Một tuần trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày đi dã ngoại.
Tại biệt thự của Đan Vi.
- Cô chủ Đan Vi, mời chọn giày. – Quản gia Hoàng như bao ngày, lại cúi đầu cung kính, hướng tay về phía tủ giày.
Tủ giày của Đan Vi tuy rất nhiều, nhưng do trước đây màu yêu thích nhất của Hoàng Đan Vi là màu đỏ, cho nên màu chủ đạo của tất cả các đôi giày trong tủ cũng đều là màu đỏ, tất nhiên cũng có những màu khác, nhưng rất ít và những đôi có màu khác màu đỏ đó cũng thuộc hàng cực phẩm!
Đan Vi không biết chọn thế nào, vì đôi nào cũng đẹp cả. Nhưng nghĩ lần trước khi thông báo, thầy giáo có bảo lần dã ngoại này là đi leo núi, do vậy cô quyết định chọn đại một đôi giày thể thao. Đan Vi vừa chọn xong, lập tức một cô hầu gái đi đến, đem đôi giày đặt trước chân Đan Vi, cẩn thận đeo cho cô.
Đan Vi nhớ lần đầu tiên được cô người hầu này đeo giày cho, cô đã cảm thấy kì kì, đã thế cô ấy còn hết sức nhẹ nhàng nữa. Lần đó, Đan Vi đã lên tiếng đòi tự đeo, nhưng quản gia Hoàng cùng tất cả người hầu đã tỏ thái độ kinh ngạc tột độ, ông ấy nói từ trước đến giờ cô đều như vậy, sao lần này lại thay đổi lạ lùng!? Thế là Đan Vi đành thôi. Nhưng nhiều lúc cô không nhịn nổi, lại nói với người hầu: “Chị không cần cẩn thận nhẹ nhàng như vậy đâu, chỉ là đeo giày thôi mà!” và khi cô nói câu ấy, tất cả mọi ánh mắt lại dồn về nhìn cô. Haizz…Nhưng giờ thì tốt hơn rồi, tất cả mọi người trong biệt thự đều đã quen với sự thay đổi của Đan Vi sau khi mất trí nhớ, họ cũng không tỏ ra dè dặt hay sợ sệt cô như trước nữa.
- Cô chủ Đan Vi! Lần này để tôi bảo tài xế chở cô đi. Lần trước cô tự đi xe của mình mà đã gặp tai nạn, tôi lo lắng lần này cô đi không an toàn. – Quản gia Hoàng lo lắng nhìn Đan Vi.
- Không sao! Cháu đi cùng đoàn xe của lớp cũng được. Nhưng sao lần trước cháu không đi cùng lớp mà lại đi riêng một mình một xe vậy ạ?
- Cô chủ Đan Vi kể từ trước đến nay đều ghét ồn ào, thân phận cô cũng không giống người bình thường, đi xa rất nguy hiểm nên cô thường không tham gia dã ngoại cùng với lớp. Mãi cho đến lần vừa rồi, tôi cũng không hiểu tại sao cô lại nổi hứng muốn đi.
Nghe quản gia Hoàng nói vậy, Đan Vi có thể chắc chắn nguyên nhân đợt dã ngoại lần trước Hoàng Đan Vi chịu tham gia là do Trịnh Kiều Anh, còn về nguyên nhân thì cô cũng không biết rõ. Hoài Đan chưa nói với cô về lần dã ngoại ấy bao giờ, rất có thể Trịnh Kiều Anh đã dùng điện thoại của Đan Vi làm mồi nhử. Giết người không phải một việc đơn giản, đối với Trịnh Kiều Anh, người cô ta giết là chị gái mình, là người rất quan trọng đối với Dương Chấn Phong. Nếu Trịnh Kiều Anh bị phát hiện, chắc chắn cuộc đời cô ta kể từ giây phút bị vạch trần sẽ chấm dứt hoàn toàn. Có tật thì giật mình, có lẽ Trịnh Kiều Anh bị Hoàng Đan Vi đe dọa nhiều lần nên sinh ý muốn giết người diệt khẩu. Nếu như Đan Vi chết, chẳng còn ai có thể phanh phui bộ mặt thật của Trịnh Kiều Anh. Chẳng thế mà lần dã ngoại trước, Đan Vi đột nhiên muốn tham gia dã ngoại, phanh xe cũng trùng hợp bị cắt đứt.
- Ồ! Thì ra là vậy! – Đan Vi cười.
- Cô chủ Đan Vi lần này cũng rất khác, lại thích đi dã ngoại, nhìn sắc mặt của cô có vẻ như rất mong chờ. – Quản gia Hoàng cười, nheo mắt nhìn cô chủ của mình.
- A! Chỉ là đột nhiên cháu muốn đi thôi. – Đan Vi cười “hì hì”, sau đó rời đi.
