Đã quá 8h nhưng người giới thiệu họ Thúy nào đó vẫn chưa xuất hiện, hai người ngồi đối diện nhau tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
Im lặng suốt từ 8 giờ đến 9 giờ họ Tô nào đó rốt cuộc cũng sụp đổ.
Không thể chịu đựng được nữa, Tô Tố đang trong tư thế chim cun cút cuối cùng quyết định từ bỏ việc sắm vai cô gái dè dặt.
“Anh có đói không, Thúy Ti vẫn chưa đến, chúng ta ăn trước đi” Họ Tô nào đó ôm bụng đang kêu giống như trống đập.
“Ồ.”
Vị nhân huynh đối diện đẩy đẩy kính mắt, gương mặt hiền lành, trầm mặc rất lâu.
Gân xanh nổi lên, cắn răng nghiến lợi, họ Tô nhìn nhìn người đàn ông hiền lành ngồi đối diện, vắn ống tay áo rồi đập bàn hét lớn “Phục vụ, tôi muốn ăn cơm thịt kho.” Mẹ nó, mặc kệ, cứ ăn trước đã.
“Tiên sinh, còn anh?”
“Giống cô ấy.” Bất kể nói gì, hỏi gì, người đối diện từ đầu chí cuối đều tích chữ như vàng.
Tích tắc tích tắc tích tắc, lại mười phút trôi qua.
Vị nhân huynh kia lại đẩy đẩy kính mắt, nhìn ngang nhìn dọc, bất chợt giơ tay nhìn đồng hồ hét lớn: “A…”
Tập thể các đồng chí trong nhà ăn chấn động, bao gồm cả cặp đôi đang hẹn hò ngồi trong góc phía bên trái nhà ăn.
“Không — không — không ngờ đã chín rưỡi rưỡi rưỡi rồi.” Anh ta đẩy kính giải thích.
Hả? Chín rưỡi thì có vấn đề gì sao, họ Tô nào đó vừa kích động liền nói lắp theo: “Có có có gì quan quan trọng sao?”
Người đàn ông đeo kính mắt kia mở túi sách lấy ra một quyển sách, xúc động nói: “Không không không ngờ lại quên chưa uống vi-vitamin A, vi-vi-vitamin B, vi-vi-vitamin C…?”
… Tô Tố tức giận, “Liệu có phải còn cả vi-vi-vi-vitamin D?”
Anh ta ra sức lắc đầu, “Không.” Ánh mắt khinh bỉ, giống như đang nhìn kẻ điên.
Mẹ nó, bệnh thần kinh, Tô Tố nổi quạu, bưng đĩa thức ăn, cầm thìa cắm đầu ăn cơm. Mau ăn mau ăn thôi, ăn hết rồi về nhà.
Cạch, vị nhân huynh kia gõ bay cái thìa của họ Tô nào đó, vẻ mặt nghiêm túc: “Ăn ăn ăn cái này, phải phải dùng đu… đũa.” Ánh mắt kiên trì.
Nhẫn nại, siết chặt tay, đồng chí Tô Tố, mi là đồng chí có tố chất tâm lí tốt đó.
Cầm đũa gắng sức ăn được lưng dạ, họ Tô bắt đầu thả lỏng cơ thể nhìn vị huynh đài bốn mắt ngồi đối diện đang ăn một cách dè dặt, cô bỗng cảm thấy thương xót, nghĩ đến lúc mới đầu khi bản thân lần đầu tiên đi xem mặt ăn cái gì là bị nghẹn cái đó, thật không dễ dàng gì, giờ đây bản thân không muốn thì nhất định phải ép buộc người khác, cần phải điều chỉnh lại bầu không khí mới được
“Tôi kể truyện cười cho anh nghe nhé?” Đằng hắng một cái, Tô Tố bắt đầu kể truyện cười đặc sắc nhất của bản thân về bánh bao xíu mại. Bla bla, bô lô, có gì nói hết, họ Tô nào đó càng kể càng hăng hái, phấn khích đến mức đập bàn đá ghế.
