“Chủ ý này thực không tồi!” Hà Tần gật đầu, “Đã như vậy, không bằng chúng ta tính điểm sẽ càng kích thích hơn, tỷ thí lần này, để quyết định quyền sở hữu kinh doanh năm năm về sau thuộc về ai, năm năm sau sẽ phân lại một lần nữa.”
Quyền kinh doanh năm năm, có thể để cho một nước kiếm được rất nhiều dầu mỏ. Đề nghị này của Hà Tần không thể nghi ngờ là có lực hấp dẫn rất lớn. Một lần đánh cược này có thể thất bại nhưng nếu thắng lại kiếm được rất lớn.
“Ta đồng ý!” Bạch Vân Phàm tiên phong bày tỏ thái độ.
“Ta cũng đồng ý!” Khương Diệp nói.
Liên Thượng Hải cân nhắc một lát: “Không có ý kiến.”
“Thất điện hạ, ngươi thì sao?” Thẩm Vân Bác nhìn Sở Lăng Thiên.
“Nếu tất cả mọi người đã đồng ý, ta đương nhiên là không có ý kiến.” Sở Lăng Thiên thấy hai mắt Gia Cát Linh Ẩn lóe sáng, quyền kinh doanh năm năm quả thực là mê người.
Cuối cùng, mọi người cùng bàn bạc so tài ba hạng mục: đấu võ, đánh đàn, so tài nấu ăn. Đấu võ cùng đánh đàn vẫn như bình thường, không biết so tài nấu ăn là ý kiến ai đưa ra, nhưng bất ngờ lại được mọi người đồng ý. Thì ra ngoại trừ nước Lăng Nguyệt, các nước khác đều dẫn ngự trù lợi hại nhất theo.
Nghĩ đến người mà Sở Lăng Hiên an bài vào, Thẩm Vân Bác tràn đầy lòng tin. Điện chủ Hắc Ám của Thánh điện võ công vô cùng cao cường, cả đại lục này có thể đánh lại được hắn tuyệt đối không vượt quá hai mươi ngươi. Ngoài ra điện chủ Hắc Ám còn là cao thủ đứng đầu trong tám đại điện chủ, ông xem ra, trận đấu võ ngày mai này, nước Đại Mạc thắng chắc rồi, không nghĩ tới Sở Lăng Hiên lại tặng cho ông một người giúp đỡ tốt như vậy. Nhưng mà ông không biết rằng, điện chủ U Minh của Thánh điện lại bại ở trong tay của Sở Lăng Thiên.
Sau khi tiệc rượu tàn, ngày mai sẽ là ngày so tài cực kỳ quan trọng, Liên Thượng Hải gọi mấy người Sở Lăng Thiên vào phòng để bàn bạc đối sách. Nước Đông Lan cùng nước Lăng Nguyệt nếu có thể thắng được trong đợt so tài này thì tốt, nhưng nếu bị nước khác qua mặt thì dù cho đó là nước nào cũng không cam lòng.
“Mộ Dương, ngày mai con đại diện cho nước Đông Lan tham gia đấu võ. Mộ Vân, con tham gia tỷ thí đánh đàn, về phần nấu ăn thì tới ngự thiện phòng tìm một ngự trù lợi hại tham gia, bất luận như thế nào, nước Đông Lan cũng phải thắng trận này.” Ngoài ra, mấy nước khác lặn lội đường xa tới, sẽ mệt mỏi tinh thần nên phần thắng của nước Đông Lan sẽ rất lớn, “Thiên nhi, con định sắp xếp như thế nào? Phụ hoàng con không ở đây, nước Lăng Nguyệt sẽ do con toàn quyền quyết định.”
Liên Thượng Hải có chút lo lắng cho Sở Lăng Thiên. Gia Cát Tam tiểu thư tài nghệ rất cao nhưng cũng không biết nàng có biết đánh đàn hay không. Một tiểu thư như nàng khẳng định cũng không thể nấu ăn, tuy rằng nàng ở trong Lục Quốc Đại Điển nấu một nồi lẩu chinh phục được mọi người, nhưng mà chỉ sợ đó là ngẫu nhiên. Hơn nữa nếu lần này lại nấu lẩu thì nhất định không còn ai tán thưởng nữa.
