“Tam nha đầu, chuyện này không cần con hỏi đến. Con cũng quá làm càn rồi, lại có thể nói thẳng như vậy, con thấy trẫm yêu thương con quá rồi sao? Sau này không được nhắc lại chuyện này, lời nói hôm nay của trẫm, con cũng không thể nói với bất kỳ ai.”
“Dạ, thần nữ tuân chỉ.”
“Được rồi, đứng lên đi.” Cuối cùng Sở Kim Triêu vẫn là yêu thương nàng, “Con sẽ không ghi hận với trẫm chứ?”
“Thần nữ không dám.”
Bên ngoài trời tuyết lớn, Sở Kim Triêu giữ nàng lại cho đến khi tuyết ngừng, mới để nàng xuất cung.
Gia Cát Linh Ẩn vừa đến cửa cung, thì nhìn thấy Trần Cẩm Phàm đứng ở đó.
Nhìn thấy nàng, Trần Cẩm Phàm lập tức đi đến: “Linh nhi, sao muộn như vậy mới về? Chỗ Hoàng thượng có gì phiền hà sao?”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, muội không sao. Tuyết rơi cả ngày, Hoàng thượng thấy tuyết ngừng mới để muội về. Cẩm Phàm tỷ tỷ đang đợi ai sao?”
“Chờ muội đó. Đại ca muội xuất chinh, muội biết không?”
“Biết.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Là muội đề cử đại ca với Hoàng thượng, mấy ngày nay, ở lại Ngân Đô không được an toàn.”
“Linh nhi và ta cùng chung suy nghĩ. Mấy hôm nay, người đến phủ mỗi lúc một đông, ta cuối cùng cảm thấy, sẽ có chuyện lớn phát sinh, Như Phong rời đi cũng là chuyện tốt. Ta đến, chính là nhắc nhở muội phải cẩn thận nhiều hơn, dù sao Thất ca cũng không ở đây.”
Gia Cát Linh Ẩn nắm tay nàng, vỗ vỗ: “Cẩm Phàm tỷ tỷ yên tâm, mấy ngày nay Hoàng thượng đều triệu muội tiến cung, còn không ai dám làm gì muội. Nhưng trái lại tỷ tỷ, tỷ nên cẩn thận một chút, cần phải đợi đại ca về cưới tỷ.”
“Muội đó, chỉ biết chọc ta. Mau hồi phủ đi, ta cũng phải trở về.”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ cẩn thận.”
“Ừm.” Trần Cẩm Phàm lên kiệu, vẫy vẫy tay với nàng.
Gia Cát Linh Ẩn cũng vẫy tay lại, đang định lên kiệu, lại thấy Gia Cát Chiêm từ trong cung đi ra. Nàng không nhìn ông, lên thẳng kiệu.
“Linh nhi, chờ đã. Phụ thân có chuyện muốn nói với con.” Gia Cát Chiêm chạy đến trước mặt nàng.
“Phụ thân, có chuyện gì hồi phủ nói sau, trời lạnh lắm.”
“Linh nhi, là về Thất điện hạ.”
Chân Gia Cát Linh Ẩn bước lên kiệu bỗng thu lại, nàng xoay người, “Chuyện gì?”
Gia Cát Chiêm vươn tay, giúp nàng vén tóc trên trán, “Linh nhi, mấy hôm nay khổ cho con. Hôm nay phụ thân nghe được từ chỗ Hình bộ, chuyện Thất điện hạ đã không còn cách cứu vãn, con nên bỏ cuộc đi. Linh nhi… Linh nhi…”
Chỉ thấy thân thể Gia Cát Linh Ẩn từ từ ngã về phía sau, Gia Cát Chiêm đón được nàng, ôm nàng vào trong kiệu. Sau đó ông nói với mấy kiệu phu: “Mấy vị tiểu ca vất vả rồi, Linh nhi cứ để bản tướng đưa về.”
Ông phất tay, mấy tên sai vặt chạy đến, khiêng cỗ kiệu đi. Hướng đi của kiệu không phải về phủ Thừa tướng, mà là Lục vương phủ.
Trong viện nhỏ của Lục vương phủ, Gia Cát Hồng Nhan đang ngồi trong phòng tức giận, trên nền đất đều là mảnh vỡ đồ sứ, hai nha hoàn quỳ gối trước mặt nàng, không dám thở mạnh, trên mặt hai người vừa đỏ vừa sưng.
