Ôn Nhung mới bước từ phòng rửa tay ra, đã bị cha Ôn chặn lại, cha Ôn chẳng khác nào đặc vụ kéo cô lại thầm thì: “Bên Lâm Tuyển thế nào rồi, cậu ta vẫn chưa tới tìm cha, cha đây trong lòng nôn nóng không yên. Con làm việc sao lại thiếu cẩn thận như vậy, như thế này sẽ bị cậu ta phát hiện ra mất, con biết hai ngày nay nhà họ Lâm huyên náo dữ dội đến mức nào không, nếu Lâm Nham mà thất thế, con muốn cha phải làm sao bây giờ?”
Ông ta chưa từng nói một câu, con gái, thật xin lỗi, để con chịu khổ, Lâm Tuyển không làm gì con chứ.
Ông ta nói, con muốn cha phải làm sao bây giờ?
Nên làm cái gì thì làm cái đó, chưa từng uống gió Tây Bắc, giờ đi nếm thử một chút cũng không phải là lựa chọn tồi.
Ôn Nhung vô cùng kiên nhẫn nghe hết lời oán trách của cha mình, sau đó xoa xoa huyệt Thái Dương ổn định tâm trạng: “Cha, con có chuyện muốn nói với cha, rất quan trọng, chúng ta về nhà rồi nói.”
Ôn Nhung cảm thấy dường như cha cô cũng không biết, nói cách khác có người âm thầm gửi email cho Ôn Thăng Hòa. Ôn Tuyết? Nhưng cô ta làm sao có thể biết nhiều chuyện của Lâm Tuyển như vậy, thế này không được xuôi cho lắm.
Tất cả phải chờ xem email mới nói được.
Mặc dù cô vô cùng muốn tìm Phó Tô hỏi cho rõ ràng, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra, cô trước phải gỡ được nỗi oan ức to đùng trên người này xuống đã.
“Con có tin tức quan trọng gì?” Vừa vào trong thư phòng, cha Ôn sốt ruột khó kìm được hỏi.
“Email vẫn còn lưu chứ, trước để con xem qua một chút.”
Cha Ôn không nhịn được nói: “Xem email làm gì?”
Ôn Nhung tỉnh táo nói: “Con cảm thấy là trong mail có vấn đề gì đó.”
Cha Ôn không được vui vẻ cho lắm mở máy vi tính ra: “Cha cũng cảm thấy tin tức con gửi có vấn đề, Lâm Tuyển căn bản không làm theo những gì viết trên đó, cậu ta quá âm hiểm. Cha bảo này, có phải nó đã sớm phát hiện ra mưu đồ của con? Ai dà, con còn bảo cha bình thường đừng có tùy ý liên lạc với con, đỡ để nó phát hiện ra, kết quả là, không phải vẫn giống nhau sao.”
Ôn Nhung mắt điếc tai ngơ, nhấp vào hòm thư, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra, càng nhìn lòng càng lạnh toát, đây quả thực là chuyện buôn bán cơ mật, cô có bản lĩnh tày trời cũng không thể nào lấy được những thứ này từ chỗ Lâm Tuyển…. Không đúng, từ trước đến giờ Lâm Tuyển chưa từng kiêng dè trước mặt cô, thường xuyên xem tài liệu trước mặt cô, khi đó cô không để ý cho lắm, bây giờ nghĩ lại, chắc anh ta đang muốn dò xét, đáng tiếc cô thực vô tâm, một tờ cũng không liếc qua, nhưng mà dưới cái nhìn của anh ta, nhất định là thấy cô nhân cơ hội đánh cắp lấy những tư liệu kia.
Mà những thứ này, chỉ là cái vỏ ngoài của anh ta mà thôi.
“Rốt cuộc có vấn đề gì không?” Cha Ôn chắp tay sau lưng đi vòng quanh phòng.
Ôn Nhung không đáp lại, ngón tay gập lại dùng sức cắn, những email này đúng là được gửi qua từ hòm mail của cô, chỉ có thể nói là có người đánh cắp hộp thư của cô. Cô luôn không nhớ nổi mật mã, cho nên bình thường đều dùng sinh nhật đặt làm mật mã, phần lớn là sinh nhật người thân, cho nên, nếu như là Ôn Tuyết, cô tin đứa em gái này có thể phá được mật mã của cô.
Vấn đề là, chỉ dựa vào Ôn Tuyết sao có thể có được những tài liệu này?
Hoặc là, còn có một kẻ khác nữa?
“Làm sao rồi?” Cha Ôn vỗ vỗ mặt bàn.
“Con muốn ngẫm lại.” Ôn Nhung tắt máy, đứng dậy bước ra cửa.
“Cô đi đâu vậy?” Cha Ôn sửng sốt, chặn cô lại, “Chuyện đã như vậy rồi, mà cô còn không có một chút cảm giác khẩn trương? Nhà chúng ta sắp xong đời chỉ tại cô.”
Chỗ tốt của quá đau lòng chính là chết lặng, cho dù có kích thích sao đi nữa thì cũng không còn cảm giác.
Ôn Nhung vùng khỏi tay của cha Ôn, muốn nói gì đó, lại phát hiện, thực sự không còn lời nào để nói. Bất kể cha Ôn đứng sau lưng cô gầm thét thế nào, cô mở cửa, bước ra cửa, đóng cửa lại.
Ôn Nhung lê bước quay lại bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng bệnh của bà nội, cầm một chén mì ăn liền. ăn vài miếng, lại đặt xuống. Rạng sáng, trong bệnh viện không có ai, cô một mình ngửa đầu, nhìn đèn chân không, gom những ánh sáng chói mắt kia hút vào trong đầu, chiếu sáng từng góc âm u, những ngóc ngách mà cô sợ phải nghĩ đến nên đã len lén giấu đi, từng cái một không sót đều được bao phủ lấy.
Cô là một vai nữ trư trong phim truyền hình, cũng là một vai nữ trư trong một bộ phim bi kịch, còn có thể là một vai nữ trư trong một bộ phim trái tuyến, nhưng tuyệt đối không có khả năng là một vai nữ trư trong phim thần tượng.
