“Chủ nhân, những người này đều đã bị giết, bên ngoài đã không còn súc sinh .” Nam hài nhìn nhưng người nằm trên mặt đất bị Điệp Y giết,trong đại sảnh không có người lúc này bỗng xuất hiện ba người, lão gia lúc này cũng bị Điệp Y đuổi đi, Điệp Y gật đầu ,sau đó nói: “Điệp yêu hoa ở đâu?”
Nam hài lắc đầu nói: “Không biết, bọn họ trông coi quá nghiêm ngặt,người của chúng ta không thể nào dò xét được, ta cũng vậy chỉ biết là trong hậu viện ở dưới chân núi có tiệm rượu, nhưng nơi này không được rõ ràng lắm.”
Điệp Y nhíu nhíu mày, bên cạnh một đạo thanh âm chen vào nói: “Trước đừng nói điệp yêu hoa kia, lúc này chính là thời cơ tốt để diệt cả trấn nhỏ kia, nơi đó tất cả đều là sơn tặc, không có một người nào tốt cả.” Chính là người tuổi trẻ kia.
Điệp Y quay đầu nhìn người trẻ tuổi, chỉ thấy trong tay của hắn ôm một bó lớn cung tên, vừa nghe vị trên đường tất cả đều là lưu hoàng, phía sau lôi kéo năm sáu con ngựa, lập tức riêng của mình chở đi mấy thùng lớn đồ, Điệp Y hít hà là du cùng rượu, thì ra mới vừa rồi hắn chạy đi để tìm những thứ này .
Người trẻ tuổi đứng trước mặt Điệp Y , sau đó chỉ xuống nơi thăm thẳm đen dưới chân núi nói: “Nha Hổ trấn nằm ở dưới chân núi, mặc dù là trấn nhỏ: nhưng lộ trình đến đó lại không hề gần, tính toán một chút từ nơi này đến nơi trong lời nói của các ngươi bất quá hơn hai dặm đường, trấn nhỏ phạm vi khoảng nửa dặm, thành một cái hình tròn tương liên sắp hàng , chung quanh tất cả đều là cây cối, trấn trên căn bản nhà gỗ cùng nhà tranh, chỉ cần có lửa mà không cần có gió thì nửa nén hương thời gian thôi, cũng có thể làm cho bọn họ hóa thành tro bụi. Chúng ta ít người không thích hợp cùng bọn họ liều mạng, có những thứ như thế này để đối phó với bọn họ, sớm muộn gì họ cũng bị diệt.” Ngữ điệu lạnh như băng đoán không ra được chứa căm hận hay cừu thị. Đối với tình huống của nơi này hắn rất quen thuộc, hiển nhiên là đã có không ít bài học.
Điệp Y tính toán lộ trình sắp tới, đoán chừng khoảng nửa canh giờ, lộ trình cong là đường núi, có thể coi là khoảng cách thẳng tắp trong lời nói, người trẻ tuổi kia hẳn nói mấy chữ, đồng thời trong lòng sớm đã có đếm, ban ngày nhìn thấy người đi đường mặc dù ở trong đại sảnh xuất hiện quá: qua mấy, còn có một chút cũng không có xuất hiện, hiển nhiên là ở trong tiểu trấn không có đi lên, nhất thời hờ hững nói: “Diệt cỏ tận gốc.”
Đứa bé trai kia lập tức nói: “Đi theo ta, phía trước có địa phương là vách đá, không không có bất kỳ địa phương nào ngăn cản, hơn nữa đối diện trứ trong trấn, ta xem qua rất nhiều lần.” Vừa nói vừa tiến lên dắt mấy con ngựa hướng phía trước đi tới, Điệp Y cùng người trẻ tuổi ăn ý đuổi theo.
Đứng bên cạnh vách đá, Điệp Y mượn ánh trăng cúi đầu nhìn loáng thoáng nhìn thấy hình dáng trấn nhỏ, trấn nhỏ dựa vào mặt đông, vừa lúc hướng về phía vách đá nơi này, vách đá này hơi nghiêng cho dù là khỉ,côn trùng cũng khó có thể trèo, trơn nhẵn như mặt gương, nam hài chỉ vào dưới chân núi nói: “Người muốn lên được núi phải đi từ phía tây, đi hết một vòng to mới có thể lên được núi, cho nên mọi người bị đưa lên đều cho rằng hai nơi này cách nhau rất xa, trong bọn họ chưa ai từng nghĩ tìm tới cái chết, thật ra thì từ nơi này đến địa phương kia mới là mục đích bọn họ muốn nhanh nhất đạt được , tìm cái chết thật ra rất đơn giản cũng rất dễ dàng, chẳng qua là tìm chỗ sống thì rất khó khăn.”Từ trong lời nói nam hài lộ ra một tia nhàn nhạt bi thương.