“Liên nhi, ngươi đi, mau mời Lục điện hạ đến đây!” Gia Cát Hồng Nhan chỉ vào một nha hoàn, tức giận nói, “Nếu không mời được, ngươi không cần quay về nữa!”
“Nương nương, Lục điện hạ nói… Người… Người tuyệt đối sẽ không bước vào chỗ này nửa bước…”
“Bốp!” Trên mặt nha hoàn tên Liên nhi trúng một cái tát.
“Ta mặc kệ, nếu ngươi mời không được, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi!”
”Nương nương, nương nương, không xong rồi!” Gia Cát Hồng Nhan đang cực kỳ tức giận thì một nha hoàn hớt ha hớt hải chạy tới, vừa chạy vừa la lên.
“Ồn ào cái gì? Chết cha chết mẹ hay sao?” Gia Cát Hồng Nhan tức tối nói, “Một chút phép tắc cũng không có!”
“Nương nương, nô tỳ nhìn thấy vương gia bế một nữ nhân từ trong kiệu xuống.”
“Ngươi nói gì?” Gia Cát Hồng Nhan đứng phắt dậy, “Nữ nhân? Đứa nào? Mau dẫn bản cung đi xem!”
Nàng nhấc váy, vội vàng chạy đi, nhìn thấy Sở Lăng Hiên đang bế một nữ tử trong lòng, sắc mặt tuy lạnh lùng, nhưng lại chứa vài phần nhu tình. Nàng nhất thời tức giận không chỗ trút, trong lòng nộ khí thăng thiên, vọt tới trước mặt Sở Lăng Hiên, chặn đường của hắn.
“Điện hạ, ả là ai? Người đưa ả về phủ làm gì?”
“Ngươi đang chất vấn ta?” Sở Lăng Hiên nheo mắt, “Cút ngay! Quay về viện của mình đi! Ngẫm lại xem mình có thân phận gì!”
“Lục điện hạ, ta mới là trắc phi người nạp, người không quan tâm ta cũng được, lại còn mang nữ nhân khác về phủ, người đặt ta ở chỗ nào? Dù sao ta cũng là Đại tiểu thư phủ Thừa tướng, làm trắc phi đã uất ức lắm rồi, sao người có thể đối với ta như vậy?”
“Nếu làm trắc phi cảm thấy uất ức quá, bản vương hưu ngươi, ngươi quay về phủ Thừa tướng tiếp tục làm Đại tiểu thư, được chưa?”
“Lục điện hạ… người… sao có thể đối với ta như thế?”
“Gia Cát trắc phi, bản vương lặp lại lần nữa! Nhận rõ thân phận của mình! Trắc phi thôi mà, còn đòi quản chuyện nam nữ của bản vương sao?”
“Nhiều ngày như vậy, ngay cả ngón tay của thần thiếp, người cũng chưa từng chạm qua, chính là vì nữ nhân này? Thần thiếp thật muốn nhìn xem, là nữ nhân thế nào, đáng để điện hạ đối đãi như thế.” Nói xong, nàng đưa tay muốn xoay mặt nữ tử trong ngực hắn, chỉ là vừa mới vươn ra, liền bị Sở Lăng Hiên hung hắng hất mạnh, nàng té ngồi trên tuyết.
“Trắc phi muốn bản vương chạm vào ngươi sao? Chi bằng ngươi tới nhìn xem, bản vương chạm vào nữ nhân khác như thế nào, để dập lửa trong lòng ngươi ha.”
“Người…” Gia Cát Hồng Nhan thịnh nộ, “Vô sỉ!”
Sở Lăng Hiên lạnh lùng cười, ôm nữ tử trong lòng đi về phía phòng ngủ của hắn.
Không biết qua bao lâu, Gia Cát Linh Ẩn từ từ tỉnh lại, đập vào mắt nàng toàn là xa lạ. Căn phòng xa lạ, mùi hương xa lạ, còn có… ánh mắt nàng rốt cục cũng đảo tới người đang ngồi ở một bên, nàng theo bản năng quấn chặt chăn: “Sở Lăng Hiên, ngươi đã làm gì ta?” Nàng muốn ngồi lên, nhưng toàn thân lại vô lực.