“Đấu võ sẽ do con phụ trách.” Sở Lăng Thiên nói, “Thi đàn thì giao cho Linh nhi. Nấu ăn…” Y nhìn Sở Lăng Hàn, đệ đệ này ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, không thể trông cậy.
“Đánh đàn cùng với nấu ăn đều giao cho ta.” Gia Cát Linh Ẩn nói, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Sở Lăng Thiên, nàng nhướng mày lên, “Người và Cửu điện hạ làm tốt hơn sao với ta sao?”
“Được rồi.” Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ cười, nàng nói được là được. Nếu y cùng Sở Lăng Hàn đấu nhất định sẽ thua vô cùng thê thảm.
“Nếu đã quyết định, vậy thì các con nhanh về nghỉ ngơi đi để ngày mai còn đối phó cho tốt.” Liên Thượng Hải nói, “Sáng mai, các con giao nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho ngự thiện phòng, để bọn họ chuẩn bị.”
“Cữu cữu, chúng con xin cáo lui trước.” Mấy người Sở Lăng Thiên đứng dậy hành lễ với Liên Thượng Hải rồi ra khỏi thư phòng.
Trở về phòng, Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh Ẩn qua, để cho nàng ngồi trên đùi mình, ôm lấy thắt lưng nàng: “Linh nhi, nếu không chúng ta bỏ trận đấu nấu ăn nhé?” Y đau lòng cho nàng, không muốn để người khác phải cười nhạo lúc nàng thua.
“Vì sao phải bỏ cuộc?”
“Nàng thực sự biết nấu ăn?”
Gia Cát Linh Ẩn lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Thử xem thôi.”
“Được rồi, vậy tùy nàng.” Sở Lăng Thiên cười, “Đánh đàn có nắm chắc không?”
“Chín phần. Còn chàng?”
“Mười phần.”
Lúc này, một người khách không mời mà đến tới phòng của bọn họ. Khương Diệp một thân mặc áo gấm đen xuất hiện ngoài cửa khiến cho Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn đều kinh ngạc.
“Thất điện hạ, Thất vương phi, thật có lỗi vì trễ thế này còn quấy rầy hai người.” Vẻ mặt Khương Diệp áy náy nói.
“Bệ hạ khách khí rồi.” Sở Lăng Thiên trả lời.
Gia Cát Linh Ẩn châm cho Khương Diệp một chén trà nóng, nàng đoán được Khương Diệp là vì chủ nhân của miếng ngọc bội kia mà đến nhưng nàng không hề thay đổi vẻ mặt.
Khương Diệp giật giật môi, “Thất vương phi, chủ nhân của miếng ngọc bội kia hiện tại có khỏe không?”
“Bệ hạ yên tâm, nàng ấy tốt lắm.”
Sở Lăng Thiên nghi hoặc nhìn hai người: “Hai người đang nói chuyện gì? Cái gì ngọc bội, chủ nhân là ai?”
Gia Cát Linh Ẩn lấy miếng ngọc bội ra, “Là chủ nhân của nó.”
“À.” Sở Lăng Thiên gật đầu, không hỏi nhiều. Gia Cát Linh Ẩn đã từng nói với y, miếng ngọc bội này là của Mộc Tê tặng cho nàng. Y vẫn cảm thấy Mộc Tê không phải là một a hoàn bình thường, chẳng lẽ nàng có quan hệ gì với Khương Diệp?
“Rốt cuộc bệ hạ cùng chủ nhân này có quan hệ gì? Nếu chuyện không rõ ràng thì thực xin lỗi, ta không thể tiết lộ nàng là ai.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Không dối gạt hai người, ta đã tìm muội ấy lâu lắm rồi, muội ấy là muội muội của ta, Khương Dao. Lúc muội ấy mười tuổi bởi vì trong hoàng cung nước Ngạo Nguyệt xảy ra biến động nên bị mất tích. Nhiều năm qua ta một mực tìm muội ấy, ngay lúc ta nghĩ muội ấy không còn trên đời này nữa thì ta lại nhìn thấy miếng ngọc bội ở trên người vương phi. Ta lại nghĩ Thất vương phi chính là muội muội của ta. Trước đó cục diện của nước Ngạo Nguyệt bất ổn, ta nghĩ muội ấy ở bên ngoài cũng tốt, ta muốn ổn định lại nước Ngạo Nguyệt nên muốn một thời gian nữa mới đón muội ấy trở về. Xin Thất vương phi giúp đỡ.”
Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn đã đoán được thân phận của Mộc Tê không bình thường, lại nghe được lời của Khương Diệp trong lòng thật chấn động không thôi. Mộc Tê lại có thể là công chúa nước Ngạo Nguyệt, là kim chi ngọc diệp lưu lạc nhân gian. Nhiều năm như vậy mà nàng hoàn toàn không biết.
“Nàng ấy bị mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?” Khương Diệp lắp bắp kinh hãi, “Điều gì cũng không nhớ sao?”
“Ừ. Ta lo là đối với chuyện này nàng ấy tạm thời không thể chấp nhận được. Nếu bệ hạ kiên trì, ta cũng có thể để cho hai người mau chóng nhận nhau.”
“Thất vương phi nói đúng, việc này nên từ từ. Nhưng mà, Thất vương phi có thể nói cho ta biết muội ấy ở đâu không? Ta muốn nhìn thấy muội ấy.”
“Nàng ấy chính là a hoàn của ta, Mộc Tê.”
Gia Cát Linh Ẩn vừa mới nói xong, một bóng dáng xinh đẹp đã hiện ra ở ngoài cửa. Cũng may mọi người đều nhỏ giọng, nên người bên ngoài không thể nghe thấy. Mộc Tê bưng một dĩa điểm tâm vào, nhìn thấy Khương Diệp lập tức hành lễ với y: “Bệ hạ, Điện hạ, tiểu thư, ăn chút điểm tâm đi.”
“Mộc Tê vất vả rồi.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười với nàng.
Khương Diệp có chút ấn tượng với Mộc Tê, giờ phút này nhìn thấy nàng trong lòng y kích động không thôi. Nàng chính là muội muội của y, không có hoàng thất che chở nàng vẫn lớn được như vậy, không biết nhiều năm qua chịu cực khổ nhiều hay không. Khương Diệp nghĩ đến xuất thần, Mộc Tê lại không chú ý đến y.
“Mộc Tê, thì ra nàng chạy đến đây, làm hại ta tìm mãi.” Sở Lăng Hàn vừa ồn ào vừa tiến vào, “Ồ, bệ hạ nước Ngạo Nguyệt ở đây sao. Mộc Tê, đi, ta dẫn nàng đi ngắm sao.”
“Cửu điện hạ…”
“Đi thôi, đi thôi.” Sở Lăng Hàn mặc kệ Mộc Tê đồng ý hay không, lôi kéo nàng đi một mạch ra ngoài.
Mộc Tê bất đắc dĩ đành phải theo y cùng nhau đi ra ngoài.
“Bọn họ?” Khương Diệp thông minh hơn người, chỉ trong chốc lát liền nhìn ra manh mối giữa hai người.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Bệ hạ sẽ không chia rẽ uyên ương chứ?”
“Đương nhiên sẽ không.”
Sáng sớm hôm sau, đủ mọi quan lại tiến cung, trong hoàng cung vô cùng náo nhiệt. Thọ yến của Thái thượng hoàng cử hành vào giờ Ngọ. Sau khi thọ yến kết thúc sẽ nghỉ ngơi một thời gian để các nước chuẩn bị cho cuộc tỷ thí tranh giành quyền kinh doanh Doanh Xuyên Bắc Mạch cùng hoang mạc.
Lúc này, Sở Lăng Thiên nhìn người mặc một thân hắc bào bên cạnh Thẩm Vân Bác, không khỏi nhíu mày lâm vào trầm tư.
Trận đầu là đấu võ. Đấu võ chọn cách đánh luân phiên. Người thắng sẽ ở lại trên đài cùng tỷ thí với người tiếp lên thi đấu. Nếu lưu lại cuối cùng trên đài sẽ là người thắng.
