Lôi Tụng, cái tên này, Dương Tử Hiên cũng không xa lạ gì, Dương Tử Hiên đã đụng độ con của hắn, Lôi Văn.
Lôi Văn từng suýt lấy được mạng của hắn và Lâm Nhược Thủy trên đường cao tốc.
Về sau bị cho đưa ra ánh sáng, bị cục công an thành phố Kim Kinh lập án, Lôi Văn rất nhanh liền cục công an thành phố Kim Kinh bức ép "tự sát”, Lôi Tụng điên lên, mới có sự tình Lôi Tụng điên cuồng cắn các loại cán bộ, thật sự tìm sâu vào vấn đề này, Dương Tử Hiên coi như là một trong những cánh tay gây ra địa chấn ở tỉnh Nam Tô.
"Hay là đi Quảng Lăng đi, khu Thủ Sơn là khu hạch tâm Kim Kinh, là chỗ tỉnh Nam Tô ủy ủy ban tỉnh, thị ủy chính phủ thành phố Kim Kinh đặt cơ quan, nhiều lãnh đạo như vậy, mỗi ngày nhìn chằm chằm vào công tác của tôi, tôi cảm thấy mình không thể rảnh tay rảnh chân." Dương Tử Hiên nói ra ý của mình.
Trên mặt Trần Chí Ôn hiện lên vẻ thất vọng, lập tức lại xen lẫn một tia vui mừng.
Lúc này, Dương Tử Hiên hiểu, từ lúc vừa mới bắt đầu, kỳ thật Trần Chí Ôn luôn hi vọng mình có thể đi khu Thủ Sơn.
Khu Thủ Sơn ủy có cái mũ thường ủy thị ủy, cũng là vị trí cấp chính sảnh, khu Thủ Sơn có rất nhiều cơ quan hành chính Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, đảm nhiệm khu ủy, có thể trợ giúp Trần Chí Ôn ổn định đại cục nội thành trong thời gian nguy cấp này.
Chỉ là, Trần Chí Ôn cũng hiểu, muốn làm cái gì lớn tại khu Thủ Sơn, vài nhóm lãnh đạo Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, thị ủy chính phủ thành phố đều nhìn chằm chằm vào, lực cản rất lớn, không thể tự do như Quảng Lăng.
Đối với bước tiến con đường làm quan của Dương Tử Hiên, sẽ có chỗ trì hoãn nhất định, bởi vậy, thời điểm nghe được Dương Tử Hiên lựa chọn thành phố Quảng Lăng, Trần Chí Ôn có chút thất lạc, lại có chút ít vui mừng.
"Tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, trước đây tôi đã dự phòng cho cậu, thành phố Quảng Lăng bây giờ là một cái cục diện rối rắm, tình huống nếu so với khu Thủ Sơn thì phức tạp hơn nhiều lắm, cậu phải đi Quảng Lăng, ổn định gót chân, không thể thoải mái hơn chuyện tôi ổn định gót chân tại tỉnh Nam Tô."
Thần sắc Trần Chí Ôn rất nghiêm túc, nói: "Còn có, cậu đi thành phố Quảng Lăng, cũng không phải thu thập cục diện rối rắm, cứ giữ gìn ổn định là được rồi, nhất định phải làm kinh tế Quảng Lăng đứng dậy.”
“Tôi nói thật cho cậu biết, từ năm trước, Lôi Tụng cắn rất nhiều cán bộ, về sau, vấn đề cán bộ mục nát xuất hiện diện tích lớn, trên trung ương đã có người nhìn chằm chằm vào thành phố Quảng Lăng, làm không tốt, đây chính là một khu cao áp, nếu trung ương không tán đồng cách làm của cậu, tôi cũng không bảo vệ nổi."
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, không ngờ tình huống thành phố Quảng Lăng phức tạp như thế, một thành phố bình thường còn có cả lãnh đạo trung ương chú ý, đây chính là vượt quá dự đoán của Dương Tử Hiên.
Hắn bỗng nhiên hắn nhớ tới, cái thành phố Quảng Lăng này, dường như là quê quán lãnh đạo lớn nào đó, quan tâm đến sự phát triển của quê mình, không có gì kỳ quái.
"Vẫn là Quảng Lăng đi, dù Quảng Lăng lần này là trong tâm động đất địa chấn và địa phương thối nát nhất Nam Tô, tôi cũng muốn xông vào một lần."
