Nhìn làn sương trắng trước mắt, Vương Ngự Phong cảm giác như đang bước vào tiên giới .
“Trời ạ! Không ngờ chỉ là dục phòng mà Vương hộ vệ cũng trang trí đẹp như vậy ah!”
Nhưng cũng hơi quá rồi, làm Vương Ngự Phong không dám đi nhanh về phía trước, chỉ dám cẩn cẩn dực dực bước tới.
Cảm giác được phía trước có nhiệt khí đặc biệt, Vương Ngự Phong cẩn thận ngồi xổm xuống, thấy giấu đằng sau làn sương trắng dưới dòng nước nóng, một thân ảnh lãnh đạm khoác trên mình chiếc áo choàng, Vương Ngự Phong vốn là một người rất thích tắm rửa, nhưng trong một thoáng lại muốn cùng Hoàng thượng thú nhận mọi tình cảm trong lòng, vừa cởi bỏ y phục, vừa lẩm bẩm:
“Không nghĩ rằng Vương vệ hộ lại biết hưởng thụ như vậy. . . Cũng khó trách! Mỗi ngày có trách nhiệm bảo vệ Hoàng thượng, cho nên cũng phải có lúc thư giãn chứ. . .”
Tự kết luận, hoàn toàn không biết những lời mình mới vừa lầm bầm, tất cả đều đã bị người bên trong nghe thấy.
“Oa – thật thoải mái ah! Mặc dù lúc mới vừa vào thấy rất nhỏ. . . Bây giờ mới thấy dục phòng này thật rộng ah! Cũng có thể bơi. . . Thật tốt! Nếu như ta có một cái như thế này thì thật tốt ah!”
“Nếu như ngươi thích, Trẫm sẽ cho phép ngươi mỗi ngày có thể đến nơi này tắm rửa. . .”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, chính là giọng nói của Tôn Dật Thiên, làm y bất động tại chỗ, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm người phía trước.
“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không nghe Trẫm nói sao?”
Nhìn Vương Ngự Phong đem cả thân mình ngâm dưới dòng nước nóng, Tôn Dật Thiên vẻ mặt bất cần đời nhẹ nâng cằm y lên, cố ý nheo mắt lại, khóe môi hơi mở nhìn chăm chú y, khuôn mặt đỏ ửng, khí chất khác với lúc bình thường, mang theo cảm giác phóng khoáng.
“Nô tài. . . Nô tài. . . Nô tài xin Hoàng thượng bớt giận, nô tài không biết Hoàng thượng đang ở đây. . .”
“Ai hỏi ngươi chuyện này! Trẫm đang hỏi ngươi, tại sao lại gạt Trẫm chuyện ngươi là thái giám, ngươi cũng biết đây là tội khi quân mà!”
Vừa thấy Vương Ngự Phong vội vàng cúi xuống, làm cho Tôn Dật Thiên bực mình, ý định vốn chỉ muốn trêu chọc y tiêu tan toàn bộ.
“Xin Hoàng thượng bớt giận, nô tài làm như thế đều là do bất đắc dĩ . . .”
Tưởng rằng Tôn Dật Thiên thật sự tức giận, Vương Ngự Phong càng cúi thấp hướng hắn bồi tội, không biết rằng như vậy sẽ càng làm hắn tức giận.
Bởi vì Tôn Dật Thiên không thích Vương Ngự Phong dùng ngữ khí xa lạ này.
Hắn muốn y đối với hắn như với bằng hữu bình thường, chứ không phải xem hắn như Hoàng đế.
“Câm mồm, ngươi không biết khi quân là tội tru di cửu tộc sao?”
Tức giận lớn tiếng với Vương Ngự Phong, không phát hiện mình đã mất kiềm soát.
“Nô tài. . . Nô tài nguyện lấy tử tạ tội, khẩn xin Hoàng thượng mở rộng thánh ân. . . Đừng tru di cửu tộc nô tài. . . Nô tài cái gì cũng đáp ứng Hoàng thượng. . .”
Hoàn toàn không biết Tôn Dật Thiên tức giận là bởi vì phản ứng của mình, đơn thuần tưởng rằng hắn vốn là vì y phạm vào quốc pháp, mới giận dữ như vậy.
“Cái gì cũng đáp ứng Trẫm sao?”
“Đúng vậy. . .”
“Vậy, hay dùng chính ngươi bồi tội đi!”
Nói xong, không chờ Vương Ngự Phong phản ứng, Tôn Dật Thiên liền giữ chặt khuôn mặt y, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Vương Ngự Phong hoàn toàn không phản ứng, chỉ cảm thấy có một thứ ấm áp mềm mại chui vào khoang miệng mình, bị sự thuần thục phi thường gây xao lãng, lúc này mới ý thức được, y đang bị Hoàng thượng mạnh mẽ hôn.
Ý thức được mình bị một nam nhân cưỡng hôn, Vương Ngự Phong mới bắt đầu có động tác phản kháng.
“Đừng uh. . . Hoàng. . .”
Hoàn toàn không để ý tới Vương Ngự Phong như thế nào, bàn tay ép chặt gáy y, đầu lưỡi ngày càng xâm nhập, hôn cuồng nhiệt.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn có cảm giác này, hoàn toàn không nghĩ sẽ buông người này ra, xúc cảm từ da tay truyền đến chính là thân thể mềm mại của Vương Ngự Phong, ngửi thấy được Ngự Phong có mùi thơm đặc biệt, trong miệng truyền đến chính là vị ngọt của y, hết thảy, làm cho hắn cấp bách muốn đoạt được toàn bộ thiên hạ trong lòng mình.