“Bởi vì khó khăn, cho nên mới càng muốn sống.” Lời nói bình tĩnh nhưng kiên quyết từ trong miệng người trẻ tuổi phun ra, sau khi cố gắng đạt được Ngũ Anh hoan tâm, hai người cũng có thể ở trong sơn trại cước bộ tùy ý tiêu sái , đều không hẹn mà cùng đem những lời này thu vào đáy lòng, muốn chết chỉ cần nhảy xuống là sẽ bỏ mạng, nhưng hai người đều không chọn, cả đời người từ lúc sinh ra đến khi vì một chuyện nào đó mà tự sát chẳng phải là nhục lắm sao, chỉ có sống mới có hi vọng, bất kể có khó khăn như thế nào, bất kể là giao ra những thứ gì, mà hôm nay bọn họ chờ đến hy vọng.
Điệp Y không nhìn hai người bên cạnh, lạnh lùng nói: “Động thủ đi.”
Nam hài cùng nam nhân sử dụng cả tay chân đẩy ngã từng thùng rượu cùng du ,thanh âm va chạm với vách đá có thể nghe được rõ ràng, Điệp Y lạnh lùng nhìn hành động của nam hài cùng nam nhân, mặt không chút thay đổi đứng thẳng: đứng một bên không hề có ý nhúng tay, cừu hận phải do đích thân mình trả thù mới có thể nguôi ngoai phần nào nỗi hận, nam hài cùng nam nhân đồng thời lấy cung tên ,sau đó đốt, ngọn lửa thiêu đốt thu vào đáy mắt, một mũi tên từ trên vách đá chảy xuống chất lỏng bắn ra.
Khoảnh khắc đó tưởng như rồng lửa gào thét, dưới chân núi từ một một nụ hoa lửa đã nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ, đại hỏa hừng hực, hỏa hoạn bắt đầu từ trấn nhỏ, từ một góc thiêu đốt nhanh chóng lan ra toàn bộ trấn, thùng gỗ bị ném xuống ở các trấn nhỏ hẻo lánh, chất lỏng chảy ra càng nhiều càng khiến cho ngọn lửa cháy điên cuồng , hỏa hoạn tàn sát không chừa một thứ gì, kiến tạo thành vòng tròn tương liên phòng ốc, thời điểm ngọn đốt nguồn theo nhau mà đến, gặp gỡ cây cỏ làm phòng ốc lại càng như được tưới dầu vào lửa, càng khó có thể dập tắt.
Không nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, cũng không nghe thấy thanh âm nơi đó, ba người đứng trên vách đá lạnh lùng nhìn chăm chú vào hết thảy phía dưới, nam hài nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng chết, thời điểm các ngươi giết người tìm niềm vui có nghĩ tới hôm nay hay không, có nghĩ tới hôm nay hay không? Hôm nay ta cũng cho các ngươi nếm thử tư vị sợ hãi tuyệt vọng, thiếu gia, ngài có nhìn thấy không, Hồng Tịnh báo thù cho người , thiếu gia.” Một giọt nước trong suốt giọt chảy xuống hai gò má, nam hài tên là Hồng Tịnh thần sắc nói không ra lời đau khổ cùng giải thoát.
Nam nhân trẻ tuổi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra nhìn phía dưới ánh lửa ngất trời, sắc mặt lại như tức giận, lại như bi thương, như ẩn như hiện còn có một tia kiên cường.
Gió thổi lửa cháy, không biết từ khi nào gió lại thổi lớn thêm, trong nháy mắt liền để cho ngọn lửa tràn ngập cả trong trấn nhỏ, lúc này dưới chân núi giống như một hỏa cầu lớn, ở trong gió cuồng liệt ,vượt qua diễn, vượt qua liệt, cây cối xung quanh cũng bắt đầu bị thiêu đốt, đem trấn nhỏ hết thảy bao vây vào giữa, lui không thể lui.