* * * *
Trường Dark Star hôm nay vẫn như thường ngày, lớp học thì vẫn học, lớp đến thời điểm được đi dã ngoại thì đi dã ngoại. Đan Vi nhận thấy rằng không chỉ mình nhóm lớp cô và lớp 12A đi dã ngoại hôm nay, cũng có rất nhiều nhóm lớp khác đi cùng thời điểm với lớp cô. Đi dã ngoại sẽ đi bằng xe của trường Dark Star, Đan Vi càng nhìn càng thấy…đúng là trường quý tộc dành cho hội học sinh nhà giàu có khác, nguyên dã ngoại thôi mà nhà trường cũng đã chuẩn bị cho học sinh rất kĩ lưỡng, đầy đủ tiện nghi, chẳng giống trường cũ của cô chút nào.
Tất cả học sinh hai lớp 11A và 12A đều tập trung tại sân trường, hai chiếc xe cũng đã được chuẩn bị sẵn, tất cả chỉ đợi lên xe và đi mà thôi. Đan Vi vừa đến không được bao lâu thì học sinh hai lớp đã tập trung đầy đủ, phải công nhận một điều là họ rất đúng giờ, không ai đến muộn cả.
Tuy nhiên, tập trung đầy đủ thì đầy đủ thật, đúng giờ thì đúng giờ thật…nhưng rất nhốn nháo, rất ồn ào! Vì sao ư? Vì lớp nhóm với lớp Đan Vi là lớp 12A mà. Mấy nam sinh lớp cô thì chạy nhốn nháo quanh các chị lớp 12A, còn nữ sinh thì khỏi nói, họ vây kín dàn “hot boy” của anh chị khóa trên. Đan Vi đứng một bên mà có cảm giác như mình đang đứng cạnh một tổ ong mới vỡ, rất rất ồn ào.
Đang mải mê suy nghĩ, vô tình, ánh mắt của Đan Vi và Dương Chấn Phong “chạm” nhau khiến cô giật thót mình mà quay đi nơi khác. Nói gì thì nói, cô vẫn có chút sợ hắn, nói một chút thì cũng không phải, hình như rất nhiều mới đúng. Đan Vi tự bực mình mà nghĩ “Tại sao mình phải sợ hắn nhỉ?” nhưng nghĩ lại, thấy bản thân không sợ không được! Chẳng phải Hoài Đan nói đối với hắn giết người rất dễ dàng sao! Dương Chấn Phong là ai nào, là người đứng đầu Dương Long, là người đã tàn nhẫn nhìn cô sắp chết đuối mà không cứu lần trước. Đúng thật là bây giờ Dương Chấn Phong đã biết cô không phải kẻ thù của hắn, không phải Hoàng Đan Vi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì vẻ bề ngoài của cô hiện tại vẫn là dáng vẻ mà hắn rất ghét, rất hận, hận đến mức muốn giết!
Đan Vi đương nhiên không dám nhìn về phía Dương Chấn Phong đứng nữa, sợ lại vô tình chạm phải ánh mắt hắn. Chẳng hiểu thế nào, sợ thì sợ thôi, vậy mà vừa nãy khi ánh mắt cô và hắn vô tình “chạm” vào nhau, trái tim cô đột nhiên nhảy lên thật kì lạ.
Hôm nay có sự xuất hiện của Dương Chấn Phong nên Trịnh Kiều Anh ngay từ lúc đến đều không hề để tâm hay tỏ ra thân thiết với Đan Vi như mọi ngày. Nhìn Trịnh Kiều Anh như vậy, Đan Vi cũng thấy nhẹ người, cô ta không bám lấy cô như mọi khi là tốt, cô cũng bớt phiền.
- Nào các em! Tập trung nào! – Thầy Quân cùng cô Dương – Chủ nhiệm lớp 12A đồng thanh hô to, “hiện trường” đang nhốn nháo cũng theo đó mà im lặng hẳn đi. Cô Dương cất tiếng nói rất hồ hởi:
- Nếu như lớp nào ngồi theo lớp ấy thì không vui đâu nhỉ! Để tránh lộn xộn khi lên xe, thầy cô đã trộn tên học sinh của hai lớp vào với nhau, sau đó dán lên thành ghế trên cả hai xe. Bây giờ thầy sẽ đọc tên, đọc số xe, số ghế rồi các em cứ theo đó mà lên xe nhé. Đây là chỗ ngồi dành cho cả lúc đi và lúc về. Thầy đọc xe một trước rồi xe hai sau, bắt đầu này, số một…
Đan Vi thầm cầu nguyện cho mình không ngồi cùng xe với Trịnh Kiều Anh và “Tam Vương”, dù thế nào đi chăng nữa, ngồi cùng xe với họ cũng rất ngột ngạt. Tên cô là Vi, chữ “V”, xếp cuối danh sách, cô hồi hộp chờ đợi, chờ mãi, chờ mãi…
- Hoàng Đan Vi, xe số 1, ghế 30! – Tiếng thầy Quân vang lên đập thẳng vào bộ não của Đan Vi và tất cả các thành viên tham gia chuyến dã ngoại lần này. Ai chẳng biết sự việc xảy ra một năm trước, ai không biết Dương Chấn Phong và “Tam Vương” ghét Hoàng Đan Vi như thế nào…thầy cô trộn thế nào mà lại trùng hợp xếp vừa vặn bốn người này ngồi gần nhau vậy?
