Ai ghen tị nữ nhân xấu như ngươi!” Công chúa Triêu Hoa la lớn, “Ngươi chính là yêu nghiệt, còn nói xạo!”
“Ngươi nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?” Trong mắt Sở Kim Triêu phát ra ánh sáng lạnh.
“Bần đạo… Bần đạo…” Ánh mắt đạo trưởng mập mờ, thân thể càng không ngừng run rẩy, chuyện không có gì sai sót, sao lại đột ngột thay đổi? Nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Kim Triêu, không tự chủ được nói, “Hoàng thượng tha mạng, bần đạo cũng là bị người ta sai khiến.”
“Không được nói bậy!” Công chúa Triêu Hoa trừng mắt nhìn ông, trong lòng trầm xuống, “Phụ hoàng, nhất định là ma quỷ uy hiếp ông ta nên ông ta mới nói bậy.”
“Công chúa điện hạ, đạo trưởng còn chưa nói là ai sai khiến, người biện hộ cái gì, là muốn che giấu cái gì sao?”
“Ta…” Công chúa Triêu Hoa ý thức được mình nói lỡ lập tức sửa lời, “Ta chỉ là hy vọng phụ hoàng đừng nên oan uổng người vô tội.”
Sở Lăng Thiên nhìn ra manh mối, bước đi qua đó, dùng sức kéo đạo trưởng lên ném tới giữa, cầm lấy một ít chất lỏng trong bình sứ, “Ý của đạo trưởng là dính nó lên người trúng tà thì sau đó sẽ hiện nguyên hình? Nếu là người bình thường tiếp xúc thì sao?”
“Bẩm điện hạ, nếu là người bình thường thì sẽ không có biến hóa gì cả.”
“Đại tiểu thư cũng không có biến hóa gì, vậy chứng minh nàng là một người bình thường. ChỈ là…” Sở Lăng Thiên nheo mắt lại, “Đời này của đạo trưởng nhất định là vì dân mà trừ hại không ít nhỉ?”
“Đúng, đúng, ở đâu có yêu ma quỷ quái, bần đạo sẽ hết sức vì Hoàng thượng phân ưu.”
“Đạo trưởng quanh năm cùng tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ gì, trên người khó tránh khỏi việc vướng phải tà khí, không bằng bản vương dùng nó đuổi tà cho đạo trưởng.” Nói xong y giơ bình sứ lên, chậm rãi tới gần đạo trưởng.
Đạo trưởng hoảng sợ, vùng người chạy đến chỗ cách Sở Lăng Thiên rất xa, “Thất điện hạ, bần đạo dĩ nhiên là người bình thường, không cần trừ tà.”
“Không thì thử làm sao biết được? A, đúng rồi, Triêu Hoa cũng trúng tà, vậy dùng Triêu Hoa thử một chút xem.” Sở Lăng Thiên chuyển hướng về công chúa Triêu Hoa, “Nếu như Triêu Hoa trúng tà thì hẳn là phải trừ tà giúp nó mới phải.”
“Không muốn, không muốn!” Triêu Hoa không ngừng lui về sau. Tuy rằng nàng không biết đó là cái gì, nhưng nhất định không phải là thứ tốt đẹp gì, “Con không sao, phụ hoàng, mẫu hậu, hai người nhìn xem, con không sao.”
“Vậy, đạo trưởng, vẫn nên thử ngươi đi.” Sở Lăng Thiên bắt lấy tên đạo trưởng đang muốn chuồn, nhỏ một giọt chất lỏng lên trên tay hắn.
“Đừng mà!” Đạo trưởng tuyệt vọng kêu lên thật thê lương.
Trên tay đạo trưởng lập tức bốc lên một luồng khói trắng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, da thịt trên tay hắn phát ra âm thanh xèo xèo, nhanh chóng bị ăn mòn đến không còn thịt, lộ ra cả xương cốt bên trong.
