Ánh mắt Dương Chấn Phong trở nên lạnh lẽo, nhàn nhạt nhìn Đinh Gia Bảo, hắn đã biết có chuyện không lành:
- Đan đâu?
Đinh Gia Bảo bối rối, đành quay sang nhìn Lăng Thiên Vũ, nháy mắt xin cầu viện.
- Cô ấy…bị Dương Chấn Nam bắt đi rồi. – Lăng Thiên Vũ đành nói thật.
- Cái gì!? – Dương Chấn Phong định bật người dậy, nhưng vết thương quá nặng, hắn lại ngã xuống.
Đinh Gia Bảo đỡ lấy hắn, vội vàng nói:
- Cẩn thận, Chấn Phong, cậu vừa mới tỉnh dậy.
- Các cậu đã làm gì? Đến cô ấy cũng không bảo vệ nổi? – Hai bàn tay Dương Chấn Phong siết chặt lại, khuôn mặt hắn tức giận đến đáng sợ. Nếu như hắn hiện giờ không bị thương, bản thân hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, tức giận nhất là giờ hắn không thể cử động mạnh, cũng không thể đi lại, chỉ có thể nằm trên giường.
- Lúc đó cậu bị thương…bọn sát thủ tập trung tấn công vào cậu…bọn tôi có lơ là cô ấy một chút…không ngờ lại để Dương Chấn Nam bắt cô ấy đi. – Đinh Gia Bảo hối lỗi cúi đầu, đã lâu lắm rồi anh ta không thấy Dương Chấn Phong tức giận đến như vậy, là bạn tốt từ nhỏ nhưng Đinh Gia Bảo đây cũng không tránh khỏi run người.
- Khốn kiếp! – Dương Chấn Phong tức giận chửi thề, tà khí quanh người sớm đã trở nên dày đặc.
- Cậu đừng lo lắng quá, Dương Chấn Nam bắt cô ấy làm con tim, cho đến khi hắn chưa thực hiện được mục đích, cô ấy chắc sẽ chắn không sao đâu. – Lăng Thiên Vũ nói.
- Lão già Trần Bạch cũng bị người của ta giết rồi, có điều, Dương Chấn Nam trốn kĩ quá, chúng tôi tìm mấy ngày nay cũng không tra ra được hắn đang ở đâu. – Đinh Gia Bảo nói thêm.
- Lùng sục từng ngóc ngách, giết hết người thuộc giới buôn ma túy cho tôi. – Dương Chấn Phong ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo đầy chết chóc. – Thêm nữa, san bằng The Venetian!
Ngày hôm nay, Dương Chấn Phong sau khi hôn mê tỉnh dậy, chính thức ra lệnh cho toàn bộ tổ chức Dương Long…đồ sát giới buôn ma túy…truy sát Dương Chấn Nam.
* * *
Bốn ngày nữa trôi qua.
- Ăn đi! – Dương Chấn Nam ném chiếc bánh mì vào người Đan Vy, thản nhiên ra lệnh, hắn ngồi trên ghế sofa, nhàn hạ xem tin tức.
Đan Vy thở dài, sắc mặt cô nhợt nhạt, chân bị xích vào cột, mấy ngày nay chỉ ngồi im trên một chiếc ghế gỗ, cầm lấy chiếc bánh mì Dương Chấn Nam đưa cho, chậm chạp cắn từng miếng khô khốc. Cô phải sống, cô không thể chết khi không biết Dương Chấn Phong an toàn hay không, hắn trúng hai phát đạn, giờ đã ra sao rồi?
Không giống như lần bị Trịnh Kiều Anh bắt cóc, lần này chỗ Đan Vy bị giam sang trọng hơn rất nhiều, đây là một căn biệt thự ba tầng rộng lớn màu xanh, nhìn cấu trúc không khác mấy biệt thự của Dương Chấn Phong.
Lại nhìn về phía màn hình ti vi cỡ lớn Dương Chấn Nam đang xem, âm thanh phát ra từ ti vi Đan Vy nghe rõ mồn một.