Chân trời nơi nào mà chẳng có bi kịch, nhưng vì sao những thứ bi kịch này lại đổ hết lên đầu cô, có cần phải kích thích như vậy không.
Song, không hiểu sao, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, biết mình không phải người nhà họ Ôn, cô đón nhận bình tĩnh như vậy, đương nhiên như vậy, chân mày cũng không nhíu lấy một cái, chỉ nói, à, thì ra là như vậy ư. Hai mươi ba năm qua, câu hỏi lớn nhất luôn đè nặng trong lòng cô chính là, tại sao nhà họ Ôn lại không giống nhà của cô, cùng là từ trong bụng mẹ sinh ra, một là bảo bối một là đống phân, chỉ có bà nội yêu thương, mà giờ bà đang giãy dụa với số mệnh. May mắn, thực may mắn, cha mẹ không phải cha mẹ ruột, như vậy bọn họ không thương cô cũng chẳng sao, nhưng ít ra lòng người là làm từ thịt, cũng dừng nên ép cô phải hận bọn họ.
Chữ hận này quá nồng đậm, nồng hơn cả nghiên mực, đậm hơn cả vang trắng, không thích hợp với một người hờ hững như cô, cô nắm không nổi, cô sợ chỉ cần mình nắm lấy nó, sẽ không buông xuống nổi.
Một chén nước trong, bỏ muối vào, làm sao có thể nhạt đi được nữa đây.
Đừng ép cô phải hận mà, bọn họ, cô ta, còn có anh ta nữa.
Lâm Tuyển….
Không tự chủ lại cắn ngón tay hằn lên một dấu răng, cúi đầu húp mì, từng giọt nước mắt to chừng hạt đậu lại rơi xuống lã chã, khiến cho nước mì càng thêm mặn, hoàn toàn không phát hiện tiếp tục ăn.
Mụ nội nó chứ, đàn ông có lệ nhưng không chảy, từ nhỏ cô đã giống con trai, sờ sờ mái tóc ngắn của mình, cười ha ha nói, Nhung Nhi có lệ nhưng không chảy.
* Nguyên văn cả câu là đàn ông có lệ nhưng không chảy, chẳng qua là vì chưa đúng chỗ thương tâm
Già rồi già rồi, không chịu nổi kích thích quá lớn, hạt vàng lập tức mất giá, giống hệt như hạt đậu tương bắn trên mặt, dán lên khuôn mặt vốn không xinh xắn lắm, đem tất cả ấm ức cùng đau đớn triệt để gột sạch ra ngoài.
Cút mẹ anh đi Lâm Tuyển, bảo anh là cầm thú đúng là không có sai mà, anh chính là một tên cầm thú, không phải cầm thú mà lại đi làm cái chuyện cầm thú này sao. Anh biết tôi đau thế nào không, vậy mà cũng không được một tí giảm giá, giải phẫu đau thắt lưng còn được bôi thuốc tê, anh cứ để máu kia ngừng cũng không ngừng, không phải là dấu hiện CN*, thực sự là ngược ra cả máu, đau đến mức tôi muốn kêu cha gọi mẹ, nhưng anh lại nói cho tôi biết, cha tôi không phải cha tôi, mẹ của tôi cũng không phải mẹ của tôi.
* CN = xử nữ (từ mạng)
Mà người tôi thầm mến, lại là anh trai của tôi,
Sao lại có người ác như vậy chứ, quá độc ác!
Người ác như vậy, sao lại thích chứ….
Ôn Nhung ngẩng mặt lên, lại dùng sức húp một hớp, chợt phát hiện ra đã sớm không còn gì, ngượng ngùng đặt tay xuống, đứng dậy tìm thùng rác, chợt hít vào một hơi lạnh, vết thương cũ bên hông lại đau, cứng người đứng một lúc, lại chậm rãi đứng dậy lần nữa, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đứng trước mặt.
Bóng hình giống như trúc thẳng, che lại ánh sáng nơi đỉnh đầu.
Ôn Nhung nheo mắt lại, giật giật khóe miệng: “Sao anh lại ở đây?”
Anh nhìn nước mắt ngổn ngang trên mặt cô, nửa ngày vẫn không tìm thấy tiếng nói của mình: “Muốn tìm em, nhưng em không nhận điện thoại, tìm mấy chỗ, sau lại nghĩ, chắc là em sẽ ở đây.”
Ôn Nhung gật đầu một cái: “Vừa đúng lúc, em cũng muốn tìm anh.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hai người vai kề vai, phảng phất như lúc còn niên thiếu,, bọn họ cùng nhau ngồi trên khán đài, cô cầm đồ uống lạnh tu ừng ực, mặt mày hớn hở nói với anh, lại phá kỷ lục rồi, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt thường ngày, chỉ có khóe mắt như nhiễm chút độ ấm của gió xuân, nhếch miệng, ừm, không tệ.
Thời gian, sao mi lại dễ dàng già đi như vậy, khiến cho chúng ta không thể nào sóng vai mỉm cười một lần nữa.
“Sao em khóc?”
“Bà nội vẫn nằm trong viện, em có thể không khóc sao?”
“Tôi nói là lúc ở nhà bà nội kia, không phải vì bà nội, vậy là vì cái gì? Có phải Lâm Tuyển làm gì em đúng không?”
Một người nói nhiều hơn hai câu có thể chết mà lại hỏi nhiều câu như vậy, đây là sự quan tâm của một người anh trai với em gái sao?
Trước mắt chỉ có phòng bệnh, chóp mũi đầy mùi thuốc khử trùng, mở miệng còn hơi nức nở, Ôn Nhung không trả lời vấn đề của anh, hỏi ngược lại: “Có thể nói chuyện với em một chút chứ, mấy năm nay anh dõi theo em thế nào?”
“Cái gì?”
“Phó Tô, đến bây giờ mà anh vẫn không nguyện ý thẳng thắn với em sao?”
Cô cần một sự xác nhận, trong đôi mắt ứ đầy nước mắt, lông mi ướt thành một mảnh, lúc cô nhìn anh, anh có cảm giác như bị xuyên thấu, bí mật trong lòng không thể nói ra với bất cứ ai không còn chỗ che giấu.
