Hai người tiến vào thư phòng, Sở Lăng Thiên đưa một phong thư cho Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn mở ra xem, thì ra ba tháng sau là đại thọ bảy mươi của Thái thượng hoàng nước Đông Lan cũng là ngoại tổ phụ của Sở Lăng Thiên. Thái thượng hoàng phái người đưa thiệp mời, mời y tới tham dự.
Nghĩ đến Liên Mộ Vân ở nước Đông Lan, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn có chút không thoải mái, nhưng mà rất nhanh liền điều chỉnh tốt: “Vậy hai tháng sau sẽ chuẩn bị khởi hành, đại thọ bảy mươi tuổi của ngoại tổ phụ là việc đại hỷ, chàng nên đi.”
“Nàng đi cùng ta.” Sở Lăng Thiên từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói: “Để cho ngoại tổ phụ xem cháu ngoại của người có bao nhiêu lợi hại, cưới được một nữ tử như vậy làm vợ.”
“Ta đi?” Gia Cát Linh Ẩn lắc lắc đầu, Liên Mộ Vân nhất định hận nàng đến tận xương, nếu đi ít nhiều có chút ngượng ngùng.
“Nàng sợ gặp phải Mộ Vân? Không sao đâu, tin tưởng vi phu, nương tử, đi cùng ta đi. Nếu ta đi một mình, không được nhìn thấy nàng lâu như vậy ta nhất định sẽ tương tư mà sinh bệnh mất.”
“Được rồi, được rồi, vậy thì tùy chàng đi.” Thấy bộ dáng làm nũng của y, sự mềm mại trong lòng Gia Cát Linh Ẩn bị chạm vào. Thật ra chính bản thân nàng cũng lưu luyến y, nàng cũng muốn tới gặp ngoại tổ phụ.
Sau chuyện của Tiêu Duẫn cũng được yên tĩnh một thời gian, Gia Cát Linh Ẩn trở nên rãnh rỗi, đọc sách, dạo phố, nàng không biết rằng trong hậu cung đang chuẩn bị một âm mưu.
Ngày hôm đó, Sở Lăng Thiên lên triều, trong cung bỗng nhiên chuyển lời nói Thần phi nương nương triệu Thất vương phi vào cung. Gia Cát Linh Ẩn chỉ trang điểm nhẹ liền vào cung. Nàng không biết Chu Tuyết Tranh tìm nàng có chuyện gì, nhưng khẳng định là không có chuyện gì tốt.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Đạp Tuyết Cung, lúc đi vào nàng liền có cảm giác Đạp Tuyết cung không giống bình thường. Bên ngoài là mùa cây cối nảy mầm, bên trong Đạp Tuyết cung lại màu sắc rực rỡ. Tĩnh phi yêu hoa, Sở Kim Triêu liền sai người khắp nơi tìm loại hoa mùa đông không bị héo tàn, là loại hoa ở Đạp Tuyết cung. Phía đông là rừng trúc xanh um, phía tây là hồ nước xanh, một đàn cá tuyệt đẹp bơi trong hồ, mỗi một chỗ đình đài lầu tạ dều cực kỳ dụng tâm, nhìn ra được Tĩnh phi ở trong lòng Sở Kim Triêu chiếm tình cảm rất lớn. Nhưng mà vì sao ông lại đồng ý để cho Chu Tuyết Tranh vào ở trong này.
Cung nữ dẫn Gia Cát Linh Ẩn tới hồ nước, Chu Tuyết Tranh đang ở trong đình, nhàn nhã cho cá ăn.
“Khấu kiến Thần phi nương nương, khôn biết Thần phi nương nương triệu thần nữ đến là có việc gì phân phó?” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, cung kính lễ phép.
“Thất vương phi, mời ngồi.” Chu Tuyết Tranh cười cười, chỉ vào một cái ghế, nói. Trời biết, nàng đối với ba chữ ‘Thất vương phi’ có bao nhiêu hận.
“Tạ ơn Thần phi nương nương.” Gia Cát Linh Ẩn thuận thế ngồi xuống, không nói một lời, ung dung bình tĩnh nhìn vào nơi xa.