Có một sự thật là cô Dương và thầy Quân đều là giáo viên mới về trường, trên thực tế cả hai đều không hề biết về chuyện xảy ra một năm trước. Mà chuyện xảy ra một năm trước…không một ai dám nhắc lại.
Thôi thế là xong! Trịnh Kiều Anh ngồi xe hai, không cùng xe với Đan Vi, tuy nhiên, điều đáng sợ hơn là…cô ngồi xe một. Thật ra nếu cho Đan Vi chọn lựa, cô sẽ ngồi cùng xe với Trịnh Kiều Anh, vì sao? Đương nhiên vì Trịnh Kiều Anh chưa lợi dụng được cô, cho nên Đan Vi sẽ không bị hại, còn ngồi xe một ư? Trời! Đã thế Đinh Gia Bảo ngồi ghế 27, Lăng Thiên Vũ ngồi ghế 28, Dương Chấn Phong ngồi ghế 29…còn Đan Vi ngồi ghế 30! Điều này có nghĩa là, Lăng Thiên Vũ và Đinh Gia Bảo ngồi cạnh nhau ở hàng trên, còn cô và Dương Chấn Phong ngồi cạnh nhau ở hàng ngay dưới. Tốt rồi! Sau chuyến đi lần này Đan Vi nhất định sẽ phải đến bệnh viện kiểm tra xem tình trạng sức khỏe của cô có ổn không, nghe nói căng thẳng quá cũng không tốt cho sức khỏe mà. Ngồi cạnh những người ghét mình đã kinh khủng rồi, ngồi cạnh những người muốn giết mình lại càng đáng sợ hơn.
Điều Đan Vi nhìn thấy lúc này chính là sự kinh ngạc của hầu hết tất cả mọi người đang đứng ở đây, khuôn mặt đang dần thay đổi từ vui vẻ sang tức giận của Trịnh Kiều Anh, vẻ mặt thích thú của Lăng Thiên Vũ và Đinh Gia Bảo. Còn Dương Chấn Phong, Đan Vi không dám nhìn hắn cho nên không biết sắc mặt của hắn hiện giờ như thế nào. Dù sao đi nữa, tai họa cũng giáng xuống đầu của cô rồi! Đan Vi lúc này bắt chước theo mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, thầm gào thét “Thiên a~!!!!”
Thật ra Trịnh Kiều Anh tức giận không phải vì Đan Vi ngồi cạnh Dương Chấn Phong, mà là vì cô ta không được ngồi cùng xe với hắn. So với chuyện Dương Chấn Phong bị xếp ngồi cạnh một nữ sinh lạ hoắc nào đó với việc hắn ngồi cạnh Đan Vi thì Trịnh Kiều Anh thấy phương án hai tốt hơn. Dương Chấn Phong không phải thể loại lạnh lùng tàn khốc đến mức khiến không một cô gái nào dám tới gần, cho nên nếu là một nữ sinh lạ hoắc nào đó ngồi cạnh hắn thì chắc chắn Dương Chấn Phong sẽ bị cô ta “tăm tia” ngay. Nhưng nếu như là Hoàng Đan Vi thì lại khác, Trịnh Kiều Anh là người hiểu rõ Dương Chấn Phong nhất, thừa biết hắn hận Đan Vi đến mức độ nào, khi Trịnh Kiều Dương – Chị gái cô ta mới mất, chỉ cần nhắc đến hai từ “Đan Vi” thôi đã đủ kích động Dương Chấn Phong phát điên rồi. Do vậy, nếu người ngồi cạnh Dương Chấn Phong là Hoàng Đan Vi, Trịnh Kiều Anh đây hoàn toàn yên tâm, chỉ bực mình mỗi một điều rằng tại sao thầy giáo không xếp Trịnh Kiều Anh ngồi cạnh Dương Chấn Phong mà lại đẩy cô ta lên xe hai cơ chứ!
Nhưng rất tiếc, có một điều mà Trịnh Kiều Anh không hề biết, đó là Hoàng Đan Vi bây giờ không phải là Hoàng Đan Vi nữa rồi…
Mọi người đã ngồi đủ ở vị trí của mình. Tất cả mọi người ngồi trên xe một, trừ thầy giáo và tài xế ra thì mọi cặp mắt trong xe đều dồn về phía bốn người Dương Chấn Phong, Đinh Gia Bảo, Lăng Thiên Vũ và…Đan Vi. Họ đương nhiên rất tò mò chuyện gì sẽ xảy ra, Đan Vi và Dương Chấn Phong, như nước với lửa, không thể dung hòa nay lại bị xếp ngồi cạnh nhau…thật sự là một điều hiếm thấy. Đã từ rất lâu rất lâu, học sinh trường Dark Star không thấy khoảng cách giữa Dương Chấn Phong và Hoàng Đan Vi lại gần đến như vậy, trước đây, để thấy hai người này xuất hiện chung một chỗ cũng là điều không thể!