“A? Đạo trưởng, đây mới là nguyên hình của ngươi sao? Xem ra đạo trưởng thực sự trúng tà. Bản vương thử lại lần nữa.” Nói xong liền nắm lấy một bàn tay khác của ông.
Thịt trên tay đạo trưởng bị mòn dần đến nỗi hầu như không còn nữa, ông đau đến nỗi kêu cũng không kêu được. Mắt thấy một bàn tay khác cũng không thể giữ nổi liền lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Lăng Thiên: “Thất điện hạ tha mạng, Thất điện hạ tha mạng, bần đạo là bị Công chúa uy hiếp, bất đắc dĩ nên mới nói dối để diệt trừ Đại tiểu thư Linh Thiên. Đây là một loại thuốc kỳ quái, có thể ăn mòn thân thể cùng rất nhiều vật khác. Cầu xin Thất điện hạ tha mạng.”
“Ngươi đừng ngậm máu phun người, bản công chúa uy hiếp ngươi khi nào!” Công chúa Triêu Hoa nhịn đói vài ngày, thân thể vốn suy yếu giờ phút này lại hoảng sợ cộng thêm tức giận nên suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt Sở Kim Triêu trầm xuống, ông đã mơ hồ đoán ra được, chuyện này căn bản là một trò hề, “Đủ rồi! Người đâu, đem tên đạo sĩ giả danh lừa bịp này bắt lại cho trẫm!”
“Hoàng thượng, thảo dân đúng là bị Công chúa uy hiếp, người nói nếu không đồng ý làm theo thì sẽ giết vợ con thảo dân, cầu xin Hoàng thượng minh giám.”
“Dẫn đi!” Sở Kim Triêu giận không thể át được, trong cung này, càng ngày càng trở nên vẩn đục, “Triêu Hoa, chuyện này con còn có gì để giải thích? Trẫm thật sự rất tin tưởng con, cũng không nghĩ rằng con lại có thể dùng loại biện pháp ngu xuẩn này để lừa gạt trẫm!”
“Phụ hoàng…” Công chúa Triêu Hoa không thể không thừa nhận, “Con… Con là vì rất thích Nham ca ca, nữ nhân này dựa vào cái gì mà đến gần Nham ca ca! Con chính là không muốn nhìn thấy ả ta, chính là muốn giết ả!”
“Bốp!” Dưới cơn thịnh nộ, Sở Kim Triêu hung hăng cho Công chúa Triêu Hoa một cái tát, “Bình thường là trẫm quá dung túng cho ngươi! Mẫu phi ngươi không để ý dạy dỗ ngươi cho tốt, hôm nay trẫm sẽ thay nàng dạy dỗ ngươi! Lấy roi đến đây!”
“Phụ hoàng, đừng!” Công chúa Triêu Hoa vội vàng quỳ xuống, ôm lấy chân Sở Kim Triêu, “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần không dám nữa!”
“Hoàng thượng…” Hoàng hậu cau mày, “Triêu Hoa hai ngày đã không ăn cơm, làm sao chịu đánh nổi!”
“Trẫm chính là muốn nó khắc sâu được sự dạy dỗ này, xem nó còn dám tùy ý làm bậy nữa không! Roi!”
“Phụ hoàng, đừng!” Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đang phẫn nộ của người trước mặt, tròng mắt Công chúa Triêu Hoa chuyển động, “Phụ hoàng, là Thần phi, là Thần phi nương nương bảo con làm như vậy. Tất cả mọi chuyện đều là người bày ra!”
“Thần phi!” Sở Kim Triêu quát lớn, “Được lắm, các ngươi phải giải thích rõ ràng cho trẫm, rốt cuộc chuyện ra làm sao?”