Vị nhân huynh đối diện từ đầu đến cuối đều giữ nguyên vẻ mặt ngờ vực, đũa dừng giữa không trung, ngơ ngác nhìn Tô Tố.
… Sao lại là vẻ mặt này chứ??? Tô Tố xị mặt, “Không hay sao?” Không thể nào, rõ ràng mỗi khi mình kể chuyện này moi người đều cười sặc sụa mà.
Tô Tố nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm anh chàng bằng ánh mắt hoài nghi. Cuối cùng cũng xác định được anh trai bốn mắt này không hề có tế bào hài hước, Tô Tố liền cúi đầu tiếp tục ra sức ăn cơm thịt kho.
Vị nhân huynh kia cúi đầu im lặng suy nghĩ, càng ăn càng chậm, thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, lại qua thêm mười phút.
Bỗng nhiên anh ta cười lớn giống như phát cuồng, hahahaha, “Tiểu tiểu tiểu thư, thật thật thật thật mắc cười quá.”
… Sụp đổ, đờ đẫn, họ Tô nào đó tiếp tục im lặng, người anh em à, năng lực phản ứng của anh thật mạnh, tiếng cười thật phóng khoáng, thật quá mức chấn động.
Cuộc gặp mặt này không thể tiếp tục được nữa. Hôm nào đó có lẽ nên đồng ý yêu cầu của đồng chí Tiểu Cung thôi.
Vị nhân huynh kia cười đến mức đập bàn đá ghế, cơm trong miệng bay ra vèo vèo, rồi đột nhiên ngừng cười hỏi: “Tiểu tiểu tiểu thư, không… đúng, xíu mại sao có thể cởi cởi cởi quần áo được, nó nó nó là đồ đồ ăn mà?
.. Tô Tố siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, tố chất tâm lí, tố chất tâm lí, phải nhớ kĩ, Tô Tố mi có tố chất tâm lí mạnh mẽ.
Cô cười gượng “Tiên sinh, bởi vì đây là nhân hóa.” Mẹ nó, không thể sụp đổ được.
“Ồ” anh ta gật đầu, đột nhiên, lại lắc đầu: “Không không không đúng, tiểu tiểu tiểu thư, màn màn thầu không không không giống bánh bao mà.” Tiếp tục đẩy kính, lóe lên tia sáng khao khát kiến thức.
Siết chặt tay, Tô Tố cười gượng, thốt ra một câu từ kẽ răng: “Tiên sinh, anh cứ miễn cưỡng nhìn coi, bề ngoài của chúng cũng gần giống nhau mà.” Mẹ nó, ai đến giúp tôi quất cho anh ta một trận đi.
“Ồ” Anh chàng bốn mắt chợt ngộ ra, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên căng thẳng: “Tiểu thư, cô cô cô như vậy là không đúng, nhìn nhìn nhìn đồ vật phải nhìn tổng thể mới đúng.”
Khóe miệng giật giật, Tô Tố bị sặc cơm lên tận mũi rồi trượt ra từ trong lỗ mũi.
“Tiểu tiểu tiểu thư, cô cô cô sao có thể làm được nhự vậy.” Vẻ mặt anh chàng bốn mắt chấn động, thật vĩ đại quá, thì ra lỗ mũi thật sự thông với miệng, cổ nhân quả nhiên là không lừa gạt mình.”
Tô Tố lại sụp đổ thêm lần nữa, ánh mắt yếu ớt, bi thương mà nói: “Đồng chí tiên sinh, cái này là bí quyết độc nhất vô nhị, không được truyền ra ngoài.”
Vị nhân huynh gật đầu vô cùng long trọng, “Được, được, cái này là là là kĩ kĩ thuật chuyên ngành, không không thể để lộ ra ngoài, tôi tôi tôi hiểu.”