Ngay lúc Tôn Dật Thiên hoàn lại những cảm giác hắn có được với y, Vương Ngự Phong tức giận vất vả đẩy hắn ra, cả khuôn mặt trắng tích vì giãy dụa mà trở nên đỏ hồng, ở nơi tràn đầy sương trắng bốc lên, càng làm y trở nên mê người.
“Hô ~ hô. . . Hoàng thượng. . . Hoàng thượng đừng như vậy, nô tài không phải nữ nhân ah!”
Tưởng rằng Hoàng thượng vốn là bởi vì khuôn mặt y xinh đẹp tựa nữ nhân, mà nhất thời nghĩ y là phụ nữ, Vương Ngự Phong vừa sợ vừa ngăn cản.
“Trẫm đương nhiên biết ngươi không phải nữ nhân!”
Thấy Vương Ngự Phong trở về vẻ tự nhiên, nguyên bổn tâm tình bực bội, trong nháy mắt giảm đi một nửa, hơn nữa mới vừa rồi được thưởng thức một chút mùi vị của y,
Điều đó cũng đã đánh tan hết thảy lửa giận, giờ phút này tràn đầy cảm xúc mê luyến còn có. .. dục vọng của nam nhân.
“Không được. . . Không được. . . Hoàng thượng có đoạn tay áo chi phích (*). . .”
(*): Sẽ giải thích ở bài sau (≧▼≦;)
“Từ xưa đến nay, Hoàng đế có đoạn tay áo chi phích không phải chỉ có một mình Trẫm!”
“Cái. . . Cái gì. . . Hoàng thượng. . . Hoàng thượng thật là. . .”
Thấy Tôn Dật Thiên không phản bác, Vương Ngự Phong lại càng hoảng sợ, vẻ mặt cũng từ kinh hách chuyển thành kinh ngạc.
“Nếu phải thì sao? Không phải thì sao?”
Hài lòng với vẻ mặt Vương Ngự Phong giờ phút này biến hóa đa đoan, từng bước một bước tới gần y, phát hiện Ngự Phong cũng từng bước một lùi về sau, càng thêm khơi dậy ý định trêu chọc của Tôn Dật Thiên.
“Này. . . Hoàng. . . Hoàng thượng. . .”
Mặc dù y đã biết được nguyên nhân vì sao Hoàng thượng không muốn lập phi, nhưng y bây giờ không thể vui được, bởi vì bây giờ bản thân đang trong tình trạng nguy hiểm ah!
“Gọi Trẫm chuyện gì? Ngươi cũng đừng quên, ngươi vừa rồi cũng đã đáp ứng Trẫm . . .”
Dồn Vương Ngự Phong vào bức tường, bị bao vây bởi vòng tay của mình, khóe môi chợt mỉm cười.
“Nô. . . Nô tài vốn là. . .”
“Sao vậy? Sợ ngươi không có hậu bối sao? Hay là ngươi muốn làm thái giám? Đẩy thân nhân của ngươi đến con đường chết sao?”
Cố ý dò hỏi, Tôn Dật thiên biết y không muốn trở thành thái giám, bởi vì nếu muốn, thì đã được tuyển từ lúc trước, không cần chờ tới bây giờ.
“Không phải. . . Nô tài muốn nói. . .”
Nhìn Vương Ngự Phong hai mắt nhắm chặt, miệng không ngừng giải thích, bộ dáng như vậy thật đúng là làm Tôn Dật Thiên có điểm dở khóc dở cười.
“Nguyên lai. . . Trẫm hiểu tâm lý ngươi, quả nhiên là loại người không cần dụng võ cũng thắng mà!”
Nhẹ thở dài một hơi, mới vừa rồi chọc ghẹo Vương Ngự Phong rất hăng hái, bất quá chính là muốn biết, trong mắt Vương Ngự Phong, hắn là người như thế nào.
“. . . Hoàng thượng. . .”
Nghe được ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ của Tôn Dật Thiên, ngực không hiểu sao có cảm giác đau đớn, chậm rãi mở mắt ra, nhưng lại thấy đôi phượng nhãn kia vốn tràn ngập ngạo khí, giờ phút này lại nhuốm nỗi bi thương.
“Chẳng lẽ. . . Ngươi chưa từng cảm giác được tâm ý Trẫm sao. . .”
Nhìn vào đôi mắt to ẩm ướt của Vương Ngự Phong đang nhìn mình, Tôn Dật Thiên liền ôm y vào lòng, ngữ khí tịch mịch, làm ***g ngực Vương Ngự Phong không hiểu sao co rút đau đớn.
“Nô. . . Đừng. . .”
Không biết vì cái gì, nghe Tôn Dật Thiên nói như thế, vừa định phản bác, lại bị đôi môi hắn ngăn lại.
Không còn khí tức cường thế như vừa rồi, lần này hôn, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, ôn nhu làm cho Vương Ngự Phong thoáng cái đã mê muội, đã quên muốn phải đẩy hắn ra.
Đầu lưỡi ôn nhu chui vào trong khoang miệng Vương Ngự Phong, câu dẫn y cùng giao triền, một tay giữ chặt gáy Ngự Phong, tay kia thì hạ xuống thắt lưng y tùy tiện vuốt ve, cảm giác được người trong lòng bất giác run rẩy, bạc môi nở ra một nụ cười, tách bốn phiến môi đang gắn chặt ra, tiến công đến xương quai xanh sắc xảo của Vương Ngự Phong, hàm răng nghịch ngợm nhẹ cắn, tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bên hông sau đó lướt đến lưng.