Chu Tuyết Tranh oán hận liếc mắt nhìn Công chúa Triêu Hoa một cái, nàng biết nha đầu đê tiện này không đáng tin, “Hoàng thượng, chuyện này thần thiếp thực sự không biết. Công chúa là vì không biết đổ tội cho ai nên mới vu oan cho ta sao? Hoàng thượng, người hỏi đạo trưởng kia một chút thì sẽ biết rốt cuộc là ai muốn sát hại Đại tiểu thư. Thần thiếp cùng Đại tiểu không thù không oán, xuống tay với nàng ấy thì thiếp có lợi gì chứ?”
“Bởi vì người ghen tị Thất ca thích ả!” Công chúa Triêu Hoa lớn tiếng nói.
Sắc mặt Sở Kim Triêu càng trở nên khó coi hơn, nàng còn nhớ đến Sở Lăng Thiên? “Đi, hỏi đạo sĩ thối kia xem, rốt cuộc là ai bắt hắn làm như vậy.”
Chu Tuyết Tranh cũng sợ không ít, phịch một tiếng quỳ xuống, “Hoàng thượng, thần thiếp đối với Thất điện hạ sớm đã chết tâm, xin Hoàng thượng tin tưởng. Cho dù Hoàng thượng không tin thần thiếp chẳng lẽ lại không tin Thất điện hạ sao?”
Thị vệ vừa mới đi dò hỏi trở về, “Khởi bẩm Hoàng thượng, ông ta nói đều là do Công chúa Triêu Hoa sai khiến.”
“Ngươi…” Công chúa Triêu Hoa chỉ vào Chu Tuyết Tranh, một câu cũng không nói nên lời, “Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng, sau khi mẫu phi ra được người nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Còn dám nói năng lỗ mãng!” Sở Kim Triêu nhận lấy roi Liên công công mang tới, ở trước mặt mọi người hung hăng đánh mấy roi vào Công chúa Triêu Hoa.
Chu Tuyết Tranh đứng lên, nép sang một bên, hung hăng liếc mắt nhìn Công chúa Triêu Hoa một cái. Nha đầu thối, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn.
“Hoàng thượng, loại nước thuốc này có năng lực phá hủy mạnh như vậy nhất định không thể để cho người khác biết, nếu không thiên hạ sẽ rối loạn.” Chu Tuyết Tranh dừng một chút, “Nó hoàn toàn có khả năng làm vũ khí bí mật của nước Lăng Nguyệt, cùng nước khác chiến tranh, phun nó ra nhất định sẽ khiến cho đối phương trở tay không kịp.” Trong lòng nàng vẫn không cam lòng. Đây là thứ nàng thật vất vả mới phát hiện ra, vốn muốn giữ nó lại vì tác dụng lớn hơn nữa, không nghĩ tới lại bị bại lộ trước mặt người khác. Ngàn vạn lần không thể để cho càng nhiều người biết cách điều chế nó.
“Ừ, Thần phi nói rất có lý.” Sở Kim Triêu gật gật đầu, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng.
“Hoàng thượng, thần thiếp cả gan xin người giao việc nghiên cứu loại thuốc này cho thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ mau chóng nghiên cứu chế tạo ra càng nhiều, nước Lăng Nguyệt sẽ trở thành bá chủ.”
“Chuyện này liền giao cho nàng!”
“Tạ ơn Hoàng thượng. Thần thiếp nhất định không phụ sự kỳ vọng của người! Thất điện hạ, còn không đưa thuốc đó cho ta, ta cần nó.”
“Được thôi! Có gì không thể!” Sở Lăng Thiên không chút do dự, giao bình sứ cho nàng.
Chu Tuyết Tranh cầm lại nước thuốc, lòng nổi lên nghi hoặc. Vừa rồi đạo sĩ đã chứng thực được, nó quả thật là có tác dụng ăn mòn rất mạnh, vì sao thân thể Đại tiểu thư Linh Thiên lại không có chút biển đổi nào? Bỗng nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, đúng rồi, nhất định là như vậy! Hôm nay bản cung thật muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là ai?
