Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi đi ra, lướt ngang qua Như Nguyệt đang vội vàng đi vào phòng Tứ di nương.
Như Nguyệt giơ mấy bộ y phục mới trong tay ra, hỏi Tứ di nương: “Mẹ, đến ngày tham gia Bách Hoa Yến của Hoàng hậu nương nương, nữ nhi mặc bộ y phục nào đẹp nhất, mẹ mau quyết định giúp con đi.”
“Hừ!” Tứ di nương hừ lạnh, “Như Nguyệt à Như Nguyệt, vừa rồi ở tiền viện, ngươi chính là muốn rũ bỏ quan hệ với ta, quỳ gối xuống dưới chân Đại phu nhân nhận bà ta làm mẹ. Nhanh như vậy ngươi liền quên rồi?”
“Mẹ.” Như Nguyệt ngồi xổm xuống bên ghế, ghé vào đùi của Tứ di nương, “Nữ nhi cũng không còn cách nào, nữ nhi sao có thể nhận giặc làm mẹ chứ, chuyện hôm nay vừa thấy là biết bà ta muốn hãm hại mẹ. Nữ nhi làm vậy gọi là chịu nhục. Nếu mẫu thân thực sự xảy ra chuyện không may, nữ nhi chỉ có thể dựa vào bả trước, đợi ngày nào đó nữ nhi có quyền lực rồi sẽ giết bả, trả thù cho mẹ!”
“Nếu con thực sự nghĩ vậy, mẹ cũng yên lòng.” Dù sao cũng là con gái của mình, Tứ di nương cũng không nhẫn tâm trách cứ Như Nguyệt, bà xoa đầu nàng, “Cả đời mẹ, đều tính toán từng bước cho hai chị em con, con hãy yên tâm học nữ công thi họa. Thế lực sau lưng Đại tiểu thư quá lớn, Nhị tiểu thư thì tính tình tẻ nhạt, cũng không phải người có thể chọc vào, Tam tiểu thư… Tam tiểu thư thì…” Tứ di nương không nói thêm gì nữa, nếu cảm giác Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Như Mộng cho bà là lo lắng, vậy thì cảm giác mà Gia Cát Linh Ẩn mang đến cho bà lại là nguy hiểm.
“Tiểu thư, hôm nay chính là trút giận vì Nguyệt Lan.” Nhớ tới tình trạng của Tiêu Doanh, Mộc Tê ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Hôm nay được tính là gì chứ, ngày mai mới là lúc trò vui bắt đầu.” Gia Cát Linh Ẩn khẽ cười, ngày mai, chuyện Tiêu Doanh và Gia Cát Vũ vụng trộm sẽ lan truyền khắp Ngân Đô, trừng phạt một nữ nhân, biện phát tốt nhất chính là làm cho khí tiết lúc về già của bà ta khó giữ được, vào thời đại mà danh tiết được ví như trời này, Tiêu Doanh sẽ rơi vào sự phỉ nhổ thế nào, sẽ không có ngôn từ nào diễn tả nổi.
“Hiện giờ, tiểu thư đã để lộ tài năng ở trước mặt Tứ di nương, nô tỳ lo lắng Tứ di nương sẽ…”
“Yên tâm đi, hiện giờ ta không có gì uy hiếp đến bà ta, trải qua chuyện hôm nay, bà hẳn là sẽ rõ, kẻ địch lớn nhất của bà ấy vẫn là Đại phu nhân.”
Sau khi trở lại Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê mau chóng để hết chuyện vừa mới xảy ra cho Nguyệt Lan nghe, tưởng tượng thấy bộ dạng của Tiêu Doanh, Nguyệt Lan nhất thời cảm thấy vết thương khỏi hơn phân nửa.
Trong phòng Đại phu nhân, Tiêu Mẫn vì quá mức tức giận, cơ thể vẫn còn đang run rẩy: “Tiêu Chính, ngươi nói cho ta nghe thử, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?! Tứ muội của ta đang yên đang lành, sao lại xuất hiện trong phủ Thừa tướng!” Nhớ đến Tiêu Doanh hơi thở yếu ớt, Đại phu nhân tức giận đến nói không ra lời.
“Phu nhân, nô tài đều làm theo căn dặn của phu nhân, nô tài đặc biệt kiểm tra thư cùng nước trà, xác định không có vấn đề gì, mới bảo Thiên Thu đi đưa, đúng rồi, Thiên Thu…” Tiêu Chính quỳ dưới đất, nói.