“Ngày hôm qua, Casino The Venetian, Macao, Macau, Trung Quốc bị bí mật đánh bom, san thành bình địa”
“Theo như tin tức chúng tôi mới nhận được, cảnh sát Macau vẫn đang trong quá trình điều tra, đến nay vẫn không có lời giải cho vụ nổ bom bất ngờ này”
“Mấy ngày gần đây, có rất nhiều nhân vật có tiếng nói ở Macau bị sát hại, theo như điều tra, họ đều có liên quan đến đường dây buôn ma túy của Đông Nam Á”
Dương Chấn Nam tắt ti vi, thản nhiên quăng chiếc điều khiển xuống bàn, nhàn nhạt cười khẩy, nhìn Đan Vy nói:
- Dương Chấn Phong của cô đã tỉnh dậy rồi đó, cô an tâm chưa?
- Chấn Phong tỉnh dậy rồi? – Cả người Đan Vy như bừng tỉnh, ánh mắt sáng hẳn lên, sắc mặt không còn u ám như trước.
- Cô không nghe thời sự nói gì sao, casino The Venetian bị đánh bom san thành bình địa, giới buôn ma túy bị giết gần hết, không phải Dương Chấn Phong đã tỉnh dậy, thì ai có thể làm được điều đó.
Đan Vy khẽ thở phào, Dương Chấn Phong thật sự không sao! Lại liếc nhìn chiếc xích dưới chân, rồi lại nhìn chiếc bánh mì đang cầm trên tay, quăng đi…cô cũng chẳng cần cố gắng ăn làm gì nữa.
- Cô biết đây là đâu không? – Dương Chấn Nam như nhàm chán không có chuyện gì nói, lại tiếp tục bắt chuyện với Đan Vy.
Thấy Đan Vy im lặng không trả lời, hắn lại cười, nói tiếp:
- Đây là biệt thự của Dương Đẳng – bố của Dương Chấn Phong, một năm trước ông ấy đã cho tôi. Thế nào, ngạc nhiên không?
Đan Vy kinh ngạc nhìn Dương Chấn Nam, thật không thể tin được! Hắn quả là một con cáo, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, sẽ chẳng ai nghĩ Dương Chấn Nam dám liều mạng trốn trong chính biệt thự của hắn.
- Tôi vẫn không hiểu, Dương gia nhận nuôi anh, có công nuôi nấng anh, anh lại đáp trả ân huệ của họ bằng cách phản bội lại gia tộc? – Đan Vy nhàn nhạt nói.
- Cô thì biết cái gì! – Sắc mặt Dương Chấn Nam thay đổi, có vẻ cực kì không vui khi nghe Đan Vy nhắc đến chuyện này.
- Tôi đương nhiên không hiểu. – Đan Vy khẽ cười.- Con người như anh có ai hiểu nổi.
- Cô không sợ chết sao, có tin tôi sẽ giết cô hay không? – Dương Chấn Nam nói, sau đó hắn lại gần Đan Vy,nhìn cô đe dọa.
- Nếu anh muốn giết tôi thì đã giết ngay từ hôm ở “tuần lễ ma” rồi.
- Cô cũng thông minh đấy chứ. – Dương Chấn Nam nhếch miệng cười.
- Anh có biết vì sao Chấn Phong đã biết anh phản bội gia tộc mà vẫn không làm gì anh không? – Đan Vy lại hỏi.
- Vì nó có mưu kế của nó, nó trước nay chưa bao giờ cho ai mắc tội mà chết được yên thân. – Dương Chấn Nam đáp.
- Không phải! – Đan Vy lập tức phủ nhận. – Chấn Phong là kẻ lạnh ngoài trong nóng, anh ấy tưởng ác độc nhưng sống rất tình nghĩa, anh ấy từng nói anh từng coi anh ấy là em ruột, anh nghĩ xem…là Chấn Phong không nỡ giết anh…hay là mưu tính?
