Thanh Các và Ngọc Các là hai thế lực lớn của Thanh Ngọc Môn, Thương Y mời các chủ Thanh Các đích thân xuất mã, đương nhiên tỏ ý xem trọng sự an nguy của Gia Cát Linh Ẩn. Nhìn thấy cách Thương Y quan tâm đến Gia Cát Linh Ẩn như vậy, Sở Lăng Thiên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu, thực ra lúc Thương Y nói phải đi vắng, trong lòng Sở Lăng Thiên đã có kế hoạch.
Ba người lại uống rượu trò chuyện một hồi mới giải tán.
Trước khi đi, Sở Lăng Thiên nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Mọi sự nên cẩn thận, mau chóng đi nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa ta lại đến.” Lại đến thăm ngươi, nhưng Sở Lăng Thiên cũng không nói cho hết lời.
“Ta đâu có ở đây, ngươi còn đến làm gì?” Thương Y cảnh giác nhìn Sở Lăng Thiên, hỏi.
“Cáo từ trước.” Sở Lăng Thiên không thèm để ý tới Thương Y, nói lời từ biệt xong rời đi.
Ngày hôm sau, sau khi Gia Cát Linh Ẩn thức dậy, quả thực không còn nhìn thấy bóng dáng của Thương Y nữa, chỉ có Thanh Y như ngọn lửa, ở trong sân đi theo Mộc Tê và Nguyệt Lan nói chuyện phiếm, còn hai người đó lại làm ra vẻ ghét bỏ, không thèm trả lời hắn. Thanh Y lại hoàn toàn không để tâm đến biểu hiện ghét bỏ của hai nàng, bám theo hai nàng sát gót, lẩm bẩm lầu bầu.
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là chủ nào tớ nấy, chẳng lẽ ở Thanh Ngọc Môn không có lấy một người bình thường sao?
Bỗng nhiên, Thanh Y bay lên mái hiên, người phía dưới chỉ nghe thấy tiếng leng keng, chỉ chốc lát sau, hai bóng người một đỏ một trắng vừa bay xuống vừa đánh nhau. Người mặc đồ trắng nọ là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi.
“Nói, ngươi là ai? Ở trong đây có ý đồ gì?” Thanh Y hỏi, “Có phải ngươi đang nhìn trộm bản công tử hay không? Nói cho ngươi biết, bản công tử đây không thích nam nhân!”
“Hừ! Tên đồng bóng, ai nhìn lén ngươi chứ!” Thiếu niên áo trắng khinh bỉ đáp.
“Dám mắng ta là đồng bóng hử, đánh chết ngươi!”
“Được rồi, đừng làm loạn!” Gia Cát Linh Ẩn quát.
Thanh Y nhân lúc thiếu niên kia thu tay lại, một phen chế ngự hắn, giải đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Tam tiểu thư, người cần phải thẩm vấn tên dâm tặc này, bằng không ta khó bảo toàn sự trong sạch.”
Gia Cát Linh Ẩn im lặng lắc đầu, khó trách Thương Y ủy thác trọng trách này cho hắn, độ tự kỷ của hai người này quả thực đạt được cảnh giới cao. Đối với sự xuất hiện đột ngột của thiếu niên nọ, Gia Cát Linh Ẩn cũng khá bất ngờ, không khỏi hoài nghi hỏi hắn: “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Vẻ mặt thiếu niên khá tàn bạo, sau lúc lâu, chỉ thốt ra hai chữ: “Kinh Phong.”
“Kinh Phong à? Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây?” Kiếp trước, Gia Cát Linh Ẩn cũng không nhớ có một người như vậy.
Kinh Phong khoanh tay trước ngực, căm phẫn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, tại sao xuất hiện ở đây à? Ta cũng không muốn xuất hiện ở đây đâu nhé! Bản đại hiệp là người đứng đầu trong Tứ quỷ bên cạnh gia, đặc biệt giúp gia làm đại sự, không ngờ tối qua gia lại triệu gấp mình trở về, cứ tưởng rằng Ngân Đô xảy ra biến cố lớn, không ngờ lại bắt hắn đến đây bảo vệ nữ nhân này. Kinh Phong giận dữ nói: “Là phân phó của Thất điện hạ!”
