“Ừm, vậy là tốt, có muốn bản cung truyền ngự y đến bắt mạch cho ngươi không? Mau sớm chẩn mạch, để tránh Thiên nhi lo lắng.”
“Dạ không cần.” Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên vẻ kinh hoảng, “Thần nữ đa tạ ý tốt của nương nương, đại phu nói, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”
“Ừm, vậy cũng được!” Hoàng hậu gật đầu, “Hôm nay sớm trở về nghỉ ngơi đi, Thiên nhi cũng phải chăm sóc tốt cho Tam nha đầu nhé.”
“Nhi thần tuân chỉ.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Mọi người vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế cho qua, Hoàng hậu cũng chỉ là nói vài câu khách sáo, sao sẽ thực sự truyền thái y chẩn mạch cho Tam tiểu thư chứ? Chu quý phi bởi vì kiêng dè Sở Lăng Thiên sẽ truy cứu chuyện công chúa Triêu Hoa, hôm nay đặc biệt im lặng, không nói câu nào.
Lúc này, Đại phu nhân đột ngột đứng lên, hành lễ với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Linh nhi cảm thấy khó chịu đã mấy ngày nay, thần phụ khẩn cầu nương nương, truyền ngự y chẩn mạch cho Linh nhi, nhìn thấy Linh nhi cả ngày ủ dột, người làm mẹ như thần phụ, trong lòng thực sự rất đau, rất khó chịu.”
“À…” Hoàng hậu ngờ vực nhìn Đại phu nhân, “Phu nhân nói thật lòng sao?”
“Hồi bẩm nương nương, thần phụ thật không dám giấu giếm, nhất định là Linh nhi không dám phiền đến nương nương nên mới nói như vậy. Bệnh trên người con, đau trong lòng mẹ, mong nương nương xem như cho thần phụ mặt mũi, mời ngự y chẩn mạch cho Linh nhi.”
“Tam nha đầu, sao không nói sớm?” Hoàng hậu thân thiết nói, “Sau khi tàn tiệc, ngươi về Dịch Khôn Cung cùng bản cung, bản cung sẽ truyền ngự y đến xem cho ngươi. Nhìn ngươi ốm yếu, bản cung cũng đau lòng.”
Gia Cát Linh Ẩn dường như có chút hoảng hốt, nói: “Đa tạ nương nương, không cần, sức khỏe của thần nữ không đáng ngại.”
“Linh nhi…” Sở Lăng Thiên lo lắng nhìn nàng, ôn hòa nói, “Nghe lời mẫu hậu đi, phát hiện sớm một chút sẽ tốt cho việc tịnh dưỡng hơn.”
“Thất gia…” Dáng vẻ Gia Cát Linh Ẩn muốn nói lại thôi, “Thực sự không cần, ta không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa là khỏe thôi.”
“Tam nha đầu, không lẽ ngươi có uẩn khúc gì khó nói?” Hoàng hậu cảm thấy kỳ lạ, đổi lại là người khác, đã sớm dập đầu tạ ơn, làm sao lại từ chối, ân điển thế này, người khác cầu còn không được.
“Không… Không có…” Gia Cát Linh Ẩn ấp úng, “Thần nữ thật sự không sao.”
Thấy nàng chối đây đẩy, sự nghi hoặc trong lòng Hoàng hậu càng sâu. Nhận định chắc chắn nàng có điều che giấu, hay thực sự đã mang thai? Càng không cho chẩn mạch thì lại càng muốn, Hoàng hậu cảm thấy nhất định phải biết rõ ràng, “Tam nha đầu, đừng từ chối nữa, hiện giờ bản cung lập tức truyền ngự y đến bắt mạch cho ngươi.”
“Dạ?” Gia Cát Linh Ẩn kinh hoảng kêu lên, tay chân bắt đầu có chút luống cuống.
Hoàng hậu càng thêm khẳng định bên trong chắc chắn có mờ ám, “Tiêu Ôn, lập tức truyền Vương ngự y đến đây!”
“Dạ, nương nương.” Tiêu Ôn cau mày, hoài nghi nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lập tức đi truyền chỉ.
Đại phu nhân quỳ xuống trước Hoàng hậu, dập đầu một cái: “Thần phụ đa tạ hậu ái của nương nương dành cho Linh nhi.”
“Phu nhân không cần đa lễ.” Hoàng hậu nhàn nhạt nói.