“Không vội, bản cung còn triệu hai người đến nữa.” Chu Tuyết Tranh nhìn quanh Đạp Tuyết Cung, nói, “Nghe nói bên trong Đạp Tuyết Cung đẹp không sao tả xiết, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Bản cung cảm thấy hoa nở quá mức chói mắt, có vẻ như người ở đây không đủ chững chạc, bản cung quyết định chặt hết chỗ hoa và trúc đi, rồi thay bằng hoa cúc. Tới mùa thu, một khoảng vàng óng kia sẽ xinh đẹp biết bao. Thất vương phi cảm thấy như vậy được không?”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn dâng lên một cỗ tức giận, bên ngoài lại bình tĩnh. Nàng biết, Chu Tuyết Tranh muốn chọc giận nàng, “ Đây là nơi ở của Thần phi nương nương, nương nương muốn bố trí như thế nào đều có thể làm như thế.”
“Bản cung còn sợ làm Tĩnh Phi mất hứng, cho nên tìm riêng ngươi tới hỏi, dù sao ngươi cũng là con dâu của tỷ ấy. Ngươi đã nói như vậy thì ta an tâm rồi, đến lúc đó sẽ lấp hồ nước này lại, trên đó sẽ trồng hoa hồng. Bản cung sẽ cùng Hoàng thuợng thưởng hoa, nghĩ đến liền thấy thật đẹp.”
“Đẹp.” Gia Cát Linh Ẩn uống một ngụm trà, cũng không nói nhiều lời.
Ở phía xa, cung nữ dẫn theo hai người tới đây, Gia Cát Linh Ẩn ngẩn ra, hai người kia lại là Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Chiêm. Nàng nhìn Chu Tuyết Tranh, không biết nàng ta có mưu đồ gì ở đây.
“Thần tham kiến Thần phi nương nương.”
“Thần nữ tham kiến Thần phi nương nương.”
Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Ngươi tới nơi này làm gì? Thần phi nương nương, người như ả tốt nhất đừng đụng vào, tâm địa xấu xa.”
“Gia Cát trắc phi, Thừa tướng gia, ngồi xuống cả đi, bản cung có chuyện muốn nói với các ngươi.”
“Vâng, nương nương.”
Chu Tuyết Tranh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhìn Gia Cát Linh Ẩn cùng Gia Cát Hồng Nhan, “Hôm nay bản cung triệu các ngươi đến, chính là muốn nói cho các ngươi, đều là tỷ muội không cần phải đối chọi gay gắt. Tỷ muội chính là hoa song sinh, sen Tịnh Đế, cần phải tương thân tương ái. Các ngươi bất hòa, Thừa tướng gia nhìn thấy nhất định rất lo lắng.”
“Nương nương nói phải.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Hai tỷ muội con hẳn là nên giúp đỡ nhau.”
“Cha.” Gia Cát Hồng Nhan trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, giãy nãy, “Nếu không phải nó đối với con luôn đuổi tận giết tuyệt, con còn nguyện ý cùng nó sống tốt.”
“Thất vương phi, ngươi cảm thấy được không?” Chu Tuyết Tranh nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.
“Ta không phản đối.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói.
“Như vậy thật tốt.” Chu Tuyết Tranh cười, “Lục điện hạ cùng Thất điện hạ là huynh đệ, hai ngươi lại là tỷ muội, nếu như các ngươi bất hòa thì huynh đệ bọn họ sẽ chung sống như thế nào? Nữ nhân ấy à, lúc nào cũng phải luôn suy nghĩ cho phu quân mình. Huynh đệ bọn họ bất hòa, người đau lòng nhất là Hoàng thượng, bản cung cũng là vì Hoàng thượng. Hôm nay bản cung cùng Thừa tướng gia làm chứng, tỷ muội các ngươi hoà thuận như lúc ban đầu, cùng tiến cùng lui. Được rồi, hai tỷ muội các ngươi cùng nhau giúp bản cung rót trà đi.”
“Vâng!”
“Vâng!”
Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy đi tới trước mặt Gia Cát Hồng Nhan. Gia Cát Hồng Nhan nhấc ấm trà, rót trà đang còn nóng vào chén. Gia Cát Linh Ẩn đem chén trà đưa cho Chu Tuyết Tranh: “Nương nương, mời dùng trà!”
“Tốt lắm! Nhìn thấy các ngươi thân mật như vậy bản cung thấy an tâm rồi.”
