Sở Lăng Thiên thấy nàng cầm hộp phấn trút giận, không khỏi bật cười: “Linh nhi, còn bôi nữa, mặt sắp nát rồi!”
“Người còn nói, chờ xem, Hoàng hậu nhất định lấy chuyện này ra bới móc.”
“Vừa hay, lời đồn bản vương không được có thể tự sụp đổ.”
“Được rồi được rồi, cứ như vậy đi.” Thấy hiệu quả không lớn lắm, Gia Cát Linh Ẩn dứt khoát buông tay, dù sao nàng cũng không để ý cách nhìn của người khác, chỉ là đi thỉnh an xuất phát từ lễ nghi mà thôi.
“Đi thôi.” Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, đi ra ngoài.
Khi Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn đến Dịch Khôn Cung, người bên trong đúng là đã đến không ít. Ngoại trừ Sở Lăng Dực mới đến, Hà Sướng Uyển, Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan, còn có Chu quý phi, Chu Tuyết Tranh, ngay cả Hoàng thượng cũng ở đó.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu, quý phi nương nương. Nhi thần và Linh nhi đến trễ, xin thứ tội.”
“Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, quý phi nương nương.”
“Tam nha đầu, Thiên nhi, mau đứng lên.” Sở Kim Triêu cười ha ha nói, “Tam nha đầu, con và Thiên nhi đã thành thân, phải gọi chúng ta là phụ hoàng, mẫu hậu theo Thiên nhi mới phải. Hôm qua là đại hôn của các con, hôm nay tới trễ cũng là chuyện bình thường. Xem ra, trẫm sẽ nhanh chóng có cháu bồng. Dực nhi, Hiên nhi, hai con cũng phải nhanh lên nhé.”
Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy sắc mặt Tam nha đầu có chút không tốt, có lẽ đêm qua mất ngủ rồi. Hai con mới vừa thành thân, bản cung cũng thông cảm tâm trạng của các con, nhưng mọi việc nên có chừng mực, hơn nữa phải thương lấy thân. Bản cung còn nghe nói Thiên nhi định uống canh ngưu tiên gì đó? Đúng là làm càn!”
Gia Cát Linh Ẩn nghiêng mắt nhìn Sở Lăng Thiên, giống như đang nói, bị ta đoán đúng rồi, biết ngay Hoàng hậu sẽ nói chuyện này.
“Mẫu hậu, đây là chuyện phòng the của nhi thần, mẫu hậu đem ra nói ở trước mặt mọi người như vậy, nhi thần và Linh nhi làm sao ngẩng đầu ở trước mặt đại ca và lục ca đây.” Giọng điệu Sở Lăng Thiên có hơi bực bội.
“Hoàng hậu, tụi nó còn trẻ, lại là mới cưới, phóng túng một chút cũng có thể lý giải, không cần lo lắng quá đáng như vậy.”
“Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp cũng là suy nghĩ cho sức khỏe của chúng. Cho dù thế nào, canh gì đó, Thiên nhi cũng đừng uống.” Trong lòng Hoàng hậu khẩn trương không thôi, nếu chúng làm ngày đêm không ngừng nghỉ như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng có con, bà tuyệt đối không để chúng sinh con trước Sở Lăng Dực và Hà Sướng Uyển được. Nghĩ vậy, bà nhìn chằm chằm vào bụng của Hà Sướng Uyển, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Sở Lăng Hiên và Chu Tuyết Tranh liếc nhìn họ, trong mắt hai người đều bắn ra phẫn hận nồng đậm. Đoạn đối thoại vừa rồi, mỗi câu mỗi chữ đối với họ mà nói, đều như gai nhọn, đâm vào trái tim họ.
Sắc mặt Sở Lăng Hiên âm trầm, nhìn vẻ mệt mỏi của Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời: là ghen tị, thù hận, không cam lòng. Nàng, rốt cục vẫn thành nữ nhân của kẻ khác, tối hôm qua, nàng nhất định ở dưới thân của Sở Lăng Thiên uốn éo hầu hạ hắn. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, hai tay lại bấu vào tay vịn của ghế dựa, khớp xương lờ mờ kêu lên răng rắc.