Kết quả là…các thành viên ngồi trong xe quan sát một lúc, chỉ thấy cả bốn người ngồi một góc kia việc ai người ấy làm, không hề có một chút động tĩnh nào cả…nản quá, chẳng ai nhìn nữa. Nản là đúng rồi! Hàng ghế trên Đinh Gia Bảo ngồi ghế trong chơi game trên điện thoại, Lăng Thiên Vũ thì ngồi ngoài đọc sách, hàng ghế dưới Dương Chấn Phong ngồi ghế ngoài không ngừng đọc tài liệu gì đó, còn Đan Vi ngồi bên trong tựa đầu vào cửa kính, nhắm mắt và đeo tai nghe, xem chừng đã ngủ.
Sự thật là…Đan Vi mắt đang nhắm, tai đang nghe nhạc, nhưng…hơn ai hết cô biết rất rõ, cô đang rất lo sợ cũng rất căng thẳng. Tâm trạng của cô hiện giờ có vẻ hơi thái quá, vì ở trên xe đông người thế này, thậm chí còn đang có thầy giáo, dù Dương Chấn Phong thật sự có mưu đồ tà ác nào với cô, cũng sẽ có người ra tay cứu…ít nhất là có thầy giáo và bác tài xế. Nhưng mà, Đan Vi thật sự không thể kìm nỗi sợ này lại được, cứ nhớ đến ánh mắt sắc lạnh của Dương Chấn Phong nhìn cô khi cô đang kêu cứu dưới bể bơi, người Đan Vi lại khẽ run lên một cái. Khi tất cả mọi người trên xe đang ngồi rất thoải mái tại vị trí ghế của mình thì…Đan Vi ngồi dịch vào phía cửa kính xe hết sức có thể, thậm chí còn thừa nửa ghế.
Quang cảnh ngoài cửa kính xe bắt đầu thay đổi, nhà cao tầng hai bên đường dần dần thưa bớt, cảnh đẹp cũng hiện lên ngày một nhiều hơn. Mọi người trong xe trầm trồ hú hét, đúng như lời thầy Quân nói, tất cả học sinh đang đi dã ngoại này, không có mấy người có dịp được về vùng nông thôn cả. Những cảnh đẹp tuy có phần hoang sơ hiện lên thật quá đỗi thanh bình, chúng lướt qua thật nhanh như một thước phim ngoài cửa kính. Có lúc, ngoài khung cửa sẽ là rừng cây xanh bạt ngàn, có lúc lại là một khúc sông uốn lượn quanh co, đôi khi lại là cánh đồng lúa mênh mông bát ngát. Ai nấy trong xe đều trầm trồ ca ngợi, họ chưa bao giờ được thấy mấy cảnh đẹp như vậy, các lần đi dã ngoại trước cũng là những thành phố với các địa điểm khác nhau, lần này thầy cô chọn được địa điểm thật quá tuyệt vời!
Đan Vi đang nghe nhạc, vậy mà cũng bị tiếng ồn ào của bạn bè trên xe át hết. Cô tò mò mở mắt, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, bản thân cũng giật mình thốt lên thật khẽ “Đẹp quá!” Sống ở chốn thành thị ồn ã náo nhiệt, Đan Vi cũng chưa bao giờ được nhìn thấy những cảnh như thế này ngoài đời, thực sự chỉ được nhìn thấy qua phim ảnh thôi.
- Thiên Vũ! Cậu nhìn thấy những cảnh này bao giờ chưa? – Đinh Gia Bảo thích thú bỏ điện thoại xuống, kéo kéo áo của Lăng Thiên Vũ rồi chỉ tay về phía cảnh ngoài cửa xe.
- Rồi! – Lăng Thiên Vũ đáp.
- Thế á! Còn tôi mới chỉ thấy đồng hồ Big Ben, tháp Pisa chứ chưa thấy mấy cái này bao giờ. – Đinh Gia Bảo gật đầu đồng tình đáp.
- Hiểu biết hạn hẹp. – Lăng Thiên Vũ đáp. – Chẳng lẽ đến trên tranh ảnh cũng chưa bao giờ cậu nhìn thấy?
- Tôi quan tâm mấy cái này làm gì! Tôi chỉ quan tâm đến những thứ tôi thấy hay ho thôi! – Đinh Gia Bảo nhún vai – Mấy cái cảnh này, có từng thấy qua chắc tôi cũng không nhớ.
- Thứ hay ho của cậu là mấy cô chân dài trên mặt báo? – Lăng Thiên Vũ liếc Đinh Gia Bảo một cái.
- Đại loại thế! – Đinh Gia Bảo không hề biết xấu hổ, thản nhiên đáp.
