“Linh nhi, nàng không sao chứ?” Sở Lăng Thiên đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn.
“Không sao.” Gia Cát Linh Ẩn khẽ cười.
“Tam tiểu thư, Tam Nương không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu xin Tam tiểu thư cho chút ngân lượng để có thể chữa bệnh cho đứa cháu. Dù sao chăng nữa, nó cũng là con thân sinh của tiểu thư, Tam tiểu thư sẽ không thấy chết mà không cứu chứ.” Tròng mắt của Tam Nương đảo qua đảo lại.
“Vị cô nương này đừng nói hưu nói vượn.” Lưu quản gia chỉ vào Sở Lăng Thiên: “Vị này là Thất điện hạ, có chuyện gì thì nói với Thất điện hạ. Nếu nói xấu Tam tiểu thư, Thất điện hạ sẽ trị tội ngươi.”
“Những lời này của tiểu nữ là thật. Vương gia, xin chủ trì công đạo cho tiểu nữ!” Tam Nương đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Lăng Thiên, nắm lấy ống quần của Sở Lăng Thiên, khóc la: “Tam tiểu thư ngay cả đứa con thân sinh của mình cũng không cần. Thất vương gia ngàn vạn lần đừng quá thân cận với nữ nhân này!”
“À.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc nhìn Tam Nương một cá,. “Nếu là con của Linh nhi, bản vương sẽ đem nó về phủ, dốc lòng chăm sóc. Bất quá, phải nhìn xem nó có may mắn này hay không.”
Lúc này, Kinh Phong cùng Phá Trận đều chạy trở về, đem tin tức bọn họ đã tra được lặng lẽ nói cho Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên.
Nghe thấy tin tức hai người mang về, Gia Cát Linh Ẩn cười nói với Tam Nương: “Nếu là con của ta, sao có thể chỉ cho ngân lượng ít ỏi như vậy. Về sau, đứa bé này sẽ ở lại bên ta là được rồi.”
Kinh Phong tiến lên, nhanh chóng ẵm đứa bé trong tay Tam Nương, giao cho Gia Cát Linh Ẩn. Đứa bé hoảng sợ liền oa oa khóc lớn lên.
“Trả đứa bé lại cho ta!” Tam Nương nhanh chóng chồm lên, tức giận quát: “Mau trả đứa bé lại cho ta!”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt. Tại sao đứa bé này khóc không ngừng?” Gia Cát Linh Ẩn nhíu nhíu đầu chân mày, đưa đứa bé cho Mộc Tê, “Mộc Tê, đánh nó cho ta, đánh cho tới khi nó ngừng khóc mới thôi, làm cho người ta nhức đầu quá.”
Tam Nương vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, tiến lên đoạt lại đứa bé, nhưng bị Kinh Phong ngăn cản, chỉ nghe thấy đằng sau truyền đến ba tiếng tát tay chát chát chát.
“Ngươi, nữ nhân rắn rết này!” Tam Nương chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, toàn thân run rẩy, “Vậy mà cũng ra tay được với đứa con của mình! Các hương thân, các người nhìn xem nữ nhân này, mọi người cướp đứa bé về giúp ta, nếu không thì nữ nhân ác độc này sẽ đánh chết nó. Đứa bé còn đang bệnh đó!”
“Nữ nhân này thật sự là rất độc ác!”
“Đúng vậy. Làm sao có thể đối với đứa con thân sinh của mình như vậy chứ?”
“Thất điện hạ, nhanh bắt ả ta lại, giao cho quan phủ xử lý.”
Gia Cát Linh Ẩn ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của những người khác. Nàng nhíu chặt mày, nói với Mộc Tê: “Sao ta lại quên, tiểu thiếu gia bị bệnh, nhanh đi lấy chút thuốc đến.”
“Tiểu thư…” Mộc Tê chần chờ một lát, nhìn thấy ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn thì lập tức hiểu được vài phần, “Ngoại trừ thạch tín, không có thuốc nào khác.”
“Vậy đút cho nó chút thạch tín!” Gia Cát Linh Ẩn không kiên nhẫn, nói.
“Dạ, nô tỳ đi ngay!”
Tam Nương vừa nghe, lập tức bất chấp tất cả, xông lên muốn cướp đứa bé về. Thế nhưng, Kinh Phong và Phá Trận chắn ở phía trước, mỗi lần xông vào đều vô ích!
“Nữ nhân đáng chết này, trả đứa nhỏ lại cho ta, đừng cho nó ăn thạch tín!” Tam Nương bắt lấy cánh tay của một gia đinh, khóc trời gọi đất.