“Uh. . .”
Không tự giác phát ra tiếng rên rỉ, hai tay vô thức nắm chặt cánh tay Tôn Dật Thiên, hai hàng lông mày trong chốc lát nheo lại, đôi mắt đầy hơi nước, chỉ cảm thấy toàn thân những nơi được Tôn Dật Thiên ôn nhu tiếp xúc trở nên mềm yếu vô lực, nếu không phải Tôn Dật Thiên kịp thời đỡ lấy thân thể y, hai chân y bây giờ đã mềm nhũn ngồi phịch xuống dục bồn rồi.
“Nào, ngồi xuống đây . .”
Biết thân thể Vương Ngự Phong đã không còn khí lực chống đỡ, liền đỡ y theo hắn ngồi xuống.
“Hoàng. . . Hoàng thượng. . .”
Thân thể căn bản là không nghe theo y, tùy ý để Tôn Dật Thiên kéo y cùng hắn ngồi xuống, nhưng lại cảm giác được xúc cảm ấm áp mềm mại phía sau, mới biết được Tôn Dật Thiên để y ngồi trên người hắn, phía sau lại cảm nhận được hạ thân Hoàng thượng tràn ngập dục vọng, làm cho nguyên bổn đang trầm mê, ý thức trong nháy mắt bừng tỉnh, vội vàng giãy dụa muốn đứng lên.
“Đừng nhúc nhích. . .”
Rất nhanh đã đem Vương Ngự Phong ôm chặt trong ***g ngực, nếu y còn lộn xộn như vậy, hắn không cam đoan chính mình sẽ hành động như một quân tử.
Hắn ngay bây giờ có ý muốn chiếm lấy Vương Ngự Phong không sai, nhưng bây giờ không phải lúc.
Hắn muốn trước tiên làm cho y quen thuộc, hơn nữa, hắn cũng phải nắm chắc Vương Ngự Phong sẽ không bài xích hắn.
“. . . Đối với. . . Xin lỗi. . .”
Lúc này mới ý thức được hành vi của mình đối với y là thống khổ hành hạ.
Trái lại Vương Ngự Phong lúc này lại bình tĩnh bất động, tai vừa vặn áp vào ***g ngực rắn chắc của Tôn Dật Thiên, nghe tiếng trống ngực rối loạn truyền đến, Vương Ngự Phong không biết trái tim mình có phải cũng đập loạn xạ giống hắn hay không.
“Hoàng thượng. . . Ngài có khỏe không?”
Thân thể cương cứng lại, nghe được thanh âm Tôn Dật Thiên đang điều hòa hô hấp, Vương Ngự Phong bất an hỏi.
“Đừng gọi ta là Hoàng thượng. . . Như vậy quá xa lạ. . . Gọi là Dật Thiên. . .”
Thân thủ nhẹ nâng cằm Vương Ngự Phong lên, con ngươi đen trong suốt lộ ra, vẻ mặt yêu say đắm y, khát vọng y có thể hiểu được.
“Cái. . . Đừng. . .”
Còn đang suy nghĩ, lại bị Tôn Dật Thiên hàm trụ đôi môi, hai tay bị Dật Thiên kéo vòng lên cổ hắn.
Cảm giác đầu lưỡi Tôn Dật Thiên linh hoạt không ngừng khiêu khích y, hình như có cỗ nhiệt tiến vào trong người y, không biết bởi vì nước tắm rất nóng hay là cái gì, Vương Ngự Phong chỉ cảm thấy độ ấm trong cơ thể mình tựa hồ càng ngày càng cao, cao đến không cách nào tưởng tượng.
“Ngự Phong. . . Ngươi đẹp quá. . .”
Rời môi, nhìn y nguyên bổn thân hình trắng nõn giờ đây như nhiễm một tầng ửng hồng, trong mắt phủ đầy hơi nước, vì nhiệt khí tỏa ra làm đôi môi càng trở nên đỏ mọng, phối hợp bốn phía tỏa sương trắng, một cảnh đẹp mê hoặc lòng người, cứ như thế trực tiếp hiện ra trước mặt, làm Tôn Dật Thiên không thể nào kềm được tại vành tai đỏ ửng của Vương Ngự Phong hấp cắn.
Bàn tay mân theo thắt lưng hoàn mỹ của y dần đi xuống, nhẹ nhàng ma sát từ thắt lưng đến hạ thân, sau khi cảm nhận được thân thể Vương Ngự Phong đã không còn căng cứng như trước, chậm rãi xâm nhập một ngón tay tiến vào nơi chưa từng được người nào khai phá.
“Uh hả. . . Hoàng thượng. . . Không nên. . .”
Cơ thể theo phản xạ phát ra từng tiếng rên rỉ cùng kháng cự, thật vất vả vì Tôn Dật Thiên ôn nhu an ủi mà buông lỏng thân thể, lại bởi vì dị vật đột nhiên xâm nhập mà căng thẳng.
“Đừng lo. . . Thả lỏng một chút. . . Tốt lắm. . .”
Nhẹ giọng an ủi Vương Ngự Phong, tay còn lại không hề rảnh rỗi lướt đến dưới bụng Vương Ngự Phong nhẹ nhàng cọ xát.
“Ha hả. . . Không. . . Uh. . .”
Bị khoái cảm cùng kinh hách đồng thời đánh ập tới, vô thức phát ra tiếng rên nhẹ.
“Không nên lo lắng, không sao đâu . . .”
Bàn tay trụ phân thân Vương Ngự Phong ma sát, tay kia tiếp tục khuếch trướng trong cơ thể y.