Tại biệt thự của Đan Vi.
- Cô chủ Đan Vi, mời chọn giày. – Quản gia Hoàng như bao ngày, lại cúi đầu cung kính, hướng tay về phía tủ giày.
Tủ giày của Đan Vi tuy rất nhiều, nhưng do trước đây màu yêu thích nhất của Hoàng Đan Vi là màu đỏ, cho nên màu chủ đạo của tất cả các đôi giày trong tủ cũng đều là màu đỏ, tất nhiên cũng có những màu khác, nhưng rất ít và những đôi có màu khác màu đỏ đó cũng thuộc hàng cực phẩm!
Đan Vi không biết chọn thế nào, vì đôi nào cũng đẹp cả. Nhưng nghĩ lần trước khi thông báo, thầy giáo có bảo lần dã ngoại này là đi leo núi, do vậy cô quyết định chọn đại một đôi giày thể thao. Đan Vi vừa chọn xong, lập tức một cô hầu gái đi đến, đem đôi giày đặt trước chân Đan Vi, cẩn thận đeo cho cô.
Đan Vi nhớ lần đầu tiên được cô người hầu này đeo giày cho, cô đã cảm thấy kì kì, đã thế cô ấy còn hết sức nhẹ nhàng nữa. Lần đó, Đan Vi đã lên tiếng đòi tự đeo, nhưng quản gia Hoàng cùng tất cả người hầu đã tỏ thái độ kinh ngạc tột độ, ông ấy nói từ trước đến giờ cô đều như vậy, sao lần này lại thay đổi lạ lùng!? Thế là Đan Vi đành thôi. Nhưng nhiều lúc cô không nhịn nổi, lại nói với người hầu: “Chị không cần cẩn thận nhẹ nhàng như vậy đâu, chỉ là đeo giày thôi mà!” và khi cô nói câu ấy, tất cả mọi ánh mắt lại dồn về nhìn cô. Haizz…Nhưng giờ thì tốt hơn rồi, tất cả mọi người trong biệt thự đều đã quen với sự thay đổi của Đan Vi sau khi mất trí nhớ, họ cũng không tỏ ra dè dặt hay sợ sệt cô như trước nữa.
- Cô chủ Đan Vi! Lần này để tôi bảo tài xế chở cô đi. Lần trước cô tự đi xe của mình mà đã gặp tai nạn, tôi lo lắng lần này cô đi không an toàn. – Quản gia Hoàng lo lắng nhìn Đan Vi.
- Không sao! Cháu đi cùng đoàn xe của lớp cũng được. Nhưng sao lần trước cháu không đi cùng lớp mà lại đi riêng một mình một xe vậy ạ?
- Cô chủ Đan Vi kể từ trước đến nay đều ghét ồn ào, thân phận cô cũng không giống người bình thường, đi xa rất nguy hiểm nên cô thường không tham gia dã ngoại cùng với lớp. Mãi cho đến lần vừa rồi, tôi cũng không hiểu tại sao cô lại nổi hứng muốn đi.
Nghe quản gia Hoàng nói vậy, Đan Vi có thể chắc chắn nguyên nhân đợt dã ngoại lần trước Hoàng Đan Vi chịu tham gia là do Trịnh Kiều Anh, còn về nguyên nhân thì cô cũng không biết rõ. Hoài Đan chưa nói với cô về lần dã ngoại ấy bao giờ, rất có thể Trịnh Kiều Anh đã dùng điện thoại của Đan Vi làm mồi nhử. Giết người không phải một việc đơn giản, đối với Trịnh Kiều Anh, người cô ta giết là chị gái mình, là người rất quan trọng đối với Dương Chấn Phong. Nếu Trịnh Kiều Anh bị phát hiện, chắc chắn cuộc đời cô ta kể từ giây phút bị vạch trần sẽ chấm dứt hoàn toàn. Có tật thì giật mình, có lẽ Trịnh Kiều Anh bị Hoàng Đan Vi đe dọa nhiều lần nên sinh ý muốn giết người diệt khẩu. Nếu như Đan Vi chết, chẳng còn ai có thể phanh phui bộ mặt thật của Trịnh Kiều Anh. Chẳng thế mà lần dã ngoại trước, Đan Vi đột nhiên muốn tham gia dã ngoại, phanh xe cũng trùng hợp bị cắt đứt.
- Ồ! Thì ra là vậy! – Đan Vi cười.
- Cô chủ Đan Vi lần này cũng rất khác, lại thích đi dã ngoại, nhìn sắc mặt của cô có vẻ như rất mong chờ. – Quản gia Hoàng cười, nheo mắt nhìn cô chủ của mình.
- A! Chỉ là đột nhiên cháu muốn đi thôi. – Đan Vi cười “hì hì”, sau đó rời đi.