Người đầu tiên lên đài là Bạch Vân Phàm cùng Hà Tần. Hà Tần vẫn là một bộ dáng yếu đuối, tựa hồ rút kiếm cũng cố hết sức.
Hai tay Bạch Vân Phàm khoanh trước ngực, nhìn thấy bộ dạng của Hà Tần nhịn không được cười khẩy nói: “Này, ta nói thái tử Hà Tần, chúng ta không cần phải tỷ thí nữa nhỉ? Nhìn dáng vẻ của ngươi nếu như ta lỡ tay, mạng của ngươi phải làm sao bây giờ? Cách tốt nhất là ngươi lập tức nhận thua, tránh lãng phí thời gian của mọi người, thế nào?”
Hà Tần cười: “Không đấu thì làm sao biết được? Cho dù thua cũng phải thua có tôn nghiêm. Khụ khụ!”
“Nếu đã vậy thì tốc chiến tốc thắng, thật đúng là không biết tốt xấu!”
Ánh mắt Bạch Vân Phàm ngoan độc, trên tay phóng ra một thanh kiếm hoa, hùng hổ đánh về phía Hà Tần. Hắn ra tay tàn nhẫn, không bởi vì thân thủ của Hà Tân không tốt mà lưu tình. Nhìn thấy công phu của Bạch Vân Phàm, tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi thay cho Hà Tần.
Ngay tại lúc Bạch Vân Phàm tiếp cận Hà Tần, ánh mắt Hà Tần ngưng lại một chút, kiếm trong tay chớp thời cơ chém ra làm cho Bạch Vân Phàm nhanh chóng lui lại. Hà Tần xuất chiêu mạnh mẽ, Bạch Vân Phàm rất nhanh liền mất đi lực chống đỡ. Bạch Vân Phàm bị Hà Tần bức đến một góc, ngay lúc đó Hà Tần lập tức kề kiếm lên cổ hắn.
Phản công của Hà Tần khiến cho mọi người choáng váng.
“A? Thái tử Hà Tần biết võ công? Thật đúng là thâm tàng bất lộ.”
“Thái tử Bạch Vân Phàm lần này lơ là khinh địch rồi.”
“Ta thật không nghĩ đến, võ công của thái tử Hà Tần cao hơn hắn rất nhiều.”
“Chẳng lẽ bệnh tình của thái tử Hà Tần cũng là giả?”
“Chuyện này khó nói, vẫn nên xem tiếp trận đấu đi.”
“Khụ khụ!” Hà Tần không nhịn được ho khan hai tiếng, “Thái tử Bạch Vân Phàm, ngươi thua.”
“Hừ!” Bạch Vân Phạm căm giận nhìn Hà Tần, “Vậy mà lại đánh lén bản thái tử, thật đáng giận! Có bản lĩnh thì ngươi chọn chỗ, chúng ta sẽ tỷ thí một lần nữa.”
“Bất cứ lúc nào cũng phụng bồi.”
Hà Tần thu hồi kiếm, Bạch Vân Phàm chật vật xuống khỏi lôi đài, ở phía dưới tức đến vẻ mặt đỏ bừng. Hà Tần, tên tiểu nhân nhà ngươi, lần này lão tử xem như thua trong tay ngươi!
“Công phu của Hà Tần quả thực không hề kém.” Gia Cát Linh Ẩn đối với thay đổi của Hà Tần cũng không có giật mình quá nhiều. Đối với Hà Tần từ lâu nàng đã biết không giống như bề ngoài.
“Nhưng mà so với tướng công của nàng vẫn kém một chút.” Sở Lăng Thiên híp mắt, cười nói.
“Tự phụ!”
Người thứ ba lên đài là Liên Mộ Dương, võ công của hắn cũng không kém nhưng chỉ sau một lát liền bại bởi Hà Tần.
“Xem ra Hà Tần vì Doanh Xuyên đều phơi bày ra mọi thứ.”
“Quyền kinh doanh năm năm, đáng giá mà.”
