Trong khi Hoài Đan vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ gì đó thì Đan Vi lại nhàn hạ ngồi trên giường bệnh và ăn phần hoa quả của mình, cô đã khá ổn rồi, có thể ra viện sớm. Đang ăn, Đan Vi chợt nhớ ra điều gì đó, liền cất tiếng nói với Hoài Đan:
- Này Hoài Đan! Trịnh Kiều Anh sau khi biết tôi mất trí nhớ, liền kết thân với tôi.
Hoài Đan lập tức quay sang nhìn Đan Vi, khó hiểu hỏi lại:
- Cô ta kết thân với cậu?
Đan Vi gật đầu:
- Thậm chí còn nói trước khi tôi mất trí nhớ, cô ta và tôi là bạn thân nữa.
Hoài Đan yên lặng suy nghĩ một lúc, ban đầu cô có chút lo lắng, sợ Đan Vị bị Trịnh Kiều Anh hãm hại, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại thấy đây quả là một cơ hội tốt. Nghĩ vậy, Hoài Đan lập tức nở nụ cười, nhìn Đan Vi:
- Đan Vi! Nể tình chúng ta đang ở trong thân xác của nhau, và để đảm bảo an toàn cho cậu, cậu phải giúp tôi.
- Giúp gì cơ? – Đan Vi nghi hoặc.
- Trịnh Kiều Anh vốn không phải người tốt đẹp gì, cô ta đã vu oan cho tôi, cậu phải giúp tôi giải nỗi oan này!
- Vu oan? – Đan Vi nhíu mày, lại còn cả vu oan nữa sao?
- Phải! Vu oan tội giết người. – Hoài Đan nhìn Đan Vi, nở nụ cười quỷ dị.
Còn Đan Vi, đang định cắn quả táo cũng phải ngừng lại, hét thật lớn:
- Giết người á!
Thế rồi Hoài Đan bắt đầu kể, kể lại cho Đan Vi nghe sự tàn ác mà Trịnh Kiều Anh đã gây ra một năm trước, cũng là thời điểm Dương Chấn Phong hận cô đến thấu xương.
* * * *
Một năm trước.
Đan Vi chán nản trốn tiết chạy lên sân thượng, hôm nay tâm trạng cô không được tốt, vì vậy cô chạy lên đây. Sân thượng của trường đối với Đan Vi mà nói quả là một nơi tuyệt vời để ngủ, cô thường lên đây mỗi khi buồn rầu hay chán nản. Phải, Đan Vi đang rất buồn, hôm nay là sinh nhật cô, nhưng Dương Chấn Phong lại chẳng hề mảy may nhớ gì, lúc nào cũng cuốn lấy Trịnh Kiều Dương, lại còn vừa cãi nhau với cô một trận kịch liệt nữa. Haizz! Ngủ một giấc có lẽ tâm trạng sẽ tốt lên đấy nhỉ? Nghĩ vậy, Đan Vi liền chui vào một góc khuất của sân thượng định bụng ngủ một giấc.
Bỗng, tiếng bước chân của ai đó làm Đan Vi đang thiu thiu ngủ liền bừng tỉnh. Dụi dụi mắt xem đó là ai, Đan Vi ngạc nhiên khi thấy Trịnh Kiều Dương đang đứng cách góc cô ngồi không xa. Thật kì lạ, cô ta lên đây làm gì? Chẳng phải đang ngồi chơi game vui vẻ với Dương Chấn Phong ở “Vương” - Cái phòng mệnh danh “đất cấm” mà cứ mỗi lần Đan Vi vào đều bị đuổi ra hay sao? Căn phòng đó, Trịnh Kiều Anh và Trịnh Kiều Dương có thể vào, nhưng riêng Đan Vi vào thì lập tức bị Dương Chấn Phong lôi ra ngoài. Cô đang định ngồi yên tại góc nhỏ của mình, theo dõi xem Trịnh Kiều Dương định làm gì thì lại thấy có thêm một người nữa đến, đó là Trịnh Kều Anh.