Chu Tuyết Tranh thì vò mạnh khăn tay, cắn môi, nụ cười của Gia Cát Linh Ẩn với nàng, chính là một thanh dao đâm vào lòng nàng. Tại sao? Thiên ca ca, huynh thật sự đã cưới người khác.
“Ai da, tỷ tỷ à!” Chu quý phi cười cười với Hoàng hậu, “Thất điện hạ đã nói, đó là chuyện phòng the của chúng. Tỷ tỷ không ngại, muội nghe cũng thấy ngại đó. Vả lại, chuyện thế này, tỷ nói thì chúng sẽ nghe sao? Trừ phi tỷ tỷ ngày đêm canh giữ trước giường chúng.”
“Muội muội nói gì vậy?” Hoàng hậu liếc Chu quý phi một cái, nữ nhân này đúng là ngày càng quá quắt, “Làm trò ở trước mặt các con, còn nói ra mấy lời xấu hổ như thế!”
“Tỷ tỷ bớt giận, muội chỉ là thay tỷ nghĩ cách thôi. Đúng rồi, thái tử và Lục điện hạ cũng thành thân nhiều ngày rồi, công chúa Sướng Uyển và Gia Cát đại tiểu thư có khi nào có hỷ không?”
“Quý phi, Dực nhi thành thân còn chưa đến một tháng, Hiên nhi còn ngắn hơn, làm sao có nhanh như vậy.” Sở Kim Triêu nói, “Bất kể là con của ai, trẫm đều yêu thương như nhau, sau này, tất cả đều được nuôi trong Vĩnh Hòa Cung của trẫm, thứ nhất là để chúng bồi trẫm, thứ hai là để chúng ta bồi dưỡng tình cảm thủ túc.”
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng thích trẻ con, đến lúc đó cũng phải để chúng thường xuyên đến Dịch Khôn Cung.” Hoàng hậu nói, bà ngạc nhiên quá đỗi, trước kia Hoàng thượng nói muốn nuôi con của Sở Lăng Thiên ở Vĩnh Hòa Cung, lần này lại nói muốn tất cả, xem ra, sự kiện lần trước quả thật đã làm địa vị của Sở Lăng Thiên trong lòng ông dao động, chuyện này đối với bà mà nói là chuyện tốt.
“Hoàng thượng, người xem Tranh nhi cũng tới tuổi rồi, có thể xin Hoàng thượng làm chủ, ban một mối hôn sự cho Tranh nhi không? Giải quyết một mối lo nghĩ của thần thiếp. Không chỉ có thần thiếp, cả Chu gia đều vì chuyện của muội ấy mà lo lắng không thôi.” Chu quý phi nghiêng người, dựa vào Sở Kim Triêu, nũng nịu nói.
“Ái phi nói vậy, Tranh nhi đã có ý trung nhân rồi à?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Thiếp thấy Lục điện hạ và Tranh nhi rất xứng đôi, chi bằng Hoàng thượng làm chủ…”
“Tranh nhi, ý của ngươi thế nào?” Sở Kim Triêu cắt ngang lời nói của Chu quý phi, hỏi Chu Tuyết Tranh.
“Hoàng thượng, thần nữ tạm thời còn chưa muốn gả.” Chu Tuyết Tranh tức giận liếc Chu quý phi một cái, biết rõ người nàng thích là Sở Lăng Thiên, nhưng hết lần này đến lần khác, Chu quý phi lại cứ đề xướng chuyện của nàng và Sở Lăng Hiên.
“Ái phi, chuyện thế này miễn cưỡng không được đâu. Tuy trẫm là hoàng đế, cũng phải tôn trọng ý nguyện của Tranh nhi, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”
“Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp biết tội. Lục điện hạ, Đại tiểu thư, hai người phải sớm sinh con mới đúng, không thể để cho Thất điện hạ và Tam nha đầu nhanh hơn hai người được.”