“Bộp!” Đại phu nhân đập mạnh tay xuống lưng ghế, giận dữ quát lớn: “Gọi Thiên Thu lên đây!”
Một tiểu nha hoàn bên ngoài tiến vào, rụt rè nói: “Phu nhân… cha Thiên Thu bệnh nặng nên đã xin lão gia nghỉ rồi. Lão gia niệm tình nhiều năm qua nàng dốc hết tâm sức hầu hạ phu nhân, liền trả nàng khế ước bán thân, cho nàng hồi hương!”
“Khốn kiếp!” Đại phu nhân lớn giọng mắng, “Chuyện trong hậu viện luôn nói với bản phu nhân, tại sao lại không tìm bản phu nhân xin nghỉ!”
“Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ nghe nói là do Thiên Thu không tìm được người, lại bởi vì sự tình gấp gáp, cho nên trực tiếp đến tìm lão gia làm chủ!”
“Quả nhiên là con khốn đó!” Tiêu Chính cũng giận dữ, “Phu nhân, để nô tài đi bắt con nha đầu đó về trừng trị một phen!”
“Chỉ là một nha đầu thôi mà.” Đại phu nhân lắc đầu, “Ta thấy một nha đầu như nó không có tâm tư và lá gan này đâu, kẻ đứng sau lưng nó mới là đáng sợ!”
“Đại phu nhân có nghĩ đến là người nào không?”
“Đi thăm dò một chút, buổi chiều Thiên Thu đã đi qua những đâu, từng tiếp xúc với ai thì sẽ rõ cả thôi.”
“Phu nhân anh minh.”
“Không cần ra vẻ nịnh bợ, chuyện để cho Hồng Nhan tham gia Bách Hoa Yến đã an bài xong chưa?”
“Phu nhân yên tâm, người nhìn xem.” Từ trong ngực, Tiêu Chính lấy ra một tấm thiệp màu đỏ, “Đây là thiệp mời của Bách Hoa Yến.”
“Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Làm xong chuyện này, ta sẽ đi nói với lão gia khôi phục chức quản gia cho ngươi.”
“Nô tài đa tạ phu nhân.”
Như Nguyệt giơ mấy bộ y phục mới trong tay ra, hỏi Tứ di nương: “Mẹ, đến ngày tham gia Bách Hoa Yến của Hoàng hậu nương nương, nữ nhi mặc bộ y phục nào đẹp nhất, mẹ mau quyết định giúp con đi.”
“Hừ!” Tứ di nương hừ lạnh, “Như Nguyệt à Như Nguyệt, vừa rồi ở tiền viện, ngươi chính là muốn rũ bỏ quan hệ với ta, quỳ gối xuống dưới chân Đại phu nhân nhận bà ta làm mẹ. Nhanh như vậy ngươi liền quên rồi?”
“Mẹ.” Như Nguyệt ngồi xổm xuống bên ghế, ghé vào đùi của Tứ di nương, “Nữ nhi cũng không còn cách nào, nữ nhi sao có thể nhận giặc làm mẹ chứ, chuyện hôm nay vừa thấy là biết bà ta muốn hãm hại mẹ. Nữ nhi làm vậy gọi là chịu nhục. Nếu mẫu thân thực sự xảy ra chuyện không may, nữ nhi chỉ có thể dựa vào bả trước, đợi ngày nào đó nữ nhi có quyền lực rồi sẽ giết bả, trả thù cho mẹ!”
“Nếu con thực sự nghĩ vậy, mẹ cũng yên lòng.” Dù sao cũng là con gái của mình, Tứ di nương cũng không nhẫn tâm trách cứ Như Nguyệt, bà xoa đầu nàng, “Cả đời mẹ, đều tính toán từng bước cho hai chị em con, con hãy yên tâm học nữ công thi họa. Thế lực sau lưng Đại tiểu thư quá lớn, Nhị tiểu thư thì tính tình tẻ nhạt, cũng không phải người có thể chọc vào, Tam tiểu thư… Tam tiểu thư thì…” Tứ di nương không nói thêm gì nữa, nếu cảm giác Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Như Mộng cho bà là lo lắng, vậy thì cảm giác mà Gia Cát Linh Ẩn mang đến cho bà lại là nguy hiểm.
