu mình trong lúc hoạn nạn, ông phải chọn một trong hai nhưng bên nào cũng là đứa trẻ mà ông che chở, nhìn nó lớn lên thành người...
Ngón tay Kervin gõ xuống bàn, hiển nhiên là hắn đã hết kiên nhẫn. Nhưng trong đầu ông Hide chợt lướt qua một ý nghĩ, hai bàn tay vô thức thả lỏng, hỏi: - Trên máy bay có thí nghiệm thành công của tổ chức... - Ông chưa nói xong thì bị cắt ngang:
- Ông già, một thứ khi còn giá trị thì tổ chức sẽ không vứt đi... Ông quyết định xong chưa? - Giọng Kervin trở nên không kiên nhẫn.
Quản gia Hide im lặng hồi lâu, lúc sau, ông thở dài và nói:
- Ðược, tôi đồng ý phi vụ này! Nhưng sau này tôi sẽ không làm việc cho các người. Hơn hết, các người phải trả bé Hayuna nguyên trạng trở về và không làm khó chúng tôi nữa!
Kervin nhếch môi thành một nụ cười quỷ dị: - Ðược!
-----------------------40
Trên máy bay 2612NL của Dạ gia, có ba cô gái đang nằm thư thái nhưng tâm trạng khác nhau một trời một vực.
Ngồi cạnh cửa sổ là Dương Lâm Tuyết(gọi tắt là Tiểu Tuyết) đang đeo tai nghe, ánh mắt thi thoảng nhìn về phía Dạ Lam Bảo mang theo cảm thông, hả hê, thán phục.
Chậc chậc, Tiểu Bảo quả nhiên là giỏi chịu đựng, ngồi xem phim với Tiểu Linh lâu như thế... Ai, ngồi xem phim cùng Tiểu Linh đúng là một cực hình đối với nàng mà. Tệ hơn nữa, chỉ cần có ai đẹp trai chuẩn gu của cậu ấy thì... Ôi, nàng cảm thấy đập đầu vào tường còn tốt hơn gấp mấy lần ấy chứ.
Còn Dạ Lam Bảo(Tiểu Bảo) đang ngồi cạnh Phượng Tử Linh(Tiểu Linh) xem phim với khuôn mặt đen như đít nồi và cầm hộp giấy để thi thoảng Tiểu Linh rút khăn chấm nước mắt.
Ồ, ai có suy nghĩ là nó đang cảm động về chuyện tình cảm đầy chông gai của nhân vật chính trong phim thì mau bóp nát suy nghĩ đó từ trong trứng đi. Bởi...
- Ôi trời, tại sao Ai-kun(nhân vật trong phim) đập trai thế mà không phải là nam chính chứ?
- Hừ, nữ chính nhìn mặt là thấy ghét. Có nam chính rồi còn suốt ngày đi quyến rũ trai nhà lành. Mà lắm thằng đổ thế không biết, hơn nữa lại toàn là trai đẹp! Tác giả này thiệt chọc người ta tới để đâm một nhát mà!
- Thực bực mình, nam phụ này hi sinh nhiều thế chỉ vì nữ chính rồi bị nó xọc thẳng tim mà tèo. Ðúng là ngu, yêu nó làm chi? Yêu mem có phải tốt hơn hông?
Yêu bay cũng chả khác con nữ chính kia là mấy, cùng lắm là bay không giết người thôi. -Tiểu Bảo nghĩ thầm
- Híc, số phận trai đẹp của ta trong phim này thực khổ quá mà. - Một cái giấy lau nữa đã đáp xuống thùng rác một cách chuẩn xác.
Khoé môi Tiểu Bảo co giật, này khóc ít thôi không nhà tui hết giấy bây giờ. Mà sao có lắm nước mắt thế không biết.
Tiểu Bảo liếc sang chỗ Tiểu Tuyết, giờ thì nàng đã hiểu tại sao khi Tiểu Linh muốn xem phim thì mặt Tiểu Tuyết khẽ méo mó và đẩy trách nhiệm vô cùng cao cả này cho nàng rồi.
