Mắt thấy nhà họ Lục dựa vào mình mà phát tài, trong khi đó mình lại lạc vào kết cục như vậy, không được gặp mặt mẹ yêu lần cuối mà còn phải lạy người đàn bà cay nghiệt mình, Uông Bách Hợp không chịu được loại tra tấn này. Quan trọng hơn là trong lúc vô tình cô biết được lúc Lục Thiếu Quan yêu đương kết hôn thì không phải là thật lòng, chỉ bởi vì trong đám con gái thì nguyên chủ đáng yêu ngây thơ nhất, hơn nữa cô không giống như nữ sinh khác thay bạn trai như thay quần áo, biết giữ mình trong sạch mà thôi.
Chỉ vì điểm này mà Lục Thiếu Quan mới nhìn trúng Uông Bách Hợp. Sau khi biết được chân tướng thì tựa như mất đi điểm tựa, tình yêu trong lòng Uông Bách Hợp hóa ra chỉ là tưởng tượng thôi nên cô không còn sức kiên trì nữa.
Lúc Bách Hợp tiếp thu xong nội dung câu chuyện thì không biết nói gì cho phải. Rõ ràng Uông Bách Hợp xuất thân khá tốt, nhà mẹ đẻ so với nhà họ Lục căn bản không cùng cấp bậc. Hôn nhân của cha mẹ cô mỹ mãn, theo lý mà nói dù thế nào cô ấy cũng không thể rơi vào kết cục thảm hại thế này, chỉ vì một chữ tình mà mắt cô bị che lại, cuối cùng phải chết khống khổ.
Hiểu rõ câu chuyện rồi thì thấy nhiệm vụ này không khó. Chỉ cần hành hạ nhà họ lục một phen thay nguyên chủ báo thù, chắc nguyên chủ cũng thỏa mãn. Về phần Bách Dung chết nếu cô có thể cứu thì sẽ cứu, nếu không cứu được thì cô sẽ đền bù cho nguyên chủ. Về phần đứa bé của Lục Thiếu Quan thì Bách Hợp không định sinh nữa. Lúc cô đến thì thời gian đã hơi chậm, là lúc Lục Thiếu Quan và Uông Bách Hợp vừa kết thúc tiệc đám cưới, nếu không cô sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc này chắc là sau khi kết thúc đám cưới, dựa vào lời mời của nhà họ Lục nên cô mới trở về quê Lục Thiếu Quan làm đám cưới. Buồn cười nhất là bất kể đám cưới ở thành phố hay ở quê thì tiền mừng đều thuộc về nhà họ Lục, lúc trước Uông Bách Hợp cảm thấy tình yêu không nói chuyện tiền nong. Nghĩ đến giọng nói cay nghiệt kia chắc là mẹ Lục Thiếu Quan rồi, Bách Hợp không nhịn được mà thở dài.
Sau khi tiếp thu xong thì đầu Bách Hợp vẫn còn đau, đang định mở cửa thì đã bị người đóng cửa lại, có một người cao lớn cúi đầu nói với Bách Hợp.
“Tiểu Hợp, em có chuyện gì thế? Đã gả cho anh thì sao còn để mẹ nấu cơm cho em?” Người trẻ tuổi này ước chừng 24-25 tuổi, khuôn mặt vuông vắn, mày rậm mắt to, hơn nữa thân hình cao lớn thật hơi có sức quyến rũ. Bách Hợp nhận ra Lục Thiếu Quan thì trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn.
Đã làm nhiều nhiệm vụ rồi, vô luận Tống Thiên Tề không quả quyết vô sỉ không biết xấu hổ thì Bách Hợp đã thấy nhiều rồi, duy chỉ có Lục Thiếu Quan mặt dày tâm hồn đen tối mới thấy lần đầu. Dù hắn không có tình cảm với Uông Bách Hợp nhưng Uông Bách Hợp vì hắn làm nhiều việc như thế, ban đầu ở trường học quần áo giày dép của Lục Thiếu Quan toàn do Uông Bách Hợp mua cho, ngay cả hiện tại hắn dùng laptop, điện thoại đều do Uông Bách Hợp trả tiền, thế mà hắn còn còn mặt mũi mà quát tháo nguyên chủ. Nguyên chủ yêu hắn chứ không có nghĩa mình cũng thế.
