Trong ngôi miếu đổ nát, Thương Y nghi hoặc hỏi Gia Cát Linh Ẩn: “Cha ngươi thật sự sẽ đem tiền đến ư?”
“Ông ấy sẽ đưa chứ, yên tâm đi.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, làm vợ chồng mười năm, cô vô cùng hiểu rõ Sở Lăng Hiên, không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua; làm cha con hai mươi mấy năm, Gia Cát Linh Ẩn cũng rất hiểu Gia Cát Chiêm, ông sẽ không vì mười vạn lượng mà chọc giận Sở Lăng Hiên.
“Ngươi cần bạc, hỏi ta là được rồi, hà cớ gì phải rắc rối thế!” Thương Y quả thực có tiền, tiện tay cho ăn mày cũng không ít hơn mười vạn lượng.
“Đó là của ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói, “Ta chỉ muốn có được bằng sức lao động của mình.”
“Có được bằng sức lao động…” Thương Y liếc Gia Cát Linh Ẩn trắng mắt, “Đúng là quái nhân! Nhưng mà hôm nay người ra sức nhiều nhất hình như là ta mà?”
“Lao động trí óc cũng là lao động.”
“…” Thương Y phát hiện, mỗi lần cãi nhau với Gia Cát Linh Ẩn, hắn luôn là người thua. Bỗng nhiên, Thương Y mở to mắt, “Có người đến.”
“Là người đem tiền đến rồi.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói, “Giao cho ngươi nhé, ta bất tỉnh đây!”
Tiên Cư Lâu, Sở Lăng Hiên một mình nhìn bàn cờ suy nghĩ cả buổi, một câu cũng không nói với Gia Cát Hồng Nhan.
Gia Cát Hồng Nhan nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, thỉnh thoảng nhìn sang cửa trước, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Thanh La.
“Thanh La, thế nào rồi? Tìm được Tam muội chưa?” Gia Cát Hồng Nhan lo lắng hỏi.
“Tam tiểu thư…” Thanh La nhìn Sở Lăng Hiên, đi đến kề sát vào tai Gia Cát Hồng Nhan, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra với nàng.
Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan nhất thời trắng bệch, nhưng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng. Nàng ta nói với Sở Lăng Hiên: “Lục Vương gia, đã tìm được Tam muội của thần nữ, chỉ là…”
Gia Cát Hồng Nhan ngừng lại quan sát Sở Lăng Hiên, chỉ thấy Sở Lăng Hiên không ngẩng đầu lên, một chút ý tứ hỏi han cũng không có. Gia Cát Hồng Nhan tự chuốc lấy rắc rối rồi. Bỗng nhiên, trong mắt nàng ta xẹt qua một tia sáng lạnh, nàng ta nói tiếp: “Chẳng qua khi được cứu về Tam muội đã bất tỉnh, hơn nữa quần áo xộc xệch, chỉ e là đã…”
Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Hồng Nhan một cái, đột nhiên đứng lên, ra khỏi Tiên Cư Lâu trở về phủ.
Đêm khuya, Gia Cát Linh Ẩn ‘bị bất tỉnh’ rốt cục cũng tỉnh lại.
“Nè, ngân phiếu của ngươi đây, cất đi!” Thương Y đóng giả bọn cướp, khi Tiêu Chính còn đang hốt hoảng liền đoạt lấy ngân phiếu chạy trốn mất dạng.
Gia Cát Linh Ẩn giao ngân phiếu cho Mộc Tê, nói: “Mộc Tê, ngươi cất ngân phiếu này đi, khi cần ta sẽ hỏi ngươi lấy.”
“Dạ, tiểu thư.” Thấy Gia Cát Linh Ẩn giao số tiền lớn như vậy cho nàng bảo quản, trong mắt Mộc Tê lờ mờ hiện lên tia cảm động, “Tiểu thư, nếu lần sau Lục vương gia lại hẹn người ra ngoài, thì phải ứng phó thế nào?”