Vậy nên, trốn tránh lần nữa.
“Tôi đã nói rồi, tôi không có gì để nói.”
“Vậy anh tìm em làm gì?”
“Chỉ muốn nhìn em một chút.”
“Tại sao muốn nhìn em, cảm thấy em đáng thương?”
Khuôn mặt Phó Tô từ từ trắng bệch, vội nói: “Không phải vậy…”
“Vậy là cái gì?”
Ánh sáng trong đôi mắt đen của anh vụn vỡ.
Ôn Nhung cố ý nói tiếp: “Anh định cứ như vậy mãi sao, vĩnh viễn gạt em, chỉ cần có thể gạt em, chỉ sợ cho dù có phải ở chung một chỗ với Ôn Tuyết cả đời cũng không sao? Anh sợ em biết như vậy, nhưng em vẫn biết, cho dù là chuyện anh với Ôn Tuyết, hay là chuyện của anh và em.”
Ôn Nhung chưa từng thấy mặt ai có thể trắng đến như vậy, phảng phất ngay cả hơi thở sống cũng bị tước đi mất, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, Phó Tô kinh ngạc nhìn cô, trong mắt tràn đầy sợ hãi, làm nổi bật lên cô trong mắt anh, bình tĩnh như vậy.
“Anh vẫn sợ sao, vẫn trốn tránh sao?”
“Em… làm sao mà biết được?” Giọng nói của anh khô khốc như vậy, khiến cho người ta không đành lòng nghe tiếp.
“Bí mật lớn như vậy, anh cho rằng có thể giấu tới khi nào?”
Anh cúi đầu, lông mi thực dài không tự chủ được run lên khe khẽ: “Vĩnh viễn…”
Vĩnh viễn có bao xa, xa đến khi cô biến thành một bà lão tám mươi, nếp nhăn một xấp dầy, cũng không cần biết, cô là một đứa trẻ bị người nhà vứt bỏ, một cô gái được người anh ruột xấu xa của mình yêu thích giấu trong lòng…. Anh sẽ đem bí mật này xuống quan tài.
Cô nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ không giữ được.”
“Là Lâm Tuyển…”
Anh rốt cục cũng nghĩ ra, Ôn Tuyết không thể nói, giữa bọn họ có giao ước, mà vẻ mặt ý vị thâm trường lần trước của Lâm Tuyển kia, anh ta nhất định biết được chuyện gì đó, người đàn ông kia.
“Ai nói cho em biết cũng không quan trọng, quan trọng là, anh biết rất rõ ràng em là ai, cũng không nói cho em biết, như vậy quá tàn nhẫn.”
Cho dù mất đi một người mình thích, cô cũng còn một người anh ruột.
Như vậy cũng không coi là quá tệ, theo bản chất mà nói, cô vẫn có một trái tim có năng lực tiếp thu tương đối mạnh, sau khi bị sét đánh, không bị cháy đến khét lẹt.
“Em cũng không muốn biết từ ai khác, anh có thể nói với em chứ, từ đầu tới cuối, nói một lần.”
Tường trắng bong, đèn sáng choang, còn có những bóng áo trắng, trắng đầy mắt, thế giới phảng phất như bị màu trắng xâm nhập, tất cả những tiếng động quanh mình cũng như bị màu trắng như vậy bao phủ.
Ánh mắt Phó Tô mờ mịt lại luống cuống, cúi đầu thật lâu, hồi ức như cây cung được kéo căng, cuối cùng cũng lên dây mà bắn đi.
“Hôm đó… sau buổi tiệc tối tốt nghiệp của em, anh đi tìm em, nhưng bị Ôn Tuyết chặn lại, cô ta nói với anh chút chuyện, sau đó, bọn anh đi uống rượu, lần đầu tiên anh uống say như vậy, nhưng vẫn còn có ý thức, nhưng mà sau khi tỉnh lại, Ôn Tuyết đang nằm bên cạnh anh…”
Ôn Nhung ngẩn người, trò này thực máu chó.
“Cô ta nói bọn anh phát sinh quan hệ, anh biết cô ta gạt anh, cho nên mặc kệ cô ta, bỏ đi.”
Đúng vậy, đây mới là cá tính của Phó Tô.
“Sau khi về nhà anh một mình chỉnh đốn lại tâm trạng, trốn lên tầng gác kéo đàn, chính ở chỗ đó, anh không cẩn thận đụng phải hòm chứa đồ, phát hiện sàn nhà có tầng ngăn, sau đó, tìm được một số thứ.”
“Là hình chụp của cả nhà chúng ta, rất lâu trước kia, nhìn qua em vừa mới sinh… Phía sau viết nhũ danh của em.”
Hai chữ Nhung Nhi kia, là bút tích của cha anh.
Phó Tô chợt ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, giống như muốn hút hết không khí.
Một lúc sau, anh nói tiếp: “Lúc đó anh cũng không cho là đứa trẻ đó là em, nhưng rất hiển nhiên, nhà anh không chỉ có một mình anh là con. Khi đó anh không dám hỏi cha mẹ, chỉ tự mình điều tra… Lúc này, Ôn Tuyết lại tới tìm anh, anh cho là cô ta sẽ tìm anh nói chuyện đêm đó, lại không ngờ là cô ta biết anh đang điều tra chuyện của em, sau đó cô ta nói rất rõ ràng với anh, em không phải là chị ruột cô ta.”
“Cô ta nói, nếu em biết chuyện này, nhất định sẽ rất thống khổ.”
“Hai ngày sau, anh tra rõ, em đúng là…” Anh chợt ngừng lại, một lúc sau lại nói, “Anh chủ động tìm cô ta, nói anh nguyện ý phụ trách với cô ta.”
Anh ngừng lại, hô hấp có chút nặng nề. Chuyện phức tạp như vậy bị anh dùng những từ ngữ đơn giản nhất khái quát qua, bình bình đạm đạm, lại không nén nổi nỗi chua xót nơi đáy lòng.