“Chuyện này không nhọc quý phi nương nương lo lắng.” Sở Lăng Hiên mặt không chút thay đổi, nói.
Gia Cát Hồng Nhan rầu rĩ nhìn Chu quý phi, Sở Lăng Hiên ngay cả thân thể của nàng còn không chạm vào, nàng có thể mang thai mới là lạ. Nàng đảo mắt, nghĩ đến một cách, có lẽ có thể mượn tay của Hoàng thượng, Hoàng hậu và Chu quý phi thay đổi chuyện này. Nàng đứng lên, cúi người, nói: “Quý phi nương nương có điều không biết, Lục điện hạ bận rộn việc nước, từ lúc thành thân đến nay, chúng ta vẫn còn chưa động phòng.”
“Còn chưa động phòng?” Hoàng hậu nhíu màu, mặc dù bà không muốn Sở Lăng Hiên có con, nhưng ngoài mặt vẫn nói, “Hiên nhi, việc nước bận rộn cách mấy cũng không thể lạnh nhạt với Đại tiểu thư. Trong phủ của con cũng chỉ có mình nó là trắc phi, làm sao lại chưa cùng phòng. Hoàng thượng, người xem Hiên nhi bận đến nỗi chuyện trong phủ còn không quan tâm được, người có thể giảm bớt một ít gánh nặng cho nó không.” Trên mặt Hoàng hậu tươi cười, khen ngợi Gia Cát Hồng Nhan nói chuyện này quả thực là đúng lúc.
“Trẫm không thể ngờ được rằng Hiên nhi vất vả như vậy, là trẫm sơ sót. Một khi đã vậy, sau này mấy cuộc nghị sự vào buổi sáng, Hiên nhi không cần tham gia, ở trong phủ bồi trắc phi cho tốt, tranh thủ sớm ngày sinh cháu cho trẫm.”
“Nhi thần tuân chỉ!” Tỏng lòng Sở Lăng Hiên phẫn nộ không thôi, nhưng lại không tiện phát tác trước mặt mọi người, hắn liếc một cái lạnh thấu xương về phía Gia Cát Hồng Nhan, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi có biết bản vương phải cố gắng nhiều bao nhiêu để có được cơ hội này không? Nghị sự vào buổi sáng, chỉ có nhân tài của nội các mới có cơ hội tham dự, Sở Lăng Hiên bởi vì trong lễ cưới của Thái tử có công cứu giá, mới được đặc cách cho phép tham gia. Nghị sự này do đích thân Sở Kim Triêu chủ trì, thảo luận đều là đại sự của các nước. Đợi lâu lắm mới có được cơ hội, lại bị một câu nói của Gia Cát Hồng Nhan hủy đi.
Sở Lăng Thiên nhéo nhéo tay của Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn hiểu ý nhéo lại y một cái, hai người đồng thời đoán rằng, giờ phút này, Sở Lăng Hiên nhất định rất muốn bóp chết Gia Cát Hồng Nhan. Sở Lăng Thiên cảm thấy may mắn vì mình cưới được một nữ tử thông minh.
Gia Cát Hồng Nhan hoàn toàn không biết trong lòng Sở Lăng Hiên đang nghĩ gì, vẫn còn đang đắc ý, Hoàng thượng đã mở kim khẩu, hắn sẽ không thể lạnh nhạt với mình nữa, nếu hắn tiếp tục làm vậy, nàng sẽ lại tiến cung bẩm báo.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có một ý tưởng, chi bằng cấp cho phủ Thái tử, Lục vương phủ, Thất vương phủ mỗi phủ một nô tỳ, hầu hạ ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của các chủ tử. Như vậy, không phải nương nương sẽ biết được tình hình sinh hoạt của các vương gia rồi à? Cũng không cần ở trước mặt mọi người hỏi này hỏi nọ, để cho trắc phi, vương phi và thái tử phi đều khó xử.” Vân Nhược đề nghị.