“Uh hả. . . Đừng uh. . . Ha. . . Hoàng thượng. . . Thân thể. . . Hảo kì quái. . . Nóng quá. . .”
Tôn Dật Thiên chậm rãi di chuyển ngón tay, một cơn sóng kỳ dị mang theo sung sướng cùng khoái cảm không ngừng xâm lấn đầu óc Vương Ngự Phong, thân thể dần dần tùy theo động tác của ngón tay Tôn Dật Thiên mà chuyển động theo.
“Đã thích nghi rồi ah . . .”
Nhìn Vương Ngự Phong vô thức cử động, thanh ti bị hơi nước làm ẩm ướt, thân thể mềm mại nhẹ nhàng lay động, càng xem càng không nhịn được hạ phúc trướng đến phát đau.
Nhưng hắn bây giờ không thể vội vàng, hắn muốn Vương Ngự Phong chậm rãi quen với cảm giác này.
Cảm giác phân thân Vương Ngự Phong đã có phản ứng mãnh liệt, Tôn Dật Thiên càng ra sức bộ lộng, ngón cái cố ý xẹt qua linh khẩu y.
Cử động của Tôn Dật Thiên làm cho Vương Ngự Phong cảm giác được hạ thân đột nhiên ngưng tụ rồi bất chợt bột phát, cảm giác một khoái cảm tựa hồ rất muốn tuôn trào.
“Uh đừng. . . Ha. . . Hảo trướng. . . Ta. . . Hả – “
Vi cung đứng dậy bắn ra nhiệt dịch, khoái cảm chưa từng có trước đây chiếm đầy suy nghĩ Vương Ngự Phong, thoáng cái cảm thấy sung sướng, làm cho Vương Ngự Phong nhất thời chịu không được liền bất tỉnh.
“Ngự Phong? Ngự Phong? . . . Ngất đi rồi. . .”
Nhìn Vương Ngự Phong trong lòng, nhẹ cười, quay đầu, hướng ra ngoài cửa hô:
“Vào đi! Sớm biết rằng ngươi đứng ở đấy rồi!”
“Ha ha. . . Hoàng thượng anh minh, biết hạ thần ở đây!”
Chỉ thấy vẻ mặt Vương Duẫn Sâm…khuôn mặt tươi cười bước vào, hình như rất chờ mong có trò gì hay xảy ra.
“Thật không biết trong đầu ngươi có cái gì, hết gạt ta đến tắm rửa lại gạt Ngự Phong đến. . .”
Kỳ thật Vương Duẫn Sâm từ đầu chỉ là lừa hắn đến tắm, mặc dù Tôn Dật Thiên không biết Vương Duẫn Sâm suy tính việc gì, nhưng vẫn làm theo.
Mới vào không bao lâu, nghe thấy thanh âm Vương Ngự Phong, nghe y nói, Tôn Dật Thiên mới biết được chính y cũng đã bị gạt tới.
“Hạ thần chỉ là muốn xác định Hoàng thượng có thật sự yêu Ngự công công không!”
“. . . Ngươi. . .”
Có điểm bực mình suy nghĩ xem sẽ nói cái gì, Vương Duẫn Sâm nhanh hơn một bước mở miệng trước.
“Xin thứ cho hạ thần vô lễ, bởi vì Hoàng thượng vốn là lần đầu tiên sinh lòng yêu một người, hạ thần lo lắng Hoàng thượng chỉ là nhất thời chú ý tới Ngự công công, nếu như thế, đến lúc đó nếu Ngự công công phải lòng rồi, đối với y mà nói là một thương tổn nặng nề. . .”
Hữu lễ đối với Tôn Dật Thiên giải thích.
Cũng khó trách Vương Duẫn Sâm như thế, nếu như tâm tình Tôn Dật Thiên đối với Vương Ngự Phong chỉ là mê luyến nhất thời, khó chắc y sẽ không vì hắn mà trầm luân, nếu như đến lúc đó chỉ là một hồi hư ảo, đối với Vương Ngự Phong mà nói là không công bằng.
Song muốn xác định Tôn Dật Thiên có phải cả thể xác lẫn tinh thần đều hướng về Vương Ngự Phong, phương pháp nhanh nhất chính là biết thân thể Tôn Dật Thiên đối với y có phải chỉ là nhu cầu hay không.
Bởi vì Vương Duẫn Sâm giểu rõ, nếu không phải Tôn Dật Thiên nói thích, hắn căn bản sẽ không làm mấy chuyện phiền phức này, hơn nữa hai người lại cùng là thân nam nhi, cho nên dùng phương thức này để chứng minh là nhanh nhất rồi.
“. . . Trẫm rõ rồi.”
Hiểu rõ ý tứ Vương Duẫn Sâm, nhìn Vương Ngự Phong trong lòng, sắc thái ửng hồng vừa nãy lại lui về nguyên bản trắng tích, ngắm đến khi nhập thần, bị Vương Duẫn Sâm cắt đứt.
“Hoàng thượng, nếu ngài không thay quần áo cho Ngự công công, sẽ lại có chuyện!”
“. . . Trẫm biết. . . Ngươi ra trông nom bên ngoài đi. . .”
Vội vàng đuổi Vương Duẫn Sâm ra, Tôn Dật Thiên không nghĩ sẽ chia sẻ cho hắn thân hình mê người của Vương Ngự Phong.
“Tuân mệnh.”
Chắp tay làm lễ sau thối lui ra ngoài cửa, chờ Tôn Dật Thiên thay quần áo cho y.