“Yên tâm đi, Thái tử sắp về triều rồi, chỉ sợ là Lục vương gia không còn thời gian để dây dưa chuyện này. Đúng rồi, sao không nhìn thấy Nguyệt Lan?” Gia Cát Linh Ẩn thấy lạ bèn hỏi, bình thường khi cô còn chưa bước vào Trục Nguyệt Hiên, đã thấy Nguyệt Lan chạy ra nghênh đón.
“Nguyệt Lan đã đi ngủ rồi, tiểu thư cũng mau chóng nghỉ ngơi đi.” Mộc Tê cười nói, nhưng nụ cười kia lại có hơi miễn cưỡng.
Biểu hiện của Mộc Tê làm sao thoát được ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn, nàng bèn đi đến phòng của Nguyệt Lan, nói: “Chủ tử còn chưa ngủ mà nha hoàn đã ngủ trước, ta phải giáo huấn nha đầu kia mới được!”
“Tiểu thư… Nguyệt Lan thực sự ngủ rồi!” Mộc Tê theo sau, nói.
Gia Cát Linh Ẩn như không nghe thấy Mộc Tê, bước vội đến phòng của Nguyệt Lan, trong phòng tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ nghe thấy người nằm trên giường càu nhàu: “Ai đó? Ồn quá đi, ngủ rồi.”
“Mộc Tê, thắp nến lên!” Gia Cát Linh Ẩn đứng trước giường của Nguyệt Lan, căn dặn.
“Dạ!” Bất đắc dĩ, Mộc tê đành phải thắp nến lên, bưng nến đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn vén màn, thấy Nguyệt Lan nói mình đang ngủ lại nằm ở trên giường khóc thút thít, bởi vì cố gắng nín nhịn, cơ thể cũng co rút theo. Mặt Nguyệt Lan vừa đỏ vừa sưng, trên đó còn in dấu bàn tay rõ ràng, môi sưng không thể giơ lên, khóe miệng bầm tím, máu vương ở đó đã đông lạnh thành màu đen.
“Là ai?” Gia Cát Linh Ẩn siết chặt nắm tay, thấp giọng hỏi.
“Tiểu thư… Nô tỳ không… không sao!” Cơ thể Nguyệt Lan run run, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Mộc Tê, ngươi nói đi!” Gia Cát Linh Ẩn không đành lòng để Nguyệt Lan nói chuyện, quay qua hỏi Mộc Tê.
“Bẩm tiểu thư, vừa rồi nô tỳ có ra ngoài hỏi thăm một phen, nghe nói muội muội của Đại phu nhân đến phủ làm khách. Là tự bà ấy té ngã, nhìn thấy Nguyệt Lan ở cách đó không xa, liền trách mắng Nguyệt Lan đụng bà…”
“Tiêu Doanh?” Gia Cát Linh Ẩn nhớ lại người này, không khỏi nhíu mày, “Mộc Tê, ngươi đi lấy một ít thuốc tan máu bầm bôi cho Nguyệt Lan đi.”
“Tiểu thư, chúng ta bây giờ… vẫn không nên trở mặt với Đại phu nhân.” Mộc Tê lo lắng nói.
“Ta tự có chừng mực!” Gia Cát Linh Ẩn hít sâu vào, lạnh lẽo trong mắt ngưng tụ thành ánh sáng, bắn thẳng đến phòng Đại phu nhân.
“Tiểu thư, hôm nay Đại tiểu thư đã công khai xuống tay với người, ngày tháng sau này của chúng ta có thể càng gian nan.”
“Binh đến thì ngăn lại, gặp chiêu thì phá chiêu.”
Đột nhiên, vẻ mặt Thương Y nghiêm lại, “Bên ngoài có người!” Chưa nói xong, Thương Y đã bay ra ngoài.
Lòng Gia Cát Linh Ẩn chùn xuống, có thể khiến cho Thương Y có vẻ mặt thế này, người này nhất định không đơn giản.