Đại phu nhân trở về chỗ ngồi của mình, cơ thể bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, rốt cục cũng đợi được đến ngày hôm nay. Hôm nay, cho dù nha đầu thối kia có may mắn được sống sót, nhưng đoán chừng cũng chỉ thừa lại nửa cái mạng, có sự sỉ nhục của hôm nay, đời này của nó tuyệt đối không còn cơ hội chuyển mình. Tuy rằng tiết trời khá lạnh, nhưng lòng bàn tay của Đại phu nhân lại bởi vì khẩn trương mà chảy không ít mồ hôi. Tam di nương, hôm nay ta rốt cục cũng có thể diệt tận gốc Tam phòng!
Vương ngự y nhanh chóng theo Tiêu Ôn đi vào bữa tiệc.
“Vương ái khanh, mau xem cho Tam nha đầu thử, rốt cục là bị làm sao vậy?” Sở Kim Triêu lo lắng nói, nhìn thấy bộ dạng của Gia Cát Linh Ẩn, ông cũng rất lo lắng.
“Thực sự không cần.” Gia Cát Linh Ẩn còn đang từ chối, “Nương nương, thần nữ không sao, không cần làm phiền Vương đại nhân.”
“Linh nhi ngoan nào.” Sở Lăng Thiên cầm tay nàng, đưa đến trước mặt Vương ngự y, “Vương đại nhân, mời chẩn mạch.”
Khóe miệng Đại phu nhân không khống chế được, lộ ra nụ cười, trong lòng âm thầm hò hét, Vương ngự y, nói mau, nói mau, nói nha đầu thối ấy có mang! Bà nhìn chằm chằm Vương ngự y, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Gia Cát Hồng Nhan thấy thế, hoài nghi hỏi.
“À, không có gì!” Đại phu nhân mỉm cười thần bí với nàng, “Lát nữa con sẽ biết, hôm nay Gia Cát Linh Ẩn chết chắc rồi.” Lo lắng bí mật khó giữ được nếu có nhiều người biết, chuyện này ngay cả Gia Cát Hồng Nhan bà cũng không nói.
“Sao mẹ?” Gia Cát Hồng Nhan nghe ra được trong giọng nói của Đại phu nhân có gì đó, trên mặt lại lập tức hiện lên vẻ kích động.
Đại phu nhân nhìn chằm chằm Vương ngự y không dời mắt, chỉ thấy Vương ngự y chốc chốc nhíu mày nhăn mặt, chốc chốc lại ra vẻ hoài nghi, chỉ là chậm chập chưa nói kết quả.
Sở Lăng Thiên thấy hai ngón tay của Vương ngự y đặt trên cổ tay của Gia Cát Linh Ẩn lúc đổi chỗ này lúc chuyển chỗ kia, sắc mặt có chút không vui, “Vương ngự y, có kết luận chưa?”
Vương ngự y gật đầu, đi đến giữa điện, bẩm báo lại kết luận của ông với Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Đại phu nhân nắm chặt lấy tay của Gia Cát Hồng Nhan, chính là giờ khắc này!
“Vương ái khanh, Tam nha đầu thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương, sức khỏe quận quân không đáng ngại, có thể do nghỉ ngơi không đủ, chú ý nghỉ ngơi là được rồi.” Vương ngự y bẩm báo chi tiết.
“Vậy là tốt rồi!” Sở Kim Triêu yên tâm gật đầu, “Tam nha đầu, nghe ngự y nói chưa? Trở về phải nghỉ ngơi đó.”
“Thần nữ đã biết, đa tạ ân điển của Hoàng thượng, nương nương.”
Gia Cát Linh Ẩn nhếch mép cười, nhìn về hướng Đại phu nhân, chỉ thấy miệng bà đang há hốc, vẻ mặt dại ra nhìn phía trước, không nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, đi đến trước mặt Đại phu nhân, cung kính nói: “Linh nhi đa tạ sự yêu thương của mẫu thân, con kính mẹ một ly.”
Đại phu nhân vẫn ngây ra như phỗng, đầu óc bà trống rỗng, càng không ngừng vang lên lời nói của Vương ngự y, sức khỏe quận quân không đáng ngại, sức khỏe quận quân không đáng ngại…
“Mẹ, Linh nhi kính mẹ!” Gia Cát Linh Ẩn lại nói, Đại phu nhân vẫn không chú ý đến nàng.