Bộ dáng Chu Tuyết Tranh như từng trải, nàng cầm lấy một miếng điểm tâm, chuẩn bị cắn một miếng, một cung nữ ở bên cạnh tiến lên: “Nương nương, từ từ, để nô tỳ thử trước xem.”
Cung nữ lấy một cây ngân châm, đưa lên kiểm tra đồ ăn trên bàn, cuối cùng đưa ngân châm tới chén trà.
Vào lúc cả mấy người không để ý, ngân châm nhanh chóng biến thành màu đen. Màu đen trên ngân châm nói cho những người ở đây biết, trong trà có độc!
“Choang!” Chu Tuyết Tranh hoảng sợ không thôi, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất, “Các ngươi… Các ngươi thật to gan, bản cung có ý tốt thay các ngươi hòa giải, các ngươi lại muốn giết bản cung! Nói, là ai hạ độc? Gia Cát Hồng Nhan hay là ngươi, Gia Cát Linh Ẩn?”
Ba người lập tức quỳ trên mặt đất, Gia Cát Hồng Nhan cùng Gia Cát Chiêm lập tức nói: “Xin nương nương tha mạng.”
“Nương nương bớt giận.” Gia Cát Linh Ẩn có vẻ vô cùng trấn định, “Vẫn nên nhanh chóng mời thái y tới xem thử.”
“Ngươi, nhanh đi mời thái y cùng Hoàng thượng tới đây!” Chu Tuyết Tranh nói với cung nữ ở đối diện, “Nói với Hoàng thuợng, có người muốn mưu hại bản cung.”
Rất nhanh, Sở Kim Triêu, Hoàng hậu, Chu quý phi, Sở Lăng Hiên, Sở Lăng Thiên, còn có phu thê Sở Lăng Dực đều chạy tới. Sở Kim Triêu đi đầu, sắc mặt ông âm trầm, tiến lên cầm lấy tay Chu Tuyết Tranh: “Ái phi, sao lại thế này?”
“Hoàng thượng.” Chu Tuyết Tranh sợ hãi kêu một tiếng, cả thân mình như không có xương cốt, mềm nhũn tựa vào trong ngực Sở Kim Triêu, “Thần thiếp rất sợ!”
Hoàng hậu cùng Chu quý phi thấy vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Sau khi Chu Tuyết Tranh được phong làm Thần phi, Sở Kim Triêu hàng đêm đều nghỉ ở Đạp Tuyết Cung, ngay cả sự quan tâm với Chu quý phi cũng ít đi.
“Thần phi, muội nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngồi xuống rồi từ từ nói.” Hoàng hậu nói.
“Dạ, tỷ tỷ.”
Sở lăng Thiên thấy Gia Cát Linh Ẩn quỳ trên mặt đất lạnh như băng, y đau lòng không thôi. Y nâng Gia Cát Linh Ẩn dậy, “Linh nhi, đứng lên.” Sau đó tay của y nhẹ nhàng xoa đầu gối của nàng.
Chu Tuyết Tranh rất nhanh nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh: “Hoàng thượng, tỷ tỷ, thần thiếp thấy tỷ muội họ bất hòa nên tìm cơ hội hòa giải cho hai người. Các nàng bất hòa cũng ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ Thất điện hạ cùng Lục điện hạ. Thần thiếp liền tự ý làm chủ, muốn phân ưu thay Hoàng thượng cùng nương nương. Thấy tỷ muội các nàng bỏ xuống được khúc mắc, thần thiếp liền bảo các nàng cùng nhau rót một chén trà cho thần thiếp, lấy trà đánh tan nghi ngại trước đó, không nghĩ tới trong trà này có độc. Gia Cát thừa tướng vừa rồi hẳn là thấy rõ ràng, trà này, lúc bản cung uống vẫn bình thường, đến khi tỷ muội các nàng đụng tay thì liền có độc.”
“Nương nương, thần thấy rất rõ.”
“Nương nương, thần nữ không hạ độc người.” Gia Cát Hồng Nhan vội vàng nói, nàng chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Nhất định là nó, là nó hạ độc!”
“Đại tỷ, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung được!” Gia Cát Linh Ẩn không chút hoang mang nói, “Tỷ tận mắt thấy ta hạ độc?”
“Đúng, ta tận mắt thấy!” Gia Cát Hồng Nhan không chút suy nghĩ liền nói.