- Cô im miệng! – Dương Chấn Nam tức giận gầm lên. – Tôi đã từng coi nó là em ruột thì sao nào? Tôi từ nhỏ đến lớn đều cố hết sức mình để giúp đỡ gia tộc, nhưng tôi được gì? Chỉ là một cái ghế giám đốc nhỏ nhoi, cả tổ chức Dương Long đều rơi vào tay Dương Chấn Phong, đến cả tập đoàn Dương Chấn tương lai cũng là của nó! Cô nói xem, công bằng ở đâu?
Đan Vy lại bật cười, nhìn Dương Chấn Nam đầy thương cảm:
- Khát vọng của anh quá lớn, là do anh quá tham lam. Thứ gì không thuộc về anh, dù anh có cố gắng thế nào…thì nó mãi mãi không bao giờ là của anh.
* * *
Một tuần nữa trôi qua.
Dương Chấn Phong lúc này đã có thể đi lại, hắn tự mình lật tung từng ngóc ngách để tìm Đan Vy. Bản thân hắn trước nay vốn rất bình tĩnh, nhưng khi Đan Vy gặp chuyện là đầu óc lại rối loạn, rất nóng nảy, không thể kiềm chế được.
Biệt thự Dương Long nửa tháng nay lúc nào cũng sống trong trạng thái trên chảo dầu. Thiếu chủ Chấn Phong của họ tính khí lúc nào cũng thất thường, nóng nảy, tức giận, có đôi khi lại lạnh lẽo đến thấu xương khiến họ sống mà không dám thở mạnh, nói chuyện cũng phải nói thật nhỏ, thật khẽ.
Dương Chấn Phong như biến thành một con người hoàn toàn khác, giống như phát điên vậy. Hắn lật tung từng ngóc ngách một, nhưng không hề thấy một sợi tóc của cô. Từng ngày trôi qua, lòng hắn lại càng nóng như thiêu đốt, cô hiện giờ không biết đang ở đâu, có sống khổ sở hay không, Dương Chấn Nam có bạc đãi cô không…hắn tức giận vì cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được Đan Vy.
- Tìm khắp nơi đều không thấy Dương Chấn Nam, lạ thật, rốt cuộc hắn trốn ở đâu ? – Đinh Gia Bảo nhíu mày, hai tay ôm đầu, căng não suy nghĩ.
- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chỉ còn một nơi chúng ta chưa tìm. – Lăng Thiên Vũ nói.
- Một nơi chúng ta chưa tìm ? – Đinh Gia Bảo ngạc nhiên.
- Biệt thự của chính hắn. – Dương Chấn Phong nhàn nhạt nói, ánh mắt lóe lên tia quỷ dị.
Bỗng, có một thuộc hạ của Dương Long chạy vào, vội vã cầm theo một chiếc laptop, bẩm báo:
- Thiếu Chủ, Dương Chấn Nam gửi đến chúng ta một đoạn video.
- Đem lại đây ! – Dương Chấn Phong ra lệnh.
Người thuộc hạ nhanh chóng đặt laptop lên mặt bàn, mở đoạn video mới nhận được ra.
« Xem ai đây ? »
Dương Chấn Nam như cười như không xuất hiện trên màn hình laptop. Hắn lại nghiêng người một chút để hình ảnh Đan Vy hiện lên. Nhìn cô bị xích chân, cả người gầy đi trông thấy, không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ, hai hàng lông mày của Dương Chấn Phong nhíu càng sâu, hắn siết chặt tay lại, khẽ gầm lên:
- Hắn dám !
« Chấn Phong, chắc cậu nhìn thấy rồi đấy, đem 1 tỉ đô đến đây, thêm cả trực thăng để tôi rời khỏi đây, tôi sẽ để Hoàng Đan Vy của cậu được sống. Nhớ đừng có làm bậy sau lưng tôi, nếu không kết cục của cô ta còn thảm hơn Trịnh Kiều Dương rất nhiều..chết không được toàn thây »
- Đan đâu?