… Họ Tô hoàn toàn không còn gì để nói, đập đầu vào bàn.
Im lặng suốt từ 8 giờ đến 9 giờ họ Tô nào đó rốt cuộc cũng sụp đổ.
Không thể chịu đựng được nữa, Tô Tố đang trong tư thế chim cun cút cuối cùng quyết định từ bỏ việc sắm vai cô gái dè dặt.
“Anh có đói không, Thúy Ti vẫn chưa đến, chúng ta ăn trước đi” Họ Tô nào đó ôm bụng đang kêu giống như trống đập.
“Ồ.”
Vị nhân huynh đối diện đẩy đẩy kính mắt, gương mặt hiền lành, trầm mặc rất lâu.
Gân xanh nổi lên, cắn răng nghiến lợi, họ Tô nhìn nhìn người đàn ông hiền lành ngồi đối diện, vắn ống tay áo rồi đập bàn hét lớn “Phục vụ, tôi muốn ăn cơm thịt kho.” Mẹ nó, mặc kệ, cứ ăn trước đã.
“Tiên sinh, còn anh?”
“Giống cô ấy.” Bất kể nói gì, hỏi gì, người đối diện từ đầu chí cuối đều tích chữ như vàng.
Tích tắc tích tắc tích tắc, lại mười phút trôi qua.
Vị nhân huynh kia lại đẩy đẩy kính mắt, nhìn ngang nhìn dọc, bất chợt giơ tay nhìn đồng hồ hét lớn: “A…”
Tập thể các đồng chí trong nhà ăn chấn động, bao gồm cả cặp đôi đang hẹn hò ngồi trong góc phía bên trái nhà ăn.
“Không — không — không ngờ đã chín rưỡi rưỡi rưỡi rồi.” Anh ta đẩy kính giải thích.
Hả? Chín rưỡi thì có vấn đề gì sao, họ Tô nào đó vừa kích động liền nói lắp theo: “Có có có gì quan quan trọng sao?”
Người đàn ông đeo kính mắt kia mở túi sách lấy ra một quyển sách, xúc động nói: “Không không không ngờ lại quên chưa uống vi-vitamin A, vi-vi-vitamin B, vi-vi-vitamin C…?”
… Tô Tố tức giận, “Liệu có phải còn cả vi-vi-vi-vitamin D?”
Anh ta ra sức lắc đầu, “Không.” Ánh mắt khinh bỉ, giống như đang nhìn kẻ điên.
Mẹ nó, bệnh thần kinh, Tô Tố nổi quạu, bưng đĩa thức ăn, cầm thìa cắm đầu ăn cơm. Mau ăn mau ăn thôi, ăn hết rồi về nhà.
Cạch, vị nhân huynh kia gõ bay cái thìa của họ Tô nào đó, vẻ mặt nghiêm túc: “Ăn ăn ăn cái này, phải phải dùng đu… đũa.” Ánh mắt kiên trì.
Nhẫn nại, siết chặt tay, đồng chí Tô Tố, mi là đồng chí có tố chất tâm lí tốt đó.
Cầm đũa gắng sức ăn được lưng dạ, họ Tô bắt đầu thả lỏng cơ thể nhìn vị huynh đài bốn mắt ngồi đối diện đang ăn một cách dè dặt, cô bỗng cảm thấy thương xót, nghĩ đến lúc mới đầu khi bản thân lần đầu tiên đi xem mặt ăn cái gì là bị nghẹn cái đó, thật không dễ dàng gì, giờ đây bản thân không muốn thì nhất định phải ép buộc người khác, cần phải điều chỉnh lại bầu không khí mới được
“Tôi kể truyện cười cho anh nghe nhé?” Đằng hắng một cái, Tô Tố bắt đầu kể truyện cười đặc sắc nhất của bản thân về bánh bao xíu mại. Bla bla, bô lô, có gì nói hết, họ Tô nào đó càng kể càng hăng hái, phấn khích đến mức đập bàn đá ghế.