Gia Cát Hồng Nhan lấy khuỷu tay huých bà, bà mới lấy lại tinh thần.
“Mẹ, Linh nhi kính mẹ!” Gia Cát Linh Ẩn nói lại lần nữa.
“À.” Đại phu nhân đờ dẫn nâng chén rượu lên, đổ xuống, toàn bộ rượu đổ hết lên vạt váy của bà, bà cũng không phát hiện ra.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Thấy lạnh à?” Gia Cát Linh Ẩn nắm lấy tay Đại phu nhân, “Ôi, sao tay mẹ lại lạnh thế này?”
Đại phu nhân từ từ vực dậy tinh thần, trên mặt hiện lên vẻ cười: “Mẹ không sao, Linh nhi thật có lòng.”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn chằm chằm cái giò heo ở trên bàn Đại phu nhân, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nàng đẩy cái chân giò đầy mỡ đến trước mặt Gia Cát Hồng Nhan: “Đại tỷ, ăn nhiều một chút nhé!”
Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy chân giò đầy mỡ, lại ngửi thấy mùi dầu mỡ nồng nặc của nó, trong dạ dày nhất thời cuộn trào, nàng làm sao cũng không kiềm chế được, nghiêng đầu sang một bên, không ngừng nôn khan.
“Đại tỷ, tỷ sao vậy?” Gia Cát Linh Ẩn thân thiết hỏi Gia Cát Hồng Nhan, nàng quay về hướng Hoàng hậu, khẩn cầu, “Nương nương, có thể để Vương đại nhân bắt mạch cho đại tỷ được không? Hình như đại tỷ rất khó chịu.”
“Vương đại nhân, ngươi xem đi.” Gia Cát Linh Ẩn đã lên tiếng, Hoàng hậu cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
“Dạ, nương nương.” Vương ngự y đí đến bên cạnh Gia Cát Hồng Nhan, muốn giúp nàng xem mạch.
“Không cần! Tránh ra!” Gia Cát Hồng Nhan thấy ngự y bước đến, nhất thời hoảng sợ thất thố, nàng vừa nôn khan, vừa nói, “Mau mang chân giò này đi đi!”
Thấy bộ dạng của Gia Cát Hồng Nhan, Đại phu nhân hoàn toàn trở lại bình thường, lập tức an ủi nàng: “Hồng Nhan, con sao vậy? Không sao chứ.” Bà dời chân giò kia đi, Gia Cát Hồng Nhan mới đỡ hơn một chút.
“Không cần!” Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên lắc đầu, “Ta không sao, không cần phiền Vương đại nhân.”
“Đại tiểu thư không cần câu nệ.” Hoàng hậu nói, “Để Vương đại nhân chẩn mạch cho ngươi đi, vừa rồi bản cung thấy ngươi nôn rất dữ, phải chắc chắn không có gì mới được.”
“Hồng Nhan, mau đi con!” Đại phu nhân lo lắng sẽ chọc giận Hoàng hậu, cầm lấy tay nàng đặt lên bàn.
Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lộ vẻ tuyệt vọng, cú đẩy này của Đại phu nhân, sẽ đẩy nàng vào vực sâu vạn kiếp bất phục, nhưng đón lấy ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng hậu, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Vương ngự y bắt mạch của Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt biến đổi, giúp phi tần trong cung xem mạch hơn hai mươi mấy năm, mạch tượng thế này ông rất quen thuộc.
“Vương đại nhân, sức khỏe của Đại tiểu thư ra sao? Có trở ngại gì không?” Hoàng hậu hỏi.
“Hồi bẩm nương nương, Đại tiểu thư…” Thấy bộ dạng Vương ngự y ấp úng, hình như có lời gì khó nói. Một cô nương chưa xuất giá lại mang thai, đây là chuyện cười lớn biết chừng nào.
“Là chứng bệnh khó chữa hay sao? Ngươi mau trả lời đi!” Hoàng hậu gằn giọng nói.
“Dạ, nương nương.” Vương ngự y hết nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Gia Cát Chiêm, chần chờ một lát, nói, “Sức khỏe của Đại tiểu thư không đáng ngại, chỉ là có thai.” Ông vốn thuộc phe của Chu thừa tướng, giờ phút này bắt được bím tóc của Gia Cát phủ thừa tướng, đương nhiên phải làm mọi cách để nói ra.