“Hoàng thượng, nói đến quỷ quái, là đạo trưởng kia lừa gạt mọi người, nhưng nước thuốc này có tác dụng phá hủy, vừa rồi chúng ta đều thấy được, thần thiếp đang hoài nghi một chuyện, đó là vì sao Đại tiểu thư Linh Thiên lại không bị thương tổn gì?”
“Sao vậy? Ta không bị thương tổn gì, chẳng lẽ Thần phi nương nương thất vọng sao?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi sâu xa.
“Bản cung chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi, Đại tiểu thư lo lắng nhiều rồi.”
“Hoàng Thượng, đúng là có chút kỳ quái.” Hoàng hậu cũng khôi phục lại tinh thần, “Hay là, Đại tiểu thư thật đúng là yêu tinh gì đó?”
“Câm miệng! Còn dám ăn nói bừa bãi!” Sở Kim Triêu cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ trên người Đại tiểu thư Linh Thiên thực sự có điều gì cổ quái?
Chu Tuyết Tranh tới gần Gia Cát Linh Ẩn, Đại tiểu thư, bóc mặt nạ của ngươi ra, để cho chúng ta nhìn xem diện mạo chân chính của ngươi đi chứ?”
“Mặt nạ?”
“Chẳng lẽ Đại tiểu thư chưa từng lộ ra diện mạo thật?”
Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn Chu Tuyết Tranh, “Thần phi, không được vô lễ với Đại tiểu thư.”
“Hoàng thượng, nếu thần thiếp có thể chứng minh đây không phải là gương mặt thật của Đại tiểu thư thì sao?” Nàng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp trước mặt, nàng xác định, nàng ta nhất định là đeo mặt nạ, nếu không, không có khả năng không bị nước thuốc kia ăn mòn.
“Nếu Thần phi nương nương không chứng minh được?” Gia Cát Linh Ẩn cười.
“Vậy bản cung tự nhân trừng phạt của Hoàng thượng.”
“Người là phi tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không trừng phạt người, còn dân nữ lại bị nương nương vô cớ nhục nhã một phen, bất kể là thế nào cũng đều là mình dân nữ chịu thiệt.”
“Ngươi muốn thế nào?” Chu Tuyết Tranh tức giận, nữ nhân này thực sự là đáng ghét y như Gia Cát Linh Ẩn.
“Nếu như Thần phi nương nương thua, trừng phạt nương nương như thế nào là ta quyết định, được chứ?”
“Ngươi định làm gì? Ngươi có quyền gì mà trừng phạt bản cung?”
“Còn chưa bắt đầu nương nương đã muốn nhận thua sao? Không biết Hoàng thượng cảm thấy đề nghị này của dân nữ như thế nào?”
Sở Kim Triêu gật gật đầu, hôm nay quả thật là bọn họ vô lễ trước, vô duyên vô cớ lại khiến Đại tiểu thư bị nhục nhã như vậy, thân thể của nàng thậm chí bị hất máu gà, trên còn để lại một mảnh màu đỏ, “Liền y như lời Đại tiểu thư. Nhưng mà, trẫm nói trước, nếu Đại tiểu thư một mực lừa gạt trẫm, cũng đừng trách trẫm không nể nang!”
“Đương nhiên! Thần phi nương nương, xin mời!” Nàng chủ động đến trước mặt Chu Tuyết Tranh, đưa mặt qua.
Chu Tuyết Tranh cười lạnh, ngón tay thon dài giơ lên, chạm đến trên chiếc cổ khác thường của nàng, lạnh lùng cười, móng tay cắm vào, giật mạnh một cái kéo xuống một cái mặt nạ,
“Là mặt nạ ư?”
“Đại tiểu thư Linh Thiên rốt cuộc là có bộ dáng gì đây?”
Chu Tuyết Tranh vẫn còn vô cùng đắc ý, nhưng mà nhìn thấy người trước mặt liền nhất thời chấn động, gương mặt trước mặt nàng cùng với người trước đó giống đúc nhau. Nàng không cam lòng lại giơ tay sờ sờ lên cổ của Gia Cát Linh Ẩn, nhưng không phát hiện ra có vấn đề gì.