__END 12__
“Trời ạ! Không ngờ chỉ là dục phòng mà Vương hộ vệ cũng trang trí đẹp như vậy ah!”
Nhưng cũng hơi quá rồi, làm Vương Ngự Phong không dám đi nhanh về phía trước, chỉ dám cẩn cẩn dực dực bước tới.
Cảm giác được phía trước có nhiệt khí đặc biệt, Vương Ngự Phong cẩn thận ngồi xổm xuống, thấy giấu đằng sau làn sương trắng dưới dòng nước nóng, một thân ảnh lãnh đạm khoác trên mình chiếc áo choàng, Vương Ngự Phong vốn là một người rất thích tắm rửa, nhưng trong một thoáng lại muốn cùng Hoàng thượng thú nhận mọi tình cảm trong lòng, vừa cởi bỏ y phục, vừa lẩm bẩm:
“Không nghĩ rằng Vương vệ hộ lại biết hưởng thụ như vậy. . . Cũng khó trách! Mỗi ngày có trách nhiệm bảo vệ Hoàng thượng, cho nên cũng phải có lúc thư giãn chứ. . .”
Tự kết luận, hoàn toàn không biết những lời mình mới vừa lầm bầm, tất cả đều đã bị người bên trong nghe thấy.
“Oa – thật thoải mái ah! Mặc dù lúc mới vừa vào thấy rất nhỏ. . . Bây giờ mới thấy dục phòng này thật rộng ah! Cũng có thể bơi. . . Thật tốt! Nếu như ta có một cái như thế này thì thật tốt ah!”
“Nếu như ngươi thích, Trẫm sẽ cho phép ngươi mỗi ngày có thể đến nơi này tắm rửa. . .”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, chính là giọng nói của Tôn Dật Thiên, làm y bất động tại chỗ, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm người phía trước.
“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không nghe Trẫm nói sao?”
Nhìn Vương Ngự Phong đem cả thân mình ngâm dưới dòng nước nóng, Tôn Dật Thiên vẻ mặt bất cần đời nhẹ nâng cằm y lên, cố ý nheo mắt lại, khóe môi hơi mở nhìn chăm chú y, khuôn mặt đỏ ửng, khí chất khác với lúc bình thường, mang theo cảm giác phóng khoáng.
“Nô tài. . . Nô tài. . . Nô tài xin Hoàng thượng bớt giận, nô tài không biết Hoàng thượng đang ở đây. . .”
“Ai hỏi ngươi chuyện này! Trẫm đang hỏi ngươi, tại sao lại gạt Trẫm chuyện ngươi là thái giám, ngươi cũng biết đây là tội khi quân mà!”
Vừa thấy Vương Ngự Phong vội vàng cúi xuống, làm cho Tôn Dật Thiên bực mình, ý định vốn chỉ muốn trêu chọc y tiêu tan toàn bộ.
“Xin Hoàng thượng bớt giận, nô tài làm như thế đều là do bất đắc dĩ . . .”
Tưởng rằng Tôn Dật Thiên thật sự tức giận, Vương Ngự Phong càng cúi thấp hướng hắn bồi tội, không biết rằng như vậy sẽ càng làm hắn tức giận.
Bởi vì Tôn Dật Thiên không thích Vương Ngự Phong dùng ngữ khí xa lạ này.
Hắn muốn y đối với hắn như với bằng hữu bình thường, chứ không phải xem hắn như Hoàng đế.
“Câm mồm, ngươi không biết khi quân là tội tru di cửu tộc sao?”
Tức giận lớn tiếng với Vương Ngự Phong, không phát hiện mình đã mất kiềm soát.
“Nô tài. . . Nô tài nguyện lấy tử tạ tội, khẩn xin Hoàng thượng mở rộng thánh ân. . . Đừng tru di cửu tộc nô tài. . . Nô tài cái gì cũng đáp ứng Hoàng thượng. . .”
Hoàn toàn không biết Tôn Dật Thiên tức giận là bởi vì phản ứng của mình, đơn thuần tưởng rằng hắn vốn là vì y phạm vào quốc pháp, mới giận dữ như vậy.
“Cái gì cũng đáp ứng Trẫm sao?”
“Đúng vậy. . .”
“Vậy, hay dùng chính ngươi bồi tội đi!”
Nói xong, không chờ Vương Ngự Phong phản ứng, Tôn Dật Thiên liền giữ chặt khuôn mặt y, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Vương Ngự Phong hoàn toàn không phản ứng, chỉ cảm thấy có một thứ ấm áp mềm mại chui vào khoang miệng mình, bị sự thuần thục phi thường gây xao lãng, lúc này mới ý thức được, y đang bị Hoàng thượng mạnh mẽ hôn.
Ý thức được mình bị một nam nhân cưỡng hôn, Vương Ngự Phong mới bắt đầu có động tác phản kháng.
“Đừng uh. . . Hoàng. . .”
Hoàn toàn không để ý tới Vương Ngự Phong như thế nào, bàn tay ép chặt gáy y, đầu lưỡi ngày càng xâm nhập, hôn cuồng nhiệt.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn có cảm giác này, hoàn toàn không nghĩ sẽ buông người này ra, xúc cảm từ da tay truyền đến chính là thân thể mềm mại của Vương Ngự Phong, ngửi thấy được Ngự Phong có mùi thơm đặc biệt, trong miệng truyền đến chính là vị ngọt của y, hết thảy, làm cho hắn cấp bách muốn đoạt được toàn bộ thiên hạ trong lòng mình.