“Con của ta, ta muốn cho ăn cái gì liền cho ăn cái đó.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói, nghĩ thầm, còn không thừa nhận sao?
“Tiểu thư, tiểu thư, cho ăn thạch tín, tiểu thiếu gia thật sự không ồn ào nữa!” Một lát, Mộc Tê ôm một cái bọc tã đi ra, vui vẻ nói.
“Con của ta!” Tam Nương vừa nghe thấy, lập tức ngồi tê liệt trên đất.
“Không phải là con của ta sao? Làm sao lại trở thành con của ngươi?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Tam Nương, trên mặt mang theo ý cười.
“Tiểu thư, sao tiểu thiếu gia bất động rồi?” Mộc Tê hỏi.
“Uống thạch tín vào còn có thể động đậy sao? Nhưng mà còn hơi thở, không chết cũng choáng váng, trưởng thành sẽ là một đứa ngu ngốc, không bằng quăng chết đi.” Gia Cát Linh Ẩn tiếp nhận bọc tã, liền ném xuống đất.
“Đừng! Đừng ném chết con của ta! Tam tiểu thư, ta van xin ngươi, đừng ném chết con của ta! Ta thành thân mười năm mới sinh hạ được đứa bé này!” Tam Nương nhào đến, ôm lấy đùi Gia Cát Linh Ẩn, đau khổ cầu xin.
“Tam Nương, ngươi nói cho rõ ràng, đứa bé này là con ai?” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi nói.
“Là của ta, đứa bé là con của ta!” Tam Nương bất chấp tất cả, dập đầu lạy, “Tam tiểu thư, đừng ném chết con của ta!”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả?” Mọi người cùng tới với Tam Nương cảm thấy chẳng hieure gì cả.
“Tam Nương, sao đứa bé lại trở thành con của ngươi?”
“Ngươi đang gạt chúng ta phải không?”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn Tam Nương: “Ngươi nên nói rõ ràng với mọi người đi, ta không dám cam đoan sẽ không lỡ tay làm rơi đứa bé!”
“Ta…” Tam Nương mệt mỏi đứng lên, nói với những người khác: “Là ta lừa gạt mọi người, đứa bé này là con thân sinh của ta. Ta cũng không có đệ đệ, là có người cho ta mười hai lượng bạc, kêu ta vu cáo hãm hại Tam tiểu thư. Tam tiểu thư, thật xin lỗi, là ta sai rồi, cầu xin ngươi trả lại đứa bé cho ta.”
“Ngươi, nữ nhân này lại có thể làm ra chuyện như vậy, quả thật vô sỉ đến cực điểm. Phụt!”
Trong đám người, không biết ai dẫn đầu, phun một bãi nước miếng vào Tam Nương, ngay lập tức, những người khác đều chen lên trước, dùng loại phương pháp cực đoan này để biểu đạt bất mãn của mình. Tam Nương chỉ có thể bưng đầu, khóc rống lên.
“Bồng đứa bé ra đây đi.” Gia Cát Linh Ẩn nói với Mộc Tê.
Mộc Tê đi vào, chỉ chốc lát sau thì bồng một đứa bé đi ra, chính là đứa bé Tam Nương đã bồng trước đó. Đứa bé cầm trong tay một món đồ chơi, đang chơi thật là vui vẻ, cười khanh khách.
“Con của ta!” Tam Nương xông đến đoạt lại đứa nhỏ, ôm chặt vào trong ngực, không ngừng hôn. Nàng ta nhìn lại trong lòng Gia Cát Linh Ẩn một chút, bên trong bọc tã kia chỉ là một cái gối nằm nhỏ, “Con của ta không có sao, cảm ơn Tam tiểu thư!”
“Đi nhanh đi!” Mộc Tê trừng Tam Nương: “Hôm nay xem như cho ngươi một bài học. Nếu không phải tiểu thư có lòng lương thiện, quả thật sẽ đoạt lấy con của ngươi đi bán cho bọn buôn người!”
“Dạ, Tam Nương biết sai rồi, cám ơn đại ân đại đức của Tam tiểu thư!” Nói xong, Tam Nương bồng đứa nhỏ, trốn đi trong tiếng ầm ĩ của mọi người, giống như sợ đợi thêm một giây nữa thì sẽ không còn đứa bé.