“Cái gì?” Hoàng hậu nhất thời không kịp phản ứng, “Sức khỏe không đáng ngại là tốt! Còn có… có thai?”
“Hồng Nhan, sao lại thế?” Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, khiếp sợ hỏi, “Có phải Vương đại nhân chẩn mạch nhầm không? Hồng Nhan còn chưa xuất giá, mấy hôm nay cơ thể cũng khó chịu, sao lại có thai được?”
“Phu nhân, hạ quan chắc chắn. Nếu phu nhân không tin, có thể mời đại phu khác đến xem.” Vương ngự y nói.
Gia Cát Chiêm lạnh lùng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt xanh tái, nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy, ông nhất định bay qua đó đá nàng mấy đá. Giờ phút này, trong lòng ông có phẫn nộ thế nào cũng chỉ có thể nín nhịn.
Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan tái nhợt, một tay nắm chặt lấy tay Đại phu nhân, cơ thể vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, tay kia thì nắm lại, móng tay đã bấm sâu vào da thịt, dòng máu đỏ sẫm theo vết thương chảy ra. Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy trời đất tối đen, đã hoàn toàn mất đi ý thức, như cái xác không hồn, lặng lẽ bật khóc.
Đại phu nhân vừa giận vừa đau, trách nàng chuyện lớn như vậy mà không nói với mình, nếu bà biết sớm, hôm nay sẽ không quậy ra chuyện lớn như vậy. Càng tức nàng làm một nữ nhân, mà không biết giữ thân trong sạch, làm ra cái chuyện không biết liêm sỉ, nửa đời sau, xem như hoàn toàn bị hủy. Đáng tiếc nàng lại là con gái của bà, sau này nhất định phải bị vạn người nhạo báng, bà làm sao không đau lòng cho được. Suy nghĩ Đại phu nhân xoay chuyển cực nhanh, mau chóng liên hệ chuyện này lại với nhau, trong óc bà đánh ầm một tiếng, chẳng lẽ chuyện này, từ đầu đến cuối đều do Gia Cát Linh Ẩn sắp đặt, mục đích chính là muốn ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện Gia Cát Hồng Nhan có thai? Bà hung tợn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, tiện nhân, lòng dạ quả thực rất độc ác, lại hoàn toàn quên mất bản thân bà đã định làm gì nàng.
“Dạ không cần.” Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên vẻ kinh hoảng, “Thần nữ đa tạ ý tốt của nương nương, đại phu nói, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”
“Ừm, vậy cũng được!” Hoàng hậu gật đầu, “Hôm nay sớm trở về nghỉ ngơi đi, Thiên nhi cũng phải chăm sóc tốt cho Tam nha đầu nhé.”
“Nhi thần tuân chỉ.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Mọi người vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế cho qua, Hoàng hậu cũng chỉ là nói vài câu khách sáo, sao sẽ thực sự truyền thái y chẩn mạch cho Tam tiểu thư chứ? Chu quý phi bởi vì kiêng dè Sở Lăng Thiên sẽ truy cứu chuyện công chúa Triêu Hoa, hôm nay đặc biệt im lặng, không nói câu nào.
Lúc này, Đại phu nhân đột ngột đứng lên, hành lễ với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Linh nhi cảm thấy khó chịu đã mấy ngày nay, thần phụ khẩn cầu nương nương, truyền ngự y chẩn mạch cho Linh nhi, nhìn thấy Linh nhi cả ngày ủ dột, người làm mẹ như thần phụ, trong lòng thực sự rất đau, rất khó chịu.”
“À…” Hoàng hậu ngờ vực nhìn Đại phu nhân, “Phu nhân nói thật lòng sao?”
“Hồi bẩm nương nương, thần phụ thật không dám giấu giếm, nhất định là Linh nhi không dám phiền đến nương nương nên mới nói như vậy. Bệnh trên người con, đau trong lòng mẹ, mong nương nương xem như cho thần phụ mặt mũi, mời ngự y chẩn mạch cho Linh nhi.”
“Tam nha đầu, sao không nói sớm?” Hoàng hậu thân thiết nói, “Sau khi tàn tiệc, ngươi về Dịch Khôn Cung cùng bản cung, bản cung sẽ truyền ngự y đến xem cho ngươi. Nhìn ngươi ốm yếu, bản cung cũng đau lòng.”
