Ngay lúc Tôn Dật Lân đang muốn cảm ơn y, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc. . .
“Phong nhi. . . Thì ra ngươi ở đây!”
“Dật Thiên. . .”
Vừa nghe thấy Tôn Dật Thiên gọi, Vương Ngự Phong vội vàng đứng dậy, chạy đến chỗ hắn, dang rộng hai tay vòng qua cổ hắn, ôm chặt Tôn Dật Thiên.
“. . . Hoàng huynh. . .”
Nhìn người trước mắt, đang ôm chặt lấy Tôn Dật Thiên, nhìn bộ dáng hắn, Tôn Dật Lân lúc này mới ý thức được, mấy ngày trước khi hắn vừa hồi cung, có nghe tin Tôn Dật Thiên sủng hạnh một phi tử, Ngự quý phi.
“. . . Dật Lân. . .”
Trừng lớn mắt nhìn Tôn Dật Lân đang đứng bên hồ, Tôn Dật Thiên thật không ngờ sẽ gặp hắn ở đây, hơn nữa lúc nãy Vương Ngự Phong hình như vừa ngồi bên cạnh hắn.
“. . . Cái gì. . . Hắn là Ly thân vương. . .”
Nghe Tôn Dật Thiên gọi tên người kia, Vương Ngự Phong mới biết được người lâu nay khiến Tôn Dật Thiên đau đầu không thôi, chính là hắn, vẻ mặt cùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tôn Dật Lân.
“…”
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của y, Tôn Dật Lân đột nhiên cảm thấy khó chịu, cảm giác tức giận trào dâng trong ***g ngực
Vì sao sau khi biết hắn là đệ đệ của Tôn Dật Thiên, lại lộ ra thái độ này?
Hình như là muốn phân chia giới tuyến với nhau, chẳng lẽ Vương Ngự Phong sẽ vì Tôn Dật Thiên, xem hắn là kẻ địch sao?
Điều càng làm Tôn Dật Lân bất mãn chính là, hắn đã rất vất vả mới gặp được nữ tử khiến cho bản thân mình động tâm, nhưng tại sao nàng lại là người của Tôn Dật Thiên chứ?
Hình như người ông trời sủng ái vĩnh viễn vẫn là Tôn Dật Thiên, chẳng những có được giang sơn, còn có thể ôm được mỹ nhân, chẳng lẽ bản thân mình không bằng được một góc nào của hắn sao?
“. . . Dật Lân. . .”
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.”
Như một tiểu hài tử đang giận lẫy, Tôn Dật Lân vốn thông minh hiển nhiên hiểu rõ, nơi này không có người ngoài, hắn có thể không cần câu nệ với Tôn Dật Thiên như vậy.
Hơn nữa Tôn Dật Thiên cũng đã gọi tên hắn, ý muốn cùng hắn nói chuyện rất rõ rồi, nhưng hắn lại tự mình phá đi cơ hội tốt này.
Đơn giản chỉ vì, một tay Tôn Dật Thiên vẫn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Vương Ngự Phong.
“. . .”
Ánh mắt phức tạp nhìn đệ đệ của mình đang tận lực phân định giới tuyến giữa cả hai, trong lúc đó Tôn Dật Thiên thật không biết phải làm thế nào để hắn và Dật Lân có thể quay lại như lúc xưa, làm thế nào mới có được cơ hội đó.
“Dật Thiên. . .”
Quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt cô đơn của hắn, y biết rằng hắn đang rất khổ sở lo lắng khi đối diện với Tôn Dật Lân, đang lúc không biết phải an ủi hắn thế nào, chợt nghe thấy hắn thản nhiên nói:
“Bình thân, Ly thân vương chẳng lẽ không biết nơi này là cấm địa sao? Vì sao lại vào đây. . .”
“Xin Hoàng thượng thứ tội, vì đã lâu rồi vi thần không hồi cung, lần này hồi cung do hoài niệm phong cảnh trong hoàng cung, vô ý đã vào cấm địa, khẩn xin Hoàng thượng thứ tội.”