Ngay lúc Tôn Dật Thiên hoàn lại những cảm giác hắn có được với y, Vương Ngự Phong tức giận vất vả đẩy hắn ra, cả khuôn mặt trắng tích vì giãy dụa mà trở nên đỏ hồng, ở nơi tràn đầy sương trắng bốc lên, càng làm y trở nên mê người.
“Hô ~ hô. . . Hoàng thượng. . . Hoàng thượng đừng như vậy, nô tài không phải nữ nhân ah!”
Tưởng rằng Hoàng thượng vốn là bởi vì khuôn mặt y xinh đẹp tựa nữ nhân, mà nhất thời nghĩ y là phụ nữ, Vương Ngự Phong vừa sợ vừa ngăn cản.
“Trẫm đương nhiên biết ngươi không phải nữ nhân!”
Thấy Vương Ngự Phong trở về vẻ tự nhiên, nguyên bổn tâm tình bực bội, trong nháy mắt giảm đi một nửa, hơn nữa mới vừa rồi được thưởng thức một chút mùi vị của y,
Điều đó cũng đã đánh tan hết thảy lửa giận, giờ phút này tràn đầy cảm xúc mê luyến còn có. .. dục vọng của nam nhân.
“Không được. . . Không được. . . Hoàng thượng có đoạn tay áo chi phích (*). . .”
(*): Sẽ giải thích ở bài sau (≧▼≦;)
“Từ xưa đến nay, Hoàng đế có đoạn tay áo chi phích không phải chỉ có một mình Trẫm!”
“Cái. . . Cái gì. . . Hoàng thượng. . . Hoàng thượng thật là. . .”
Thấy Tôn Dật Thiên không phản bác, Vương Ngự Phong lại càng hoảng sợ, vẻ mặt cũng từ kinh hách chuyển thành kinh ngạc.
“Nếu phải thì sao? Không phải thì sao?”
Hài lòng với vẻ mặt Vương Ngự Phong giờ phút này biến hóa đa đoan, từng bước một bước tới gần y, phát hiện Ngự Phong cũng từng bước một lùi về sau, càng thêm khơi dậy ý định trêu chọc của Tôn Dật Thiên.
“Này. . . Hoàng. . . Hoàng thượng. . .”
Mặc dù y đã biết được nguyên nhân vì sao Hoàng thượng không muốn lập phi, nhưng y bây giờ không thể vui được, bởi vì bây giờ bản thân đang trong tình trạng nguy hiểm ah!
“Gọi Trẫm chuyện gì? Ngươi cũng đừng quên, ngươi vừa rồi cũng đã đáp ứng Trẫm . . .”
Dồn Vương Ngự Phong vào bức tường, bị bao vây bởi vòng tay của mình, khóe môi chợt mỉm cười.
“Nô. . . Nô tài vốn là. . .”
“Sao vậy? Sợ ngươi không có hậu bối sao? Hay là ngươi muốn làm thái giám? Đẩy thân nhân của ngươi đến con đường chết sao?”
Cố ý dò hỏi, Tôn Dật thiên biết y không muốn trở thành thái giám, bởi vì nếu muốn, thì đã được tuyển từ lúc trước, không cần chờ tới bây giờ.
“Không phải. . . Nô tài muốn nói. . .”
Nhìn Vương Ngự Phong hai mắt nhắm chặt, miệng không ngừng giải thích, bộ dáng như vậy thật đúng là làm Tôn Dật Thiên có điểm dở khóc dở cười.
“Nguyên lai. . . Trẫm hiểu tâm lý ngươi, quả nhiên là loại người không cần dụng võ cũng thắng mà!”
Nhẹ thở dài một hơi, mới vừa rồi chọc ghẹo Vương Ngự Phong rất hăng hái, bất quá chính là muốn biết, trong mắt Vương Ngự Phong, hắn là người như thế nào.
“. . . Hoàng thượng. . .”
Nghe được ngữ khí tràn ngập bất đắc dĩ của Tôn Dật Thiên, ngực không hiểu sao có cảm giác đau đớn, chậm rãi mở mắt ra, nhưng lại thấy đôi phượng nhãn kia vốn tràn ngập ngạo khí, giờ phút này lại nhuốm nỗi bi thương.
“Chẳng lẽ. . . Ngươi chưa từng cảm giác được tâm ý Trẫm sao. . .”
Nhìn vào đôi mắt to ẩm ướt của Vương Ngự Phong đang nhìn mình, Tôn Dật Thiên liền ôm y vào lòng, ngữ khí tịch mịch, làm ***g ngực Vương Ngự Phong không hiểu sao co rút đau đớn.
“Nô. . . Đừng. . .”
Không biết vì cái gì, nghe Tôn Dật Thiên nói như thế, vừa định phản bác, lại bị đôi môi hắn ngăn lại.
Không còn khí tức cường thế như vừa rồi, lần này hôn, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, ôn nhu làm cho Vương Ngự Phong thoáng cái đã mê muội, đã quên muốn phải đẩy hắn ra.
Đầu lưỡi ôn nhu chui vào trong khoang miệng Vương Ngự Phong, câu dẫn y cùng giao triền, một tay giữ chặt gáy Ngự Phong, tay kia thì hạ xuống thắt lưng y tùy tiện vuốt ve, cảm giác được người trong lòng bất giác run rẩy, bạc môi nở ra một nụ cười, tách bốn phiến môi đang gắn chặt ra, tiến công đến xương quai xanh sắc xảo của Vương Ngự Phong, hàm răng nghịch ngợm nhẹ cắn, tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bên hông sau đó lướt đến lưng.