Hết chương 263
“Ngươi nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?” Trong mắt Sở Kim Triêu phát ra ánh sáng lạnh.
“Bần đạo… Bần đạo…” Ánh mắt đạo trưởng mập mờ, thân thể càng không ngừng run rẩy, chuyện không có gì sai sót, sao lại đột ngột thay đổi? Nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Kim Triêu, không tự chủ được nói, “Hoàng thượng tha mạng, bần đạo cũng là bị người ta sai khiến.”
“Không được nói bậy!” Công chúa Triêu Hoa trừng mắt nhìn ông, trong lòng trầm xuống, “Phụ hoàng, nhất định là ma quỷ uy hiếp ông ta nên ông ta mới nói bậy.”
“Công chúa điện hạ, đạo trưởng còn chưa nói là ai sai khiến, người biện hộ cái gì, là muốn che giấu cái gì sao?”
“Ta…” Công chúa Triêu Hoa ý thức được mình nói lỡ lập tức sửa lời, “Ta chỉ là hy vọng phụ hoàng đừng nên oan uổng người vô tội.”
Sở Lăng Thiên nhìn ra manh mối, bước đi qua đó, dùng sức kéo đạo trưởng lên ném tới giữa, cầm lấy một ít chất lỏng trong bình sứ, “Ý của đạo trưởng là dính nó lên người trúng tà thì sau đó sẽ hiện nguyên hình? Nếu là người bình thường tiếp xúc thì sao?”
“Bẩm điện hạ, nếu là người bình thường thì sẽ không có biến hóa gì cả.”
“Đại tiểu thư cũng không có biến hóa gì, vậy chứng minh nàng là một người bình thường. ChỈ là…” Sở Lăng Thiên nheo mắt lại, “Đời này của đạo trưởng nhất định là vì dân mà trừ hại không ít nhỉ?”
“Đúng, đúng, ở đâu có yêu ma quỷ quái, bần đạo sẽ hết sức vì Hoàng thượng phân ưu.”
“Đạo trưởng quanh năm cùng tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ gì, trên người khó tránh khỏi việc vướng phải tà khí, không bằng bản vương dùng nó đuổi tà cho đạo trưởng.” Nói xong y giơ bình sứ lên, chậm rãi tới gần đạo trưởng.
Đạo trưởng hoảng sợ, vùng người chạy đến chỗ cách Sở Lăng Thiên rất xa, “Thất điện hạ, bần đạo dĩ nhiên là người bình thường, không cần trừ tà.”
“Không thì thử làm sao biết được? A, đúng rồi, Triêu Hoa cũng trúng tà, vậy dùng Triêu Hoa thử một chút xem.” Sở Lăng Thiên chuyển hướng về công chúa Triêu Hoa, “Nếu như Triêu Hoa trúng tà thì hẳn là phải trừ tà giúp nó mới phải.”
“Không muốn, không muốn!” Triêu Hoa không ngừng lui về sau. Tuy rằng nàng không biết đó là cái gì, nhưng nhất định không phải là thứ tốt đẹp gì, “Con không sao, phụ hoàng, mẫu hậu, hai người nhìn xem, con không sao.”
“Vậy, đạo trưởng, vẫn nên thử ngươi đi.” Sở Lăng Thiên bắt lấy tên đạo trưởng đang muốn chuồn, nhỏ một giọt chất lỏng lên trên tay hắn.
“Đừng mà!” Đạo trưởng tuyệt vọng kêu lên thật thê lương.
Trên tay đạo trưởng lập tức bốc lên một luồng khói trắng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, da thịt trên tay hắn phát ra âm thanh xèo xèo, nhanh chóng bị ăn mòn đến không còn thịt, lộ ra cả xương cốt bên trong.
“A? Đạo trưởng, đây mới là nguyên hình của ngươi sao? Xem ra đạo trưởng thực sự trúng tà. Bản vương thử lại lần nữa.” Nói xong liền nắm lấy một bàn tay khác của ông.
