Giải quyết xong tên Minh Cung, đồng chí Tô Tố như thường lệ đi dạo siêu thị. Ai đó đang trong tình cảnh bi thảm, u sầu khổ não, bởi vì bên người lại mọc thêm một cái đuôi.
Tô Tố xoa xoa bụng, không ngờ lại phát ra tiếng òng ọc.
“Phú tổng, anh mời tôi ăn tối đi” coi như là tiền tăng ca, Tô Tố âm thầm thêm một câu.
“Tại sao?”
“Bởi vì” mắt Tô Tố đảo nhanh như chớp “Tôi đói bụng.”
“Được, nếu cô kể cho tôi những lần đi xem mắt trước đây, tôi sẽ mời cô” có được một nhân viên có may mắn như thế này, nếu anh sớm biết được thì đã sớm dọn đến cư trú ở chi nhánh này rồi. Phú tổng nắm cổ tay, uổng phí, thật là uổng phí!
= =!!! Lẽ nào mình lại giống như “Hội chuyện xưa”(*) hay sao, người họ Tô nào đó cực kì buồn bực.
(*) Hội chuyện xưa: Tên một tạp chí viết về các câu truyện phổ biến trong cuộc sống hằng ngày phản ánh xã hội Trung Quốc đương đại, sưu tầm các truyện được lưu truyền trong nhân gian cả các tác phẩm nước ngoài kinh điển, do Nhà xuất bản văn nghệ Thượng Hải phát hành.
“A, a, a—-Tô Tố!!!” người gào thét lại chính là Lăng Sắt tiên sinh. Hôm nay anh ta ăn mặc có vẻ thanh lịch, quần âu màu xanh lá, kết hợp với âu phục màu đỏ tươi, cà vạt nhỏ vẫn là một dải lụa tím phát quang. “Tô Tố, tôi không ngờ cô lại mua loại mì ăn liền cơ đấy.”
Ủa? Có vấn đề gì sao?
“Cái này rất đắt, mua cái này, mua cái này nè” giơ lên gói mì hãng Long X trong tay, Lăng Sắt vuốt mặt thở dài “Tô Tố, cô phải học cách làm thế nào để có được cặp mắt thông thái, không thì làm sao có thể xứng với tôi được.”
…., “Nói thực, tôi không xứng với anh” anh quá có nhân phẩm đấy!
“Muốn chết à, cô làm gì phải khiêm tốn vậy, Tô Tố, chúng ta đi thử đồ ăn miễn phí đi, ăn một lúc là bụng no căng ngay” thoáng giận dỗi một phen, Lăng Sắt làm vẻ muốn kéo tay Tô Tố “Sau đó, tôi đưa cô đi xem phim trên nước (*), không mất tiền.”
(*) Phim trên nước: màn hình chiếu phim là màn nước (như kiểu thác nước ấy), sau đó chiếu ảnh lên màn nước đó.
Link: http://you.joy.cn/video/3643955.htm
Không muốn, không muốn, tôi muốn ăn cơm tây ôi thiu. Tô Tố hết sức khó khăn quay đầu lại nhìn về hướng Phú Hắc bên cạnh. Sếp à, cho tôi vinh dự hi sinh đi, anh muốn nghe bao nhiêu chuyện xem mắt tôi cũng có thể kể cho anh, cái khác không nói, liền bắt đầu kể từ 10 cuộc hẹn gần đây nhất.
“Đề nghị không tệ, cũng được, tôi phê chuẩn” vỗ vỗ vai Tô Tố một cách tao nhã, Boss cười vô cùng hưng phấn.
“Anh ta là ai, Tô Tố!!!!”
“Tôi là anh họ của Tô Tố.”
“A, hóa ra là anh họ, đến đây, chúng ta cùng đi ăn” bỏ lại Tô Tố, Lăng Sắt kéo Boss vui vẻ chạy đi.