“Ừm.” Hoàng hậu gật gù, “Chủ ý hay đó. Ý của Hoàng thượng thế nào?” Đúng lúc có thể quang minh chính đại cài người của bà vào Thất vương phủ và Lục vương phủ.
“Chuyện này sao có thể được?” Sở Kim Triêu tức giận nói, “Đây là tự do của chúng, bảo người khác đi giám sát cuộc sống của chúng, định làm gì?”
“Dạ, thần thiếp lỗ mãng, thần thiếp cũng chỉ muốn chúng nó sớm ngày khai chi tán diệp vì Sở gia thôi.”
Gia Cát Linh Ẩn liếc nhìn Lâm Vân Nhược, lần trước chuyện bỏ thuốc Sở Lăng Thiên nàng còn chưa tính, lần này lại ra chủ ý, muốn cài tai mắt của Hoàng hậu vào Thất vương phủ. Nàng làm như vô ý vạch ống tay áo của Sở Lăng Thiên lên, vết thương lúc trước y cắt mạch máu nhất thời hiện ra. Mọi người không có chú ý, nhưng Sở Kim Triêu lại thấy được: “Thiên nhi, tay con sao lại thế? Có phải người của Hình bộ làm không?”
“Phụ hoàng, không phải, vết thương này của nhi thần…” Sở Lăng Thiên ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Điện hạ, để thiếp nói cho.” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, vết thương này là trong ngày đại hôn của Thái tử để lại.”
“Hả? Rốt cục là chuyện gì?” Sở Kim Triêu mắt thấy vết thương dữ tợn như thế, có chút đau lòng Sở Lăng Thiên.
“Ngày ấy, Hoàng hậu nương nương truyền thần nữ và Thất điện hạ đến Dịch Khôn Cung hỏi chuyện, sau đó Vân Nhược cô cô lại nói thái tử phi muốn trò chuyện cùng thần nữ, nên thần nữ liền đi qua đó.”
“Tam tiểu thư, làm gì có chuyện này?” Hà Sướng Uyển hoài nghi hỏi, “Hôm đó ta không hề thông truyền lời này! Có phải trong đó có chuyện gì hiểu lầm không?”
Sở Kim Triêu nghe ra kỳ lạ trong đó, thấp giọng nói: “Tam nha đầu, tiếp tục nói.”
Hoàng hậu cùng Lâm Vân Nhược liếc nhìn nhau, ánh mắt đều có chút hoảng sợ, hai người không ngờ Gia Cát Linh Ẩn sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này. Trong lòng Hoàng hậu thấp thỏm, thầm kêu không tốt, nhất định là đề nghị vừa rồi của Vân Nhược đã chọc giận Gia Cát Linh Ẩn. Bà trừng mắt liếc Vân Nhược một cái, trách Vân Nhược nhiều chuyện, nếu không đã êm xuôi rồi!
“Con đi gặp thái tử phi, nhưng nô tỳ của nàng lại nói, thái tử phi đang nghỉ ngơi.” Gia Cát Linh Ẩn tiếp tục nói, “Nếu thái tử phi nói muốn gặp con, nhất định sẽ không bất chợt đi nghỉ. Con ý thức được sự tình không ổn, lập tức chạy về Dịch Khôn Cung, ở thiên điện gặp được Thất điện hạ, chàng bị người ta hạ mị độc, chính vì để bản thân không làm ra chuyện mất lý trí, chàng đã cắt cổ tay của chính mình, để máu độc chảy ra ngoài, vết thương này chính là như vậy mà có.”
“Hoàng hậu, Thiên nhi bị hạ độc ở trong cung của hậu, hậu cho trẫm một lời giải thích, sao lại thế này?” Sắc mặt Sở Kim Triêu vô cùng âm trầm, chung quy ông vẫn yêu thương Sở Lăng Thiên.