Lí do là: Khi xem phim với Tiểu Linh, ngươi sẽ bị mất hết cảm xúc khi xem; nghiêm trọng hơn là sau khi xem hết bộ phim với những ca thán của nàng ấy(Tiểu Linh) thì có thể ngươi sẽ đập đầu vào tường cho thanh tĩnh lại trước khi không tự chủ được mà cầm dao giết người.
Tiểu Bảo nhìn Tiểu Tuyết ngồi nghe nhạc, ném ánh nhìn thuộc thể loại ăn tươi nuốt sống về phía nàng(Tiểu Tuyết). Con nhỏ đáng chết, dám đẩy nàng cho con sắc nữ này. Hừ, để xem ta trị ngươi thế nào nhé. Tiểu Bảo bỗng cười híp mắt, a có rồi! Khửa Khửa Khửa...
Tiểu Tuyết vô tình thấy điệu cười của Tiểu Bảo thì da đầu run run, ực, nàng có cảm giác chẳng lành. Xem ra con nhỏ này ghi thù nàng rồi, hi vọng nó không bày trò gì hủy hoại hình tượng của nàng. Vụ lần trước đã khiến nàng rất khó quên đấy...
5h45': Bộ phim Tiểu Linh và Tiểu Bảo xem đã kết thúc, Tiểu Bảo thở dài như trút được gánh nặng rất lớn. Aizz, may mà nó kết thúc sớm, nếu xem tiếp thì nàng chắc chắn sẽ điên lên mất. A, tí thì quên việc chính.
- Hey Girls! -Tiểu Bảo lên tiếng.
- What? -Tiểu Linh+Tuyết đồng thanh
- Ta có quà cho hai cậu nè! -Tiểu Bảo lấy từ trong túi ra ba chiếc hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, nhìn qua có vẻ rất cổ.
- A! -Tiểu Linh thốt lên - Ðây không phải là ba viên ngọc mà tổ chức treo thưởng 3 tỉ đô ư? Sao nó lại ở trong tay cậu? Không lẽ... -Tiểu Linh nhìn với ánh mắt nghi ngờ.
- Không lẽ... cậu đi ăn trộm?! -Tiểu Tuyết tiếp lời.
- Vớ vẩn! Bản cô nương vung tay một phát là có ngay Viện bảo tàng riêng rồi, đây cóc cần đi trộm! Cả ba cái đều là ta tìm được, vì thấy nó đẹp nên giữ riêng. Hơn nữa, có ba viên ngọc nên ta tặng Tuyết viên xanh biển, Linh viên xanh lá, còn ta lấy viên trắng. - Tiểu Bảo vừa nói vừa đưa đồ cho hai đứa bạn mình.
- Ba viên ngọc này nhìn chả có gì khác, thế mà được treo thưởng 3 tỉ đô đấy! Hay mấy viên ngọc này có bí mật gì? -Tiểu Tuyết bình phẩm.
- Mình đã xem rồi, nhưng không phát hiện được gì. Lẽ nào đây chỉ là những viên đá bình thường thôi sao? Không thể thế được, chắc chắn phải có bí mật. Lão cáo già kia sẽ không phung phí một số tiền lớn thế vào thứ tầm thường như này đâu... - Tiểu Bảo mân mê viên ngọc trên tay, nói.
Tiểu Tuyết liếc mắt sang Tiểu Linh: - Sao? Có phát hiện cái gì không, Nhà sử học nổi tiếng Phượng Tử Linh?
- Ừmm... Các cậu không thấy lạ là tại sao lại có 2 viên xanh, 1 viên trắng à? - Tiểu Linh ngẩng đầu hỏi Tiểu Tuyết vàBảo, chỉ thấy hai người lắc đầu.