Quầy hàng ăn thử gần nhất là lạp xưởng Đài Loan, Lăng Sắt ăn một miếng, Phúc Hắc cũng ăn một miếng, Tô Tố gắng gượng lắm mới ăn hết miếng thứ ba. Cứ theo vòng tuần hoàn ấy, đến khi con mắt của người tiếp thị đều đỏ cả lên, Lăng Sắt đột nhiên kêu một tiếng: “Thật không ngờ ngay cả Sữa Ưu X cũng có đồ miễn phí.” Anh ta nhấc chân, túm lấy Phú Hắc, chạy rầm rầm, cà vạt nhỏ phiêu dật giữa không trung, tạo nên một phong thái dị thường.
Thật mất mặt, Tô Tố nắm chặt nắm tay, nước mắt ràn rụa.
“Cô sao lại không lấy?” Phú Hắc rất lấy làm tò mò.
Là bởi vì mất mặt đó!!!!
“Uống thêm một cốc!” ừm, sếp tổng Phú Hắc uống rất vui vẻ, lập tức bồi thêm 1 câu “không uống khấu trừ tiền lương”.
Tô Tố nhìn 3 chiếc cốc rỗng bị uống cạn trên tay, khóe miệng co giật. Sau nhiều lần suy nghĩ, cô cướp lấy cả thùng thực phẩm có quà miễn phí trong tay cô gái tiếp thị lúc này đã bị kinh ngạc đến sững người, một ngum uống cạn. Nhìn xem, cả thế giới lúc này đều yên tĩnh rồi.
“Tiểu thư, tôi muốn uống lô hội” người họ Lăng nào đó da dáng chủ nhà giới thiệu : “Anh họ à, cái kia uống rất ngon, hôm qua tôi vừa uống xong.”
Tạch tạch tạch, cô gái tiếp thị âm thầm bùng nổ, đem những chai lọ trên bàn vứt bỏ, ánh mắt yếu ớt tuyệt vọng.
“Cho cô uống cũng không cần phải hung hăng như vậy chứ, bây giờ thì không còn gì để uống nữa rồi”, quay mặt sang, đồng chí Lăng Sắt mang vẻ mặt khiển trách.
Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi cả, đồng chí Tô Tố mặc niệm trong lòng.
Sếp tổng Phú Hắc vẻ mặt giống như vẫn chưa thỏa mãn, nhân tiện vỗ vỗ vai Lăng Sắt “Rất ngon, liệu có còn nữa không?”
A, không, không được sụp đổ, tuyệt đối không được sụp đổ, Tô Tố một phen nắm chặt tay áo sếp tổng, “Tôi khai, tôi khai tất, khai từ mười người gặp mặt gần đây nhất. Sếp, chúng ta đi ăn cơm trưa đi, lần này tôi mời” chiếc răng nhỏ cắn nát khăn tay, cho dù lấy máu cũng phải liều thôi, quá, quá, quá mất mặt rồi!
“Hả, không phải là đang ăn đây sao?” Sếp tổng Phú Hắc vẻ mặt ngạc nhiên.
……., đến đi, hãy để thế giới hủy diệt đi, ngay cả sếp cũng có nhân phẩm đến mức này.
“Tô Tố, không ngờ cô lại giấu tôi việc đi xem mắt người khác, chân đạp N chiếc thuyền?” Họ Tô chưa kịp hít một hơi, tiếng rít chấn động chói tai của đồng chí Lăng Sắt liền vang lên.
Xin đừng lẫn lộn đầu đuôi, kia chỉ là gần mười người mà thôi, ánh mắt Tô Tố lộ vẻ yếu ớt cam chịu.
“Uổng công tôi báo cho cô nhiều thông tin giảm giá như vậy.”
Không thể ngất, tuyệt đối không thể ngất, Tô Tố, mi là một cô gái mạnh mẽ, có thể chịu được đả kích này. Họ Tô nhìn về phía Boss, lần này tuyệt đối là ánh mắt yếu ớt mang tuyệt vọng.
“Được rồi, nhưng bây giờ tôi muốn nghe lịch sử mối tình đầu của cô” ngoắc ngoắc ngón tay, sếp tổng Phú Hắc bước đi hết sức thanh nhã.