Thương Y cùng người đến lập tức giao chiến, tiếng đao kiếm leng keng không ngừng truyền đến, chỗ hai kiếm va vào nhau tóe lửa. Trong bóng đêm, hai người đều xuất chiêu rất nhanh, Thương Y ở trước mặt hắn gần như chỉ có thể chống đỡ. Qua mấy chục chiêu, Thương Y đã thở hồng hộc. Thương Y chống kiếm, nửa quỳ trên đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh, có chút suy yếu nói, “Được rồi, Tiểu Thiên Thiên à, đừng chơi nữa, mệt chết ta rồi.”
Trong màn đêm, một bóng dáng thon dài bước ra, người này đúng là Sở Lăng Thiên, “Sao ngươi lại biết là ta?”
“Hừ!” Thương Y ném kiếm sang một bên, thoải mái ngồi bệt xuống đất, giận dữ nói, “Cả nước Lăng Nguyệt này, ngoại trừ ngươi ra, còn có ai có thể bức ta đến nông nỗi này.” May mà Gia Cát Linh Ẩn không nhìn thấy, bằng không nàng sẽ đòi đổi hộ vệ mất, Thương Y cảm thấy may mắn nhìn về hướng Trục Nguyệt Hiên.
“Đêm hôm khuya khoắc, ngươi tới đây làm gì?” Thương Y thấy khó hiểu, hỏi.
“Đêm hôm khuya khoắc, sao ngươi lại từ bên trong đi ra?” Sở Lăng Thiên hỏi ngược lại, hắn không thể nói là bởi vì Sở Lăng Hàn nói với hắn chuyện Gia Cát Linh Ẩn bị bắt, bản thân không hiểu tại sao lại muốn đến xem Gia Cát Linh Ẩn có khỏe hay không!
“Ta…” Thương Y cắn môi, hắn có giao tình mười mấy năm cùng Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên là một trong số ít người hắn tin tưởng, vì thế, Thương Y kể hết đầu đuôi sự việc cho hắn nghe.
“Vì thế, hiện giờ ngươi đang ở Trục Nguyệt Hiên của Tam tiểu thư?” Sở Lăng Thiên nắm lấy trọng điểm mà hắn quan tâm.
“Đây không phải là trọng điểm,” Thương Y nói, “trọng điểm chính là, nếu ta có thể lấy được Thánh Tuyết Đơn, là có thể hoàn toàn chữa khỏi nội thương!”
“Ngươi ở trong khuê phòng của Tam tiểu thư à?” Sở Lăng Thiên khó tin hỏi, “Các ngươi…”
“Ta ở trên cây bên ngoài!” Nghĩ đến bản thân đường đường là môn chủ Thanh Ngọc Môn, lại bị sống trên cây, Thương Y liền tức giận bất bình, ngay sau đó, hắn như lại phát hiện ra điều gì, “Ngươi thật sự để ý ta và Tam tiểu thư đã xảy ra chuyện gì à? Hay là…” Thương Y từ từ áp sát Sở Lăng Thiên, xấu xa nói, “Ngươi thích ta?”
“Ngươi là bị đầu óc đần độn chứ không phải bị nội thương!” Sở Lăng Thiên không vui nói.
“Trước tiên chữa khỏi nội thương đã rồi nói sau.”
“Đúng rồi, hiện giờ Tam tiểu thư không sao chứ?”
“Nàng ta hả…” Thương Y cười nói, “Khỏe lắm! Ta ra ngoài lâu rồi, về trước đây, hoàn cảnh của Tam tiểu thư hiện giờ không tốt lắm.”
“Ta cũng cáo từ!” Sở Lăng Thiên nhìn về phía Trục Nguyệt Hiên, quả nhiên là một cô gái bí ẩn, lại có thể thuyết phục một người cao ngạo như Thương Y đi theo bên cạnh nàng. Trong lòng Sở Lăng Thiên lờ mờ có chút lo lắng, hoàn cảnh của nàng ở trong phủ vô cùng bất ổn sao.