“Uh. . .”
Không tự giác phát ra tiếng rên rỉ, hai tay vô thức nắm chặt cánh tay Tôn Dật Thiên, hai hàng lông mày trong chốc lát nheo lại, đôi mắt đầy hơi nước, chỉ cảm thấy toàn thân những nơi được Tôn Dật Thiên ôn nhu tiếp xúc trở nên mềm yếu vô lực, nếu không phải Tôn Dật Thiên kịp thời đỡ lấy thân thể y, hai chân y bây giờ đã mềm nhũn ngồi phịch xuống dục bồn rồi.
“Nào, ngồi xuống đây . .”
Biết thân thể Vương Ngự Phong đã không còn khí lực chống đỡ, liền đỡ y theo hắn ngồi xuống.
“Hoàng. . . Hoàng thượng. . .”
Thân thể căn bản là không nghe theo y, tùy ý để Tôn Dật Thiên kéo y cùng hắn ngồi xuống, nhưng lại cảm giác được xúc cảm ấm áp mềm mại phía sau, mới biết được Tôn Dật Thiên để y ngồi trên người hắn, phía sau lại cảm nhận được hạ thân Hoàng thượng tràn ngập dục vọng, làm cho nguyên bổn đang trầm mê, ý thức trong nháy mắt bừng tỉnh, vội vàng giãy dụa muốn đứng lên.
“Đừng nhúc nhích. . .”
Rất nhanh đã đem Vương Ngự Phong ôm chặt trong ***g ngực, nếu y còn lộn xộn như vậy, hắn không cam đoan chính mình sẽ hành động như một quân tử.
Hắn ngay bây giờ có ý muốn chiếm lấy Vương Ngự Phong không sai, nhưng bây giờ không phải lúc.
Hắn muốn trước tiên làm cho y quen thuộc, hơn nữa, hắn cũng phải nắm chắc Vương Ngự Phong sẽ không bài xích hắn.
“. . . Đối với. . . Xin lỗi. . .”
Lúc này mới ý thức được hành vi của mình đối với y là thống khổ hành hạ.
Trái lại Vương Ngự Phong lúc này lại bình tĩnh bất động, tai vừa vặn áp vào ***g ngực rắn chắc của Tôn Dật Thiên, nghe tiếng trống ngực rối loạn truyền đến, Vương Ngự Phong không biết trái tim mình có phải cũng đập loạn xạ giống hắn hay không.
“Hoàng thượng. . . Ngài có khỏe không?”
Thân thể cương cứng lại, nghe được thanh âm Tôn Dật Thiên đang điều hòa hô hấp, Vương Ngự Phong bất an hỏi.
“Đừng gọi ta là Hoàng thượng. . . Như vậy quá xa lạ. . . Gọi là Dật Thiên. . .”
Thân thủ nhẹ nâng cằm Vương Ngự Phong lên, con ngươi đen trong suốt lộ ra, vẻ mặt yêu say đắm y, khát vọng y có thể hiểu được.
“Cái. . . Đừng. . .”
Còn đang suy nghĩ, lại bị Tôn Dật Thiên hàm trụ đôi môi, hai tay bị Dật Thiên kéo vòng lên cổ hắn.
Cảm giác đầu lưỡi Tôn Dật Thiên linh hoạt không ngừng khiêu khích y, hình như có cỗ nhiệt tiến vào trong người y, không biết bởi vì nước tắm rất nóng hay là cái gì, Vương Ngự Phong chỉ cảm thấy độ ấm trong cơ thể mình tựa hồ càng ngày càng cao, cao đến không cách nào tưởng tượng.
“Ngự Phong. . . Ngươi đẹp quá. . .”
Rời môi, nhìn y nguyên bổn thân hình trắng nõn giờ đây như nhiễm một tầng ửng hồng, trong mắt phủ đầy hơi nước, vì nhiệt khí tỏa ra làm đôi môi càng trở nên đỏ mọng, phối hợp bốn phía tỏa sương trắng, một cảnh đẹp mê hoặc lòng người, cứ như thế trực tiếp hiện ra trước mặt, làm Tôn Dật Thiên không thể nào kềm được tại vành tai đỏ ửng của Vương Ngự Phong hấp cắn.
Bàn tay mân theo thắt lưng hoàn mỹ của y dần đi xuống, nhẹ nhàng ma sát từ thắt lưng đến hạ thân, sau khi cảm nhận được thân thể Vương Ngự Phong đã không còn căng cứng như trước, chậm rãi xâm nhập một ngón tay tiến vào nơi chưa từng được người nào khai phá.
“Uh hả. . . Hoàng thượng. . . Không nên. . .”
Cơ thể theo phản xạ phát ra từng tiếng rên rỉ cùng kháng cự, thật vất vả vì Tôn Dật Thiên ôn nhu an ủi mà buông lỏng thân thể, lại bởi vì dị vật đột nhiên xâm nhập mà căng thẳng.
“Đừng lo. . . Thả lỏng một chút. . . Tốt lắm. . .”
Nhẹ giọng an ủi Vương Ngự Phong, tay còn lại không hề rảnh rỗi lướt đến dưới bụng Vương Ngự Phong nhẹ nhàng cọ xát.
“Ha hả. . . Không. . . Uh. . .”
Bị khoái cảm cùng kinh hách đồng thời đánh ập tới, vô thức phát ra tiếng rên nhẹ.
“Không nên lo lắng, không sao đâu . . .”
Bàn tay trụ phân thân Vương Ngự Phong ma sát, tay kia tiếp tục khuếch trướng trong cơ thể y.