Mẹ nó, làm chân chó cũng nhận rồi, lắc mông lắc mông, người họ Tô nào đó đi theo phía sau.
Tô Tố xoa xoa bụng, không ngờ lại phát ra tiếng òng ọc.
“Phú tổng, anh mời tôi ăn tối đi” coi như là tiền tăng ca, Tô Tố âm thầm thêm một câu.
“Tại sao?”
“Bởi vì” mắt Tô Tố đảo nhanh như chớp “Tôi đói bụng.”
“Được, nếu cô kể cho tôi những lần đi xem mắt trước đây, tôi sẽ mời cô” có được một nhân viên có may mắn như thế này, nếu anh sớm biết được thì đã sớm dọn đến cư trú ở chi nhánh này rồi. Phú tổng nắm cổ tay, uổng phí, thật là uổng phí!
= =!!! Lẽ nào mình lại giống như “Hội chuyện xưa”(*) hay sao, người họ Tô nào đó cực kì buồn bực.
(*) Hội chuyện xưa: Tên một tạp chí viết về các câu truyện phổ biến trong cuộc sống hằng ngày phản ánh xã hội Trung Quốc đương đại, sưu tầm các truyện được lưu truyền trong nhân gian cả các tác phẩm nước ngoài kinh điển, do Nhà xuất bản văn nghệ Thượng Hải phát hành.
“A, a, a—-Tô Tố!!!” người gào thét lại chính là Lăng Sắt tiên sinh. Hôm nay anh ta ăn mặc có vẻ thanh lịch, quần âu màu xanh lá, kết hợp với âu phục màu đỏ tươi, cà vạt nhỏ vẫn là một dải lụa tím phát quang. “Tô Tố, tôi không ngờ cô lại mua loại mì ăn liền cơ đấy.”
Ủa? Có vấn đề gì sao?
“Cái này rất đắt, mua cái này, mua cái này nè” giơ lên gói mì hãng Long X trong tay, Lăng Sắt vuốt mặt thở dài “Tô Tố, cô phải học cách làm thế nào để có được cặp mắt thông thái, không thì làm sao có thể xứng với tôi được.”
…., “Nói thực, tôi không xứng với anh” anh quá có nhân phẩm đấy!
“Muốn chết à, cô làm gì phải khiêm tốn vậy, Tô Tố, chúng ta đi thử đồ ăn miễn phí đi, ăn một lúc là bụng no căng ngay” thoáng giận dỗi một phen, Lăng Sắt làm vẻ muốn kéo tay Tô Tố “Sau đó, tôi đưa cô đi xem phim trên nước (*), không mất tiền.”
(*) Phim trên nước: màn hình chiếu phim là màn nước (như kiểu thác nước ấy), sau đó chiếu ảnh lên màn nước đó.
Link: http://you.joy.cn/video/3643955.htm
Không muốn, không muốn, tôi muốn ăn cơm tây ôi thiu. Tô Tố hết sức khó khăn quay đầu lại nhìn về hướng Phú Hắc bên cạnh. Sếp à, cho tôi vinh dự hi sinh đi, anh muốn nghe bao nhiêu chuyện xem mắt tôi cũng có thể kể cho anh, cái khác không nói, liền bắt đầu kể từ 10 cuộc hẹn gần đây nhất.
“Đề nghị không tệ, cũng được, tôi phê chuẩn” vỗ vỗ vai Tô Tố một cách tao nhã, Boss cười vô cùng hưng phấn.
“Anh ta là ai, Tô Tố!!!!”
“Tôi là anh họ của Tô Tố.”
“A, hóa ra là anh họ, đến đây, chúng ta cùng đi ăn” bỏ lại Tô Tố, Lăng Sắt kéo Boss vui vẻ chạy đi.