“Ông ấy sẽ đưa chứ, yên tâm đi.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, làm vợ chồng mười năm, cô vô cùng hiểu rõ Sở Lăng Hiên, không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua; làm cha con hai mươi mấy năm, Gia Cát Linh Ẩn cũng rất hiểu Gia Cát Chiêm, ông sẽ không vì mười vạn lượng mà chọc giận Sở Lăng Hiên.
“Ngươi cần bạc, hỏi ta là được rồi, hà cớ gì phải rắc rối thế!” Thương Y quả thực có tiền, tiện tay cho ăn mày cũng không ít hơn mười vạn lượng.
“Đó là của ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói, “Ta chỉ muốn có được bằng sức lao động của mình.”
“Có được bằng sức lao động…” Thương Y liếc Gia Cát Linh Ẩn trắng mắt, “Đúng là quái nhân! Nhưng mà hôm nay người ra sức nhiều nhất hình như là ta mà?”
“Lao động trí óc cũng là lao động.”
“…” Thương Y phát hiện, mỗi lần cãi nhau với Gia Cát Linh Ẩn, hắn luôn là người thua. Bỗng nhiên, Thương Y mở to mắt, “Có người đến.”
“Là người đem tiền đến rồi.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói, “Giao cho ngươi nhé, ta bất tỉnh đây!”
Tiên Cư Lâu, Sở Lăng Hiên một mình nhìn bàn cờ suy nghĩ cả buổi, một câu cũng không nói với Gia Cát Hồng Nhan.
Gia Cát Hồng Nhan nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, thỉnh thoảng nhìn sang cửa trước, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Thanh La.
“Thanh La, thế nào rồi? Tìm được Tam muội chưa?” Gia Cát Hồng Nhan lo lắng hỏi.
“Tam tiểu thư…” Thanh La nhìn Sở Lăng Hiên, đi đến kề sát vào tai Gia Cát Hồng Nhan, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra với nàng.
Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan nhất thời trắng bệch, nhưng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng. Nàng ta nói với Sở Lăng Hiên: “Lục Vương gia, đã tìm được Tam muội của thần nữ, chỉ là…”
Gia Cát Hồng Nhan ngừng lại quan sát Sở Lăng Hiên, chỉ thấy Sở Lăng Hiên không ngẩng đầu lên, một chút ý tứ hỏi han cũng không có. Gia Cát Hồng Nhan tự chuốc lấy rắc rối rồi. Bỗng nhiên, trong mắt nàng ta xẹt qua một tia sáng lạnh, nàng ta nói tiếp: “Chẳng qua khi được cứu về Tam muội đã bất tỉnh, hơn nữa quần áo xộc xệch, chỉ e là đã…”
Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Hồng Nhan một cái, đột nhiên đứng lên, ra khỏi Tiên Cư Lâu trở về phủ.
Đêm khuya, Gia Cát Linh Ẩn ‘bị bất tỉnh’ rốt cục cũng tỉnh lại.
“Nè, ngân phiếu của ngươi đây, cất đi!” Thương Y đóng giả bọn cướp, khi Tiêu Chính còn đang hốt hoảng liền đoạt lấy ngân phiếu chạy trốn mất dạng.
Gia Cát Linh Ẩn giao ngân phiếu cho Mộc Tê, nói: “Mộc Tê, ngươi cất ngân phiếu này đi, khi cần ta sẽ hỏi ngươi lấy.”
“Dạ, tiểu thư.” Thấy Gia Cát Linh Ẩn giao số tiền lớn như vậy cho nàng bảo quản, trong mắt Mộc Tê lờ mờ hiện lên tia cảm động, “Tiểu thư, nếu lần sau Lục vương gia lại hẹn người ra ngoài, thì phải ứng phó thế nào?”