Con mắt Dương Tử Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, nói: "Quảng Lăng là tâm địa chấn, làm tốt Quảng Lăng rồi, cũng là tạo dựng mặt mũi cho chủ tịch tỉnh ngài, làm tốt Quảng Lăng, trung ương tự nhiên cũng sẽ tán thành chiến tích của ngài, bây giờ chỗ đó là đầm rồng hang hổ, không có người nào muốn đi, cũng không ai dám đi, vậy thì để tôi đi..."
Cái tỏ thái độ này, lại làm cho Trần Chí Ôn có chút ngoài ý muốn, liếc nhìn Dương Tử Hiên thật sâu, đột nhiên cười cười, nói: "Vẫn câu nói kia, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, cậu đi Quảng Lăng, tôi cũng sẽ hết mình ủng tài nguyên chính trị cho cậu, những thứ khác, phải dựa vào chính cậu..."
Trần Chí Ôn tỏ thái độ như vậy, coi như là cho Dương Tử Hiên ăn được một liều thuốc an thần.
Trần Chí Ôn cũng không ngưng lại quá lâu ở Tử Kim, đêm đó liền mang theo bà vợ, đến tỉnh Nam Tô, tỉnh ủy Nam Tô có phân một khu nhà thường ủy cho hắn, điều kiện là phải chuyển khỏi khu biệt thự nhỏ La Phù bên này.
Dương Tử Hiên tiễn đưa Trần Chí Ôn, liền gặp Trần Ấu Trúc, đưa hai vợ chồng Trần Chí Ôn rời đi, về sau, Trần Ấu Trúc mặc áo khoác ngoài dày che dấu tư thế linh lung, hướng Dương Tử Hiên chớp chớp lông mi dài nhỏ, nói: "Gần đây có quán cà phê mới mở, chúng ta đi ngồi một chút."
"Nếu như là muốn tìm tôi hỏi về sự tình cục công thương Kim Kinh phong tỏa cửa hàng, vậy thì cô cũng không cần tìm tôi nữa, cha của cô hiện tại đã là chủ tịch tỉnh tỉnh Nam Tô, tìm ông ấy phù hợp hơn tôi!”
“Mặc dù Kim Kinh là vương quốc độc lập, nhưng cục công thương cấp tỉnh có quyền chỉ đạo nghiệp vụ đối với cục công thương Kim Kinh..." Dương Tử Hiên sợ Trần Ấu Trúc lại ra cái nan đề gì đó cho hắn, trong trí nhớ, mỗi lần Trần Ấu Trúc tới tìm hắn, đều không có chuyện gì tốt.
"Cậu nhạy cảm như vậy sao? Nói cứ như là Dương Ban Mai Xích và cậu không có vấn đề gì liên quan vậy..." Trần Ấu Trúc giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, hỏi:
"Tôi chỉ cảm thấy tò mò, cậu đi Nam Tô, một đống lớn khoản nợ tình cậu làm ra ở La Phù thì làm sao bây giờ? Muốn thương lượng một chút về chuyện dời tổng bộ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đến Kim Kinh không? Như vậy có thể thuận tiện để các cậu hẹn hò với nhau?"
"Đúng là, nói chuyện không biết lớn nhỏ." Dương Tử Hiên cho Trần Ấu Trúc một cái gõ đầu, nói: "Chuyển cái đầu cậu, giá đất Kim Kinh không rẻ đâu."
"Thật sự là thế sự khó liệu, tại Kim Kinh, bị lão già cục công thương kia khiến cho chúng ta thiếu chút nữa tức phun máu, các cậu lại tập thể đến Kim Kinh nhậm chức, vậy thì ít nhất mấy trăm vạn tiền đồ điện cũng không bị bốc hơi."
Trần Ấu Trúc và Dương Tử Hiên cùng đi đến một quán cafe mới mở gần đó, còn chưa tiến vào, trên mặt liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hà Khôn nhìn Trần Ấu Trúc, Trang Vũ Nhi nhìn Dương Tử Hiên.
Mặt mũi bốn người tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Cái này, trùng hợp vậy?"
Trang Vũ Nhi đứng lên, đi vài bước về phía trước, dẫn đầu bắt chuyện với Dương Tử Hiên và Trang Vũ Nhi, thoáng hòa hoãn không khí ngột ngạt này.
"Bạn gái anh ta à?" Trang Vũ Nhi và Trần Ấu Trúc không cùng xuất hiện nhiều lắm, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, tuy che lấp vô cùng chặt chẽ, nhưng bộ dáng thiên sinh lệ chất tươi ngon mọng nước, vẫn rất dễ dàng làm cho các cô gái ghen ghét lẫn nhau.