Ôn Nhung nắm tay, siết chặt buông lỏng, giống như đang đắn đo tâm trạng trong lòng: “Anh cứ như vậy cam tâm tình nguyện để cô ta lợi dụng —— để bảo vệ danh nghĩa của em?”
“Anh không muốn em khổ sở…”
Ôn Nhung đứng lên, cúi đầu nói: “Nhưng mà em rất khổ sở.”
Phó Tô ngẩng đầu lên, ngược sáng, ánh mắt đau nhói, anh cười khổ: “Sao em lại biết rõ ràng như vậy chứ….”
Nếu như không biết, không rõ ràng, cũng sẽ không khổ sở.
Ôn Nhung lắc đầu. Trước mắt mơ hồ một mảnh, vẫn quật cường như cũ nói: “Em đương nhiên phải biết rõ ràng, bởi vì em thích anh như vậy, em đã từng thích anh như vậy!”
Thời gian yên lặng, tim đập rộn lên.
Trong nháy mắt bọn họ nhìn nhau phảng phất như biển cạn nương dâu.
Đây là lần đầu tiên cô dám lớn tiếng thừa nhận trước mặt anh, không còn giống lúc núp trong chăn lén nhìn ảnh của anh, nhẹ giọng nói, Phó Tô, em thích anh, không còn giống lúc cầm huy chương chụp chung với anh, nói thầm trong lòng, Phó Tô, em thích anh, không còn giống lúc nhìn anh và Ôn Tuyết ra vào có đôi, cô đơn nói, Phó Tô, em thích anh.
Em thích anh, những chữ này giấu trong trái tim mười năm, cuối cùng cũng phá tan lớp kén dày đặc, bại lộ trong không khí, lại mang theo mùi vị mục nát.
“Em cho là anh thực sự thích Ôn Tuyết, em liền yên lặng chúc phúc cho hai người, một lần chúc phúc đã là mười năm, em phải nhẫn nhịn biết bao, anh biết như vậy khổ sở thế nào không, so với chuyện em biết em không phải họ Ôn, anh là anh trai của em, còn khổ sở hơn!”
Chỉ cần một lời thẳng thắn, cho dù cô có thống khổ, nhưng ít ra cô sẽ học cách chấp nhận, có lẽ ba năm sau, cô có thể cười mà gọi anh là anh trai, nhưng bây giờ, cô dùng mười năm đi tiếp nhận mối tình thầm kín không có kết quả của cô, còn phải dùng thêm nhiều năm nữa để học cách gọi anh là anh trai.
Anh giống như một bức tượng đá, không nhúc nhích nhìn cô, vẻ khiếp sợ lại tuyệt vọng lấp đầy khuôn mặt từ trước đến nay vẫn trống rỗng của anh.
Anh không thể nào nói cho cô biết, cô không biết gì thích anh mười năm là rất thống khổ, nhưng anh biết chuyện mà thích cô mười năm, thậm chí bây giờ vẫn thích như cũ… đã không thể dùng thống khổ để hình dùng.
Anh em cấm kỵ, tình yêu trái với luân thường đạo lý, ép đến mức anh không cách nào thở nổi, rồi lại dứt bỏ không nổi.
Ôn Tuyết chẳng qua chỉ biết cô ấy không phải là ruột thịt của nhà họ ÔN, lại không biết cô ấy là ruột thịt của nhà họ Phó, anh sợ cô ta tra được, chỉ có thể nhẫn nhịn “Phụ trách” danh tiếng, dời lực chú ý của cô ta, làm bộ qua lại với cô ta.
Anh thực sự không biết cô thích anh, Ôn Tuyết nói, cô thích một người con trai tên là Cổ Hi, còn đi thổ lộ, tuổi còn trẻ, anh tin, còn uống rất say. Nhưng sau anh lại nghĩ, may mà, chỉ có mình anh ẩn dấu tâm tư không thể phơi ra ánh sáng này. Nói là bảo vệ cô, thực ra thì, chỉ có anh mới biết sâu thẳm trong nội tâm anh đang muốn che dấu cái gì ——- vì sao không lựa chọn làm người quen? Anh muốn kéo dài phần tình cảm này, cho dù là trong góc tối cũng có thể tùy ý sinh trưởng tốt, ai cũng không biết, là anh có thể giữ nguyên hiện trạng.
Song, mặc cho hôm nay cô đã biết hết thảy, không ngờ lại nói với anh, em đã thích anh như vậy, đã từng.
Chỉ một câu đã từng, khiến cho người ta tan xương nát thịt.
Cho tới giờ anh chưa từng cảm thấy mình đã chọn sai, nhưng giờ khắc này, niềm tin của anh đang dần dần sụp đổ.
Anh đã vẽ cho bọn họ một ngục giam, giam cô ở bên trong, cũng khóa chính bản thân mình lại, anh chưa từng nghĩ nếu phá tan nhà ngục này thì thế nào, có phải như vậy sẽ được giải thoát chăng?
Anh cho rằng đây là lựa chọn dũng cảm nhất của anh, nhưng không ngờ ở trước mặt cô, lại thành sự trốn tránh hèn yếu nhất.
“…. Thôi, em không nên tức giận với anh, anh chẳng qua là làm hết nghĩa vụ của một… người anh trai, bảo vệ em.” Ôn Nhung ngồi xuống lần nữa, từ từ thở đều.
Cô nghĩ, Niên Kiều đã nói sai rồi, anh ấy có thể thích cô, nhưng sẽ không thích như cô thích, nhưng sự yêu thích của anh trai, vẫn rất dịu dàng.
“Thực xin lỗi.”
Ngưng đọng đến cuối cùng, anh chỉ có thể nói ra ba chữ này.
Cô tựa đầu vào bức tường phía sau, nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi trên mặt nhạt đến mức không nhìn ra vui buồn: “Em không trách anh. Cám ơn sự yêu thương bao nhiêu năm như vậy của anh.”
Hai chữ yêu thích ở trong cô có giải thích bất đồng, cô cho là anh làm hết trách nhiệm của người anh, bởi vì thương tiếc, cho nên bảo vệ.
Cũng tốt, cứ để anh ích kỷ một lần nữa, lưu giữ bí mật cuối cùng này.
“Nhung Nhi, thật xin lỗi.”