“Uh hả. . . Đừng uh. . . Ha. . . Hoàng thượng. . . Thân thể. . . Hảo kì quái. . . Nóng quá. . .”
Tôn Dật Thiên chậm rãi di chuyển ngón tay, một cơn sóng kỳ dị mang theo sung sướng cùng khoái cảm không ngừng xâm lấn đầu óc Vương Ngự Phong, thân thể dần dần tùy theo động tác của ngón tay Tôn Dật Thiên mà chuyển động theo.
“Đã thích nghi rồi ah . . .”
Nhìn Vương Ngự Phong vô thức cử động, thanh ti bị hơi nước làm ẩm ướt, thân thể mềm mại nhẹ nhàng lay động, càng xem càng không nhịn được hạ phúc trướng đến phát đau.
Nhưng hắn bây giờ không thể vội vàng, hắn muốn Vương Ngự Phong chậm rãi quen với cảm giác này.
Cảm giác phân thân Vương Ngự Phong đã có phản ứng mãnh liệt, Tôn Dật Thiên càng ra sức bộ lộng, ngón cái cố ý xẹt qua linh khẩu y.
Cử động của Tôn Dật Thiên làm cho Vương Ngự Phong cảm giác được hạ thân đột nhiên ngưng tụ rồi bất chợt bột phát, cảm giác một khoái cảm tựa hồ rất muốn tuôn trào.
“Uh đừng. . . Ha. . . Hảo trướng. . . Ta. . . Hả – “
Vi cung đứng dậy bắn ra nhiệt dịch, khoái cảm chưa từng có trước đây chiếm đầy suy nghĩ Vương Ngự Phong, thoáng cái cảm thấy sung sướng, làm cho Vương Ngự Phong nhất thời chịu không được liền bất tỉnh.
“Ngự Phong? Ngự Phong? . . . Ngất đi rồi. . .”
Nhìn Vương Ngự Phong trong lòng, nhẹ cười, quay đầu, hướng ra ngoài cửa hô:
“Vào đi! Sớm biết rằng ngươi đứng ở đấy rồi!”
“Ha ha. . . Hoàng thượng anh minh, biết hạ thần ở đây!”
Chỉ thấy vẻ mặt Vương Duẫn Sâm…khuôn mặt tươi cười bước vào, hình như rất chờ mong có trò gì hay xảy ra.
“Thật không biết trong đầu ngươi có cái gì, hết gạt ta đến tắm rửa lại gạt Ngự Phong đến. . .”
Kỳ thật Vương Duẫn Sâm từ đầu chỉ là lừa hắn đến tắm, mặc dù Tôn Dật Thiên không biết Vương Duẫn Sâm suy tính việc gì, nhưng vẫn làm theo.
Mới vào không bao lâu, nghe thấy thanh âm Vương Ngự Phong, nghe y nói, Tôn Dật Thiên mới biết được chính y cũng đã bị gạt tới.
“Hạ thần chỉ là muốn xác định Hoàng thượng có thật sự yêu Ngự công công không!”
“. . . Ngươi. . .”
Có điểm bực mình suy nghĩ xem sẽ nói cái gì, Vương Duẫn Sâm nhanh hơn một bước mở miệng trước.
“Xin thứ cho hạ thần vô lễ, bởi vì Hoàng thượng vốn là lần đầu tiên sinh lòng yêu một người, hạ thần lo lắng Hoàng thượng chỉ là nhất thời chú ý tới Ngự công công, nếu như thế, đến lúc đó nếu Ngự công công phải lòng rồi, đối với y mà nói là một thương tổn nặng nề. . .”
Hữu lễ đối với Tôn Dật Thiên giải thích.
Cũng khó trách Vương Duẫn Sâm như thế, nếu như tâm tình Tôn Dật Thiên đối với Vương Ngự Phong chỉ là mê luyến nhất thời, khó chắc y sẽ không vì hắn mà trầm luân, nếu như đến lúc đó chỉ là một hồi hư ảo, đối với Vương Ngự Phong mà nói là không công bằng.
Song muốn xác định Tôn Dật Thiên có phải cả thể xác lẫn tinh thần đều hướng về Vương Ngự Phong, phương pháp nhanh nhất chính là biết thân thể Tôn Dật Thiên đối với y có phải chỉ là nhu cầu hay không.
Bởi vì Vương Duẫn Sâm giểu rõ, nếu không phải Tôn Dật Thiên nói thích, hắn căn bản sẽ không làm mấy chuyện phiền phức này, hơn nữa hai người lại cùng là thân nam nhi, cho nên dùng phương thức này để chứng minh là nhanh nhất rồi.
“. . . Trẫm rõ rồi.”
Hiểu rõ ý tứ Vương Duẫn Sâm, nhìn Vương Ngự Phong trong lòng, sắc thái ửng hồng vừa nãy lại lui về nguyên bản trắng tích, ngắm đến khi nhập thần, bị Vương Duẫn Sâm cắt đứt.
“Hoàng thượng, nếu ngài không thay quần áo cho Ngự công công, sẽ lại có chuyện!”
“. . . Trẫm biết. . . Ngươi ra trông nom bên ngoài đi. . .”
Vội vàng đuổi Vương Duẫn Sâm ra, Tôn Dật Thiên không nghĩ sẽ chia sẻ cho hắn thân hình mê người của Vương Ngự Phong.
“Tuân mệnh.”
Chắp tay làm lễ sau thối lui ra ngoài cửa, chờ Tôn Dật Thiên thay quần áo cho y.
__END 12__
/36
|