“À.” Gia Cát Linh Ẩn hiểu ra, khó trách bộ dạng lạnh băng thế này, tính tình giống hệt Sở Lăng Thiên. Vậy là Sở Lăng Thiên đang bảo vệ mình sao, ngay lập tức, Gia Cát Linh Ẩn liền thấy trong lòng ấm áp. Nhìn thiếu niên ngang ngược ở trước mặt, Gia Cát Linh Ẩn có chút buồn cười, “Hình như trông ngươi rất không vui?”
“Hừ!” Kinh Phong xoay mặt đi chỗ khác, dáng vẻ không chút tình nguyện, nhớ đến Sở Lăng Thiên đã hạ lệnh, y lại không thể không thi hành.
“Tiểu tử thối, ra vẻ tàn bạo cái gì chứ!” Thanh Y xỉa đầu Kinh Phong, nheo mắt, khinh thường nói.
“Tên đồng bóng kia, đừng có xỉa đầu của ta!”
“Đây thích thì cứ xỉa đấy, thế nào?” Thanh Y vừa nói, vừa giơ tay không ngừng xỉa đầu Kinh Phong.
“Tên đồng bóng này, ngươi dừng tay cho ta!” Kinh Phong nổi giận đùng đùng nhìn Thanh Y, trong mắt như thể sắp phun ra lửa.
“Được rồi, đừng cãi nữa.” Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy vạch đen, một tên Thanh Y tự kỷ đã khiến cô đau đầu, giờ lại thêm một người nữa, chỉ sợ Trục Nguyệt Hiên bị ồn ào đến lật tung, “Cãi nữa thì đi về cho ta!”
Ngón tay chuẩn bị đâm xuống của Thanh Y dừng lại giữa không trung, từng chút từng chút thu lại. Kinh Phong nghoảnh mặt đi chỗ khác, dáng vẻ trông thật lạnh lùng tàn nhẫn.
- – – – -
Gia Cát Hồng Nhan gần như cả đêm không ngủ, buổi sáng khi thức dậy, hai mắt đầy quầng thâm, sắc mặt trông mệt mỏi vô cùng, nhưng trong mắt lại bắn ra ánh sáng sắc bén.
Mãi đến trưa, Gia Cát Hồng Nhan ra ngoài trở về, trong tay cầm một túi thức ăn, đi về hướng phòng của Gia Cát Như Mộng.
“Nhị muội, đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy Gia Cát Như Mộng đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng, Gia Cát Hồng Nhan hỏi.
“Sao Đại tỷ lại đến đây?” Như Mộng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, thản nhiên hỏi, trên mặt không có biểu hiện gì, quan hệ giữa Như Mộng và Gia Cát Hồng Nhan cũng không tốt, hơn nữa Nhị di nương còn thường xuyên bị Đại phu nhân ức hiếp quát mắng, Nhị di nương và Như Mộng vẫn luôn thù hằn với đại phòng.
“Nhị muội có tâm sự?” Gia Cát Hồng Nhan không chút quan tâm đến sự lãnh đạm mà Như Mộng đối với mình, tự động ngồi xuống, rót chén nước uống, “Có liên quan đến Tam muội sao?”
Như Mộng giật mình, trong mắt hiện lên sự bối rối, “Không… không phải, không có gì.”
“Nhị muội, không có chuyện gì qua được mắt tỷ đâu.” Trên mặt Gia Cát Hồng Nhan hiện lên tia cười lạnh, kề sát miệng đến bên tai Như Mộng, khẽ nói, “Ngày ấy ở hậu viện, hành động của Nhị muội ta thấy rất rõ ràng, ngươi muốn giết Tam muội.”
“Ta…” Ánh mắt Như Mộng càng thêm bối rối, “Đại tỷ, ta không có, Tam muội không thù không oán với ta, tại sao ta lại muốn giết muội ấy chứ?”
“Ha ha ha!” Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh, tiếp tục nói, “Ta không có hứng thú quản hai muội chơi trò gì, ta chỉ là muốn nói với muội, từ hôm nay trở đi, chuyện của Tam muội ta sẽ không xen vào nữa, Nhị muội muốn làm gì cứ yên tâm mà làm.”