“Linh nhi, nàng tỉnh rồi?” Sở Lăng Hiên buông chén trà trong tay, đi đến bên giường, vẻ mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa, “Rốt cục nàng cũng tỉnh. Yên tâm đi, bản vương chưa làm gì nàng cả.”
Nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng chỉ cảm thấy sởn da gà, nàng lắc đầu, muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn, nàng còn nhớ mình ra khỏi cung, gặp Trần Cẩm Phàm, lại gặp Gia Cát Chiêm, đang chuẩn bị hồi phủ… Không đúng! Trong đầu nàng càng không ngừng hiện lên động tác Gia Cát Chiêm giúp nàng vén tóc, chẳng lẽ là ông hạ thuốc nàng vào lúc đó?
“Nhưng mà nàng yên tâm.” Sở Lăng Hiên vẫn tươi cười, “Lát nữa thôi, nàng sẽ cầu xin bản vương làm gì với nàng ngay. Lần trước để nàng may mắn trốn thoát, lần này, sẽ không may mắn như vậy đâu.”
“Sở Lăng Hiên, không thể tưởng tượng được, đường đường là Lục vương gia, lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu thế này.” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn giận dữ, “Ngươi mau thả ta ra, tìm không thấy ta, Hoàng thượng nhất định sẽ lo lắng.”
“Hoàng thượng muốn tìm nàng, cũng là chuyện của ngày mai. Qua đêm nay, nàng muốn làm gì cũng được. Bản vương có thể muốn nàng khi nàng hôn mê, nhưng mà, bản vương cảm thấy, để cho nàng tỉnh lại, sau đó khóc lóc cầu xin ta, như vậy lại càng thú vị. Thế nào? Có cảm giác gì chưa?”
Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, trong lòng như lửa đốt. Nàng cắn răng, chịu đựng, cơ thể lại không nhịn được, bắt đầu uốn éo.
“Nhanh như vậy đã nhịn không được ư?” Sở Lăng Hiên cúi người xuống, thì thầm bên tai nàng, “Nếu Sở Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”
Hắn hôn lên trán nàng, đưa tay cởi bỏ đai lưng bên hông nàng.
“Đừng!” Môi Gia Cát Linh Ẩn lờ mờ rướm máu, nhưng nàng vẫn cắn chặt nó, không cho mình phát ra tiếng không chịu nổi kia.
Sở Lăng Hiên không quan tâm nàng nói gì, ngậm lấy vành tai nàng, dùng đầu lưỡi liếm nó. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng tởm lợm, giờ phút này, nàng chỉ ước gì mình có thể giết chết nam nhân này.
“Ưm, thơm thật.” Sở Lăng Hiên tham lam hít ngửi mùi hương trên người nàng, “Hơn hẳn mùi hương của tất cả nữ nhân mà bản vương chơi đùa, khó trách Sở Lăng Thiên yêu thích nàng không nỡ rời tay, bản vương cũng nguyện hằng đêm cùng nàng sênh ca.”
“Cút ngay!” Gia Cát Linh Ẩn muốn đẩy hắn ra, lại không có sức.
Hắn xé toạch áo nàng, thở nặng, “Đêm nay, bản vương muốn để nàng biết, bản vương sẽ không kém hơn Sở Lăng Thiên, ở bất cứ phương diện nào.”
Tay Sở Lăng Hiên đang định thò vào vạt áo nàng, bỗng nhiên cảm thấy mùi nguy hiểm đến gần, hắn bản năng xoay người xuống giường, né tránh một đòn, thấy rõ người đến, hắn nhủ thầm không ổn: “Thương Y môn chủ, Lục vương phủ không chào đón ngươi, xin mời rời khỏi.”
“Sở Lăng Hiên, bớt nói nhảm đi, tránh ra!” Thương Y đẩy Sở Lăng Hiên ra, dùng chăn bọc Gia Cát Linh Ẩn lại, “Món nợ này, chờ Linh nhi khá hơn, ông sẽ tìm ngươi tính sổ!”
“Ha ha!” Sở Lăng Hiên cười lạnh, “Người của bản vương, ngươi muốn mang đi là có thể mang đi sao? Để nàng xuống, bản vương có thể không truy cứu, nếu không, bản vương sẽ diệt Thanh Ngọc Môn của ngươi!”