“Yên tâm đi, Thái tử sắp về triều rồi, chỉ sợ là Lục vương gia không còn thời gian để dây dưa chuyện này. Đúng rồi, sao không nhìn thấy Nguyệt Lan?” Gia Cát Linh Ẩn thấy lạ bèn hỏi, bình thường khi cô còn chưa bước vào Trục Nguyệt Hiên, đã thấy Nguyệt Lan chạy ra nghênh đón.
“Nguyệt Lan đã đi ngủ rồi, tiểu thư cũng mau chóng nghỉ ngơi đi.” Mộc Tê cười nói, nhưng nụ cười kia lại có hơi miễn cưỡng.
Biểu hiện của Mộc Tê làm sao thoát được ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn, nàng bèn đi đến phòng của Nguyệt Lan, nói: “Chủ tử còn chưa ngủ mà nha hoàn đã ngủ trước, ta phải giáo huấn nha đầu kia mới được!”
“Tiểu thư… Nguyệt Lan thực sự ngủ rồi!” Mộc Tê theo sau, nói.
Gia Cát Linh Ẩn như không nghe thấy Mộc Tê, bước vội đến phòng của Nguyệt Lan, trong phòng tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ nghe thấy người nằm trên giường càu nhàu: “Ai đó? Ồn quá đi, ngủ rồi.”
“Mộc Tê, thắp nến lên!” Gia Cát Linh Ẩn đứng trước giường của Nguyệt Lan, căn dặn.
“Dạ!” Bất đắc dĩ, Mộc tê đành phải thắp nến lên, bưng nến đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn vén màn, thấy Nguyệt Lan nói mình đang ngủ lại nằm ở trên giường khóc thút thít, bởi vì cố gắng nín nhịn, cơ thể cũng co rút theo. Mặt Nguyệt Lan vừa đỏ vừa sưng, trên đó còn in dấu bàn tay rõ ràng, môi sưng không thể giơ lên, khóe miệng bầm tím, máu vương ở đó đã đông lạnh thành màu đen.
“Là ai?” Gia Cát Linh Ẩn siết chặt nắm tay, thấp giọng hỏi.
“Tiểu thư… Nô tỳ không… không sao!” Cơ thể Nguyệt Lan run run, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Mộc Tê, ngươi nói đi!” Gia Cát Linh Ẩn không đành lòng để Nguyệt Lan nói chuyện, quay qua hỏi Mộc Tê.
“Bẩm tiểu thư, vừa rồi nô tỳ có ra ngoài hỏi thăm một phen, nghe nói muội muội của Đại phu nhân đến phủ làm khách. Là tự bà ấy té ngã, nhìn thấy Nguyệt Lan ở cách đó không xa, liền trách mắng Nguyệt Lan đụng bà…”
“Tiêu Doanh?” Gia Cát Linh Ẩn nhớ lại người này, không khỏi nhíu mày, “Mộc Tê, ngươi đi lấy một ít thuốc tan máu bầm bôi cho Nguyệt Lan đi.”
“Tiểu thư, chúng ta bây giờ… vẫn không nên trở mặt với Đại phu nhân.” Mộc Tê lo lắng nói.
“Ta tự có chừng mực!” Gia Cát Linh Ẩn hít sâu vào, lạnh lẽo trong mắt ngưng tụ thành ánh sáng, bắn thẳng đến phòng Đại phu nhân.
“Tiểu thư, hôm nay Đại tiểu thư đã công khai xuống tay với người, ngày tháng sau này của chúng ta có thể càng gian nan.”
“Binh đến thì ngăn lại, gặp chiêu thì phá chiêu.”
Đột nhiên, vẻ mặt Thương Y nghiêm lại, “Bên ngoài có người!” Chưa nói xong, Thương Y đã bay ra ngoài.
Lòng Gia Cát Linh Ẩn chùn xuống, có thể khiến cho Thương Y có vẻ mặt thế này, người này nhất định không đơn giản.