“Đại tỷ, ta…” Như Mộng nghi ngờ nhìn Gia Cát Hồng Nhan, đây là nàng đang ám chỉ mình có thể xuống tay với Gia Cát Linh Ẩn?
“Nhị muội yên tâm.” Gia Cát Hồng Nhan đem bánh hoa quế mình vừa mua về đặt trước mặt Như Mộng, “Tam muội thèm ăn, tự làm bánh hoa quế ăn một mình, không biết tại sao lại trúng độc mà chết.”
“Đại tỷ, ngộ nhỡ bị phát hiện…” Như Mộng khiếp sợ nói.
“Muội không nói, ta không nói, cũng chỉ có trời biết đất biết, sống mà cứ lo sợ phập phồng, chi bằng vĩnh viễn trừ hậu hoạn, Nhị muội tự mình suy nghĩ kỹ càng đi.” Gia Cát Hồng Nhan khẽ cười, nói.
Vẻ do dự trong mắt Như Mộng từ từ trở nên kiên định, “Ta đã biết nên làm thế nào, đa tạ Đại tỷ nhắc nhở.”
“Đi thôi.”
Thấy Như Mộng đi về hướng Trục Nguyệt Hiên, nghĩ rằng chỉ chốc lát nữa thôi sẽ truyền đến tin tốt, Gia Cát Hồng Nhan tươi cười như hoa, Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi trốn không thoát rồi.
Như Mộng đi vào Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn đang cùng hai nha hoàn nói chuyện phiếm.
“Nhị tỷ đến à? Mau vào đây ngồi đi.” Nhìn thấy Như Mộng, Gia Cát Linh Ẩn gọi.
Sắc mặt Như Mộng có hơi mất tự nhiên, Gia Cát Linh Ẩn lại không để ý, Như Mộng đặt bánh hoa quế xuống, nói: “Ta nhớ lúc trước Tam muội rất thích ăn bánh hoa quế, liền mua một ít mang qua. Tiền chi tiêu hàng tháng của Nhị tỷ rất ít, xin Tam muội đừng ghét bỏ.”
“Bánh hoa quế?” Gia Cát Linh Ẩn vui vẻ nói, “Muội thích ăn bánh hoa quế nhất, cám ơn Nhị tỷ.” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn mừng rỡ, nhưng không có ý định ăn bánh.
“Tam muội, nào, mau đến nếm thử đi.” Như Mộng cầm lấy một chiếc bánh hoa quế, đưa cho Gia Cát Linh Ẩn.
“Cám ơn Nhị tỷ.” Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy, vừa mới chuẩn bị đưa lên miệng, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, đặt bánh xuống, nói với Mộc Tê, “Mộc Tê, lấy một xấp gấm Vân Nam hôm qua hoàng thượng ban thưởng đến tặng cho Nhị tỷ.”
“Dạ, tiểu thư.”
Mộc Tê nhanh chóng ôm một xấp vải đi ra, đưa cho Như Mộng.
“Tam muội khách khí quá.” Như Mộng nhận vải, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng, thứ hoàng thượng ban thưởng đương nhiên là đồ tốt rồi, “Tam muội, muội mau đến nếm thử bánh hoa quế đi, hôm nay trời nóng, chỉ sợ sẽ mau hư đó.”
“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cầm lên một cái bánh, nhưng lại không bỏ vào miệng, “Bánh nhìn đẹp như vậy, Linh nhi thực sự không nỡ ăn.”
Trong mắt Như Mộng hiện lên ý cười, nói: “Sau này Tam muội muốn ăn, cứ nói với tỷ một tiếng, tỷ lại mang đến cho muội.” Nhưng mà ngươi đã không còn cơ hội đó nữa rồi.
“Linh nhi đa tạ Nhị tỷ.”
“Được rồi, đều là chị em trong nhà, cám ơn gì chứ.” Như Mộng cười nói.
“Mộc Tê, ngươi đi mời Đại phu nhân, Nhị di nương, Tứ di nương, còn có các chị em đến đây. Ta nhận được ban thưởng của hoàng thượng, đều là do sự cất nhắc của trưởng bối và các chị em, ta cũng không thể hưởng thụ một mình, nên cùng nhau phân chia đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê nhận lệnh, đi mời các phu nhân cùng tiểu thư đến.