- Haiz, hai cậu thật là... - Tiểu Linh dừng một chút rồi nói - Mỗi viên ngọc này đều có ý nghĩa đặc biệt. Lam-viên ngọc xanh dương đại diện cho Hy Vọng, Lục-viên ngọc xanh lá đại diện cho Sự Sống và Bạch-viên ngọc trắng thuần đại diện cho Ánh Sáng. Nếu mình nhớ không lầm thì vẫn còn ba viên nữa, gồm: Tử-viên ngọc tím đại diện cho Tuyệt Vọng, Hắc-viên ngọc đen đại diện cho Bóng Tối và Huyết-viên ngọc đỏ đại diện cho Cái Chết. Hình như bộ ngọc này tên là Lục... - Tiểu Linh đang nói thì bỗng Bùm , một tiếng nổ to thấu trời vang lên, máy bay rung lắc dữ dội.
- Có chuyện gì xảy ra? - Tiểu Bảo la lên.
- Cô chủ... không hay... động cơ chủ lực bị hỏng, máy bay đang mất kiểm soát...
- Sao lại thế? Máy bay sao có thể xảy ra chuyện được? Mọi khi ông Hide đều kiểm tra... Á! - Tiểu Bảo mất thăng bằng vì máy bay nghiêng đi.
Típ...Típ...Bùm - Một tiếng nổ phát ra ở khoang chứa nguyên liệu, xăng bắt lửa. Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt những nơi mà nó đi qua. Bầu trời trong xanh đột nhiên rực sáng ánh lửa. Cùng lúc đó, ba đạo ánh sáng lam-lục-bạch hướng thẳng lên trời nhưng rất nhanh liền biến mất không dấu vết.
Quản gia lâu đời của Dạ gia-ông Hide đang dùng đôi mắt đầy giận dữ nhìn thẳng vào thanh niên chừng 20 tuổi trước mặt.
- Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì? Không phải đã thương lượng rằng nếu làm xong việc thì tôi có thể gặp cháu gái tôi ư? Sao giờ lại nuốt lời? Tôi cần 1 lời giải thích, cậu Kervin!
Kervin-chính là thanh niên kia. Cậu ta nhếch môi như thể đang nghe một câu chuyện cười: - Quản gia Hide, ông không biết là một con cờ thì nên nói năng có chừng mực với chủ nhân của mình à? Nếu chủ không vui thì sẽ có chuyện xấu...Thí dụ như là một cô bé 12 tuổi rên dưới thân người đàn ông khác...Hayuna...
Quản gia Hide trừng mắt, ánh mắt tràn đầy cừu hận nhìn Kervin: - Nói thẳng đi, cậu muốn gì? Đừng có lấy con bé ra uy hiếp tôi.
- Bom nổ lúc 6 giờ. Máy bay số hiệu 2612NL của Dạ gia. Không ai được sống.
Ông Hide kinh ngạc hỏi lại: - Máy bay số hiệu 2612NL?! Ðó... không phải... là...
Kervin im lặng, ngầm đồng ý.
Quản gia siết chặt tay, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ khó xử. Một bên là cháu gái ruột, một bên là con gái của người đã cứu mình trong lúc hoạn nạn, ông phải chọn một trong hai nhưng bên nào cũng là đứa trẻ mà ông che chở, nhìn nó lớn lên thành người...
Ngón tay Kervin gõ xuống bàn, hiển nhiên là hắn đã hết kiên nhẫn. Nhưng trong đầu ông Hide chợt lướt qua một ý nghĩ, hai bàn tay vô thức thả lỏng, hỏi: - Trên máy bay có thí nghiệm thành công của tổ chức... - Ông chưa nói xong thì bị cắt ngang:
- Ông già, một thứ khi còn giá trị thì tổ chức sẽ không vứt đi... Ông quyết định xong chưa? - Giọng Kervin trở nên không kiên nhẫn.
Quản gia Hide im lặng hồi lâu, lúc sau, ông thở dài và nói:
- Ðược, tôi đồng ý phi vụ này! Nhưng sau này tôi sẽ không làm việc cho các người. Hơn hết, các người phải trả bé Hayuna nguyên trạng trở về và không làm khó chúng tôi nữa!
Kervin nhếch môi thành một nụ cười quỷ dị: - Ðược!
-----------------------40
Trên máy bay 2612NL của Dạ gia, có ba cô gái đang nằm thư thái nhưng tâm trạng khác nhau một trời một vực.