Hết chương 186
“Người còn nói, chờ xem, Hoàng hậu nhất định lấy chuyện này ra bới móc.”
“Vừa hay, lời đồn bản vương không được có thể tự sụp đổ.”
“Được rồi được rồi, cứ như vậy đi.” Thấy hiệu quả không lớn lắm, Gia Cát Linh Ẩn dứt khoát buông tay, dù sao nàng cũng không để ý cách nhìn của người khác, chỉ là đi thỉnh an xuất phát từ lễ nghi mà thôi.
“Đi thôi.” Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, đi ra ngoài.
Khi Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn đến Dịch Khôn Cung, người bên trong đúng là đã đến không ít. Ngoại trừ Sở Lăng Dực mới đến, Hà Sướng Uyển, Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan, còn có Chu quý phi, Chu Tuyết Tranh, ngay cả Hoàng thượng cũng ở đó.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu, quý phi nương nương. Nhi thần và Linh nhi đến trễ, xin thứ tội.”
“Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, quý phi nương nương.”
“Tam nha đầu, Thiên nhi, mau đứng lên.” Sở Kim Triêu cười ha ha nói, “Tam nha đầu, con và Thiên nhi đã thành thân, phải gọi chúng ta là phụ hoàng, mẫu hậu theo Thiên nhi mới phải. Hôm qua là đại hôn của các con, hôm nay tới trễ cũng là chuyện bình thường. Xem ra, trẫm sẽ nhanh chóng có cháu bồng. Dực nhi, Hiên nhi, hai con cũng phải nhanh lên nhé.”
Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy sắc mặt Tam nha đầu có chút không tốt, có lẽ đêm qua mất ngủ rồi. Hai con mới vừa thành thân, bản cung cũng thông cảm tâm trạng của các con, nhưng mọi việc nên có chừng mực, hơn nữa phải thương lấy thân. Bản cung còn nghe nói Thiên nhi định uống canh ngưu tiên gì đó? Đúng là làm càn!”
Gia Cát Linh Ẩn nghiêng mắt nhìn Sở Lăng Thiên, giống như đang nói, bị ta đoán đúng rồi, biết ngay Hoàng hậu sẽ nói chuyện này.
“Mẫu hậu, đây là chuyện phòng the của nhi thần, mẫu hậu đem ra nói ở trước mặt mọi người như vậy, nhi thần và Linh nhi làm sao ngẩng đầu ở trước mặt đại ca và lục ca đây.” Giọng điệu Sở Lăng Thiên có hơi bực bội.
“Hoàng hậu, tụi nó còn trẻ, lại là mới cưới, phóng túng một chút cũng có thể lý giải, không cần lo lắng quá đáng như vậy.”
“Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp cũng là suy nghĩ cho sức khỏe của chúng. Cho dù thế nào, canh gì đó, Thiên nhi cũng đừng uống.” Trong lòng Hoàng hậu khẩn trương không thôi, nếu chúng làm ngày đêm không ngừng nghỉ như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng có con, bà tuyệt đối không để chúng sinh con trước Sở Lăng Dực và Hà Sướng Uyển được. Nghĩ vậy, bà nhìn chằm chằm vào bụng của Hà Sướng Uyển, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Sở Lăng Hiên và Chu Tuyết Tranh liếc nhìn họ, trong mắt hai người đều bắn ra phẫn hận nồng đậm. Đoạn đối thoại vừa rồi, mỗi câu mỗi chữ đối với họ mà nói, đều như gai nhọn, đâm vào trái tim họ.
Sắc mặt Sở Lăng Hiên âm trầm, nhìn vẻ mệt mỏi của Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời: là ghen tị, thù hận, không cam lòng. Nàng, rốt cục vẫn thành nữ nhân của kẻ khác, tối hôm qua, nàng nhất định ở dưới thân của Sở Lăng Thiên uốn éo hầu hạ hắn. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, hai tay lại bấu vào tay vịn của ghế dựa, khớp xương lờ mờ kêu lên răng rắc.