Quầy hàng ăn thử gần nhất là lạp xưởng Đài Loan, Lăng Sắt ăn một miếng, Phúc Hắc cũng ăn một miếng, Tô Tố gắng gượng lắm mới ăn hết miếng thứ ba. Cứ theo vòng tuần hoàn ấy, đến khi con mắt của người tiếp thị đều đỏ cả lên, Lăng Sắt đột nhiên kêu một tiếng: “Thật không ngờ ngay cả Sữa Ưu X cũng có đồ miễn phí.” Anh ta nhấc chân, túm lấy Phú Hắc, chạy rầm rầm, cà vạt nhỏ phiêu dật giữa không trung, tạo nên một phong thái dị thường.
Thật mất mặt, Tô Tố nắm chặt nắm tay, nước mắt ràn rụa.
“Cô sao lại không lấy?” Phú Hắc rất lấy làm tò mò.
Là bởi vì mất mặt đó!!!!
“Uống thêm một cốc!” ừm, sếp tổng Phú Hắc uống rất vui vẻ, lập tức bồi thêm 1 câu “không uống khấu trừ tiền lương”.
Tô Tố nhìn 3 chiếc cốc rỗng bị uống cạn trên tay, khóe miệng co giật. Sau nhiều lần suy nghĩ, cô cướp lấy cả thùng thực phẩm có quà miễn phí trong tay cô gái tiếp thị lúc này đã bị kinh ngạc đến sững người, một ngum uống cạn. Nhìn xem, cả thế giới lúc này đều yên tĩnh rồi.
“Tiểu thư, tôi muốn uống lô hội” người họ Lăng nào đó da dáng chủ nhà giới thiệu : “Anh họ à, cái kia uống rất ngon, hôm qua tôi vừa uống xong.”
Tạch tạch tạch, cô gái tiếp thị âm thầm bùng nổ, đem những chai lọ trên bàn vứt bỏ, ánh mắt yếu ớt tuyệt vọng.
“Cho cô uống cũng không cần phải hung hăng như vậy chứ, bây giờ thì không còn gì để uống nữa rồi”, quay mặt sang, đồng chí Lăng Sắt mang vẻ mặt khiển trách.
Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi cả, đồng chí Tô Tố mặc niệm trong lòng.
Sếp tổng Phú Hắc vẻ mặt giống như vẫn chưa thỏa mãn, nhân tiện vỗ vỗ vai Lăng Sắt “Rất ngon, liệu có còn nữa không?”
A, không, không được sụp đổ, tuyệt đối không được sụp đổ, Tô Tố một phen nắm chặt tay áo sếp tổng, “Tôi khai, tôi khai tất, khai từ mười người gặp mặt gần đây nhất. Sếp, chúng ta đi ăn cơm trưa đi, lần này tôi mời” chiếc răng nhỏ cắn nát khăn tay, cho dù lấy máu cũng phải liều thôi, quá, quá, quá mất mặt rồi!
“Hả, không phải là đang ăn đây sao?” Sếp tổng Phú Hắc vẻ mặt ngạc nhiên.
……., đến đi, hãy để thế giới hủy diệt đi, ngay cả sếp cũng có nhân phẩm đến mức này.
“Tô Tố, không ngờ cô lại giấu tôi việc đi xem mắt người khác, chân đạp N chiếc thuyền?” Họ Tô chưa kịp hít một hơi, tiếng rít chấn động chói tai của đồng chí Lăng Sắt liền vang lên.
Xin đừng lẫn lộn đầu đuôi, kia chỉ là gần mười người mà thôi, ánh mắt Tô Tố lộ vẻ yếu ớt cam chịu.
“Uổng công tôi báo cho cô nhiều thông tin giảm giá như vậy.”
Không thể ngất, tuyệt đối không thể ngất, Tô Tố, mi là một cô gái mạnh mẽ, có thể chịu được đả kích này. Họ Tô nhìn về phía Boss, lần này tuyệt đối là ánh mắt yếu ớt mang tuyệt vọng.
“Được rồi, nhưng bây giờ tôi muốn nghe lịch sử mối tình đầu của cô” ngoắc ngoắc ngón tay, sếp tổng Phú Hắc bước đi hết sức thanh nhã.
Mẹ nó, làm chân chó cũng nhận rồi, lắc mông lắc mông, người họ Tô nào đó đi theo phía sau.
/65
|