Trong lòng Như Mộng chùn xuống, càng thêm thấp thỏm bất an, nhưng nghĩ đến lát nữa còn có thể được chia thêm vài thứ tốt, vậy cứ để Gia Cát Linh Ẩn kéo dài hơi tàn trong chốc lát đi. Nếu không phân chia, đến lúc đó những đồ vật này chắc chắn sẽ rơi hết vào tay của Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan.
Một đám người nhanh chóng theo Mộc Tê đến, trên mặt đều mang vẻ hưng phấn, nhất là Nhị di nương, khó có được một lần nhặt của hời thế này, giờ phút này mặt mày bà tươi như hoa.
“Linh nhi, mời chúng ta đến có chuyện gì à?” Đại phu nhân giả vờ giả vịt hỏi.
“Những thứ hôm qua Linh nhỉ được hoàng thượng ban thưởng, muốn chia đều cho mẹ cùng di nương và các chị em.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Đi theo con, mọi người thích gì cứ chọn.”
Mọi người đã không thể chờ được nữa, Gia Cát Linh Ẩn vừa nói xong, liền vội vàng chen vào bên trong phòng nghỉ, trong lúc hỗn loạn, ai cũng không chú ý thấy Nhị di nương thuận tay cầm một cái bánh hoa quế nhét vào miệng.
Nhị di nương nhanh tay lẹ mắt, đoạt một xấp gấm Vân Nam ôm vào lòng, khi bà đang chuẩn bị lấy xấp thứ hai thì đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị xé rách, cổ họng dâng lên một luồng hơi nóng.
“Phụt!” Nhị di nương hộc máu, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh.
“Á! Sao lại thế này?” Gia Cát Hồng Nhan hét lớn.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Như Mộng bổ nhào vào người Nhị di nương, khóc la.
“Mau gọi đại phu đến!” Đại phu nhân hét lớn, trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng.
Biến cố xảy ra bất ngờ, làm cho mọi người quên giành giật đồ đạc, nhất thời sợ đến trợn mắt há mồm, chỉ có Như Nguyệt còn ôm chặt lấy hai xấp gấm Tứ Xuyên trong tay.
Ba người lại uống rượu trò chuyện một hồi mới giải tán.
Trước khi đi, Sở Lăng Thiên nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Mọi sự nên cẩn thận, mau chóng đi nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa ta lại đến.” Lại đến thăm ngươi, nhưng Sở Lăng Thiên cũng không nói cho hết lời.
“Ta đâu có ở đây, ngươi còn đến làm gì?” Thương Y cảnh giác nhìn Sở Lăng Thiên, hỏi.
“Cáo từ trước.” Sở Lăng Thiên không thèm để ý tới Thương Y, nói lời từ biệt xong rời đi.
Ngày hôm sau, sau khi Gia Cát Linh Ẩn thức dậy, quả thực không còn nhìn thấy bóng dáng của Thương Y nữa, chỉ có Thanh Y như ngọn lửa, ở trong sân đi theo Mộc Tê và Nguyệt Lan nói chuyện phiếm, còn hai người đó lại làm ra vẻ ghét bỏ, không thèm trả lời hắn. Thanh Y lại hoàn toàn không để tâm đến biểu hiện ghét bỏ của hai nàng, bám theo hai nàng sát gót, lẩm bẩm lầu bầu.
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là chủ nào tớ nấy, chẳng lẽ ở Thanh Ngọc Môn không có lấy một người bình thường sao?
Bỗng nhiên, Thanh Y bay lên mái hiên, người phía dưới chỉ nghe thấy tiếng leng keng, chỉ chốc lát sau, hai bóng người một đỏ một trắng vừa bay xuống vừa đánh nhau. Người mặc đồ trắng nọ là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi.
“Nói, ngươi là ai? Ở trong đây có ý đồ gì?” Thanh Y hỏi, “Có phải ngươi đang nhìn trộm bản công tử hay không? Nói cho ngươi biết, bản công tử đây không thích nam nhân!”