Theo gió thổi, loáng thoáng nghe thấy dưới chân núi truyền đến tiếng kêu thảm thiết, thanh âm nức nở, gió thổi càng mạnh mẻ, ba người trên vách đá như không cảm giác được cuồng phong gì, chỉ nghe thấy dưới chân núi nổi lên từng trận từng trận tiếng gió, hỏa thế ngất trời,kết quả đã định là không ai có thể chạy thoát ra từ biển lửa.
Cho dù có may mắn chạy ra khỏi phạm vi trấn nhỏ thiêu đốt, cây cối chung quanh gặp gió liền cháy, hiện trường rừng rậm lớn ,cháy như thế vẫn có thể chạy trốn, đây không thể nghi ngờ là một thần thoại.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở trong mắt Điệp Y bay múa, trong mắt nàng ánh lửa đỏ lại dị thường xinh đẹp, Điệp Y nhìn đại hỏa ,khẽ giãn mặt ra, thế gian sáng nhất lệ màu sắc có thể đốt cháy hết thảy không sạch sẽ tồn tại, nhất cực nóng quang mang mới có thể chiếu rọi hắc ám nhất thổ địa, hỏa, không thể nghi ngờ là thuần túy nhất nhất diễm lệ tồn tại, cũng là mình chờ bóng tối sinh vật kiêng kỵ nhất tồn tại, Điệp Y khóe miệng cười lạnh sau đó xoay người đi, Hồng Tịnh cùng nam nhân liền đuổi theo.
Ba người còn chưa đến gần đại sảnh, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn , trước đại sảnh,cánh cửa kẽo kẹt kẽo kẹt một tiếng kêu ầm ầm ngã xuống đất, Cổ Hạo Nhiên một thân máu tươi đứng ở cửa, vừa lúc đối diện với ba người.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, thấy hắn thần sắc nghiêm túc không có bị thương, liền cất bước đi vào đại sảnh, chỉ thấy trong đại sảnh lúc này đầy xác chết, mặc dù không khoa trương như máu chảy thành sông,nhưng bốn vách toàn là vết máu, sáu người Phong Đẳng vẫn ngồi dưới đất, vù vù thở hổn hển,ngồi sát bên tường là mấy người phụ nhân cùng mấy nam nhân nhát gan lui thành một đoàn, ngay giữa đại sảnh là Ngũ Anh, hai cánh tay cảu hắn đều đã bị chặt, nửa chết nửa sống quỳ trên mặt đất, nhìn Cổ Hạo Nhiên, trong ánh mắt đột nhiên tràn đầy ác độc.
Nam hài lắc đầu nói: “Không biết, bọn họ trông coi quá nghiêm ngặt,người của chúng ta không thể nào dò xét được, ta cũng vậy chỉ biết là trong hậu viện ở dưới chân núi có tiệm rượu, nhưng nơi này không được rõ ràng lắm.”
Điệp Y nhíu nhíu mày, bên cạnh một đạo thanh âm chen vào nói: “Trước đừng nói điệp yêu hoa kia, lúc này chính là thời cơ tốt để diệt cả trấn nhỏ kia, nơi đó tất cả đều là sơn tặc, không có một người nào tốt cả.” Chính là người tuổi trẻ kia.
Điệp Y quay đầu nhìn người trẻ tuổi, chỉ thấy trong tay của hắn ôm một bó lớn cung tên, vừa nghe vị trên đường tất cả đều là lưu hoàng, phía sau lôi kéo năm sáu con ngựa, lập tức riêng của mình chở đi mấy thùng lớn đồ, Điệp Y hít hà là du cùng rượu, thì ra mới vừa rồi hắn chạy đi để tìm những thứ này .
Người trẻ tuổi đứng trước mặt Điệp Y , sau đó chỉ xuống nơi thăm thẳm đen dưới chân núi nói: “Nha Hổ trấn nằm ở dưới chân núi, mặc dù là trấn nhỏ: nhưng lộ trình đến đó lại không hề gần, tính toán một chút từ nơi này đến nơi trong lời nói của các ngươi bất quá hơn hai dặm đường, trấn nhỏ phạm vi khoảng nửa dặm, thành một cái hình tròn tương liên sắp hàng , chung quanh tất cả đều là cây cối, trấn trên căn bản nhà gỗ cùng nhà tranh, chỉ cần có lửa mà không cần có gió thì nửa nén hương thời gian thôi, cũng có thể làm cho bọn họ hóa thành tro bụi. Chúng ta ít người không thích hợp cùng bọn họ liều mạng, có những thứ như thế này để đối phó với bọn họ, sớm muộn gì họ cũng bị diệt.” Ngữ điệu lạnh như băng đoán không ra được chứa căm hận hay cừu thị. Đối với tình huống của nơi này hắn rất quen thuộc, hiển nhiên là đã có không ít bài học.