Hai chị em song sinh Trịnh Kiều Anh và Trịnh Kiều Dương đó, họ rất giống nhau, giống như hai giọt nước vậy, nhưng mỗi người lại có một tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu như Trịnh Kiều Dương tốt bụng, có phần nhút nhát và ủy mị thì Trịnh Kiều Anh lại cực kì xấu tính và quỷ kế đa đoan. Nhưng có một điều mà Đan Vi luôn nhìn thấy, đó là Trịnh Kiều Anh luôn tỏ ra vô tư và ngây thơ trước mặt Dương Chấn Phong, nhìn là có thể thấy Trịnh Kiều Anh thích Dương Chấn Phong đến nhường nào.
Đan Vi cùng nhóm ba người Dương Chấn Phong, Đinh Gia Bảo, Lăng Thiên Vũ và hai chị em song sinh Kiều Anh, Kiều Dương cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Tuy nhiên, chỉ Đan Vi và bộ ba “Tam Vương” là cô ấm cậu chiêu của những tập đoàn lớn, còn riêng hai chị em nhà Kiều Dương, Kiều Anh, họ lại là con của người giúp việc trong nhà Dương Chấn Phong và được gia đình hắn nuôi nấng.
Đan Vi cùng tất cả những người đó lớn lên cùng nhau, nhưng cô rất lạnh lùng, tính cách lại khó ưa. Riêng hai chị em song sinh lại thân thiết với Dương Chấn Phong đến lạ, nhìn từ xa Đan Vi có thể thấy hắn thực sự rất thích, rất thích Trịnh Kiều Dương, thích đến mức có thể vì cô ta mà làm tất cả mọi thứ. Nhưng bên cạnh đó, Đan Vi cũng thấy được ánh mắt ghen tị của Kiều Anh đối với chị gái của mình. Có vẻ như, Trịnh Kiều Anh cũng thích Dương Chấn Phong rất nhiều.
Nhớ hồi đó, sau khi bố mẹ Đan Vi li dị, cô đã trở nên lạnh lùng và xấu tính, vì vậy đối với nhóm bạn lớn lên cùng mình cô đã bị họ xa lánh. Nhóm người Dương Chấn Phong, Đinh Gia Bảo, Lăng Thiên Vũ thì chỉ đơn giản là không muốn gần cô, còn Trịnh Kiều Anh và Trịnh Kiều Dương thì có vẻ rất ghét cô, chắc có lẽ vì cô là hôn phu của Dương Chấn Phong.
Ấy vậy mà, Đan Vi luôn lặng lẽ nhìn họ vui đùa với nhau từ xa, rồi từ từ dần dần, chẳng biết từ khi nào sự ghét bỏ của cô mỗi khi nhìn thấy Trịnh Kiều Anh được Dương Chấn Phong quan tâm chăm sóc lại trở thành niềm khao khát bản thân nhận được sự quan tâm đó và tình yêu bé nhỏ của Đan Vi đã dần dần chớm nở.
- Kiều Anh, em gọi chị lên đây có chuyện gì vậy? Bây giờ đang là giờ học mà. – Vừa nhìn thấy Trịnh Kiều Anh xuất hiện, Trịnh Kiều Dương đã cất tiếng hỏi.
- Chị! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em thích thứ gì thì chị cũng luôn nhường nhịn em phải không? – Trịnh Kiều Anh lạnh lùng cất tiếng hỏi, một cậu hỏi lạ lùng khó hiểu.
- Đương nhiên rồi! Em là em gái của chị mà! Em hỏi lạ vậy, có chuyện gì với em sao, Kiều Anh?
- Vậy thì…em thích Dương Chấn Phong, chị có thể nhường anh ấy cho em không? – Trịnh Kiều Anh nhìn chị gái, nở nụ cười quái lạ.