Sau khi Tam Nương trốn đi, người vây xem cũng nhanh chóng tản ra. Bọn họ tranh nhau chạy đi loan báo Tam tiểu thư đã nhìn thấu mưu kế của Tam Nương ra sao, chỉ đôi ba câu liền khiến cho Tam Nương nói ra chân tướng. Vì thế, dư luận ở Ngân Đô lại chuyển hướng, tương truyền sôi nổi Tam tiểu thư túc trí đa mưu thế nào, Tam Nương kia bỉ ổi vô liêm sỉ ra sao.
Tiêu Doanh, Tứ di nương, Như Nguyệt, Như Sương cùng thấy Gia Cát Linh Ẩn đã hoá giải nguy cơ hầu như khó giải như thế nào. Mấy người đều kinh ngạc không thôi, nhất là Tứ di nương tràn đầy hoảng sợ trong lòng. Năng lực và sự quyết đoán của Gia Cát Linh Ẩn vượt xa tưởng tượng của bà.
Gia Cát Linh Ẩn xoay người, nhìn thấy Tiêu Doanh và Tứ di nương đứng ở bên cạnh. Tiêu Doanh đang mỉm cười với mình, nụ cười đó vô cùng mất tự nhiên.
“Dì đã tới?” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười hỏi.
“Nghe nói mẫu thân của ngươi bị thương, cho nên ta đến đây thăm.” Ánh mắt Tiêu Doanh bối rối nhìn xung quanh, chột dạ không thôi.
“Doanh tỷ, mau đưa biên lai vay bạc cho muội, sau đó đi lãnh ngân lượng đi. Một ngàn lượng bạc phải có muội đi mới có thể lãnh, xong rồi muội còn phải đi ra ngoài nữa.” Tứ di nương nói với Tiêu Doanh.
“Tứ di nương đi trước đi, ta đi theo sau.” Tiêu Doanh cười theo, xấu hổ nói.
“Vậy nhanh một chút đi, muội chờ tỷ ở trong phòng.”
Tiêu Doanh căm phẫn nhìn Tứ di nương rời đi, ngực phập phồng mãnh liệt, tay nắm chặt lại.
Trong mấy câu nói đó, Gia Cát Linh Ẩn đã để ý rõ ràng chân tướng. Thì ra Tiêu Doanh đến vay tiền trong phủ, không ngờ vừa khéo gặp phải lúc Tứ di nương quản lý việc nhà. Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Doanh thì biết bà ta đã bị Tứ di nương làm cho tức giận, lập tức nảy ra một mưu kế.
“Không sao.” Gia Cát Linh Ẩn khẽ cười.
“Tam tiểu thư, Tam Nương không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu xin Tam tiểu thư cho chút ngân lượng để có thể chữa bệnh cho đứa cháu. Dù sao chăng nữa, nó cũng là con thân sinh của tiểu thư, Tam tiểu thư sẽ không thấy chết mà không cứu chứ.” Tròng mắt của Tam Nương đảo qua đảo lại.
“Vị cô nương này đừng nói hưu nói vượn.” Lưu quản gia chỉ vào Sở Lăng Thiên: “Vị này là Thất điện hạ, có chuyện gì thì nói với Thất điện hạ. Nếu nói xấu Tam tiểu thư, Thất điện hạ sẽ trị tội ngươi.”
“Những lời này của tiểu nữ là thật. Vương gia, xin chủ trì công đạo cho tiểu nữ!” Tam Nương đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Lăng Thiên, nắm lấy ống quần của Sở Lăng Thiên, khóc la: “Tam tiểu thư ngay cả đứa con thân sinh của mình cũng không cần. Thất vương gia ngàn vạn lần đừng quá thân cận với nữ nhân này!”
“À.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc nhìn Tam Nương một cá,. “Nếu là con của Linh nhi, bản vương sẽ đem nó về phủ, dốc lòng chăm sóc. Bất quá, phải nhìn xem nó có may mắn này hay không.”
Lúc này, Kinh Phong cùng Phá Trận đều chạy trở về, đem tin tức bọn họ đã tra được lặng lẽ nói cho Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên.
Nghe thấy tin tức hai người mang về, Gia Cát Linh Ẩn cười nói với Tam Nương: “Nếu là con của ta, sao có thể chỉ cho ngân lượng ít ỏi như vậy. Về sau, đứa bé này sẽ ở lại bên ta là được rồi.”
Kinh Phong tiến lên, nhanh chóng ẵm đứa bé trong tay Tam Nương, giao cho Gia Cát Linh Ẩn. Đứa bé hoảng sợ liền oa oa khóc lớn lên.