“Nếu tỷ tỷ nhìn thấy ta hạ độc thì vì sao không nói với Thần phi nương nương? Tỷ tỷ biết mà không báo tội cũng không hề nhỏ.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Gia Cát Hồng Nhan, cười lạnh.
“Ta…” Gia Cát Hồng Nhan nhất thời á khẩu không trả lời được, biết rằng mình bị Gia Cát Linh Ẩn lôi vào tròng, “Ta còn chưa kịp nói thì cô cô kia đã cầm ngân châm đến rồi.”
“Vương ngự y, nghiệm độc trước đi!” Sở Kim Triêu nói.
“Dạ, Hoàng Thượng!”
Vương ngự y kiểm tra nước trong ấm trà, cùng với mấy chén trà khác đều không có khác thường, lại kiểm tra cái chén trên mặt đất cũng không phát hiện thấy khác thường.
“Hoàng thượng, thần đã kiểm tra qua, nước trà trên đất không có độc.”
“Đây là chuyện gì?” Chu Tuyết Tranh chỉ vào ngân châm trên bàn vừa rồi cung nữ kia kiểm tra qua, “Không có độc, vậy vì sao ngân châm biến thành màu đen?”
“Ngươi phải kiểm tra cẩn thận!” Sở Kim Triêu cũng không tin tưởng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có thể khẳng định nước trà trên đất không có độc. Nhưng mà thần từng nghe qua có một loại độc dược, chỉ lúc hòa vào trong nước một lát sẽ có độc, sau đó sẽ bay hơi sạch sẽ, sau đó kiểm tra cũng sẽ không thấy gì. Thần hoài nghi, trong trà của Thần phi nương nương, đúng là bị hạ loại độc này.” Vương ngự y trả lời.
“Cái gì? Sao lại có loại độc như vậy?” Sở Kim Triêu lần đầu tiên nghe nói đến loại độc này, “Đại nha đầu, Tam nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì? Trẫm muốn nghe lời nói thật!”
“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Gia Cát Hồng Nhan giành nói trước, “Thần nữ cái gì cũng không làm. nhất định là Tam muội thấy Thần phi nương nương chiếm Đạp Tuyết Cung của Tĩnh quý phi, ghi hận trong lòng, nên ra tay hạ độc với Thần phi nương nương.”
Hết chương 203
Nghĩ đến Liên Mộ Vân ở nước Đông Lan, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn có chút không thoải mái, nhưng mà rất nhanh liền điều chỉnh tốt: “Vậy hai tháng sau sẽ chuẩn bị khởi hành, đại thọ bảy mươi tuổi của ngoại tổ phụ là việc đại hỷ, chàng nên đi.”
“Nàng đi cùng ta.” Sở Lăng Thiên từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói: “Để cho ngoại tổ phụ xem cháu ngoại của người có bao nhiêu lợi hại, cưới được một nữ tử như vậy làm vợ.”
“Ta đi?” Gia Cát Linh Ẩn lắc lắc đầu, Liên Mộ Vân nhất định hận nàng đến tận xương, nếu đi ít nhiều có chút ngượng ngùng.
“Nàng sợ gặp phải Mộ Vân? Không sao đâu, tin tưởng vi phu, nương tử, đi cùng ta đi. Nếu ta đi một mình, không được nhìn thấy nàng lâu như vậy ta nhất định sẽ tương tư mà sinh bệnh mất.”
“Được rồi, được rồi, vậy thì tùy chàng đi.” Thấy bộ dáng làm nũng của y, sự mềm mại trong lòng Gia Cát Linh Ẩn bị chạm vào. Thật ra chính bản thân nàng cũng lưu luyến y, nàng cũng muốn tới gặp ngoại tổ phụ.
Sau chuyện của Tiêu Duẫn cũng được yên tĩnh một thời gian, Gia Cát Linh Ẩn trở nên rãnh rỗi, đọc sách, dạo phố, nàng không biết rằng trong hậu cung đang chuẩn bị một âm mưu.