Gia Cát Linh Ẩn dường như có chút hoảng hốt, nói: “Đa tạ nương nương, không cần, sức khỏe của thần nữ không đáng ngại.”
“Linh nhi…” Sở Lăng Thiên lo lắng nhìn nàng, ôn hòa nói, “Nghe lời mẫu hậu đi, phát hiện sớm một chút sẽ tốt cho việc tịnh dưỡng hơn.”
“Thất gia…” Dáng vẻ Gia Cát Linh Ẩn muốn nói lại thôi, “Thực sự không cần, ta không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa là khỏe thôi.”
“Tam nha đầu, không lẽ ngươi có uẩn khúc gì khó nói?” Hoàng hậu cảm thấy kỳ lạ, đổi lại là người khác, đã sớm dập đầu tạ ơn, làm sao lại từ chối, ân điển thế này, người khác cầu còn không được.
“Không… Không có…” Gia Cát Linh Ẩn ấp úng, “Thần nữ thật sự không sao.”
Thấy nàng chối đây đẩy, sự nghi hoặc trong lòng Hoàng hậu càng sâu. Nhận định chắc chắn nàng có điều che giấu, hay thực sự đã mang thai? Càng không cho chẩn mạch thì lại càng muốn, Hoàng hậu cảm thấy nhất định phải biết rõ ràng, “Tam nha đầu, đừng từ chối nữa, hiện giờ bản cung lập tức truyền ngự y đến bắt mạch cho ngươi.”
“Dạ?” Gia Cát Linh Ẩn kinh hoảng kêu lên, tay chân bắt đầu có chút luống cuống.
Hoàng hậu càng thêm khẳng định bên trong chắc chắn có mờ ám, “Tiêu Ôn, lập tức truyền Vương ngự y đến đây!”
“Dạ, nương nương.” Tiêu Ôn cau mày, hoài nghi nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lập tức đi truyền chỉ.
Đại phu nhân quỳ xuống trước Hoàng hậu, dập đầu một cái: “Thần phụ đa tạ hậu ái của nương nương dành cho Linh nhi.”
“Phu nhân không cần đa lễ.” Hoàng hậu nhàn nhạt nói.
Đại phu nhân trở về chỗ ngồi của mình, cơ thể bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, rốt cục cũng đợi được đến ngày hôm nay. Hôm nay, cho dù nha đầu thối kia có may mắn được sống sót, nhưng đoán chừng cũng chỉ thừa lại nửa cái mạng, có sự sỉ nhục của hôm nay, đời này của nó tuyệt đối không còn cơ hội chuyển mình. Tuy rằng tiết trời khá lạnh, nhưng lòng bàn tay của Đại phu nhân lại bởi vì khẩn trương mà chảy không ít mồ hôi. Tam di nương, hôm nay ta rốt cục cũng có thể diệt tận gốc Tam phòng!
Vương ngự y nhanh chóng theo Tiêu Ôn đi vào bữa tiệc.
“Vương ái khanh, mau xem cho Tam nha đầu thử, rốt cục là bị làm sao vậy?” Sở Kim Triêu lo lắng nói, nhìn thấy bộ dạng của Gia Cát Linh Ẩn, ông cũng rất lo lắng.
“Thực sự không cần.” Gia Cát Linh Ẩn còn đang từ chối, “Nương nương, thần nữ không sao, không cần làm phiền Vương đại nhân.”
“Linh nhi ngoan nào.” Sở Lăng Thiên cầm tay nàng, đưa đến trước mặt Vương ngự y, “Vương đại nhân, mời chẩn mạch.”
Khóe miệng Đại phu nhân không khống chế được, lộ ra nụ cười, trong lòng âm thầm hò hét, Vương ngự y, nói mau, nói mau, nói nha đầu thối ấy có mang! Bà nhìn chằm chằm Vương ngự y, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Gia Cát Hồng Nhan thấy thế, hoài nghi hỏi.
“À, không có gì!” Đại phu nhân mỉm cười thần bí với nàng, “Lát nữa con sẽ biết, hôm nay Gia Cát Linh Ẩn chết chắc rồi.” Lo lắng bí mật khó giữ được nếu có nhiều người biết, chuyện này ngay cả Gia Cát Hồng Nhan bà cũng không nói.
“Sao mẹ?” Gia Cát Hồng Nhan nghe ra được trong giọng nói của Đại phu nhân có gì đó, trên mặt lại lập tức hiện lên vẻ kích động.