Trần Ấu Trúc lắc lắc đầu, Dương Tử Hiên liền bước ra một bước, cười nói: "Không quấy rầy các bạn nữa, chúng tôi lên lầu."
"Chỗ này cũng có chỗ trống, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, coi như là người quen, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện một chút cũng được mà." Trang Vũ Nhi có vẻ tự nhiên hào phóng.
Hà Khôn lại hơi co lại, hắn không muốn nhìn thấy Dương Tử Hiên, ở chỗ này mà cũng có thể gặp Dương Tử Hiên và Trần Ấu Trúc, hai người đều từng có ân oán với hắn, chỉ có thể tự nhận là mình không may.
Dương Tử Hiên cũng không còn cự tuyệt, Trang Vũ Nhi lại để cho Dương Tử Hiên ngồi ở bên cạnh nàng, vừa vặn ngăn cách với Hà Khôn.
Bốn người thoáng giới thiệu một tý, Trang Vũ Nhi mới biết được Trần Ấu Trúc cũng là "con ông cháu cha" nổi tiếng trong thành phố Tử Kim, liền hàn huyên vài câu.
Hà Khôn vốn muốn hẹn "trình nhân trong mộng" Trang Vũ Nhi này ra ngoài, liên lạc cảm tình, thật vất vả mới có thể hẹn nàng đi ra, hiện tại lại bị Dương Tử Hiên, khách không mời mà đến tự nhiên làm rối loạn.
Trang Vũ Nhi công tác tại bộ đội, nhưng đối với những mưa gió đoạn thời gian gần đây ở La Phù tỉnh, thật sự là rất rõ ràng, thế lực phái bản địa bị suếu, Trần Chí Ôn thăng chức, Hoàng Văn Thanh giữ được gốc, những điều này đều là đại sự chính trị đoạn thời gian gần đây.
Trang Vũ Nhi cũng rõ ràng, Dương Tử Hiên là một trong đầu sỏ gây nên chuyện thế lực phái bản địa bị suếu, nhưng trên mặt lại không nhìn ra một tia thù hận nào, chỉ treo dáng tươi cười nhàn nhạt, nói: "Tử Hiên, lần này cậu đi Nam Tô, chuẩn bị đến đơn vị nào thế? Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, hay là địa phương?"
Lôi Văn từng suýt lấy được mạng của hắn và Lâm Nhược Thủy trên đường cao tốc.
Về sau bị cho đưa ra ánh sáng, bị cục công an thành phố Kim Kinh lập án, Lôi Văn rất nhanh liền cục công an thành phố Kim Kinh bức ép "tự sát”, Lôi Tụng điên lên, mới có sự tình Lôi Tụng điên cuồng cắn các loại cán bộ, thật sự tìm sâu vào vấn đề này, Dương Tử Hiên coi như là một trong những cánh tay gây ra địa chấn ở tỉnh Nam Tô.
"Hay là đi Quảng Lăng đi, khu Thủ Sơn là khu hạch tâm Kim Kinh, là chỗ tỉnh Nam Tô ủy ủy ban tỉnh, thị ủy chính phủ thành phố Kim Kinh đặt cơ quan, nhiều lãnh đạo như vậy, mỗi ngày nhìn chằm chằm vào công tác của tôi, tôi cảm thấy mình không thể rảnh tay rảnh chân." Dương Tử Hiên nói ra ý của mình.
Trên mặt Trần Chí Ôn hiện lên vẻ thất vọng, lập tức lại xen lẫn một tia vui mừng.
Lúc này, Dương Tử Hiên hiểu, từ lúc vừa mới bắt đầu, kỳ thật Trần Chí Ôn luôn hi vọng mình có thể đi khu Thủ Sơn.
Khu Thủ Sơn ủy có cái mũ thường ủy thị ủy, cũng là vị trí cấp chính sảnh, khu Thủ Sơn có rất nhiều cơ quan hành chính Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, đảm nhiệm khu ủy, có thể trợ giúp Trần Chí Ôn ổn định đại cục nội thành trong thời gian nguy cấp này.
Chỉ là, Trần Chí Ôn cũng hiểu, muốn làm cái gì lớn tại khu Thủ Sơn, vài nhóm lãnh đạo Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, thị ủy chính phủ thành phố đều nhìn chằm chằm vào, lực cản rất lớn, không thể tự do như Quảng Lăng.