Thịt trên tay đạo trưởng bị mòn dần đến nỗi hầu như không còn nữa, ông đau đến nỗi kêu cũng không kêu được. Mắt thấy một bàn tay khác cũng không thể giữ nổi liền lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Lăng Thiên: “Thất điện hạ tha mạng, Thất điện hạ tha mạng, bần đạo là bị Công chúa uy hiếp, bất đắc dĩ nên mới nói dối để diệt trừ Đại tiểu thư Linh Thiên. Đây là một loại thuốc kỳ quái, có thể ăn mòn thân thể cùng rất nhiều vật khác. Cầu xin Thất điện hạ tha mạng.”
“Ngươi đừng ngậm máu phun người, bản công chúa uy hiếp ngươi khi nào!” Công chúa Triêu Hoa nhịn đói vài ngày, thân thể vốn suy yếu giờ phút này lại hoảng sợ cộng thêm tức giận nên suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt Sở Kim Triêu trầm xuống, ông đã mơ hồ đoán ra được, chuyện này căn bản là một trò hề, “Đủ rồi! Người đâu, đem tên đạo sĩ giả danh lừa bịp này bắt lại cho trẫm!”
“Hoàng thượng, thảo dân đúng là bị Công chúa uy hiếp, người nói nếu không đồng ý làm theo thì sẽ giết vợ con thảo dân, cầu xin Hoàng thượng minh giám.”
“Dẫn đi!” Sở Kim Triêu giận không thể át được, trong cung này, càng ngày càng trở nên vẩn đục, “Triêu Hoa, chuyện này con còn có gì để giải thích? Trẫm thật sự rất tin tưởng con, cũng không nghĩ rằng con lại có thể dùng loại biện pháp ngu xuẩn này để lừa gạt trẫm!”
“Phụ hoàng…” Công chúa Triêu Hoa không thể không thừa nhận, “Con… Con là vì rất thích Nham ca ca, nữ nhân này dựa vào cái gì mà đến gần Nham ca ca! Con chính là không muốn nhìn thấy ả ta, chính là muốn giết ả!”
“Bốp!” Dưới cơn thịnh nộ, Sở Kim Triêu hung hăng cho Công chúa Triêu Hoa một cái tát, “Bình thường là trẫm quá dung túng cho ngươi! Mẫu phi ngươi không để ý dạy dỗ ngươi cho tốt, hôm nay trẫm sẽ thay nàng dạy dỗ ngươi! Lấy roi đến đây!”
“Phụ hoàng, đừng!” Công chúa Triêu Hoa vội vàng quỳ xuống, ôm lấy chân Sở Kim Triêu, “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần không dám nữa!”
“Hoàng thượng…” Hoàng hậu cau mày, “Triêu Hoa hai ngày đã không ăn cơm, làm sao chịu đánh nổi!”
“Trẫm chính là muốn nó khắc sâu được sự dạy dỗ này, xem nó còn dám tùy ý làm bậy nữa không! Roi!”
“Phụ hoàng, đừng!” Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đang phẫn nộ của người trước mặt, tròng mắt Công chúa Triêu Hoa chuyển động, “Phụ hoàng, là Thần phi, là Thần phi nương nương bảo con làm như vậy. Tất cả mọi chuyện đều là người bày ra!”
“Thần phi!” Sở Kim Triêu quát lớn, “Được lắm, các ngươi phải giải thích rõ ràng cho trẫm, rốt cuộc chuyện ra làm sao?”
Chu Tuyết Tranh oán hận liếc mắt nhìn Công chúa Triêu Hoa một cái, nàng biết nha đầu đê tiện này không đáng tin, “Hoàng thượng, chuyện này thần thiếp thực sự không biết. Công chúa là vì không biết đổ tội cho ai nên mới vu oan cho ta sao? Hoàng thượng, người hỏi đạo trưởng kia một chút thì sẽ biết rốt cuộc là ai muốn sát hại Đại tiểu thư. Thần thiếp cùng Đại tiểu không thù không oán, xuống tay với nàng ấy thì thiếp có lợi gì chứ?”