“Phô trương!” Có một trợ thủ đắc lực giúp đỡ ở trong đội ngũ nước Đại Mạc, lòng tin của Thẩm Vân Bác tăng lên mười phần. Đối với người ở trên đài liền nhịn không được khiêu khích, châm chọc.
Hết chương 221
Quyền kinh doanh năm năm, có thể để cho một nước kiếm được rất nhiều dầu mỏ. Đề nghị này của Hà Tần không thể nghi ngờ là có lực hấp dẫn rất lớn. Một lần đánh cược này có thể thất bại nhưng nếu thắng lại kiếm được rất lớn.
“Ta đồng ý!” Bạch Vân Phàm tiên phong bày tỏ thái độ.
“Ta cũng đồng ý!” Khương Diệp nói.
Liên Thượng Hải cân nhắc một lát: “Không có ý kiến.”
“Thất điện hạ, ngươi thì sao?” Thẩm Vân Bác nhìn Sở Lăng Thiên.
“Nếu tất cả mọi người đã đồng ý, ta đương nhiên là không có ý kiến.” Sở Lăng Thiên thấy hai mắt Gia Cát Linh Ẩn lóe sáng, quyền kinh doanh năm năm quả thực là mê người.
Cuối cùng, mọi người cùng bàn bạc so tài ba hạng mục: đấu võ, đánh đàn, so tài nấu ăn. Đấu võ cùng đánh đàn vẫn như bình thường, không biết so tài nấu ăn là ý kiến ai đưa ra, nhưng bất ngờ lại được mọi người đồng ý. Thì ra ngoại trừ nước Lăng Nguyệt, các nước khác đều dẫn ngự trù lợi hại nhất theo.
Nghĩ đến người mà Sở Lăng Hiên an bài vào, Thẩm Vân Bác tràn đầy lòng tin. Điện chủ Hắc Ám của Thánh điện võ công vô cùng cao cường, cả đại lục này có thể đánh lại được hắn tuyệt đối không vượt quá hai mươi ngươi. Ngoài ra điện chủ Hắc Ám còn là cao thủ đứng đầu trong tám đại điện chủ, ông xem ra, trận đấu võ ngày mai này, nước Đại Mạc thắng chắc rồi, không nghĩ tới Sở Lăng Hiên lại tặng cho ông một người giúp đỡ tốt như vậy. Nhưng mà ông không biết rằng, điện chủ U Minh của Thánh điện lại bại ở trong tay của Sở Lăng Thiên.
Sau khi tiệc rượu tàn, ngày mai sẽ là ngày so tài cực kỳ quan trọng, Liên Thượng Hải gọi mấy người Sở Lăng Thiên vào phòng để bàn bạc đối sách. Nước Đông Lan cùng nước Lăng Nguyệt nếu có thể thắng được trong đợt so tài này thì tốt, nhưng nếu bị nước khác qua mặt thì dù cho đó là nước nào cũng không cam lòng.
“Mộ Dương, ngày mai con đại diện cho nước Đông Lan tham gia đấu võ. Mộ Vân, con tham gia tỷ thí đánh đàn, về phần nấu ăn thì tới ngự thiện phòng tìm một ngự trù lợi hại tham gia, bất luận như thế nào, nước Đông Lan cũng phải thắng trận này.” Ngoài ra, mấy nước khác lặn lội đường xa tới, sẽ mệt mỏi tinh thần nên phần thắng của nước Đông Lan sẽ rất lớn, “Thiên nhi, con định sắp xếp như thế nào? Phụ hoàng con không ở đây, nước Lăng Nguyệt sẽ do con toàn quyền quyết định.”
Liên Thượng Hải có chút lo lắng cho Sở Lăng Thiên. Gia Cát Tam tiểu thư tài nghệ rất cao nhưng cũng không biết nàng có biết đánh đàn hay không. Một tiểu thư như nàng khẳng định cũng không thể nấu ăn, tuy rằng nàng ở trong Lục Quốc Đại Điển nấu một nồi lẩu chinh phục được mọi người, nhưng mà chỉ sợ đó là ngẫu nhiên. Hơn nữa nếu lần này lại nấu lẩu thì nhất định không còn ai tán thưởng nữa.