Đại phu nhân nhìn chằm chằm Vương ngự y không dời mắt, chỉ thấy Vương ngự y chốc chốc nhíu mày nhăn mặt, chốc chốc lại ra vẻ hoài nghi, chỉ là chậm chập chưa nói kết quả.
Sở Lăng Thiên thấy hai ngón tay của Vương ngự y đặt trên cổ tay của Gia Cát Linh Ẩn lúc đổi chỗ này lúc chuyển chỗ kia, sắc mặt có chút không vui, “Vương ngự y, có kết luận chưa?”
Vương ngự y gật đầu, đi đến giữa điện, bẩm báo lại kết luận của ông với Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Đại phu nhân nắm chặt lấy tay của Gia Cát Hồng Nhan, chính là giờ khắc này!
“Vương ái khanh, Tam nha đầu thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương, sức khỏe quận quân không đáng ngại, có thể do nghỉ ngơi không đủ, chú ý nghỉ ngơi là được rồi.” Vương ngự y bẩm báo chi tiết.
“Vậy là tốt rồi!” Sở Kim Triêu yên tâm gật đầu, “Tam nha đầu, nghe ngự y nói chưa? Trở về phải nghỉ ngơi đó.”
“Thần nữ đã biết, đa tạ ân điển của Hoàng thượng, nương nương.”
Gia Cát Linh Ẩn nhếch mép cười, nhìn về hướng Đại phu nhân, chỉ thấy miệng bà đang há hốc, vẻ mặt dại ra nhìn phía trước, không nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, đi đến trước mặt Đại phu nhân, cung kính nói: “Linh nhi đa tạ sự yêu thương của mẫu thân, con kính mẹ một ly.”
Đại phu nhân vẫn ngây ra như phỗng, đầu óc bà trống rỗng, càng không ngừng vang lên lời nói của Vương ngự y, sức khỏe quận quân không đáng ngại, sức khỏe quận quân không đáng ngại…
“Mẹ, Linh nhi kính mẹ!” Gia Cát Linh Ẩn lại nói, Đại phu nhân vẫn không chú ý đến nàng.
Gia Cát Hồng Nhan lấy khuỷu tay huých bà, bà mới lấy lại tinh thần.
“Mẹ, Linh nhi kính mẹ!” Gia Cát Linh Ẩn nói lại lần nữa.
“À.” Đại phu nhân đờ dẫn nâng chén rượu lên, đổ xuống, toàn bộ rượu đổ hết lên vạt váy của bà, bà cũng không phát hiện ra.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Thấy lạnh à?” Gia Cát Linh Ẩn nắm lấy tay Đại phu nhân, “Ôi, sao tay mẹ lại lạnh thế này?”
Đại phu nhân từ từ vực dậy tinh thần, trên mặt hiện lên vẻ cười: “Mẹ không sao, Linh nhi thật có lòng.”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn chằm chằm cái giò heo ở trên bàn Đại phu nhân, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nàng đẩy cái chân giò đầy mỡ đến trước mặt Gia Cát Hồng Nhan: “Đại tỷ, ăn nhiều một chút nhé!”
Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy chân giò đầy mỡ, lại ngửi thấy mùi dầu mỡ nồng nặc của nó, trong dạ dày nhất thời cuộn trào, nàng làm sao cũng không kiềm chế được, nghiêng đầu sang một bên, không ngừng nôn khan.
“Đại tỷ, tỷ sao vậy?” Gia Cát Linh Ẩn thân thiết hỏi Gia Cát Hồng Nhan, nàng quay về hướng Hoàng hậu, khẩn cầu, “Nương nương, có thể để Vương đại nhân bắt mạch cho đại tỷ được không? Hình như đại tỷ rất khó chịu.”
“Vương đại nhân, ngươi xem đi.” Gia Cát Linh Ẩn đã lên tiếng, Hoàng hậu cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
“Dạ, nương nương.” Vương ngự y đí đến bên cạnh Gia Cát Hồng Nhan, muốn giúp nàng xem mạch.
“Không cần! Tránh ra!” Gia Cát Hồng Nhan thấy ngự y bước đến, nhất thời hoảng sợ thất thố, nàng vừa nôn khan, vừa nói, “Mau mang chân giò này đi đi!”