- Gì cơ!? – Trịnh Kiều Anh kinh ngạc, mắt mở lớn nhìn em gái song sinh của mình.
- Chị, chẳng phải chị nói chúng ta là chị em hay sao, chị nói chị sẽ nhường em tất cả cơ mà. – Trịnh Kiều Anh lại cười.
- Nhưng anh ấy không phải đồ dùng hay của cải, anh ấy có sự lựa chọn của riêng mình, đâu thể đem ra cho nhận hay nhường nhịn được. – Trịnh Kiều Dương đáp.
- Chị quan tâm đến điều đó làm gì! Chị chắc chắn anh ấy sẽ chọn mình như vậy sao? – Trịnh Kiều Anh lại cười.
- Chị thích anh ấy và anh ấy cũng thích chị, cho dù chị nhường Dương Chấn Phong cho em, anh ấy cũng không bao giờ đến bên em đâu. – Trịnh Kiều Dương đáp lại.
- Sao lại không bao giờ đến bên em? Chỉ cần chị biến mất khỏi cõi đời này, anh ấy sẽ đau lòng, rồi em sẽ ở bên anh ấy giúp anh ấy chữa lành vết thương. Khuôn mặt em giống hệt của chị, anh ấy sẽ yêu em nhanh thôi! – Trịnh Kiều Anh lại cười, từng bước tiến lại gần Trịnh Kiều Dương.
Thấy vẻ mặt độc ác đến kì lạ cùng giọng nói lạnh tận sống lưng của cô em gái song sinh mà mình luôn yêu quí, Trịnh Kiều Dương sợ hãi khẽ run lên, lùi lại phía sau vài bước:
- Em định…định làm gì? Em định giết chị gái của mình vì một người con trai ư?
- Vậy chị chọn đi, vứt bỏ một người con trai và chúng ta lại làm chị em, hay chị sẽ rơi xuống dưới kia ngay bây giờ? – Trịnh Kiều Anh đe dọa.
Trịnh Kiều Dương sợ hãi, khóc thét lên:
- Em bị sao vậy? Từ trước đến nay em đâu có như vậy, Kiều Anh!
- Chị! Trước đây em từng nghĩ, chỉ cần Dương Chấn Phong đôi khi nhầm em thành chị, rồi ân cần quan tâm em như quan tâm chị, em sẽ thấy hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi! Nhưng chị thật khác so với vẻ bề ngoài, độc chiếm anh ấy, ích kỉ giữ anh ấy cho riêng mình. Khi em cố tình mặc giống chị, để Dương Chấn Phong nhầm em là chị, anh ấy đã nhầm thật và rồi anh ấy ngồi bên em, cùng em nói chuyện, giây phút anh ấy định hôn lên má em, chị lại đến, ngồi chen giữa em và anh ấy. Chị, chị luôn miệng nói thương em, nhưng chị lại phá vỡ phút giây hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Kể từ giây phút ấy, em tự hứa sẽ giành lại Dương Chấn Phong từ tay chị, nhất định không cho chị đụng vào thứ của em! – Trịnh Kiều Anh tức giận, tiếp tục bước từng bước về phía chị gái, nhìn Trịnh Kiều Dương đang run rẩy tiếp tục lùi lại phía sau.
- Anh ấy chưa bao giờ là của em! Chị cũng không hề biết em nghĩ như vậy. Chị không hề cố ý! – Trịnh Kiều Dương vừa khóc vừa nói, sự sợ hãi lấn áp lí trí, cô lập tức muốn chạy. Vậy là Trịnh Kiều Dương đẩy em gái mình ra và chạy đi, cô có một dự cảm, nếu không chạy cô thực sự sẽ bị chính em gái của mình giết chết. Con bé thật sự bị điên rồi, tại sao nó lại trở nên như vậy cơ chứ!