“Khẩu khí quả thật không nhỏ, cho dù là Sở Kim Triêu, cũng không dám nói những lời này! Không biết trời cao đất dày. Tránh ra!”
“Đừng hòng!” Sở Lăng Hiên tháo kiếm trên tường xuống, đâm về phía Thương Y.
Thương Y vác Gia Cát Linh Ẩn lên, nhảy ra từ cửa sổ, Sở Lăng Hiên đuổi theo sát nút. Trong bóng đêm, chỉ thấy một bóng người té phịch xuống đất. Sở Lăng Hiên chống chuôi kiếm xuống, mới không để bản thân té ngã, hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn theo hướng chạy của Thương Y, tay ôm miệng, phun ra ngụm máu.
Thương Y mang Gia Cát Linh Ẩn về Trục Nguyệt Hiên, tác dụng thuốc vẫn còn chưa tan, vẻ mặt nàng đỏ bừng, ôm chặt lấy Thương Y: “Thương Y, ta sắp không khống chế được bản thân rồi, ngươi… ngươi giết ta đi.”
“Đồ ngốc, làm gì nghiêm trọng vậy.”
Thương Y bảo Mộc Tê và Tiểu Điệp chuẩn bị một thùng nước ấm, y nhắm mắt lại, trút bỏ xiêm y của nàng, bỏ nàng vào trong thùng nước, sau đó vận công ép toàn bộ chất độc đến cổ họng nàng.
Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, rồi phun ra một ngụm máu đen, cảm giác cực nóng này nhất thời tan biến, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Hiện giờ không sao rồi, ngươi mau mặc đồ vào đi, đừng để cảm lạnh.” Thương Y đứng lên, mắt vẫn nhắm, lần mò ra khỏi phòng.
Một lát sau, Gia Cát Linh Ẩn mặc xong xiêm y ra bên ngoài, Thương Y còn chưa đi, nàng nói với y: “Cám ơn ngươi.”
“Không sao là tốt rồi! Hiện tại là thời kỳ nguy hiểm, mọi chuyện phải cẩn thận, mấy ngày nay ta sẽ ở lại chỗ này, chờ tiểu tử Sở Lăng Thiên trở về, ta sẽ lại đi.”
“Đa tạ ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn không biết nói gì hơn, nàng chỉ có thể xem y là bằng hữu, vậy mà y vẫn luôn bảo vệ nàng.
“Dạ, thần nữ tuân chỉ.”
“Được rồi, đứng lên đi.” Cuối cùng Sở Kim Triêu vẫn là yêu thương nàng, “Con sẽ không ghi hận với trẫm chứ?”
“Thần nữ không dám.”
Bên ngoài trời tuyết lớn, Sở Kim Triêu giữ nàng lại cho đến khi tuyết ngừng, mới để nàng xuất cung.
Gia Cát Linh Ẩn vừa đến cửa cung, thì nhìn thấy Trần Cẩm Phàm đứng ở đó.
Nhìn thấy nàng, Trần Cẩm Phàm lập tức đi đến: “Linh nhi, sao muộn như vậy mới về? Chỗ Hoàng thượng có gì phiền hà sao?”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, muội không sao. Tuyết rơi cả ngày, Hoàng thượng thấy tuyết ngừng mới để muội về. Cẩm Phàm tỷ tỷ đang đợi ai sao?”
“Chờ muội đó. Đại ca muội xuất chinh, muội biết không?”
“Biết.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Là muội đề cử đại ca với Hoàng thượng, mấy ngày nay, ở lại Ngân Đô không được an toàn.”
“Linh nhi và ta cùng chung suy nghĩ. Mấy hôm nay, người đến phủ mỗi lúc một đông, ta cuối cùng cảm thấy, sẽ có chuyện lớn phát sinh, Như Phong rời đi cũng là chuyện tốt. Ta đến, chính là nhắc nhở muội phải cẩn thận nhiều hơn, dù sao Thất ca cũng không ở đây.”
Gia Cát Linh Ẩn nắm tay nàng, vỗ vỗ: “Cẩm Phàm tỷ tỷ yên tâm, mấy ngày nay Hoàng thượng đều triệu muội tiến cung, còn không ai dám làm gì muội. Nhưng trái lại tỷ tỷ, tỷ nên cẩn thận một chút, cần phải đợi đại ca về cưới tỷ.”