“Đấu võ sẽ do con phụ trách.” Sở Lăng Thiên nói, “Thi đàn thì giao cho Linh nhi. Nấu ăn…” Y nhìn Sở Lăng Hàn, đệ đệ này ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, không thể trông cậy.
“Đánh đàn cùng với nấu ăn đều giao cho ta.” Gia Cát Linh Ẩn nói, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Sở Lăng Thiên, nàng nhướng mày lên, “Người và Cửu điện hạ làm tốt hơn sao với ta sao?”
“Được rồi.” Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ cười, nàng nói được là được. Nếu y cùng Sở Lăng Hàn đấu nhất định sẽ thua vô cùng thê thảm.
“Nếu đã quyết định, vậy thì các con nhanh về nghỉ ngơi đi để ngày mai còn đối phó cho tốt.” Liên Thượng Hải nói, “Sáng mai, các con giao nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho ngự thiện phòng, để bọn họ chuẩn bị.”
“Cữu cữu, chúng con xin cáo lui trước.” Mấy người Sở Lăng Thiên đứng dậy hành lễ với Liên Thượng Hải rồi ra khỏi thư phòng.
Trở về phòng, Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh Ẩn qua, để cho nàng ngồi trên đùi mình, ôm lấy thắt lưng nàng: “Linh nhi, nếu không chúng ta bỏ trận đấu nấu ăn nhé?” Y đau lòng cho nàng, không muốn để người khác phải cười nhạo lúc nàng thua.
“Vì sao phải bỏ cuộc?”
“Nàng thực sự biết nấu ăn?”
Gia Cát Linh Ẩn lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Thử xem thôi.”
“Được rồi, vậy tùy nàng.” Sở Lăng Thiên cười, “Đánh đàn có nắm chắc không?”
“Chín phần. Còn chàng?”
“Mười phần.”
Lúc này, một người khách không mời mà đến tới phòng của bọn họ. Khương Diệp một thân mặc áo gấm đen xuất hiện ngoài cửa khiến cho Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn đều kinh ngạc.
“Thất điện hạ, Thất vương phi, thật có lỗi vì trễ thế này còn quấy rầy hai người.” Vẻ mặt Khương Diệp áy náy nói.
“Bệ hạ khách khí rồi.” Sở Lăng Thiên trả lời.
Gia Cát Linh Ẩn châm cho Khương Diệp một chén trà nóng, nàng đoán được Khương Diệp là vì chủ nhân của miếng ngọc bội kia mà đến nhưng nàng không hề thay đổi vẻ mặt.
Khương Diệp giật giật môi, “Thất vương phi, chủ nhân của miếng ngọc bội kia hiện tại có khỏe không?”
“Bệ hạ yên tâm, nàng ấy tốt lắm.”
Sở Lăng Thiên nghi hoặc nhìn hai người: “Hai người đang nói chuyện gì? Cái gì ngọc bội, chủ nhân là ai?”
Gia Cát Linh Ẩn lấy miếng ngọc bội ra, “Là chủ nhân của nó.”
“À.” Sở Lăng Thiên gật đầu, không hỏi nhiều. Gia Cát Linh Ẩn đã từng nói với y, miếng ngọc bội này là của Mộc Tê tặng cho nàng. Y vẫn cảm thấy Mộc Tê không phải là một a hoàn bình thường, chẳng lẽ nàng có quan hệ gì với Khương Diệp?
“Rốt cuộc bệ hạ cùng chủ nhân này có quan hệ gì? Nếu chuyện không rõ ràng thì thực xin lỗi, ta không thể tiết lộ nàng là ai.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Không dối gạt hai người, ta đã tìm muội ấy lâu lắm rồi, muội ấy là muội muội của ta, Khương Dao. Lúc muội ấy mười tuổi bởi vì trong hoàng cung nước Ngạo Nguyệt xảy ra biến động nên bị mất tích. Nhiều năm qua ta một mực tìm muội ấy, ngay lúc ta nghĩ muội ấy không còn trên đời này nữa thì ta lại nhìn thấy miếng ngọc bội ở trên người vương phi. Ta lại nghĩ Thất vương phi chính là muội muội của ta. Trước đó cục diện của nước Ngạo Nguyệt bất ổn, ta nghĩ muội ấy ở bên ngoài cũng tốt, ta muốn ổn định lại nước Ngạo Nguyệt nên muốn một thời gian nữa mới đón muội ấy trở về. Xin Thất vương phi giúp đỡ.”
Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn đã đoán được thân phận của Mộc Tê không bình thường, lại nghe được lời của Khương Diệp trong lòng thật chấn động không thôi. Mộc Tê lại có thể là công chúa nước Ngạo Nguyệt, là kim chi ngọc diệp lưu lạc nhân gian. Nhiều năm như vậy mà nàng hoàn toàn không biết.
“Nàng ấy bị mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?” Khương Diệp lắp bắp kinh hãi, “Điều gì cũng không nhớ sao?”
“Ừ. Ta lo là đối với chuyện này nàng ấy tạm thời không thể chấp nhận được. Nếu bệ hạ kiên trì, ta cũng có thể để cho hai người mau chóng nhận nhau.”
“Thất vương phi nói đúng, việc này nên từ từ. Nhưng mà, Thất vương phi có thể nói cho ta biết muội ấy ở đâu không? Ta muốn nhìn thấy muội ấy.”
“Nàng ấy chính là a hoàn của ta, Mộc Tê.”
Gia Cát Linh Ẩn vừa mới nói xong, một bóng dáng xinh đẹp đã hiện ra ở ngoài cửa. Cũng may mọi người đều nhỏ giọng, nên người bên ngoài không thể nghe thấy. Mộc Tê bưng một dĩa điểm tâm vào, nhìn thấy Khương Diệp lập tức hành lễ với y: “Bệ hạ, Điện hạ, tiểu thư, ăn chút điểm tâm đi.”
“Mộc Tê vất vả rồi.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười với nàng.
Khương Diệp có chút ấn tượng với Mộc Tê, giờ phút này nhìn thấy nàng trong lòng y kích động không thôi. Nàng chính là muội muội của y, không có hoàng thất che chở nàng vẫn lớn được như vậy, không biết nhiều năm qua chịu cực khổ nhiều hay không. Khương Diệp nghĩ đến xuất thần, Mộc Tê lại không chú ý đến y.
“Mộc Tê, thì ra nàng chạy đến đây, làm hại ta tìm mãi.” Sở Lăng Hàn vừa ồn ào vừa tiến vào, “Ồ, bệ hạ nước Ngạo Nguyệt ở đây sao. Mộc Tê, đi, ta dẫn nàng đi ngắm sao.”
“Cửu điện hạ…”
“Đi thôi, đi thôi.” Sở Lăng Hàn mặc kệ Mộc Tê đồng ý hay không, lôi kéo nàng đi một mạch ra ngoài.
Mộc Tê bất đắc dĩ đành phải theo y cùng nhau đi ra ngoài.
“Bọn họ?” Khương Diệp thông minh hơn người, chỉ trong chốc lát liền nhìn ra manh mối giữa hai người.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Bệ hạ sẽ không chia rẽ uyên ương chứ?”
“Đương nhiên sẽ không.”
Sáng sớm hôm sau, đủ mọi quan lại tiến cung, trong hoàng cung vô cùng náo nhiệt. Thọ yến của Thái thượng hoàng cử hành vào giờ Ngọ. Sau khi thọ yến kết thúc sẽ nghỉ ngơi một thời gian để các nước chuẩn bị cho cuộc tỷ thí tranh giành quyền kinh doanh Doanh Xuyên Bắc Mạch cùng hoang mạc.
Lúc này, Sở Lăng Thiên nhìn người mặc một thân hắc bào bên cạnh Thẩm Vân Bác, không khỏi nhíu mày lâm vào trầm tư.
Trận đầu là đấu võ. Đấu võ chọn cách đánh luân phiên. Người thắng sẽ ở lại trên đài cùng tỷ thí với người tiếp lên thi đấu. Nếu lưu lại cuối cùng trên đài sẽ là người thắng.
Người đầu tiên lên đài là Bạch Vân Phàm cùng Hà Tần. Hà Tần vẫn là một bộ dáng yếu đuối, tựa hồ rút kiếm cũng cố hết sức.