* * * *
Trường Dark Star hôm nay vẫn như thường ngày, lớp học thì vẫn học, lớp đến thời điểm được đi dã ngoại thì đi dã ngoại. Đan Vi nhận thấy rằng không chỉ mình nhóm lớp cô và lớp 12A đi dã ngoại hôm nay, cũng có rất nhiều nhóm lớp khác đi cùng thời điểm với lớp cô. Đi dã ngoại sẽ đi bằng xe của trường Dark Star, Đan Vi càng nhìn càng thấy…đúng là trường quý tộc dành cho hội học sinh nhà giàu có khác, nguyên dã ngoại thôi mà nhà trường cũng đã chuẩn bị cho học sinh rất kĩ lưỡng, đầy đủ tiện nghi, chẳng giống trường cũ của cô chút nào.
Tất cả học sinh hai lớp 11A và 12A đều tập trung tại sân trường, hai chiếc xe cũng đã được chuẩn bị sẵn, tất cả chỉ đợi lên xe và đi mà thôi. Đan Vi vừa đến không được bao lâu thì học sinh hai lớp đã tập trung đầy đủ, phải công nhận một điều là họ rất đúng giờ, không ai đến muộn cả.
Tuy nhiên, tập trung đầy đủ thì đầy đủ thật, đúng giờ thì đúng giờ thật…nhưng rất nhốn nháo, rất ồn ào! Vì sao ư? Vì lớp nhóm với lớp Đan Vi là lớp 12A mà. Mấy nam sinh lớp cô thì chạy nhốn nháo quanh các chị lớp 12A, còn nữ sinh thì khỏi nói, họ vây kín dàn “hot boy” của anh chị khóa trên. Đan Vi đứng một bên mà có cảm giác như mình đang đứng cạnh một tổ ong mới vỡ, rất rất ồn ào.
Đang mải mê suy nghĩ, vô tình, ánh mắt của Đan Vi và Dương Chấn Phong “chạm” nhau khiến cô giật thót mình mà quay đi nơi khác. Nói gì thì nói, cô vẫn có chút sợ hắn, nói một chút thì cũng không phải, hình như rất nhiều mới đúng. Đan Vi tự bực mình mà nghĩ “Tại sao mình phải sợ hắn nhỉ?” nhưng nghĩ lại, thấy bản thân không sợ không được! Chẳng phải Hoài Đan nói đối với hắn giết người rất dễ dàng sao! Dương Chấn Phong là ai nào, là người đứng đầu Dương Long, là người đã tàn nhẫn nhìn cô sắp chết đuối mà không cứu lần trước. Đúng thật là bây giờ Dương Chấn Phong đã biết cô không phải kẻ thù của hắn, không phải Hoàng Đan Vi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì vẻ bề ngoài của cô hiện tại vẫn là dáng vẻ mà hắn rất ghét, rất hận, hận đến mức muốn giết!
Đan Vi đương nhiên không dám nhìn về phía Dương Chấn Phong đứng nữa, sợ lại vô tình chạm phải ánh mắt hắn. Chẳng hiểu thế nào, sợ thì sợ thôi, vậy mà vừa nãy khi ánh mắt cô và hắn vô tình “chạm” vào nhau, trái tim cô đột nhiên nhảy lên thật kì lạ.
Hôm nay có sự xuất hiện của Dương Chấn Phong nên Trịnh Kiều Anh ngay từ lúc đến đều không hề để tâm hay tỏ ra thân thiết với Đan Vi như mọi ngày. Nhìn Trịnh Kiều Anh như vậy, Đan Vi cũng thấy nhẹ người, cô ta không bám lấy cô như mọi khi là tốt, cô cũng bớt phiền.
- Nào các em! Tập trung nào! – Thầy Quân cùng cô Dương – Chủ nhiệm lớp 12A đồng thanh hô to, “hiện trường” đang nhốn nháo cũng theo đó mà im lặng hẳn đi. Cô Dương cất tiếng nói rất hồ hởi:
- Nếu như lớp nào ngồi theo lớp ấy thì không vui đâu nhỉ! Để tránh lộn xộn khi lên xe, thầy cô đã trộn tên học sinh của hai lớp vào với nhau, sau đó dán lên thành ghế trên cả hai xe. Bây giờ thầy sẽ đọc tên, đọc số xe, số ghế rồi các em cứ theo đó mà lên xe nhé. Đây là chỗ ngồi dành cho cả lúc đi và lúc về. Thầy đọc xe một trước rồi xe hai sau, bắt đầu này, số một…
Đan Vi thầm cầu nguyện cho mình không ngồi cùng xe với Trịnh Kiều Anh và “Tam Vương”, dù thế nào đi chăng nữa, ngồi cùng xe với họ cũng rất ngột ngạt. Tên cô là Vi, chữ “V”, xếp cuối danh sách, cô hồi hộp chờ đợi, chờ mãi, chờ mãi…
- Hoàng Đan Vi, xe số 1, ghế 30! – Tiếng thầy Quân vang lên đập thẳng vào bộ não của Đan Vi và tất cả các thành viên tham gia chuyến dã ngoại lần này. Ai chẳng biết sự việc xảy ra một năm trước, ai không biết Dương Chấn Phong và “Tam Vương” ghét Hoàng Đan Vi như thế nào…thầy cô trộn thế nào mà lại trùng hợp xếp vừa vặn bốn người này ngồi gần nhau vậy?