- Chị còn định chạy!? – Trịnh Kiều Dương túm tóc chị mình lại, ấn người Trịnh Kiều Dường xuống sát mép ranh giới của sân thượng, một nửa người Trịnh Kiều Dương lao đao giữa không trung, nhìn xuống từ tầng thứ năm của tòa nhà, Trịnh Kiều Dương lại càng kinh hãi kêu cứu.
- Chị kêu cứu sao? Có ai nghe thấy không? Đây là tòa nhà kí túc xá, cách dãy nhà tầng nơi học sinh Dark Star đang ngồi học rất xa, ngôi trường này chị biết là nó rộng lắm đấy, chị có giỏi thì kêu đi! Phòng học cũng cách âm tốt lắm, liệu có ai nghe thấy chị kêu cứu không? – Trịnh kiều Anh cười lớn, giờ này đang là giờ học, chẳng ai nghe cũng chẳng ai nhìn thấy cả. Nếu như Trịnh Kiều Dương chết ở đây, cô có thể đổ hết tội lỗi cho Hoàng Đan Vi, chẳng phải cô ta đang ngồi góc khuất bên kia nghe lén chuyện của cô hay sao, thậm chí còn đang dùng điện thoại quay lại cuộc cãi vã của chị em nhà cô. Thật vẹn cả đôi đường mà, vừa lúc loại bỏ được cả hai trở ngại, trước khi hẹn Trịnh Kiều Dương lên đây, cô đã sớm biết Hoàng Đan Vi trốn tiết lên đây ngủ. Camera ở hành lang lên sân thượng cũng vừa vặn trùng hợp đang bị hỏng, quả là một kể hoạch hoàn hảo!
- Làm ơn! Tha cho chị đi Kiều Anh, chị là chị gái của em mà! – Trịnh Kiều Dương khẩn thiết xin tha mạng, nhưng Trịnh Kiều Anh vẫn một mực túm lấy cổ chị gái mình mà dúi xuống.
Trịnh Kiều Anh chẳng đáp thêm một lời nào, mặc cho chị mình đang khóc lóc khổ sở, thản nhiên lạnh lùng lục trong túi váy của Trịnh kiều Dương lấy đi chiếc điện thoại của chị gái mình, sau đó thì thả tay.
- Aaaaaaa!!!! – Tiếng hét của Trịnh Kiều Dương Vang lên, cô nhắm nghiền hai mắt, nghe đâu đó có tiếng nói rất quen “ Trịnh Kiều Anh, cô bị điên rồi! Cô tính giết chị gái mình thật sao?”.
Ngỡ tưởng bản thân mình đã chết, nhưng đợi một lúc Trịnh Kiều Dương cũng chẳng cảm thấy gì, chỉ cảm thấy nhói nhói ở cổ chân, mở mắt ra và nhìn lên, Trịnh Kiều Dương thấy Hoàng Đan Vi đang túm cổ chân cô. Vào giờ khắc này, cô cảm thấy bản thân mình cảm kích Hoàng Đan Vi vô cùng.
- Ai cần cô xen vào chuyện của tôi! Trịnh Kiều Dương chết chẳng phải tốt cho cô sao, cô phải vui lên mới đúng chứ? – Trịnh Kiều Anh nhếch môi cười, sau đó lấy tay túm lấy tóc Đan Vi giật ngược lại khiến Đan Vi không chuẩn bị kịp đau quá mà buông chân Trịnh Kiều Dương ra.
- Aaaaaaaaaa!!! – Lại một tiếng hét thất thanh nữa, lần này Trịnh Kiều Dương hoàn toàn rơi xuống thật.
Đan Vi kinh hãi nhìn xuống, thấy Trịnh Kiều Dương nằm im trong vũng máu, màu máu đỏ tươi đập thẳng vào mắt Đan Vi, khiến cô không kìm được đẩy Trịnh Kiều Anh một cái và hét lên:
- Cô điên rồi! Cô sẽ phải vào tù đấy cô biết không? Không! Dương Chấn Phong nhất định sẽ giết chết cô!