“Muội đó, chỉ biết chọc ta. Mau hồi phủ đi, ta cũng phải trở về.”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ cẩn thận.”
“Ừm.” Trần Cẩm Phàm lên kiệu, vẫy vẫy tay với nàng.
Gia Cát Linh Ẩn cũng vẫy tay lại, đang định lên kiệu, lại thấy Gia Cát Chiêm từ trong cung đi ra. Nàng không nhìn ông, lên thẳng kiệu.
“Linh nhi, chờ đã. Phụ thân có chuyện muốn nói với con.” Gia Cát Chiêm chạy đến trước mặt nàng.
“Phụ thân, có chuyện gì hồi phủ nói sau, trời lạnh lắm.”
“Linh nhi, là về Thất điện hạ.”
Chân Gia Cát Linh Ẩn bước lên kiệu bỗng thu lại, nàng xoay người, “Chuyện gì?”
Gia Cát Chiêm vươn tay, giúp nàng vén tóc trên trán, “Linh nhi, mấy hôm nay khổ cho con. Hôm nay phụ thân nghe được từ chỗ Hình bộ, chuyện Thất điện hạ đã không còn cách cứu vãn, con nên bỏ cuộc đi. Linh nhi… Linh nhi…”
Chỉ thấy thân thể Gia Cát Linh Ẩn từ từ ngã về phía sau, Gia Cát Chiêm đón được nàng, ôm nàng vào trong kiệu. Sau đó ông nói với mấy kiệu phu: “Mấy vị tiểu ca vất vả rồi, Linh nhi cứ để bản tướng đưa về.”
Ông phất tay, mấy tên sai vặt chạy đến, khiêng cỗ kiệu đi. Hướng đi của kiệu không phải về phủ Thừa tướng, mà là Lục vương phủ.
Trong viện nhỏ của Lục vương phủ, Gia Cát Hồng Nhan đang ngồi trong phòng tức giận, trên nền đất đều là mảnh vỡ đồ sứ, hai nha hoàn quỳ gối trước mặt nàng, không dám thở mạnh, trên mặt hai người vừa đỏ vừa sưng.
“Liên nhi, ngươi đi, mau mời Lục điện hạ đến đây!” Gia Cát Hồng Nhan chỉ vào một nha hoàn, tức giận nói, “Nếu không mời được, ngươi không cần quay về nữa!”
“Nương nương, Lục điện hạ nói… Người… Người tuyệt đối sẽ không bước vào chỗ này nửa bước…”
“Bốp!” Trên mặt nha hoàn tên Liên nhi trúng một cái tát.
“Ta mặc kệ, nếu ngươi mời không được, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi!”
”Nương nương, nương nương, không xong rồi!” Gia Cát Hồng Nhan đang cực kỳ tức giận thì một nha hoàn hớt ha hớt hải chạy tới, vừa chạy vừa la lên.
“Ồn ào cái gì? Chết cha chết mẹ hay sao?” Gia Cát Hồng Nhan tức tối nói, “Một chút phép tắc cũng không có!”
“Nương nương, nô tỳ nhìn thấy vương gia bế một nữ nhân từ trong kiệu xuống.”
“Ngươi nói gì?” Gia Cát Hồng Nhan đứng phắt dậy, “Nữ nhân? Đứa nào? Mau dẫn bản cung đi xem!”
Nàng nhấc váy, vội vàng chạy đi, nhìn thấy Sở Lăng Hiên đang bế một nữ tử trong lòng, sắc mặt tuy lạnh lùng, nhưng lại chứa vài phần nhu tình. Nàng nhất thời tức giận không chỗ trút, trong lòng nộ khí thăng thiên, vọt tới trước mặt Sở Lăng Hiên, chặn đường của hắn.
“Điện hạ, ả là ai? Người đưa ả về phủ làm gì?”
“Ngươi đang chất vấn ta?” Sở Lăng Hiên nheo mắt, “Cút ngay! Quay về viện của mình đi! Ngẫm lại xem mình có thân phận gì!”
“Lục điện hạ, ta mới là trắc phi người nạp, người không quan tâm ta cũng được, lại còn mang nữ nhân khác về phủ, người đặt ta ở chỗ nào? Dù sao ta cũng là Đại tiểu thư phủ Thừa tướng, làm trắc phi đã uất ức lắm rồi, sao người có thể đối với ta như vậy?”