“Hừ! Tên đồng bóng, ai nhìn lén ngươi chứ!” Thiếu niên áo trắng khinh bỉ đáp.
“Dám mắng ta là đồng bóng hử, đánh chết ngươi!”
“Được rồi, đừng làm loạn!” Gia Cát Linh Ẩn quát.
Thanh Y nhân lúc thiếu niên kia thu tay lại, một phen chế ngự hắn, giải đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Tam tiểu thư, người cần phải thẩm vấn tên dâm tặc này, bằng không ta khó bảo toàn sự trong sạch.”
Gia Cát Linh Ẩn im lặng lắc đầu, khó trách Thương Y ủy thác trọng trách này cho hắn, độ tự kỷ của hai người này quả thực đạt được cảnh giới cao. Đối với sự xuất hiện đột ngột của thiếu niên nọ, Gia Cát Linh Ẩn cũng khá bất ngờ, không khỏi hoài nghi hỏi hắn: “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Vẻ mặt thiếu niên khá tàn bạo, sau lúc lâu, chỉ thốt ra hai chữ: “Kinh Phong.”
“Kinh Phong à? Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây?” Kiếp trước, Gia Cát Linh Ẩn cũng không nhớ có một người như vậy.
Kinh Phong khoanh tay trước ngực, căm phẫn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, tại sao xuất hiện ở đây à? Ta cũng không muốn xuất hiện ở đây đâu nhé! Bản đại hiệp là người đứng đầu trong Tứ quỷ bên cạnh gia, đặc biệt giúp gia làm đại sự, không ngờ tối qua gia lại triệu gấp mình trở về, cứ tưởng rằng Ngân Đô xảy ra biến cố lớn, không ngờ lại bắt hắn đến đây bảo vệ nữ nhân này. Kinh Phong giận dữ nói: “Là phân phó của Thất điện hạ!”
“À.” Gia Cát Linh Ẩn hiểu ra, khó trách bộ dạng lạnh băng thế này, tính tình giống hệt Sở Lăng Thiên. Vậy là Sở Lăng Thiên đang bảo vệ mình sao, ngay lập tức, Gia Cát Linh Ẩn liền thấy trong lòng ấm áp. Nhìn thiếu niên ngang ngược ở trước mặt, Gia Cát Linh Ẩn có chút buồn cười, “Hình như trông ngươi rất không vui?”
“Hừ!” Kinh Phong xoay mặt đi chỗ khác, dáng vẻ không chút tình nguyện, nhớ đến Sở Lăng Thiên đã hạ lệnh, y lại không thể không thi hành.
“Tiểu tử thối, ra vẻ tàn bạo cái gì chứ!” Thanh Y xỉa đầu Kinh Phong, nheo mắt, khinh thường nói.
“Tên đồng bóng kia, đừng có xỉa đầu của ta!”
“Đây thích thì cứ xỉa đấy, thế nào?” Thanh Y vừa nói, vừa giơ tay không ngừng xỉa đầu Kinh Phong.
“Tên đồng bóng này, ngươi dừng tay cho ta!” Kinh Phong nổi giận đùng đùng nhìn Thanh Y, trong mắt như thể sắp phun ra lửa.
“Được rồi, đừng cãi nữa.” Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy vạch đen, một tên Thanh Y tự kỷ đã khiến cô đau đầu, giờ lại thêm một người nữa, chỉ sợ Trục Nguyệt Hiên bị ồn ào đến lật tung, “Cãi nữa thì đi về cho ta!”
Ngón tay chuẩn bị đâm xuống của Thanh Y dừng lại giữa không trung, từng chút từng chút thu lại. Kinh Phong nghoảnh mặt đi chỗ khác, dáng vẻ trông thật lạnh lùng tàn nhẫn.
- – – – -
Gia Cát Hồng Nhan gần như cả đêm không ngủ, buổi sáng khi thức dậy, hai mắt đầy quầng thâm, sắc mặt trông mệt mỏi vô cùng, nhưng trong mắt lại bắn ra ánh sáng sắc bén.
Mãi đến trưa, Gia Cát Hồng Nhan ra ngoài trở về, trong tay cầm một túi thức ăn, đi về hướng phòng của Gia Cát Như Mộng.