May mà lúc này mới chỉ là thời điểm Uông Bách Hợp về quê Lục Thiếu Quan làm đám cưới, thời gian vẫn còn sớm không phải là lúc mua phòng ốc hay sinh con. Bởi vì sáng sớm nay mẹ Lục chanh chua chửi cô vài câu, từ nhỏ Uông Bách Hợp được cha mẹ cưng chiều đâu chịu phải oan ức thế này, hơn nữa cô không quen ngủ giường đất, mất ngủ cả đêm đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc. Mặc kệ cô dâu có ba ngày nghỉ ngơi, mẹ Lục liền không coi cô là người ngoài, sai cô theo đám đàn bà nông thôn đi giặt quần áo nấu cơm, quát tháo như nô lệ. Mà lúc này đang là mùa đông, sau khi Uông Bách Hợp làm xong việc thì đôi tay thon ngọc của cô đã nứt nẻ ra, Bách Hợp mới không ngu như thế, thấy Lục Thiếu Quan còn dám quát mình, cô cười lạnh hai tiếng vừa gấp chăn vừa chỉ vào quần áo của mình rồi nói.
“Cầm áo lông tới cho em.” Cô vừa nói xong thì Lục Thiếu Quan theo bản năng cầm áo cho cô, cửa bị người khác đẩy ra, mẹ Lục cao to chui vào, chỉ vào mặt Bách Hợp mà mắng:”Hàng nát không biết xấu hổ! Lật trời rồi, dám sai con tao, ngay hôm qua nó đè lên người mày thì chứng minh cả đời này mày phải theo nó, lúc này không hầu hạ chồng còn bảo nó cầm áo cho mày...” Mẹ Lục trước kia gọi điện thoại tố khổ không phải tính tình như thế này, giọng nói bà ta khi đó rất dịu dàng, nhỏ như là tám trăm năm không được ăn cơm.
Lúc này lại cao giọng mắng to, nếu là người nhát gan thì đã bị bà ta chửi đến mức phải xấu hổ trốn đi. Bách Hợp lại không có lên tiếng chỉ cau mặt lại nhìn chằm chằm vào mẹ Lục, lát sau quay đầu lại mắng Lục Thiếu Quan: “Anh là đàn ông không biết xấu hổ, có phải anh lừa tôi không hả? Đây là mẹ anh? Rõ ràng người đàn bà chanh chua không biết ở đâu chui ra, người như thế mà cũng dám bảo tôi gọi là mẹ, Lục Thiếu Quan có phải anh bị điên không?”
Lúc này hai người mới kết hôn, Lục Thiếu Quan chưa có sự nghiệp thành công nên lúc này hắn đối mặt với Bách Hợp thật ra trong lòng cũng không nắm chắc. Nếu không phải Uông bánh bao bị hắn dạy dỗ từng bước thành bộ dáng nhu nhược mềm yếu không dám phản kháng thì hắn cũng không có gan nói ly hôn. Có thể nói Lục Thiếu Quan lấy được vợ thành phố thì rất hãnh diện, hắn vẫn rất coi trọng Uông Bách Hợp. Về sau bị mẹ Lục tẩy não cũng tự cho rằng mình làm phá thân thể Uông Bách Hợp rồi nên mới không thèm sợ hãi nữa.