- Không, người đó phải là cô, không phải là tôi! – Trịnh Kiều Anh cười, lấy tay cướp lấy điện thoại trên tay Đan Vi và chạy đi.
- Này Hoài Đan! Trịnh Kiều Anh sau khi biết tôi mất trí nhớ, liền kết thân với tôi.
Hoài Đan lập tức quay sang nhìn Đan Vi, khó hiểu hỏi lại:
- Cô ta kết thân với cậu?
Đan Vi gật đầu:
- Thậm chí còn nói trước khi tôi mất trí nhớ, cô ta và tôi là bạn thân nữa.
Hoài Đan yên lặng suy nghĩ một lúc, ban đầu cô có chút lo lắng, sợ Đan Vị bị Trịnh Kiều Anh hãm hại, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại thấy đây quả là một cơ hội tốt. Nghĩ vậy, Hoài Đan lập tức nở nụ cười, nhìn Đan Vi:
- Đan Vi! Nể tình chúng ta đang ở trong thân xác của nhau, và để đảm bảo an toàn cho cậu, cậu phải giúp tôi.
- Giúp gì cơ? – Đan Vi nghi hoặc.
- Trịnh Kiều Anh vốn không phải người tốt đẹp gì, cô ta đã vu oan cho tôi, cậu phải giúp tôi giải nỗi oan này!
- Vu oan? – Đan Vi nhíu mày, lại còn cả vu oan nữa sao?
- Phải! Vu oan tội giết người. – Hoài Đan nhìn Đan Vi, nở nụ cười quỷ dị.
Còn Đan Vi, đang định cắn quả táo cũng phải ngừng lại, hét thật lớn:
- Giết người á!
Thế rồi Hoài Đan bắt đầu kể, kể lại cho Đan Vi nghe sự tàn ác mà Trịnh Kiều Anh đã gây ra một năm trước, cũng là thời điểm Dương Chấn Phong hận cô đến thấu xương.
* * * *
Một năm trước.
Đan Vi chán nản trốn tiết chạy lên sân thượng, hôm nay tâm trạng cô không được tốt, vì vậy cô chạy lên đây. Sân thượng của trường đối với Đan Vi mà nói quả là một nơi tuyệt vời để ngủ, cô thường lên đây mỗi khi buồn rầu hay chán nản. Phải, Đan Vi đang rất buồn, hôm nay là sinh nhật cô, nhưng Dương Chấn Phong lại chẳng hề mảy may nhớ gì, lúc nào cũng cuốn lấy Trịnh Kiều Dương, lại còn vừa cãi nhau với cô một trận kịch liệt nữa. Haizz! Ngủ một giấc có lẽ tâm trạng sẽ tốt lên đấy nhỉ? Nghĩ vậy, Đan Vi liền chui vào một góc khuất của sân thượng định bụng ngủ một giấc.
Bỗng, tiếng bước chân của ai đó làm Đan Vi đang thiu thiu ngủ liền bừng tỉnh. Dụi dụi mắt xem đó là ai, Đan Vi ngạc nhiên khi thấy Trịnh Kiều Dương đang đứng cách góc cô ngồi không xa. Thật kì lạ, cô ta lên đây làm gì? Chẳng phải đang ngồi chơi game vui vẻ với Dương Chấn Phong ở “Vương” - Cái phòng mệnh danh “đất cấm” mà cứ mỗi lần Đan Vi vào đều bị đuổi ra hay sao? Căn phòng đó, Trịnh Kiều Anh và Trịnh Kiều Dương có thể vào, nhưng riêng Đan Vi vào thì lập tức bị Dương Chấn Phong lôi ra ngoài. Cô đang định ngồi yên tại góc nhỏ của mình, theo dõi xem Trịnh Kiều Dương định làm gì thì lại thấy có thêm một người nữa đến, đó là Trịnh Kều Anh.