“Nhị muội, đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy Gia Cát Như Mộng đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng, Gia Cát Hồng Nhan hỏi.
“Sao Đại tỷ lại đến đây?” Như Mộng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, thản nhiên hỏi, trên mặt không có biểu hiện gì, quan hệ giữa Như Mộng và Gia Cát Hồng Nhan cũng không tốt, hơn nữa Nhị di nương còn thường xuyên bị Đại phu nhân ức hiếp quát mắng, Nhị di nương và Như Mộng vẫn luôn thù hằn với đại phòng.
“Nhị muội có tâm sự?” Gia Cát Hồng Nhan không chút quan tâm đến sự lãnh đạm mà Như Mộng đối với mình, tự động ngồi xuống, rót chén nước uống, “Có liên quan đến Tam muội sao?”
Như Mộng giật mình, trong mắt hiện lên sự bối rối, “Không… không phải, không có gì.”
“Nhị muội, không có chuyện gì qua được mắt tỷ đâu.” Trên mặt Gia Cát Hồng Nhan hiện lên tia cười lạnh, kề sát miệng đến bên tai Như Mộng, khẽ nói, “Ngày ấy ở hậu viện, hành động của Nhị muội ta thấy rất rõ ràng, ngươi muốn giết Tam muội.”
“Ta…” Ánh mắt Như Mộng càng thêm bối rối, “Đại tỷ, ta không có, Tam muội không thù không oán với ta, tại sao ta lại muốn giết muội ấy chứ?”
“Ha ha ha!” Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh, tiếp tục nói, “Ta không có hứng thú quản hai muội chơi trò gì, ta chỉ là muốn nói với muội, từ hôm nay trở đi, chuyện của Tam muội ta sẽ không xen vào nữa, Nhị muội muốn làm gì cứ yên tâm mà làm.”
“Đại tỷ, ta…” Như Mộng nghi ngờ nhìn Gia Cát Hồng Nhan, đây là nàng đang ám chỉ mình có thể xuống tay với Gia Cát Linh Ẩn?
“Nhị muội yên tâm.” Gia Cát Hồng Nhan đem bánh hoa quế mình vừa mua về đặt trước mặt Như Mộng, “Tam muội thèm ăn, tự làm bánh hoa quế ăn một mình, không biết tại sao lại trúng độc mà chết.”
“Đại tỷ, ngộ nhỡ bị phát hiện…” Như Mộng khiếp sợ nói.
“Muội không nói, ta không nói, cũng chỉ có trời biết đất biết, sống mà cứ lo sợ phập phồng, chi bằng vĩnh viễn trừ hậu hoạn, Nhị muội tự mình suy nghĩ kỹ càng đi.” Gia Cát Hồng Nhan khẽ cười, nói.
Vẻ do dự trong mắt Như Mộng từ từ trở nên kiên định, “Ta đã biết nên làm thế nào, đa tạ Đại tỷ nhắc nhở.”
“Đi thôi.”
Thấy Như Mộng đi về hướng Trục Nguyệt Hiên, nghĩ rằng chỉ chốc lát nữa thôi sẽ truyền đến tin tốt, Gia Cát Hồng Nhan tươi cười như hoa, Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi trốn không thoát rồi.
Như Mộng đi vào Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn đang cùng hai nha hoàn nói chuyện phiếm.
“Nhị tỷ đến à? Mau vào đây ngồi đi.” Nhìn thấy Như Mộng, Gia Cát Linh Ẩn gọi.
Sắc mặt Như Mộng có hơi mất tự nhiên, Gia Cát Linh Ẩn lại không để ý, Như Mộng đặt bánh hoa quế xuống, nói: “Ta nhớ lúc trước Tam muội rất thích ăn bánh hoa quế, liền mua một ít mang qua. Tiền chi tiêu hàng tháng của Nhị tỷ rất ít, xin Tam muội đừng ghét bỏ.”
“Bánh hoa quế?” Gia Cát Linh Ẩn vui vẻ nói, “Muội thích ăn bánh hoa quế nhất, cám ơn Nhị tỷ.” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn mừng rỡ, nhưng không có ý định ăn bánh.