Đinh Gia Bảo bối rối, đành quay sang nhìn Lăng Thiên Vũ, nháy mắt xin cầu viện.
- Cô ấy…bị Dương Chấn Nam bắt đi rồi. – Lăng Thiên Vũ đành nói thật.
- Cái gì!? – Dương Chấn Phong định bật người dậy, nhưng vết thương quá nặng, hắn lại ngã xuống.
Đinh Gia Bảo đỡ lấy hắn, vội vàng nói:
- Cẩn thận, Chấn Phong, cậu vừa mới tỉnh dậy.
- Các cậu đã làm gì? Đến cô ấy cũng không bảo vệ nổi? – Hai bàn tay Dương Chấn Phong siết chặt lại, khuôn mặt hắn tức giận đến đáng sợ. Nếu như hắn hiện giờ không bị thương, bản thân hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, tức giận nhất là giờ hắn không thể cử động mạnh, cũng không thể đi lại, chỉ có thể nằm trên giường.
- Lúc đó cậu bị thương…bọn sát thủ tập trung tấn công vào cậu…bọn tôi có lơ là cô ấy một chút…không ngờ lại để Dương Chấn Nam bắt cô ấy đi. – Đinh Gia Bảo hối lỗi cúi đầu, đã lâu lắm rồi anh ta không thấy Dương Chấn Phong tức giận đến như vậy, là bạn tốt từ nhỏ nhưng Đinh Gia Bảo đây cũng không tránh khỏi run người.
- Khốn kiếp! – Dương Chấn Phong tức giận chửi thề, tà khí quanh người sớm đã trở nên dày đặc.
- Cậu đừng lo lắng quá, Dương Chấn Nam bắt cô ấy làm con tim, cho đến khi hắn chưa thực hiện được mục đích, cô ấy chắc sẽ chắn không sao đâu. – Lăng Thiên Vũ nói.
- Lão già Trần Bạch cũng bị người của ta giết rồi, có điều, Dương Chấn Nam trốn kĩ quá, chúng tôi tìm mấy ngày nay cũng không tra ra được hắn đang ở đâu. – Đinh Gia Bảo nói thêm.
- Lùng sục từng ngóc ngách, giết hết người thuộc giới buôn ma túy cho tôi. – Dương Chấn Phong ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo đầy chết chóc. – Thêm nữa, san bằng The Venetian!
Ngày hôm nay, Dương Chấn Phong sau khi hôn mê tỉnh dậy, chính thức ra lệnh cho toàn bộ tổ chức Dương Long…đồ sát giới buôn ma túy…truy sát Dương Chấn Nam.
* * *
Bốn ngày nữa trôi qua.
- Ăn đi! – Dương Chấn Nam ném chiếc bánh mì vào người Đan Vy, thản nhiên ra lệnh, hắn ngồi trên ghế sofa, nhàn hạ xem tin tức.
Đan Vy thở dài, sắc mặt cô nhợt nhạt, chân bị xích vào cột, mấy ngày nay chỉ ngồi im trên một chiếc ghế gỗ, cầm lấy chiếc bánh mì Dương Chấn Nam đưa cho, chậm chạp cắn từng miếng khô khốc. Cô phải sống, cô không thể chết khi không biết Dương Chấn Phong an toàn hay không, hắn trúng hai phát đạn, giờ đã ra sao rồi?
Không giống như lần bị Trịnh Kiều Anh bắt cóc, lần này chỗ Đan Vy bị giam sang trọng hơn rất nhiều, đây là một căn biệt thự ba tầng rộng lớn màu xanh, nhìn cấu trúc không khác mấy biệt thự của Dương Chấn Phong.
Lại nhìn về phía màn hình ti vi cỡ lớn Dương Chấn Nam đang xem, âm thanh phát ra từ ti vi Đan Vy nghe rõ mồn một.