“Tiểu thư, hôm nay chính là trút giận vì Nguyệt Lan.” Nhớ tới tình trạng của Tiêu Doanh, Mộc Tê ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Hôm nay được tính là gì chứ, ngày mai mới là lúc trò vui bắt đầu.” Gia Cát Linh Ẩn khẽ cười, ngày mai, chuyện Tiêu Doanh và Gia Cát Vũ vụng trộm sẽ lan truyền khắp Ngân Đô, trừng phạt một nữ nhân, biện phát tốt nhất chính là làm cho khí tiết lúc về già của bà ta khó giữ được, vào thời đại mà danh tiết được ví như trời này, Tiêu Doanh sẽ rơi vào sự phỉ nhổ thế nào, sẽ không có ngôn từ nào diễn tả nổi.
“Hiện giờ, tiểu thư đã để lộ tài năng ở trước mặt Tứ di nương, nô tỳ lo lắng Tứ di nương sẽ…”
“Yên tâm đi, hiện giờ ta không có gì uy hiếp đến bà ta, trải qua chuyện hôm nay, bà hẳn là sẽ rõ, kẻ địch lớn nhất của bà ấy vẫn là Đại phu nhân.”
Sau khi trở lại Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê mau chóng để hết chuyện vừa mới xảy ra cho Nguyệt Lan nghe, tưởng tượng thấy bộ dạng của Tiêu Doanh, Nguyệt Lan nhất thời cảm thấy vết thương khỏi hơn phân nửa.
Trong phòng Đại phu nhân, Tiêu Mẫn vì quá mức tức giận, cơ thể vẫn còn đang run rẩy: “Tiêu Chính, ngươi nói cho ta nghe thử, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?! Tứ muội của ta đang yên đang lành, sao lại xuất hiện trong phủ Thừa tướng!” Nhớ đến Tiêu Doanh hơi thở yếu ớt, Đại phu nhân tức giận đến nói không ra lời.
“Phu nhân, nô tài đều làm theo căn dặn của phu nhân, nô tài đặc biệt kiểm tra thư cùng nước trà, xác định không có vấn đề gì, mới bảo Thiên Thu đi đưa, đúng rồi, Thiên Thu…” Tiêu Chính quỳ dưới đất, nói.
“Bộp!” Đại phu nhân đập mạnh tay xuống lưng ghế, giận dữ quát lớn: “Gọi Thiên Thu lên đây!”
Một tiểu nha hoàn bên ngoài tiến vào, rụt rè nói: “Phu nhân… cha Thiên Thu bệnh nặng nên đã xin lão gia nghỉ rồi. Lão gia niệm tình nhiều năm qua nàng dốc hết tâm sức hầu hạ phu nhân, liền trả nàng khế ước bán thân, cho nàng hồi hương!”
“Khốn kiếp!” Đại phu nhân lớn giọng mắng, “Chuyện trong hậu viện luôn nói với bản phu nhân, tại sao lại không tìm bản phu nhân xin nghỉ!”
“Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ nghe nói là do Thiên Thu không tìm được người, lại bởi vì sự tình gấp gáp, cho nên trực tiếp đến tìm lão gia làm chủ!”
“Quả nhiên là con khốn đó!” Tiêu Chính cũng giận dữ, “Phu nhân, để nô tài đi bắt con nha đầu đó về trừng trị một phen!”
“Chỉ là một nha đầu thôi mà.” Đại phu nhân lắc đầu, “Ta thấy một nha đầu như nó không có tâm tư và lá gan này đâu, kẻ đứng sau lưng nó mới là đáng sợ!”
“Đại phu nhân có nghĩ đến là người nào không?”
“Đi thăm dò một chút, buổi chiều Thiên Thu đã đi qua những đâu, từng tiếp xúc với ai thì sẽ rõ cả thôi.”
“Phu nhân anh minh.”
“Không cần ra vẻ nịnh bợ, chuyện để cho Hồng Nhan tham gia Bách Hoa Yến đã an bài xong chưa?”
“Phu nhân yên tâm, người nhìn xem.” Từ trong ngực, Tiêu Chính lấy ra một tấm thiệp màu đỏ, “Đây là thiệp mời của Bách Hoa Yến.”
“Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Làm xong chuyện này, ta sẽ đi nói với lão gia khôi phục chức quản gia cho ngươi.”
“Nô tài đa tạ phu nhân.”
/352
|