Có một sự thật là cô Dương và thầy Quân đều là giáo viên mới về trường, trên thực tế cả hai đều không hề biết về chuyện xảy ra một năm trước. Mà chuyện xảy ra một năm trước…không một ai dám nhắc lại.
Thôi thế là xong! Trịnh Kiều Anh ngồi xe hai, không cùng xe với Đan Vi, tuy nhiên, điều đáng sợ hơn là…cô ngồi xe một. Thật ra nếu cho Đan Vi chọn lựa, cô sẽ ngồi cùng xe với Trịnh Kiều Anh, vì sao? Đương nhiên vì Trịnh Kiều Anh chưa lợi dụng được cô, cho nên Đan Vi sẽ không bị hại, còn ngồi xe một ư? Trời! Đã thế Đinh Gia Bảo ngồi ghế 27, Lăng Thiên Vũ ngồi ghế 28, Dương Chấn Phong ngồi ghế 29…còn Đan Vi ngồi ghế 30! Điều này có nghĩa là, Lăng Thiên Vũ và Đinh Gia Bảo ngồi cạnh nhau ở hàng trên, còn cô và Dương Chấn Phong ngồi cạnh nhau ở hàng ngay dưới. Tốt rồi! Sau chuyến đi lần này Đan Vi nhất định sẽ phải đến bệnh viện kiểm tra xem tình trạng sức khỏe của cô có ổn không, nghe nói căng thẳng quá cũng không tốt cho sức khỏe mà. Ngồi cạnh những người ghét mình đã kinh khủng rồi, ngồi cạnh những người muốn giết mình lại càng đáng sợ hơn.
Điều Đan Vi nhìn thấy lúc này chính là sự kinh ngạc của hầu hết tất cả mọi người đang đứng ở đây, khuôn mặt đang dần thay đổi từ vui vẻ sang tức giận của Trịnh Kiều Anh, vẻ mặt thích thú của Lăng Thiên Vũ và Đinh Gia Bảo. Còn Dương Chấn Phong, Đan Vi không dám nhìn hắn cho nên không biết sắc mặt của hắn hiện giờ như thế nào. Dù sao đi nữa, tai họa cũng giáng xuống đầu của cô rồi! Đan Vi lúc này bắt chước theo mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, thầm gào thét “Thiên a~!!!!”
Thật ra Trịnh Kiều Anh tức giận không phải vì Đan Vi ngồi cạnh Dương Chấn Phong, mà là vì cô ta không được ngồi cùng xe với hắn. So với chuyện Dương Chấn Phong bị xếp ngồi cạnh một nữ sinh lạ hoắc nào đó với việc hắn ngồi cạnh Đan Vi thì Trịnh Kiều Anh thấy phương án hai tốt hơn. Dương Chấn Phong không phải thể loại lạnh lùng tàn khốc đến mức khiến không một cô gái nào dám tới gần, cho nên nếu là một nữ sinh lạ hoắc nào đó ngồi cạnh hắn thì chắc chắn Dương Chấn Phong sẽ bị cô ta “tăm tia” ngay. Nhưng nếu như là Hoàng Đan Vi thì lại khác, Trịnh Kiều Anh là người hiểu rõ Dương Chấn Phong nhất, thừa biết hắn hận Đan Vi đến mức độ nào, khi Trịnh Kiều Dương – Chị gái cô ta mới mất, chỉ cần nhắc đến hai từ “Đan Vi” thôi đã đủ kích động Dương Chấn Phong phát điên rồi. Do vậy, nếu người ngồi cạnh Dương Chấn Phong là Hoàng Đan Vi, Trịnh Kiều Anh đây hoàn toàn yên tâm, chỉ bực mình mỗi một điều rằng tại sao thầy giáo không xếp Trịnh Kiều Anh ngồi cạnh Dương Chấn Phong mà lại đẩy cô ta lên xe hai cơ chứ!
Nhưng rất tiếc, có một điều mà Trịnh Kiều Anh không hề biết, đó là Hoàng Đan Vi bây giờ không phải là Hoàng Đan Vi nữa rồi…
Mọi người đã ngồi đủ ở vị trí của mình. Tất cả mọi người ngồi trên xe một, trừ thầy giáo và tài xế ra thì mọi cặp mắt trong xe đều dồn về phía bốn người Dương Chấn Phong, Đinh Gia Bảo, Lăng Thiên Vũ và…Đan Vi. Họ đương nhiên rất tò mò chuyện gì sẽ xảy ra, Đan Vi và Dương Chấn Phong, như nước với lửa, không thể dung hòa nay lại bị xếp ngồi cạnh nhau…thật sự là một điều hiếm thấy. Đã từ rất lâu rất lâu, học sinh trường Dark Star không thấy khoảng cách giữa Dương Chấn Phong và Hoàng Đan Vi lại gần đến như vậy, trước đây, để thấy hai người này xuất hiện chung một chỗ cũng là điều không thể!