Thấy bộ dạng của Gia Cát Hồng Nhan, Đại phu nhân hoàn toàn trở lại bình thường, lập tức an ủi nàng: “Hồng Nhan, con sao vậy? Không sao chứ.” Bà dời chân giò kia đi, Gia Cát Hồng Nhan mới đỡ hơn một chút.
“Không cần!” Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên lắc đầu, “Ta không sao, không cần phiền Vương đại nhân.”
“Đại tiểu thư không cần câu nệ.” Hoàng hậu nói, “Để Vương đại nhân chẩn mạch cho ngươi đi, vừa rồi bản cung thấy ngươi nôn rất dữ, phải chắc chắn không có gì mới được.”
“Hồng Nhan, mau đi con!” Đại phu nhân lo lắng sẽ chọc giận Hoàng hậu, cầm lấy tay nàng đặt lên bàn.
Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lộ vẻ tuyệt vọng, cú đẩy này của Đại phu nhân, sẽ đẩy nàng vào vực sâu vạn kiếp bất phục, nhưng đón lấy ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng hậu, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Vương ngự y bắt mạch của Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt biến đổi, giúp phi tần trong cung xem mạch hơn hai mươi mấy năm, mạch tượng thế này ông rất quen thuộc.
“Vương đại nhân, sức khỏe của Đại tiểu thư ra sao? Có trở ngại gì không?” Hoàng hậu hỏi.
“Hồi bẩm nương nương, Đại tiểu thư…” Thấy bộ dạng Vương ngự y ấp úng, hình như có lời gì khó nói. Một cô nương chưa xuất giá lại mang thai, đây là chuyện cười lớn biết chừng nào.
“Là chứng bệnh khó chữa hay sao? Ngươi mau trả lời đi!” Hoàng hậu gằn giọng nói.
“Dạ, nương nương.” Vương ngự y hết nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Gia Cát Chiêm, chần chờ một lát, nói, “Sức khỏe của Đại tiểu thư không đáng ngại, chỉ là có thai.” Ông vốn thuộc phe của Chu thừa tướng, giờ phút này bắt được bím tóc của Gia Cát phủ thừa tướng, đương nhiên phải làm mọi cách để nói ra.
“Cái gì?” Hoàng hậu nhất thời không kịp phản ứng, “Sức khỏe không đáng ngại là tốt! Còn có… có thai?”
“Hồng Nhan, sao lại thế?” Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, khiếp sợ hỏi, “Có phải Vương đại nhân chẩn mạch nhầm không? Hồng Nhan còn chưa xuất giá, mấy hôm nay cơ thể cũng khó chịu, sao lại có thai được?”
“Phu nhân, hạ quan chắc chắn. Nếu phu nhân không tin, có thể mời đại phu khác đến xem.” Vương ngự y nói.
Gia Cát Chiêm lạnh lùng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt xanh tái, nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy, ông nhất định bay qua đó đá nàng mấy đá. Giờ phút này, trong lòng ông có phẫn nộ thế nào cũng chỉ có thể nín nhịn.
Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan tái nhợt, một tay nắm chặt lấy tay Đại phu nhân, cơ thể vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, tay kia thì nắm lại, móng tay đã bấm sâu vào da thịt, dòng máu đỏ sẫm theo vết thương chảy ra. Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy trời đất tối đen, đã hoàn toàn mất đi ý thức, như cái xác không hồn, lặng lẽ bật khóc.
Đại phu nhân vừa giận vừa đau, trách nàng chuyện lớn như vậy mà không nói với mình, nếu bà biết sớm, hôm nay sẽ không quậy ra chuyện lớn như vậy. Càng tức nàng làm một nữ nhân, mà không biết giữ thân trong sạch, làm ra cái chuyện không biết liêm sỉ, nửa đời sau, xem như hoàn toàn bị hủy. Đáng tiếc nàng lại là con gái của bà, sau này nhất định phải bị vạn người nhạo báng, bà làm sao không đau lòng cho được. Suy nghĩ Đại phu nhân xoay chuyển cực nhanh, mau chóng liên hệ chuyện này lại với nhau, trong óc bà đánh ầm một tiếng, chẳng lẽ chuyện này, từ đầu đến cuối đều do Gia Cát Linh Ẩn sắp đặt, mục đích chính là muốn ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện Gia Cát Hồng Nhan có thai? Bà hung tợn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, tiện nhân, lòng dạ quả thực rất độc ác, lại hoàn toàn quên mất bản thân bà đã định làm gì nàng.
/352
|