Thương Y cùng người đến lập tức giao chiến, tiếng đao kiếm leng keng không ngừng truyền đến, chỗ hai kiếm va vào nhau tóe lửa. Trong bóng đêm, hai người đều xuất chiêu rất nhanh, Thương Y ở trước mặt hắn gần như chỉ có thể chống đỡ. Qua mấy chục chiêu, Thương Y đã thở hồng hộc. Thương Y chống kiếm, nửa quỳ trên đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh, có chút suy yếu nói, “Được rồi, Tiểu Thiên Thiên à, đừng chơi nữa, mệt chết ta rồi.”
Trong màn đêm, một bóng dáng thon dài bước ra, người này đúng là Sở Lăng Thiên, “Sao ngươi lại biết là ta?”
“Hừ!” Thương Y ném kiếm sang một bên, thoải mái ngồi bệt xuống đất, giận dữ nói, “Cả nước Lăng Nguyệt này, ngoại trừ ngươi ra, còn có ai có thể bức ta đến nông nỗi này.” May mà Gia Cát Linh Ẩn không nhìn thấy, bằng không nàng sẽ đòi đổi hộ vệ mất, Thương Y cảm thấy may mắn nhìn về hướng Trục Nguyệt Hiên.
“Đêm hôm khuya khoắc, ngươi tới đây làm gì?” Thương Y thấy khó hiểu, hỏi.
“Đêm hôm khuya khoắc, sao ngươi lại từ bên trong đi ra?” Sở Lăng Thiên hỏi ngược lại, hắn không thể nói là bởi vì Sở Lăng Hàn nói với hắn chuyện Gia Cát Linh Ẩn bị bắt, bản thân không hiểu tại sao lại muốn đến xem Gia Cát Linh Ẩn có khỏe hay không!
“Ta…” Thương Y cắn môi, hắn có giao tình mười mấy năm cùng Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên là một trong số ít người hắn tin tưởng, vì thế, Thương Y kể hết đầu đuôi sự việc cho hắn nghe.
“Vì thế, hiện giờ ngươi đang ở Trục Nguyệt Hiên của Tam tiểu thư?” Sở Lăng Thiên nắm lấy trọng điểm mà hắn quan tâm.
“Đây không phải là trọng điểm,” Thương Y nói, “trọng điểm chính là, nếu ta có thể lấy được Thánh Tuyết Đơn, là có thể hoàn toàn chữa khỏi nội thương!”
“Ngươi ở trong khuê phòng của Tam tiểu thư à?” Sở Lăng Thiên khó tin hỏi, “Các ngươi…”
“Ta ở trên cây bên ngoài!” Nghĩ đến bản thân đường đường là môn chủ Thanh Ngọc Môn, lại bị sống trên cây, Thương Y liền tức giận bất bình, ngay sau đó, hắn như lại phát hiện ra điều gì, “Ngươi thật sự để ý ta và Tam tiểu thư đã xảy ra chuyện gì à? Hay là…” Thương Y từ từ áp sát Sở Lăng Thiên, xấu xa nói, “Ngươi thích ta?”
“Ngươi là bị đầu óc đần độn chứ không phải bị nội thương!” Sở Lăng Thiên không vui nói.
“Trước tiên chữa khỏi nội thương đã rồi nói sau.”
“Đúng rồi, hiện giờ Tam tiểu thư không sao chứ?”
“Nàng ta hả…” Thương Y cười nói, “Khỏe lắm! Ta ra ngoài lâu rồi, về trước đây, hoàn cảnh của Tam tiểu thư hiện giờ không tốt lắm.”
“Ta cũng cáo từ!” Sở Lăng Thiên nhìn về phía Trục Nguyệt Hiên, quả nhiên là một cô gái bí ẩn, lại có thể thuyết phục một người cao ngạo như Thương Y đi theo bên cạnh nàng. Trong lòng Sở Lăng Thiên lờ mờ có chút lo lắng, hoàn cảnh của nàng ở trong phủ vô cùng bất ổn sao.
/352
|