“Trả đứa bé lại cho ta!” Tam Nương nhanh chóng chồm lên, tức giận quát: “Mau trả đứa bé lại cho ta!”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt. Tại sao đứa bé này khóc không ngừng?” Gia Cát Linh Ẩn nhíu nhíu đầu chân mày, đưa đứa bé cho Mộc Tê, “Mộc Tê, đánh nó cho ta, đánh cho tới khi nó ngừng khóc mới thôi, làm cho người ta nhức đầu quá.”
Tam Nương vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, tiến lên đoạt lại đứa bé, nhưng bị Kinh Phong ngăn cản, chỉ nghe thấy đằng sau truyền đến ba tiếng tát tay chát chát chát.
“Ngươi, nữ nhân rắn rết này!” Tam Nương chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, toàn thân run rẩy, “Vậy mà cũng ra tay được với đứa con của mình! Các hương thân, các người nhìn xem nữ nhân này, mọi người cướp đứa bé về giúp ta, nếu không thì nữ nhân ác độc này sẽ đánh chết nó. Đứa bé còn đang bệnh đó!”
“Nữ nhân này thật sự là rất độc ác!”
“Đúng vậy. Làm sao có thể đối với đứa con thân sinh của mình như vậy chứ?”
“Thất điện hạ, nhanh bắt ả ta lại, giao cho quan phủ xử lý.”
Gia Cát Linh Ẩn ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của những người khác. Nàng nhíu chặt mày, nói với Mộc Tê: “Sao ta lại quên, tiểu thiếu gia bị bệnh, nhanh đi lấy chút thuốc đến.”
“Tiểu thư…” Mộc Tê chần chờ một lát, nhìn thấy ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn thì lập tức hiểu được vài phần, “Ngoại trừ thạch tín, không có thuốc nào khác.”
“Vậy đút cho nó chút thạch tín!” Gia Cát Linh Ẩn không kiên nhẫn, nói.
“Dạ, nô tỳ đi ngay!”
Tam Nương vừa nghe, lập tức bất chấp tất cả, xông lên muốn cướp đứa bé về. Thế nhưng, Kinh Phong và Phá Trận chắn ở phía trước, mỗi lần xông vào đều vô ích!
“Nữ nhân đáng chết này, trả đứa nhỏ lại cho ta, đừng cho nó ăn thạch tín!” Tam Nương bắt lấy cánh tay của một gia đinh, khóc trời gọi đất.
“Con của ta, ta muốn cho ăn cái gì liền cho ăn cái đó.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói, nghĩ thầm, còn không thừa nhận sao?
“Tiểu thư, tiểu thư, cho ăn thạch tín, tiểu thiếu gia thật sự không ồn ào nữa!” Một lát, Mộc Tê ôm một cái bọc tã đi ra, vui vẻ nói.
“Con của ta!” Tam Nương vừa nghe thấy, lập tức ngồi tê liệt trên đất.
“Không phải là con của ta sao? Làm sao lại trở thành con của ngươi?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Tam Nương, trên mặt mang theo ý cười.
“Tiểu thư, sao tiểu thiếu gia bất động rồi?” Mộc Tê hỏi.
“Uống thạch tín vào còn có thể động đậy sao? Nhưng mà còn hơi thở, không chết cũng choáng váng, trưởng thành sẽ là một đứa ngu ngốc, không bằng quăng chết đi.” Gia Cát Linh Ẩn tiếp nhận bọc tã, liền ném xuống đất.
“Đừng! Đừng ném chết con của ta! Tam tiểu thư, ta van xin ngươi, đừng ném chết con của ta! Ta thành thân mười năm mới sinh hạ được đứa bé này!” Tam Nương nhào đến, ôm lấy đùi Gia Cát Linh Ẩn, đau khổ cầu xin.
“Tam Nương, ngươi nói cho rõ ràng, đứa bé này là con ai?” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi nói.
“Là của ta, đứa bé là con của ta!” Tam Nương bất chấp tất cả, dập đầu lạy, “Tam tiểu thư, đừng ném chết con của ta!”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả?” Mọi người cùng tới với Tam Nương cảm thấy chẳng hieure gì cả.
“Tam Nương, sao đứa bé lại trở thành con của ngươi?”
“Ngươi đang gạt chúng ta phải không?”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn Tam Nương: “Ngươi nên nói rõ ràng với mọi người đi, ta không dám cam đoan sẽ không lỡ tay làm rơi đứa bé!”
“Ta…” Tam Nương mệt mỏi đứng lên, nói với những người khác: “Là ta lừa gạt mọi người, đứa bé này là con thân sinh của ta. Ta cũng không có đệ đệ, là có người cho ta mười hai lượng bạc, kêu ta vu cáo hãm hại Tam tiểu thư. Tam tiểu thư, thật xin lỗi, là ta sai rồi, cầu xin ngươi trả lại đứa bé cho ta.”