Lục Thiếu Quan rất sĩ diện, hắn là người có tiền đồ nhất ở nhà họ Lục, càng về sau là tổng giám đốc công ty nào đó, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn tự ti, vì xuất thân chênh lệch mà tự ti. Chính vì thế kết giao bốn năm mà hắn chưa từng đưa Uông Bách Hợp về quê, chỉ sợ cô vừa nhìn thấy quê nghèo khó thì sẽ chia tay với mình, thẳng đợi đến lúc đám cưới ở thành phố xong thì mới dám mang cô về quê, trong lòng hắn nhận định rằng Uông Bách Hợp kết hôn với hắn thì không có khả năng ly hôn nên mới dám làm vậy. Về sau hắn nhu nhược vô năng đều đổ tội lên đầu Uông Bách Hợp.
Bởi vì cô cao ngạo tiểu thư nên mới khiến mẹ mình biết rõ mình có con dâu tương lai nhưng bốn năm chưa gặp lần nào. Về sau hai vợ chồng mâu thuẫn thì hắn liền đổ tội hết cho Uông Bách Hợp, nói đến mức khiến cô ấy á khẩu không trả lời được thì mới thoải mái không thèm nhìn cô ấy nữa.
Nhưng Bách Hợp không dễ ăn hiếp như nguyên chủ, mẹ Lục muốn ra oai phủ đầu cũng phải xem mình có chịu không. Cô biết rõ tính cách của Lục Thiếu Quan, lúc này cô không cần mất thể diện đi cãi nhau với mẹ Lục, chỉ cần khinh miệt trước mặt Lục Thiếu Quan thì Lục Thiếu Quan sẽ xử lý hết.
Hắn hiếu thuận nhưng tiên quyết không suy giảm tới lợi ích của hắn. Bất kể trong nội dung câu chuyện Uông Bách Hợp hầu hạ cả nhà hắn nhưng chỉ cần hắn động động mồn mép thì toàn nói theo hướng tốt, nếu là hắn thì hắn đã buông tay mặc kệ rồi nói gì đến hiếu thuận, có mà hắn giả hiếu ý. Nhà họ Lục vốn đã rất nghèo, hắn tự ti rất sợ người khác biết hắn có một người mẹ như thế, về sau Lục Thiếu Quan công thành danh toại thì hắn rất sợ người ta xem thường mẹ hắn. Nhưng lúc này hắn đang trắng tay, vì hành vi của mẹ Lục khiến hắn bị khinh miệt thì hắn rất bất mãn.
Dĩ vãng Uông Bách Hợp rất sợ tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của hắn nên không dám lộ ra ánh mắt này, ngay cả lúc nói chuyện cũng phải qua suy nghĩ trong đầu mấy lượt mới dám nói ra. Sống ở trong nhà mình mà còn phải cẩn thận từng ly từng tí một, nghĩ tới con gái Uông Chính và Bách Dung yêu thương thì Bách Hợp không khỏi thở dài.
Nhưng suy nghĩ cho tự tôn Lục Thiếu Quan là Uông Bách Hợp chứ không phải là cô nên cô muốn làm cho Lục Thiếu Quan không thoải mái. Dù sao nguyên chủ tốt với Lục Thiếu Quan như thế cuối cùng bị hắn hành hạ đến chết. Lúc này hai người đã kết hôn rồi, xem ra nhà họ Lục chắc chắn sẽ không thể nào bỏ qua một gốc cây rụng tiền được. Nếu không thừa cơ thay nguyên chủ trả giận thì chỉ sợ nhiệm vụ này không dễ hoàn thành.
Bách Hợp vô cùng khinh khỉnh liếc nhìn mẹ Lục. Trên người cô có khí chất khiến mẹ Lục không dám nói lên lời, làm vài lần nhiệm vụ chưởng môn cũng diễn qua, lúc này nhìn người mang theo khí thế không giận mà uy. Tuy mẹ Lục ghê gớm nhưng nói cho cùng cũng không có văn hóa, hơn nữa thấy hai vợ chồng cãi nhau nên hơi khẩn trương cúi đầu liếc nhìn con trai.