Ngồi cạnh cửa sổ là Dương Lâm Tuyết(gọi tắt là Tiểu Tuyết) đang đeo tai nghe, ánh mắt thi thoảng nhìn về phía Dạ Lam Bảo mang theo cảm thông, hả hê, thán phục.
Chậc chậc, Tiểu Bảo quả nhiên là giỏi chịu đựng, ngồi xem phim với Tiểu Linh lâu như thế... Ai, ngồi xem phim cùng Tiểu Linh đúng là một cực hình đối với nàng mà. Tệ hơn nữa, chỉ cần có ai đẹp trai chuẩn gu của cậu ấy thì... Ôi, nàng cảm thấy đập đầu vào tường còn tốt hơn gấp mấy lần ấy chứ.
Còn Dạ Lam Bảo(Tiểu Bảo) đang ngồi cạnh Phượng Tử Linh(Tiểu Linh) xem phim với khuôn mặt đen như đít nồi và cầm hộp giấy để thi thoảng Tiểu Linh rút khăn chấm nước mắt.
Ồ, ai có suy nghĩ là nó đang cảm động về chuyện tình cảm đầy chông gai của nhân vật chính trong phim thì mau bóp nát suy nghĩ đó từ trong trứng đi. Bởi...
- Ôi trời, tại sao Ai-kun(nhân vật trong phim) đập trai thế mà không phải là nam chính chứ?
- Hừ, nữ chính nhìn mặt là thấy ghét. Có nam chính rồi còn suốt ngày đi quyến rũ trai nhà lành. Mà lắm thằng đổ thế không biết, hơn nữa lại toàn là trai đẹp! Tác giả này thiệt chọc người ta tới để đâm một nhát mà!
- Thực bực mình, nam phụ này hi sinh nhiều thế chỉ vì nữ chính rồi bị nó xọc thẳng tim mà tèo. Ðúng là ngu, yêu nó làm chi? Yêu mem có phải tốt hơn hông?
Yêu bay cũng chả khác con nữ chính kia là mấy, cùng lắm là bay không giết người thôi. -Tiểu Bảo nghĩ thầm
- Híc, số phận trai đẹp của ta trong phim này thực khổ quá mà. - Một cái giấy lau nữa đã đáp xuống thùng rác một cách chuẩn xác.
Khoé môi Tiểu Bảo co giật, này khóc ít thôi không nhà tui hết giấy bây giờ. Mà sao có lắm nước mắt thế không biết.
Tiểu Bảo liếc sang chỗ Tiểu Tuyết, giờ thì nàng đã hiểu tại sao khi Tiểu Linh muốn xem phim thì mặt Tiểu Tuyết khẽ méo mó và đẩy trách nhiệm vô cùng cao cả này cho nàng rồi.
Lí do là: Khi xem phim với Tiểu Linh, ngươi sẽ bị mất hết cảm xúc khi xem; nghiêm trọng hơn là sau khi xem hết bộ phim với những ca thán của nàng ấy(Tiểu Linh) thì có thể ngươi sẽ đập đầu vào tường cho thanh tĩnh lại trước khi không tự chủ được mà cầm dao giết người.
Tiểu Bảo nhìn Tiểu Tuyết ngồi nghe nhạc, ném ánh nhìn thuộc thể loại ăn tươi nuốt sống về phía nàng(Tiểu Tuyết). Con nhỏ đáng chết, dám đẩy nàng cho con sắc nữ này. Hừ, để xem ta trị ngươi thế nào nhé. Tiểu Bảo bỗng cười híp mắt, a có rồi! Khửa Khửa Khửa...
Tiểu Tuyết vô tình thấy điệu cười của Tiểu Bảo thì da đầu run run, ực, nàng có cảm giác chẳng lành. Xem ra con nhỏ này ghi thù nàng rồi, hi vọng nó không bày trò gì hủy hoại hình tượng của nàng. Vụ lần trước đã khiến nàng rất khó quên đấy...