Hai chị em song sinh Trịnh Kiều Anh và Trịnh Kiều Dương đó, họ rất giống nhau, giống như hai giọt nước vậy, nhưng mỗi người lại có một tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu như Trịnh Kiều Dương tốt bụng, có phần nhút nhát và ủy mị thì Trịnh Kiều Anh lại cực kì xấu tính và quỷ kế đa đoan. Nhưng có một điều mà Đan Vi luôn nhìn thấy, đó là Trịnh Kiều Anh luôn tỏ ra vô tư và ngây thơ trước mặt Dương Chấn Phong, nhìn là có thể thấy Trịnh Kiều Anh thích Dương Chấn Phong đến nhường nào.
Đan Vi cùng nhóm ba người Dương Chấn Phong, Đinh Gia Bảo, Lăng Thiên Vũ và hai chị em song sinh Kiều Anh, Kiều Dương cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Tuy nhiên, chỉ Đan Vi và bộ ba “Tam Vương” là cô ấm cậu chiêu của những tập đoàn lớn, còn riêng hai chị em nhà Kiều Dương, Kiều Anh, họ lại là con của người giúp việc trong nhà Dương Chấn Phong và được gia đình hắn nuôi nấng.
Đan Vi cùng tất cả những người đó lớn lên cùng nhau, nhưng cô rất lạnh lùng, tính cách lại khó ưa. Riêng hai chị em song sinh lại thân thiết với Dương Chấn Phong đến lạ, nhìn từ xa Đan Vi có thể thấy hắn thực sự rất thích, rất thích Trịnh Kiều Dương, thích đến mức có thể vì cô ta mà làm tất cả mọi thứ. Nhưng bên cạnh đó, Đan Vi cũng thấy được ánh mắt ghen tị của Kiều Anh đối với chị gái của mình. Có vẻ như, Trịnh Kiều Anh cũng thích Dương Chấn Phong rất nhiều.
Nhớ hồi đó, sau khi bố mẹ Đan Vi li dị, cô đã trở nên lạnh lùng và xấu tính, vì vậy đối với nhóm bạn lớn lên cùng mình cô đã bị họ xa lánh. Nhóm người Dương Chấn Phong, Đinh Gia Bảo, Lăng Thiên Vũ thì chỉ đơn giản là không muốn gần cô, còn Trịnh Kiều Anh và Trịnh Kiều Dương thì có vẻ rất ghét cô, chắc có lẽ vì cô là hôn phu của Dương Chấn Phong.
Ấy vậy mà, Đan Vi luôn lặng lẽ nhìn họ vui đùa với nhau từ xa, rồi từ từ dần dần, chẳng biết từ khi nào sự ghét bỏ của cô mỗi khi nhìn thấy Trịnh Kiều Anh được Dương Chấn Phong quan tâm chăm sóc lại trở thành niềm khao khát bản thân nhận được sự quan tâm đó và tình yêu bé nhỏ của Đan Vi đã dần dần chớm nở.
- Kiều Anh, em gọi chị lên đây có chuyện gì vậy? Bây giờ đang là giờ học mà. – Vừa nhìn thấy Trịnh Kiều Anh xuất hiện, Trịnh Kiều Dương đã cất tiếng hỏi.
- Chị! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em thích thứ gì thì chị cũng luôn nhường nhịn em phải không? – Trịnh Kiều Anh lạnh lùng cất tiếng hỏi, một cậu hỏi lạ lùng khó hiểu.
- Đương nhiên rồi! Em là em gái của chị mà! Em hỏi lạ vậy, có chuyện gì với em sao, Kiều Anh?
- Vậy thì…em thích Dương Chấn Phong, chị có thể nhường anh ấy cho em không? – Trịnh Kiều Anh nhìn chị gái, nở nụ cười quái lạ.
- Gì cơ!? – Trịnh Kiều Anh kinh ngạc, mắt mở lớn nhìn em gái song sinh của mình.