Lúc này sắc mặt Lục Thiếu Quan xanh trắng lẫn lộn. Hắn bị ánh mắt khinh bỉ của Bách Hợp làm tổn thương khiến hắn rất hận Bách Hợp lại hơi giận mẹ hắn làm cho hắn mất mặt. Hắn nghĩ đến tính tình tiểu thư của Uông Bách Hợp, không muốn cô cãi nhau với mẹ làm trò cười cho người khác, nên buồn bực cầm quần áo ném tới chỗ Bách Hợp: “Chỉ là cầm quần áo thôi, mẹ vào làm gì?”
Chỉ vì điểm này mà Lục Thiếu Quan mới nhìn trúng Uông Bách Hợp. Sau khi biết được chân tướng thì tựa như mất đi điểm tựa, tình yêu trong lòng Uông Bách Hợp hóa ra chỉ là tưởng tượng thôi nên cô không còn sức kiên trì nữa.
Lúc Bách Hợp tiếp thu xong nội dung câu chuyện thì không biết nói gì cho phải. Rõ ràng Uông Bách Hợp xuất thân khá tốt, nhà mẹ đẻ so với nhà họ Lục căn bản không cùng cấp bậc. Hôn nhân của cha mẹ cô mỹ mãn, theo lý mà nói dù thế nào cô ấy cũng không thể rơi vào kết cục thảm hại thế này, chỉ vì một chữ tình mà mắt cô bị che lại, cuối cùng phải chết khống khổ.
Hiểu rõ câu chuyện rồi thì thấy nhiệm vụ này không khó. Chỉ cần hành hạ nhà họ lục một phen thay nguyên chủ báo thù, chắc nguyên chủ cũng thỏa mãn. Về phần Bách Dung chết nếu cô có thể cứu thì sẽ cứu, nếu không cứu được thì cô sẽ đền bù cho nguyên chủ. Về phần đứa bé của Lục Thiếu Quan thì Bách Hợp không định sinh nữa. Lúc cô đến thì thời gian đã hơi chậm, là lúc Lục Thiếu Quan và Uông Bách Hợp vừa kết thúc tiệc đám cưới, nếu không cô sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc này chắc là sau khi kết thúc đám cưới, dựa vào lời mời của nhà họ Lục nên cô mới trở về quê Lục Thiếu Quan làm đám cưới. Buồn cười nhất là bất kể đám cưới ở thành phố hay ở quê thì tiền mừng đều thuộc về nhà họ Lục, lúc trước Uông Bách Hợp cảm thấy tình yêu không nói chuyện tiền nong. Nghĩ đến giọng nói cay nghiệt kia chắc là mẹ Lục Thiếu Quan rồi, Bách Hợp không nhịn được mà thở dài.
Sau khi tiếp thu xong thì đầu Bách Hợp vẫn còn đau, đang định mở cửa thì đã bị người đóng cửa lại, có một người cao lớn cúi đầu nói với Bách Hợp.
“Tiểu Hợp, em có chuyện gì thế? Đã gả cho anh thì sao còn để mẹ nấu cơm cho em?” Người trẻ tuổi này ước chừng 24-25 tuổi, khuôn mặt vuông vắn, mày rậm mắt to, hơn nữa thân hình cao lớn thật hơi có sức quyến rũ. Bách Hợp nhận ra Lục Thiếu Quan thì trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn.
Đã làm nhiều nhiệm vụ rồi, vô luận Tống Thiên Tề không quả quyết vô sỉ không biết xấu hổ thì Bách Hợp đã thấy nhiều rồi, duy chỉ có Lục Thiếu Quan mặt dày tâm hồn đen tối mới thấy lần đầu. Dù hắn không có tình cảm với Uông Bách Hợp nhưng Uông Bách Hợp vì hắn làm nhiều việc như thế, ban đầu ở trường học quần áo giày dép của Lục Thiếu Quan toàn do Uông Bách Hợp mua cho, ngay cả hiện tại hắn dùng laptop, điện thoại đều do Uông Bách Hợp trả tiền, thế mà hắn còn còn mặt mũi mà quát tháo nguyên chủ. Nguyên chủ yêu hắn chứ không có nghĩa mình cũng thế.