Vị nhân huynh đối diện từ đầu đến cuối đều giữ nguyên vẻ mặt ngờ vực, đũa dừng giữa không trung, ngơ ngác nhìn Tô Tố.
… Sao lại là vẻ mặt này chứ??? Tô Tố xị mặt, “Không hay sao?” Không thể nào, rõ ràng mỗi khi mình kể chuyện này moi người đều cười sặc sụa mà.
Tô Tố nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm anh chàng bằng ánh mắt hoài nghi. Cuối cùng cũng xác định được anh trai bốn mắt này không hề có tế bào hài hước, Tô Tố liền cúi đầu tiếp tục ra sức ăn cơm thịt kho.
Vị nhân huynh kia cúi đầu im lặng suy nghĩ, càng ăn càng chậm, thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, lại qua thêm mười phút.
Bỗng nhiên anh ta cười lớn giống như phát cuồng, hahahaha, “Tiểu tiểu tiểu thư, thật thật thật thật mắc cười quá.”
… Sụp đổ, đờ đẫn, họ Tô nào đó tiếp tục im lặng, người anh em à, năng lực phản ứng của anh thật mạnh, tiếng cười thật phóng khoáng, thật quá mức chấn động.
Cuộc gặp mặt này không thể tiếp tục được nữa. Hôm nào đó có lẽ nên đồng ý yêu cầu của đồng chí Tiểu Cung thôi.
Vị nhân huynh kia cười đến mức đập bàn đá ghế, cơm trong miệng bay ra vèo vèo, rồi đột nhiên ngừng cười hỏi: “Tiểu tiểu tiểu thư, không… đúng, xíu mại sao có thể cởi cởi cởi quần áo được, nó nó nó là đồ đồ ăn mà?
.. Tô Tố siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, tố chất tâm lí, tố chất tâm lí, phải nhớ kĩ, Tô Tố mi có tố chất tâm lí mạnh mẽ.
Cô cười gượng “Tiên sinh, bởi vì đây là nhân hóa.” Mẹ nó, không thể sụp đổ được.
“Ồ” anh ta gật đầu, đột nhiên, lại lắc đầu: “Không không không đúng, tiểu tiểu tiểu thư, màn màn thầu không không không giống bánh bao mà.” Tiếp tục đẩy kính, lóe lên tia sáng khao khát kiến thức.
Siết chặt tay, Tô Tố cười gượng, thốt ra một câu từ kẽ răng: “Tiên sinh, anh cứ miễn cưỡng nhìn coi, bề ngoài của chúng cũng gần giống nhau mà.” Mẹ nó, ai đến giúp tôi quất cho anh ta một trận đi.
“Ồ” Anh chàng bốn mắt chợt ngộ ra, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên căng thẳng: “Tiểu thư, cô cô cô như vậy là không đúng, nhìn nhìn nhìn đồ vật phải nhìn tổng thể mới đúng.”
Khóe miệng giật giật, Tô Tố bị sặc cơm lên tận mũi rồi trượt ra từ trong lỗ mũi.
“Tiểu tiểu tiểu thư, cô cô cô sao có thể làm được nhự vậy.” Vẻ mặt anh chàng bốn mắt chấn động, thật vĩ đại quá, thì ra lỗ mũi thật sự thông với miệng, cổ nhân quả nhiên là không lừa gạt mình.”
Tô Tố lại sụp đổ thêm lần nữa, ánh mắt yếu ớt, bi thương mà nói: “Đồng chí tiên sinh, cái này là bí quyết độc nhất vô nhị, không được truyền ra ngoài.”
Vị nhân huynh gật đầu vô cùng long trọng, “Được, được, cái này là là là kĩ kĩ thuật chuyên ngành, không không thể để lộ ra ngoài, tôi tôi tôi hiểu.”
… Họ Tô hoàn toàn không còn gì để nói, đập đầu vào bàn.
/65
|