“Bởi vì người ghen tị Thất ca thích ả!” Công chúa Triêu Hoa lớn tiếng nói.
Sắc mặt Sở Kim Triêu càng trở nên khó coi hơn, nàng còn nhớ đến Sở Lăng Thiên? “Đi, hỏi đạo sĩ thối kia xem, rốt cuộc là ai bắt hắn làm như vậy.”
Chu Tuyết Tranh cũng sợ không ít, phịch một tiếng quỳ xuống, “Hoàng thượng, thần thiếp đối với Thất điện hạ sớm đã chết tâm, xin Hoàng thượng tin tưởng. Cho dù Hoàng thượng không tin thần thiếp chẳng lẽ lại không tin Thất điện hạ sao?”
Thị vệ vừa mới đi dò hỏi trở về, “Khởi bẩm Hoàng thượng, ông ta nói đều là do Công chúa Triêu Hoa sai khiến.”
“Ngươi…” Công chúa Triêu Hoa chỉ vào Chu Tuyết Tranh, một câu cũng không nói nên lời, “Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng, sau khi mẫu phi ra được người nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Còn dám nói năng lỗ mãng!” Sở Kim Triêu nhận lấy roi Liên công công mang tới, ở trước mặt mọi người hung hăng đánh mấy roi vào Công chúa Triêu Hoa.
Chu Tuyết Tranh đứng lên, nép sang một bên, hung hăng liếc mắt nhìn Công chúa Triêu Hoa một cái. Nha đầu thối, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn.
“Hoàng thượng, loại nước thuốc này có năng lực phá hủy mạnh như vậy nhất định không thể để cho người khác biết, nếu không thiên hạ sẽ rối loạn.” Chu Tuyết Tranh dừng một chút, “Nó hoàn toàn có khả năng làm vũ khí bí mật của nước Lăng Nguyệt, cùng nước khác chiến tranh, phun nó ra nhất định sẽ khiến cho đối phương trở tay không kịp.” Trong lòng nàng vẫn không cam lòng. Đây là thứ nàng thật vất vả mới phát hiện ra, vốn muốn giữ nó lại vì tác dụng lớn hơn nữa, không nghĩ tới lại bị bại lộ trước mặt người khác. Ngàn vạn lần không thể để cho càng nhiều người biết cách điều chế nó.
“Ừ, Thần phi nói rất có lý.” Sở Kim Triêu gật gật đầu, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng.
“Hoàng thượng, thần thiếp cả gan xin người giao việc nghiên cứu loại thuốc này cho thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ mau chóng nghiên cứu chế tạo ra càng nhiều, nước Lăng Nguyệt sẽ trở thành bá chủ.”
“Chuyện này liền giao cho nàng!”
“Tạ ơn Hoàng thượng. Thần thiếp nhất định không phụ sự kỳ vọng của người! Thất điện hạ, còn không đưa thuốc đó cho ta, ta cần nó.”
“Được thôi! Có gì không thể!” Sở Lăng Thiên không chút do dự, giao bình sứ cho nàng.
Chu Tuyết Tranh cầm lại nước thuốc, lòng nổi lên nghi hoặc. Vừa rồi đạo sĩ đã chứng thực được, nó quả thật là có tác dụng ăn mòn rất mạnh, vì sao thân thể Đại tiểu thư Linh Thiên lại không có chút biển đổi nào? Bỗng nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, đúng rồi, nhất định là như vậy! Hôm nay bản cung thật muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là ai?
“Hoàng thượng, nói đến quỷ quái, là đạo trưởng kia lừa gạt mọi người, nhưng nước thuốc này có tác dụng phá hủy, vừa rồi chúng ta đều thấy được, thần thiếp đang hoài nghi một chuyện, đó là vì sao Đại tiểu thư Linh Thiên lại không bị thương tổn gì?”