May mà lúc này mới chỉ là thời điểm Uông Bách Hợp về quê Lục Thiếu Quan làm đám cưới, thời gian vẫn còn sớm không phải là lúc mua phòng ốc hay sinh con. Bởi vì sáng sớm nay mẹ Lục chanh chua chửi cô vài câu, từ nhỏ Uông Bách Hợp được cha mẹ cưng chiều đâu chịu phải oan ức thế này, hơn nữa cô không quen ngủ giường đất, mất ngủ cả đêm đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc. Mặc kệ cô dâu có ba ngày nghỉ ngơi, mẹ Lục liền không coi cô là người ngoài, sai cô theo đám đàn bà nông thôn đi giặt quần áo nấu cơm, quát tháo như nô lệ. Mà lúc này đang là mùa đông, sau khi Uông Bách Hợp làm xong việc thì đôi tay thon ngọc của cô đã nứt nẻ ra, Bách Hợp mới không ngu như thế, thấy Lục Thiếu Quan còn dám quát mình, cô cười lạnh hai tiếng vừa gấp chăn vừa chỉ vào quần áo của mình rồi nói.
“Cầm áo lông tới cho em.” Cô vừa nói xong thì Lục Thiếu Quan theo bản năng cầm áo cho cô, cửa bị người khác đẩy ra, mẹ Lục cao to chui vào, chỉ vào mặt Bách Hợp mà mắng:”Hàng nát không biết xấu hổ! Lật trời rồi, dám sai con tao, ngay hôm qua nó đè lên người mày thì chứng minh cả đời này mày phải theo nó, lúc này không hầu hạ chồng còn bảo nó cầm áo cho mày...” Mẹ Lục trước kia gọi điện thoại tố khổ không phải tính tình như thế này, giọng nói bà ta khi đó rất dịu dàng, nhỏ như là tám trăm năm không được ăn cơm.
Lúc này lại cao giọng mắng to, nếu là người nhát gan thì đã bị bà ta chửi đến mức phải xấu hổ trốn đi. Bách Hợp lại không có lên tiếng chỉ cau mặt lại nhìn chằm chằm vào mẹ Lục, lát sau quay đầu lại mắng Lục Thiếu Quan: “Anh là đàn ông không biết xấu hổ, có phải anh lừa tôi không hả? Đây là mẹ anh? Rõ ràng người đàn bà chanh chua không biết ở đâu chui ra, người như thế mà cũng dám bảo tôi gọi là mẹ, Lục Thiếu Quan có phải anh bị điên không?”
Lúc này hai người mới kết hôn, Lục Thiếu Quan chưa có sự nghiệp thành công nên lúc này hắn đối mặt với Bách Hợp thật ra trong lòng cũng không nắm chắc. Nếu không phải Uông bánh bao bị hắn dạy dỗ từng bước thành bộ dáng nhu nhược mềm yếu không dám phản kháng thì hắn cũng không có gan nói ly hôn. Có thể nói Lục Thiếu Quan lấy được vợ thành phố thì rất hãnh diện, hắn vẫn rất coi trọng Uông Bách Hợp. Về sau bị mẹ Lục tẩy não cũng tự cho rằng mình làm phá thân thể Uông Bách Hợp rồi nên mới không thèm sợ hãi nữa.
Lục Thiếu Quan rất sĩ diện, hắn là người có tiền đồ nhất ở nhà họ Lục, càng về sau là tổng giám đốc công ty nào đó, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn tự ti, vì xuất thân chênh lệch mà tự ti. Chính vì thế kết giao bốn năm mà hắn chưa từng đưa Uông Bách Hợp về quê, chỉ sợ cô vừa nhìn thấy quê nghèo khó thì sẽ chia tay với mình, thẳng đợi đến lúc đám cưới ở thành phố xong thì mới dám mang cô về quê, trong lòng hắn nhận định rằng Uông Bách Hợp kết hôn với hắn thì không có khả năng ly hôn nên mới dám làm vậy. Về sau hắn nhu nhược vô năng đều đổ tội lên đầu Uông Bách Hợp.