“…”
Nghe hai người ngươi tiến ta lui nói chuyện với nhau, Vương Ngự Phong biết tính tình hai người hay vui đùa, y không biết là Tôn Dật Lân không muốn cùng hắn nói chuyện, cung không biết lý do vì sao.
“. . . Quên đi. . . Trẫm hôm nay tâm tình rất tốt. . . Không trách tội ái khanh. . . Hãy bình thân!”
“Tạ ơn Hoàng thượng thánh ân.”
“Phong nhi. . . Chúng ta hồi cung đi!”
Cúi người nói nhỏ bên tai Vương Ngự Phong, giây trước đó rõ ràng vẻ mặt rất nghiêm túc, giây sau lại đối đãi với y thật ôn nhu tràn đầy sủng ái, như là cố ý lộ vẻ tình tứ.
“Oh. . .”
Cứ vậy để cho Tôn Dật Thiên ôm thắt lưng mình rời đi, khi đó, Vương Ngự Phong quay đầu nhìn thấy trong mắt Tôn Dật Lân dường như ánh lên một loại tình cảm phức tạp, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
◇◆◇
“. . . Thì ra hắn chính là Ly thân vương ah!”
Trên đường đi, mặc dù tay Tôn Dật Thiên vẫn để yên trên lưng y, nhưng y biết rõ, tâm tư hắn lúc này vẫn ở chỗ Ly thân vương.
“Đúng vậy! Vẫn như lúc trước. . . Hoàn toàn không cho ta một cơ hội giải thích. . .”
Khác với khí thế cao ngạo vừa nãy, Tôn Dật Thiên giờ phút này khi nhắc đến chuyện Ly thân vương lại có chút sầu bi.
“Vậy ngươi có biết vì sao không? Nguyên nhân hắn không muốn nghe ngươi giải thích. . .”
“Ta không biết! Có thể là vì lúc ấy ta không phân biệt rõ ràng trắng đen, chất vấn hắn vì sao lại phá đi thứ ta tặng hắn!”
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn thật sự quá xúc động, đáng lẽ nên điều tra ai đã phá hư món đồ hắn tặng Dật Lân chứ!
Nhưng hắn lúc ấy vẫn chỉ là một hài tử!
Khi biết tín vật mình tặng bị người đó phá hư, đương nhiên sẽ rất tức giận. . .
Nhưng sau đó hắn đã cố hết sức để sửa chữa sai lầm. . .
Nhưng Tôn Dật Lân không cho hắn cơ hội, tận lực né tránh hắn, tự nguyện làm tướng quân mở mang bờ cõi, tình nguyện chịu nguy hiểm ở bên ngoài, nhất quyết không muốn đối mặt hắn.
Có vài lần, đều là hắn chủ động hạ mình đến tìm Dật Lân nói chuyện, nhưng lại luôn bị Tôn Dật Lân gián tiếp cự tuyệt. . .
Hắn thật sự không biết làm sao mới phải. . .
“. . . Là như thế này sao?”
Dừng cước bộ, đứng chắn trước mặt Tôn Dật Thiên!
Vương Ngự Phong phát hiện, hắn hình như không biết Tôn Dật Lân cũng vì lý do như thế mà không muốn nghe hắn giải thích!
Cũng tưởng rằng Tôn Dật Thiên phá đi tín vật của hắn. . .
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Nhíu mày khó hiểu nhìn Vương Ngự Phong trước mặt, hắn không biết vừa rồi y cùng Tôn Dật Lân đã nói việc gì, chỉ biết y từ đầu không biết người mình gặp chính là Tôn Dật Lân, bất quá Vương Ngự Phong chưa từng thấy tướng mạo hắn, không biết cũng là đương nhiên, nhưng sao hắn vẫn có cảm giác đã ăn phải dấm chua.
“Lúc nãy Ly thân vương nói với ta. . . Hắn hận ngươi, bởi vì ngươi cho rằng hắn đã phá hủy tín vật ngươi tặng. . .”