Ngày hôm đó, Sở Lăng Thiên lên triều, trong cung bỗng nhiên chuyển lời nói Thần phi nương nương triệu Thất vương phi vào cung. Gia Cát Linh Ẩn chỉ trang điểm nhẹ liền vào cung. Nàng không biết Chu Tuyết Tranh tìm nàng có chuyện gì, nhưng khẳng định là không có chuyện gì tốt.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Đạp Tuyết Cung, lúc đi vào nàng liền có cảm giác Đạp Tuyết cung không giống bình thường. Bên ngoài là mùa cây cối nảy mầm, bên trong Đạp Tuyết cung lại màu sắc rực rỡ. Tĩnh phi yêu hoa, Sở Kim Triêu liền sai người khắp nơi tìm loại hoa mùa đông không bị héo tàn, là loại hoa ở Đạp Tuyết cung. Phía đông là rừng trúc xanh um, phía tây là hồ nước xanh, một đàn cá tuyệt đẹp bơi trong hồ, mỗi một chỗ đình đài lầu tạ dều cực kỳ dụng tâm, nhìn ra được Tĩnh phi ở trong lòng Sở Kim Triêu chiếm tình cảm rất lớn. Nhưng mà vì sao ông lại đồng ý để cho Chu Tuyết Tranh vào ở trong này.
Cung nữ dẫn Gia Cát Linh Ẩn tới hồ nước, Chu Tuyết Tranh đang ở trong đình, nhàn nhã cho cá ăn.
“Khấu kiến Thần phi nương nương, khôn biết Thần phi nương nương triệu thần nữ đến là có việc gì phân phó?” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, cung kính lễ phép.
“Thất vương phi, mời ngồi.” Chu Tuyết Tranh cười cười, chỉ vào một cái ghế, nói. Trời biết, nàng đối với ba chữ ‘Thất vương phi’ có bao nhiêu hận.
“Tạ ơn Thần phi nương nương.” Gia Cát Linh Ẩn thuận thế ngồi xuống, không nói một lời, ung dung bình tĩnh nhìn vào nơi xa.
“Không vội, bản cung còn triệu hai người đến nữa.” Chu Tuyết Tranh nhìn quanh Đạp Tuyết Cung, nói, “Nghe nói bên trong Đạp Tuyết Cung đẹp không sao tả xiết, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Bản cung cảm thấy hoa nở quá mức chói mắt, có vẻ như người ở đây không đủ chững chạc, bản cung quyết định chặt hết chỗ hoa và trúc đi, rồi thay bằng hoa cúc. Tới mùa thu, một khoảng vàng óng kia sẽ xinh đẹp biết bao. Thất vương phi cảm thấy như vậy được không?”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn dâng lên một cỗ tức giận, bên ngoài lại bình tĩnh. Nàng biết, Chu Tuyết Tranh muốn chọc giận nàng, “ Đây là nơi ở của Thần phi nương nương, nương nương muốn bố trí như thế nào đều có thể làm như thế.”
“Bản cung còn sợ làm Tĩnh Phi mất hứng, cho nên tìm riêng ngươi tới hỏi, dù sao ngươi cũng là con dâu của tỷ ấy. Ngươi đã nói như vậy thì ta an tâm rồi, đến lúc đó sẽ lấp hồ nước này lại, trên đó sẽ trồng hoa hồng. Bản cung sẽ cùng Hoàng thuợng thưởng hoa, nghĩ đến liền thấy thật đẹp.”
“Đẹp.” Gia Cát Linh Ẩn uống một ngụm trà, cũng không nói nhiều lời.
Ở phía xa, cung nữ dẫn theo hai người tới đây, Gia Cát Linh Ẩn ngẩn ra, hai người kia lại là Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Chiêm. Nàng nhìn Chu Tuyết Tranh, không biết nàng ta có mưu đồ gì ở đây.
“Thần tham kiến Thần phi nương nương.”
“Thần nữ tham kiến Thần phi nương nương.”
Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Ngươi tới nơi này làm gì? Thần phi nương nương, người như ả tốt nhất đừng đụng vào, tâm địa xấu xa.”
“Gia Cát trắc phi, Thừa tướng gia, ngồi xuống cả đi, bản cung có chuyện muốn nói với các ngươi.”
“Vâng, nương nương.”
Chu Tuyết Tranh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhìn Gia Cát Linh Ẩn cùng Gia Cát Hồng Nhan, “Hôm nay bản cung triệu các ngươi đến, chính là muốn nói cho các ngươi, đều là tỷ muội không cần phải đối chọi gay gắt. Tỷ muội chính là hoa song sinh, sen Tịnh Đế, cần phải tương thân tương ái. Các ngươi bất hòa, Thừa tướng gia nhìn thấy nhất định rất lo lắng.”