Kết quả là…các thành viên ngồi trong xe quan sát một lúc, chỉ thấy cả bốn người ngồi một góc kia việc ai người ấy làm, không hề có một chút động tĩnh nào cả…nản quá, chẳng ai nhìn nữa. Nản là đúng rồi! Hàng ghế trên Đinh Gia Bảo ngồi ghế trong chơi game trên điện thoại, Lăng Thiên Vũ thì ngồi ngoài đọc sách, hàng ghế dưới Dương Chấn Phong ngồi ghế ngoài không ngừng đọc tài liệu gì đó, còn Đan Vi ngồi bên trong tựa đầu vào cửa kính, nhắm mắt và đeo tai nghe, xem chừng đã ngủ.
Sự thật là…Đan Vi mắt đang nhắm, tai đang nghe nhạc, nhưng…hơn ai hết cô biết rất rõ, cô đang rất lo sợ cũng rất căng thẳng. Tâm trạng của cô hiện giờ có vẻ hơi thái quá, vì ở trên xe đông người thế này, thậm chí còn đang có thầy giáo, dù Dương Chấn Phong thật sự có mưu đồ tà ác nào với cô, cũng sẽ có người ra tay cứu…ít nhất là có thầy giáo và bác tài xế. Nhưng mà, Đan Vi thật sự không thể kìm nỗi sợ này lại được, cứ nhớ đến ánh mắt sắc lạnh của Dương Chấn Phong nhìn cô khi cô đang kêu cứu dưới bể bơi, người Đan Vi lại khẽ run lên một cái. Khi tất cả mọi người trên xe đang ngồi rất thoải mái tại vị trí ghế của mình thì…Đan Vi ngồi dịch vào phía cửa kính xe hết sức có thể, thậm chí còn thừa nửa ghế.
Quang cảnh ngoài cửa kính xe bắt đầu thay đổi, nhà cao tầng hai bên đường dần dần thưa bớt, cảnh đẹp cũng hiện lên ngày một nhiều hơn. Mọi người trong xe trầm trồ hú hét, đúng như lời thầy Quân nói, tất cả học sinh đang đi dã ngoại này, không có mấy người có dịp được về vùng nông thôn cả. Những cảnh đẹp tuy có phần hoang sơ hiện lên thật quá đỗi thanh bình, chúng lướt qua thật nhanh như một thước phim ngoài cửa kính. Có lúc, ngoài khung cửa sẽ là rừng cây xanh bạt ngàn, có lúc lại là một khúc sông uốn lượn quanh co, đôi khi lại là cánh đồng lúa mênh mông bát ngát. Ai nấy trong xe đều trầm trồ ca ngợi, họ chưa bao giờ được thấy mấy cảnh đẹp như vậy, các lần đi dã ngoại trước cũng là những thành phố với các địa điểm khác nhau, lần này thầy cô chọn được địa điểm thật quá tuyệt vời!
Đan Vi đang nghe nhạc, vậy mà cũng bị tiếng ồn ào của bạn bè trên xe át hết. Cô tò mò mở mắt, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, bản thân cũng giật mình thốt lên thật khẽ “Đẹp quá!” Sống ở chốn thành thị ồn ã náo nhiệt, Đan Vi cũng chưa bao giờ được nhìn thấy những cảnh như thế này ngoài đời, thực sự chỉ được nhìn thấy qua phim ảnh thôi.
- Thiên Vũ! Cậu nhìn thấy những cảnh này bao giờ chưa? – Đinh Gia Bảo thích thú bỏ điện thoại xuống, kéo kéo áo của Lăng Thiên Vũ rồi chỉ tay về phía cảnh ngoài cửa xe.
- Rồi! – Lăng Thiên Vũ đáp.
- Thế á! Còn tôi mới chỉ thấy đồng hồ Big Ben, tháp Pisa chứ chưa thấy mấy cái này bao giờ. – Đinh Gia Bảo gật đầu đồng tình đáp.
- Hiểu biết hạn hẹp. – Lăng Thiên Vũ đáp. – Chẳng lẽ đến trên tranh ảnh cũng chưa bao giờ cậu nhìn thấy?
- Tôi quan tâm mấy cái này làm gì! Tôi chỉ quan tâm đến những thứ tôi thấy hay ho thôi! – Đinh Gia Bảo nhún vai – Mấy cái cảnh này, có từng thấy qua chắc tôi cũng không nhớ.
- Thứ hay ho của cậu là mấy cô chân dài trên mặt báo? – Lăng Thiên Vũ liếc Đinh Gia Bảo một cái.
- Đại loại thế! – Đinh Gia Bảo không hề biết xấu hổ, thản nhiên đáp.
/44
|