Chu Tuyết Tranh thì vò mạnh khăn tay, cắn môi, nụ cười của Gia Cát Linh Ẩn với nàng, chính là một thanh dao đâm vào lòng nàng. Tại sao? Thiên ca ca, huynh thật sự đã cưới người khác.
“Ai da, tỷ tỷ à!” Chu quý phi cười cười với Hoàng hậu, “Thất điện hạ đã nói, đó là chuyện phòng the của chúng. Tỷ tỷ không ngại, muội nghe cũng thấy ngại đó. Vả lại, chuyện thế này, tỷ nói thì chúng sẽ nghe sao? Trừ phi tỷ tỷ ngày đêm canh giữ trước giường chúng.”
“Muội muội nói gì vậy?” Hoàng hậu liếc Chu quý phi một cái, nữ nhân này đúng là ngày càng quá quắt, “Làm trò ở trước mặt các con, còn nói ra mấy lời xấu hổ như thế!”
“Tỷ tỷ bớt giận, muội chỉ là thay tỷ nghĩ cách thôi. Đúng rồi, thái tử và Lục điện hạ cũng thành thân nhiều ngày rồi, công chúa Sướng Uyển và Gia Cát đại tiểu thư có khi nào có hỷ không?”
“Quý phi, Dực nhi thành thân còn chưa đến một tháng, Hiên nhi còn ngắn hơn, làm sao có nhanh như vậy.” Sở Kim Triêu nói, “Bất kể là con của ai, trẫm đều yêu thương như nhau, sau này, tất cả đều được nuôi trong Vĩnh Hòa Cung của trẫm, thứ nhất là để chúng bồi trẫm, thứ hai là để chúng ta bồi dưỡng tình cảm thủ túc.”
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng thích trẻ con, đến lúc đó cũng phải để chúng thường xuyên đến Dịch Khôn Cung.” Hoàng hậu nói, bà ngạc nhiên quá đỗi, trước kia Hoàng thượng nói muốn nuôi con của Sở Lăng Thiên ở Vĩnh Hòa Cung, lần này lại nói muốn tất cả, xem ra, sự kiện lần trước quả thật đã làm địa vị của Sở Lăng Thiên trong lòng ông dao động, chuyện này đối với bà mà nói là chuyện tốt.
“Hoàng thượng, người xem Tranh nhi cũng tới tuổi rồi, có thể xin Hoàng thượng làm chủ, ban một mối hôn sự cho Tranh nhi không? Giải quyết một mối lo nghĩ của thần thiếp. Không chỉ có thần thiếp, cả Chu gia đều vì chuyện của muội ấy mà lo lắng không thôi.” Chu quý phi nghiêng người, dựa vào Sở Kim Triêu, nũng nịu nói.
“Ái phi nói vậy, Tranh nhi đã có ý trung nhân rồi à?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Thiếp thấy Lục điện hạ và Tranh nhi rất xứng đôi, chi bằng Hoàng thượng làm chủ…”
“Tranh nhi, ý của ngươi thế nào?” Sở Kim Triêu cắt ngang lời nói của Chu quý phi, hỏi Chu Tuyết Tranh.
“Hoàng thượng, thần nữ tạm thời còn chưa muốn gả.” Chu Tuyết Tranh tức giận liếc Chu quý phi một cái, biết rõ người nàng thích là Sở Lăng Thiên, nhưng hết lần này đến lần khác, Chu quý phi lại cứ đề xướng chuyện của nàng và Sở Lăng Hiên.
“Ái phi, chuyện thế này miễn cưỡng không được đâu. Tuy trẫm là hoàng đế, cũng phải tôn trọng ý nguyện của Tranh nhi, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”
“Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp biết tội. Lục điện hạ, Đại tiểu thư, hai người phải sớm sinh con mới đúng, không thể để cho Thất điện hạ và Tam nha đầu nhanh hơn hai người được.”