“Nương nương nói phải.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Hai tỷ muội con hẳn là nên giúp đỡ nhau.”
“Cha.” Gia Cát Hồng Nhan trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, giãy nãy, “Nếu không phải nó đối với con luôn đuổi tận giết tuyệt, con còn nguyện ý cùng nó sống tốt.”
“Thất vương phi, ngươi cảm thấy được không?” Chu Tuyết Tranh nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.
“Ta không phản đối.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói.
“Như vậy thật tốt.” Chu Tuyết Tranh cười, “Lục điện hạ cùng Thất điện hạ là huynh đệ, hai ngươi lại là tỷ muội, nếu như các ngươi bất hòa thì huynh đệ bọn họ sẽ chung sống như thế nào? Nữ nhân ấy à, lúc nào cũng phải luôn suy nghĩ cho phu quân mình. Huynh đệ bọn họ bất hòa, người đau lòng nhất là Hoàng thượng, bản cung cũng là vì Hoàng thượng. Hôm nay bản cung cùng Thừa tướng gia làm chứng, tỷ muội các ngươi hoà thuận như lúc ban đầu, cùng tiến cùng lui. Được rồi, hai tỷ muội các ngươi cùng nhau giúp bản cung rót trà đi.”
“Vâng!”
“Vâng!”
Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy đi tới trước mặt Gia Cát Hồng Nhan. Gia Cát Hồng Nhan nhấc ấm trà, rót trà đang còn nóng vào chén. Gia Cát Linh Ẩn đem chén trà đưa cho Chu Tuyết Tranh: “Nương nương, mời dùng trà!”
“Tốt lắm! Nhìn thấy các ngươi thân mật như vậy bản cung thấy an tâm rồi.”
Bộ dáng Chu Tuyết Tranh như từng trải, nàng cầm lấy một miếng điểm tâm, chuẩn bị cắn một miếng, một cung nữ ở bên cạnh tiến lên: “Nương nương, từ từ, để nô tỳ thử trước xem.”
Cung nữ lấy một cây ngân châm, đưa lên kiểm tra đồ ăn trên bàn, cuối cùng đưa ngân châm tới chén trà.
Vào lúc cả mấy người không để ý, ngân châm nhanh chóng biến thành màu đen. Màu đen trên ngân châm nói cho những người ở đây biết, trong trà có độc!
“Choang!” Chu Tuyết Tranh hoảng sợ không thôi, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất, “Các ngươi… Các ngươi thật to gan, bản cung có ý tốt thay các ngươi hòa giải, các ngươi lại muốn giết bản cung! Nói, là ai hạ độc? Gia Cát Hồng Nhan hay là ngươi, Gia Cát Linh Ẩn?”
Ba người lập tức quỳ trên mặt đất, Gia Cát Hồng Nhan cùng Gia Cát Chiêm lập tức nói: “Xin nương nương tha mạng.”
“Nương nương bớt giận.” Gia Cát Linh Ẩn có vẻ vô cùng trấn định, “Vẫn nên nhanh chóng mời thái y tới xem thử.”
“Ngươi, nhanh đi mời thái y cùng Hoàng thượng tới đây!” Chu Tuyết Tranh nói với cung nữ ở đối diện, “Nói với Hoàng thuợng, có người muốn mưu hại bản cung.”
Rất nhanh, Sở Kim Triêu, Hoàng hậu, Chu quý phi, Sở Lăng Hiên, Sở Lăng Thiên, còn có phu thê Sở Lăng Dực đều chạy tới. Sở Kim Triêu đi đầu, sắc mặt ông âm trầm, tiến lên cầm lấy tay Chu Tuyết Tranh: “Ái phi, sao lại thế này?”
“Hoàng thượng.” Chu Tuyết Tranh sợ hãi kêu một tiếng, cả thân mình như không có xương cốt, mềm nhũn tựa vào trong ngực Sở Kim Triêu, “Thần thiếp rất sợ!”
Hoàng hậu cùng Chu quý phi thấy vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Sau khi Chu Tuyết Tranh được phong làm Thần phi, Sở Kim Triêu hàng đêm đều nghỉ ở Đạp Tuyết Cung, ngay cả sự quan tâm với Chu quý phi cũng ít đi.