Điệp Y tính toán lộ trình sắp tới, đoán chừng khoảng nửa canh giờ, lộ trình cong là đường núi, có thể coi là khoảng cách thẳng tắp trong lời nói, người trẻ tuổi kia hẳn nói mấy chữ, đồng thời trong lòng sớm đã có đếm, ban ngày nhìn thấy người đi đường mặc dù ở trong đại sảnh xuất hiện quá: qua mấy, còn có một chút cũng không có xuất hiện, hiển nhiên là ở trong tiểu trấn không có đi lên, nhất thời hờ hững nói: “Diệt cỏ tận gốc.”
Đứa bé trai kia lập tức nói: “Đi theo ta, phía trước có địa phương là vách đá, không không có bất kỳ địa phương nào ngăn cản, hơn nữa đối diện trứ trong trấn, ta xem qua rất nhiều lần.” Vừa nói vừa tiến lên dắt mấy con ngựa hướng phía trước đi tới, Điệp Y cùng người trẻ tuổi ăn ý đuổi theo.
Đứng bên cạnh vách đá, Điệp Y mượn ánh trăng cúi đầu nhìn loáng thoáng nhìn thấy hình dáng trấn nhỏ, trấn nhỏ dựa vào mặt đông, vừa lúc hướng về phía vách đá nơi này, vách đá này hơi nghiêng cho dù là khỉ,côn trùng cũng khó có thể trèo, trơn nhẵn như mặt gương, nam hài chỉ vào dưới chân núi nói: “Người muốn lên được núi phải đi từ phía tây, đi hết một vòng to mới có thể lên được núi, cho nên mọi người bị đưa lên đều cho rằng hai nơi này cách nhau rất xa, trong bọn họ chưa ai từng nghĩ tìm tới cái chết, thật ra thì từ nơi này đến địa phương kia mới là mục đích bọn họ muốn nhanh nhất đạt được , tìm cái chết thật ra rất đơn giản cũng rất dễ dàng, chẳng qua là tìm chỗ sống thì rất khó khăn.”Từ trong lời nói nam hài lộ ra một tia nhàn nhạt bi thương.
“Bởi vì khó khăn, cho nên mới càng muốn sống.” Lời nói bình tĩnh nhưng kiên quyết từ trong miệng người trẻ tuổi phun ra, sau khi cố gắng đạt được Ngũ Anh hoan tâm, hai người cũng có thể ở trong sơn trại cước bộ tùy ý tiêu sái , đều không hẹn mà cùng đem những lời này thu vào đáy lòng, muốn chết chỉ cần nhảy xuống là sẽ bỏ mạng, nhưng hai người đều không chọn, cả đời người từ lúc sinh ra đến khi vì một chuyện nào đó mà tự sát chẳng phải là nhục lắm sao, chỉ có sống mới có hi vọng, bất kể có khó khăn như thế nào, bất kể là giao ra những thứ gì, mà hôm nay bọn họ chờ đến hy vọng.
Điệp Y không nhìn hai người bên cạnh, lạnh lùng nói: “Động thủ đi.”
Nam hài cùng nam nhân sử dụng cả tay chân đẩy ngã từng thùng rượu cùng du ,thanh âm va chạm với vách đá có thể nghe được rõ ràng, Điệp Y lạnh lùng nhìn hành động của nam hài cùng nam nhân, mặt không chút thay đổi đứng thẳng: đứng một bên không hề có ý nhúng tay, cừu hận phải do đích thân mình trả thù mới có thể nguôi ngoai phần nào nỗi hận, nam hài cùng nam nhân đồng thời lấy cung tên ,sau đó đốt, ngọn lửa thiêu đốt thu vào đáy mắt, một mũi tên từ trên vách đá chảy xuống chất lỏng bắn ra.