Khi lần thứ hai nói lời xin lỗi , nước mắt nóng hổi lẳng lặng theo khuôn mặt anh rơi xuống.
Xin đừng bắt anh phải gọi cô là em gái, ít nhất là trước khi anh dọn dẹp sạch sẽ được nội tâm của mình.
Ông ta chưa từng nói một câu, con gái, thật xin lỗi, để con chịu khổ, Lâm Tuyển không làm gì con chứ.
Ông ta nói, con muốn cha phải làm sao bây giờ?
Nên làm cái gì thì làm cái đó, chưa từng uống gió Tây Bắc, giờ đi nếm thử một chút cũng không phải là lựa chọn tồi.
Ôn Nhung vô cùng kiên nhẫn nghe hết lời oán trách của cha mình, sau đó xoa xoa huyệt Thái Dương ổn định tâm trạng: “Cha, con có chuyện muốn nói với cha, rất quan trọng, chúng ta về nhà rồi nói.”
Ôn Nhung cảm thấy dường như cha cô cũng không biết, nói cách khác có người âm thầm gửi email cho Ôn Thăng Hòa. Ôn Tuyết? Nhưng cô ta làm sao có thể biết nhiều chuyện của Lâm Tuyển như vậy, thế này không được xuôi cho lắm.
Tất cả phải chờ xem email mới nói được.
Mặc dù cô vô cùng muốn tìm Phó Tô hỏi cho rõ ràng, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra, cô trước phải gỡ được nỗi oan ức to đùng trên người này xuống đã.
“Con có tin tức quan trọng gì?” Vừa vào trong thư phòng, cha Ôn sốt ruột khó kìm được hỏi.
“Email vẫn còn lưu chứ, trước để con xem qua một chút.”
Cha Ôn không nhịn được nói: “Xem email làm gì?”
Ôn Nhung tỉnh táo nói: “Con cảm thấy là trong mail có vấn đề gì đó.”
Cha Ôn không được vui vẻ cho lắm mở máy vi tính ra: “Cha cũng cảm thấy tin tức con gửi có vấn đề, Lâm Tuyển căn bản không làm theo những gì viết trên đó, cậu ta quá âm hiểm. Cha bảo này, có phải nó đã sớm phát hiện ra mưu đồ của con? Ai dà, con còn bảo cha bình thường đừng có tùy ý liên lạc với con, đỡ để nó phát hiện ra, kết quả là, không phải vẫn giống nhau sao.”
Ôn Nhung mắt điếc tai ngơ, nhấp vào hòm thư, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra, càng nhìn lòng càng lạnh toát, đây quả thực là chuyện buôn bán cơ mật, cô có bản lĩnh tày trời cũng không thể nào lấy được những thứ này từ chỗ Lâm Tuyển…. Không đúng, từ trước đến giờ Lâm Tuyển chưa từng kiêng dè trước mặt cô, thường xuyên xem tài liệu trước mặt cô, khi đó cô không để ý cho lắm, bây giờ nghĩ lại, chắc anh ta đang muốn dò xét, đáng tiếc cô thực vô tâm, một tờ cũng không liếc qua, nhưng mà dưới cái nhìn của anh ta, nhất định là thấy cô nhân cơ hội đánh cắp lấy những tư liệu kia.
Mà những thứ này, chỉ là cái vỏ ngoài của anh ta mà thôi.
“Rốt cuộc có vấn đề gì không?” Cha Ôn chắp tay sau lưng đi vòng quanh phòng.
Ôn Nhung không đáp lại, ngón tay gập lại dùng sức cắn, những email này đúng là được gửi qua từ hòm mail của cô, chỉ có thể nói là có người đánh cắp hộp thư của cô. Cô luôn không nhớ nổi mật mã, cho nên bình thường đều dùng sinh nhật đặt làm mật mã, phần lớn là sinh nhật người thân, cho nên, nếu như là Ôn Tuyết, cô tin đứa em gái này có thể phá được mật mã của cô.
Vấn đề là, chỉ dựa vào Ôn Tuyết sao có thể có được những tài liệu này?
Hoặc là, còn có một kẻ khác nữa?
“Làm sao rồi?” Cha Ôn vỗ vỗ mặt bàn.
“Con muốn ngẫm lại.” Ôn Nhung tắt máy, đứng dậy bước ra cửa.
“Cô đi đâu vậy?” Cha Ôn sửng sốt, chặn cô lại, “Chuyện đã như vậy rồi, mà cô còn không có một chút cảm giác khẩn trương? Nhà chúng ta sắp xong đời chỉ tại cô.”
Chỗ tốt của quá đau lòng chính là chết lặng, cho dù có kích thích sao đi nữa thì cũng không còn cảm giác.
Ôn Nhung vùng khỏi tay của cha Ôn, muốn nói gì đó, lại phát hiện, thực sự không còn lời nào để nói. Bất kể cha Ôn đứng sau lưng cô gầm thét thế nào, cô mở cửa, bước ra cửa, đóng cửa lại.
Ôn Nhung lê bước quay lại bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng bệnh của bà nội, cầm một chén mì ăn liền. ăn vài miếng, lại đặt xuống. Rạng sáng, trong bệnh viện không có ai, cô một mình ngửa đầu, nhìn đèn chân không, gom những ánh sáng chói mắt kia hút vào trong đầu, chiếu sáng từng góc âm u, những ngóc ngách mà cô sợ phải nghĩ đến nên đã len lén giấu đi, từng cái một không sót đều được bao phủ lấy.
Cô là một vai nữ trư trong phim truyền hình, cũng là một vai nữ trư trong một bộ phim bi kịch, còn có thể là một vai nữ trư trong một bộ phim trái tuyến, nhưng tuyệt đối không có khả năng là một vai nữ trư trong phim thần tượng.
Chân trời nơi nào mà chẳng có bi kịch, nhưng vì sao những thứ bi kịch này lại đổ hết lên đầu cô, có cần phải kích thích như vậy không.