“Thần phi, muội nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngồi xuống rồi từ từ nói.” Hoàng hậu nói.
“Dạ, tỷ tỷ.”
Sở lăng Thiên thấy Gia Cát Linh Ẩn quỳ trên mặt đất lạnh như băng, y đau lòng không thôi. Y nâng Gia Cát Linh Ẩn dậy, “Linh nhi, đứng lên.” Sau đó tay của y nhẹ nhàng xoa đầu gối của nàng.
Chu Tuyết Tranh rất nhanh nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh: “Hoàng thượng, tỷ tỷ, thần thiếp thấy tỷ muội họ bất hòa nên tìm cơ hội hòa giải cho hai người. Các nàng bất hòa cũng ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ Thất điện hạ cùng Lục điện hạ. Thần thiếp liền tự ý làm chủ, muốn phân ưu thay Hoàng thượng cùng nương nương. Thấy tỷ muội các nàng bỏ xuống được khúc mắc, thần thiếp liền bảo các nàng cùng nhau rót một chén trà cho thần thiếp, lấy trà đánh tan nghi ngại trước đó, không nghĩ tới trong trà này có độc. Gia Cát thừa tướng vừa rồi hẳn là thấy rõ ràng, trà này, lúc bản cung uống vẫn bình thường, đến khi tỷ muội các nàng đụng tay thì liền có độc.”
“Nương nương, thần thấy rất rõ.”
“Nương nương, thần nữ không hạ độc người.” Gia Cát Hồng Nhan vội vàng nói, nàng chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Nhất định là nó, là nó hạ độc!”
“Đại tỷ, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung được!” Gia Cát Linh Ẩn không chút hoang mang nói, “Tỷ tận mắt thấy ta hạ độc?”
“Đúng, ta tận mắt thấy!” Gia Cát Hồng Nhan không chút suy nghĩ liền nói.
“Nếu tỷ tỷ nhìn thấy ta hạ độc thì vì sao không nói với Thần phi nương nương? Tỷ tỷ biết mà không báo tội cũng không hề nhỏ.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Gia Cát Hồng Nhan, cười lạnh.
“Ta…” Gia Cát Hồng Nhan nhất thời á khẩu không trả lời được, biết rằng mình bị Gia Cát Linh Ẩn lôi vào tròng, “Ta còn chưa kịp nói thì cô cô kia đã cầm ngân châm đến rồi.”
“Vương ngự y, nghiệm độc trước đi!” Sở Kim Triêu nói.
“Dạ, Hoàng Thượng!”
Vương ngự y kiểm tra nước trong ấm trà, cùng với mấy chén trà khác đều không có khác thường, lại kiểm tra cái chén trên mặt đất cũng không phát hiện thấy khác thường.
“Hoàng thượng, thần đã kiểm tra qua, nước trà trên đất không có độc.”
“Đây là chuyện gì?” Chu Tuyết Tranh chỉ vào ngân châm trên bàn vừa rồi cung nữ kia kiểm tra qua, “Không có độc, vậy vì sao ngân châm biến thành màu đen?”
“Ngươi phải kiểm tra cẩn thận!” Sở Kim Triêu cũng không tin tưởng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có thể khẳng định nước trà trên đất không có độc. Nhưng mà thần từng nghe qua có một loại độc dược, chỉ lúc hòa vào trong nước một lát sẽ có độc, sau đó sẽ bay hơi sạch sẽ, sau đó kiểm tra cũng sẽ không thấy gì. Thần hoài nghi, trong trà của Thần phi nương nương, đúng là bị hạ loại độc này.” Vương ngự y trả lời.
“Cái gì? Sao lại có loại độc như vậy?” Sở Kim Triêu lần đầu tiên nghe nói đến loại độc này, “Đại nha đầu, Tam nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì? Trẫm muốn nghe lời nói thật!”
“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Gia Cát Hồng Nhan giành nói trước, “Thần nữ cái gì cũng không làm. nhất định là Tam muội thấy Thần phi nương nương chiếm Đạp Tuyết Cung của Tĩnh quý phi, ghi hận trong lòng, nên ra tay hạ độc với Thần phi nương nương.”
Hết chương 203
/352
|