Khoảnh khắc đó tưởng như rồng lửa gào thét, dưới chân núi từ một một nụ hoa lửa đã nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ, đại hỏa hừng hực, hỏa hoạn bắt đầu từ trấn nhỏ, từ một góc thiêu đốt nhanh chóng lan ra toàn bộ trấn, thùng gỗ bị ném xuống ở các trấn nhỏ hẻo lánh, chất lỏng chảy ra càng nhiều càng khiến cho ngọn lửa cháy điên cuồng , hỏa hoạn tàn sát không chừa một thứ gì, kiến tạo thành vòng tròn tương liên phòng ốc, thời điểm ngọn đốt nguồn theo nhau mà đến, gặp gỡ cây cỏ làm phòng ốc lại càng như được tưới dầu vào lửa, càng khó có thể dập tắt.
Không nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, cũng không nghe thấy thanh âm nơi đó, ba người đứng trên vách đá lạnh lùng nhìn chăm chú vào hết thảy phía dưới, nam hài nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng chết, thời điểm các ngươi giết người tìm niềm vui có nghĩ tới hôm nay hay không, có nghĩ tới hôm nay hay không? Hôm nay ta cũng cho các ngươi nếm thử tư vị sợ hãi tuyệt vọng, thiếu gia, ngài có nhìn thấy không, Hồng Tịnh báo thù cho người , thiếu gia.” Một giọt nước trong suốt giọt chảy xuống hai gò má, nam hài tên là Hồng Tịnh thần sắc nói không ra lời đau khổ cùng giải thoát.
Nam nhân trẻ tuổi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra nhìn phía dưới ánh lửa ngất trời, sắc mặt lại như tức giận, lại như bi thương, như ẩn như hiện còn có một tia kiên cường.
Gió thổi lửa cháy, không biết từ khi nào gió lại thổi lớn thêm, trong nháy mắt liền để cho ngọn lửa tràn ngập cả trong trấn nhỏ, lúc này dưới chân núi giống như một hỏa cầu lớn, ở trong gió cuồng liệt ,vượt qua diễn, vượt qua liệt, cây cối xung quanh cũng bắt đầu bị thiêu đốt, đem trấn nhỏ hết thảy bao vây vào giữa, lui không thể lui.
Theo gió thổi, loáng thoáng nghe thấy dưới chân núi truyền đến tiếng kêu thảm thiết, thanh âm nức nở, gió thổi càng mạnh mẻ, ba người trên vách đá như không cảm giác được cuồng phong gì, chỉ nghe thấy dưới chân núi nổi lên từng trận từng trận tiếng gió, hỏa thế ngất trời,kết quả đã định là không ai có thể chạy thoát ra từ biển lửa.
Cho dù có may mắn chạy ra khỏi phạm vi trấn nhỏ thiêu đốt, cây cối chung quanh gặp gió liền cháy, hiện trường rừng rậm lớn ,cháy như thế vẫn có thể chạy trốn, đây không thể nghi ngờ là một thần thoại.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở trong mắt Điệp Y bay múa, trong mắt nàng ánh lửa đỏ lại dị thường xinh đẹp, Điệp Y nhìn đại hỏa ,khẽ giãn mặt ra, thế gian sáng nhất lệ màu sắc có thể đốt cháy hết thảy không sạch sẽ tồn tại, nhất cực nóng quang mang mới có thể chiếu rọi hắc ám nhất thổ địa, hỏa, không thể nghi ngờ là thuần túy nhất nhất diễm lệ tồn tại, cũng là mình chờ bóng tối sinh vật kiêng kỵ nhất tồn tại, Điệp Y khóe miệng cười lạnh sau đó xoay người đi, Hồng Tịnh cùng nam nhân liền đuổi theo.
Ba người còn chưa đến gần đại sảnh, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn , trước đại sảnh,cánh cửa kẽo kẹt kẽo kẹt một tiếng kêu ầm ầm ngã xuống đất, Cổ Hạo Nhiên một thân máu tươi đứng ở cửa, vừa lúc đối diện với ba người.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, thấy hắn thần sắc nghiêm túc không có bị thương, liền cất bước đi vào đại sảnh, chỉ thấy trong đại sảnh lúc này đầy xác chết, mặc dù không khoa trương như máu chảy thành sông,nhưng bốn vách toàn là vết máu, sáu người Phong Đẳng vẫn ngồi dưới đất, vù vù thở hổn hển,ngồi sát bên tường là mấy người phụ nhân cùng mấy nam nhân nhát gan lui thành một đoàn, ngay giữa đại sảnh là Ngũ Anh, hai cánh tay cảu hắn đều đã bị chặt, nửa chết nửa sống quỳ trên mặt đất, nhìn Cổ Hạo Nhiên, trong ánh mắt đột nhiên tràn đầy ác độc.
/74
|