- Chị, chẳng phải chị nói chúng ta là chị em hay sao, chị nói chị sẽ nhường em tất cả cơ mà. – Trịnh Kiều Anh lại cười.
- Nhưng anh ấy không phải đồ dùng hay của cải, anh ấy có sự lựa chọn của riêng mình, đâu thể đem ra cho nhận hay nhường nhịn được. – Trịnh Kiều Dương đáp.
- Chị quan tâm đến điều đó làm gì! Chị chắc chắn anh ấy sẽ chọn mình như vậy sao? – Trịnh Kiều Anh lại cười.
- Chị thích anh ấy và anh ấy cũng thích chị, cho dù chị nhường Dương Chấn Phong cho em, anh ấy cũng không bao giờ đến bên em đâu. – Trịnh Kiều Dương đáp lại.
- Sao lại không bao giờ đến bên em? Chỉ cần chị biến mất khỏi cõi đời này, anh ấy sẽ đau lòng, rồi em sẽ ở bên anh ấy giúp anh ấy chữa lành vết thương. Khuôn mặt em giống hệt của chị, anh ấy sẽ yêu em nhanh thôi! – Trịnh Kiều Anh lại cười, từng bước tiến lại gần Trịnh Kiều Dương.
Thấy vẻ mặt độc ác đến kì lạ cùng giọng nói lạnh tận sống lưng của cô em gái song sinh mà mình luôn yêu quí, Trịnh Kiều Dương sợ hãi khẽ run lên, lùi lại phía sau vài bước:
- Em định…định làm gì? Em định giết chị gái của mình vì một người con trai ư?
- Vậy chị chọn đi, vứt bỏ một người con trai và chúng ta lại làm chị em, hay chị sẽ rơi xuống dưới kia ngay bây giờ? – Trịnh Kiều Anh đe dọa.
Trịnh Kiều Dương sợ hãi, khóc thét lên:
- Em bị sao vậy? Từ trước đến nay em đâu có như vậy, Kiều Anh!
- Chị! Trước đây em từng nghĩ, chỉ cần Dương Chấn Phong đôi khi nhầm em thành chị, rồi ân cần quan tâm em như quan tâm chị, em sẽ thấy hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi! Nhưng chị thật khác so với vẻ bề ngoài, độc chiếm anh ấy, ích kỉ giữ anh ấy cho riêng mình. Khi em cố tình mặc giống chị, để Dương Chấn Phong nhầm em là chị, anh ấy đã nhầm thật và rồi anh ấy ngồi bên em, cùng em nói chuyện, giây phút anh ấy định hôn lên má em, chị lại đến, ngồi chen giữa em và anh ấy. Chị, chị luôn miệng nói thương em, nhưng chị lại phá vỡ phút giây hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Kể từ giây phút ấy, em tự hứa sẽ giành lại Dương Chấn Phong từ tay chị, nhất định không cho chị đụng vào thứ của em! – Trịnh Kiều Anh tức giận, tiếp tục bước từng bước về phía chị gái, nhìn Trịnh Kiều Dương đang run rẩy tiếp tục lùi lại phía sau.
- Anh ấy chưa bao giờ là của em! Chị cũng không hề biết em nghĩ như vậy. Chị không hề cố ý! – Trịnh Kiều Dương vừa khóc vừa nói, sự sợ hãi lấn áp lí trí, cô lập tức muốn chạy. Vậy là Trịnh Kiều Dương đẩy em gái mình ra và chạy đi, cô có một dự cảm, nếu không chạy cô thực sự sẽ bị chính em gái của mình giết chết. Con bé thật sự bị điên rồi, tại sao nó lại trở nên như vậy cơ chứ!
- Chị còn định chạy!? – Trịnh Kiều Dương túm tóc chị mình lại, ấn người Trịnh Kiều Dường xuống sát mép ranh giới của sân thượng, một nửa người Trịnh Kiều Dương lao đao giữa không trung, nhìn xuống từ tầng thứ năm của tòa nhà, Trịnh Kiều Dương lại càng kinh hãi kêu cứu.