“Tam muội, nào, mau đến nếm thử đi.” Như Mộng cầm lấy một chiếc bánh hoa quế, đưa cho Gia Cát Linh Ẩn.
“Cám ơn Nhị tỷ.” Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy, vừa mới chuẩn bị đưa lên miệng, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, đặt bánh xuống, nói với Mộc Tê, “Mộc Tê, lấy một xấp gấm Vân Nam hôm qua hoàng thượng ban thưởng đến tặng cho Nhị tỷ.”
“Dạ, tiểu thư.”
Mộc Tê nhanh chóng ôm một xấp vải đi ra, đưa cho Như Mộng.
“Tam muội khách khí quá.” Như Mộng nhận vải, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng, thứ hoàng thượng ban thưởng đương nhiên là đồ tốt rồi, “Tam muội, muội mau đến nếm thử bánh hoa quế đi, hôm nay trời nóng, chỉ sợ sẽ mau hư đó.”
“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cầm lên một cái bánh, nhưng lại không bỏ vào miệng, “Bánh nhìn đẹp như vậy, Linh nhi thực sự không nỡ ăn.”
Trong mắt Như Mộng hiện lên ý cười, nói: “Sau này Tam muội muốn ăn, cứ nói với tỷ một tiếng, tỷ lại mang đến cho muội.” Nhưng mà ngươi đã không còn cơ hội đó nữa rồi.
“Linh nhi đa tạ Nhị tỷ.”
“Được rồi, đều là chị em trong nhà, cám ơn gì chứ.” Như Mộng cười nói.
“Mộc Tê, ngươi đi mời Đại phu nhân, Nhị di nương, Tứ di nương, còn có các chị em đến đây. Ta nhận được ban thưởng của hoàng thượng, đều là do sự cất nhắc của trưởng bối và các chị em, ta cũng không thể hưởng thụ một mình, nên cùng nhau phân chia đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê nhận lệnh, đi mời các phu nhân cùng tiểu thư đến.
Trong lòng Như Mộng chùn xuống, càng thêm thấp thỏm bất an, nhưng nghĩ đến lát nữa còn có thể được chia thêm vài thứ tốt, vậy cứ để Gia Cát Linh Ẩn kéo dài hơi tàn trong chốc lát đi. Nếu không phân chia, đến lúc đó những đồ vật này chắc chắn sẽ rơi hết vào tay của Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan.
Một đám người nhanh chóng theo Mộc Tê đến, trên mặt đều mang vẻ hưng phấn, nhất là Nhị di nương, khó có được một lần nhặt của hời thế này, giờ phút này mặt mày bà tươi như hoa.
“Linh nhi, mời chúng ta đến có chuyện gì à?” Đại phu nhân giả vờ giả vịt hỏi.
“Những thứ hôm qua Linh nhỉ được hoàng thượng ban thưởng, muốn chia đều cho mẹ cùng di nương và các chị em.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Đi theo con, mọi người thích gì cứ chọn.”
Mọi người đã không thể chờ được nữa, Gia Cát Linh Ẩn vừa nói xong, liền vội vàng chen vào bên trong phòng nghỉ, trong lúc hỗn loạn, ai cũng không chú ý thấy Nhị di nương thuận tay cầm một cái bánh hoa quế nhét vào miệng.
Nhị di nương nhanh tay lẹ mắt, đoạt một xấp gấm Vân Nam ôm vào lòng, khi bà đang chuẩn bị lấy xấp thứ hai thì đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị xé rách, cổ họng dâng lên một luồng hơi nóng.
“Phụt!” Nhị di nương hộc máu, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh.
“Á! Sao lại thế này?” Gia Cát Hồng Nhan hét lớn.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Như Mộng bổ nhào vào người Nhị di nương, khóc la.
“Mau gọi đại phu đến!” Đại phu nhân hét lớn, trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng.
Biến cố xảy ra bất ngờ, làm cho mọi người quên giành giật đồ đạc, nhất thời sợ đến trợn mắt há mồm, chỉ có Như Nguyệt còn ôm chặt lấy hai xấp gấm Tứ Xuyên trong tay.
/352
|