“Nếu làm trắc phi cảm thấy uất ức quá, bản vương hưu ngươi, ngươi quay về phủ Thừa tướng tiếp tục làm Đại tiểu thư, được chưa?”
“Lục điện hạ… người… sao có thể đối với ta như thế?”
“Gia Cát trắc phi, bản vương lặp lại lần nữa! Nhận rõ thân phận của mình! Trắc phi thôi mà, còn đòi quản chuyện nam nữ của bản vương sao?”
“Nhiều ngày như vậy, ngay cả ngón tay của thần thiếp, người cũng chưa từng chạm qua, chính là vì nữ nhân này? Thần thiếp thật muốn nhìn xem, là nữ nhân thế nào, đáng để điện hạ đối đãi như thế.” Nói xong, nàng đưa tay muốn xoay mặt nữ tử trong ngực hắn, chỉ là vừa mới vươn ra, liền bị Sở Lăng Hiên hung hắng hất mạnh, nàng té ngồi trên tuyết.
“Trắc phi muốn bản vương chạm vào ngươi sao? Chi bằng ngươi tới nhìn xem, bản vương chạm vào nữ nhân khác như thế nào, để dập lửa trong lòng ngươi ha.”
“Người…” Gia Cát Hồng Nhan thịnh nộ, “Vô sỉ!”
Sở Lăng Hiên lạnh lùng cười, ôm nữ tử trong lòng đi về phía phòng ngủ của hắn.
Không biết qua bao lâu, Gia Cát Linh Ẩn từ từ tỉnh lại, đập vào mắt nàng toàn là xa lạ. Căn phòng xa lạ, mùi hương xa lạ, còn có… ánh mắt nàng rốt cục cũng đảo tới người đang ngồi ở một bên, nàng theo bản năng quấn chặt chăn: “Sở Lăng Hiên, ngươi đã làm gì ta?” Nàng muốn ngồi lên, nhưng toàn thân lại vô lực.
“Linh nhi, nàng tỉnh rồi?” Sở Lăng Hiên buông chén trà trong tay, đi đến bên giường, vẻ mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa, “Rốt cục nàng cũng tỉnh. Yên tâm đi, bản vương chưa làm gì nàng cả.”
Nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng chỉ cảm thấy sởn da gà, nàng lắc đầu, muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn, nàng còn nhớ mình ra khỏi cung, gặp Trần Cẩm Phàm, lại gặp Gia Cát Chiêm, đang chuẩn bị hồi phủ… Không đúng! Trong đầu nàng càng không ngừng hiện lên động tác Gia Cát Chiêm giúp nàng vén tóc, chẳng lẽ là ông hạ thuốc nàng vào lúc đó?
“Nhưng mà nàng yên tâm.” Sở Lăng Hiên vẫn tươi cười, “Lát nữa thôi, nàng sẽ cầu xin bản vương làm gì với nàng ngay. Lần trước để nàng may mắn trốn thoát, lần này, sẽ không may mắn như vậy đâu.”
“Sở Lăng Hiên, không thể tưởng tượng được, đường đường là Lục vương gia, lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu thế này.” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn giận dữ, “Ngươi mau thả ta ra, tìm không thấy ta, Hoàng thượng nhất định sẽ lo lắng.”
“Hoàng thượng muốn tìm nàng, cũng là chuyện của ngày mai. Qua đêm nay, nàng muốn làm gì cũng được. Bản vương có thể muốn nàng khi nàng hôn mê, nhưng mà, bản vương cảm thấy, để cho nàng tỉnh lại, sau đó khóc lóc cầu xin ta, như vậy lại càng thú vị. Thế nào? Có cảm giác gì chưa?”
Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, trong lòng như lửa đốt. Nàng cắn răng, chịu đựng, cơ thể lại không nhịn được, bắt đầu uốn éo.
“Nhanh như vậy đã nhịn không được ư?” Sở Lăng Hiên cúi người xuống, thì thầm bên tai nàng, “Nếu Sở Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”
Hắn hôn lên trán nàng, đưa tay cởi bỏ đai lưng bên hông nàng.
“Đừng!” Môi Gia Cát Linh Ẩn lờ mờ rướm máu, nhưng nàng vẫn cắn chặt nó, không cho mình phát ra tiếng không chịu nổi kia.