“Ngươi, nữ nhân này lại có thể làm ra chuyện như vậy, quả thật vô sỉ đến cực điểm. Phụt!”
Trong đám người, không biết ai dẫn đầu, phun một bãi nước miếng vào Tam Nương, ngay lập tức, những người khác đều chen lên trước, dùng loại phương pháp cực đoan này để biểu đạt bất mãn của mình. Tam Nương chỉ có thể bưng đầu, khóc rống lên.
“Bồng đứa bé ra đây đi.” Gia Cát Linh Ẩn nói với Mộc Tê.
Mộc Tê đi vào, chỉ chốc lát sau thì bồng một đứa bé đi ra, chính là đứa bé Tam Nương đã bồng trước đó. Đứa bé cầm trong tay một món đồ chơi, đang chơi thật là vui vẻ, cười khanh khách.
“Con của ta!” Tam Nương xông đến đoạt lại đứa nhỏ, ôm chặt vào trong ngực, không ngừng hôn. Nàng ta nhìn lại trong lòng Gia Cát Linh Ẩn một chút, bên trong bọc tã kia chỉ là một cái gối nằm nhỏ, “Con của ta không có sao, cảm ơn Tam tiểu thư!”
“Đi nhanh đi!” Mộc Tê trừng Tam Nương: “Hôm nay xem như cho ngươi một bài học. Nếu không phải tiểu thư có lòng lương thiện, quả thật sẽ đoạt lấy con của ngươi đi bán cho bọn buôn người!”
“Dạ, Tam Nương biết sai rồi, cám ơn đại ân đại đức của Tam tiểu thư!” Nói xong, Tam Nương bồng đứa nhỏ, trốn đi trong tiếng ầm ĩ của mọi người, giống như sợ đợi thêm một giây nữa thì sẽ không còn đứa bé.
Sau khi Tam Nương trốn đi, người vây xem cũng nhanh chóng tản ra. Bọn họ tranh nhau chạy đi loan báo Tam tiểu thư đã nhìn thấu mưu kế của Tam Nương ra sao, chỉ đôi ba câu liền khiến cho Tam Nương nói ra chân tướng. Vì thế, dư luận ở Ngân Đô lại chuyển hướng, tương truyền sôi nổi Tam tiểu thư túc trí đa mưu thế nào, Tam Nương kia bỉ ổi vô liêm sỉ ra sao.
Tiêu Doanh, Tứ di nương, Như Nguyệt, Như Sương cùng thấy Gia Cát Linh Ẩn đã hoá giải nguy cơ hầu như khó giải như thế nào. Mấy người đều kinh ngạc không thôi, nhất là Tứ di nương tràn đầy hoảng sợ trong lòng. Năng lực và sự quyết đoán của Gia Cát Linh Ẩn vượt xa tưởng tượng của bà.
Gia Cát Linh Ẩn xoay người, nhìn thấy Tiêu Doanh và Tứ di nương đứng ở bên cạnh. Tiêu Doanh đang mỉm cười với mình, nụ cười đó vô cùng mất tự nhiên.
“Dì đã tới?” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười hỏi.
“Nghe nói mẫu thân của ngươi bị thương, cho nên ta đến đây thăm.” Ánh mắt Tiêu Doanh bối rối nhìn xung quanh, chột dạ không thôi.
“Doanh tỷ, mau đưa biên lai vay bạc cho muội, sau đó đi lãnh ngân lượng đi. Một ngàn lượng bạc phải có muội đi mới có thể lãnh, xong rồi muội còn phải đi ra ngoài nữa.” Tứ di nương nói với Tiêu Doanh.
“Tứ di nương đi trước đi, ta đi theo sau.” Tiêu Doanh cười theo, xấu hổ nói.
“Vậy nhanh một chút đi, muội chờ tỷ ở trong phòng.”
Tiêu Doanh căm phẫn nhìn Tứ di nương rời đi, ngực phập phồng mãnh liệt, tay nắm chặt lại.
Trong mấy câu nói đó, Gia Cát Linh Ẩn đã để ý rõ ràng chân tướng. Thì ra Tiêu Doanh đến vay tiền trong phủ, không ngờ vừa khéo gặp phải lúc Tứ di nương quản lý việc nhà. Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Doanh thì biết bà ta đã bị Tứ di nương làm cho tức giận, lập tức nảy ra một mưu kế.
/352
|