_END 29_
“Phong nhi. . . Thì ra ngươi ở đây!”
“Dật Thiên. . .”
Vừa nghe thấy Tôn Dật Thiên gọi, Vương Ngự Phong vội vàng đứng dậy, chạy đến chỗ hắn, dang rộng hai tay vòng qua cổ hắn, ôm chặt Tôn Dật Thiên.
“. . . Hoàng huynh. . .”
Nhìn người trước mắt, đang ôm chặt lấy Tôn Dật Thiên, nhìn bộ dáng hắn, Tôn Dật Lân lúc này mới ý thức được, mấy ngày trước khi hắn vừa hồi cung, có nghe tin Tôn Dật Thiên sủng hạnh một phi tử, Ngự quý phi.
“. . . Dật Lân. . .”
Trừng lớn mắt nhìn Tôn Dật Lân đang đứng bên hồ, Tôn Dật Thiên thật không ngờ sẽ gặp hắn ở đây, hơn nữa lúc nãy Vương Ngự Phong hình như vừa ngồi bên cạnh hắn.
“. . . Cái gì. . . Hắn là Ly thân vương. . .”
Nghe Tôn Dật Thiên gọi tên người kia, Vương Ngự Phong mới biết được người lâu nay khiến Tôn Dật Thiên đau đầu không thôi, chính là hắn, vẻ mặt cùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tôn Dật Lân.
“…”
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của y, Tôn Dật Lân đột nhiên cảm thấy khó chịu, cảm giác tức giận trào dâng trong ***g ngực
Vì sao sau khi biết hắn là đệ đệ của Tôn Dật Thiên, lại lộ ra thái độ này?
Hình như là muốn phân chia giới tuyến với nhau, chẳng lẽ Vương Ngự Phong sẽ vì Tôn Dật Thiên, xem hắn là kẻ địch sao?
Điều càng làm Tôn Dật Lân bất mãn chính là, hắn đã rất vất vả mới gặp được nữ tử khiến cho bản thân mình động tâm, nhưng tại sao nàng lại là người của Tôn Dật Thiên chứ?
Hình như người ông trời sủng ái vĩnh viễn vẫn là Tôn Dật Thiên, chẳng những có được giang sơn, còn có thể ôm được mỹ nhân, chẳng lẽ bản thân mình không bằng được một góc nào của hắn sao?
“. . . Dật Lân. . .”
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.”
Như một tiểu hài tử đang giận lẫy, Tôn Dật Lân vốn thông minh hiển nhiên hiểu rõ, nơi này không có người ngoài, hắn có thể không cần câu nệ với Tôn Dật Thiên như vậy.
Hơn nữa Tôn Dật Thiên cũng đã gọi tên hắn, ý muốn cùng hắn nói chuyện rất rõ rồi, nhưng hắn lại tự mình phá đi cơ hội tốt này.
Đơn giản chỉ vì, một tay Tôn Dật Thiên vẫn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Vương Ngự Phong.
“. . .”
Ánh mắt phức tạp nhìn đệ đệ của mình đang tận lực phân định giới tuyến giữa cả hai, trong lúc đó Tôn Dật Thiên thật không biết phải làm thế nào để hắn và Dật Lân có thể quay lại như lúc xưa, làm thế nào mới có được cơ hội đó.
“Dật Thiên. . .”
Quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt cô đơn của hắn, y biết rằng hắn đang rất khổ sở lo lắng khi đối diện với Tôn Dật Lân, đang lúc không biết phải an ủi hắn thế nào, chợt nghe thấy hắn thản nhiên nói:
“Bình thân, Ly thân vương chẳng lẽ không biết nơi này là cấm địa sao? Vì sao lại vào đây. . .”
“Xin Hoàng thượng thứ tội, vì đã lâu rồi vi thần không hồi cung, lần này hồi cung do hoài niệm phong cảnh trong hoàng cung, vô ý đã vào cấm địa, khẩn xin Hoàng thượng thứ tội.”