Song, không hiểu sao, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, biết mình không phải người nhà họ Ôn, cô đón nhận bình tĩnh như vậy, đương nhiên như vậy, chân mày cũng không nhíu lấy một cái, chỉ nói, à, thì ra là như vậy ư. Hai mươi ba năm qua, câu hỏi lớn nhất luôn đè nặng trong lòng cô chính là, tại sao nhà họ Ôn lại không giống nhà của cô, cùng là từ trong bụng mẹ sinh ra, một là bảo bối một là đống phân, chỉ có bà nội yêu thương, mà giờ bà đang giãy dụa với số mệnh. May mắn, thực may mắn, cha mẹ không phải cha mẹ ruột, như vậy bọn họ không thương cô cũng chẳng sao, nhưng ít ra lòng người là làm từ thịt, cũng dừng nên ép cô phải hận bọn họ.
Chữ hận này quá nồng đậm, nồng hơn cả nghiên mực, đậm hơn cả vang trắng, không thích hợp với một người hờ hững như cô, cô nắm không nổi, cô sợ chỉ cần mình nắm lấy nó, sẽ không buông xuống nổi.
Một chén nước trong, bỏ muối vào, làm sao có thể nhạt đi được nữa đây.
Đừng ép cô phải hận mà, bọn họ, cô ta, còn có anh ta nữa.
Lâm Tuyển….
Không tự chủ lại cắn ngón tay hằn lên một dấu răng, cúi đầu húp mì, từng giọt nước mắt to chừng hạt đậu lại rơi xuống lã chã, khiến cho nước mì càng thêm mặn, hoàn toàn không phát hiện tiếp tục ăn.
Mụ nội nó chứ, đàn ông có lệ nhưng không chảy, từ nhỏ cô đã giống con trai, sờ sờ mái tóc ngắn của mình, cười ha ha nói, Nhung Nhi có lệ nhưng không chảy.
* Nguyên văn cả câu là đàn ông có lệ nhưng không chảy, chẳng qua là vì chưa đúng chỗ thương tâm
Già rồi già rồi, không chịu nổi kích thích quá lớn, hạt vàng lập tức mất giá, giống hệt như hạt đậu tương bắn trên mặt, dán lên khuôn mặt vốn không xinh xắn lắm, đem tất cả ấm ức cùng đau đớn triệt để gột sạch ra ngoài.
Cút mẹ anh đi Lâm Tuyển, bảo anh là cầm thú đúng là không có sai mà, anh chính là một tên cầm thú, không phải cầm thú mà lại đi làm cái chuyện cầm thú này sao. Anh biết tôi đau thế nào không, vậy mà cũng không được một tí giảm giá, giải phẫu đau thắt lưng còn được bôi thuốc tê, anh cứ để máu kia ngừng cũng không ngừng, không phải là dấu hiện CN*, thực sự là ngược ra cả máu, đau đến mức tôi muốn kêu cha gọi mẹ, nhưng anh lại nói cho tôi biết, cha tôi không phải cha tôi, mẹ của tôi cũng không phải mẹ của tôi.
* CN = xử nữ (từ mạng)
Mà người tôi thầm mến, lại là anh trai của tôi,
Sao lại có người ác như vậy chứ, quá độc ác!
Người ác như vậy, sao lại thích chứ….
Ôn Nhung ngẩng mặt lên, lại dùng sức húp một hớp, chợt phát hiện ra đã sớm không còn gì, ngượng ngùng đặt tay xuống, đứng dậy tìm thùng rác, chợt hít vào một hơi lạnh, vết thương cũ bên hông lại đau, cứng người đứng một lúc, lại chậm rãi đứng dậy lần nữa, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đứng trước mặt.
Bóng hình giống như trúc thẳng, che lại ánh sáng nơi đỉnh đầu.
Ôn Nhung nheo mắt lại, giật giật khóe miệng: “Sao anh lại ở đây?”
Anh nhìn nước mắt ngổn ngang trên mặt cô, nửa ngày vẫn không tìm thấy tiếng nói của mình: “Muốn tìm em, nhưng em không nhận điện thoại, tìm mấy chỗ, sau lại nghĩ, chắc là em sẽ ở đây.”
Ôn Nhung gật đầu một cái: “Vừa đúng lúc, em cũng muốn tìm anh.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hai người vai kề vai, phảng phất như lúc còn niên thiếu,, bọn họ cùng nhau ngồi trên khán đài, cô cầm đồ uống lạnh tu ừng ực, mặt mày hớn hở nói với anh, lại phá kỷ lục rồi, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt thường ngày, chỉ có khóe mắt như nhiễm chút độ ấm của gió xuân, nhếch miệng, ừm, không tệ.
Thời gian, sao mi lại dễ dàng già đi như vậy, khiến cho chúng ta không thể nào sóng vai mỉm cười một lần nữa.
“Sao em khóc?”
“Bà nội vẫn nằm trong viện, em có thể không khóc sao?”
“Tôi nói là lúc ở nhà bà nội kia, không phải vì bà nội, vậy là vì cái gì? Có phải Lâm Tuyển làm gì em đúng không?”
Một người nói nhiều hơn hai câu có thể chết mà lại hỏi nhiều câu như vậy, đây là sự quan tâm của một người anh trai với em gái sao?
Trước mắt chỉ có phòng bệnh, chóp mũi đầy mùi thuốc khử trùng, mở miệng còn hơi nức nở, Ôn Nhung không trả lời vấn đề của anh, hỏi ngược lại: “Có thể nói chuyện với em một chút chứ, mấy năm nay anh dõi theo em thế nào?”
“Cái gì?”
“Phó Tô, đến bây giờ mà anh vẫn không nguyện ý thẳng thắn với em sao?”
Cô cần một sự xác nhận, trong đôi mắt ứ đầy nước mắt, lông mi ướt thành một mảnh, lúc cô nhìn anh, anh có cảm giác như bị xuyên thấu, bí mật trong lòng không thể nói ra với bất cứ ai không còn chỗ che giấu.
Vậy nên, trốn tránh lần nữa.
“Tôi đã nói rồi, tôi không có gì để nói.”
“Vậy anh tìm em làm gì?”
“Chỉ muốn nhìn em một chút.”
“Tại sao muốn nhìn em, cảm thấy em đáng thương?”