Bởi vì cô cao ngạo tiểu thư nên mới khiến mẹ mình biết rõ mình có con dâu tương lai nhưng bốn năm chưa gặp lần nào. Về sau hai vợ chồng mâu thuẫn thì hắn liền đổ tội hết cho Uông Bách Hợp, nói đến mức khiến cô ấy á khẩu không trả lời được thì mới thoải mái không thèm nhìn cô ấy nữa.
Nhưng Bách Hợp không dễ ăn hiếp như nguyên chủ, mẹ Lục muốn ra oai phủ đầu cũng phải xem mình có chịu không. Cô biết rõ tính cách của Lục Thiếu Quan, lúc này cô không cần mất thể diện đi cãi nhau với mẹ Lục, chỉ cần khinh miệt trước mặt Lục Thiếu Quan thì Lục Thiếu Quan sẽ xử lý hết.
Hắn hiếu thuận nhưng tiên quyết không suy giảm tới lợi ích của hắn. Bất kể trong nội dung câu chuyện Uông Bách Hợp hầu hạ cả nhà hắn nhưng chỉ cần hắn động động mồn mép thì toàn nói theo hướng tốt, nếu là hắn thì hắn đã buông tay mặc kệ rồi nói gì đến hiếu thuận, có mà hắn giả hiếu ý. Nhà họ Lục vốn đã rất nghèo, hắn tự ti rất sợ người khác biết hắn có một người mẹ như thế, về sau Lục Thiếu Quan công thành danh toại thì hắn rất sợ người ta xem thường mẹ hắn. Nhưng lúc này hắn đang trắng tay, vì hành vi của mẹ Lục khiến hắn bị khinh miệt thì hắn rất bất mãn.
Dĩ vãng Uông Bách Hợp rất sợ tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của hắn nên không dám lộ ra ánh mắt này, ngay cả lúc nói chuyện cũng phải qua suy nghĩ trong đầu mấy lượt mới dám nói ra. Sống ở trong nhà mình mà còn phải cẩn thận từng ly từng tí một, nghĩ tới con gái Uông Chính và Bách Dung yêu thương thì Bách Hợp không khỏi thở dài.
Nhưng suy nghĩ cho tự tôn Lục Thiếu Quan là Uông Bách Hợp chứ không phải là cô nên cô muốn làm cho Lục Thiếu Quan không thoải mái. Dù sao nguyên chủ tốt với Lục Thiếu Quan như thế cuối cùng bị hắn hành hạ đến chết. Lúc này hai người đã kết hôn rồi, xem ra nhà họ Lục chắc chắn sẽ không thể nào bỏ qua một gốc cây rụng tiền được. Nếu không thừa cơ thay nguyên chủ trả giận thì chỉ sợ nhiệm vụ này không dễ hoàn thành.
Bách Hợp vô cùng khinh khỉnh liếc nhìn mẹ Lục. Trên người cô có khí chất khiến mẹ Lục không dám nói lên lời, làm vài lần nhiệm vụ chưởng môn cũng diễn qua, lúc này nhìn người mang theo khí thế không giận mà uy. Tuy mẹ Lục ghê gớm nhưng nói cho cùng cũng không có văn hóa, hơn nữa thấy hai vợ chồng cãi nhau nên hơi khẩn trương cúi đầu liếc nhìn con trai.
Lúc này sắc mặt Lục Thiếu Quan xanh trắng lẫn lộn. Hắn bị ánh mắt khinh bỉ của Bách Hợp làm tổn thương khiến hắn rất hận Bách Hợp lại hơi giận mẹ hắn làm cho hắn mất mặt. Hắn nghĩ đến tính tình tiểu thư của Uông Bách Hợp, không muốn cô cãi nhau với mẹ làm trò cười cho người khác, nên buồn bực cầm quần áo ném tới chỗ Bách Hợp: “Chỉ là cầm quần áo thôi, mẹ vào làm gì?”
/21
|