“Ngày hôm qua, Casino The Venetian, Macao, Macau, Trung Quốc bị bí mật đánh bom, san thành bình địa”
“Theo như tin tức chúng tôi mới nhận được, cảnh sát Macau vẫn đang trong quá trình điều tra, đến nay vẫn không có lời giải cho vụ nổ bom bất ngờ này”
“Mấy ngày gần đây, có rất nhiều nhân vật có tiếng nói ở Macau bị sát hại, theo như điều tra, họ đều có liên quan đến đường dây buôn ma túy của Đông Nam Á”
Dương Chấn Nam tắt ti vi, thản nhiên quăng chiếc điều khiển xuống bàn, nhàn nhạt cười khẩy, nhìn Đan Vy nói:
- Dương Chấn Phong của cô đã tỉnh dậy rồi đó, cô an tâm chưa?
- Chấn Phong tỉnh dậy rồi? – Cả người Đan Vy như bừng tỉnh, ánh mắt sáng hẳn lên, sắc mặt không còn u ám như trước.
- Cô không nghe thời sự nói gì sao, casino The Venetian bị đánh bom san thành bình địa, giới buôn ma túy bị giết gần hết, không phải Dương Chấn Phong đã tỉnh dậy, thì ai có thể làm được điều đó.
Đan Vy khẽ thở phào, Dương Chấn Phong thật sự không sao! Lại liếc nhìn chiếc xích dưới chân, rồi lại nhìn chiếc bánh mì đang cầm trên tay, quăng đi…cô cũng chẳng cần cố gắng ăn làm gì nữa.
- Cô biết đây là đâu không? – Dương Chấn Nam như nhàm chán không có chuyện gì nói, lại tiếp tục bắt chuyện với Đan Vy.
Thấy Đan Vy im lặng không trả lời, hắn lại cười, nói tiếp:
- Đây là biệt thự của Dương Đẳng – bố của Dương Chấn Phong, một năm trước ông ấy đã cho tôi. Thế nào, ngạc nhiên không?
Đan Vy kinh ngạc nhìn Dương Chấn Nam, thật không thể tin được! Hắn quả là một con cáo, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, sẽ chẳng ai nghĩ Dương Chấn Nam dám liều mạng trốn trong chính biệt thự của hắn.
- Tôi vẫn không hiểu, Dương gia nhận nuôi anh, có công nuôi nấng anh, anh lại đáp trả ân huệ của họ bằng cách phản bội lại gia tộc? – Đan Vy nhàn nhạt nói.
- Cô thì biết cái gì! – Sắc mặt Dương Chấn Nam thay đổi, có vẻ cực kì không vui khi nghe Đan Vy nhắc đến chuyện này.
- Tôi đương nhiên không hiểu. – Đan Vy khẽ cười.- Con người như anh có ai hiểu nổi.
- Cô không sợ chết sao, có tin tôi sẽ giết cô hay không? – Dương Chấn Nam nói, sau đó hắn lại gần Đan Vy,nhìn cô đe dọa.
- Nếu anh muốn giết tôi thì đã giết ngay từ hôm ở “tuần lễ ma” rồi.
- Cô cũng thông minh đấy chứ. – Dương Chấn Nam nhếch miệng cười.
- Anh có biết vì sao Chấn Phong đã biết anh phản bội gia tộc mà vẫn không làm gì anh không? – Đan Vy lại hỏi.
- Vì nó có mưu kế của nó, nó trước nay chưa bao giờ cho ai mắc tội mà chết được yên thân. – Dương Chấn Nam đáp.
- Không phải! – Đan Vy lập tức phủ nhận. – Chấn Phong là kẻ lạnh ngoài trong nóng, anh ấy tưởng ác độc nhưng sống rất tình nghĩa, anh ấy từng nói anh từng coi anh ấy là em ruột, anh nghĩ xem…là Chấn Phong không nỡ giết anh…hay là mưu tính?