“…”
Nghe hai người ngươi tiến ta lui nói chuyện với nhau, Vương Ngự Phong biết tính tình hai người hay vui đùa, y không biết là Tôn Dật Lân không muốn cùng hắn nói chuyện, cung không biết lý do vì sao.
“. . . Quên đi. . . Trẫm hôm nay tâm tình rất tốt. . . Không trách tội ái khanh. . . Hãy bình thân!”
“Tạ ơn Hoàng thượng thánh ân.”
“Phong nhi. . . Chúng ta hồi cung đi!”
Cúi người nói nhỏ bên tai Vương Ngự Phong, giây trước đó rõ ràng vẻ mặt rất nghiêm túc, giây sau lại đối đãi với y thật ôn nhu tràn đầy sủng ái, như là cố ý lộ vẻ tình tứ.
“Oh. . .”
Cứ vậy để cho Tôn Dật Thiên ôm thắt lưng mình rời đi, khi đó, Vương Ngự Phong quay đầu nhìn thấy trong mắt Tôn Dật Lân dường như ánh lên một loại tình cảm phức tạp, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
◇◆◇
“. . . Thì ra hắn chính là Ly thân vương ah!”
Trên đường đi, mặc dù tay Tôn Dật Thiên vẫn để yên trên lưng y, nhưng y biết rõ, tâm tư hắn lúc này vẫn ở chỗ Ly thân vương.
“Đúng vậy! Vẫn như lúc trước. . . Hoàn toàn không cho ta một cơ hội giải thích. . .”
Khác với khí thế cao ngạo vừa nãy, Tôn Dật Thiên giờ phút này khi nhắc đến chuyện Ly thân vương lại có chút sầu bi.
“Vậy ngươi có biết vì sao không? Nguyên nhân hắn không muốn nghe ngươi giải thích. . .”
“Ta không biết! Có thể là vì lúc ấy ta không phân biệt rõ ràng trắng đen, chất vấn hắn vì sao lại phá đi thứ ta tặng hắn!”
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn thật sự quá xúc động, đáng lẽ nên điều tra ai đã phá hư món đồ hắn tặng Dật Lân chứ!
Nhưng hắn lúc ấy vẫn chỉ là một hài tử!
Khi biết tín vật mình tặng bị người đó phá hư, đương nhiên sẽ rất tức giận. . .
Nhưng sau đó hắn đã cố hết sức để sửa chữa sai lầm. . .
Nhưng Tôn Dật Lân không cho hắn cơ hội, tận lực né tránh hắn, tự nguyện làm tướng quân mở mang bờ cõi, tình nguyện chịu nguy hiểm ở bên ngoài, nhất quyết không muốn đối mặt hắn.
Có vài lần, đều là hắn chủ động hạ mình đến tìm Dật Lân nói chuyện, nhưng lại luôn bị Tôn Dật Lân gián tiếp cự tuyệt. . .
Hắn thật sự không biết làm sao mới phải. . .
“. . . Là như thế này sao?”
Dừng cước bộ, đứng chắn trước mặt Tôn Dật Thiên!
Vương Ngự Phong phát hiện, hắn hình như không biết Tôn Dật Lân cũng vì lý do như thế mà không muốn nghe hắn giải thích!
Cũng tưởng rằng Tôn Dật Thiên phá đi tín vật của hắn. . .
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Nhíu mày khó hiểu nhìn Vương Ngự Phong trước mặt, hắn không biết vừa rồi y cùng Tôn Dật Lân đã nói việc gì, chỉ biết y từ đầu không biết người mình gặp chính là Tôn Dật Lân, bất quá Vương Ngự Phong chưa từng thấy tướng mạo hắn, không biết cũng là đương nhiên, nhưng sao hắn vẫn có cảm giác đã ăn phải dấm chua.
“Lúc nãy Ly thân vương nói với ta. . . Hắn hận ngươi, bởi vì ngươi cho rằng hắn đã phá hủy tín vật ngươi tặng. . .”
_END 29_
/36
|