Sở Lăng Hiên không quan tâm nàng nói gì, ngậm lấy vành tai nàng, dùng đầu lưỡi liếm nó. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng tởm lợm, giờ phút này, nàng chỉ ước gì mình có thể giết chết nam nhân này.
“Ưm, thơm thật.” Sở Lăng Hiên tham lam hít ngửi mùi hương trên người nàng, “Hơn hẳn mùi hương của tất cả nữ nhân mà bản vương chơi đùa, khó trách Sở Lăng Thiên yêu thích nàng không nỡ rời tay, bản vương cũng nguyện hằng đêm cùng nàng sênh ca.”
“Cút ngay!” Gia Cát Linh Ẩn muốn đẩy hắn ra, lại không có sức.
Hắn xé toạch áo nàng, thở nặng, “Đêm nay, bản vương muốn để nàng biết, bản vương sẽ không kém hơn Sở Lăng Thiên, ở bất cứ phương diện nào.”
Tay Sở Lăng Hiên đang định thò vào vạt áo nàng, bỗng nhiên cảm thấy mùi nguy hiểm đến gần, hắn bản năng xoay người xuống giường, né tránh một đòn, thấy rõ người đến, hắn nhủ thầm không ổn: “Thương Y môn chủ, Lục vương phủ không chào đón ngươi, xin mời rời khỏi.”
“Sở Lăng Hiên, bớt nói nhảm đi, tránh ra!” Thương Y đẩy Sở Lăng Hiên ra, dùng chăn bọc Gia Cát Linh Ẩn lại, “Món nợ này, chờ Linh nhi khá hơn, ông sẽ tìm ngươi tính sổ!”
“Ha ha!” Sở Lăng Hiên cười lạnh, “Người của bản vương, ngươi muốn mang đi là có thể mang đi sao? Để nàng xuống, bản vương có thể không truy cứu, nếu không, bản vương sẽ diệt Thanh Ngọc Môn của ngươi!”
“Khẩu khí quả thật không nhỏ, cho dù là Sở Kim Triêu, cũng không dám nói những lời này! Không biết trời cao đất dày. Tránh ra!”
“Đừng hòng!” Sở Lăng Hiên tháo kiếm trên tường xuống, đâm về phía Thương Y.
Thương Y vác Gia Cát Linh Ẩn lên, nhảy ra từ cửa sổ, Sở Lăng Hiên đuổi theo sát nút. Trong bóng đêm, chỉ thấy một bóng người té phịch xuống đất. Sở Lăng Hiên chống chuôi kiếm xuống, mới không để bản thân té ngã, hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn theo hướng chạy của Thương Y, tay ôm miệng, phun ra ngụm máu.
Thương Y mang Gia Cát Linh Ẩn về Trục Nguyệt Hiên, tác dụng thuốc vẫn còn chưa tan, vẻ mặt nàng đỏ bừng, ôm chặt lấy Thương Y: “Thương Y, ta sắp không khống chế được bản thân rồi, ngươi… ngươi giết ta đi.”
“Đồ ngốc, làm gì nghiêm trọng vậy.”
Thương Y bảo Mộc Tê và Tiểu Điệp chuẩn bị một thùng nước ấm, y nhắm mắt lại, trút bỏ xiêm y của nàng, bỏ nàng vào trong thùng nước, sau đó vận công ép toàn bộ chất độc đến cổ họng nàng.
Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, rồi phun ra một ngụm máu đen, cảm giác cực nóng này nhất thời tan biến, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Hiện giờ không sao rồi, ngươi mau mặc đồ vào đi, đừng để cảm lạnh.” Thương Y đứng lên, mắt vẫn nhắm, lần mò ra khỏi phòng.
Một lát sau, Gia Cát Linh Ẩn mặc xong xiêm y ra bên ngoài, Thương Y còn chưa đi, nàng nói với y: “Cám ơn ngươi.”
“Không sao là tốt rồi! Hiện tại là thời kỳ nguy hiểm, mọi chuyện phải cẩn thận, mấy ngày nay ta sẽ ở lại chỗ này, chờ tiểu tử Sở Lăng Thiên trở về, ta sẽ lại đi.”
“Đa tạ ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn không biết nói gì hơn, nàng chỉ có thể xem y là bằng hữu, vậy mà y vẫn luôn bảo vệ nàng.
/352
|