“Chuyện này không nhọc quý phi nương nương lo lắng.” Sở Lăng Hiên mặt không chút thay đổi, nói.
Gia Cát Hồng Nhan rầu rĩ nhìn Chu quý phi, Sở Lăng Hiên ngay cả thân thể của nàng còn không chạm vào, nàng có thể mang thai mới là lạ. Nàng đảo mắt, nghĩ đến một cách, có lẽ có thể mượn tay của Hoàng thượng, Hoàng hậu và Chu quý phi thay đổi chuyện này. Nàng đứng lên, cúi người, nói: “Quý phi nương nương có điều không biết, Lục điện hạ bận rộn việc nước, từ lúc thành thân đến nay, chúng ta vẫn còn chưa động phòng.”
“Còn chưa động phòng?” Hoàng hậu nhíu màu, mặc dù bà không muốn Sở Lăng Hiên có con, nhưng ngoài mặt vẫn nói, “Hiên nhi, việc nước bận rộn cách mấy cũng không thể lạnh nhạt với Đại tiểu thư. Trong phủ của con cũng chỉ có mình nó là trắc phi, làm sao lại chưa cùng phòng. Hoàng thượng, người xem Hiên nhi bận đến nỗi chuyện trong phủ còn không quan tâm được, người có thể giảm bớt một ít gánh nặng cho nó không.” Trên mặt Hoàng hậu tươi cười, khen ngợi Gia Cát Hồng Nhan nói chuyện này quả thực là đúng lúc.
“Trẫm không thể ngờ được rằng Hiên nhi vất vả như vậy, là trẫm sơ sót. Một khi đã vậy, sau này mấy cuộc nghị sự vào buổi sáng, Hiên nhi không cần tham gia, ở trong phủ bồi trắc phi cho tốt, tranh thủ sớm ngày sinh cháu cho trẫm.”
“Nhi thần tuân chỉ!” Tỏng lòng Sở Lăng Hiên phẫn nộ không thôi, nhưng lại không tiện phát tác trước mặt mọi người, hắn liếc một cái lạnh thấu xương về phía Gia Cát Hồng Nhan, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi có biết bản vương phải cố gắng nhiều bao nhiêu để có được cơ hội này không? Nghị sự vào buổi sáng, chỉ có nhân tài của nội các mới có cơ hội tham dự, Sở Lăng Hiên bởi vì trong lễ cưới của Thái tử có công cứu giá, mới được đặc cách cho phép tham gia. Nghị sự này do đích thân Sở Kim Triêu chủ trì, thảo luận đều là đại sự của các nước. Đợi lâu lắm mới có được cơ hội, lại bị một câu nói của Gia Cát Hồng Nhan hủy đi.
Sở Lăng Thiên nhéo nhéo tay của Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn hiểu ý nhéo lại y một cái, hai người đồng thời đoán rằng, giờ phút này, Sở Lăng Hiên nhất định rất muốn bóp chết Gia Cát Hồng Nhan. Sở Lăng Thiên cảm thấy may mắn vì mình cưới được một nữ tử thông minh.
Gia Cát Hồng Nhan hoàn toàn không biết trong lòng Sở Lăng Hiên đang nghĩ gì, vẫn còn đang đắc ý, Hoàng thượng đã mở kim khẩu, hắn sẽ không thể lạnh nhạt với mình nữa, nếu hắn tiếp tục làm vậy, nàng sẽ lại tiến cung bẩm báo.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có một ý tưởng, chi bằng cấp cho phủ Thái tử, Lục vương phủ, Thất vương phủ mỗi phủ một nô tỳ, hầu hạ ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của các chủ tử. Như vậy, không phải nương nương sẽ biết được tình hình sinh hoạt của các vương gia rồi à? Cũng không cần ở trước mặt mọi người hỏi này hỏi nọ, để cho trắc phi, vương phi và thái tử phi đều khó xử.” Vân Nhược đề nghị.