Khuôn mặt Phó Tô từ từ trắng bệch, vội nói: “Không phải vậy…”
“Vậy là cái gì?”
Ánh sáng trong đôi mắt đen của anh vụn vỡ.
Ôn Nhung cố ý nói tiếp: “Anh định cứ như vậy mãi sao, vĩnh viễn gạt em, chỉ cần có thể gạt em, chỉ sợ cho dù có phải ở chung một chỗ với Ôn Tuyết cả đời cũng không sao? Anh sợ em biết như vậy, nhưng em vẫn biết, cho dù là chuyện anh với Ôn Tuyết, hay là chuyện của anh và em.”
Ôn Nhung chưa từng thấy mặt ai có thể trắng đến như vậy, phảng phất ngay cả hơi thở sống cũng bị tước đi mất, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, Phó Tô kinh ngạc nhìn cô, trong mắt tràn đầy sợ hãi, làm nổi bật lên cô trong mắt anh, bình tĩnh như vậy.
“Anh vẫn sợ sao, vẫn trốn tránh sao?”
“Em… làm sao mà biết được?” Giọng nói của anh khô khốc như vậy, khiến cho người ta không đành lòng nghe tiếp.
“Bí mật lớn như vậy, anh cho rằng có thể giấu tới khi nào?”
Anh cúi đầu, lông mi thực dài không tự chủ được run lên khe khẽ: “Vĩnh viễn…”
Vĩnh viễn có bao xa, xa đến khi cô biến thành một bà lão tám mươi, nếp nhăn một xấp dầy, cũng không cần biết, cô là một đứa trẻ bị người nhà vứt bỏ, một cô gái được người anh ruột xấu xa của mình yêu thích giấu trong lòng…. Anh sẽ đem bí mật này xuống quan tài.
Cô nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ không giữ được.”
“Là Lâm Tuyển…”
Anh rốt cục cũng nghĩ ra, Ôn Tuyết không thể nói, giữa bọn họ có giao ước, mà vẻ mặt ý vị thâm trường lần trước của Lâm Tuyển kia, anh ta nhất định biết được chuyện gì đó, người đàn ông kia.
“Ai nói cho em biết cũng không quan trọng, quan trọng là, anh biết rất rõ ràng em là ai, cũng không nói cho em biết, như vậy quá tàn nhẫn.”
Cho dù mất đi một người mình thích, cô cũng còn một người anh ruột.
Như vậy cũng không coi là quá tệ, theo bản chất mà nói, cô vẫn có một trái tim có năng lực tiếp thu tương đối mạnh, sau khi bị sét đánh, không bị cháy đến khét lẹt.
“Em cũng không muốn biết từ ai khác, anh có thể nói với em chứ, từ đầu tới cuối, nói một lần.”
Tường trắng bong, đèn sáng choang, còn có những bóng áo trắng, trắng đầy mắt, thế giới phảng phất như bị màu trắng xâm nhập, tất cả những tiếng động quanh mình cũng như bị màu trắng như vậy bao phủ.
Ánh mắt Phó Tô mờ mịt lại luống cuống, cúi đầu thật lâu, hồi ức như cây cung được kéo căng, cuối cùng cũng lên dây mà bắn đi.
“Hôm đó… sau buổi tiệc tối tốt nghiệp của em, anh đi tìm em, nhưng bị Ôn Tuyết chặn lại, cô ta nói với anh chút chuyện, sau đó, bọn anh đi uống rượu, lần đầu tiên anh uống say như vậy, nhưng vẫn còn có ý thức, nhưng mà sau khi tỉnh lại, Ôn Tuyết đang nằm bên cạnh anh…”
Ôn Nhung ngẩn người, trò này thực máu chó.
“Cô ta nói bọn anh phát sinh quan hệ, anh biết cô ta gạt anh, cho nên mặc kệ cô ta, bỏ đi.”
Đúng vậy, đây mới là cá tính của Phó Tô.
“Sau khi về nhà anh một mình chỉnh đốn lại tâm trạng, trốn lên tầng gác kéo đàn, chính ở chỗ đó, anh không cẩn thận đụng phải hòm chứa đồ, phát hiện sàn nhà có tầng ngăn, sau đó, tìm được một số thứ.”
“Là hình chụp của cả nhà chúng ta, rất lâu trước kia, nhìn qua em vừa mới sinh… Phía sau viết nhũ danh của em.”
Hai chữ Nhung Nhi kia, là bút tích của cha anh.
Phó Tô chợt ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, giống như muốn hút hết không khí.
Một lúc sau, anh nói tiếp: “Lúc đó anh cũng không cho là đứa trẻ đó là em, nhưng rất hiển nhiên, nhà anh không chỉ có một mình anh là con. Khi đó anh không dám hỏi cha mẹ, chỉ tự mình điều tra… Lúc này, Ôn Tuyết lại tới tìm anh, anh cho là cô ta sẽ tìm anh nói chuyện đêm đó, lại không ngờ là cô ta biết anh đang điều tra chuyện của em, sau đó cô ta nói rất rõ ràng với anh, em không phải là chị ruột cô ta.”
“Cô ta nói, nếu em biết chuyện này, nhất định sẽ rất thống khổ.”
“Hai ngày sau, anh tra rõ, em đúng là…” Anh chợt ngừng lại, một lúc sau lại nói, “Anh chủ động tìm cô ta, nói anh nguyện ý phụ trách với cô ta.”
Anh ngừng lại, hô hấp có chút nặng nề. Chuyện phức tạp như vậy bị anh dùng những từ ngữ đơn giản nhất khái quát qua, bình bình đạm đạm, lại không nén nổi nỗi chua xót nơi đáy lòng.
Ôn Nhung nắm tay, siết chặt buông lỏng, giống như đang đắn đo tâm trạng trong lòng: “Anh cứ như vậy cam tâm tình nguyện để cô ta lợi dụng —— để bảo vệ danh nghĩa của em?”
“Anh không muốn em khổ sở…”
Ôn Nhung đứng lên, cúi đầu nói: “Nhưng mà em rất khổ sở.”