Đối với bước tiến con đường làm quan của Dương Tử Hiên, sẽ có chỗ trì hoãn nhất định, bởi vậy, thời điểm nghe được Dương Tử Hiên lựa chọn thành phố Quảng Lăng, Trần Chí Ôn có chút thất lạc, lại có chút ít vui mừng.
"Tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, trước đây tôi đã dự phòng cho cậu, thành phố Quảng Lăng bây giờ là một cái cục diện rối rắm, tình huống nếu so với khu Thủ Sơn thì phức tạp hơn nhiều lắm, cậu phải đi Quảng Lăng, ổn định gót chân, không thể thoải mái hơn chuyện tôi ổn định gót chân tại tỉnh Nam Tô."
Thần sắc Trần Chí Ôn rất nghiêm túc, nói: "Còn có, cậu đi thành phố Quảng Lăng, cũng không phải thu thập cục diện rối rắm, cứ giữ gìn ổn định là được rồi, nhất định phải làm kinh tế Quảng Lăng đứng dậy.”
“Tôi nói thật cho cậu biết, từ năm trước, Lôi Tụng cắn rất nhiều cán bộ, về sau, vấn đề cán bộ mục nát xuất hiện diện tích lớn, trên trung ương đã có người nhìn chằm chằm vào thành phố Quảng Lăng, làm không tốt, đây chính là một khu cao áp, nếu trung ương không tán đồng cách làm của cậu, tôi cũng không bảo vệ nổi."
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, không ngờ tình huống thành phố Quảng Lăng phức tạp như thế, một thành phố bình thường còn có cả lãnh đạo trung ương chú ý, đây chính là vượt quá dự đoán của Dương Tử Hiên.
Hắn bỗng nhiên hắn nhớ tới, cái thành phố Quảng Lăng này, dường như là quê quán lãnh đạo lớn nào đó, quan tâm đến sự phát triển của quê mình, không có gì kỳ quái.
"Vẫn là Quảng Lăng đi, dù Quảng Lăng lần này là trong tâm động đất địa chấn và địa phương thối nát nhất Nam Tô, tôi cũng muốn xông vào một lần."
Con mắt Dương Tử Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, nói: "Quảng Lăng là tâm địa chấn, làm tốt Quảng Lăng rồi, cũng là tạo dựng mặt mũi cho chủ tịch tỉnh ngài, làm tốt Quảng Lăng, trung ương tự nhiên cũng sẽ tán thành chiến tích của ngài, bây giờ chỗ đó là đầm rồng hang hổ, không có người nào muốn đi, cũng không ai dám đi, vậy thì để tôi đi..."
Cái tỏ thái độ này, lại làm cho Trần Chí Ôn có chút ngoài ý muốn, liếc nhìn Dương Tử Hiên thật sâu, đột nhiên cười cười, nói: "Vẫn câu nói kia, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu, cậu đi Quảng Lăng, tôi cũng sẽ hết mình ủng tài nguyên chính trị cho cậu, những thứ khác, phải dựa vào chính cậu..."
Trần Chí Ôn tỏ thái độ như vậy, coi như là cho Dương Tử Hiên ăn được một liều thuốc an thần.
Trần Chí Ôn cũng không ngưng lại quá lâu ở Tử Kim, đêm đó liền mang theo bà vợ, đến tỉnh Nam Tô, tỉnh ủy Nam Tô có phân một khu nhà thường ủy cho hắn, điều kiện là phải chuyển khỏi khu biệt thự nhỏ La Phù bên này.
Dương Tử Hiên tiễn đưa Trần Chí Ôn, liền gặp Trần Ấu Trúc, đưa hai vợ chồng Trần Chí Ôn rời đi, về sau, Trần Ấu Trúc mặc áo khoác ngoài dày che dấu tư thế linh lung, hướng Dương Tử Hiên chớp chớp lông mi dài nhỏ, nói: "Gần đây có quán cà phê mới mở, chúng ta đi ngồi một chút."
"Nếu như là muốn tìm tôi hỏi về sự tình cục công thương Kim Kinh phong tỏa cửa hàng, vậy thì cô cũng không cần tìm tôi nữa, cha của cô hiện tại đã là chủ tịch tỉnh tỉnh Nam Tô, tìm ông ấy phù hợp hơn tôi!”
“Mặc dù Kim Kinh là vương quốc độc lập, nhưng cục công thương cấp tỉnh có quyền chỉ đạo nghiệp vụ đối với cục công thương Kim Kinh..." Dương Tử Hiên sợ Trần Ấu Trúc lại ra cái nan đề gì đó cho hắn, trong trí nhớ, mỗi lần Trần Ấu Trúc tới tìm hắn, đều không có chuyện gì tốt.