- Chị kêu cứu sao? Có ai nghe thấy không? Đây là tòa nhà kí túc xá, cách dãy nhà tầng nơi học sinh Dark Star đang ngồi học rất xa, ngôi trường này chị biết là nó rộng lắm đấy, chị có giỏi thì kêu đi! Phòng học cũng cách âm tốt lắm, liệu có ai nghe thấy chị kêu cứu không? – Trịnh kiều Anh cười lớn, giờ này đang là giờ học, chẳng ai nghe cũng chẳng ai nhìn thấy cả. Nếu như Trịnh Kiều Dương chết ở đây, cô có thể đổ hết tội lỗi cho Hoàng Đan Vi, chẳng phải cô ta đang ngồi góc khuất bên kia nghe lén chuyện của cô hay sao, thậm chí còn đang dùng điện thoại quay lại cuộc cãi vã của chị em nhà cô. Thật vẹn cả đôi đường mà, vừa lúc loại bỏ được cả hai trở ngại, trước khi hẹn Trịnh Kiều Dương lên đây, cô đã sớm biết Hoàng Đan Vi trốn tiết lên đây ngủ. Camera ở hành lang lên sân thượng cũng vừa vặn trùng hợp đang bị hỏng, quả là một kể hoạch hoàn hảo!
- Làm ơn! Tha cho chị đi Kiều Anh, chị là chị gái của em mà! – Trịnh Kiều Dương khẩn thiết xin tha mạng, nhưng Trịnh Kiều Anh vẫn một mực túm lấy cổ chị gái mình mà dúi xuống.
Trịnh Kiều Anh chẳng đáp thêm một lời nào, mặc cho chị mình đang khóc lóc khổ sở, thản nhiên lạnh lùng lục trong túi váy của Trịnh kiều Dương lấy đi chiếc điện thoại của chị gái mình, sau đó thì thả tay.
- Aaaaaaa!!!! – Tiếng hét của Trịnh Kiều Dương Vang lên, cô nhắm nghiền hai mắt, nghe đâu đó có tiếng nói rất quen “ Trịnh Kiều Anh, cô bị điên rồi! Cô tính giết chị gái mình thật sao?”.
Ngỡ tưởng bản thân mình đã chết, nhưng đợi một lúc Trịnh Kiều Dương cũng chẳng cảm thấy gì, chỉ cảm thấy nhói nhói ở cổ chân, mở mắt ra và nhìn lên, Trịnh Kiều Dương thấy Hoàng Đan Vi đang túm cổ chân cô. Vào giờ khắc này, cô cảm thấy bản thân mình cảm kích Hoàng Đan Vi vô cùng.
- Ai cần cô xen vào chuyện của tôi! Trịnh Kiều Dương chết chẳng phải tốt cho cô sao, cô phải vui lên mới đúng chứ? – Trịnh Kiều Anh nhếch môi cười, sau đó lấy tay túm lấy tóc Đan Vi giật ngược lại khiến Đan Vi không chuẩn bị kịp đau quá mà buông chân Trịnh Kiều Dương ra.
- Aaaaaaaaaa!!! – Lại một tiếng hét thất thanh nữa, lần này Trịnh Kiều Dương hoàn toàn rơi xuống thật.
Đan Vi kinh hãi nhìn xuống, thấy Trịnh Kiều Dương nằm im trong vũng máu, màu máu đỏ tươi đập thẳng vào mắt Đan Vi, khiến cô không kìm được đẩy Trịnh Kiều Anh một cái và hét lên:
- Cô điên rồi! Cô sẽ phải vào tù đấy cô biết không? Không! Dương Chấn Phong nhất định sẽ giết chết cô!
- Không, người đó phải là cô, không phải là tôi! – Trịnh Kiều Anh cười, lấy tay cướp lấy điện thoại trên tay Đan Vi và chạy đi.
/44
|