“Sao vậy? Ta không bị thương tổn gì, chẳng lẽ Thần phi nương nương thất vọng sao?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi sâu xa.
“Bản cung chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi, Đại tiểu thư lo lắng nhiều rồi.”
“Hoàng Thượng, đúng là có chút kỳ quái.” Hoàng hậu cũng khôi phục lại tinh thần, “Hay là, Đại tiểu thư thật đúng là yêu tinh gì đó?”
“Câm miệng! Còn dám ăn nói bừa bãi!” Sở Kim Triêu cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ trên người Đại tiểu thư Linh Thiên thực sự có điều gì cổ quái?
Chu Tuyết Tranh tới gần Gia Cát Linh Ẩn, Đại tiểu thư, bóc mặt nạ của ngươi ra, để cho chúng ta nhìn xem diện mạo chân chính của ngươi đi chứ?”
“Mặt nạ?”
“Chẳng lẽ Đại tiểu thư chưa từng lộ ra diện mạo thật?”
Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn Chu Tuyết Tranh, “Thần phi, không được vô lễ với Đại tiểu thư.”
“Hoàng thượng, nếu thần thiếp có thể chứng minh đây không phải là gương mặt thật của Đại tiểu thư thì sao?” Nàng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp trước mặt, nàng xác định, nàng ta nhất định là đeo mặt nạ, nếu không, không có khả năng không bị nước thuốc kia ăn mòn.
“Nếu Thần phi nương nương không chứng minh được?” Gia Cát Linh Ẩn cười.
“Vậy bản cung tự nhân trừng phạt của Hoàng thượng.”
“Người là phi tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không trừng phạt người, còn dân nữ lại bị nương nương vô cớ nhục nhã một phen, bất kể là thế nào cũng đều là mình dân nữ chịu thiệt.”
“Ngươi muốn thế nào?” Chu Tuyết Tranh tức giận, nữ nhân này thực sự là đáng ghét y như Gia Cát Linh Ẩn.
“Nếu như Thần phi nương nương thua, trừng phạt nương nương như thế nào là ta quyết định, được chứ?”
“Ngươi định làm gì? Ngươi có quyền gì mà trừng phạt bản cung?”
“Còn chưa bắt đầu nương nương đã muốn nhận thua sao? Không biết Hoàng thượng cảm thấy đề nghị này của dân nữ như thế nào?”
Sở Kim Triêu gật gật đầu, hôm nay quả thật là bọn họ vô lễ trước, vô duyên vô cớ lại khiến Đại tiểu thư bị nhục nhã như vậy, thân thể của nàng thậm chí bị hất máu gà, trên còn để lại một mảnh màu đỏ, “Liền y như lời Đại tiểu thư. Nhưng mà, trẫm nói trước, nếu Đại tiểu thư một mực lừa gạt trẫm, cũng đừng trách trẫm không nể nang!”
“Đương nhiên! Thần phi nương nương, xin mời!” Nàng chủ động đến trước mặt Chu Tuyết Tranh, đưa mặt qua.
Chu Tuyết Tranh cười lạnh, ngón tay thon dài giơ lên, chạm đến trên chiếc cổ khác thường của nàng, lạnh lùng cười, móng tay cắm vào, giật mạnh một cái kéo xuống một cái mặt nạ,
“Là mặt nạ ư?”
“Đại tiểu thư Linh Thiên rốt cuộc là có bộ dáng gì đây?”
Chu Tuyết Tranh vẫn còn vô cùng đắc ý, nhưng mà nhìn thấy người trước mặt liền nhất thời chấn động, gương mặt trước mặt nàng cùng với người trước đó giống đúc nhau. Nàng không cam lòng lại giơ tay sờ sờ lên cổ của Gia Cát Linh Ẩn, nhưng không phát hiện ra có vấn đề gì.
Hết chương 263
/352
|