Sáng sớm Tô Tố thức dậy với hai mắt thâm quầng, kéo theo vali, bước đi vô cùng đau thương.
“Đồng chí Tiểu Tô, đến Tổng bộ rồi phải dốc sức làm việc biết không!” Bạch cốt tinh vung mạnh tay “Nhớ đó, phải cố gắng mới giành được thắng lợi.”
… Tô Tố gật đầu, ừm ừm ừm, phải cố gắng mới giành được thắng lợi.
“Tô tiểu thư,” đồng chí Tiểu Bốc vẻ mặt bi thương, “Đợi tôi khống chế được cảm xúc của mình, tôi sẽ đến Bắc Kinh huấn luyện cùng chị.”
… Tô Tố bỗng chốc tỉnh mộng, khóe miệng giật giật, “Tiểu Bốc à, cậu phải ở lại đây, cố gắng uống thuốc, không ngừng nỗ lực. Một mình tôi chịu khổ ở Bắc Kinh là được rồi.” Bánh bao thịt ở đó không phải là thứ người có thể ăn được đâu. Tô Tố rơi lệ.
Tiếng loa phóng thanh thúc giục hành khách lên máy bay vang lên hai lần, họ Tô nào đó thở một hơi thật dài, chuẩn bị lên máy bay.
Bỗng nhiên Bạch cốt tinh xông lên trước kéo vali của Tô Tố lại.
Nồng nàn, lo lắng, mâu thuẫn, day dứt, từng chút từng chút một.
Tô Tố gật đầu, giám đốc Bạch à, tôi sẽ giúp anh hỏi thăm người yêu của anh, anh cứ yên tâm đi.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Bạch cốt tinh khóe miệng co rút, khóe mắt giật giật: “Tiểu Tô, cô nhất định phải nhớ kĩ…” Ngừng lại…
Nhớ kĩ gì cơ? Họ Tô giương mắt nhìn.
“Nhớ kĩ, nhân viên nữ chỉ được ăn hai cái bánh bao thôi.”
… Tô Tố sụp đổ, đúng rồi, bánh bao khó ăn vậy mà còn hạn chế số lượng, thật vô nhân đạo, vô nhân đạo.
“Đồng chí Tiểu Tô, đến Tổng bộ rồi phải dốc sức làm việc biết không!” Bạch cốt tinh vung mạnh tay “Nhớ đó, phải cố gắng mới giành được thắng lợi.”
… Tô Tố gật đầu, ừm ừm ừm, phải cố gắng mới giành được thắng lợi.
“Tô tiểu thư,” đồng chí Tiểu Bốc vẻ mặt bi thương, “Đợi tôi khống chế được cảm xúc của mình, tôi sẽ đến Bắc Kinh huấn luyện cùng chị.”
… Tô Tố bỗng chốc tỉnh mộng, khóe miệng giật giật, “Tiểu Bốc à, cậu phải ở lại đây, cố gắng uống thuốc, không ngừng nỗ lực. Một mình tôi chịu khổ ở Bắc Kinh là được rồi.” Bánh bao thịt ở đó không phải là thứ người có thể ăn được đâu. Tô Tố rơi lệ.
Tiếng loa phóng thanh thúc giục hành khách lên máy bay vang lên hai lần, họ Tô nào đó thở một hơi thật dài, chuẩn bị lên máy bay.
Bỗng nhiên Bạch cốt tinh xông lên trước kéo vali của Tô Tố lại.
Nồng nàn, lo lắng, mâu thuẫn, day dứt, từng chút từng chút một.
Tô Tố gật đầu, giám đốc Bạch à, tôi sẽ giúp anh hỏi thăm người yêu của anh, anh cứ yên tâm đi.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Bạch cốt tinh khóe miệng co rút, khóe mắt giật giật: “Tiểu Tô, cô nhất định phải nhớ kĩ…” Ngừng lại…
Nhớ kĩ gì cơ? Họ Tô giương mắt nhìn.
“Nhớ kĩ, nhân viên nữ chỉ được ăn hai cái bánh bao thôi.”
… Tô Tố sụp đổ, đúng rồi, bánh bao khó ăn vậy mà còn hạn chế số lượng, thật vô nhân đạo, vô nhân đạo.
/65
|