"Cậu nhạy cảm như vậy sao? Nói cứ như là Dương Ban Mai Xích và cậu không có vấn đề gì liên quan vậy..." Trần Ấu Trúc giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, hỏi:
"Tôi chỉ cảm thấy tò mò, cậu đi Nam Tô, một đống lớn khoản nợ tình cậu làm ra ở La Phù thì làm sao bây giờ? Muốn thương lượng một chút về chuyện dời tổng bộ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đến Kim Kinh không? Như vậy có thể thuận tiện để các cậu hẹn hò với nhau?"
"Đúng là, nói chuyện không biết lớn nhỏ." Dương Tử Hiên cho Trần Ấu Trúc một cái gõ đầu, nói: "Chuyển cái đầu cậu, giá đất Kim Kinh không rẻ đâu."
"Thật sự là thế sự khó liệu, tại Kim Kinh, bị lão già cục công thương kia khiến cho chúng ta thiếu chút nữa tức phun máu, các cậu lại tập thể đến Kim Kinh nhậm chức, vậy thì ít nhất mấy trăm vạn tiền đồ điện cũng không bị bốc hơi."
Trần Ấu Trúc và Dương Tử Hiên cùng đi đến một quán cafe mới mở gần đó, còn chưa tiến vào, trên mặt liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hà Khôn nhìn Trần Ấu Trúc, Trang Vũ Nhi nhìn Dương Tử Hiên.
Mặt mũi bốn người tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Cái này, trùng hợp vậy?"
Trang Vũ Nhi đứng lên, đi vài bước về phía trước, dẫn đầu bắt chuyện với Dương Tử Hiên và Trang Vũ Nhi, thoáng hòa hoãn không khí ngột ngạt này.
"Bạn gái anh ta à?" Trang Vũ Nhi và Trần Ấu Trúc không cùng xuất hiện nhiều lắm, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, tuy che lấp vô cùng chặt chẽ, nhưng bộ dáng thiên sinh lệ chất tươi ngon mọng nước, vẫn rất dễ dàng làm cho các cô gái ghen ghét lẫn nhau.
Trần Ấu Trúc lắc lắc đầu, Dương Tử Hiên liền bước ra một bước, cười nói: "Không quấy rầy các bạn nữa, chúng tôi lên lầu."
"Chỗ này cũng có chỗ trống, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, coi như là người quen, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện một chút cũng được mà." Trang Vũ Nhi có vẻ tự nhiên hào phóng.
Hà Khôn lại hơi co lại, hắn không muốn nhìn thấy Dương Tử Hiên, ở chỗ này mà cũng có thể gặp Dương Tử Hiên và Trần Ấu Trúc, hai người đều từng có ân oán với hắn, chỉ có thể tự nhận là mình không may.
Dương Tử Hiên cũng không còn cự tuyệt, Trang Vũ Nhi lại để cho Dương Tử Hiên ngồi ở bên cạnh nàng, vừa vặn ngăn cách với Hà Khôn.
Bốn người thoáng giới thiệu một tý, Trang Vũ Nhi mới biết được Trần Ấu Trúc cũng là "con ông cháu cha" nổi tiếng trong thành phố Tử Kim, liền hàn huyên vài câu.
Hà Khôn vốn muốn hẹn "trình nhân trong mộng" Trang Vũ Nhi này ra ngoài, liên lạc cảm tình, thật vất vả mới có thể hẹn nàng đi ra, hiện tại lại bị Dương Tử Hiên, khách không mời mà đến tự nhiên làm rối loạn.
Trang Vũ Nhi công tác tại bộ đội, nhưng đối với những mưa gió đoạn thời gian gần đây ở La Phù tỉnh, thật sự là rất rõ ràng, thế lực phái bản địa bị suếu, Trần Chí Ôn thăng chức, Hoàng Văn Thanh giữ được gốc, những điều này đều là đại sự chính trị đoạn thời gian gần đây.
Trang Vũ Nhi cũng rõ ràng, Dương Tử Hiên là một trong đầu sỏ gây nên chuyện thế lực phái bản địa bị suếu, nhưng trên mặt lại không nhìn ra một tia thù hận nào, chỉ treo dáng tươi cười nhàn nhạt, nói: "Tử Hiên, lần này cậu đi Nam Tô, chuẩn bị đến đơn vị nào thế? Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, hay là địa phương?"
/705
|