Hai tay Bạch Vân Phàm khoanh trước ngực, nhìn thấy bộ dạng của Hà Tần nhịn không được cười khẩy nói: “Này, ta nói thái tử Hà Tần, chúng ta không cần phải tỷ thí nữa nhỉ? Nhìn dáng vẻ của ngươi nếu như ta lỡ tay, mạng của ngươi phải làm sao bây giờ? Cách tốt nhất là ngươi lập tức nhận thua, tránh lãng phí thời gian của mọi người, thế nào?”
Hà Tần cười: “Không đấu thì làm sao biết được? Cho dù thua cũng phải thua có tôn nghiêm. Khụ khụ!”
“Nếu đã vậy thì tốc chiến tốc thắng, thật đúng là không biết tốt xấu!”
Ánh mắt Bạch Vân Phàm ngoan độc, trên tay phóng ra một thanh kiếm hoa, hùng hổ đánh về phía Hà Tần. Hắn ra tay tàn nhẫn, không bởi vì thân thủ của Hà Tân không tốt mà lưu tình. Nhìn thấy công phu của Bạch Vân Phàm, tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi thay cho Hà Tần.
Ngay tại lúc Bạch Vân Phàm tiếp cận Hà Tần, ánh mắt Hà Tần ngưng lại một chút, kiếm trong tay chớp thời cơ chém ra làm cho Bạch Vân Phàm nhanh chóng lui lại. Hà Tần xuất chiêu mạnh mẽ, Bạch Vân Phàm rất nhanh liền mất đi lực chống đỡ. Bạch Vân Phàm bị Hà Tần bức đến một góc, ngay lúc đó Hà Tần lập tức kề kiếm lên cổ hắn.
Phản công của Hà Tần khiến cho mọi người choáng váng.
“A? Thái tử Hà Tần biết võ công? Thật đúng là thâm tàng bất lộ.”
“Thái tử Bạch Vân Phàm lần này lơ là khinh địch rồi.”
“Ta thật không nghĩ đến, võ công của thái tử Hà Tần cao hơn hắn rất nhiều.”
“Chẳng lẽ bệnh tình của thái tử Hà Tần cũng là giả?”
“Chuyện này khó nói, vẫn nên xem tiếp trận đấu đi.”
“Khụ khụ!” Hà Tần không nhịn được ho khan hai tiếng, “Thái tử Bạch Vân Phàm, ngươi thua.”
“Hừ!” Bạch Vân Phạm căm giận nhìn Hà Tần, “Vậy mà lại đánh lén bản thái tử, thật đáng giận! Có bản lĩnh thì ngươi chọn chỗ, chúng ta sẽ tỷ thí một lần nữa.”
“Bất cứ lúc nào cũng phụng bồi.”
Hà Tần thu hồi kiếm, Bạch Vân Phàm chật vật xuống khỏi lôi đài, ở phía dưới tức đến vẻ mặt đỏ bừng. Hà Tần, tên tiểu nhân nhà ngươi, lần này lão tử xem như thua trong tay ngươi!
“Công phu của Hà Tần quả thực không hề kém.” Gia Cát Linh Ẩn đối với thay đổi của Hà Tần cũng không có giật mình quá nhiều. Đối với Hà Tần từ lâu nàng đã biết không giống như bề ngoài.
“Nhưng mà so với tướng công của nàng vẫn kém một chút.” Sở Lăng Thiên híp mắt, cười nói.
“Tự phụ!”
Người thứ ba lên đài là Liên Mộ Dương, võ công của hắn cũng không kém nhưng chỉ sau một lát liền bại bởi Hà Tần.
“Xem ra Hà Tần vì Doanh Xuyên đều phơi bày ra mọi thứ.”
“Quyền kinh doanh năm năm, đáng giá mà.”
“Phô trương!” Có một trợ thủ đắc lực giúp đỡ ở trong đội ngũ nước Đại Mạc, lòng tin của Thẩm Vân Bác tăng lên mười phần. Đối với người ở trên đài liền nhịn không được khiêu khích, châm chọc.
Hết chương 221
/352
|