5h45': Bộ phim Tiểu Linh và Tiểu Bảo xem đã kết thúc, Tiểu Bảo thở dài như trút được gánh nặng rất lớn. Aizz, may mà nó kết thúc sớm, nếu xem tiếp thì nàng chắc chắn sẽ điên lên mất. A, tí thì quên việc chính.
- Hey Girls! -Tiểu Bảo lên tiếng.
- What? -Tiểu Linh+Tuyết đồng thanh
- Ta có quà cho hai cậu nè! -Tiểu Bảo lấy từ trong túi ra ba chiếc hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, nhìn qua có vẻ rất cổ.
- A! -Tiểu Linh thốt lên - Ðây không phải là ba viên ngọc mà tổ chức treo thưởng 3 tỉ đô ư? Sao nó lại ở trong tay cậu? Không lẽ... -Tiểu Linh nhìn với ánh mắt nghi ngờ.
- Không lẽ... cậu đi ăn trộm?! -Tiểu Tuyết tiếp lời.
- Vớ vẩn! Bản cô nương vung tay một phát là có ngay Viện bảo tàng riêng rồi, đây cóc cần đi trộm! Cả ba cái đều là ta tìm được, vì thấy nó đẹp nên giữ riêng. Hơn nữa, có ba viên ngọc nên ta tặng Tuyết viên xanh biển, Linh viên xanh lá, còn ta lấy viên trắng. - Tiểu Bảo vừa nói vừa đưa đồ cho hai đứa bạn mình.
- Ba viên ngọc này nhìn chả có gì khác, thế mà được treo thưởng 3 tỉ đô đấy! Hay mấy viên ngọc này có bí mật gì? -Tiểu Tuyết bình phẩm.
- Mình đã xem rồi, nhưng không phát hiện được gì. Lẽ nào đây chỉ là những viên đá bình thường thôi sao? Không thể thế được, chắc chắn phải có bí mật. Lão cáo già kia sẽ không phung phí một số tiền lớn thế vào thứ tầm thường như này đâu... - Tiểu Bảo mân mê viên ngọc trên tay, nói.
Tiểu Tuyết liếc mắt sang Tiểu Linh: - Sao? Có phát hiện cái gì không, Nhà sử học nổi tiếng Phượng Tử Linh?
- Ừmm... Các cậu không thấy lạ là tại sao lại có 2 viên xanh, 1 viên trắng à? - Tiểu Linh ngẩng đầu hỏi Tiểu Tuyết vàBảo, chỉ thấy hai người lắc đầu.
- Haiz, hai cậu thật là... - Tiểu Linh dừng một chút rồi nói - Mỗi viên ngọc này đều có ý nghĩa đặc biệt. Lam-viên ngọc xanh dương đại diện cho Hy Vọng, Lục-viên ngọc xanh lá đại diện cho Sự Sống và Bạch-viên ngọc trắng thuần đại diện cho Ánh Sáng. Nếu mình nhớ không lầm thì vẫn còn ba viên nữa, gồm: Tử-viên ngọc tím đại diện cho Tuyệt Vọng, Hắc-viên ngọc đen đại diện cho Bóng Tối và Huyết-viên ngọc đỏ đại diện cho Cái Chết. Hình như bộ ngọc này tên là Lục... - Tiểu Linh đang nói thì bỗng Bùm , một tiếng nổ to thấu trời vang lên, máy bay rung lắc dữ dội.
- Có chuyện gì xảy ra? - Tiểu Bảo la lên.
- Cô chủ... không hay... động cơ chủ lực bị hỏng, máy bay đang mất kiểm soát...
- Sao lại thế? Máy bay sao có thể xảy ra chuyện được? Mọi khi ông Hide đều kiểm tra... Á! - Tiểu Bảo mất thăng bằng vì máy bay nghiêng đi.
Típ...Típ...Bùm - Một tiếng nổ phát ra ở khoang chứa nguyên liệu, xăng bắt lửa. Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt những nơi mà nó đi qua. Bầu trời trong xanh đột nhiên rực sáng ánh lửa. Cùng lúc đó, ba đạo ánh sáng lam-lục-bạch hướng thẳng lên trời nhưng rất nhanh liền biến mất không dấu vết.
/21
|