Phó Tô ngẩng đầu lên, ngược sáng, ánh mắt đau nhói, anh cười khổ: “Sao em lại biết rõ ràng như vậy chứ….”
Nếu như không biết, không rõ ràng, cũng sẽ không khổ sở.
Ôn Nhung lắc đầu. Trước mắt mơ hồ một mảnh, vẫn quật cường như cũ nói: “Em đương nhiên phải biết rõ ràng, bởi vì em thích anh như vậy, em đã từng thích anh như vậy!”
Thời gian yên lặng, tim đập rộn lên.
Trong nháy mắt bọn họ nhìn nhau phảng phất như biển cạn nương dâu.
Đây là lần đầu tiên cô dám lớn tiếng thừa nhận trước mặt anh, không còn giống lúc núp trong chăn lén nhìn ảnh của anh, nhẹ giọng nói, Phó Tô, em thích anh, không còn giống lúc cầm huy chương chụp chung với anh, nói thầm trong lòng, Phó Tô, em thích anh, không còn giống lúc nhìn anh và Ôn Tuyết ra vào có đôi, cô đơn nói, Phó Tô, em thích anh.
Em thích anh, những chữ này giấu trong trái tim mười năm, cuối cùng cũng phá tan lớp kén dày đặc, bại lộ trong không khí, lại mang theo mùi vị mục nát.
“Em cho là anh thực sự thích Ôn Tuyết, em liền yên lặng chúc phúc cho hai người, một lần chúc phúc đã là mười năm, em phải nhẫn nhịn biết bao, anh biết như vậy khổ sở thế nào không, so với chuyện em biết em không phải họ Ôn, anh là anh trai của em, còn khổ sở hơn!”
Chỉ cần một lời thẳng thắn, cho dù cô có thống khổ, nhưng ít ra cô sẽ học cách chấp nhận, có lẽ ba năm sau, cô có thể cười mà gọi anh là anh trai, nhưng bây giờ, cô dùng mười năm đi tiếp nhận mối tình thầm kín không có kết quả của cô, còn phải dùng thêm nhiều năm nữa để học cách gọi anh là anh trai.
Anh giống như một bức tượng đá, không nhúc nhích nhìn cô, vẻ khiếp sợ lại tuyệt vọng lấp đầy khuôn mặt từ trước đến nay vẫn trống rỗng của anh.
Anh không thể nào nói cho cô biết, cô không biết gì thích anh mười năm là rất thống khổ, nhưng anh biết chuyện mà thích cô mười năm, thậm chí bây giờ vẫn thích như cũ… đã không thể dùng thống khổ để hình dùng.
Anh em cấm kỵ, tình yêu trái với luân thường đạo lý, ép đến mức anh không cách nào thở nổi, rồi lại dứt bỏ không nổi.
Ôn Tuyết chẳng qua chỉ biết cô ấy không phải là ruột thịt của nhà họ ÔN, lại không biết cô ấy là ruột thịt của nhà họ Phó, anh sợ cô ta tra được, chỉ có thể nhẫn nhịn “Phụ trách” danh tiếng, dời lực chú ý của cô ta, làm bộ qua lại với cô ta.
Anh thực sự không biết cô thích anh, Ôn Tuyết nói, cô thích một người con trai tên là Cổ Hi, còn đi thổ lộ, tuổi còn trẻ, anh tin, còn uống rất say. Nhưng sau anh lại nghĩ, may mà, chỉ có mình anh ẩn dấu tâm tư không thể phơi ra ánh sáng này. Nói là bảo vệ cô, thực ra thì, chỉ có anh mới biết sâu thẳm trong nội tâm anh đang muốn che dấu cái gì ——- vì sao không lựa chọn làm người quen? Anh muốn kéo dài phần tình cảm này, cho dù là trong góc tối cũng có thể tùy ý sinh trưởng tốt, ai cũng không biết, là anh có thể giữ nguyên hiện trạng.
Song, mặc cho hôm nay cô đã biết hết thảy, không ngờ lại nói với anh, em đã thích anh như vậy, đã từng.
Chỉ một câu đã từng, khiến cho người ta tan xương nát thịt.
Cho tới giờ anh chưa từng cảm thấy mình đã chọn sai, nhưng giờ khắc này, niềm tin của anh đang dần dần sụp đổ.
Anh đã vẽ cho bọn họ một ngục giam, giam cô ở bên trong, cũng khóa chính bản thân mình lại, anh chưa từng nghĩ nếu phá tan nhà ngục này thì thế nào, có phải như vậy sẽ được giải thoát chăng?
Anh cho rằng đây là lựa chọn dũng cảm nhất của anh, nhưng không ngờ ở trước mặt cô, lại thành sự trốn tránh hèn yếu nhất.
“…. Thôi, em không nên tức giận với anh, anh chẳng qua là làm hết nghĩa vụ của một… người anh trai, bảo vệ em.” Ôn Nhung ngồi xuống lần nữa, từ từ thở đều.
Cô nghĩ, Niên Kiều đã nói sai rồi, anh ấy có thể thích cô, nhưng sẽ không thích như cô thích, nhưng sự yêu thích của anh trai, vẫn rất dịu dàng.
“Thực xin lỗi.”
Ngưng đọng đến cuối cùng, anh chỉ có thể nói ra ba chữ này.
Cô tựa đầu vào bức tường phía sau, nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi trên mặt nhạt đến mức không nhìn ra vui buồn: “Em không trách anh. Cám ơn sự yêu thương bao nhiêu năm như vậy của anh.”
Hai chữ yêu thích ở trong cô có giải thích bất đồng, cô cho là anh làm hết trách nhiệm của người anh, bởi vì thương tiếc, cho nên bảo vệ.
Cũng tốt, cứ để anh ích kỷ một lần nữa, lưu giữ bí mật cuối cùng này.
“Nhung Nhi, thật xin lỗi.”
Khi lần thứ hai nói lời xin lỗi , nước mắt nóng hổi lẳng lặng theo khuôn mặt anh rơi xuống.
Xin đừng bắt anh phải gọi cô là em gái, ít nhất là trước khi anh dọn dẹp sạch sẽ được nội tâm của mình.
/58
|