- Cô im miệng! – Dương Chấn Nam tức giận gầm lên. – Tôi đã từng coi nó là em ruột thì sao nào? Tôi từ nhỏ đến lớn đều cố hết sức mình để giúp đỡ gia tộc, nhưng tôi được gì? Chỉ là một cái ghế giám đốc nhỏ nhoi, cả tổ chức Dương Long đều rơi vào tay Dương Chấn Phong, đến cả tập đoàn Dương Chấn tương lai cũng là của nó! Cô nói xem, công bằng ở đâu?
Đan Vy lại bật cười, nhìn Dương Chấn Nam đầy thương cảm:
- Khát vọng của anh quá lớn, là do anh quá tham lam. Thứ gì không thuộc về anh, dù anh có cố gắng thế nào…thì nó mãi mãi không bao giờ là của anh.
* * *
Một tuần nữa trôi qua.
Dương Chấn Phong lúc này đã có thể đi lại, hắn tự mình lật tung từng ngóc ngách để tìm Đan Vy. Bản thân hắn trước nay vốn rất bình tĩnh, nhưng khi Đan Vy gặp chuyện là đầu óc lại rối loạn, rất nóng nảy, không thể kiềm chế được.
Biệt thự Dương Long nửa tháng nay lúc nào cũng sống trong trạng thái trên chảo dầu. Thiếu chủ Chấn Phong của họ tính khí lúc nào cũng thất thường, nóng nảy, tức giận, có đôi khi lại lạnh lẽo đến thấu xương khiến họ sống mà không dám thở mạnh, nói chuyện cũng phải nói thật nhỏ, thật khẽ.
Dương Chấn Phong như biến thành một con người hoàn toàn khác, giống như phát điên vậy. Hắn lật tung từng ngóc ngách một, nhưng không hề thấy một sợi tóc của cô. Từng ngày trôi qua, lòng hắn lại càng nóng như thiêu đốt, cô hiện giờ không biết đang ở đâu, có sống khổ sở hay không, Dương Chấn Nam có bạc đãi cô không…hắn tức giận vì cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được Đan Vy.
- Tìm khắp nơi đều không thấy Dương Chấn Nam, lạ thật, rốt cuộc hắn trốn ở đâu ? – Đinh Gia Bảo nhíu mày, hai tay ôm đầu, căng não suy nghĩ.
- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chỉ còn một nơi chúng ta chưa tìm. – Lăng Thiên Vũ nói.
- Một nơi chúng ta chưa tìm ? – Đinh Gia Bảo ngạc nhiên.
- Biệt thự của chính hắn. – Dương Chấn Phong nhàn nhạt nói, ánh mắt lóe lên tia quỷ dị.
Bỗng, có một thuộc hạ của Dương Long chạy vào, vội vã cầm theo một chiếc laptop, bẩm báo:
- Thiếu Chủ, Dương Chấn Nam gửi đến chúng ta một đoạn video.
- Đem lại đây ! – Dương Chấn Phong ra lệnh.
Người thuộc hạ nhanh chóng đặt laptop lên mặt bàn, mở đoạn video mới nhận được ra.
« Xem ai đây ? »
Dương Chấn Nam như cười như không xuất hiện trên màn hình laptop. Hắn lại nghiêng người một chút để hình ảnh Đan Vy hiện lên. Nhìn cô bị xích chân, cả người gầy đi trông thấy, không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ, hai hàng lông mày của Dương Chấn Phong nhíu càng sâu, hắn siết chặt tay lại, khẽ gầm lên:
- Hắn dám !
« Chấn Phong, chắc cậu nhìn thấy rồi đấy, đem 1 tỉ đô đến đây, thêm cả trực thăng để tôi rời khỏi đây, tôi sẽ để Hoàng Đan Vy của cậu được sống. Nhớ đừng có làm bậy sau lưng tôi, nếu không kết cục của cô ta còn thảm hơn Trịnh Kiều Dương rất nhiều..chết không được toàn thây »
/44
|