“Ừm.” Hoàng hậu gật gù, “Chủ ý hay đó. Ý của Hoàng thượng thế nào?” Đúng lúc có thể quang minh chính đại cài người của bà vào Thất vương phủ và Lục vương phủ.
“Chuyện này sao có thể được?” Sở Kim Triêu tức giận nói, “Đây là tự do của chúng, bảo người khác đi giám sát cuộc sống của chúng, định làm gì?”
“Dạ, thần thiếp lỗ mãng, thần thiếp cũng chỉ muốn chúng nó sớm ngày khai chi tán diệp vì Sở gia thôi.”
Gia Cát Linh Ẩn liếc nhìn Lâm Vân Nhược, lần trước chuyện bỏ thuốc Sở Lăng Thiên nàng còn chưa tính, lần này lại ra chủ ý, muốn cài tai mắt của Hoàng hậu vào Thất vương phủ. Nàng làm như vô ý vạch ống tay áo của Sở Lăng Thiên lên, vết thương lúc trước y cắt mạch máu nhất thời hiện ra. Mọi người không có chú ý, nhưng Sở Kim Triêu lại thấy được: “Thiên nhi, tay con sao lại thế? Có phải người của Hình bộ làm không?”
“Phụ hoàng, không phải, vết thương này của nhi thần…” Sở Lăng Thiên ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Điện hạ, để thiếp nói cho.” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, vết thương này là trong ngày đại hôn của Thái tử để lại.”
“Hả? Rốt cục là chuyện gì?” Sở Kim Triêu mắt thấy vết thương dữ tợn như thế, có chút đau lòng Sở Lăng Thiên.
“Ngày ấy, Hoàng hậu nương nương truyền thần nữ và Thất điện hạ đến Dịch Khôn Cung hỏi chuyện, sau đó Vân Nhược cô cô lại nói thái tử phi muốn trò chuyện cùng thần nữ, nên thần nữ liền đi qua đó.”
“Tam tiểu thư, làm gì có chuyện này?” Hà Sướng Uyển hoài nghi hỏi, “Hôm đó ta không hề thông truyền lời này! Có phải trong đó có chuyện gì hiểu lầm không?”
Sở Kim Triêu nghe ra kỳ lạ trong đó, thấp giọng nói: “Tam nha đầu, tiếp tục nói.”
Hoàng hậu cùng Lâm Vân Nhược liếc nhìn nhau, ánh mắt đều có chút hoảng sợ, hai người không ngờ Gia Cát Linh Ẩn sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này. Trong lòng Hoàng hậu thấp thỏm, thầm kêu không tốt, nhất định là đề nghị vừa rồi của Vân Nhược đã chọc giận Gia Cát Linh Ẩn. Bà trừng mắt liếc Vân Nhược một cái, trách Vân Nhược nhiều chuyện, nếu không đã êm xuôi rồi!
“Con đi gặp thái tử phi, nhưng nô tỳ của nàng lại nói, thái tử phi đang nghỉ ngơi.” Gia Cát Linh Ẩn tiếp tục nói, “Nếu thái tử phi nói muốn gặp con, nhất định sẽ không bất chợt đi nghỉ. Con ý thức được sự tình không ổn, lập tức chạy về Dịch Khôn Cung, ở thiên điện gặp được Thất điện hạ, chàng bị người ta hạ mị độc, chính vì để bản thân không làm ra chuyện mất lý trí, chàng đã cắt cổ tay của chính mình, để máu độc chảy ra ngoài, vết thương này chính là như vậy mà có.”
“Hoàng hậu, Thiên nhi bị hạ độc ở trong cung của hậu, hậu cho trẫm một lời giải thích, sao lại thế này?” Sắc mặt Sở Kim Triêu vô cùng âm trầm, chung quy ông vẫn yêu thương Sở Lăng Thiên.
Hết chương 186
/352
|